-
Chương 96-100
Chương 96: Toàn thắng
Lần này, Lục Khiếu Thiên trực tiếp lên tiếng, ông ấy bước lên trước, sau đó cầm cả hai cây thương lên.
Với cảnh giới Linh Khiếu và chân nguyên hùng hậu của mình, ông ấy không hề gặp khó khăn gì khi kiểm tra độ dẻo dai của hai cây thương này.
Cả hai cây thường cùng cắm xuống đá thử nghiệm dưới mặt đất, đôi tay cầm thương của Lục Khiếu Thiên bắt đầu ép xuống.
Dần dà, thân của hai cây thương bắt đầu uốn cong, tạo thành một góc bốn mươi lăm độ, tiếp đến là bảy mươi lăm độ.
Rắc…
Đột nhiên, khi cây thương Hắc Canh Ngân của Tề Vân bị ép cong tới gần chín mươi độ, trên thân thương đã vang lên tiếng răng rắc khe khẽ.
Đó rõ ràng là âm thanh thân thương không chịu nổi bị ép cong được nữa.
“Còn cần tiếp tục không?”, thấy cây thương Hắc Canh Ngân mà Tề Minh luyện chế không hề bị tổn hại gì, Lục Khiếu Thiên nhìn Tề Vân, khẽ nói.
Thật ra, ông ấy cũng thầm thấy rất ngạc nhiên.
Là viện trưởng của học viện, sao Lục Khiếu Thiên không biết học lực thực chất của đám học trò.
Tề Minh chẳng có chút danh tiếng nào trong học viện, còn là con trai của thợ rèn, cũng không thể hiện thiên bẩm quá cao ở phương diện luyện khí.
Nhưng sau khi được Mục Vỹ dạy dỗ một tháng, trò ấy lại có thể luyện chế thành công một món phàm khí thượng phẩm.
Điều này đúng là quá thần kỳ.
Lục Khiếu Thiên nhìn xuống phía dưới, thấy Mục Vỹ đang có vẻ mặt bình thản ngồi trên chiếc ghế thái sư, ông ấy lại càng kinh ngạc hơn.
“Tên này biết chắc là sẽ thắng ư…”
“Không! Trò không tin!”
Tề Vân đã hoàn toàn phát hoảng.
Từ trước tới nay, hắn luôn là thầy luyện khí thiên tài thiếu niên xuất sắc nhất của nhà họ Tề, cũng là thiên tài của thành Bắc Vân, không ai sánh bằng.
Nhưng bây giờ, một tên vô dụng cũng có thể thắng hắn.
Cha hắn thua dưới tay của Tề Ngự Phong, còn hắn thì lại thua dưới tay Tề Minh, quả là nhục nhã.
Vèo…
Hắn giằng lấy hai cây thương trong tay Lục Khiếu Thiên, rồi ném về phía Tề Minh, quát: “Uy lực thực sự của phàm khí là có thể phát huy năng lực trong lúc chiến đấu. Bây giờ, ngươi hãy đâu với ta một trận!”
Dứt lời, Tề Vân tiến lên một bước, giơ cây thương Hắc Canh Ngân lên, chĩa về phía Tề Minh.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, đến Lục Khiếu Thiên cũng không ngờ Tề Vân lại mất khống chế tới vậy, ông ấy định ngăn cản, nhưng đã muộn.
Phía bên này, Tề Minh nhận lấy cây trường thương. Cậu ấy còn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra thì cây trường thương của Tề Vân đã đâm tới.
Ngay sau đó, Tề Minh chỉ biết chắn ngang cây thương Hắc Canh Ngân trước người theo bản năng, để chặn một đòn của Tề Vân!
Ầm…
Leng keng…
Tiếp đó, một tiếng nổ vang và tiếng kim loại rơi xuống đất cùng vang lên, hai cây thương va chạm, phát ra chấn động lớn.
Tề Minh không hề có chuẩn bị gì nên bị đánh lùi một bước, khoé miệng đã có vệt máu.
Lúc này, một mũi thương chói mắt đang lăn lốc dưới mặt đất.
Tề Vân cầm nửa cây thương còn lại, mặt mày tái xanh, tay hắn cầm chặt cây thương, rồi đột nhiên cười lớn nói: “Vô dụng, ta mà lại thua dưới tay một tên vô dụng, ha ha…”
“Tề Vân không tuân thủ quy tắc của trận đấu, tự ý dùng vũ lực, bị phạt về nhà tự suy ngẫm ba tháng!”
Lục Khiếu Thiên không ngờ Tề Vân dám ra tay trước mặt mình, ông ấy đã thực sự nổi giận.
Lập tức có người lôi Tề Vân xuống.
Lúc này, tất cả mọi người đều im phăng phắc.
Tề Minh đã thắng, Tề Vân thì thua, điều này thật sự còn đáng kinh ngạc hơn cả việc Diệu Tiên Ngữ thắng Uông Vân Kỳ.
Phải biết là Diệu Tiên Ngữ và Uông Vân Kỳ vốn ngang tài ngang sức. Nhưng mới một tháng trước thôi, thực lực của Tề Minh và Tề Vân vẫn chênh lệch như trời với đất.
“Thầy Điêu, thầy cần phải chú ý cách dỗ học trò hơn!”
“Vâng!”
Điêu Á Đông nhìn Tề Vân bị lôi đi, hận không thể đi tới đạp cho hắn mấy phát.
Đồ ăn hại này, khi thi đấu thì khoác lác, tới lúc quan trọng thì lại thất bại.
Lẽ nào Tề Minh là thiên tài luyện khí, một thiên tài hiếm có bây giờ mới được Mục Vỹ khai quật, bật chợt nổi tiếng?
Không đúng, chắc chắn trước kia Tề Minh đã che giấu thực lực của mình, bây giờ mới thể hiện ra để khiến mọi người nể phục.
Chắc chắn là vậy!
Đúng là thầy nào trò đấy!
“Tiếp tục tiến hành trận đấu thứ ba!”
Trận thứ ba là đấu võ, so tài võ thuật và thực lực thật sự giữa các học trò với nhau. So với trận đầu và trận thứ hai thì trận này mới thu hút người xem nhất!
Dẫu sao cũng chỉ có người trong nghề mới hiểu rõ về luyện đan và luyện khí. Hầu hết đám học trò đều không phải là thầy luyện khí và thầy luyện đan thật sự, họ chỉ được học trên lớp nên chỉ biết sơ sơ thôi.
“Mời học trò tham chiến của hai bên lên sàn đấu!”
“Mặc Dương của lớp năm sơ cấp!”
“Điêu Á Vân của lớp ba cao cấp!”
Lời tuyên bố vừa dứt, cả võ đài lập tức ồ lên.
Điêu Á Vân?
Thiên tài đạt cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu khi mới mười sáu tuổi, thiên tài bậc nhất của thành Bắc Vân!
Cậu ta sẽ thi trận này!
Nhưng người tham gia trận này không phải là Mặc Dương và Mặc Hải ư? Sao tự nhiên lại đổi người rồi?
Thay người không phải là việc Điêu Á Đông muốn, nhưng bây giờ, trái tim hắn ta đang rỉ máu. Ba trận thì lớp hắn ta đã thua hai, nếu trận cuối này lại thua tiếp thì hắn ta không còn mặt mũi nào tiếp tục dạy học ở học viện Bắc Vân nữa!
Tất cả đều tại Mục Vỹ!
“Tam đệ, bằng bất cứ giá nào đệ cũng phải đánh bại Mặc Dương, thậm chí khiến trò ấy tàn phế cũng được!”, Điêu Á Vân còn chưa lên võ đài, Điêu Á Đông đã nhỏ giọng căn dặn.
Phía bên này, Mặc Dương đang cười nhe nhởn nhìn Mục Vỹ, nói: “Thầy Mục, nếu trò thắng, thầy sẽ nhận trò làm đồ đệ nhé ạ!”
“Trò cứ thắng đi đã rồi tính!”
Thấy Mặc Dương không hề có chút áp lực nào, Mục Vỹ cười khổ đáp.
Chương 97: Thay người
Thật ra trận thứ ba mới là trận mà Mục Vỹ lo nhất.
Mặc Dương là cảnh giới Tráng Tức tầng thứ tư của thân xác, sức mạnh hơn 5 tấn, có thể nói là vô địch khi đấu cùng cấp.
Nhưng đối thủ của gã lại là Điêu Á Vân, thiên tài của nhà họ Điêu!
Khi ở cảnh giới Ngưng Khí tầng thứ năm, sức mạnh của cậu ta đã đạt hơn 7,5 tấn. Bây giờ, cậu ta đã bước vào tầng thứ sáu, có lẽ sức mạnh phải tới 10 tấn.
Ban đầu, Mục Vỹ định cho Mặc Dương lên đấu là vì gã có thể ứng phó được khi cách biệt cảnh giới chỉ có một tầng.
Nhưng rõ ràng là Điêu Á Đông đang tức hộc máu rồi, không màng gì nữa nên phái Điêu Á Vân lên đấu.
Song dù Mục Vỹ thấy lo, nhưng vẫn phải cổ vũ Mặc Dương.
Mới một tháng mà tên này đã gầy và đen đi trông thấy. Khoảng thời gian này, Mục Vỹ đã ghi nhận sự nỗ lực của Mặc Dương.
Đã tới trận đấu thứ ba, tất cả mọi người không còn coi đây là một cuộc thi mang tính chất giải trí nữa, mà ai nấy đều rất nghiêm túc.
Ai mà ngờ lớp rác rưởi mà Mục Vỹ dạy lại có thể thắng liên tiếp hai trận, có khi nào trận thứ ba này lại có kỳ tích xảy ra tiếp không?
Không thể nào!
Đây là suy nghĩ của hầu hết mọi người.
Vì trận thứ ba này, đối thủ của Mặc Dương quá mạnh.
Mười sáu tuổi, Điêu Á Vân đã đạt cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu. Với trình độ này, cậu ta hoàn toàn có thể làm thầy giáo ở học viện.
“Trận đấu thứ ba là Mặc Dương của lớp năm sơ cấp đấu với Điêu Á Vân của lớp ba cao cấp. Trong thi đấu, hai bên được dùng vũ khí, nhưng không được dùng vũ khí vượt quá phàm khí cực phẩm. Bây giờ, trận đấu bắt đầu!”
Trọng tài vừa nói dứt câu, võ đài đã náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này, Tề Minh ở bên dưới lôi đài đang ngại ngùng nhìn Mục Vỹ, rồi cười he he.
Một vài học trò đã dần vây lấy cậu ấy.
Hôm nay, Tề Minh thật sự đã gây được tiếng vang như ý nghĩa tên của mình.
Cậu ấy có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, như vậy sau này hoàn toàn có thể sống an nhàn ở thành Bắc Vân rồi.
Bây giờ, bọn họ mà không tranh thủ làm quen với Tề Minh, nhỡ sau này cậu ấy trưởng thành, muốn làm thân thì e không còn cơ hội nữa.
“Làm tốt lắm!”
Mục Vỹ nhìn Tề Minh, mỉm cười nói: “Mấy hôm nữa, ta sẽ luyện chế đan dược giúp cha con, bình tĩnh chờ nhé!”
“Thật ạ?”
Thấy Mục Vỹ nói vậy, người Tề Minh không ngừng run lên.
Nếu cha cậu ấy có thể đứng dậy lại được, dù không còn thực lực gì nữa thì cậu ấy vẫn rất vui mừng.
“Tên nhãi kia, sư phụ mà lại lừa con à? Giờ thì xem Mặc Dương đấu đi, trận này con cũng phải xem tập trung vào. Muốn trở thành thầy luyện khí giỏi thì cũng phải là một võ giả mạnh!”
“Vâng!”
Có hai bóng người đứng trên lôi đài.
Điêu Á Vân mặc bộ y phục màu trắng, tay áo tung bay, gương mặt tuấn tú của cậu ta mỉm cười.
Cậu ta là Điêu Á Vân, thiên tài của nhà họ Điêu. Cậu ta đứng ở đây thì thắng bại của cuộc thi đã có.
Từng ánh mắt hâm mộ ở bên dưới đổ dồn tới, những tiếng bàn tán thì vang lên khắp bên tai Mặc Dương.
Tên của Điêu Á Vân là một sự khẳng định bất bại.
Mười hai tuổi, Điêu Á Vân đã bộc lộ thiên phú trong tu luyện và bước vào học viện Bắc Vân.
Mười bốn tuổi, cậu ta đã bước vào cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba.
Đến bây giờ là mười sáu tuổi, cậu ta đã là cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu, dùng khí luyện mạch, ngưng mạch đại thành.
Tu vi tăng như vậy đủ để cậu ta hãnh diện với thành Bắc Vân.
Hơn thế nữa, bất cứ khi nào Điêu Á Vân thể hiện thực lực của mình trong học viện Bắc Vân, đều vượt cấp khiêu chiến.
Mà trận nào cậu ta cũng thắng.
Trong các thiên tài của học viện Bắc Vân, Điêu Á Vân xếp thứ mười.
Đó là vì cậu ta còn ít tuổi. Mọi người trong học viện Bắc Vân tin chắc rằng, hai năm nữa, nhất định Điêu Á Vân sẽ là thiên tài số một của học viện Bắc Vân.
Cách biệt như vậy thì Mặc Dương thật chẳng đáng nhắc tới.
Mặc Dương vô danh tiểu tốt cũng chỉ được cái danh ăn chơi trác táng trong học viện thôi. Gã đã vào học viện hai năm, mà vẫn là cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba.
Nếu không nhờ một tháng nay đột nhiên đột phá lên cảnh giới Tráng Tức tầng thứ tư thì trận này thật sự chẳng có gì đáng xem.
Dù vậy, nhưng lần này Mặc Dương cũng chẳng thể khiến người khác trông mong vào mình.
Ai có thể trông mong vào một tên con cháu ăn chơi trác táng vừa mới bước vào cảnh giới tầng thứ tư có thể đánh bại một đệ tử thiên tài cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu chứ!
“Trận này ngươi có thể nhận thua trước, ta sẽ không làm khó ngươi. Ta nghĩ chắc ngươi cũng biết rõ sự chênh lệch giữa hai chúng ta!”
“Nhận thua?”
Mặc Dương bật cười.
“Sao có thể?”, Mặc Dương hất mũi, hừ nói: “Sau khi được thầy Mục dạy dỗ một tháng, ta của hiện tại muốn đánh thắng ngươi thì dễ như trở bàn tay!”
“Nực cười!”
Nghe thấy câu nói ngông cuồng của Mặc Dương, Điêu Á Vân không hề tức giận, ngược lại còn cười cợt hơn.
Không cần phải nhiều lời để chứng minh tất cả, mà phải dùng thực lực.
“Thanh Phong Động Vân Quyền!”
Chương 98: Thanh Vân Kiếm Pháp
Mặc Dương khẽ hô lên một tiếng, sau đó bất ngờ tung một quyền ra.
Thân thể gã như cây tùng, nắm đấm như đám mây di chuyển, sức mạnh nặng 5 tấn ầm ầm đánh về phía Điêu Á Vân.
“Ngươi yếu quá đấy!”
Thấy Mặc Dương xuất chiêu, Điêu Á Vân cười lạnh một tiếng, giơ một ngón tay ra, tuỳ ý điểm một cái nhanh mà nhẹ trực diện với Mặc Dương.
Một điểm này có thể cắt ngang sông núi!
Che lấp đất trời!
Phụt…
Tiếng ai đó hộc máu vang lên, ngay sau đó người Mặc Dương héo úa như cành cây khô, ngã xuống sàn đấu cứng nhắc.
Giữa hai tay gã xuất hiện một vết thương sâu.
Máu tươi chảy ra, dính đầy lên y phục.
Một cái điểm ngón tay!
Một cái điểm ngón tay đơn giản của Điêu Á Vân đã khiến Mặc Dương phải hộc máu, ngã xuống sàn, đôi tay không ngừng run rẩy.
Đây là sự cách biệt tuyệt đỉnh của thực lực, căn bản không thể đảo ngược.
“Đồ vô dụng, đúng là không có tài cán gì!”
Điêu Á Vân thờ ơ nói: “Ở Thiên Vận Đại Lục, bất cứ ai sinh ra đều đã có thành tựu được định sẵn. Có nhiều người chỉ được làm vai phụ, nhưng có những người chỉ là kẻ ăn hại để người khác chà đạp. Không may ở chỗ ngươi chính là kẻ đó!”
Nếu đổi thành người khác mà nói ra câu này, chắc chắn sẽ bị người khác nhận xét là ngông cuồng.
Nhưng nó phát ra từ miệng của Điêu Á Vân thì lại rất hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể phản bác.
“Gì mà làu bàu nhiều thế!”
Ngay sau đó, Mặc Dương đã đứng dậy.
Lúc này, máu ở hai tay gã đã khô, vết thương bị chọc thủng đáng sợ đó đã biến mất.
Trông thấy cảnh tượng này, Điêu Á Vân ngây người.
Còn Mặc Dương thì lại khua múa đôi tay, cảm nhận sức mạnh đang khôi phục.
Đương nhiên gã biết chuyện này là vì sao!
Đó là nhờ gã đã tắm bằng thuốc trong nửa tháng trời. Gần như ngày nào, gã cũng ngâm mình trong nước thuốc, nên trong cơ thể đã ngấm rất nhiều hiệu quả của chúng.
Mà những thứ này là thầy Mục đã bỏ ra gần trăm nghìn linh thạch hạ phẩm để đổi lấy.
Số linh thạch hạ phẩm này có ý nghĩa gì!
Chúng bằng số thu nhập gần nửa năm của nhà họ Mặc gã.
“Cảm ơn thầy, thầy Mục!”
Mặc Dương thầm nói trong đầu, cơ thể bắt đầu cử động.
“Hỗn Nguyên Tịch Lịch Chưởng!”
Gã hô khẽ lên, rồi bay người lên cao, một luồng gió nhẹ giữa hai tay lao thẳng về phía Điêu Á Vân.
Gã đã luyện chưởng pháp này không biết bao nhiêu lần, hơn nữa nhờ nó, gã còn giết được không dưới năm con yêu thú cấp năm ở dãy núi Bắc Vân.
Mặc Dương tin dù chưởng này không thể khiến Điêu Á Vân bị trọng thương, nhưng chí ít cũng khiến cậu ta trở tay không kịp.
“Bài Vân Quyền!”
Điêu Á Vân hô lên, đứng im tại chỗ, đôi chân như cắm rễ xuống sàn bất động.
Nhưng đôi tay của cậu ta lại uyển chuyển như đám mây, sau đó bổ nhào về phía Mặc Dương đang chạy như bay tới.
Bụp…
Một tiếng kêu khe khẽ vang lên, ngay sau đó, Mặc Dương đang xông về phía Điêu Á Vân đã bị lún ngực khi còn cách Điêu Á Vân chưa tới năm mét, tiếng xương cốt nứt gãy răng rắc đã vang lên.
Khí kình vọt ra ngoài!
Cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu của thân xác, khí kình có thể phóng ra ngoài, nhưng Điêu Á Vân lại có thể thực hiện một cách xuất sắc ở phạm vi cách đối thủ năm mét.
Điều này còn khủng khiếp hơn cả võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy.
Đến võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên cũng không dám chắc có thể dẫn sức mạnh chân nguyên ra ngoài cơ thể trong phạm vi năm mét sau khi ngưng tụ chân nguyên.
Chỉ có cường giả bước vào mười tầng cảnh giới Linh Khiếu mới có thể thật sự phóng chân nguyên ra ngoài, thu phóng một cách tuỳ ý.
Bịch một tiếng, Mặc Dương lại ngã xuống sàn.
Hai lần giao đấu với Điêu Á Vân, Mặc Dương hoàn toàn không có lực phản đòn.
Gần như vừa đối mặt, gã đã bị Điêu Á Vân đánh bay.
Lần này, dù có tác dụng của dược liệu mà Mục Vỹ để Mặc Dương ngâm mình khi trước, nhưng gã cũng phải vật lộn một lúc lâu mới có thể đứng dậy được.
Còn Điêu Á Vân đang đứng một bên chưa vội ra tay ngay.
Cậu ta vô cùng tự tin khi đối mặt với Mặc Dương.
“Khụ khụ…”
Mặc Dương tái mặt đứng dậy, nhưng bất chợt không nhịn được ho vài tiếng, máu tươi thuận thế bắn ra, dính vào phần áo trước ngực.
Nhưng gã vẫn kiên cường đứng dậy.
Thật ra khi Điêu Á Vân tham gia trận đấu này, kết quả đã định trước là Mặc Dương sẽ thua rồi.
Trong đầu Mục Vỹ hoàn toàn hiểu rõ điểm này.
Chỉ là hắn không ngờ Mặc Dương lại kiên cường đến vậy.
Hai lần giao chiến đủ để thấy hiện giờ, Mặc Dương không phải là đối thủ của Điêu Á Vân.
“Đồ vô dụng kia, còn chưa chịu nhận thua à?”
Thấy Mặc Dương quật cường đứng dậy, Điêu Á Vân cười lạnh nói: “Không lẽ ngươi vẫn còn mơ tưởng là có thể thắng sao?”
Cheng…
Nhưng Điêu Á Vân vừa dứt lời, thứ trả lời cậu ta chỉ có một âm thanh bén nhọn.
Kiếm Thanh Khuyết!
Mặc Dương đã rút kiếm Thanh Khuyết ra!
“Ngươi tưởng lấy kiếm ra là có thể thắng ta được ư?”, Điêu Á Vân mỉm cười lắc đầu, nói: “Xem ra ta phải cho ngươi nhìn rõ hiện thực rồi!”
Dứt lời, Điêu Á Vân hơi cong người xuống.
Đôi tay cậu ta cong như cái móc sắt, móng vuốt sắc nhọn lộ ra tia sát ý.
Cùng lúc đó, Mặc Dương cầm thanh kiếm trong tay, lưỡi kiếm truyền ra luồng khí lạnh lẽo.
Kiếm Thanh Khuyết - phàm khí thượng phẩm. Đây là thanh kiếm cho chính Mục Vỹ luyện chế, hơn nữa nó còn được luyện chế theo phương pháp luyện khí được lưu truyền trong Tru Tiên Đồ.
Nhưng uy lực thật sự của nó ra sao thì phải dùng khi chiến đấu mới biết được.
“Thanh Vân Trực Thượng!”
Mặc Dương hô lên, thi triển chiêu thức thứ nhất của Thanh Vân Kiếm Pháp. Gã vung một kiếm ra, nhưng một kiếm này lại như chia thành ba đường kiếm đánh về phía Điêu Á Vân từ ba hướng.
Cheng…
Cheng…
Hai âm thanh cùng lúc vang lên, Điêu Á Vân vung tay, hai đường kiếm khí đã bị hoá giải.
Nhưng bất ngờ là phương hướng và tốc độ của đường kiếm thứ ba tự dưng thay đổi, nó vòng qua phía trước Điêu Á Vân, đánh về phía sườn của cậu ta.
Chương 99: Chắc không?
Không ngờ Mặc Dương lại làm vậy, theo phản xạ Điêu Á Vân giơ cánh tay lên muốn đỡ lấy luồng kiếm khí kia.
Tiếng "phập" vang lên, Điêu Á Vân cho rằng mình có thể chặn nó lại nhưng sau âm thanh ấy, máu tươi dọc theo cánh tay chảy xuống, cậu ta nhíu mày cảm nhận sự nhức nhối truyền đến từ cánh tay.
"Ôi trời, chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Trước đó thầy giáo đã giám định thanh kiếm kia rồi, là phàm khí thượng phẩm, nhưng sao lại nó có uy lực phá vỡ phòng ngự của Điêu Á Vân luôn thế này!"
"Lẽ nào Mặc Dương có thiên phú kiếm thuật?"
"Thôi đừng chém gió, cậu ta ư? Làm sao có thể!"
Điêu Á Vân cũng kinh ngạc trong lòng.
Thanh kiếm này là phàm khí thượng phẩm lại sắc bén hơn xa phàm khí thượng phẩm thông thường, thậm chí đã gần đến phàm khí cực phẩm.
Điêu Á Vân chưa bao giờ nghe nói ở thành Bắc Vân có phàm khí nào chất lượng cao như thế cả!
Nhưng đó không phải mối quan tâm hàng đầu. Lần này chẳng qua là do cậu ta quá chủ quan, xem thường Mặc Dương nên mới vậy, chiêu tiếp theo nhất định phải khiến gã trả giá đắt!
"Há..."
Tuy đã làm Điêu Á Vân bị thương nhưng Mặc Dương lại không tự chủ tặc lưỡi hít hà.
Có thể nói, gã đã dùng toàn bộ sức lực vào đòn đánh này nên vết thương ở ngực cũng bị ảnh hưởng, suýt thì gã đã ngất xỉu.
"Tên rác rưởi này..."
Dưới lôi đài, thấy biểu hiện của Mặc Dương, lòng Mặc Hải dần dần cảm thấy nguy hiểm.
Y và phụ thân của mình đã lên kế hoạch để tóm gọn hiệu buôn của nhà họ Mặc trong tay.Một khi phụ thân Mặc Dương qua đời, nó sẽ thuộc về hai cha con họ.
Lúc đó, tên rác rưởi Mặc Dương sẽ hết đường phản kháng.
Nhưng bây giờ, dường như Mặc Dương đang thay đổi. Đây là một dấu hiệu vô cùng xấu!
"Xem ra chiêu thức vừa rồi thành công đã tạo cho ngươi lòng tin không nên có!", Điêu Á Vân cười khẩy: "Không hay chút nào đâu!"
"Mồm mép như vậy, không biết có phải trong lòng ngươi đang sợ muốn chết hay không!", nhìn cậu ta, Mặc Dương thầm trào phúng.
Trong trận đánh hôm nay, dù thế nào đi chăng nữa gã cũng không thể thua!
Ông trời đã đưa Mục Vỹ đến bên cạnh mình, gã nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Sau trận đấu này, biệt danh rác rưởi sẽ không còn liên quan gì đến gã nữa.
"Giết!"
"Thanh Vân Thiên Ngoại!"
Khẽ quát một tiếng, kiếm Thanh Khuyết trong tay Mặc Dương tỏa ra kiếm khí màu xám tro quanh thân. Giờ phút này, dường như trung tâm của toàn bội lôi đài đã trở thành gã, kiếm khí sắc nhọn lao về phía Điêu Á Vân.
"Thiết Vân Sa Chưởng!"
Thấp giọng rít lên, Điêu Á Vân cũng hành động.
Khi Mặc Dương thực hiện chiêu thức Thanh Vân Thiên Ngoại, kiếm khí phóng ra ngoài kiếm khiến cho những người đứng xem đều ngạc nhiên.
Nhưng Điêu Á Vân trông như đã rời khỏi lôi đài, những luồng kiếm khí kia không cách nào đánh trúng người cậu ta.
"Ầm!"
Chiêu thức Thanh Vân Thiên Ngoại của Mặc Dương qua đi, kiếm khí tản ra bốn phía, trong phút chốc lại tụ về thành một điểm, tiếp tục tấn công Điêu Á Vân.
Cùng lúc đó, xung quanh hai tay của Điêu Á Vân xuất hiện dao động của khí kình vô hình, cắn xé kiếm khí đang bắn tới của Mặc Dương.
Chỉ dùng hai bàn tay không để đối chọi với phàm khí, không thể không nói cậu ta thật sự rất dũng cảm!
Cú va chạm sinh ra một vụ nổ dữ lội, sàn của lôi đài liên tục nứt ra. Không ngờ Điêu Á Vân có thể dùng hai tay để phá vỡ chiêu thứ hai của Mặc Dương. Toàn bộ kiếm khí công kích ngược xuống mặt đất, chẳng khác nào một mớ hỗn loạn.
"Thấy sao?"
Nhìn đối thủ, Điêu Á Vân giễu cợt: "Ta đoán không sai, chiêu thứ hai của ngươi chắc là mạnh hơn chiêu thứ ba phải không, nhưng không phải vẫn bị ta đỡ được đấy sao?"
"Ồ? Chắc không?"
Thấy vẻ mặt tự đắc của cậu ta, Mặc Dương đột nhiên cười nhạo.
"Xẹt xẹt..."
Giữa lúc đó, mấy âm thanh đột nhiên vang lên, rõ ràng kiếm khí vừa bị Điêu Á Vân đánh bay đều chuyển mũi dùi sang sàn lôi đài cứng rắn, đột nhiên lại ngưng tụ một lần nữa, đâm về phía cậu ta trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Dù Điêu Á Vân có phản xạ nhanh đến đâu cũng không thể tránh được kiếm khí.
Ngực bị mấy chục luồng kiếm khí đánh trúng, tiếng "phập" liên tiếp vang lên, máu tươi dần nhuộm đẫm ngực của Điêu Á Vân.
Cậu ta đã bị thương!
Bị tên rác rưởi Mặc Dương làm bị thương!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Điêu Á Vân biến thành màu đỏ tím.
Thật sự là vô cùng nhục nhã.
Lần đầu tiên cứ cho là do chủ quan đi, nhưng lần này, dù đã hóa giải toàn bộ đòn tấn công của Mặc Dương, cậu ta vẫn bị gã làm bị thương.
Thấy chiêu thức tấn công đầy xảo quyệt của Mặc Dương, đám đệ tử dưới lôi đài vô cùng bất bình, ước gì có thể xông lên chém chết gã.
"Thầy Mục, xem ra đệ tử của ngươi cũng giống hệt ngươi, đều thích làm những chuyện hèn hạ như vậy!"
"Xin thầy Điêu chỉ giáo cho?", mặt Mục Vỹ tỉnh rụi: "Kiếm pháp vốn nhiều vô kể, quỷ thần khó lường, chỉ có kiếm pháp như vậy mới có thể xem là cao thâm!"
"Chẳng lẽ thầy Điêu thấy mấy chiêu thức gọn lẹ, cứng rắn mạnh mẽ kia mới là kiếm pháp tốt sao?"
"Ngươi..."
Điêu Á Đông điềm tĩnh cách mấy cũng phải tức giận trước thái độ của hắn.
Tên này đúng là lợn chết không sợ nước sôi, nói gì cũng ra vẻ ta đây biết hết. Quá đáng ghét!
Trận đấu trên lôi đài vẫn đang tiếp tục.
Chẳng qua, lần này Điêu Á Vân đã hoàn toàn bị chọc tức.
"Keng!"
Kèm theo tiếng "leng keng", trong tay cậu ta xuất hiện một thanh kiếm lớn.
"Không phải chỉ mình ngươi biết dùng kiếm đâu!"
Điêu Á Vân nhìn Mặc Dương, lạnh lùng cười: "Nói đến kiếm thuật thì chắc là khi Điêu Á Vân ta đây luyện kiếm, Mặc Dương ngươi không biết còn đang nằm trên bụng của một nữ nhân nào đâu".
Chương 100: Vạn Ảnh Trảm Thần Sát
Bị cậu ta khiêu khích nhưng Mặc Dương vẫn giữ được cái đầu lạnh.
Biết giữa mình và Điêu Á Vân có sự chênh lệch khá lớn nên sau khi dùng quyền pháp thất bại, gã lấy kiếm Thanh Khuyết ra dùng.
Tuy thanh kiếm này chỉ là phàm khí thượng phẩm, nhưng bàn về uy lực thì nó còn mạnh hơn cả phàm khí chỉ vừa đạt đến cực phẩm.
So về sức mạnh, cho dù Mặc Dương có thể đánh ra đòn tấn công nặng năm tấn thì cũng không thể sánh bằng Điêu Á Vân.
Sức nặng mỗi đòn đánh của cậu ta nặng đến 10 tấn, mà đó mới chỉ là ước tính.
"Kiếm pháp của ngươi đúng là kỳ lạ, chỉ là không biết có làm gì được Điêu Á Vân ta đây không!"
Dứt lời, Điêu Á Vân giơ trường kiếm trong tay lên. Trên thân kiếm phủ đầy hoa văn màu xanh, kiếm khí sắc bén, nét mặt nghiêm túc.
"Chết đi!"
Bước ra một bước, trước người cậu ta nổi gió, tiếng gió rít phần phật đầy giận dữ như muốn cuốn trọi lá rụng.
"Lạc Nhật Tảo Thiên Thu!"
Quét một đường, kiếm khí cuồng bạo nổ ra, uy thế dào dạt khó đỡ.
Khác với Thanh Vân Kiếm Pháp do Mặc Dương thi triển, kiếm thuật của Điêu Á Vân dữ dội và ngang ngược, đi theo hướng tấn công vào sơ hở của đối thủ để dần dần phá vỡ toàn bộ đòn tấn công, từ đó đè ép đối phương.
Thấy uy thế trong chiêu kiếm vừa rồi của Điêu Á Vân, Mặc Dương thận trọng vung thanh kiếm trong tay ra.
Trong lúc nhất thời, hai người trên lôi đài hết xông lên rồi lại né tránh, kiếm khí tuy vô hình nhưng mỗi lần chém ra đều mang uy lực và lực sát thương lớn đến mức một số đệ tử đang đứng ở ngoài lôi đài cũng cảm giác được rõ ràng.
"Thác Nguyên Kiếm Ấn!"
"Thanh Vân Trực Thượng!"
"Phong Hải Chi Trảm!"
"Thanh Vân Thiên Ngoại!"
...
Trong quá trình hai người liên tục đấu với nhau, nét mặt của mọi người dần trở nên kỳ lạ.
Mỗi một đòn công kích của Điêu Á Vân nhìn rất hũng mãnh, Mặc Dương quay qua quay về cũng chỉ sử dụng mấy chiêu kiếm quen thuộc kia.
Nhưng từ đầu đến cuối, Điêu Á Vân dường như không thể phá vỡ lớp phòng ngự của gã.
Thậm chí có lúc Mặc Dương còn biết nắm bắt cơ hội để phản kích.
"Không thể nào, Mặc Dương chỉ dùng một bộ kiếm thuật mà lại có thể đối kháng với vô số kiếm thuật khác nhau của Điêu Á Vân, sao có thể chứ?"
"Hơn nữa, ngươi nhìn xem, cậu ta còn có thể né tránh không đối đầu trực diện với Điêu Á Vân, còn tấn công ngược lại kìa!"
"Cái rắm, các ngươi biết cái gì, đấy là Điêu Á Vân đang đùa giỡn Mặc Dương thôi. Các ngươi có biết câu ‘Nước ấm nấu ếch’ không?"
"Tám phần mười là vậy, nếu không thì trận đấu của họ đã kết thúc từ lâu rồi".
Đám đông sôi nổi bàn luận.
Nhiều người không hiểu tại sao Điêu Á Vân không nhanh chóng hạ luôn Mặc Dương mà lại kéo dài trận đấu như thế.
Nhưng họ làm gì biết lúc này người trong cuộc đang nghĩ gì.
Điêu Á Vân cũng muốn nhanh chóng đánh bại Mặc Dương lắm chứ.
Lúc nào Mặc Dương cũng dùng đi dùng lại mấy chiêu kiếm kia, nhưng bất kể Điêu Á Vân sử dụng chiêu gì cũng đều không thể phá giải được chính những chiêu kiếm đó.
Dùng bất biến để đối phó vạn biến!
Đánh kiểu này tức quá đi mất!
Chẳng lẽ phải sử dụng chiêu thức đó mới có thể đánh bại Mặc Dương? Điêu Á Vân cực kỳ uất nghẹn, nhưng cậu ta nhất định phải thắng trận đấu này, thế nên dù có phải sử dụng cái gì cũng không tiếc.
Giết!
Trong lòng thầm hạ quyết tâm, bóng dáng Điêu Á Vân lóe lên, lao ra như bay.
"Vạn Ảnh Trảm Thần Sát!"
Sau tiếng gầm thét ấy, sức mạnh toàn thân Điêu Á Vân đột nhiên có biến hóa, trường kiếm khắc hoa văn màu xanh của cậu ta không ngừng múa.
Dần dần, mọi người cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Thân thể Điêu Á Vân trông nhẹ như lông hồng, mà đáng ngạc nhiên là trường kiếm với hoa văn xanh trong tay cậu ta trở nên hư ảo.
"Không ngờ lại sử dụng chiêu thức này..."
Thấy hành động của Điêu Á Vân đang ở trên lôi đài, Điêu Á Đông cực kỳ chấn động, thì thào.
Hắn ta rất hiểu người đệ đệ này của mình.Từ trước đến giờ, Điêu Á Vân luôn cao ngạo nên chỉ thi triển ra chiêu thức này trong cuộc chiến với đối thủ có cảnh giới cao hơn mình.
Hơn nữa, nếu không phải trường hợp bất khả kháng, Điêu Á Vân tuyệt đối không thi triển Vạn Ảnh Trảm Thần Sát.
Không ngờ tên Mặc Dương này lại có thể ép nó sử dụng chiêu kiếm ấy!
"Á Vân, đệ nhất định phải thắng!", nhìn vào nét mặt nghiêm túc của Điêu Á Vân, chưa bao giờ Điêu Á Đông cảm thấy căng thẳng như lúc này.
Trận đấu này không chỉ liên quan đến danh tiếng lớp ba cao cấp mà còn liên quan đến địa vị của hắn ta tại học viện Bắc Vân, cũng như danh xưng thiên tài hiển hách của Điêu Á Vân.
Nếu thua, biệt danh một trong mười thiên tài xuất sắc của cậu ta sẽ bị Mặc Dương thay thế.
Suy cho cùng, đâu ai thèm nhớ đến một thiên tài từng thua cuộc!
"Giết!"
Điêu Á Vân không ngừng vùng tay múa kiếm. Cuối cùng, khi trường kiếm hoa văn xanh hoàn toàn biến mất, không ai có thể thấy được nó thì cậu ta hành động.
Sau tiếng thét, Điêu Á Vân đột nhiên dừng lại.
“Vút vút vút...”
Trong phút chốc, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên, lôi đài như bị bao trùm bởi tiếng gió gào thét, kiếm khí tung hoành.
Vạn Ảnh Trảm Thần Sát!
Hàng vạn bóng kiếm!
Đây thật sự chẳng khác gì một cái võng chết chóc được tạo bởi chục nghìn bóng kiếm, một loạt kiếm ảnh từ trước người Điêu Á Vân vụt bắn ra.
Với số lượng kiếm khí nhiều đến đáng sợ ấy, người ta không khỏi hoài nghi sự bùng nổ này không thể xuất phát từ một võ giả có cảnh giới Ngưng Mạch.
Điêu Á Vân được mệnh danh là một trong mười thiên tài xuất sắc, quả nhiên danh bất hư truyền!
Nhìn thấy số kiếm khí như che trời lấp đất kia chém tới, sắc mặt Mặc Dương thay đổi, không ngừng lùi về phía sau.
"Lùi? Ngươi có thể tránh được không?"
Lạnh lùng cười, Điêu Á Vân vung kiếm lên, những kiếm khí kia tấn công về phía Mặc Dương dưới sự khống chế của cậu ta.
Lần này, Lục Khiếu Thiên trực tiếp lên tiếng, ông ấy bước lên trước, sau đó cầm cả hai cây thương lên.
Với cảnh giới Linh Khiếu và chân nguyên hùng hậu của mình, ông ấy không hề gặp khó khăn gì khi kiểm tra độ dẻo dai của hai cây thương này.
Cả hai cây thường cùng cắm xuống đá thử nghiệm dưới mặt đất, đôi tay cầm thương của Lục Khiếu Thiên bắt đầu ép xuống.
Dần dà, thân của hai cây thương bắt đầu uốn cong, tạo thành một góc bốn mươi lăm độ, tiếp đến là bảy mươi lăm độ.
Rắc…
Đột nhiên, khi cây thương Hắc Canh Ngân của Tề Vân bị ép cong tới gần chín mươi độ, trên thân thương đã vang lên tiếng răng rắc khe khẽ.
Đó rõ ràng là âm thanh thân thương không chịu nổi bị ép cong được nữa.
“Còn cần tiếp tục không?”, thấy cây thương Hắc Canh Ngân mà Tề Minh luyện chế không hề bị tổn hại gì, Lục Khiếu Thiên nhìn Tề Vân, khẽ nói.
Thật ra, ông ấy cũng thầm thấy rất ngạc nhiên.
Là viện trưởng của học viện, sao Lục Khiếu Thiên không biết học lực thực chất của đám học trò.
Tề Minh chẳng có chút danh tiếng nào trong học viện, còn là con trai của thợ rèn, cũng không thể hiện thiên bẩm quá cao ở phương diện luyện khí.
Nhưng sau khi được Mục Vỹ dạy dỗ một tháng, trò ấy lại có thể luyện chế thành công một món phàm khí thượng phẩm.
Điều này đúng là quá thần kỳ.
Lục Khiếu Thiên nhìn xuống phía dưới, thấy Mục Vỹ đang có vẻ mặt bình thản ngồi trên chiếc ghế thái sư, ông ấy lại càng kinh ngạc hơn.
“Tên này biết chắc là sẽ thắng ư…”
“Không! Trò không tin!”
Tề Vân đã hoàn toàn phát hoảng.
Từ trước tới nay, hắn luôn là thầy luyện khí thiên tài thiếu niên xuất sắc nhất của nhà họ Tề, cũng là thiên tài của thành Bắc Vân, không ai sánh bằng.
Nhưng bây giờ, một tên vô dụng cũng có thể thắng hắn.
Cha hắn thua dưới tay của Tề Ngự Phong, còn hắn thì lại thua dưới tay Tề Minh, quả là nhục nhã.
Vèo…
Hắn giằng lấy hai cây thương trong tay Lục Khiếu Thiên, rồi ném về phía Tề Minh, quát: “Uy lực thực sự của phàm khí là có thể phát huy năng lực trong lúc chiến đấu. Bây giờ, ngươi hãy đâu với ta một trận!”
Dứt lời, Tề Vân tiến lên một bước, giơ cây thương Hắc Canh Ngân lên, chĩa về phía Tề Minh.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, đến Lục Khiếu Thiên cũng không ngờ Tề Vân lại mất khống chế tới vậy, ông ấy định ngăn cản, nhưng đã muộn.
Phía bên này, Tề Minh nhận lấy cây trường thương. Cậu ấy còn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra thì cây trường thương của Tề Vân đã đâm tới.
Ngay sau đó, Tề Minh chỉ biết chắn ngang cây thương Hắc Canh Ngân trước người theo bản năng, để chặn một đòn của Tề Vân!
Ầm…
Leng keng…
Tiếp đó, một tiếng nổ vang và tiếng kim loại rơi xuống đất cùng vang lên, hai cây thương va chạm, phát ra chấn động lớn.
Tề Minh không hề có chuẩn bị gì nên bị đánh lùi một bước, khoé miệng đã có vệt máu.
Lúc này, một mũi thương chói mắt đang lăn lốc dưới mặt đất.
Tề Vân cầm nửa cây thương còn lại, mặt mày tái xanh, tay hắn cầm chặt cây thương, rồi đột nhiên cười lớn nói: “Vô dụng, ta mà lại thua dưới tay một tên vô dụng, ha ha…”
“Tề Vân không tuân thủ quy tắc của trận đấu, tự ý dùng vũ lực, bị phạt về nhà tự suy ngẫm ba tháng!”
Lục Khiếu Thiên không ngờ Tề Vân dám ra tay trước mặt mình, ông ấy đã thực sự nổi giận.
Lập tức có người lôi Tề Vân xuống.
Lúc này, tất cả mọi người đều im phăng phắc.
Tề Minh đã thắng, Tề Vân thì thua, điều này thật sự còn đáng kinh ngạc hơn cả việc Diệu Tiên Ngữ thắng Uông Vân Kỳ.
Phải biết là Diệu Tiên Ngữ và Uông Vân Kỳ vốn ngang tài ngang sức. Nhưng mới một tháng trước thôi, thực lực của Tề Minh và Tề Vân vẫn chênh lệch như trời với đất.
“Thầy Điêu, thầy cần phải chú ý cách dỗ học trò hơn!”
“Vâng!”
Điêu Á Đông nhìn Tề Vân bị lôi đi, hận không thể đi tới đạp cho hắn mấy phát.
Đồ ăn hại này, khi thi đấu thì khoác lác, tới lúc quan trọng thì lại thất bại.
Lẽ nào Tề Minh là thiên tài luyện khí, một thiên tài hiếm có bây giờ mới được Mục Vỹ khai quật, bật chợt nổi tiếng?
Không đúng, chắc chắn trước kia Tề Minh đã che giấu thực lực của mình, bây giờ mới thể hiện ra để khiến mọi người nể phục.
Chắc chắn là vậy!
Đúng là thầy nào trò đấy!
“Tiếp tục tiến hành trận đấu thứ ba!”
Trận thứ ba là đấu võ, so tài võ thuật và thực lực thật sự giữa các học trò với nhau. So với trận đầu và trận thứ hai thì trận này mới thu hút người xem nhất!
Dẫu sao cũng chỉ có người trong nghề mới hiểu rõ về luyện đan và luyện khí. Hầu hết đám học trò đều không phải là thầy luyện khí và thầy luyện đan thật sự, họ chỉ được học trên lớp nên chỉ biết sơ sơ thôi.
“Mời học trò tham chiến của hai bên lên sàn đấu!”
“Mặc Dương của lớp năm sơ cấp!”
“Điêu Á Vân của lớp ba cao cấp!”
Lời tuyên bố vừa dứt, cả võ đài lập tức ồ lên.
Điêu Á Vân?
Thiên tài đạt cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu khi mới mười sáu tuổi, thiên tài bậc nhất của thành Bắc Vân!
Cậu ta sẽ thi trận này!
Nhưng người tham gia trận này không phải là Mặc Dương và Mặc Hải ư? Sao tự nhiên lại đổi người rồi?
Thay người không phải là việc Điêu Á Đông muốn, nhưng bây giờ, trái tim hắn ta đang rỉ máu. Ba trận thì lớp hắn ta đã thua hai, nếu trận cuối này lại thua tiếp thì hắn ta không còn mặt mũi nào tiếp tục dạy học ở học viện Bắc Vân nữa!
Tất cả đều tại Mục Vỹ!
“Tam đệ, bằng bất cứ giá nào đệ cũng phải đánh bại Mặc Dương, thậm chí khiến trò ấy tàn phế cũng được!”, Điêu Á Vân còn chưa lên võ đài, Điêu Á Đông đã nhỏ giọng căn dặn.
Phía bên này, Mặc Dương đang cười nhe nhởn nhìn Mục Vỹ, nói: “Thầy Mục, nếu trò thắng, thầy sẽ nhận trò làm đồ đệ nhé ạ!”
“Trò cứ thắng đi đã rồi tính!”
Thấy Mặc Dương không hề có chút áp lực nào, Mục Vỹ cười khổ đáp.
Chương 97: Thay người
Thật ra trận thứ ba mới là trận mà Mục Vỹ lo nhất.
Mặc Dương là cảnh giới Tráng Tức tầng thứ tư của thân xác, sức mạnh hơn 5 tấn, có thể nói là vô địch khi đấu cùng cấp.
Nhưng đối thủ của gã lại là Điêu Á Vân, thiên tài của nhà họ Điêu!
Khi ở cảnh giới Ngưng Khí tầng thứ năm, sức mạnh của cậu ta đã đạt hơn 7,5 tấn. Bây giờ, cậu ta đã bước vào tầng thứ sáu, có lẽ sức mạnh phải tới 10 tấn.
Ban đầu, Mục Vỹ định cho Mặc Dương lên đấu là vì gã có thể ứng phó được khi cách biệt cảnh giới chỉ có một tầng.
Nhưng rõ ràng là Điêu Á Đông đang tức hộc máu rồi, không màng gì nữa nên phái Điêu Á Vân lên đấu.
Song dù Mục Vỹ thấy lo, nhưng vẫn phải cổ vũ Mặc Dương.
Mới một tháng mà tên này đã gầy và đen đi trông thấy. Khoảng thời gian này, Mục Vỹ đã ghi nhận sự nỗ lực của Mặc Dương.
Đã tới trận đấu thứ ba, tất cả mọi người không còn coi đây là một cuộc thi mang tính chất giải trí nữa, mà ai nấy đều rất nghiêm túc.
Ai mà ngờ lớp rác rưởi mà Mục Vỹ dạy lại có thể thắng liên tiếp hai trận, có khi nào trận thứ ba này lại có kỳ tích xảy ra tiếp không?
Không thể nào!
Đây là suy nghĩ của hầu hết mọi người.
Vì trận thứ ba này, đối thủ của Mặc Dương quá mạnh.
Mười sáu tuổi, Điêu Á Vân đã đạt cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu. Với trình độ này, cậu ta hoàn toàn có thể làm thầy giáo ở học viện.
“Trận đấu thứ ba là Mặc Dương của lớp năm sơ cấp đấu với Điêu Á Vân của lớp ba cao cấp. Trong thi đấu, hai bên được dùng vũ khí, nhưng không được dùng vũ khí vượt quá phàm khí cực phẩm. Bây giờ, trận đấu bắt đầu!”
Trọng tài vừa nói dứt câu, võ đài đã náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này, Tề Minh ở bên dưới lôi đài đang ngại ngùng nhìn Mục Vỹ, rồi cười he he.
Một vài học trò đã dần vây lấy cậu ấy.
Hôm nay, Tề Minh thật sự đã gây được tiếng vang như ý nghĩa tên của mình.
Cậu ấy có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, như vậy sau này hoàn toàn có thể sống an nhàn ở thành Bắc Vân rồi.
Bây giờ, bọn họ mà không tranh thủ làm quen với Tề Minh, nhỡ sau này cậu ấy trưởng thành, muốn làm thân thì e không còn cơ hội nữa.
“Làm tốt lắm!”
Mục Vỹ nhìn Tề Minh, mỉm cười nói: “Mấy hôm nữa, ta sẽ luyện chế đan dược giúp cha con, bình tĩnh chờ nhé!”
“Thật ạ?”
Thấy Mục Vỹ nói vậy, người Tề Minh không ngừng run lên.
Nếu cha cậu ấy có thể đứng dậy lại được, dù không còn thực lực gì nữa thì cậu ấy vẫn rất vui mừng.
“Tên nhãi kia, sư phụ mà lại lừa con à? Giờ thì xem Mặc Dương đấu đi, trận này con cũng phải xem tập trung vào. Muốn trở thành thầy luyện khí giỏi thì cũng phải là một võ giả mạnh!”
“Vâng!”
Có hai bóng người đứng trên lôi đài.
Điêu Á Vân mặc bộ y phục màu trắng, tay áo tung bay, gương mặt tuấn tú của cậu ta mỉm cười.
Cậu ta là Điêu Á Vân, thiên tài của nhà họ Điêu. Cậu ta đứng ở đây thì thắng bại của cuộc thi đã có.
Từng ánh mắt hâm mộ ở bên dưới đổ dồn tới, những tiếng bàn tán thì vang lên khắp bên tai Mặc Dương.
Tên của Điêu Á Vân là một sự khẳng định bất bại.
Mười hai tuổi, Điêu Á Vân đã bộc lộ thiên phú trong tu luyện và bước vào học viện Bắc Vân.
Mười bốn tuổi, cậu ta đã bước vào cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba.
Đến bây giờ là mười sáu tuổi, cậu ta đã là cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu, dùng khí luyện mạch, ngưng mạch đại thành.
Tu vi tăng như vậy đủ để cậu ta hãnh diện với thành Bắc Vân.
Hơn thế nữa, bất cứ khi nào Điêu Á Vân thể hiện thực lực của mình trong học viện Bắc Vân, đều vượt cấp khiêu chiến.
Mà trận nào cậu ta cũng thắng.
Trong các thiên tài của học viện Bắc Vân, Điêu Á Vân xếp thứ mười.
Đó là vì cậu ta còn ít tuổi. Mọi người trong học viện Bắc Vân tin chắc rằng, hai năm nữa, nhất định Điêu Á Vân sẽ là thiên tài số một của học viện Bắc Vân.
Cách biệt như vậy thì Mặc Dương thật chẳng đáng nhắc tới.
Mặc Dương vô danh tiểu tốt cũng chỉ được cái danh ăn chơi trác táng trong học viện thôi. Gã đã vào học viện hai năm, mà vẫn là cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba.
Nếu không nhờ một tháng nay đột nhiên đột phá lên cảnh giới Tráng Tức tầng thứ tư thì trận này thật sự chẳng có gì đáng xem.
Dù vậy, nhưng lần này Mặc Dương cũng chẳng thể khiến người khác trông mong vào mình.
Ai có thể trông mong vào một tên con cháu ăn chơi trác táng vừa mới bước vào cảnh giới tầng thứ tư có thể đánh bại một đệ tử thiên tài cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu chứ!
“Trận này ngươi có thể nhận thua trước, ta sẽ không làm khó ngươi. Ta nghĩ chắc ngươi cũng biết rõ sự chênh lệch giữa hai chúng ta!”
“Nhận thua?”
Mặc Dương bật cười.
“Sao có thể?”, Mặc Dương hất mũi, hừ nói: “Sau khi được thầy Mục dạy dỗ một tháng, ta của hiện tại muốn đánh thắng ngươi thì dễ như trở bàn tay!”
“Nực cười!”
Nghe thấy câu nói ngông cuồng của Mặc Dương, Điêu Á Vân không hề tức giận, ngược lại còn cười cợt hơn.
Không cần phải nhiều lời để chứng minh tất cả, mà phải dùng thực lực.
“Thanh Phong Động Vân Quyền!”
Chương 98: Thanh Vân Kiếm Pháp
Mặc Dương khẽ hô lên một tiếng, sau đó bất ngờ tung một quyền ra.
Thân thể gã như cây tùng, nắm đấm như đám mây di chuyển, sức mạnh nặng 5 tấn ầm ầm đánh về phía Điêu Á Vân.
“Ngươi yếu quá đấy!”
Thấy Mặc Dương xuất chiêu, Điêu Á Vân cười lạnh một tiếng, giơ một ngón tay ra, tuỳ ý điểm một cái nhanh mà nhẹ trực diện với Mặc Dương.
Một điểm này có thể cắt ngang sông núi!
Che lấp đất trời!
Phụt…
Tiếng ai đó hộc máu vang lên, ngay sau đó người Mặc Dương héo úa như cành cây khô, ngã xuống sàn đấu cứng nhắc.
Giữa hai tay gã xuất hiện một vết thương sâu.
Máu tươi chảy ra, dính đầy lên y phục.
Một cái điểm ngón tay!
Một cái điểm ngón tay đơn giản của Điêu Á Vân đã khiến Mặc Dương phải hộc máu, ngã xuống sàn, đôi tay không ngừng run rẩy.
Đây là sự cách biệt tuyệt đỉnh của thực lực, căn bản không thể đảo ngược.
“Đồ vô dụng, đúng là không có tài cán gì!”
Điêu Á Vân thờ ơ nói: “Ở Thiên Vận Đại Lục, bất cứ ai sinh ra đều đã có thành tựu được định sẵn. Có nhiều người chỉ được làm vai phụ, nhưng có những người chỉ là kẻ ăn hại để người khác chà đạp. Không may ở chỗ ngươi chính là kẻ đó!”
Nếu đổi thành người khác mà nói ra câu này, chắc chắn sẽ bị người khác nhận xét là ngông cuồng.
Nhưng nó phát ra từ miệng của Điêu Á Vân thì lại rất hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể phản bác.
“Gì mà làu bàu nhiều thế!”
Ngay sau đó, Mặc Dương đã đứng dậy.
Lúc này, máu ở hai tay gã đã khô, vết thương bị chọc thủng đáng sợ đó đã biến mất.
Trông thấy cảnh tượng này, Điêu Á Vân ngây người.
Còn Mặc Dương thì lại khua múa đôi tay, cảm nhận sức mạnh đang khôi phục.
Đương nhiên gã biết chuyện này là vì sao!
Đó là nhờ gã đã tắm bằng thuốc trong nửa tháng trời. Gần như ngày nào, gã cũng ngâm mình trong nước thuốc, nên trong cơ thể đã ngấm rất nhiều hiệu quả của chúng.
Mà những thứ này là thầy Mục đã bỏ ra gần trăm nghìn linh thạch hạ phẩm để đổi lấy.
Số linh thạch hạ phẩm này có ý nghĩa gì!
Chúng bằng số thu nhập gần nửa năm của nhà họ Mặc gã.
“Cảm ơn thầy, thầy Mục!”
Mặc Dương thầm nói trong đầu, cơ thể bắt đầu cử động.
“Hỗn Nguyên Tịch Lịch Chưởng!”
Gã hô khẽ lên, rồi bay người lên cao, một luồng gió nhẹ giữa hai tay lao thẳng về phía Điêu Á Vân.
Gã đã luyện chưởng pháp này không biết bao nhiêu lần, hơn nữa nhờ nó, gã còn giết được không dưới năm con yêu thú cấp năm ở dãy núi Bắc Vân.
Mặc Dương tin dù chưởng này không thể khiến Điêu Á Vân bị trọng thương, nhưng chí ít cũng khiến cậu ta trở tay không kịp.
“Bài Vân Quyền!”
Điêu Á Vân hô lên, đứng im tại chỗ, đôi chân như cắm rễ xuống sàn bất động.
Nhưng đôi tay của cậu ta lại uyển chuyển như đám mây, sau đó bổ nhào về phía Mặc Dương đang chạy như bay tới.
Bụp…
Một tiếng kêu khe khẽ vang lên, ngay sau đó, Mặc Dương đang xông về phía Điêu Á Vân đã bị lún ngực khi còn cách Điêu Á Vân chưa tới năm mét, tiếng xương cốt nứt gãy răng rắc đã vang lên.
Khí kình vọt ra ngoài!
Cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu của thân xác, khí kình có thể phóng ra ngoài, nhưng Điêu Á Vân lại có thể thực hiện một cách xuất sắc ở phạm vi cách đối thủ năm mét.
Điều này còn khủng khiếp hơn cả võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy.
Đến võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên cũng không dám chắc có thể dẫn sức mạnh chân nguyên ra ngoài cơ thể trong phạm vi năm mét sau khi ngưng tụ chân nguyên.
Chỉ có cường giả bước vào mười tầng cảnh giới Linh Khiếu mới có thể thật sự phóng chân nguyên ra ngoài, thu phóng một cách tuỳ ý.
Bịch một tiếng, Mặc Dương lại ngã xuống sàn.
Hai lần giao đấu với Điêu Á Vân, Mặc Dương hoàn toàn không có lực phản đòn.
Gần như vừa đối mặt, gã đã bị Điêu Á Vân đánh bay.
Lần này, dù có tác dụng của dược liệu mà Mục Vỹ để Mặc Dương ngâm mình khi trước, nhưng gã cũng phải vật lộn một lúc lâu mới có thể đứng dậy được.
Còn Điêu Á Vân đang đứng một bên chưa vội ra tay ngay.
Cậu ta vô cùng tự tin khi đối mặt với Mặc Dương.
“Khụ khụ…”
Mặc Dương tái mặt đứng dậy, nhưng bất chợt không nhịn được ho vài tiếng, máu tươi thuận thế bắn ra, dính vào phần áo trước ngực.
Nhưng gã vẫn kiên cường đứng dậy.
Thật ra khi Điêu Á Vân tham gia trận đấu này, kết quả đã định trước là Mặc Dương sẽ thua rồi.
Trong đầu Mục Vỹ hoàn toàn hiểu rõ điểm này.
Chỉ là hắn không ngờ Mặc Dương lại kiên cường đến vậy.
Hai lần giao chiến đủ để thấy hiện giờ, Mặc Dương không phải là đối thủ của Điêu Á Vân.
“Đồ vô dụng kia, còn chưa chịu nhận thua à?”
Thấy Mặc Dương quật cường đứng dậy, Điêu Á Vân cười lạnh nói: “Không lẽ ngươi vẫn còn mơ tưởng là có thể thắng sao?”
Cheng…
Nhưng Điêu Á Vân vừa dứt lời, thứ trả lời cậu ta chỉ có một âm thanh bén nhọn.
Kiếm Thanh Khuyết!
Mặc Dương đã rút kiếm Thanh Khuyết ra!
“Ngươi tưởng lấy kiếm ra là có thể thắng ta được ư?”, Điêu Á Vân mỉm cười lắc đầu, nói: “Xem ra ta phải cho ngươi nhìn rõ hiện thực rồi!”
Dứt lời, Điêu Á Vân hơi cong người xuống.
Đôi tay cậu ta cong như cái móc sắt, móng vuốt sắc nhọn lộ ra tia sát ý.
Cùng lúc đó, Mặc Dương cầm thanh kiếm trong tay, lưỡi kiếm truyền ra luồng khí lạnh lẽo.
Kiếm Thanh Khuyết - phàm khí thượng phẩm. Đây là thanh kiếm cho chính Mục Vỹ luyện chế, hơn nữa nó còn được luyện chế theo phương pháp luyện khí được lưu truyền trong Tru Tiên Đồ.
Nhưng uy lực thật sự của nó ra sao thì phải dùng khi chiến đấu mới biết được.
“Thanh Vân Trực Thượng!”
Mặc Dương hô lên, thi triển chiêu thức thứ nhất của Thanh Vân Kiếm Pháp. Gã vung một kiếm ra, nhưng một kiếm này lại như chia thành ba đường kiếm đánh về phía Điêu Á Vân từ ba hướng.
Cheng…
Cheng…
Hai âm thanh cùng lúc vang lên, Điêu Á Vân vung tay, hai đường kiếm khí đã bị hoá giải.
Nhưng bất ngờ là phương hướng và tốc độ của đường kiếm thứ ba tự dưng thay đổi, nó vòng qua phía trước Điêu Á Vân, đánh về phía sườn của cậu ta.
Chương 99: Chắc không?
Không ngờ Mặc Dương lại làm vậy, theo phản xạ Điêu Á Vân giơ cánh tay lên muốn đỡ lấy luồng kiếm khí kia.
Tiếng "phập" vang lên, Điêu Á Vân cho rằng mình có thể chặn nó lại nhưng sau âm thanh ấy, máu tươi dọc theo cánh tay chảy xuống, cậu ta nhíu mày cảm nhận sự nhức nhối truyền đến từ cánh tay.
"Ôi trời, chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Trước đó thầy giáo đã giám định thanh kiếm kia rồi, là phàm khí thượng phẩm, nhưng sao lại nó có uy lực phá vỡ phòng ngự của Điêu Á Vân luôn thế này!"
"Lẽ nào Mặc Dương có thiên phú kiếm thuật?"
"Thôi đừng chém gió, cậu ta ư? Làm sao có thể!"
Điêu Á Vân cũng kinh ngạc trong lòng.
Thanh kiếm này là phàm khí thượng phẩm lại sắc bén hơn xa phàm khí thượng phẩm thông thường, thậm chí đã gần đến phàm khí cực phẩm.
Điêu Á Vân chưa bao giờ nghe nói ở thành Bắc Vân có phàm khí nào chất lượng cao như thế cả!
Nhưng đó không phải mối quan tâm hàng đầu. Lần này chẳng qua là do cậu ta quá chủ quan, xem thường Mặc Dương nên mới vậy, chiêu tiếp theo nhất định phải khiến gã trả giá đắt!
"Há..."
Tuy đã làm Điêu Á Vân bị thương nhưng Mặc Dương lại không tự chủ tặc lưỡi hít hà.
Có thể nói, gã đã dùng toàn bộ sức lực vào đòn đánh này nên vết thương ở ngực cũng bị ảnh hưởng, suýt thì gã đã ngất xỉu.
"Tên rác rưởi này..."
Dưới lôi đài, thấy biểu hiện của Mặc Dương, lòng Mặc Hải dần dần cảm thấy nguy hiểm.
Y và phụ thân của mình đã lên kế hoạch để tóm gọn hiệu buôn của nhà họ Mặc trong tay.Một khi phụ thân Mặc Dương qua đời, nó sẽ thuộc về hai cha con họ.
Lúc đó, tên rác rưởi Mặc Dương sẽ hết đường phản kháng.
Nhưng bây giờ, dường như Mặc Dương đang thay đổi. Đây là một dấu hiệu vô cùng xấu!
"Xem ra chiêu thức vừa rồi thành công đã tạo cho ngươi lòng tin không nên có!", Điêu Á Vân cười khẩy: "Không hay chút nào đâu!"
"Mồm mép như vậy, không biết có phải trong lòng ngươi đang sợ muốn chết hay không!", nhìn cậu ta, Mặc Dương thầm trào phúng.
Trong trận đánh hôm nay, dù thế nào đi chăng nữa gã cũng không thể thua!
Ông trời đã đưa Mục Vỹ đến bên cạnh mình, gã nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Sau trận đấu này, biệt danh rác rưởi sẽ không còn liên quan gì đến gã nữa.
"Giết!"
"Thanh Vân Thiên Ngoại!"
Khẽ quát một tiếng, kiếm Thanh Khuyết trong tay Mặc Dương tỏa ra kiếm khí màu xám tro quanh thân. Giờ phút này, dường như trung tâm của toàn bội lôi đài đã trở thành gã, kiếm khí sắc nhọn lao về phía Điêu Á Vân.
"Thiết Vân Sa Chưởng!"
Thấp giọng rít lên, Điêu Á Vân cũng hành động.
Khi Mặc Dương thực hiện chiêu thức Thanh Vân Thiên Ngoại, kiếm khí phóng ra ngoài kiếm khiến cho những người đứng xem đều ngạc nhiên.
Nhưng Điêu Á Vân trông như đã rời khỏi lôi đài, những luồng kiếm khí kia không cách nào đánh trúng người cậu ta.
"Ầm!"
Chiêu thức Thanh Vân Thiên Ngoại của Mặc Dương qua đi, kiếm khí tản ra bốn phía, trong phút chốc lại tụ về thành một điểm, tiếp tục tấn công Điêu Á Vân.
Cùng lúc đó, xung quanh hai tay của Điêu Á Vân xuất hiện dao động của khí kình vô hình, cắn xé kiếm khí đang bắn tới của Mặc Dương.
Chỉ dùng hai bàn tay không để đối chọi với phàm khí, không thể không nói cậu ta thật sự rất dũng cảm!
Cú va chạm sinh ra một vụ nổ dữ lội, sàn của lôi đài liên tục nứt ra. Không ngờ Điêu Á Vân có thể dùng hai tay để phá vỡ chiêu thứ hai của Mặc Dương. Toàn bộ kiếm khí công kích ngược xuống mặt đất, chẳng khác nào một mớ hỗn loạn.
"Thấy sao?"
Nhìn đối thủ, Điêu Á Vân giễu cợt: "Ta đoán không sai, chiêu thứ hai của ngươi chắc là mạnh hơn chiêu thứ ba phải không, nhưng không phải vẫn bị ta đỡ được đấy sao?"
"Ồ? Chắc không?"
Thấy vẻ mặt tự đắc của cậu ta, Mặc Dương đột nhiên cười nhạo.
"Xẹt xẹt..."
Giữa lúc đó, mấy âm thanh đột nhiên vang lên, rõ ràng kiếm khí vừa bị Điêu Á Vân đánh bay đều chuyển mũi dùi sang sàn lôi đài cứng rắn, đột nhiên lại ngưng tụ một lần nữa, đâm về phía cậu ta trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Dù Điêu Á Vân có phản xạ nhanh đến đâu cũng không thể tránh được kiếm khí.
Ngực bị mấy chục luồng kiếm khí đánh trúng, tiếng "phập" liên tiếp vang lên, máu tươi dần nhuộm đẫm ngực của Điêu Á Vân.
Cậu ta đã bị thương!
Bị tên rác rưởi Mặc Dương làm bị thương!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Điêu Á Vân biến thành màu đỏ tím.
Thật sự là vô cùng nhục nhã.
Lần đầu tiên cứ cho là do chủ quan đi, nhưng lần này, dù đã hóa giải toàn bộ đòn tấn công của Mặc Dương, cậu ta vẫn bị gã làm bị thương.
Thấy chiêu thức tấn công đầy xảo quyệt của Mặc Dương, đám đệ tử dưới lôi đài vô cùng bất bình, ước gì có thể xông lên chém chết gã.
"Thầy Mục, xem ra đệ tử của ngươi cũng giống hệt ngươi, đều thích làm những chuyện hèn hạ như vậy!"
"Xin thầy Điêu chỉ giáo cho?", mặt Mục Vỹ tỉnh rụi: "Kiếm pháp vốn nhiều vô kể, quỷ thần khó lường, chỉ có kiếm pháp như vậy mới có thể xem là cao thâm!"
"Chẳng lẽ thầy Điêu thấy mấy chiêu thức gọn lẹ, cứng rắn mạnh mẽ kia mới là kiếm pháp tốt sao?"
"Ngươi..."
Điêu Á Đông điềm tĩnh cách mấy cũng phải tức giận trước thái độ của hắn.
Tên này đúng là lợn chết không sợ nước sôi, nói gì cũng ra vẻ ta đây biết hết. Quá đáng ghét!
Trận đấu trên lôi đài vẫn đang tiếp tục.
Chẳng qua, lần này Điêu Á Vân đã hoàn toàn bị chọc tức.
"Keng!"
Kèm theo tiếng "leng keng", trong tay cậu ta xuất hiện một thanh kiếm lớn.
"Không phải chỉ mình ngươi biết dùng kiếm đâu!"
Điêu Á Vân nhìn Mặc Dương, lạnh lùng cười: "Nói đến kiếm thuật thì chắc là khi Điêu Á Vân ta đây luyện kiếm, Mặc Dương ngươi không biết còn đang nằm trên bụng của một nữ nhân nào đâu".
Chương 100: Vạn Ảnh Trảm Thần Sát
Bị cậu ta khiêu khích nhưng Mặc Dương vẫn giữ được cái đầu lạnh.
Biết giữa mình và Điêu Á Vân có sự chênh lệch khá lớn nên sau khi dùng quyền pháp thất bại, gã lấy kiếm Thanh Khuyết ra dùng.
Tuy thanh kiếm này chỉ là phàm khí thượng phẩm, nhưng bàn về uy lực thì nó còn mạnh hơn cả phàm khí chỉ vừa đạt đến cực phẩm.
So về sức mạnh, cho dù Mặc Dương có thể đánh ra đòn tấn công nặng năm tấn thì cũng không thể sánh bằng Điêu Á Vân.
Sức nặng mỗi đòn đánh của cậu ta nặng đến 10 tấn, mà đó mới chỉ là ước tính.
"Kiếm pháp của ngươi đúng là kỳ lạ, chỉ là không biết có làm gì được Điêu Á Vân ta đây không!"
Dứt lời, Điêu Á Vân giơ trường kiếm trong tay lên. Trên thân kiếm phủ đầy hoa văn màu xanh, kiếm khí sắc bén, nét mặt nghiêm túc.
"Chết đi!"
Bước ra một bước, trước người cậu ta nổi gió, tiếng gió rít phần phật đầy giận dữ như muốn cuốn trọi lá rụng.
"Lạc Nhật Tảo Thiên Thu!"
Quét một đường, kiếm khí cuồng bạo nổ ra, uy thế dào dạt khó đỡ.
Khác với Thanh Vân Kiếm Pháp do Mặc Dương thi triển, kiếm thuật của Điêu Á Vân dữ dội và ngang ngược, đi theo hướng tấn công vào sơ hở của đối thủ để dần dần phá vỡ toàn bộ đòn tấn công, từ đó đè ép đối phương.
Thấy uy thế trong chiêu kiếm vừa rồi của Điêu Á Vân, Mặc Dương thận trọng vung thanh kiếm trong tay ra.
Trong lúc nhất thời, hai người trên lôi đài hết xông lên rồi lại né tránh, kiếm khí tuy vô hình nhưng mỗi lần chém ra đều mang uy lực và lực sát thương lớn đến mức một số đệ tử đang đứng ở ngoài lôi đài cũng cảm giác được rõ ràng.
"Thác Nguyên Kiếm Ấn!"
"Thanh Vân Trực Thượng!"
"Phong Hải Chi Trảm!"
"Thanh Vân Thiên Ngoại!"
...
Trong quá trình hai người liên tục đấu với nhau, nét mặt của mọi người dần trở nên kỳ lạ.
Mỗi một đòn công kích của Điêu Á Vân nhìn rất hũng mãnh, Mặc Dương quay qua quay về cũng chỉ sử dụng mấy chiêu kiếm quen thuộc kia.
Nhưng từ đầu đến cuối, Điêu Á Vân dường như không thể phá vỡ lớp phòng ngự của gã.
Thậm chí có lúc Mặc Dương còn biết nắm bắt cơ hội để phản kích.
"Không thể nào, Mặc Dương chỉ dùng một bộ kiếm thuật mà lại có thể đối kháng với vô số kiếm thuật khác nhau của Điêu Á Vân, sao có thể chứ?"
"Hơn nữa, ngươi nhìn xem, cậu ta còn có thể né tránh không đối đầu trực diện với Điêu Á Vân, còn tấn công ngược lại kìa!"
"Cái rắm, các ngươi biết cái gì, đấy là Điêu Á Vân đang đùa giỡn Mặc Dương thôi. Các ngươi có biết câu ‘Nước ấm nấu ếch’ không?"
"Tám phần mười là vậy, nếu không thì trận đấu của họ đã kết thúc từ lâu rồi".
Đám đông sôi nổi bàn luận.
Nhiều người không hiểu tại sao Điêu Á Vân không nhanh chóng hạ luôn Mặc Dương mà lại kéo dài trận đấu như thế.
Nhưng họ làm gì biết lúc này người trong cuộc đang nghĩ gì.
Điêu Á Vân cũng muốn nhanh chóng đánh bại Mặc Dương lắm chứ.
Lúc nào Mặc Dương cũng dùng đi dùng lại mấy chiêu kiếm kia, nhưng bất kể Điêu Á Vân sử dụng chiêu gì cũng đều không thể phá giải được chính những chiêu kiếm đó.
Dùng bất biến để đối phó vạn biến!
Đánh kiểu này tức quá đi mất!
Chẳng lẽ phải sử dụng chiêu thức đó mới có thể đánh bại Mặc Dương? Điêu Á Vân cực kỳ uất nghẹn, nhưng cậu ta nhất định phải thắng trận đấu này, thế nên dù có phải sử dụng cái gì cũng không tiếc.
Giết!
Trong lòng thầm hạ quyết tâm, bóng dáng Điêu Á Vân lóe lên, lao ra như bay.
"Vạn Ảnh Trảm Thần Sát!"
Sau tiếng gầm thét ấy, sức mạnh toàn thân Điêu Á Vân đột nhiên có biến hóa, trường kiếm khắc hoa văn màu xanh của cậu ta không ngừng múa.
Dần dần, mọi người cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Thân thể Điêu Á Vân trông nhẹ như lông hồng, mà đáng ngạc nhiên là trường kiếm với hoa văn xanh trong tay cậu ta trở nên hư ảo.
"Không ngờ lại sử dụng chiêu thức này..."
Thấy hành động của Điêu Á Vân đang ở trên lôi đài, Điêu Á Đông cực kỳ chấn động, thì thào.
Hắn ta rất hiểu người đệ đệ này của mình.Từ trước đến giờ, Điêu Á Vân luôn cao ngạo nên chỉ thi triển ra chiêu thức này trong cuộc chiến với đối thủ có cảnh giới cao hơn mình.
Hơn nữa, nếu không phải trường hợp bất khả kháng, Điêu Á Vân tuyệt đối không thi triển Vạn Ảnh Trảm Thần Sát.
Không ngờ tên Mặc Dương này lại có thể ép nó sử dụng chiêu kiếm ấy!
"Á Vân, đệ nhất định phải thắng!", nhìn vào nét mặt nghiêm túc của Điêu Á Vân, chưa bao giờ Điêu Á Đông cảm thấy căng thẳng như lúc này.
Trận đấu này không chỉ liên quan đến danh tiếng lớp ba cao cấp mà còn liên quan đến địa vị của hắn ta tại học viện Bắc Vân, cũng như danh xưng thiên tài hiển hách của Điêu Á Vân.
Nếu thua, biệt danh một trong mười thiên tài xuất sắc của cậu ta sẽ bị Mặc Dương thay thế.
Suy cho cùng, đâu ai thèm nhớ đến một thiên tài từng thua cuộc!
"Giết!"
Điêu Á Vân không ngừng vùng tay múa kiếm. Cuối cùng, khi trường kiếm hoa văn xanh hoàn toàn biến mất, không ai có thể thấy được nó thì cậu ta hành động.
Sau tiếng thét, Điêu Á Vân đột nhiên dừng lại.
“Vút vút vút...”
Trong phút chốc, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên, lôi đài như bị bao trùm bởi tiếng gió gào thét, kiếm khí tung hoành.
Vạn Ảnh Trảm Thần Sát!
Hàng vạn bóng kiếm!
Đây thật sự chẳng khác gì một cái võng chết chóc được tạo bởi chục nghìn bóng kiếm, một loạt kiếm ảnh từ trước người Điêu Á Vân vụt bắn ra.
Với số lượng kiếm khí nhiều đến đáng sợ ấy, người ta không khỏi hoài nghi sự bùng nổ này không thể xuất phát từ một võ giả có cảnh giới Ngưng Mạch.
Điêu Á Vân được mệnh danh là một trong mười thiên tài xuất sắc, quả nhiên danh bất hư truyền!
Nhìn thấy số kiếm khí như che trời lấp đất kia chém tới, sắc mặt Mặc Dương thay đổi, không ngừng lùi về phía sau.
"Lùi? Ngươi có thể tránh được không?"
Lạnh lùng cười, Điêu Á Vân vung kiếm lên, những kiếm khí kia tấn công về phía Mặc Dương dưới sự khống chế của cậu ta.