• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (2 Viewers)

  • Chap-131

Chương 131: Hồ Đồ Ngoan Cố h2>


Chương 131 : Hồ đồ ngoan cố
"Hà đại lang sao không phân biệt thân sơ như vậy chứ, phu nhân là di mẫu ruột của ngài lại tính toán giùm bên vườn Chí Thiện.” Bạch Chỉ nhỏ giọng nói.
Sắc mặt của Phương Khương thị càng xấu hơn.
“Nô tỳ nghe nói, lúc tam nương bầu bạn với Liễu di nương ở am Hội Liên, mỗi ngày đều sai Bích Kỳ quay về tìm Hà đại lang.” Bạch Chỉ nói tiếp.
“Việc đó thật hay giả?” Phương Khương thị cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Nô tỳ chỉ nghe nói, không biết thật hay giả, phu nhân thử hỏi Thư cửu nương xem sao.” Bạch Chỉ bảo.
Thư cửu nương đến, sau khi nghe xong câu hỏi của Phương Khương thị, nàng cẩn thận mở lời: “Mỗi ngày Bích Kỳ đều tìm Hà đại lang, nghe nói do nhị lang căn dặn.”
Phương Khương thị ngó lơ vế Lâm Nhữ căn dặn phía sau, bà chỉ nghĩ, nếu vậy thì chuyện Hà Lịch có qua lại với Phương Tú Khởi là thật, không tránh khỏi giận dữ, lạnh lùng nói: “Nghe nói? Ai biết lúc nào thì mấy chuyện vu vơ lại hóa thành thật?”
Thư cửu nương ngẩn ra, muốn bẩm lại chuyện Phương Tú Khởi đêm ấy ra khỏi phủ đến am Hội Liên do Uyển Sở cố ý đến căn dặn nàng, lại nghĩ Lâm Nhữ không truyền lệnh cụ thể chỉ âm thầm làm việc, hẳn không muốn lộ ra. Miệng của Phương Khương thị không biết giấu diếm, một khi bà đã biết tương đương với tất cả người trong phủ đều biết. Thư cửu nương há miệng rồi khép lại, không nói gì.
Phương Khương thị nhìn Thư cửu nương, trong lòng càng bực bội, nhớ đến ngày đó bà đồng ý cho Hà Dư vào phủ, Hà Lịch quyết không đồng ý, còn đập gãy chân Hà Dư. Bà rối không biết làm sao đành báo cho Phương Hương Văn cứu Hà Dư, để Liễu thị nắm thóp rằng Hà Lịch khiến bà mất hết thể hiện. Bà lại suy nghĩ đến hạ nhân trong phủ, bắt đầu từ Phương Hiếu đều nghe lời Hà Lịch hơn lời của chủ mẫu là bà, càng thêm nổi giận. Phương Khương thị quát đuổi Thư cửu nương về, cắn răng hồi lâu, lệnh cho Bạch Chỉ: “Sai người đến phường quạt mời Hà đại lang về!”
Bạch Chỉ ra ngoài căn dặn rồi về quỳ cạnh Phương Khương thị đấm chân cho bà, miệng lẩm bẩm: “Hà đại lang thật quá to gan, tiền của phu nhân cũng dám cuỗm. Nếu chỉ khiển trách một chút đòi vàng về, e rằng hắn càng không xem phu nhân ra gì. Chi bằng ở trước mặt mọi người làm hắn kinh sợ một phen.”
Phương Khương thị đang bực bội kinh khủng, nghe được lời này bèn căn dặn, lệnh cho tất cả người trong phủ đến sảnh nghị sự, sau khi Hà Lịch về phủ trực tiếp dẫn hắn đến đó.
Bà muốn lập uy trước mặt tất cả mọi người, để cho Hà Lịch và hạ nhân hiểu rõ ai mới là chủ nhân nhà họ Phương.
Lâm Nhữ đã gần trở về rồi. Hà Lịch vừa thấp thỏm lo âu vừa tràn đầy vui sướng, tinh thần trở nên ngẩn ngơ. Người trong phủ đến phường quạt truyền lời Phương Khương thị cho tìm hắn, lòng hắn không bình tĩnh, mất hết hồn vía, lúc đến sảnh nghị sự còn có chút ngờ nghệch.
Ngay trước mặt mọi người, Phương Khương thị quát lên: “Nghe nói vàng Dư lang bị người ta gạt bồi thường đã lấy lại được. Cháu không đưa cho nó, không đưa cho mẫu thân, cũng không trả cho di mẫu, vậy vàng ở đâu rồi?”
Hơn một trăm cặp mắt đều nhìn thẳng vào Hà Lịch. Mỗi đôi mắt đều là một chiếc phi đao, ánh nhìn soi mói và do dự như đang nhìn kẻ gian. Hà Lịch bị lột trần trước mặt mọi người vây xem, trong khoảnh khắc ấy, gương mặt hắn đỏ bừng, không có chốn dung thân.
Không biết từ đâu Phương Khương thị biết được việc này, chẳng biết tại sao đôi mắt mọi người chằm chằm như muốn chất vấn hắn, trong lúc khẩn cấp, hắn đến gần, nhỏ giọng nói: “Di mẫu, cháu muốn tìm một chỗ vắng người để nói rõ.”
Phương Khương thị ngây người, theo bản năng nhìn về phía Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ rủ mi, không nói gì.
Phương Khương thị chỉ xem như Hà Lịch muốn xin bà tha thứ nhân lúc không có ai. Đã cho triệu tập hết mọi người rồi, nếu không tiếp tục tra cứu, bà quả thực mất mặt vô cùng, nghiến răng lạnh lùng nói: “Có lời gì cứ nói trước mặt tất cả mọi người là được.”
Hà Lịch ngẩn ra, hắn vốn cũng không phải người giỏi biện bạch, trong tình cảnh thế này càng không thể nói nên lời.
“Phu nhân, việc này là hiểu lầm. Hà đại lang…” Uyển Sơ lớn tiếng nói.
“Việc này đợi Nhữ lang trở lại chắc chắn sẽ có một câu trả lời đàng hoàng cho di mẫu.” Hà Lịch ngắt lời Uyển Sơ, màu đỏ ửng trên gương mặt biến mất hóa thành màu trắng nhợt nhạt.
“Hà đại lang!” Uyển Sơ bất bình.
Hà Lịch nhìn Uyển Sơ bằng ánh mắt chớ có bép xép, rồi nghiêng đầu không ngó đến nàng nữa.
“Cô đừng có lắm mồm.” Cảnh Sơ âm thầm kéo Uyển Sơ.
“Sao lại là lắm mồm, cô biết rõ…” Uyển Sơ đỏ mắt.
Cảnh Sơ nháy mắt liên tục, há miệng về phía Liễu thị.
Âm thầm bố trí cơ nghiệp cho Cẩm Phong, tuy nói là dùng vốn riêng của Phương Khương thị, nhưng vẫn không đủ quang minh chính đại. Nếu Phương Khương thị chỉ lẳng lặng dò hỏi đã đành, ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy, còn cả Liễu thị nữa, làm sao có thể nói ra.
Uyển Sơ ngây người, biết kiêng kị của Hà Lịch, một mực cắn môi dưới.
“Ôi chao, việc này thật nực cười làm sao. Nếu muội nhớ không nhầm, Hà đại lang là cháu ngoại của phu nhân nhỉ?” Liễu thị cười đến mức lệch khóe miệng, cất giọng trầm bổng. Bà đến trước mặt Hà Lịch, ngẩng cao đầu, khóe mắt liếc hắn một cái, cười trên sự đau khổ của người khác, rồi nhìn về phía Phương Khương thị.
“Cũng chẳng còn cách nào, con lớn không do mẫu thân, huống chi chỉ là cháu ngoại. Liễu muội muội chắc cũng quản giáo Khởi nương đàng hoàng lắm.” Phương Khương thị cởi chuỗi xạ hương đỏ trên cổ tay xuống, nói lời không mặn không nhạt.
“Liên quan gì đến Khởi nương?” Liễu thị trợn mắt.
“Muội cứ hỏi thử Bích Kỳ xem. Bích Kỳ, lúc tam nương ở am Hội Liên, mỗi ngày ngươi đều về phủ tìm Hà đại lang đúng không?” Phương Khương thị nhàn nhạt nói.
“Nô tỳ… nô tỳ…” Bích Kỳ lúng túng. Phương Tú Khởi giám sát Liễu thị theo yêu cầu của Lâm Nhữ, tuy vì nhà họ Phương nhưng giờ nói ra, chẳng những vả mặt Liễu thị, mà một khi Liễu thị chưa ưng sẽ không bỏ qua. Nói cũng không phải, mà không nói cũng không phải.
Gương mặt Phương Tú Khởi đỏ bừng, thẹn thùng khó xử vô cùng, gần như đã rơi nước mắt.
Con ngươi Liễu thị đảo một vòng trên người Phương Tú Khởi và Hà Lịch, vốn đang xem chuyện nực cười của Phương Khương thị, không ngờ lửa lại sém lên người mình. Liễu thị vô cùng nóng giận, nhào đến nắm lấy Phương Tú Khởi quát lớn: “Đàn ông trên đời này chết hết rồi đúng không? Hết đứa này đến đứa kia đều bám lấy họ Hà! Không biết tự trọng này! Dám bám lấy này…”
“Mẫu thân, chuyện không phải như vậy.” Phương Tú Khởi giận đến mức khóc lên.
“Mẫu thân, đừng làm thế!” Phương Du Phong tiến lên ngăn lại, nhưng sao mà cản nổi.
“Liễu di nương ăn nói cẩn thận giùm.” Hà Lịch cắn răng, liên lụy đến Phương Tú Khởi vô tội, không thể không nói: “Thư cửu nương, đưa tam nương về nghỉ ngơi.”
“Ôi chao, còn biết đau lòng nó nữa.” Liễu thị cao giọng kêu.
Bà thấy bắt được điểm yếu của Hà Lịch lại không để ý người chịu nhục là con gái ruột của bà. Liễu thị càng mắng dữ hơn, sau đó nói ra cả mấy lời như gian phu dâm phụ, tay nắm chặt búi tóc của Phương Tú Khởi không buông.
Thư cửu nương nóng nảy đến mức giậm chân: “Di nương à, dẫu sao cũng nên tôn trọng một chút, tam nương là con gái ruột của ngài.”
Uyển Sơ và Cảnh Sơ là người biết ẩn tình, vội vàng tiến đến giúp Thư cửu nương kéo Liễu thị ra, mở miệng: “Chuyện Bích Kỳ đi tìm Hà đại lang bọn nô tỳ có thể làm chứng, đều do nhị lang căn dặn.”
Ba người hợp sức lại, cuối cùng mới kéo được Liễu thị ra. Tóc tai Phương Tú Khởi bù xù, khóc thút thít chạy nhanh ra ngoài.
Phương Khương thị lạnh lùng quan sát, thấy Hà Lịch bảo vệ Phương Tú Khởi, trong lòng chỉ thấy suy đoán là thật, càng thêm căm hận.
Hà Dư cấu kết với Phương Hương Văn đã đành, nhưng Hà Lịch là con rể chưa nói rõ thành lời của bà. Trong mắt Phương Khương thị, Hà Lịch không biết Lâm Nhữ là con gái còn Cẩm Phong là con trai. Hắn làm thế này là chê Cẩm Phong yếu ớt, yêu thương Phương Tú Khởi xinh đẹp, một kẻ vong ân phụ nghĩa.
Dễ dàng tha thứ là chuyện không thể nào, bà ép buộc từng bước, không giữ lại chút thể diện cho Hà Lịch, trầm giọng quát lên: “Lịch lang, trả lại tiền cho di mẫu thì ta sẽ bỏ qua cho cháu, còn không di mẫu phải báo quan.”
“Phu nhân nói gì vậy chứ!” Phương Hiếu vội đến mức hàm râu run rẩy, giơ tay khuyên Phương Khương thị đừng nói nữa, nghiêng đầu nhìn Hà Lịch, nét mặt khó xử: “Hà đại lang, ngài thấy…”
“Nhữ lang quay về tự có quyết định, mong di mẫu bao dung chờ thêm mấy ngày.” Hà Lịch nhỏ giọng nói, đau buồn chẳng có cách nào, nén nước mắt không rơi xuống.
“Không được, hôm nay phải trả ngay cho ta!” Trước giờ Phương Khương thị là người có tấm lòng lương thiện, giờ lại không nhường nửa bước.
“Hà đại lang?” Uyển Sơ cắn răng, nước mắt lòe nhòe.
Hơn một trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm, thân là đại quản sự, bị Phương Khương thị làm nhục đến mức này, về sau sao có thể đặt chân ở Phương phủ được nữa.
“Đợi Nhữ lang quay về quyết định.” Hà Lịch nhỏ giọng nhưng kiên định.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom