• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (3 Viewers)

  • Chap-109

Chương 109: Tham Thì Thâm




Chương 109 : Tham thì thâm
Hà Lịch thay xiêm áo rồi trở về phủ trước. Buổi tối phường quạt đóng cửa, chỉ có Lâm Nhữ với Sùng Huy chung đường về nhà. Sùng Huy vô cùng hứng thú, khen Lâm Nhữ lợi hại luôn miệng.
“Trước khi nàng đến, ta đã khuyên cả buổi nhưng Ninh nương vẫn không nghe theo. Thế mà nàng có thể ép Ninh nương chủ động xin lỗi Hà đại lang, lợi hại thật đấy.”
Lâm Nhữ cười cười, tư tưởng không tập trung.
Sau khi bình tĩnh, nỗi vui mừng một thoáng khi nắm được đằng chuôi của Tạ Nghi Ninh lại hóa thành nghi ngờ khó lòng xua tan.
Dân tình thời Đại Đường cởi mở, những cô nàng chưa lập gia đình đi dạo bên ngoài giao thiệp với các chàng trai không phải là ít. Nhà họ Phương là gia tộc vào hạng nhất nhì thành Nhuận Châu, nề nếp đàng hoàng. Tạ phu nhân cũng từng để lộ bản thân bà rất tán thưởng Hà Lịch, vậy sao không cho phép Tạ Nghi Ninh giao thiệp với bọn họ?
Tuy Tạ Nghi Ninh không nói gì nhiều nhưng nàng có thể suy đoán được, Tạ phu nhân nghiêm lệnh cấm Tạ Nghi Ninh tìm gặp bọn họ, không được phép phản đối.
Có lẽ Tạ phu nhân chẳng giống như biểu hiện ngoài mặt không tranh với đời, cũng không có thiện ý gì với nhà họ Phương.
Lâm Nhữ mang tâm sự nặng nề vào cửa, bỏ lại Sùng Huy, rẽ lối hướng về ụ Quy Nhàn.
Sùng Huy không nói gì, im lặng đi về phía nhà trên núi Trừng Y.
Lúc trước không mang theo Sùng Huy thì hắn dính sát vào bám lấy. Lâm Nhữ đi chừng mười mấy bước, cảm thấy lạ nên quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng Sùng Huy, lắc đầu bật cười, thầm chửi chính mình.
Sùng Huy dính chặt không buông thì thấy phiền, nhưng hắn không bám lấy lại thấy không quen, mình đúng là nực cười.
Cửa quán Minh Sắt đóng chặt. Lâm Nhữ gõ cả buổi cũng không thấy Hà Lịch lên tiếng đáp lại, có hơi nóng nảy, vừa muốn sai người cầm thang đến trèo vào thì cửa mở ra.
Tóc của Hà Lịch búi lên đỉnh đầu. Hắn vừa mới tắm, còn chưa lau khô, tóc mai ướt đẫm còn đọng hạt nước. Trên người hắn mặc lan bào chỉnh tề, gương mặt đỏ bừng, so với hồi chiều chỉ hơn chứ không kém. Hà Lịch cúi đầu, tầm mắt không dám nhìn Lâm Nhữ, giọng khàn khàn nói thật nhỏ: “Huynh không sao, muội về đi.”
Đây đâu phải bộ dáng không sao!
Đám thợ quạt ở trần vào mùa hè là chuyện thường. Nam tử hán đại trượng phu, bất ngờ lộ chút da thịt thì có gì đâu, ngượng ngùng chút rồi thôi, thản nhiên mặc kệ mới phải. Bản tính của Hà Lịch quá ổn định chín chắn, dù trước mắt có núi lở cũng không hề biến sắc mặt, chẳng ngờ hắn lại để ý đến như này, giống như thiếu nữ xuân thì thất thân vậy.
E là Hà Lịch không thể dễ dàng bỏ qua rồi. Môi Lâm Nhữ giật giật, không biết phải an ủi hắn thế nào, nghẹn hồi lâu mới nói: “Vóc người của biểu ca rất đẹp.”
Hà Lịch chợt ngẩng đầu, ánh mắt như ngọn lửa nến cháy cao, sáng ngời nóng bỏng.
Lâm Nhữ tỉnh táo lại, hối hận không thôi.
Nàng cải trang thành con trai đã lâu, quên mất luôn bản thân là con gái. Một cô nàng chưa lập gia đình nói lời như vậy với chàng trai khác thì quá xằng bậy rồi.
Nhất thời không biết giấu mặt vào đâu, tầm mắt nàng dao động, gò má trắng nõn đỏ ửng.
Hà Lịch nhìn nàng, kinh ngạc hồi lâu, mặt hắn càng đỏ hơn, đưa tay chạm khẽ có thể quệt được một tầng màu hồng tươi đẹp. Hắn tránh qua một bên, một tay vịn cửa, cúi đầu muốn vùi xuống ngực, giọng nói như muỗi vo ve: “Bên ngoài lạnh lắm, vào trong đi.”
“Muội… muội…” Lâm Nhữ lắp bắp, nói năng không lưu loát, nói “muội” cả buổi mới va vấp thành lời: “Chợt muội nhớ ra còn có việc chưa xử lý xong, đi trước đây.”
Như thú dữ bị lửa đốt sau lưng vậy, bước chân nàng lảo đảo loạng choạng rời đi.
“Nhữ lang!” Hà Lịch gọi, giọng nói nghẹn ở hầu kết, không phát ra tiếng.
Lâm Nhữ chạy về nhà đài Sấu Thạch, mặt mày nóng bừng, muốn tìm sợi dây thắt cổ chết quách cho xong.
Uyển Sơ đứng ở cửa sảnh sai bảo mấy nô tỳ dọn đồ ăn lên, nhìn thấy Lâm Nhữ liền lấy làm lạ hỏi: “Sao ngài về sớm vậy? Chẳng phải nói có việc muốn bàn bạc với Hà đại lang sao?”
“Bàn bạc xong rồi.” Lâm Nhữ lớn tiếng nói, nghiêng người vào cửa.
Cảnh Sơ đang dọn bàn ăn, nghiêng đầu thấy nàng, cười khanh khách nói: “Ngài về rồi thì tốt, vừa hay dùng chung với tên ngốc luôn, hắn cứ một mực không chịu ăn.”
Lâm Nhữ không muốn ăn, chỉ muốn lẳng lặng ở một mình, âm thầm tát cho mình mấy cái.
Sùng Huy đứng dậy sau bàn ăn, sau khi về phủ thì hắn thay một bộ đồ ở nhà là áo dài màu xanh đậm, vì nó rộng thùng thình nên vóc người trông hơi gầy yếu. Thường ngày thì thời điểm này hắn đã vui mừng hớn hở kéo nàng ngồi sát cùng dùng bữa, giờ chỉ dẩu môi, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn nàng, giống như chú chó nhỏ vô cùng đói chờ được đút đồ ăn vậy, đáng thương vô cùng.
Lâm Nhữ thầm thở dài, chậm rãi đi đến, vén áo bào lên rồi ngồi xuống.
Ánh mắt Sùng Huy chợt sáng bừng. Lâm Nhữ đề phòng hắn như kẹo ngọt dính vào nhưng hắn lại không, dùng bữa rất quy củ, cũng không ân cần giúp nàng gắp thức ăn như trước. Có điều hắn ăn hơi chậm, đôi mắt kín đáo thỉnh thoảng len lén nhìn nàng.
Dù không hoàn toàn tránh né, nhưng cuối cùng cũng không bám lấy ôm chặt cánh tay nàng.
Lâm Nhữ thoáng thở phào, nhớ tới khả năng gán ghép hắn với Tạ Nghi Ninh là vô vọng, bất chợt ủ rũ, ăn rất chậm chẳng cảm nhận được hương vị gì.
Khi xong bữa, chén bát trên bàn được thu dọn, Lâm Nhữ đứng dậy vừa định về phòng thì Sùng Huy nhào đến nắm được cánh tay nàng rồi buông vội.
“Nhị lang, nàng với Hà đại lang bàn bạc chuyện gì vậy, có thể nói cho ta nghe không?”
“Có nói huynh cũng không hiểu.” Lâm Nhữ nói với giọng bực bội.
“Nàng dạy thì chẳng phải ta sẽ hiểu sao. Nàng thấy đấy, hôm qua nàng không có ở phủ, ta đã xử lý chuyện nhị nương đột ngột đổ bệnh rất tốt đó thôi.” Sùng Huy không khom người mà ưỡn ngực, đôi mắt lấp lánh có thần, giọng nói ngân vang có lực.
Lâm Nhữ không nhịn được bật cười.
“Ta rất thông minh, chỉ là trước kia không được tiếp xúc với những chuyện thế này. Nàng dạy ta một chút thì sau này ta còn làm giỏi hơn bất kỳ ai nữa.” Sùng Huy không hề khiêm tốn, thẳng thắn tự khen mình.
Đúng là rất thông minh, chuyện hôm qua phát sinh ở nơi đông người như vậy, Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng không nghĩ ra cách, vậy mà chỉ có hắn nghĩ ra. Càng khó hơn chính là, trong hoàn cảnh nguy cấp lại không hề sợ hãi, quyết làm liều một phen.
Lâm Nhữ cười mỉm nhìn Sùng Huy, không vào phòng mà ngồi trên bệ.
Sùng Huy vui mừng hớn hở ngồi xuống theo, châm trà cho Lâm Nhữ, hai tay nâng đến bên môi nàng.
Lâm Nhữ hoảng hốt nhìn thấy một chú hồ ly, hay là một cô nàng bề ngoài rực rỡ đuôi vẫy loạn lên ở dưới tú lâu với đôi mắt lập lòe chuẩn bị trộm đồ. Trà này làm sao mà uống nổi, có uống cũng phải cười phun hết ra ngoài.
Nàng nhịn cười đẩy hắn ra, ho khan một cái, nghiêm túc nói: “Tạ phu nhân không cho phép Tạ Nghi Ninh qua lại với chúng ta, huynh nghĩ nguyên do là gì?”
“Phụ thân nàng hại chết…” Sùng Huy dừng một chốc rồi nói tiếp: “Phụ thân nàng hại chết Tạ lão gia, thù không đội trời chung, tất nhiên bà ta không muốn con gái mình qua lại với người nhà chúng ta rồi.”
“Phụ thân ta hại chết Tạ lão gia ư, lời này từ đâu mà ra?” Lâm Nhữ kinh ngạc không thôi.
“Việc này còn không rõ ràng sao?” Sùng Huy không thể lý giải. “Quạt hợp hoan nhà họ Phương bán rất chạy khiến quạt nhà họ Tạ bị vứt vào một xó. Tạ lão gia có cố gắng hết sức cũng không thay đổi được bại cục, lo âu quá mức, bệnh không khởi sắc mà qua đời. Người hại ông ta chết không phải nhà họ Phương thì là ai.”
Lâm Nhữ thực sự bị lời của Sùng Huy đâm cho một đao, không tránh kịp cũng không nghĩ ra cách né tránh.
Thương trường là một chiến trường thinh lặng, không có khói súng, không có đao thương, không có tiếng kêu gào, không có máu tươi tung tóe. Kẻ thắng tồn tại, người thua chờ chết. Cái chết của Tạ Thiên sao có thể tính trên đầu phụ thân nàng được.
Lâm Nhữ bất ngờ với thái độ không cho phép nghi ngờ của Sùng Huy. Đây là người nhà họ Phương của nàng, mới nhập thế không lâu đã mang cách nghĩ như vậy.
Liệu người đời thì sao? Tạ phu nhân thì sao? Cũng có cùng suy nghĩ ư?
Tay Lâm Nhữ ghì chặt bàn hơn, khống chế bản thân, cố gắng giả bộ bình tĩnh.
Nếu như Tạ phu nhân cũng có suy nghĩ như vậy, thì việc hôm phụ thân an táng bà đột ngột viếng thăm, sau đó qua lại thân thiết với mẫu thân vô cùng đáng nghi.
Lúc phụ thân nàng còn sống thì không ghé cửa nhà nàng, chẳng phải là quả phụ không tiện quấy rầy như lời bà ta nói, mà vì bà ta sợ phụ thân của nàng. Sau khi phụ thân nàng qua đời, bà ta giống như Quách Thành An khinh thường nàng còn trẻ, không kịp đợi muốn ra tay. Có điều bà ta suy tính hơn Quách Thành An, không tùy tiện ra tay uổng công va phải tường mà là từ từ mưu tính, đào lỗ hổng trên người mẫu thân nàng.
Nếu là như vậy, nhà họ Phương đối mặt với ám toán (1), không chỉ có nhà họ Quách mà còn có nhà họ Tạ.
(1) Sự chống lại, phản lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom