-
Chương 101-105
Chương 101: Bất ngờ
Bị Điêu Á Vân khống chế, những luồng kiếm khí cũng đổi phương hướng, mục tiêu chính là Mặc Dương.
Nhìn kiếm khí đã hình thành thế bao vây, Mặc Dương biết mình không thể tránh được.
Những gã càng hiểu rằng, nếu như không màng mọi thứ mà ngoan cố xông lên thì trận chiến này sẽ kết thúc.
"Hết cách rồi..."
Thầm tự nhủ, người Mặc Dương nhoáng lên, xông tới.
"Thanh Vân Lạc Nhật!"
Chiêu thức thứ ba của Thanh Vân Kiếm Pháp – Thanh Vân Lạc Nhật.
Một - trời đổ; hai - đất vỡ; ba – vòm trời sập!
Một chiêu được chia ra làm ba thức, ba chiêu kiếm đồng loạt thi triển.
“Đinh đinh đinh...”
Ba chiêu thức được phát động không ngừng, kiếm khí hùng mạnh, bay thẳng về phía trước như sao băng.
Cú va chạm mãnh liệt đã phá tan những kiếm khí chằng chịt kia. Từng luồng kiếm khí đều bị đổi phương hướng, bay vùn vụt tới xung quanh lôi đài.
“Soạt soạt!”
Hai bóng người xuất hiện ở hai bên lôi đài, vừa vung tay đã khiến chỗ kiếm khí còn sót lại tiêu tan.
Cùng lúc đó, Điêu Á Vân lại tiến lên một bước. Những kiếm khí vô cùng vô tận kia lại bay ra, dữ dội xông tới chỗ Mặc Dương.
"Để xem ngươi có thể cản được bao nhiêu luồng kiếm khí của ta!"
Điêu Á Vân hừ lạnh, trường kiếm khắc hoa văn xanh xoay tròn lần nữa, kiếm khí tung hoành, uy thế mãnh liệt như hồng thủy.
“Keng keng!”
Một bên khác, Mặc Dương không ngừng vung kiếm để đỡ lấy những kiếm khí phát ra từ nhát chém vừa rồi của cậu ta. Nhưng chúng thật sự quá nhiều.
Nhất thời, cho dù gã có thi triển chiêu thức Thanh Vân Lạc Nhật ra lần nữa thì cũng không thể ngăn cản toàn bộ.
"Rác rưởi!"
Đột nhiên, một tiếng quát truyền đến, Điêu Á Vân giơ chân đạp xuống, mặt sàn lôi đài rắc rắc vỡ ra. Cậu ta nhẹ nhàng bay lên như một con chim yến, chĩa ngang trường kiếm, đâm tới ngực của Mặc Dương.
Trong khi đó, Mặc Dương đang tập trung mọi sự chú ý vào việc đối phó với kiếm khí vô tận xung quanh, sao còn có thể phòng bị được đòn công kích này của Điêu Á Vân? Gã chỉ biết mở to mắt, bất lực nhìn mũi kiếm đâm vào người mình.
“Phập!”
Sau cùng, tiếng vật nhọn đâm trúng thứ gì vang lên, máu tươi đỏ rực nhưcánh hoa hồng. Thanh kiếm đã đâm vào ngực Mặc Dương, máu chảy xuống, không cách nào dừng lại.
Lại là tiếng “phập”, Điêu Á Vân không chút lưu tình rút kiếm ra, kèm theo đó là máu bắn tung tóe vào không khí.
Ai thắng ai thua đã rõ!
“Phịch!”
Mặt mũi Mặc Dương trắng tái, kiếm khí bốn phía tiếp tục đâm thọc vào người một cách vô tình, trên cơ thể gã vẽ ra từng đường đan xen nhau như mạng nhện.
Đó là những vết thương đáng sợ do từng luồng kiếm khí gây ra.
Khóe miệng Mặc Dương liên tục ứa ra máu, hai gối quỳ xuống đất, phát ra những âm tiết “ư a” như muốn nói gì đó nhưng lại không thể động đậy.
Bị kiếm đâm vào nơi trí mạng, lại thêm những vết thương do mấy trăm luồng kiếm khí gây ra, gã sắp chết rồi.
"Thưa thầy, sao còn chưa tuyên bố kết quả vậy ạ?", Điêu Á Vân lạnh lùng lên tiếng: "Trò nghĩ ai thắng ai thua đã rõ ràng rồi đấy!"
Không sai, ai thắng ai thua đã rõ.
Dù cho Mặc Dương có làm ra điều đáng kinh ngạc đến đâu cũng chỉ có cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ tư của thân xác, hoàn toàn không có hy vọng chiến thắng một thiên tài đang ở cảnh giới Ngưng Mạch (tầng thứ sáu) như Điêu Á Vân.
"Trận thứ ba..."
"Khoan đã!"
Trọng tài cảm thấy quá đau lòng trước dáng vẻ thảm thiết vết thương chằng chịt của Mặc Dương, muốn tuyên bố kết quả thì đột nhiên có người quát lớn.
"Ta vẫn chưa thua!"
Mặc Dương trông vô cùng chật vật thình lình hét lớn, phun máu trong miệng ra.
Gã từ từ đứng thẳng lên, tay lại cầm lấy thanh kiếm của mình, thế mà chậm rãi đứng lên.
"Ta vẫn có thể đánh tiếp, ta vẫn chưa thua!"
Chỉ mới nói một câu mà Mặc Dương đã không chịu nổi, phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn mấy phần.
"Thứ không biết chết sống!", Điêu Á Vân cười gằn: "Ngươi được thầy Mục của mình cho ăn Thất Tâm Hoàn gì đó hay sao mà lại liều mạng như hóa điên rồi thế?"
"Vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy, ai là thiên tài, ai là rác rưởi!"
Điêu Á Vân lạnh lẽo cười, vừa cầm kiếm vừa bước lên phía trước: "Nếu ngươi không chịu nhận thua thì ta sẽ chém phăng một cánh tay của ngươi để khỏi cầm kiếm. Để xem ngươi có chịu nhận thua hay không!"
Kiếm vung lên, bóng người Điêu Á Vân chớp nhoáng, trường kiếm có hoa văn xanh chĩa thẳng vào bàn tay đang cầm kiếm của Mặc Dương hòng chém đứt nó.
"Phù..."
Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Mặc Dương lại thở hắt ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Cậu ta đang làm cái gì vậy? Muốn chết rồi à?"
"Ai mà biết, đã không phải đối thủ của Điêu Á Vân rồi mà còn chưa chịu nhận thua, thật chẳng hiểu nổi!"
"Ta nghĩ chắc là do Mục Vỹ không muốn bị mất mặt nên trước khi trận đấu diễn ra đã ra lệnh cho y dù có chết cũng không thể thua!"
Thấy Mặc Dương đứng trân tại chỗ như một tên ngốc, các đệ tử xung quanh không nhìn nổi nữa, nhắm nghiền hai mắt.
Ngay từ đầu, trận thi đấu này đã có kết quả. Mặc Dương chắc chắn thua.
"Chết đi!"
Khẽ quát một tiếng, Điêu Á Vân cầm kiếm xông lên, khí thế không thể nào cản.
"Chết đi!"
Nhưng khi cậu ta sắp đến gần Mặc Dương thì gã bất chợt mở mắt, bộc phát ra một khí thế hừng hực.
“Đinh!”
“Phập!”
Hai âm thanh vang lên, bầu không khí lập tức im lặng như tờ.
"Á..."
Ngay sau đó, thanh kiếm “lạch cạch” rơi xuống đất, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả trường thi đấu.
Tay trái của Điêu Á Vân tóm chặt lấy cổ tay phải, máu tí tách chảy xuống đất, nhuộm đỏ mặt sàn lôi đài.
Đã xảy ra chuyện gì?
Sao tự dưng Điêu Á Vân lại bị chặt tay?
Chương 102: Kiếm ý
Thấy cậu ta nằm lăn lộn trên lôi đài mà gào thét, tất cả đệ tử đều sững sờ.
"Kiếm ý!"
Đột nhiên, một thầy giáo đang đứng giữa đám đông thốt lên, đứng bật dậy, ngỡ ngàng nhìn Mặc Dương.
"Kiếm ý?"
Nghe thấy câu nói của thầy giáo nọ, các đệ tử tức khắc giật mình la lên.
Kiếm ý được hình thành chỉ khi sự hiểu biết của võ giả đối với kiếm và kiếm thuật đạt đến trình độ cao nhất. Khi võ giả lĩnh ngộ được điều thâm sâu nhất về thanh kiếm trong tay, kiếm trong lòng, sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất, dẫn dắt võ giả đi đến một cảnh giới cao hơn, vĩ đại hơn trong vốn hiểu biết đối với kiếm thuật.
Kiếm ý cực kỳ khủng khiếp.
Nếu nói tại đế quốc Nam Vân, xác suất võ giả có thể trở thành thầy luyện khí sư chưa đạt đến một phần mười nghìn.
Thì số lượng kiếm khách có thể lĩnh ngộ kiếm ý lại càng quý hiếm đến mức có thể sánh bằng lông phượng, sừng lân!
Giả như có một kiếm khách lĩnh ngộ được kiếm ý thì đời này người đó chắc chắn sẽ trở thành một Kiếm Thần tuyệt thế, sức mạnh đáng sợ đến đâu thì khỏi cần bàn đến.
Vừa rồi, Mặc Dương đã cố gắng sao chép chiêu thức được Mục Vỹ làm mẫu để thi triển ra chiêu kiếm đó.
Từ đầu đến cuối, gã luôn ghi nhớ lời dặn của Mục Vỹ.
"Nếu trò có thể lĩnh ngộ được vài điều từ chiêu thức này thì việc chiến thắng Điêu Á Vân là hoàn toàn khả thi!"
Thì ra là như vậy!
Thì ra là như vậy!
Lòng Mặc Dương vui mừng khôn xiết.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, gã có cảm giác tâm trí sáng như gương, thanh kiếm trong tay như biến thành một bộ phận của cơ thể. Vì vậy vào thời điểm vung kiếm, Mặc Dương không hề bận tâm đến bất cứ điều gì, trong lòng chỉ có chiêu kiếm ấy.
Kết quả chính là, chiêu kiếm đó nhanh và sắc bén đến mức Điêu Á Vân hoàn toàn trở tay không kịp.
"Ngươi, chịu nhận thua chưa?"
Mặc Dương cầm kiếm đi tới trước mặt Điêu Á Vân, chĩa mũi kiếm vào cằm cậu ta.
Lúc này đây, bàn tay đã bị cắt đứt của Điêu Á Vân nằm ở một bên, phần cổ tay lan tràn máu.
"Rác rưởi, chịu thua chưa?"
Thấy Điêu Á Vân không nói gì, Mặc Dương lạnh lùng quát, như một vị Kiếm Thần điều khiển kiếm ý bất khả chiến bại trong nháy mắt bao phủ lấy cậu ta.
"Ta... nhận thua!"
Gã đang đứng trước mặt, Điêu Á Vân đã không còn ý chí chiến đấu nữa.
Tâm trí của cậu ta đã sụp đổ dưới sức ép mạnh mẽ của kiếm ý từ Mặc Dương.
"Trận thứ ba, Mặc Dương thắng!"
Giọng nói của thầy giáo vừa vang lên thì xung quanh lôi đài hoàn toàn như ong vỡ tổ.
Mặc Dương thắng!
Trong thời khắc nguy cấp nhất, không thể ngờ được gã lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý. Đó là thứ mà hàng ngàn hàng vạn kiếm khách mong ước, thế mà Mặc Dương lại làm được.
Quả là kỳ tích!
“Phịch!”
Trong lúc đám đông xôn xao, Mặc Dương đột nhiên quỳ xuống.
“Cộp, cộp, cộp”.
Đầu đập xuốngmặt sàn lôi đài tạo ra vài âm thanh, gã trịnh trọng dập đầu ba lần với Mục Vỹ.
"Sư phụ, con không làm người thất vọng, đã thắng được trận đấu. Sư phụ ở trên, xin hãy nhận một lạy của con!"
Giọng nói của Mặc Dương tuy khản đặc nhưng lại vang vọng hùng hồn, khiến cho mọi người nghe mà bất ngờ.
"Ngốc thật..."
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của gã, Mục Vỹ đi lên lôi đài, vừa cười vừa mắng: "Làm xúc động như thế là sợ thầy không nhận trò làm đồ đệ à!"
Nâng Mặc Dương lên, Mục Vỹ phóng một tia chân nguyên trong cơ thể ra để kiểm tra. Tuy hiện giờ gã bị thương rất nặng nhưng hơi thở đủ lực, xem ra thùng thuốc ban đầu cho gã dùng đã bắt đầu phát huy tác dụng.
"Sau trận đấu này, con hãy tập trung lĩnh ngộ lại, có thể bước vào đến tầng thứ năm của thân xác, cảnh giới Ngưng Khí đấy!", hắn nói với Mặc Dương.
"Rõ, sư phụ!"
Giờ phút này, Mặc Dương thấy Mục Vỹ không khác gì một vị thần.
Quả thật gã có cảm giác mình sắp đột phá, nhưng không ngờ Mục Vỹ vừa nhìn đã nhận ra.
Hơn nữa, Thanh Vân Kiếm Pháp kia có ba chiêu thức lớn, chia ra chín chiêu thức nhỏ, chiêu nào cũng tinh túy, quá là tuyệt diệu!
Trong trận đấu này, nếu không nhờ có Thanh Vân Kiếm Pháp thì Mặc Dươngđã thua từ lâu, không thể nào vượt qua được.
"Ba trận thi đấu, lớp năm sơ cấp toàn thắng, chúc mừng thầy Mục Vỹ..."
"Khoan đã!"
Một giọng nói âm trầm bất chợt truyền đến.
Điêu Á Đông đi lên lôi đài, hai mắt long lên sòng sọc như sắp ứa ra máu.
"Ôi chao, sao đây, thua nhưng không phục à?", thấy khuôn mặt lạnh như băng củahắn ta, Mục Vỹ giễu cợt: "Hay là thầy Điêu lại chọn ra vài đệ tử mạnh hơn để đấu với lớp năm sơ cấp của ta đi?"
"Đương nhiên không phải!"
Bị hắn khiêu khích nhưng Điêu Á Đông chỉ khẽ mỉm cười, nói: "Thầy Mục, chúc mừng thầy đã thắng lớp ba cao cấp của ta, được thăng cấp làm thầy giáo trung cấp!"
"Có điều ta cho rằng thầy Mục có thể ở tại cấp bậc cao hơn. Sao thầy không lên thầy giáo cao cấp luôn nhỉ, chắc hẳn sẽ tuyệt vời hơn nhiều!"
"Gì?"
"Giờ cũng đang có cơ hội đó đấy, không biết thầy Mục có dám nhận hay không?"
"Nói nghe xem nào!"
"Bây giờ, thầy Mục có thể đánh một trận với ta, nếu thắng thì thầy chính là thầy giáo cao cấp của học viện, thế nào?", Điêu Á Vân mỉm cười: "Ta nghĩ, ba người đệ tử của thầy Mục có thể đánh bại ba người đệ tử trong lớp ba cao cấp của ta chứng tỏ thầy có năng lực giảng dạy. Nếu thầy có thể đánh bại Điêu Á Đông ta đây thì trở thành thầy giáo cao cấp của học viện cũng hợp tình lý nhỉ?"
"Khiêu chiến à..."
Nhìn vẻ mặt tự đắc của hắn ta, Mục Vỹ nở nụ cười sảng khoái, chắp tay trả lời: "Mời!"
"Thầy Mục!"
"Thầy Mục!"
"Mục Vỹ!"
Không ngờ Mục Vỹ lại đồng ý, Tề Minh, Mặc Dương và Tần Mộng Dao đều tái mặt, muốn ngăn cản.
Mục Vỹ làm vậy thật sự là hơi bốc đồng.
Thiên Tài Điêu Á Đông là một trong ba thầy giáo xuất chúng của học viện, thầy giáo bình thường không thể sánh bằng!
Chương 103: Chỉ có vậy!
Điêu Á Đông của nhà họ Điêu đã được mệnh danh là thiên tài từ ba năm trước.
Trận chiến nổi tiếng nhất hắn ta từng tham gia chính là khi dùng cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba của thân xác, để đánh bại một võ sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí (tầng thứ năm).
Từ đó, uy danh của Điêu Á Đông lan rộng toàn bộ thành Bắc Vân.
Sau này vào học viện Bắc Vân dạy học, hắn ta lại vượt qua bài kiểm tra để từ thầy giáo sơ cấp lên thầy giáo trung cấp, tiếp đó lại thành thầy giáo cao cấp chỉ trong một năm.
Trong học viện, Điêu Á Đông cùng với Đông Phương Ngọc và Uông Thanh Phong được mệnh danh là ba thầy giáo thiên tài.
Hiện giờ, hắn ta đã đến cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác.
Cảnh giới Tụ Đan nghĩa là chân nguyên hùng hậu, hội tụ tại đan điền. So với cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) thì chân nguyên khi ở cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác, không chỉ dồi dào hơn mà thuộc tính cũng khác hẳn!
Đương nhiên Tần Mộng Dao cũng biết thực lực của Mục Vỹ đã có tăng tiến trong một tháng vừa qua, chỉ là dù có tăng tiến đến đâu thì cũng vẫn là cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) mà thôi.
Trong khi một năm trước Điêu Á Đông đã bước vào cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác rồi.
Chênh lệch giữa hai bên đâu phải nhỏ!
Nếu nói ở tầng thứ bảy, võ giả sẽ tiến từng bước một thì ở tầng thứ tám, võ đạo của võ giả sẽ có sự đề cao cực kỳ rõ rệt.
"Mời!"
Nhìn Điêu Á Đông, Mục Vỹ như không nghe thấy tiếng la ngăn cản của Tần Mộng Dao, Tề Minh và những người khác, đi thẳng tới giữa lôi đài.
"Được thôi!"
Thấy hắn bị khích tướng như ý muốn, Điêu Á Đông vui mừng trong lòng.
Trong cuộc thi ba trận đấu hôm nay, lớp ba cao cấp của hắn ta đã thua đậm, quả thật là không còn gì nhục nhã hơn.
Không những thế, đệ đệ Điêu Á Vân của hắn ta còn bị Mặc Dương chém phăng bàn tay, từ bây giờ đã trở thành một phế nhân.
Đối mặt với sự khiêu khích như thế, nếu Điêu Á Đông chấp nhận mà không nói một lời thì cả học viện sẽ không còn nơi đặt chân cho hắn ta.
"Thầy Điêu, không biết lời nói của thầy có phù hợp với quy định của học viện hay không? Chẳng hạn như giả sử ta thắng mà vẫn không thể được thăng lên làm thầy giáo cao cấp..."
"Đương nhiên không có chuyện đó!"
Điêu Á Đông tự tin đáp: "Bài kiểm tra để lên thầy giáo cao cấp vốn là phải đánh thắng một thầy giáo cao cấp mà. Các điều kiện khác thì thầy Mục đều đã đạt, chỉ cần chiến thắng ta thì thầy có thể trở thành một thầy giáo cao cấp!"
"Chỉ tiếc... thầy không thắng được đâu!", câu nói này được hắn ta đặt dưới đáy lòng.
"Được, vậy thì bắt đầu đi!"
Mục Vỹ đi tới giữa lôi đài, nói với Mặc Dương ở gần đó: "Đồ đệ yêu dấu, cho sư phụ mượn kiếm Thanh Khuyết của con đi!"
"Vâng!"
Mặc Dương không nói không rằng, ném kiếm Thanh Khuyết lên lôi đài.
Vừa bắt đầu đã dùng kiếm rồi sao?
Điêu Á Đông kinh ngạc trước hành động của Mục Vỹ.
"Thầy ta chắc là muốn chết rồi đây!"
Trong tiềm thức, Điêu Á Đông cho rằng Mục Vỹ vừa ra sân đã dùng kiếm là vì biết khi đấu với mình, nếu không dùng kiếm thì có khả năng một chiêu Mục Vỹ cũng không đỡ nổi.
"Bắt đầu chứ?"
Tay cầm kiếm Thanh Khuyết, Mục Vỹ tỏ ra buồn chán, nói.
"Bắt đầu!"
Lời vừa dứt, hai người đứng ngạo nghễ trên lôi đài, đông đảo các đệ tử xung quanh lôi đài đứng rời ra, tập trung nhìn hai người.
Trận đấu này còn gay cấn hơn cả ba trận vừa rồi.
Trước đây Mục Vỹ luôn là một kẻ rác rưởi, hắn đã làm thế nào để dạy Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ chiến thắng lớp ba cao cấp? Lẽ nào hắn nhờ Tần Mộng Dao giúp đỡ?
Tất cả vấn đề sẽ được giải đáp sau trận đấu này.
"Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình!"
Khẽ quát một tiếng, Điêu Á Đông vung hai tay, chân nguyên kinh khủng xuất hiện như giao long rời biển, tiếng ngâm khẽ thấp thoáng truyền đến làm đau màng nhĩ người khác.
"Rầm rầm rầm!"
Phút chốc, trên lôi đài xảy ra một vụ nổ. Không ngờ mặt sàn của lôi đài không chịu được sức mạnh khi chân nguyên của Điêu Á Đông bộc phát nên đã phát nổ.
"Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình, thế mà Điêu Á Đông lại sử dụng chiêu thức này, xem ra là muốn đưa Mục Vỹ vào chỗ chết rồi đây!"
"Ơ? Không thể nào!"
Trên đài cao, Uông Thanh Phong khẽ lắc đầu, nói: "Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình là sát chiêu của Điêu Á Đông, ngay cả thầy cũng không dám nói sẽ có thể bình yên ngăn chặn, nói gì là Mục Vỹ..."
"Sao lại..."
Nghe thấy lời nói của thầy giáo, mấy đệ tử xung quanh bần thần.
Họ rất rõ sự đáng sợ của thầy Uông.
Rốt cuộc thực lực của Uông Thanh Phong, thầy giáo xuất sắc nhất Học viện Bắc Vân, cao đến đâu đến nay vẫn còn là ẩn số.
Hơn nữa, lớp học của hắn ta gần như hội tụ những thiên tài mạnh nhất trong học viện.
Tuy cùng với Điêu Á Đông, Đông Phương Ngọc được mệnh danh là ba thầy giáo giỏi nhất học viện, ai cũng biết Uông Thanh Phong là người mạnh nhất. Hai người kia cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn ta.
Cùng lúc đó, trên lôi đài, Điêu Á Đông đã tích góp mọi sức mạnh để chuẩn bị thi triển chiêu thức mạnh nhất!
Tất cả chân nguyên điên cuồng cuộn trào, hội tụ quanh người hắn ta, biến thành một con giao long.
"Gào!"
Giao long hét lên một tiếng chói tai, xông về phía Mục Vỹ với sức mạnh cuồng bạo cùng khí thế lấp trời.
Dưới lôi đài, nhóm người Mộng Dao, Tề Minh đã chảy mồ hôi đầm đìa ở sau lưng.
Mặc dù biết Mục Vỹ che giấu thực lực nhưng rốt cuộc thực hư thế nào thì họ không chắc chắn.
Họ không hề tự tin hắn sẽ chiến thắng trận đấu này chút nào.
Một bên khác, trên lôi đài. Thấy Điêu Á Đông gần hội tụ toàn bộ chân nguyên muốn giết mình, Mục Vỹ khẽ mỉm cười.
"Đây chính là thực lực của ngươi sao! Chỉ có vậy!"
Nhìn con giao long hình thành từ chân nguyên ầm ầm bay tới, hắn lên tiếng.
Kiếm Thanh Khuyết trong tay chợt nhúc nhích.
Chương 104: Chỉ cần một chiêu
"Bổ Thiên Kiếm Đạo, Bổ Ảnh Chi Kiếm!"
Chiêu thức vừa được thi triển thì cả đất trời như bị ảnh hưởng theo.
Giờ đây, ai nấy đều có cảm giác thế giới trước mắt mình như đã biến mất, hết thảy đều không tồn tại, chỉ có duy nhất nhát kiếm ấy là đi tới trước người, đâm xuyên qua thân thể lẫn linh hồn và ý nghĩ của mình.
Điêu Á Đông cũng cảm nhận được điều đó.
Trong chớp mắt, hắn ta nhận ra mọi công kích của mình đều trở nên vô hình.
Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, nhưng lại tồn tại.
"Ầm!"
Khi khoảnh khắc đó qua đi, bên tai mọi người vang lên âm thanh chấn động rung trời.
Ngay sau đó, tiếng thét thảm thiết đột ngột truyền đến làm bọn họ giật mình hoàn hồn, chỉ thấy Điêu Á Đông loạng choạng lùi ra sau, ngực lõm vào, máu điên cuồng trào ra ngoài từ miệng. Hắn ta lại phun ra một búng máu rồi ngã xuống mặt sàn, ngất xỉu.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy!
Mọi người sững sờ.
Họ thậm chí còn không kịp phản ứng trước cảnh tượng trước mắt.
Vừa rồi Mặc Dương chớp nhoáng đánh bại Điêu Á Vân là vì có kiếm ý hùng mạnh, còn Mục Vỹ dựa vào đâu để đánh bại Điêu Á Đông chỉ trong một chiêu kiếm chứ?
Chỉ một chiêu kiếm!
Võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) đánh bại võ giả cảnh giới Tụ Đan (tầng thứ tám) không phải là không thể, nhưng việc đó chỉ xảy ra với thiên tài.
Đây lại còn là võ giả tầng thứ bảy đánh bại võ giả cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám chỉ trong một chiêu, quả là khó có thể tưởng tượng được.
Đã thế, người làm được điều đó lại là Mục Vỹ.
Người bị toàn bộ thành Bắc Vân vinh danh là rác rưởi suốt mười năm – Mục Vỹ!
"Trận đấu này... Mục Vỹ thắng!"
Cuối cùng, trọng tài lấy lại tinh thần, ngơ ngác tuyên bố.
"Thắng rồi!"
Thấy Mục Vỹ từ tốn đi xuống lôi đài, mấy người Diệu Tiên Ngữ, Tề Minh, Mặc Dương phấn khởi chạy đến.
Tuy không hiểu chiêu kiếm vừa rồi là thế nào, nhưng họ biết hắn đã thắng!
Thầy Mục của họ đã đánh bại thầy Điêu Á Đông thiên tài chỉ trong một chiêu, giành thắng lợi về cho mình, thành công được thăng lên thầy giáo cao cấp.
Sau này còn ai dám nói Mục Vỹ là rác rưởi?
"Phù... xem như giúp thanh danh của ngươi không xấu như trước nữa!", khẽ thở hắt ra, Mục Vỹ tự nhủ.
"Thầy Mục, người lợi hại quá, sao người làm được vậy? Con thấy kiếm ý của con không bằng người!", Mặc Dương khó tin hỏi.
"Gì? Mặc Dương, ngươi đừng có đắc ý, ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý là nhờ có chiêu thức đó của thầy Mục cơ mà, sao lại muốn so sánh với thầy ấy chứ!"
"Đúng đấy! Mặc Dương, ngươi đừng có nằm mơ. Điêu Á Vân chỉ đứng chót trong mười thiên tài xuất sắc của Học viện Bắc Vân chúng ta thôi, thắng cậu ta cũng chẳng nói lên được điều gì đâu!"
Bị Tề Minh và Diệu Tiên Ngữ nói mát nhưng Mặc Dương vẫn cười ha ha, không thèm để ý: "Đi thôi đi thôi, tới tửu lâu của Tụ Hiền Các đi, ta mời mọi người ăn một bữa!"
"Được! Hôm nay ngươi sẽ đau ví lắm cho xem!"
Tửu lâu của Tụ Hiền Các có quy mô lớn nhất thành Bắc Vân, ăn ở đó không phải trả bằng vàng hay bạc mà là linh thạch chỉ có võ giả mới dùng!
Một bữa ăn tốn mấy trăm linh thạch hạ phẩm là còn ít.
"Tiên Ngữ... Tiên Ngữ..."
Một bên khác, Thiệu Vũ thấy Diệu Tiên Ngữ vứt mình sang một bên để đi theo nhóm người Mục Vỹ thì mặt âm trầm hẳn.
"Tên rác rưởi đó!"
Hắn ta lạnh lùng mắng: "Điêu Á Đông kia có phải thiên tài chó má gì đâu, vào tay ta thì cũng bị giải quyết trong một chiêu. Mục Vỹ này chẳng qua chỉ là dùng thủ đoạn bất chính nên mới huênh hoang như thế thôi, thử vào Thánh Đan Tông của ta xem, đệ tử ngoại môn cũng không có phần!"
"Đó là đương nhiên rồi!", người bên cạnh cười hùa theo: "Thiệu Vũ công tử đứng vị trí thứ mười ở ngoại môn Thánh Đan Tông, đã đến cảnh giới Ngưng Nguyên, đánh bại võ giả cảnh giới Tụ Đan dễ như trở bàn tay. Mục Vỹ kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi!"
"Nói thế này không sai!"
Thiệu Vũ đắc chí nói: "Tiên Ngữ đang bị Mục Vỹ làm cho mê muội, nhưng nếu ta có cách để làm muội ấy tiến vào Thánh Đan Tông thì sau này sẽ có thêm cơ hội gần gũi thôi!"
"Công tử nói chí phải, Diệu Tiên Ngữ mới 16 tuổi đã là thầy luyện đan hai sao, dư sức để vào Thánh Đan Tông!"
"Thiệu sư huynh!"
Mấy người đang vừa đi vừa nói chuyện thì có tiếng la lớn vang lên, một người vội vã chạy tới.
"Thiệu Vũ sư huynh, Thiệu Minh sư huynh đến rồi!"
"Đại ca ta tới rồi sao? Ở đâu vậy?"
"Minh sư huynh đang ở Tụ Hiền Các chờ huynh đấy, hình như là có chuyện qua trọng gì đó, muốn huynh qua gặp!"
"Đi thôi!"
Nghe vậy, bọn họ nhanh chóng đi đến đó.
Tại Tụ Hiền Các.
Đây là tửu lâu lớn nhất thành Bắc Vân, phí tiêu dùng cao đến mức làm cho những người bình thường đều chùn bước nhưng ngày nào cũng trong tình trạng hết chỗ.
Mục Vỹ, Tần Mộng Dao và những người khác đến, tùy ý chọn một bàn trong đại sảnh lầu một ngồi xuống.
"Ha ha, hôm nay, lớp năm sơ cấp chúng ta thắng lớn lớp ba cao cấp, thầy Mục đánh bại ông thầy thiên tài Điêu Á Đông nhìn đời bằng nửa con mắt kia chỉ bằng một chiêu, để xem sau này còn ai dám nói chúng ta là lớp rác rưởi!"
"Thầy thiên tài cái gì, thầy Mục mới là thầy giáo thiên tài! Thầy ấy đã dùng một chiêu đánh bại võ giả cảnh giới Tụ Đan cơ mà!"
"Há há... không sai!"
Giờ đây, đám người Mặc Dương thật sự rất vui.
Trong thế giới võ giả quyết định hết thảy này, ai cũng không muốn bị chê là rác rưởi, ai cũng muốn bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.
Nhưng trước đây họ không có năng lực đó, là Mục Vỹ đã cho họ cơ hội này!
"Nào nào nào! Mọi người cùng kính thầy Mục một ly!"
Hai mươi đến ba mươi đệ tử cùng nhau nâng ly, nhìn Mục Vỹ, trên gương mặt non nớt lộ ra vẻ hào hứng.
Chương 105: Tụ họp tại tửu lâu
Nhìn những gương mặt tươi cười kia, Mục Vỹ nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Kiếp trước, hắn chỉ biết đâm đầu vào tu luyện để đến được vị trí Tiên Vương chí tôn chí cường, sau khi sống lại, thân phận của hắn biến thành thầy giáo của một học viện.
Trận đấu với lớp ba cao cấp giúp Mục Vỹ nhận ra rằng, tu hành không nhất định phải luôn là đau khổ vùng vẫy một mình để cố gắng đạt được sức mạnh lớn nhất.
Khi ở cạnh những thiếu niên và thiếu nữ này, tâm trí của hắn cũng dần trở nên trẻ trung hơn.
"Trời đất, bây giờ mình chỉ mới 19 tuổi thôi, sao lại suy nghĩ như một ông già thế chứ!"
"Sao?", Tần Mộng Dao ngồi cạnh nghe thấy câu than thở của Mục Vỹ thì khó hiểu.
"Không có gì, không có gì!", Mục Vỹ cười trừ: "Uống rượu thôi, uống rượu thôi, hôm nay không say không về!"
Võ đạo của kiếp trước thì thuộc về kiếp trước.
Đời này, Mục Vỹ đã định trước sẽ đi lên con đường võ đạo bất phàm.
Hắn có người nhà, người thương, có đệ tử cũng như bạn bè. Đó đều là những gì quý giá nhất trên con đường tu hành của hắn.
"Đúng là đám dế nhũi, chỉ có chút tiền uống rượu trong đại sảnh này thôi!"
Thiệu Vũ đi ngang qua đại sảnh, thấy đám người Mục Vỹ cười đùa vui vẻ trong đại sảnh thì thấp giọng mắng một câu rồi đi thẳng lên phòng bao trên lầu hai.
"Ơ?"
Tai Mục Vỹ rất thính, đương nhiên nghe thấy lời mắng của hắn ta.
"Là y?"
Thấy Thiệu Vũ đi lên lầu hai, Mục Vỹ không nói gì. Giờ đang là lúc để vui, hắn không rỗi hơi để quan tâm đến mấy con ruồi nhặng.
"Đại ca, không phải huynh nói nửa tháng sau mới đến à, sao lại tới sớm hơn thế?"
Vào một gian phòng trang nhã trên lầu hai, Thiệu Vũ nhìn đại ca Thiệu Minh của mình với đôi mắt đầy mong chờ.
Thiệu Minh mặc trường sam màu xám tro, tóc dài buộc ở sau gáy trông mặt mày thanh tú. Hắn ta khẽ mỉm cười, ra hiệu Thiệu Vũ ngồi xuống.
"Ta đến đây là vì xảy ra chút biến cố!", Thiệu Minh nghiêm túc nói: "Đệ phải nhớ kỹ những lời ta sắp nói!"
"Vâng!
"Lần này, động Phong Lĩnh trong dãy Bắc Vân là nơi táng thân của một cao thủ có thực lực ít nhất là tầng thứ năm của cảnh giới Linh Khiếu. Thông tin này đã được xác nhận!"
"Cảnh giới Linh Khiếu tầng thứ năm sao ạ?", Thiệu Vũ ngẩn người.
Phía trên mười tầng cảnh giới của thân xác chính là mười tầng cảnh giới Linh Khiếu, chân nguyên ẩn chứa trong cơ thể ở mỗi một tầng đều vô cùng mãnh liệt.
"Ừ. Ban đầu ta định vào động Phong Lĩnh, cố gắng tìm kiếm cơ duyên để vượt qua tầng thứ mười của thân xác, đột phá vào cảnh giới Linh Khiếu. Bằng cách đó, địa vị trong nội môn của ta sẽ được tăng cao, sau này đệ vào nội môn sẽ được nhiều lợi ích hơn!"
"Có điều chuyện này không phải chỉ mình ta biết. Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hộ, Ba Dụ Đức cũng biết tin này, có lẽ ít hôm nữa ba người đó sẽ đến thành Bắc Vân. Chắc chắn nhẫn không gian chứa đựng vốn tích góp cả đời của cao thủ cảnh giới Linh Khiếu tầng năm kia nằm trong nơi táng thân của y, nếu để rơi vào tay họ, hai huynh đệ ta khó mà cất bước trong nội môn!"
"Đệ hiểu rồi, đại ca!"
Thiệu Vũ nghiêm túc đáp: "Lần này đệ cũng gọi vài người ở ngoại môn tới. Huynh đừng lo lắng, ba người đó dám tới thì chúng ta khiến chúng để mạng lại dãy Bắc Vân!"
"Nào, uống thôi uống thôi..."
"Thầy Mục à, sao thầy cứ uống mãi thế hả, chẳng vui gì sất!"
...
"Cái gì vậy?"
Nghe thấy tiếng ầm ĩ bên dưới, Thiệu Minh vốn đã hơi bực bội càng khó chịu hơn, lông mày không tự chủ nhíu lại.
"Đại ca, bực mình mấy tên phía dưới quá, để đệ dẫn người đi kêu họ nói nhỏ lại!"
"Nơi này dù sao cũng là thành Bắc Vân, đừng để người ta nghĩ đệ tử Thánh Đan Tông chúng ta kiêu ngạo càn quấy nhé!", Thiệu Minh dặn dò.
"Đệ hiểu".
Thiệu Vũ nở nụ cười xấu xa, nói với người thanh niên đang đứng cạnh Thiệu Minh: "Khô Ly sư huynh, chúng ta đi chung đi!"
"Ta?"
Nghe thấy hắn ta gọi mình đi cùng, Khô Ly ngạc nhiên. Tuy người y nhìn thì rất gầy nhưng lại là võ giả cảnh giới Thông Linh – tầng thứ chín của thân xác.
Đối với Khô Ly, những người thuộc thành Bắc Vân ở dưới cùng lắm chỉ nằm ở tầng thứ bảy hoặc tầng thứ tám, bảo y ra mặt thì quá không đáng!
"Ha ha, ta biết Khô Ly đại ca đang nghĩ gì mà, nhưng phía dưới có thầy giáo thiên tài nào đấy ở học viện Bắc Vân, hôm nay hắn đã đánh bại võ giả cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám chỉ với cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy đấy!"
Thiệu Vũ mỉm cười: "Hôm nay ta chỉ nói rằng kiếm pháp của hắn có một thiếu sót, thế mà hắn lập tức chửi bới thiên tài trong tông môn đều là hạng nhãi nhép, không bằng học viện bọn họ!"
"Thôi, Thiệu Vũ, đệ đừng có thêm mắm dặm muối nữa. Khô Ly, ngươi đi theo nó xuống đó xem thế nào, dạy cho bọn họ một bài học cũng không sao, đỡ cho bọn học viện này nghĩ mình có đế quốc Nam Vân chống lưng nên coi trời bằng vung".
"Vâng!"
Khô Ly tỏ ra rất cung kính với Thiệu Minh.
"Ha ha... Mục Vỹ, để xem bây giờ ngươi sẽ làm trò hề gì!"
Thiệu Vũ thầm cười khẩy.
Khô Ly là đệ tử nội môn đầu tiên đi theo đại ca của hắn ta, đã đạt đến cảnh giới Thông Linh, tầng thứ chín của thân xác. Thiên tài Điêu Á Đông nào đó của học viện Bắc Vân cũng không thể sánh bằng.
Lát nữa có kịch hay để xem rồi!
"Này này, các ngươi không thể nói nhỏ chút sao?", Khô Ly ra khỏi phòng, dựa vào lan can, lên tiếng: "Ngồi trong phòng ở lầu hai mà cũng nghe được giọng của các ngươi đấy, không có tiền thì làm ơn đừng đến một nơi thế này có được không?"
Nhìn đám thiếu niên, thiếu nữ mặt mũi non choẹt trong góc lầu một kia, y thật sự không có hứng thú đánh nhau.
Ban đầu còn định dạy dỗ một trận cho xong chuyện nhưng lại thấy mấy người này, Khô Ly cũng mất luôn ý định ra tay.
Nghe thấy lời này, Tiên Ngữ, Mặc Dương, Tề Minh và những người hơi giật mình, trừng mắt nhìn y.
"Uống rượu!"
Đột nhiên Mục Vỹ nói lớn, cầm ly rượu lên.
"Uống nào, uống nào!"
Bọn họ lại cầm ly rượu lên, hoàn toàn không quan tâm đến Khô Ly.
Bị đối xử như vậy, y cảm thấy mình như vừa bị tát một cái thật mạnh vào mặt, nóng rát.
Y mà bị làm lơ ư?
Thế vẫn chưa hết, trong lầu một cũng có không ít khách nhưng vẫn tỏ ra không để ý đến tiếng cười to bất lịch sự của đám Mục Vỹ.
"Khô Ly đại ca, chắc là huynh không biết rồi".
Thiệu Vũ đi tới, nói: "Huynh thấy mỹ nữ lạnh lùng đó chứ? Cô ấy là lá ngọc cành vàng của nhà họ Tần ở thành Bắc Vân, Mục Vỹ kia là nghĩa tử của trưởng tộc nhà họ Mục và là thầy của đám người này. Diệu Tiên Ngữ đó là cháu gái của đại sư Diệu, Mặc Dương kia thì là con của chủ hiệu buôn nhà họ Mặc!"
"Những người này đều là thiếu gia quý tộc có tiếng ở thành Bắc Vân, thân thế hiển hách!"
"Hừ! Chỉ là một đám dế nhũi thôi!"
Khô Ly nhổ một bãi nước miếng, cười khẩy: "Khô Ly ta đây chưa thấy tên nhà quê nào cao ngạo như vậy, xem ra hôm nay phải động tay động chân thật rồi!"
Dứt lời, y bước từng bước xuống lầu, tiến thẳng đến trước bàn Mục Vỹ và những người khác đang ngồi.
Khô Ly chẳng nói tiếng nào mà thản nhiên ngồi xuống, cầm một ly rượu lên tu ừng ực.
"Vị huynh đài này, hình như chúng ta không quen biết gì mà nhỉ?"
Thật ra Mục Vỹ đã sớm chú ý đến Khô Ly và Thiệu Vũ thì thầm với nhau, chẳng qua tâm trạng hắn đang rất tốt nên không muốn chấp nhặt.
Nhưng bây giờ người ta lại đến tận nơi để khiêu khích, hắn mà im lặng nhẫn nhịn thì chính là rùa rụt đầu.
"Không quen biết thì sao?", Khô Ly hừ một tiếng: "Uống một ly với ngươi thôi mà, giá bao nhiêu? Ta trả!"
"Trời, cái tên này..."
"Mặc Dương, ngồi xuống!"
Thấy Mặc Dương nổi nóng, Mục Vỹ nói lớn: "Vị bằng hữu này đã nói sẽ tự trả thì tự trả, ly rượu này tổng cộng một nghìn linh thạch hạ phẩm. Huynh đài, trả đi!"
"Phụt!"
Hắn chưa nói hết lời thì Khô Ly phun hết rượu ra ngoài.
"Một nghìn linh thạch hạ phẩm? Nhìn ta có giống tên ngốc không!"
"Chẳng lẽ không phải?", Mục Vỹ mỉm cười đáp trả: "Không phải tên ngốc thì ai lại tự dưng chạy tới bàn của người khác uống rượu chứ?"
"Ngươi đang giỡn mặt với ta đấy à!"
Khô Ly nghe hắn nói vậy thì hiểu ngay.
"Giỡn mặt ngươi thì có sao!"
"Thứ rác rưởi chó chết này, ngươi tưởng có thể ỷ vào gia tộc mà hoành hành ở thành Bắc Vân à, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một bài học!"
Thứ rác rưởi chó chết!
Xem ra Thiệu Vũ tức giận lắm đây.
Bị Khô Ly chửi mắng, sắc mặt Mục Vỹ tức khắc trở nên u ám.
"Vụt vụt!"
Nhưng hắn chưa kịp ra tay thì hai tiếng kêu xé gió bất chợt vang lên.
Tần Mộng Dao đưa ngón tay nõn nà ra, hai cây Băng Chùy xuất hiện, trong nháy mắt đóng đinh vào hai tay của Khô Ly.
Đột nhiên bị đóng đinh, y muốn nhấc chân lên đáp trả, nhưng cô sẽ cho y cơ hội làm vậy sao?
"Vụt vụt!"
Lại là tiếng động vừa rồi, Tần Mộng Dao tiếp tục tạo ra Băng Chùy đóng đinh hai chân Khô Ly xuống đất làm y không thể nhúc nhích.
Thực lực của Tần Mộng Dao sau khi thức tỉnh thần phách Băng Hoàng mạnh đến nhường nào, Mục Vỹ đã được lĩnh hội trọn vẹn.
Hắn không hề nghi ngờ nếu Khô Ly dám nhúc nhích thì hai tay và hai chân của y sẽ bị tách rời khỏi cơ thể.
"Còn dám bôi nhọ huynh ấy câu nào, ta sẽ khiến ngươi bị tàn phế!"
"Hả..."
Nghe thấy lời này của Tần Mộng Dao, đám người Mặc Dương, Tề Minh há hốc mồm, không thốt nên lời.
Trước đây, Tần Mộng Dao nổi tiếng là một cô giáo xinh đẹp nhưng lạnh lùng của Học viện Bắc Vân.
Có điều gần đây đã tiếp xúc nhiều, họ mới nhận ra cô không lạnh lùng vô cảm như trong lời đồn, trái lại còn hết sức bình dị gần gũi là đằng khác, đôi lúc còn đỏ mặt khi bị họ bông đùa.
Nhưng hôm nay, một câu nói của Tần Mộng Dao khiến cho họ tỉnh ngộ rằng cô không giống như bề ngoài.
Có lẽ cô chỉ trở nên đáng yêu với một mình Mục Vỹ.
"Cô..."
Khô Ly còn muốn nói gì, nhưng cảm giác được khí lạnh ở cổ thì nuốt nước miếng cái ực.
"Ha ha... là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!"
Giữa lúc đó, nơi cầu thang truyền đến tiếng cười khẽ. Thiệu Minh chắp hai tay sau lưng từ tốn xuống lầu.
"Đại ca..."
Thiệu Vũ không ngờ chỉ muốn giáo huấn Mục Vỹ thôi mà cũng thất bại, còn khiến Khô Ly bị bẽ mặt.
Dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng không tin nổi Tần Mộng Dao bên cạnh Mục Vỹ lại thâm sâu đến vậy.
Khô Ly chính là võ giả cảnh giới Thông Linh, tầng thứ chín của thân xác thế mà lại ngay cả một chiêu của cô cũng không đỡ nổi, bị khống chế ngay tức thì, không cách nào phản kháng.
"Tôi thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, vị huynh đệ này của ta khá nóng nảy, đã quấy rầy các vị rồi!"
Thiệu Minh chắp tay, sang sảng cười.
"Thì ra là vậy!"
Mục Vỹ cũng cười theo, đáp: "Đã như vậy thì bồi thường đi, sau đó bọn ta sẽ thả hắn!"
"Bồi thường?"
"Đúng, một ly rượu có giá một nghìn linh thạch hạ phẩm, lẽ nào đệ tử Thánh Đan Tông mà cũng muốn quỵt?"
Mục Vỹ xấu xa cười, thẳng thắn chìa tay ra.
Bị Điêu Á Vân khống chế, những luồng kiếm khí cũng đổi phương hướng, mục tiêu chính là Mặc Dương.
Nhìn kiếm khí đã hình thành thế bao vây, Mặc Dương biết mình không thể tránh được.
Những gã càng hiểu rằng, nếu như không màng mọi thứ mà ngoan cố xông lên thì trận chiến này sẽ kết thúc.
"Hết cách rồi..."
Thầm tự nhủ, người Mặc Dương nhoáng lên, xông tới.
"Thanh Vân Lạc Nhật!"
Chiêu thức thứ ba của Thanh Vân Kiếm Pháp – Thanh Vân Lạc Nhật.
Một - trời đổ; hai - đất vỡ; ba – vòm trời sập!
Một chiêu được chia ra làm ba thức, ba chiêu kiếm đồng loạt thi triển.
“Đinh đinh đinh...”
Ba chiêu thức được phát động không ngừng, kiếm khí hùng mạnh, bay thẳng về phía trước như sao băng.
Cú va chạm mãnh liệt đã phá tan những kiếm khí chằng chịt kia. Từng luồng kiếm khí đều bị đổi phương hướng, bay vùn vụt tới xung quanh lôi đài.
“Soạt soạt!”
Hai bóng người xuất hiện ở hai bên lôi đài, vừa vung tay đã khiến chỗ kiếm khí còn sót lại tiêu tan.
Cùng lúc đó, Điêu Á Vân lại tiến lên một bước. Những kiếm khí vô cùng vô tận kia lại bay ra, dữ dội xông tới chỗ Mặc Dương.
"Để xem ngươi có thể cản được bao nhiêu luồng kiếm khí của ta!"
Điêu Á Vân hừ lạnh, trường kiếm khắc hoa văn xanh xoay tròn lần nữa, kiếm khí tung hoành, uy thế mãnh liệt như hồng thủy.
“Keng keng!”
Một bên khác, Mặc Dương không ngừng vung kiếm để đỡ lấy những kiếm khí phát ra từ nhát chém vừa rồi của cậu ta. Nhưng chúng thật sự quá nhiều.
Nhất thời, cho dù gã có thi triển chiêu thức Thanh Vân Lạc Nhật ra lần nữa thì cũng không thể ngăn cản toàn bộ.
"Rác rưởi!"
Đột nhiên, một tiếng quát truyền đến, Điêu Á Vân giơ chân đạp xuống, mặt sàn lôi đài rắc rắc vỡ ra. Cậu ta nhẹ nhàng bay lên như một con chim yến, chĩa ngang trường kiếm, đâm tới ngực của Mặc Dương.
Trong khi đó, Mặc Dương đang tập trung mọi sự chú ý vào việc đối phó với kiếm khí vô tận xung quanh, sao còn có thể phòng bị được đòn công kích này của Điêu Á Vân? Gã chỉ biết mở to mắt, bất lực nhìn mũi kiếm đâm vào người mình.
“Phập!”
Sau cùng, tiếng vật nhọn đâm trúng thứ gì vang lên, máu tươi đỏ rực nhưcánh hoa hồng. Thanh kiếm đã đâm vào ngực Mặc Dương, máu chảy xuống, không cách nào dừng lại.
Lại là tiếng “phập”, Điêu Á Vân không chút lưu tình rút kiếm ra, kèm theo đó là máu bắn tung tóe vào không khí.
Ai thắng ai thua đã rõ!
“Phịch!”
Mặt mũi Mặc Dương trắng tái, kiếm khí bốn phía tiếp tục đâm thọc vào người một cách vô tình, trên cơ thể gã vẽ ra từng đường đan xen nhau như mạng nhện.
Đó là những vết thương đáng sợ do từng luồng kiếm khí gây ra.
Khóe miệng Mặc Dương liên tục ứa ra máu, hai gối quỳ xuống đất, phát ra những âm tiết “ư a” như muốn nói gì đó nhưng lại không thể động đậy.
Bị kiếm đâm vào nơi trí mạng, lại thêm những vết thương do mấy trăm luồng kiếm khí gây ra, gã sắp chết rồi.
"Thưa thầy, sao còn chưa tuyên bố kết quả vậy ạ?", Điêu Á Vân lạnh lùng lên tiếng: "Trò nghĩ ai thắng ai thua đã rõ ràng rồi đấy!"
Không sai, ai thắng ai thua đã rõ.
Dù cho Mặc Dương có làm ra điều đáng kinh ngạc đến đâu cũng chỉ có cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ tư của thân xác, hoàn toàn không có hy vọng chiến thắng một thiên tài đang ở cảnh giới Ngưng Mạch (tầng thứ sáu) như Điêu Á Vân.
"Trận thứ ba..."
"Khoan đã!"
Trọng tài cảm thấy quá đau lòng trước dáng vẻ thảm thiết vết thương chằng chịt của Mặc Dương, muốn tuyên bố kết quả thì đột nhiên có người quát lớn.
"Ta vẫn chưa thua!"
Mặc Dương trông vô cùng chật vật thình lình hét lớn, phun máu trong miệng ra.
Gã từ từ đứng thẳng lên, tay lại cầm lấy thanh kiếm của mình, thế mà chậm rãi đứng lên.
"Ta vẫn có thể đánh tiếp, ta vẫn chưa thua!"
Chỉ mới nói một câu mà Mặc Dương đã không chịu nổi, phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn mấy phần.
"Thứ không biết chết sống!", Điêu Á Vân cười gằn: "Ngươi được thầy Mục của mình cho ăn Thất Tâm Hoàn gì đó hay sao mà lại liều mạng như hóa điên rồi thế?"
"Vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy, ai là thiên tài, ai là rác rưởi!"
Điêu Á Vân lạnh lẽo cười, vừa cầm kiếm vừa bước lên phía trước: "Nếu ngươi không chịu nhận thua thì ta sẽ chém phăng một cánh tay của ngươi để khỏi cầm kiếm. Để xem ngươi có chịu nhận thua hay không!"
Kiếm vung lên, bóng người Điêu Á Vân chớp nhoáng, trường kiếm có hoa văn xanh chĩa thẳng vào bàn tay đang cầm kiếm của Mặc Dương hòng chém đứt nó.
"Phù..."
Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Mặc Dương lại thở hắt ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Cậu ta đang làm cái gì vậy? Muốn chết rồi à?"
"Ai mà biết, đã không phải đối thủ của Điêu Á Vân rồi mà còn chưa chịu nhận thua, thật chẳng hiểu nổi!"
"Ta nghĩ chắc là do Mục Vỹ không muốn bị mất mặt nên trước khi trận đấu diễn ra đã ra lệnh cho y dù có chết cũng không thể thua!"
Thấy Mặc Dương đứng trân tại chỗ như một tên ngốc, các đệ tử xung quanh không nhìn nổi nữa, nhắm nghiền hai mắt.
Ngay từ đầu, trận thi đấu này đã có kết quả. Mặc Dương chắc chắn thua.
"Chết đi!"
Khẽ quát một tiếng, Điêu Á Vân cầm kiếm xông lên, khí thế không thể nào cản.
"Chết đi!"
Nhưng khi cậu ta sắp đến gần Mặc Dương thì gã bất chợt mở mắt, bộc phát ra một khí thế hừng hực.
“Đinh!”
“Phập!”
Hai âm thanh vang lên, bầu không khí lập tức im lặng như tờ.
"Á..."
Ngay sau đó, thanh kiếm “lạch cạch” rơi xuống đất, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả trường thi đấu.
Tay trái của Điêu Á Vân tóm chặt lấy cổ tay phải, máu tí tách chảy xuống đất, nhuộm đỏ mặt sàn lôi đài.
Đã xảy ra chuyện gì?
Sao tự dưng Điêu Á Vân lại bị chặt tay?
Chương 102: Kiếm ý
Thấy cậu ta nằm lăn lộn trên lôi đài mà gào thét, tất cả đệ tử đều sững sờ.
"Kiếm ý!"
Đột nhiên, một thầy giáo đang đứng giữa đám đông thốt lên, đứng bật dậy, ngỡ ngàng nhìn Mặc Dương.
"Kiếm ý?"
Nghe thấy câu nói của thầy giáo nọ, các đệ tử tức khắc giật mình la lên.
Kiếm ý được hình thành chỉ khi sự hiểu biết của võ giả đối với kiếm và kiếm thuật đạt đến trình độ cao nhất. Khi võ giả lĩnh ngộ được điều thâm sâu nhất về thanh kiếm trong tay, kiếm trong lòng, sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất, dẫn dắt võ giả đi đến một cảnh giới cao hơn, vĩ đại hơn trong vốn hiểu biết đối với kiếm thuật.
Kiếm ý cực kỳ khủng khiếp.
Nếu nói tại đế quốc Nam Vân, xác suất võ giả có thể trở thành thầy luyện khí sư chưa đạt đến một phần mười nghìn.
Thì số lượng kiếm khách có thể lĩnh ngộ kiếm ý lại càng quý hiếm đến mức có thể sánh bằng lông phượng, sừng lân!
Giả như có một kiếm khách lĩnh ngộ được kiếm ý thì đời này người đó chắc chắn sẽ trở thành một Kiếm Thần tuyệt thế, sức mạnh đáng sợ đến đâu thì khỏi cần bàn đến.
Vừa rồi, Mặc Dương đã cố gắng sao chép chiêu thức được Mục Vỹ làm mẫu để thi triển ra chiêu kiếm đó.
Từ đầu đến cuối, gã luôn ghi nhớ lời dặn của Mục Vỹ.
"Nếu trò có thể lĩnh ngộ được vài điều từ chiêu thức này thì việc chiến thắng Điêu Á Vân là hoàn toàn khả thi!"
Thì ra là như vậy!
Thì ra là như vậy!
Lòng Mặc Dương vui mừng khôn xiết.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, gã có cảm giác tâm trí sáng như gương, thanh kiếm trong tay như biến thành một bộ phận của cơ thể. Vì vậy vào thời điểm vung kiếm, Mặc Dương không hề bận tâm đến bất cứ điều gì, trong lòng chỉ có chiêu kiếm ấy.
Kết quả chính là, chiêu kiếm đó nhanh và sắc bén đến mức Điêu Á Vân hoàn toàn trở tay không kịp.
"Ngươi, chịu nhận thua chưa?"
Mặc Dương cầm kiếm đi tới trước mặt Điêu Á Vân, chĩa mũi kiếm vào cằm cậu ta.
Lúc này đây, bàn tay đã bị cắt đứt của Điêu Á Vân nằm ở một bên, phần cổ tay lan tràn máu.
"Rác rưởi, chịu thua chưa?"
Thấy Điêu Á Vân không nói gì, Mặc Dương lạnh lùng quát, như một vị Kiếm Thần điều khiển kiếm ý bất khả chiến bại trong nháy mắt bao phủ lấy cậu ta.
"Ta... nhận thua!"
Gã đang đứng trước mặt, Điêu Á Vân đã không còn ý chí chiến đấu nữa.
Tâm trí của cậu ta đã sụp đổ dưới sức ép mạnh mẽ của kiếm ý từ Mặc Dương.
"Trận thứ ba, Mặc Dương thắng!"
Giọng nói của thầy giáo vừa vang lên thì xung quanh lôi đài hoàn toàn như ong vỡ tổ.
Mặc Dương thắng!
Trong thời khắc nguy cấp nhất, không thể ngờ được gã lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý. Đó là thứ mà hàng ngàn hàng vạn kiếm khách mong ước, thế mà Mặc Dương lại làm được.
Quả là kỳ tích!
“Phịch!”
Trong lúc đám đông xôn xao, Mặc Dương đột nhiên quỳ xuống.
“Cộp, cộp, cộp”.
Đầu đập xuốngmặt sàn lôi đài tạo ra vài âm thanh, gã trịnh trọng dập đầu ba lần với Mục Vỹ.
"Sư phụ, con không làm người thất vọng, đã thắng được trận đấu. Sư phụ ở trên, xin hãy nhận một lạy của con!"
Giọng nói của Mặc Dương tuy khản đặc nhưng lại vang vọng hùng hồn, khiến cho mọi người nghe mà bất ngờ.
"Ngốc thật..."
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của gã, Mục Vỹ đi lên lôi đài, vừa cười vừa mắng: "Làm xúc động như thế là sợ thầy không nhận trò làm đồ đệ à!"
Nâng Mặc Dương lên, Mục Vỹ phóng một tia chân nguyên trong cơ thể ra để kiểm tra. Tuy hiện giờ gã bị thương rất nặng nhưng hơi thở đủ lực, xem ra thùng thuốc ban đầu cho gã dùng đã bắt đầu phát huy tác dụng.
"Sau trận đấu này, con hãy tập trung lĩnh ngộ lại, có thể bước vào đến tầng thứ năm của thân xác, cảnh giới Ngưng Khí đấy!", hắn nói với Mặc Dương.
"Rõ, sư phụ!"
Giờ phút này, Mặc Dương thấy Mục Vỹ không khác gì một vị thần.
Quả thật gã có cảm giác mình sắp đột phá, nhưng không ngờ Mục Vỹ vừa nhìn đã nhận ra.
Hơn nữa, Thanh Vân Kiếm Pháp kia có ba chiêu thức lớn, chia ra chín chiêu thức nhỏ, chiêu nào cũng tinh túy, quá là tuyệt diệu!
Trong trận đấu này, nếu không nhờ có Thanh Vân Kiếm Pháp thì Mặc Dươngđã thua từ lâu, không thể nào vượt qua được.
"Ba trận thi đấu, lớp năm sơ cấp toàn thắng, chúc mừng thầy Mục Vỹ..."
"Khoan đã!"
Một giọng nói âm trầm bất chợt truyền đến.
Điêu Á Đông đi lên lôi đài, hai mắt long lên sòng sọc như sắp ứa ra máu.
"Ôi chao, sao đây, thua nhưng không phục à?", thấy khuôn mặt lạnh như băng củahắn ta, Mục Vỹ giễu cợt: "Hay là thầy Điêu lại chọn ra vài đệ tử mạnh hơn để đấu với lớp năm sơ cấp của ta đi?"
"Đương nhiên không phải!"
Bị hắn khiêu khích nhưng Điêu Á Đông chỉ khẽ mỉm cười, nói: "Thầy Mục, chúc mừng thầy đã thắng lớp ba cao cấp của ta, được thăng cấp làm thầy giáo trung cấp!"
"Có điều ta cho rằng thầy Mục có thể ở tại cấp bậc cao hơn. Sao thầy không lên thầy giáo cao cấp luôn nhỉ, chắc hẳn sẽ tuyệt vời hơn nhiều!"
"Gì?"
"Giờ cũng đang có cơ hội đó đấy, không biết thầy Mục có dám nhận hay không?"
"Nói nghe xem nào!"
"Bây giờ, thầy Mục có thể đánh một trận với ta, nếu thắng thì thầy chính là thầy giáo cao cấp của học viện, thế nào?", Điêu Á Vân mỉm cười: "Ta nghĩ, ba người đệ tử của thầy Mục có thể đánh bại ba người đệ tử trong lớp ba cao cấp của ta chứng tỏ thầy có năng lực giảng dạy. Nếu thầy có thể đánh bại Điêu Á Đông ta đây thì trở thành thầy giáo cao cấp của học viện cũng hợp tình lý nhỉ?"
"Khiêu chiến à..."
Nhìn vẻ mặt tự đắc của hắn ta, Mục Vỹ nở nụ cười sảng khoái, chắp tay trả lời: "Mời!"
"Thầy Mục!"
"Thầy Mục!"
"Mục Vỹ!"
Không ngờ Mục Vỹ lại đồng ý, Tề Minh, Mặc Dương và Tần Mộng Dao đều tái mặt, muốn ngăn cản.
Mục Vỹ làm vậy thật sự là hơi bốc đồng.
Thiên Tài Điêu Á Đông là một trong ba thầy giáo xuất chúng của học viện, thầy giáo bình thường không thể sánh bằng!
Chương 103: Chỉ có vậy!
Điêu Á Đông của nhà họ Điêu đã được mệnh danh là thiên tài từ ba năm trước.
Trận chiến nổi tiếng nhất hắn ta từng tham gia chính là khi dùng cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba của thân xác, để đánh bại một võ sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí (tầng thứ năm).
Từ đó, uy danh của Điêu Á Đông lan rộng toàn bộ thành Bắc Vân.
Sau này vào học viện Bắc Vân dạy học, hắn ta lại vượt qua bài kiểm tra để từ thầy giáo sơ cấp lên thầy giáo trung cấp, tiếp đó lại thành thầy giáo cao cấp chỉ trong một năm.
Trong học viện, Điêu Á Đông cùng với Đông Phương Ngọc và Uông Thanh Phong được mệnh danh là ba thầy giáo thiên tài.
Hiện giờ, hắn ta đã đến cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác.
Cảnh giới Tụ Đan nghĩa là chân nguyên hùng hậu, hội tụ tại đan điền. So với cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) thì chân nguyên khi ở cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác, không chỉ dồi dào hơn mà thuộc tính cũng khác hẳn!
Đương nhiên Tần Mộng Dao cũng biết thực lực của Mục Vỹ đã có tăng tiến trong một tháng vừa qua, chỉ là dù có tăng tiến đến đâu thì cũng vẫn là cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) mà thôi.
Trong khi một năm trước Điêu Á Đông đã bước vào cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác rồi.
Chênh lệch giữa hai bên đâu phải nhỏ!
Nếu nói ở tầng thứ bảy, võ giả sẽ tiến từng bước một thì ở tầng thứ tám, võ đạo của võ giả sẽ có sự đề cao cực kỳ rõ rệt.
"Mời!"
Nhìn Điêu Á Đông, Mục Vỹ như không nghe thấy tiếng la ngăn cản của Tần Mộng Dao, Tề Minh và những người khác, đi thẳng tới giữa lôi đài.
"Được thôi!"
Thấy hắn bị khích tướng như ý muốn, Điêu Á Đông vui mừng trong lòng.
Trong cuộc thi ba trận đấu hôm nay, lớp ba cao cấp của hắn ta đã thua đậm, quả thật là không còn gì nhục nhã hơn.
Không những thế, đệ đệ Điêu Á Vân của hắn ta còn bị Mặc Dương chém phăng bàn tay, từ bây giờ đã trở thành một phế nhân.
Đối mặt với sự khiêu khích như thế, nếu Điêu Á Đông chấp nhận mà không nói một lời thì cả học viện sẽ không còn nơi đặt chân cho hắn ta.
"Thầy Điêu, không biết lời nói của thầy có phù hợp với quy định của học viện hay không? Chẳng hạn như giả sử ta thắng mà vẫn không thể được thăng lên làm thầy giáo cao cấp..."
"Đương nhiên không có chuyện đó!"
Điêu Á Đông tự tin đáp: "Bài kiểm tra để lên thầy giáo cao cấp vốn là phải đánh thắng một thầy giáo cao cấp mà. Các điều kiện khác thì thầy Mục đều đã đạt, chỉ cần chiến thắng ta thì thầy có thể trở thành một thầy giáo cao cấp!"
"Chỉ tiếc... thầy không thắng được đâu!", câu nói này được hắn ta đặt dưới đáy lòng.
"Được, vậy thì bắt đầu đi!"
Mục Vỹ đi tới giữa lôi đài, nói với Mặc Dương ở gần đó: "Đồ đệ yêu dấu, cho sư phụ mượn kiếm Thanh Khuyết của con đi!"
"Vâng!"
Mặc Dương không nói không rằng, ném kiếm Thanh Khuyết lên lôi đài.
Vừa bắt đầu đã dùng kiếm rồi sao?
Điêu Á Đông kinh ngạc trước hành động của Mục Vỹ.
"Thầy ta chắc là muốn chết rồi đây!"
Trong tiềm thức, Điêu Á Đông cho rằng Mục Vỹ vừa ra sân đã dùng kiếm là vì biết khi đấu với mình, nếu không dùng kiếm thì có khả năng một chiêu Mục Vỹ cũng không đỡ nổi.
"Bắt đầu chứ?"
Tay cầm kiếm Thanh Khuyết, Mục Vỹ tỏ ra buồn chán, nói.
"Bắt đầu!"
Lời vừa dứt, hai người đứng ngạo nghễ trên lôi đài, đông đảo các đệ tử xung quanh lôi đài đứng rời ra, tập trung nhìn hai người.
Trận đấu này còn gay cấn hơn cả ba trận vừa rồi.
Trước đây Mục Vỹ luôn là một kẻ rác rưởi, hắn đã làm thế nào để dạy Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ chiến thắng lớp ba cao cấp? Lẽ nào hắn nhờ Tần Mộng Dao giúp đỡ?
Tất cả vấn đề sẽ được giải đáp sau trận đấu này.
"Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình!"
Khẽ quát một tiếng, Điêu Á Đông vung hai tay, chân nguyên kinh khủng xuất hiện như giao long rời biển, tiếng ngâm khẽ thấp thoáng truyền đến làm đau màng nhĩ người khác.
"Rầm rầm rầm!"
Phút chốc, trên lôi đài xảy ra một vụ nổ. Không ngờ mặt sàn của lôi đài không chịu được sức mạnh khi chân nguyên của Điêu Á Đông bộc phát nên đã phát nổ.
"Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình, thế mà Điêu Á Đông lại sử dụng chiêu thức này, xem ra là muốn đưa Mục Vỹ vào chỗ chết rồi đây!"
"Ơ? Không thể nào!"
Trên đài cao, Uông Thanh Phong khẽ lắc đầu, nói: "Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình là sát chiêu của Điêu Á Đông, ngay cả thầy cũng không dám nói sẽ có thể bình yên ngăn chặn, nói gì là Mục Vỹ..."
"Sao lại..."
Nghe thấy lời nói của thầy giáo, mấy đệ tử xung quanh bần thần.
Họ rất rõ sự đáng sợ của thầy Uông.
Rốt cuộc thực lực của Uông Thanh Phong, thầy giáo xuất sắc nhất Học viện Bắc Vân, cao đến đâu đến nay vẫn còn là ẩn số.
Hơn nữa, lớp học của hắn ta gần như hội tụ những thiên tài mạnh nhất trong học viện.
Tuy cùng với Điêu Á Đông, Đông Phương Ngọc được mệnh danh là ba thầy giáo giỏi nhất học viện, ai cũng biết Uông Thanh Phong là người mạnh nhất. Hai người kia cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn ta.
Cùng lúc đó, trên lôi đài, Điêu Á Đông đã tích góp mọi sức mạnh để chuẩn bị thi triển chiêu thức mạnh nhất!
Tất cả chân nguyên điên cuồng cuộn trào, hội tụ quanh người hắn ta, biến thành một con giao long.
"Gào!"
Giao long hét lên một tiếng chói tai, xông về phía Mục Vỹ với sức mạnh cuồng bạo cùng khí thế lấp trời.
Dưới lôi đài, nhóm người Mộng Dao, Tề Minh đã chảy mồ hôi đầm đìa ở sau lưng.
Mặc dù biết Mục Vỹ che giấu thực lực nhưng rốt cuộc thực hư thế nào thì họ không chắc chắn.
Họ không hề tự tin hắn sẽ chiến thắng trận đấu này chút nào.
Một bên khác, trên lôi đài. Thấy Điêu Á Đông gần hội tụ toàn bộ chân nguyên muốn giết mình, Mục Vỹ khẽ mỉm cười.
"Đây chính là thực lực của ngươi sao! Chỉ có vậy!"
Nhìn con giao long hình thành từ chân nguyên ầm ầm bay tới, hắn lên tiếng.
Kiếm Thanh Khuyết trong tay chợt nhúc nhích.
Chương 104: Chỉ cần một chiêu
"Bổ Thiên Kiếm Đạo, Bổ Ảnh Chi Kiếm!"
Chiêu thức vừa được thi triển thì cả đất trời như bị ảnh hưởng theo.
Giờ đây, ai nấy đều có cảm giác thế giới trước mắt mình như đã biến mất, hết thảy đều không tồn tại, chỉ có duy nhất nhát kiếm ấy là đi tới trước người, đâm xuyên qua thân thể lẫn linh hồn và ý nghĩ của mình.
Điêu Á Đông cũng cảm nhận được điều đó.
Trong chớp mắt, hắn ta nhận ra mọi công kích của mình đều trở nên vô hình.
Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, nhưng lại tồn tại.
"Ầm!"
Khi khoảnh khắc đó qua đi, bên tai mọi người vang lên âm thanh chấn động rung trời.
Ngay sau đó, tiếng thét thảm thiết đột ngột truyền đến làm bọn họ giật mình hoàn hồn, chỉ thấy Điêu Á Đông loạng choạng lùi ra sau, ngực lõm vào, máu điên cuồng trào ra ngoài từ miệng. Hắn ta lại phun ra một búng máu rồi ngã xuống mặt sàn, ngất xỉu.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy!
Mọi người sững sờ.
Họ thậm chí còn không kịp phản ứng trước cảnh tượng trước mắt.
Vừa rồi Mặc Dương chớp nhoáng đánh bại Điêu Á Vân là vì có kiếm ý hùng mạnh, còn Mục Vỹ dựa vào đâu để đánh bại Điêu Á Đông chỉ trong một chiêu kiếm chứ?
Chỉ một chiêu kiếm!
Võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) đánh bại võ giả cảnh giới Tụ Đan (tầng thứ tám) không phải là không thể, nhưng việc đó chỉ xảy ra với thiên tài.
Đây lại còn là võ giả tầng thứ bảy đánh bại võ giả cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám chỉ trong một chiêu, quả là khó có thể tưởng tượng được.
Đã thế, người làm được điều đó lại là Mục Vỹ.
Người bị toàn bộ thành Bắc Vân vinh danh là rác rưởi suốt mười năm – Mục Vỹ!
"Trận đấu này... Mục Vỹ thắng!"
Cuối cùng, trọng tài lấy lại tinh thần, ngơ ngác tuyên bố.
"Thắng rồi!"
Thấy Mục Vỹ từ tốn đi xuống lôi đài, mấy người Diệu Tiên Ngữ, Tề Minh, Mặc Dương phấn khởi chạy đến.
Tuy không hiểu chiêu kiếm vừa rồi là thế nào, nhưng họ biết hắn đã thắng!
Thầy Mục của họ đã đánh bại thầy Điêu Á Đông thiên tài chỉ trong một chiêu, giành thắng lợi về cho mình, thành công được thăng lên thầy giáo cao cấp.
Sau này còn ai dám nói Mục Vỹ là rác rưởi?
"Phù... xem như giúp thanh danh của ngươi không xấu như trước nữa!", khẽ thở hắt ra, Mục Vỹ tự nhủ.
"Thầy Mục, người lợi hại quá, sao người làm được vậy? Con thấy kiếm ý của con không bằng người!", Mặc Dương khó tin hỏi.
"Gì? Mặc Dương, ngươi đừng có đắc ý, ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý là nhờ có chiêu thức đó của thầy Mục cơ mà, sao lại muốn so sánh với thầy ấy chứ!"
"Đúng đấy! Mặc Dương, ngươi đừng có nằm mơ. Điêu Á Vân chỉ đứng chót trong mười thiên tài xuất sắc của Học viện Bắc Vân chúng ta thôi, thắng cậu ta cũng chẳng nói lên được điều gì đâu!"
Bị Tề Minh và Diệu Tiên Ngữ nói mát nhưng Mặc Dương vẫn cười ha ha, không thèm để ý: "Đi thôi đi thôi, tới tửu lâu của Tụ Hiền Các đi, ta mời mọi người ăn một bữa!"
"Được! Hôm nay ngươi sẽ đau ví lắm cho xem!"
Tửu lâu của Tụ Hiền Các có quy mô lớn nhất thành Bắc Vân, ăn ở đó không phải trả bằng vàng hay bạc mà là linh thạch chỉ có võ giả mới dùng!
Một bữa ăn tốn mấy trăm linh thạch hạ phẩm là còn ít.
"Tiên Ngữ... Tiên Ngữ..."
Một bên khác, Thiệu Vũ thấy Diệu Tiên Ngữ vứt mình sang một bên để đi theo nhóm người Mục Vỹ thì mặt âm trầm hẳn.
"Tên rác rưởi đó!"
Hắn ta lạnh lùng mắng: "Điêu Á Đông kia có phải thiên tài chó má gì đâu, vào tay ta thì cũng bị giải quyết trong một chiêu. Mục Vỹ này chẳng qua chỉ là dùng thủ đoạn bất chính nên mới huênh hoang như thế thôi, thử vào Thánh Đan Tông của ta xem, đệ tử ngoại môn cũng không có phần!"
"Đó là đương nhiên rồi!", người bên cạnh cười hùa theo: "Thiệu Vũ công tử đứng vị trí thứ mười ở ngoại môn Thánh Đan Tông, đã đến cảnh giới Ngưng Nguyên, đánh bại võ giả cảnh giới Tụ Đan dễ như trở bàn tay. Mục Vỹ kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi!"
"Nói thế này không sai!"
Thiệu Vũ đắc chí nói: "Tiên Ngữ đang bị Mục Vỹ làm cho mê muội, nhưng nếu ta có cách để làm muội ấy tiến vào Thánh Đan Tông thì sau này sẽ có thêm cơ hội gần gũi thôi!"
"Công tử nói chí phải, Diệu Tiên Ngữ mới 16 tuổi đã là thầy luyện đan hai sao, dư sức để vào Thánh Đan Tông!"
"Thiệu sư huynh!"
Mấy người đang vừa đi vừa nói chuyện thì có tiếng la lớn vang lên, một người vội vã chạy tới.
"Thiệu Vũ sư huynh, Thiệu Minh sư huynh đến rồi!"
"Đại ca ta tới rồi sao? Ở đâu vậy?"
"Minh sư huynh đang ở Tụ Hiền Các chờ huynh đấy, hình như là có chuyện qua trọng gì đó, muốn huynh qua gặp!"
"Đi thôi!"
Nghe vậy, bọn họ nhanh chóng đi đến đó.
Tại Tụ Hiền Các.
Đây là tửu lâu lớn nhất thành Bắc Vân, phí tiêu dùng cao đến mức làm cho những người bình thường đều chùn bước nhưng ngày nào cũng trong tình trạng hết chỗ.
Mục Vỹ, Tần Mộng Dao và những người khác đến, tùy ý chọn một bàn trong đại sảnh lầu một ngồi xuống.
"Ha ha, hôm nay, lớp năm sơ cấp chúng ta thắng lớn lớp ba cao cấp, thầy Mục đánh bại ông thầy thiên tài Điêu Á Đông nhìn đời bằng nửa con mắt kia chỉ bằng một chiêu, để xem sau này còn ai dám nói chúng ta là lớp rác rưởi!"
"Thầy thiên tài cái gì, thầy Mục mới là thầy giáo thiên tài! Thầy ấy đã dùng một chiêu đánh bại võ giả cảnh giới Tụ Đan cơ mà!"
"Há há... không sai!"
Giờ đây, đám người Mặc Dương thật sự rất vui.
Trong thế giới võ giả quyết định hết thảy này, ai cũng không muốn bị chê là rác rưởi, ai cũng muốn bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.
Nhưng trước đây họ không có năng lực đó, là Mục Vỹ đã cho họ cơ hội này!
"Nào nào nào! Mọi người cùng kính thầy Mục một ly!"
Hai mươi đến ba mươi đệ tử cùng nhau nâng ly, nhìn Mục Vỹ, trên gương mặt non nớt lộ ra vẻ hào hứng.
Chương 105: Tụ họp tại tửu lâu
Nhìn những gương mặt tươi cười kia, Mục Vỹ nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Kiếp trước, hắn chỉ biết đâm đầu vào tu luyện để đến được vị trí Tiên Vương chí tôn chí cường, sau khi sống lại, thân phận của hắn biến thành thầy giáo của một học viện.
Trận đấu với lớp ba cao cấp giúp Mục Vỹ nhận ra rằng, tu hành không nhất định phải luôn là đau khổ vùng vẫy một mình để cố gắng đạt được sức mạnh lớn nhất.
Khi ở cạnh những thiếu niên và thiếu nữ này, tâm trí của hắn cũng dần trở nên trẻ trung hơn.
"Trời đất, bây giờ mình chỉ mới 19 tuổi thôi, sao lại suy nghĩ như một ông già thế chứ!"
"Sao?", Tần Mộng Dao ngồi cạnh nghe thấy câu than thở của Mục Vỹ thì khó hiểu.
"Không có gì, không có gì!", Mục Vỹ cười trừ: "Uống rượu thôi, uống rượu thôi, hôm nay không say không về!"
Võ đạo của kiếp trước thì thuộc về kiếp trước.
Đời này, Mục Vỹ đã định trước sẽ đi lên con đường võ đạo bất phàm.
Hắn có người nhà, người thương, có đệ tử cũng như bạn bè. Đó đều là những gì quý giá nhất trên con đường tu hành của hắn.
"Đúng là đám dế nhũi, chỉ có chút tiền uống rượu trong đại sảnh này thôi!"
Thiệu Vũ đi ngang qua đại sảnh, thấy đám người Mục Vỹ cười đùa vui vẻ trong đại sảnh thì thấp giọng mắng một câu rồi đi thẳng lên phòng bao trên lầu hai.
"Ơ?"
Tai Mục Vỹ rất thính, đương nhiên nghe thấy lời mắng của hắn ta.
"Là y?"
Thấy Thiệu Vũ đi lên lầu hai, Mục Vỹ không nói gì. Giờ đang là lúc để vui, hắn không rỗi hơi để quan tâm đến mấy con ruồi nhặng.
"Đại ca, không phải huynh nói nửa tháng sau mới đến à, sao lại tới sớm hơn thế?"
Vào một gian phòng trang nhã trên lầu hai, Thiệu Vũ nhìn đại ca Thiệu Minh của mình với đôi mắt đầy mong chờ.
Thiệu Minh mặc trường sam màu xám tro, tóc dài buộc ở sau gáy trông mặt mày thanh tú. Hắn ta khẽ mỉm cười, ra hiệu Thiệu Vũ ngồi xuống.
"Ta đến đây là vì xảy ra chút biến cố!", Thiệu Minh nghiêm túc nói: "Đệ phải nhớ kỹ những lời ta sắp nói!"
"Vâng!
"Lần này, động Phong Lĩnh trong dãy Bắc Vân là nơi táng thân của một cao thủ có thực lực ít nhất là tầng thứ năm của cảnh giới Linh Khiếu. Thông tin này đã được xác nhận!"
"Cảnh giới Linh Khiếu tầng thứ năm sao ạ?", Thiệu Vũ ngẩn người.
Phía trên mười tầng cảnh giới của thân xác chính là mười tầng cảnh giới Linh Khiếu, chân nguyên ẩn chứa trong cơ thể ở mỗi một tầng đều vô cùng mãnh liệt.
"Ừ. Ban đầu ta định vào động Phong Lĩnh, cố gắng tìm kiếm cơ duyên để vượt qua tầng thứ mười của thân xác, đột phá vào cảnh giới Linh Khiếu. Bằng cách đó, địa vị trong nội môn của ta sẽ được tăng cao, sau này đệ vào nội môn sẽ được nhiều lợi ích hơn!"
"Có điều chuyện này không phải chỉ mình ta biết. Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hộ, Ba Dụ Đức cũng biết tin này, có lẽ ít hôm nữa ba người đó sẽ đến thành Bắc Vân. Chắc chắn nhẫn không gian chứa đựng vốn tích góp cả đời của cao thủ cảnh giới Linh Khiếu tầng năm kia nằm trong nơi táng thân của y, nếu để rơi vào tay họ, hai huynh đệ ta khó mà cất bước trong nội môn!"
"Đệ hiểu rồi, đại ca!"
Thiệu Vũ nghiêm túc đáp: "Lần này đệ cũng gọi vài người ở ngoại môn tới. Huynh đừng lo lắng, ba người đó dám tới thì chúng ta khiến chúng để mạng lại dãy Bắc Vân!"
"Nào, uống thôi uống thôi..."
"Thầy Mục à, sao thầy cứ uống mãi thế hả, chẳng vui gì sất!"
...
"Cái gì vậy?"
Nghe thấy tiếng ầm ĩ bên dưới, Thiệu Minh vốn đã hơi bực bội càng khó chịu hơn, lông mày không tự chủ nhíu lại.
"Đại ca, bực mình mấy tên phía dưới quá, để đệ dẫn người đi kêu họ nói nhỏ lại!"
"Nơi này dù sao cũng là thành Bắc Vân, đừng để người ta nghĩ đệ tử Thánh Đan Tông chúng ta kiêu ngạo càn quấy nhé!", Thiệu Minh dặn dò.
"Đệ hiểu".
Thiệu Vũ nở nụ cười xấu xa, nói với người thanh niên đang đứng cạnh Thiệu Minh: "Khô Ly sư huynh, chúng ta đi chung đi!"
"Ta?"
Nghe thấy hắn ta gọi mình đi cùng, Khô Ly ngạc nhiên. Tuy người y nhìn thì rất gầy nhưng lại là võ giả cảnh giới Thông Linh – tầng thứ chín của thân xác.
Đối với Khô Ly, những người thuộc thành Bắc Vân ở dưới cùng lắm chỉ nằm ở tầng thứ bảy hoặc tầng thứ tám, bảo y ra mặt thì quá không đáng!
"Ha ha, ta biết Khô Ly đại ca đang nghĩ gì mà, nhưng phía dưới có thầy giáo thiên tài nào đấy ở học viện Bắc Vân, hôm nay hắn đã đánh bại võ giả cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám chỉ với cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy đấy!"
Thiệu Vũ mỉm cười: "Hôm nay ta chỉ nói rằng kiếm pháp của hắn có một thiếu sót, thế mà hắn lập tức chửi bới thiên tài trong tông môn đều là hạng nhãi nhép, không bằng học viện bọn họ!"
"Thôi, Thiệu Vũ, đệ đừng có thêm mắm dặm muối nữa. Khô Ly, ngươi đi theo nó xuống đó xem thế nào, dạy cho bọn họ một bài học cũng không sao, đỡ cho bọn học viện này nghĩ mình có đế quốc Nam Vân chống lưng nên coi trời bằng vung".
"Vâng!"
Khô Ly tỏ ra rất cung kính với Thiệu Minh.
"Ha ha... Mục Vỹ, để xem bây giờ ngươi sẽ làm trò hề gì!"
Thiệu Vũ thầm cười khẩy.
Khô Ly là đệ tử nội môn đầu tiên đi theo đại ca của hắn ta, đã đạt đến cảnh giới Thông Linh, tầng thứ chín của thân xác. Thiên tài Điêu Á Đông nào đó của học viện Bắc Vân cũng không thể sánh bằng.
Lát nữa có kịch hay để xem rồi!
"Này này, các ngươi không thể nói nhỏ chút sao?", Khô Ly ra khỏi phòng, dựa vào lan can, lên tiếng: "Ngồi trong phòng ở lầu hai mà cũng nghe được giọng của các ngươi đấy, không có tiền thì làm ơn đừng đến một nơi thế này có được không?"
Nhìn đám thiếu niên, thiếu nữ mặt mũi non choẹt trong góc lầu một kia, y thật sự không có hứng thú đánh nhau.
Ban đầu còn định dạy dỗ một trận cho xong chuyện nhưng lại thấy mấy người này, Khô Ly cũng mất luôn ý định ra tay.
Nghe thấy lời này, Tiên Ngữ, Mặc Dương, Tề Minh và những người hơi giật mình, trừng mắt nhìn y.
"Uống rượu!"
Đột nhiên Mục Vỹ nói lớn, cầm ly rượu lên.
"Uống nào, uống nào!"
Bọn họ lại cầm ly rượu lên, hoàn toàn không quan tâm đến Khô Ly.
Bị đối xử như vậy, y cảm thấy mình như vừa bị tát một cái thật mạnh vào mặt, nóng rát.
Y mà bị làm lơ ư?
Thế vẫn chưa hết, trong lầu một cũng có không ít khách nhưng vẫn tỏ ra không để ý đến tiếng cười to bất lịch sự của đám Mục Vỹ.
"Khô Ly đại ca, chắc là huynh không biết rồi".
Thiệu Vũ đi tới, nói: "Huynh thấy mỹ nữ lạnh lùng đó chứ? Cô ấy là lá ngọc cành vàng của nhà họ Tần ở thành Bắc Vân, Mục Vỹ kia là nghĩa tử của trưởng tộc nhà họ Mục và là thầy của đám người này. Diệu Tiên Ngữ đó là cháu gái của đại sư Diệu, Mặc Dương kia thì là con của chủ hiệu buôn nhà họ Mặc!"
"Những người này đều là thiếu gia quý tộc có tiếng ở thành Bắc Vân, thân thế hiển hách!"
"Hừ! Chỉ là một đám dế nhũi thôi!"
Khô Ly nhổ một bãi nước miếng, cười khẩy: "Khô Ly ta đây chưa thấy tên nhà quê nào cao ngạo như vậy, xem ra hôm nay phải động tay động chân thật rồi!"
Dứt lời, y bước từng bước xuống lầu, tiến thẳng đến trước bàn Mục Vỹ và những người khác đang ngồi.
Khô Ly chẳng nói tiếng nào mà thản nhiên ngồi xuống, cầm một ly rượu lên tu ừng ực.
"Vị huynh đài này, hình như chúng ta không quen biết gì mà nhỉ?"
Thật ra Mục Vỹ đã sớm chú ý đến Khô Ly và Thiệu Vũ thì thầm với nhau, chẳng qua tâm trạng hắn đang rất tốt nên không muốn chấp nhặt.
Nhưng bây giờ người ta lại đến tận nơi để khiêu khích, hắn mà im lặng nhẫn nhịn thì chính là rùa rụt đầu.
"Không quen biết thì sao?", Khô Ly hừ một tiếng: "Uống một ly với ngươi thôi mà, giá bao nhiêu? Ta trả!"
"Trời, cái tên này..."
"Mặc Dương, ngồi xuống!"
Thấy Mặc Dương nổi nóng, Mục Vỹ nói lớn: "Vị bằng hữu này đã nói sẽ tự trả thì tự trả, ly rượu này tổng cộng một nghìn linh thạch hạ phẩm. Huynh đài, trả đi!"
"Phụt!"
Hắn chưa nói hết lời thì Khô Ly phun hết rượu ra ngoài.
"Một nghìn linh thạch hạ phẩm? Nhìn ta có giống tên ngốc không!"
"Chẳng lẽ không phải?", Mục Vỹ mỉm cười đáp trả: "Không phải tên ngốc thì ai lại tự dưng chạy tới bàn của người khác uống rượu chứ?"
"Ngươi đang giỡn mặt với ta đấy à!"
Khô Ly nghe hắn nói vậy thì hiểu ngay.
"Giỡn mặt ngươi thì có sao!"
"Thứ rác rưởi chó chết này, ngươi tưởng có thể ỷ vào gia tộc mà hoành hành ở thành Bắc Vân à, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một bài học!"
Thứ rác rưởi chó chết!
Xem ra Thiệu Vũ tức giận lắm đây.
Bị Khô Ly chửi mắng, sắc mặt Mục Vỹ tức khắc trở nên u ám.
"Vụt vụt!"
Nhưng hắn chưa kịp ra tay thì hai tiếng kêu xé gió bất chợt vang lên.
Tần Mộng Dao đưa ngón tay nõn nà ra, hai cây Băng Chùy xuất hiện, trong nháy mắt đóng đinh vào hai tay của Khô Ly.
Đột nhiên bị đóng đinh, y muốn nhấc chân lên đáp trả, nhưng cô sẽ cho y cơ hội làm vậy sao?
"Vụt vụt!"
Lại là tiếng động vừa rồi, Tần Mộng Dao tiếp tục tạo ra Băng Chùy đóng đinh hai chân Khô Ly xuống đất làm y không thể nhúc nhích.
Thực lực của Tần Mộng Dao sau khi thức tỉnh thần phách Băng Hoàng mạnh đến nhường nào, Mục Vỹ đã được lĩnh hội trọn vẹn.
Hắn không hề nghi ngờ nếu Khô Ly dám nhúc nhích thì hai tay và hai chân của y sẽ bị tách rời khỏi cơ thể.
"Còn dám bôi nhọ huynh ấy câu nào, ta sẽ khiến ngươi bị tàn phế!"
"Hả..."
Nghe thấy lời này của Tần Mộng Dao, đám người Mặc Dương, Tề Minh há hốc mồm, không thốt nên lời.
Trước đây, Tần Mộng Dao nổi tiếng là một cô giáo xinh đẹp nhưng lạnh lùng của Học viện Bắc Vân.
Có điều gần đây đã tiếp xúc nhiều, họ mới nhận ra cô không lạnh lùng vô cảm như trong lời đồn, trái lại còn hết sức bình dị gần gũi là đằng khác, đôi lúc còn đỏ mặt khi bị họ bông đùa.
Nhưng hôm nay, một câu nói của Tần Mộng Dao khiến cho họ tỉnh ngộ rằng cô không giống như bề ngoài.
Có lẽ cô chỉ trở nên đáng yêu với một mình Mục Vỹ.
"Cô..."
Khô Ly còn muốn nói gì, nhưng cảm giác được khí lạnh ở cổ thì nuốt nước miếng cái ực.
"Ha ha... là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!"
Giữa lúc đó, nơi cầu thang truyền đến tiếng cười khẽ. Thiệu Minh chắp hai tay sau lưng từ tốn xuống lầu.
"Đại ca..."
Thiệu Vũ không ngờ chỉ muốn giáo huấn Mục Vỹ thôi mà cũng thất bại, còn khiến Khô Ly bị bẽ mặt.
Dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng không tin nổi Tần Mộng Dao bên cạnh Mục Vỹ lại thâm sâu đến vậy.
Khô Ly chính là võ giả cảnh giới Thông Linh, tầng thứ chín của thân xác thế mà lại ngay cả một chiêu của cô cũng không đỡ nổi, bị khống chế ngay tức thì, không cách nào phản kháng.
"Tôi thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, vị huynh đệ này của ta khá nóng nảy, đã quấy rầy các vị rồi!"
Thiệu Minh chắp tay, sang sảng cười.
"Thì ra là vậy!"
Mục Vỹ cũng cười theo, đáp: "Đã như vậy thì bồi thường đi, sau đó bọn ta sẽ thả hắn!"
"Bồi thường?"
"Đúng, một ly rượu có giá một nghìn linh thạch hạ phẩm, lẽ nào đệ tử Thánh Đan Tông mà cũng muốn quỵt?"
Mục Vỹ xấu xa cười, thẳng thắn chìa tay ra.
Bình luận facebook