• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (1 Viewer)

  • Chap-107

Chương 107: Nghi Vấn Trùng Trùng




Chương 107 : Nghi vấn trùng trùng
Lâm Nhữ cùng Phương Khương thị đến Tạ phủ, không cần đợi lâu như lần trước, mới gõ cửa một cái thì cửa đã mở ra.
Hôm nay Tạ phu nhân không mặc áo trắng mà là áo lĩnh tay rộng màu xanh, váy đầm dài chấm đất màu vàng nghệ, vải choàng the mỏng trong suốt, búi tóc vọng tiên cài trâm bộ diêu bằng vàng, tay áo đoan trang, bước chân nhàn nhã, tầm mắt nhìn về gương mặt Lâm Nhữ, mỉm cười vui vẻ, đôi mắt đẹp yêu kiều lan tràn sắc xuân rực rỡ, khói sóng mênh mông.
Lâm Nhữ thầm khen, hơi khom người xuống chào hỏi theo thân phận vãn bối. Tạ phu nhân đỡ nàng, nhìn Phương Khương thị cười mỉm: “Chào muội muội.”
Chủ cùng khách vui cười vào trong, dọc đường đi vẫn không thấy nô tỳ hay nô bộc nào, cũng chẳng gặp Tạ Nghi Ninh.
Chung trà trong phòng vẫn chưa được cất đi, Tạ phu nhân tự mình thu dọn, vừa sắp xếp vừa cười nói: “Quách phu nhân mới đi, nếu hai người đến sớm hơn một chút là có thể gặp rồi, nhiều người cùng nhau trò chuyện thì càng thêm vui.”
“Quách phu nhân? Cô ta đến làm gì?” Phương Khương thị khẽ nhíu mày, ân cần nói: “Tỷ tỷ, nếu cô ta cầu hôn thay con trai mình thì tỷ đừng đồng ý, nhà họ Quách không yên ổn.”
“Khụ khụ!” Lâm Nhữ ho sù sụ, âm thầm kéo tay áo Phương Khương thị.
“Con kéo mẫu thân làm gì.” Phương Khương thị nghiêng đầu trừng Lâm Nhữ, phủi tay áo, không bận tâm đến ám chỉ của nàng, nhìn Tạ phu nhân lại nói: “Tình nghĩa phu thê giữa tỷ và Tạ lang quân vô cùng êm ấm, không biết đến nỗi đau khổ trong quan hệ phu thê. Nhà họ Quách có đến mấy người di nương, con cái rất nhiều, không yên ổn chút nào, con gái tỷ gả vào một gia đình như vậy phải chịu uất ức rồi.”
Lâm Nhữ muốn ho cũng không ho nổi, nhỏ giọng nói: “Chuyện nhà của người khác mẫu thân nên lựa lời.”
“Mẫu thân lo nghĩ cho Tạ tiểu thư, bởi vì Quách phu nhân mới ghé nên mẫu thân mới nói như vậy.” Phương Khương thị khẽ hừ một tiếng.
“Cảm ơn muội muội!” Tạ phu nhân khẽ cười, cất chung trà đổi một bộ khác làm bằng sứ men xanh của Nhạc Châu, vách trong màu trắng, bên ngoài là thanh hoa nhạt nhòa, dọc theo ly là hoa văn hình cành sen uốn lượn một vòng, tinh xảo tao nhã. Tạ phu nhân nhấc ấm Tử Sa ra khỏi bếp lò nghiêng nước châm trà, cử chỉ ưu nhã, như thơ như họa.
“Tỷ tỷ quả nhiên phong thái hơn người, chẳng trách năm xưa Tạ lang quân vì tỷ mà không nạp thiếp, cũng không ghé lầu xanh.” Phương Khương thị khen ngợi.
Tay cầm bình trà của Tạ phu nhân run lên, nước sôi chệch khỏi ly, nghe xèo một tiếng bốc hơi nóng lên, nhưng bà không cảm giác được, ánh mắt mơ hồ, run sợ một thoáng mới tỉnh hồn lại, miệng bình trà thoáng lại nhắm vào giữa chung trà, cười nói: “Muội muội cũng vậy mà, Phương lang quân chỉ có một nô tỳ thông phòng trước khi cưới muội muội, về sau không nạp thêm ai nữa.”
“Chỉ một thôi đã đủ lắm rồi.” Phương Khương thị rủ mi.
“Mẫu thân, chuyện xấu trong nhà, đừng nhắc đến thì hơn.” Lâm Nhữ cười nói, nâng chung trà đưa đến trước mặt Phương Khương thị: “Mời mẫu thân uống trà.”
Phương Khương thị khẽ hừ, nhận chung trà, nhấp một ngụm.
Lâm Nhữ muốn nói sang chuyện khác, nàng nhìn xung quanh, cười hỏi: “Ninh nương không có ở đây, lẽ nào đã ra ngoài chơi rồi?”
“Hôm nay nó không ra khỏi cửa, đang dạo chơi ở hậu viện, Nhữ lang có thể đi tìm nó vui đùa.” Tạ phu nhân cười nói.
Lâm Nhữ do dự.
Mình đi rồi, mẫu thân không có ai cản lại sẽ kể hết chuyện xấu trong nhà ra, quá mất mặt.
Mà không tìm Tạ Nghi Ninh thì xem như hôm nay đi một chuyến uổng công.
“Đi đi, để hai bà già bọn ta trò chuyện, có con ở đây mất tự nhiên lắm.” Phương Khương thị đuổi người.
Lâm Nhữ nhìn bộ dạng Phương Khương thị không chờ nổi muốn trút bầu tâm sự ngay với Tạ phu nhân mà không khỏi cười khổ.
Từ nay về sau bà sẽ thường gặp Tạ phu nhân, nàng không thể trông chừng mọi lúc được, lời muốn nói bà vẫn sẽ nói. Tâm tư của Lâm Nhữ xoay vòng, suy nghĩ một chút, cũng không thoái thác nữa, mỉm cười hành lễ, ra khỏi sảnh đến hậu viện tìm Tạ Nghi Ninh.
Tạ phu nhân thất thần nhìn bóng lưng xa dần của Lâm Nhữ. Dáng người cao ngất, ánh mặt trời phác lại đường nét thanh tao, từng bước đi thật ung dung, cần cổ cùng lưng thành một đường thẳng tắp, phong thái cao ngạo tự tin thản nhiên, nói sâu xa: “Người con trai này của muội tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã rất chín chắn, biết chu toàn cho đại cục. Phương lang quân không hề chọn lầm người, đúng là một vị gia chủ tốt.”
“Bởi vì nó quá chu toàn vì đại cục nên muội cũng chẳng biết nên nói nó thế nào.” Phương Khương thị vốn nén cơn giận, giờ không hề giấu diếm kể hết chuyện xảy ra ngày hôm qua, vô cùng ảo não nói: “Nó cứ luôn niệm tình máu mủ ruột rà, muốn vực dậy huynh trưởng, nhưng Phong lang chẳng ra làm sao, bùn nát sao có thể trát tường.”
“Khó cho Nhữ lang rồi.” Tạ phu nhân khẽ than, rót trà cho Phương Khương thị, đợi Phương Khương thị uống hết thì gác chung trà lại, lơ đãng nói: “Hôm qua Phong nương lâm vào tình cảnh hiểm nghèo như vậy bởi vì không kịp mời đại phu đến. Tại sao phải một mực muốn mời Vương đại phu, chưa chắc y thuật các đại phu khác không tốt, chuyện gấp phải tùy cơ ứng biến, không nên chỉ chấp thuận mỗi một vị đại phu.”
“Việc này…” Phương Khương thị cứng đờ, tất nhiên không thể nói vì sợ lộ ra chuyện Cẩm Phong là con trai, há miệng cười lúng túng một lúc rồi nói: “Do muội hồ đồ, vì Vương đại phu đã chữa trị cho Phong nương từ bé nên bất tri bất giác chỉ chấp thuận mình ông ta.”
“Bởi thế.” Tạ phu nhân cười, cũng không nói thêm.
Phương Khương thị lấy khăn lau mồ hôi trên trán.
Tạ phu nhân rủ mi, đáy mắt hiện lên ý cười sắc bén.
Lâm Nhữ ra khỏi sảnh, đảo mắt nhìn quanh, ước đoán vị trí hậu viện giữa mái cong đình đài lầu gác, chậm rãi đi đến.
Dọc đường đi vương đầy tầm mắt là bóng râm, cây cối cỏ hoa được cắt tỉa tỉ mỉ. Mặt đường lát đá tảng sạch sẽ không thấy cát bụi. Nhưng lạ nhất là vẫn không thấy hạ nhân đâu. Cửa phòng hàng hiên sau hè nửa che, không có tiếng người, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót phá vỡ sự yên tĩnh, cảm giác cô đơn trống trải càng sâu sắc.
Cách bày trí cửa nẻo nhà giàu về cơ bản là giống nhau, cửa hậu viện ở trong tầm mắt, Lâm Nhữ dừng bước, thoáng suy nghĩ, đoán chỗ phòng giặt quần áo mà đi.
Trong phủ có hạ nhân hay không thì đứng bên ngoài phòng giặt quần áo nhìn thử có xiêm áo hạ nhân hay không biết liền.
Đến phòng giặt quần áo, trên dây phơi chỉ lèo tèo mấy bộ xiêm áo. Áo tay rộng cùng váy dài, hồ bào, quần áo lót, còn có vải bó ngực. Lâm Nhữ giả làm con trai đã lâu, nhìn thấy quần áo của con gái còn thấy mất tự nhiên.
Xiêm áo ít thế này cho thấy chỉ có Tạ Nghi Ninh và Tạ phu nhân, nàng vội xoay người, tầm mắt trong vô ý lướt qua bệ giặt đồ, liền dừng bước.
Nàng nhìn thấy ở đó có một bộ quần áo chuẩn bị giặt.
Bộ đồ đó rất nhỏ, nhìn qua là xiêm áo trẻ con.
Lâm Nhữ chậm rãi đi đến.
Vạt áo ngắn hình khóm hoa bóng tùng cùng màu với quần, còn có một sợi dây cột tóc ngắn ngủn, nhìn kiểu dáng ước chừng là của một bé trai ba bốn tuổi.
Tim Lâm Nhữ đập loạn.
Tạ Nghi Ninh chưa lập gia đình, Tạ phu nhân là góa phụ, ai là chủ của bộ đồ này?
Là Tạ Nghi Ninh chưa kết hôn đã có con, hay Tạ phu nhân ngoại tình sinh ra?
Vì có bí mật gì đó nên trong phủ không có một hạ nhân nào?
Không biết rõ thì không thể gán ghép loạn Sùng Huy với Tạ Nghi Ninh được.
Lâm Nhữ không vào hậu viện nữa, tùy ý đi khắp nơi rồi trở về phòng khách.
Phương Khương thị đang trò chuyện vui vẻ với Tạ phu nhân, Lâm Nhữ bước vào, bà vội liếc mắt hỏi: “Tạ tiểu thư đâu?”
“Con không thấy cô ấy.” Lâm Nhữ buông tay.
“Chắc lại ra ngoài phủ chơi rồi.” Tạ phu nhân cười nói giống như cũng không ngoài suy đoán của bà.
Lâm Nhữ ngồi xuống, nghe Phương Khương thị nói thao thao bất tuyệt, mấy chuyện vặt trong Phương phủ đều kể hết, cả tin mừng của Tố Tâm và Tố Vấn.
Lâm Nhữ không nhịn được, cười khổ, may mà mẫu thân không biết gì chuyện phường quạt, chỉ biết việc trong nhà, nếu không thì nhà họ Phương đã bị bà bán đứt không tốn xu nào rồi.
Ra khỏi nhà họ Tạ, mặt mày của Phương Khương thị sáng sủa, một buổi sáng đã quét sạch đi sự buồn rầu của bà.
Lâm Nhữ nhìn bà, buồn bực muốn hộc máu.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu được, lúc phụ thân còn sống, mẫu thân không thích ra ngoài qua lại với các vị phu nhân, không có mánh khóe của chủ mẫu nhà họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu, mà phụ thân lại không miễn cưỡng, chưa từng khuyên bà nên ra ngoài thăm viếng mọi người.
Tâm trạng của Phương Khương thị rất tốt, nhìn Lâm Nhữ cũng ưng ý hơn nhiều, vẻ mặt ôn hòa nói: “Con bận nhiều việc, đến phường quạt đi, khỏi cần đưa mẫu thân về phủ.”
Lâm Nhữ chỉ mong thế, giữa mẫu tử cùng chẳng cần khách sáo, giục ngựa một mạch đến phường quạt.
Nghe tiếng ồn ào từ xa, Lâm Nhữ kẹp bụng ngựa chạy nhanh hơn.
Đến ngoài cửa phường quạt, nàng xuống ngựa, tiếng ồn ào càng rõ rệt hơn, giữa những đợt cười ầm ầm còn có tiếng huýt sáo cùng kêu la.
Có người hét: “Đại quản sự, ngài theo nàng ta đi.”
Có người kêu: “Tiểu thư à, nhanh lên, đừng để đại quản sự chạy mất.”
Trong tiếng gào có tiếng nói yếu ớt của Sùng Huy như không nghe được: “Ninh nương, dừng tay lại, đừng làm thế.”
Trống ngực của Lâm Nhữ đập dồn dập, nhảy xuống ngựa phi nước đại vào cửa.
Trong viện và ngoài viện ở gian khu hai thợ quạt đứng đông nghẹt. Mùa hè nóng bức, nhiều người trần thân trên buộc khăn trán bên hông, dày đặc mùi vị đàn ông dại gái.
Lâm Nhữ dùng sức đẩy mọi người ra đi vào trong nhưng không tách họ được, mọi người ồn ào không ai để ý đến nàng.
“Tránh ra!” Lâm Nhữ quát chói tai.
Giống như vung đao chém vụn hết, tiếng ồn ào nhốn nháo đồng loạt im bặt, đám người trước mặt Lâm Nhữ như thủy triều cuốn, nhanh chóng tránh ra một lối.
“Bắt được ngươi rồi nhé, ha ha ha, để xem ngươi chạy đằng nào.” Trong yên tĩnh, tiếng nói của Tạ Nghi Ninh phách lối vô cùng.
Lâm Nhữ sải bước chạy vào, thoáng nhìn qua muốn ngất xỉu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom