• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (4 Viewers)

  • Chap-132

Chương 132: Tức Nước Vỡ Bờ




Chương 132 : Tức nước vỡ bờ
Cây cối hai bên đường lướt ra sau thật nhanh, vó ngựa giục hết sức, từ xa đã thấy cửa thành Nhuận Châu, Phương Thành không nhịn được hoan hô: “Rốt cuộc cũng về rồi!”
Ba người ghìm ngựa, nhìn nhau cười một tiếng rồi lại cầm cương lên.
“Đợi đã!” Sùng Huy bỗng kêu to. Lâm Nhữ với Phương Thành cùng nhìn hắn. Sùng Huy vuốt tóc rồi sửa cổ áo, nghiêm mặt nói: “Bộ dạng của ta chắc xấu lắm. Không được, ta phải rửa mặt chải đầu sơ qua.”
Phía sau còn câu “Không thể thua kém Hà đại lang được.” không nói ra.
Phương Thành vùi đầu vào ngực, giả bộ không nghe thấy.
Lâm Nhữ cười ha hả, về đến nhà nên vui vẻ nuông chiều hắn, nàng nói: “Được rồi, đến bờ sông rửa mặt sơ qua đi.”
Hoa dại bên bờ từng khóm, dòng sông gợn trong văn vắt. Lâm Nhữ với Phương Thành chỉ vốc nước rửa mặt qua loa, riêng Sùng Huy lại tỉ mỉ lau tay rửa mặt. Giọt nước trong suốt từ kẽ ngón tay thon dài trượt xuống, vô cùng sinh động thích mắt.
Phương Thành nghiêng đầu không dám nhìn. Lâm Nhữ hơi ngây người, lại thầm mắng hồng nhan họa thủy, cũng chẳng biết sau này hời cho cô nương nhà ai.
Rửa mặt xong, Sùng Huy tiếp tục cẩn thận búi tóc.
Mặt mày thanh tú, nước da hồng hào, đôi mắt trắng đen rõ ràng. Lúc hắn đảo mắt nhìn quanh như châu ngọc óng ánh, chói sáng động lòng người. Lúc hắn rủ mi, êm dịu như bức tranh thủy mặc. Lúc hắn cười tự đắc nhìn Lâm Nhữ, sống động rạng người, như một con chim công xòe đuôi rực rỡ muôn màu.
“Xinh lắm rồi, cài hoa trông còn đẹp hơn nữa.” Lâm Nhữ nói với một bụng oán khí.
“Cài hoa à?” Sùng Huy là người thành thực, không nghe ra u oán của nàng. Hắn rảo mắt nhìn quanh, cách đó không xa có một khóm cúc non màu vàng rực đang nở rộ nhất. Hắn tiến đến, hái một đóa cài vào búi tóc.
Nếu là thiếu nữ vấn tóc thì cài hoa đã đành, giờ mái tóc dài của hắn búi cao trên đỉnh đầu, ăn mặc con trai, búi tóc cài hoa, lôi thôi lếch thếch. Khóe miệng Lâm Nhữ giần giật, ôm bụng cười nghiêng ngả.
Sùng Huy ngốc nghếch, thấy nàng cười, hắn cũng cười.
Phương Thành cũng cười theo, có điều nụ cười hơi khổ sở.
Phương Thành vẫn không buông được Sơ Đồng!
Lâm Nhữ nhoi nhói trong lòng, muốn ghẹo Phương Thành vui lên, cũng hái một đóa làm trâm buộc tóc mình, rồi cười ầm lên muốn Phương Thành cũng cài một đóa.
Phương Thành ngượng ngùng, xấu hổ một lúc rồi cũng cài lên.
Lâm Nhữ kéo Phương Thành đến bên sông soi bóng. Phương Thành liếc mắt một cái, cười lớn không ngừng, vẻ ấm ức giữa chân mày hơi tan đi.
Sùng Huy đến chen vào giữa hai người, thò đầu nhìn xuống sông.
Phương Thành không nhận ra. Lâm Nhữ đã thấy qua nhiều động tác nhỏ của Sùng Huy rồi sao có thể không hiểu, nàng đỡ trán không nói gì.
Tên ngốc này cứ thấy ai đứng cạnh nàng liền mang tật xấu chen ngang vào, chẳng biết có từ bao giờ nữa. Bản thân nàng là gia chủ nhà họ Phương, hành tẩu bên ngoài, tiếp xúc với đàn ông rất nhiều. Hắn không chịu thay đổi thì sao mà ổn được.
Ba người xuống ngựa trước cửa phủ, không có hạ nô chạy ra dắt ngựa giùm họ.
Lâm Nhữ thoáng kinh ngạc.
Phương Thành ngẩng đầu nhìn quanh nói: “Đừng bảo vì nhị lang không ở đây nên lười biếng đó chứ?”
“Không thể nào, danh tiếng của Hà đại lang cũng rất cao. Mọi người nghe lời nhị lang cũng sẽ nghe theo huynh ấy. Có Hà đại lang trong phủ, cũng không khác với lúc có nhị lang ở nhà.” Sùng Huy lẩm bẩm.
Ngựa hí vang. Phương Thành vừa định lớn tiếng kêu người, bên trong đã có kẻ chạy ra, hẳn vì nghe tiếng ngựa hí nên chạy ra coi ngó. Gã thấy Lâm Nhữ nên vui mừng kêu to: “Nhị lang, ngài đã về rồi.”
“Người phục dịch ở cổng đâu?” Lâm Nhữ hỏi.
“Dạ bẩm, phu nhân gọi đi cả rồi.” Người canh cổng nói. Sau khi Phương Đức Thanh qua đời, trong phủ bao phen sóng gió, ngựa điên lần trước đã khiến bọn họ sợ hãi, giọng gã hơi run: “Phu nhân triệu tập mọi người đã hơn canh giờ, vẫn chưa cho lui xuống, không biết đã xảy ra chuyện lớn gì.”
Trong mắt Phương Khương thị không có đại cuộc, bên tai mềm không có chủ kiến, tính cách lại hay cáu giận. Lâm Nhữ có hơi gắt gỏng, hỏi gã: “Hà đại lang đã về chưa?”
“Dạ về rồi, trước khi phu nhân cho triệu tập đã sai người mời Hà đại lang về.”
Nghe nói Hà Lịch đã về, Lâm Nhữ thoáng an tâm. Có Hà Lịch ở đây sẽ không đến mức lộn xộn.
Nhưng nàng không biết người Phương Khương thị quở trách chính là Hà Lịch, mà còn làm nhục hắn không còn đường cứu vãn.
Phương Khương thị ép sát từng bước, muốn Hà Lịch trả vàng. Hà Lịch chỉ nói mỗi câu “Đợi Nhữ lang quay về quyết định.”, Phương Khương thị cảm thấy nhục nhã vì mất mặt, đỏ cả mắt, cho rằng phải chịu uất ức cùng cực.
Phương Tú Khởi đi rồi, vì không còn chuôi bị Phương Khương thị nắm nên Liễu thị mau lẹ, nhếch đôi môi đỏ chót giễu cợt: “Ôi chao phu nhân, Hà đại quản sự là cháu ruột của tỷ, bọn muội đều là người ngoài không tiện xem các người diễn trò, có phải nên tránh đi không?”
Miệng thì bảo nên tránh, nhưng bản thân lại chẳng muốn tránh đi chút nào.
Gương mặt Phương Khương thị đỏ bừng, gần như vặn nát vải choàng vai.
Bạch Chỉ bước đến, kề vào tai bà nói nhỏ: “Có cần nô tỳ đến phun nước bọt Hà đại lang hay không? Để hỏi ngài ấy cho rõ.”
Phương Khương thị như người chết đuối vớ được gỗ nổi, gật đầu ngay, chỉ vào Hà Lịch, quát lớn: “Bạch Chỉ, Hồng Diệp, hai ngươi tiến lên ép hỏi, phun nước bọt vào người nó!”
“Phu nhân, không thể được đâu!” Phương Hiếu kêu lên sợ hãi.
Gương mặt trắng như tuyết của Hà Lịch càng trắng hơn, ngơ ngác nhìn Phương Khương thị.
Uyển Sơ muốn xông lên, bị Cảnh Sơ ghì lại rất mạnh.
Bạch Chỉ và Hồng Diệp đến gần Hà Lịch. Hồng Diệp híp mắt, nhỏ giọng nói: “Hà đại lang lấy tiền của phu nhân làm gì rồi, mau trả lại ngay.” Bạch Chỉ há miệng phun nước bọt vào người Hà Lịch.
Lâm Nhữ đến cửa sảnh nghị sự, thấy tình hình như vậy, không kịp suy nghĩ, chạy như bay đến, kéo Hà Lịch qua còn nàng ưỡn ngực cản trước mặt hắn.
Nước miếng lao như mũi tên, phun thẳng lên má phải của Lâm Nhữ.
“Nhị lang!”
“Nhữ lang!”
Cả sảnh kêu lên sợ hãi.
Phương Khương thị nhìn thấy nước bọt phun vào người con gái mình liền ngây người.
“Nhữ lang!” Hà Lịch cắn môi, hốc mắt đỏ bừng, quên điều kiêng kị của Lâm Nhữ mà đỡ lấy vai nàng, giơ tay lau mặt cho nàng.
“Mau! Lấy nước cho nhị lang rửa mặt.” Uyển Sơ sau khi run rẩy sợ hãi thì gào lớn.
Cảnh Sơ vội chạy ra ngoài, có nô tỳ khác còn nhanh hơn cả Cảnh Sơ, lấy ngay nước cùng khăn lược đến.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ đỡ Lâm Nhữ ngồi trên bệ, quỳ bên cạnh hầu hạ.
Lần trước vì Lâm Nhữ bảo vệ mạng mọi người mà dấn thân vào chỗ nguy hiểm, hạ nhân cả phủ đều kính phục. Họ thấy Lâm Nhữ bị phun nước bọt đều vừa giận vừa sợ.
Không thể trách Phương Khương thị nên nỗi bực tức đều dồn lên hết người Bạch Chỉ. Khi mọi người dạt ra nhường đường cho nô tỳ bưng chậu đồng cùng khăn lược, đều cùng hướng đến chỗ Bạch Chỉ. Có người đạp sau chân nàng, có người véo lên tay và eo nàng.
Bạch Chỉ cắn răng, không rên rỉ lời nào.
Lâm Nhữ oán giận trong lòng, mượn cơ hội rửa mặt để cố kiềm chế, ép bản thân không được làm mất mặt Phương Khương thị trước mọi người.
Mới đó nàng rửa mặt đã xong, ho khan một tiếng, Lâm Nhữ hỏi Phương Khương thị: “Mẫu thân, chuyện gì đã xảy ra?”
Bầu không khí lạnh lẽo bao trùm quanh Lâm Nhữ, dù cố kiềm chế vẫn vô cùng đáng sợ. Phương Khương thị không tự chủ được khẽ run, nhỏ giọng nói ngọn ngành câu chuyện.
“Nhị lang…” Uyển Sơ muốn bước lên gợi ý, Lâm Nhữ đã xua tay ngăn Uyển Sơ lại. Lâm Nhữ mím môi, đột ngột bụm mặt, bả vai run rẩy. Ban đầu là những giọt nước mắt lớn rơi từ kẽ ngón tay xuống, qua một lúc, tiếng khóc tỉ tê thoát khỏi cổ họng.
“Nhữ lang, con đừng như vậy.” Phương Khương thị sợ hãi, tay chân luống cuống.
“Nhữ lang!” Hà Lịch chạy lên trước, ngã quỳ xuống bệ, muốn lau nước mắt cho Lâm Nhữ nhưng lại tránh kiêng kị, gần như muốn phát điên.
“Nhị lang!” Mọi người trong phủ đều sợ ngây người.
Cho đến giờ, họ chưa từng thấy Lâm Nhữ khóc. Khi họ gặp Lâm Nhữ, một là lạnh lùng quyết đoán, hai là ung dung bình tĩnh, còn không thì cười nói vui vẻ, chưa từng để lộ bộ dạng yếu ớt. Họ tin tưởng rằng, dù trời có sập xuống, Lâm Nhữ cũng sẽ chống chọi với trời, đứng hiên ngang gánh vác Phương phủ.
Lâm Nhữ khóc nghẹn ngào như sông lớn vỡ đê, bể cả triều dâng, mưa tuôn thác đổ, sấm gió vần vũ. Nàng vì Hà Lịch, vì bản thân, vì phụ thân đã mất, vì mấy ngày nay phải chịu uất ức, vì mẫu thân vừa không thấu hiểu vừa ngu ngốc.
Càng vì, dùng sự bất ngờ khiến mọi người kinh hãi để giải trừ nỗi nhục mạ của Phương Khương thị với Hà Lịch trong lòng họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom