• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (4 Viewers)

  • Chap-134

Chương 134: Nhìn Thừng Tưởng Rắn




Chương 134 : Nhìn thừng tưởng rắn
"Lịch lang à, chuyện xảy ra hôm nay là do di mẫu sai, cháu chớ có giận, đừng rời khỏi nhà họ Phương.” Phương Khương thị thấy hắn không nói gì, mặt mày bà tái mét, nước mắt ròng ròng. Bà đứng dậy, run người, hành lễ nói xin lỗi Hà Lịch.
Hà Lịch tỉnh lại từ cơn mê, giật mình quỳ xuống: “Di mẫu chớ làm vậy, cháu không chịu nổi.”
“Vậy cháu đồng ý với di mẫu, đừng rời khỏi nhà họ Phương.” Phương Khương thị lau nước mắt nói.
“Cháu đồng ý, mời di mẫu ngồi dậy.” Hà Lịch vội la lên, không để ý đến ám chỉ của Lâm Nhữ muốn hắn làm giá một chút.
Lâm Nhữ thầm lắc đầu. Hà Lịch quá phúc hậu, đồng ý dễ dàng như vậy, dạy dỗ mà Phương Khương thị phải nhận không sâu sắc, có thể mới đó thôi lại hồ đồ tiếp.
Hà Lịch nhận lời rồi, không tiện làm gì nữa, chỉ đành bỏ qua không nhắc nữa.
Hồi chiều Phương Tú Khởi bị đại mẫu thân với mẫu thân mình làm nhục ngay trước mặt bao người, Lâm Nhữ rất đau lòng. Ban đầu Lâm Nhữ cũng muốn đưa Phương Tú Khởi đến nhà trên núi Trừng Y đích thân dạy dỗ, mượn cơ hội này nàng trao đổi với Phương Khương thị.
Phương Khương thị ngây người, đột ngột biến sắc mặt.
“Không thể!” Phương Khương thị quả quyết từ chối, không hề có chỗ thương lượng. “Nhà trên núi Trừng Y chỉ có chính thất với con của chính thất sinh ra ở đó, một con gái dòng thứ vào ở còn ra thể thống gì.”
“Dòng chính hay dòng thứ đều là con gái nhà họ Phương. Khởi nương hiểu chuyện, ở bên Liễu thị lại không bị bà ta dạy dỗ hư thân. Sắp đến lúc phải bàn bạc hôn sự rồi, Văn nương không biết giữ lễ, con mang Khởi nương về bên mình, muội ấy có đại mẫu thân và huynh trưởng dòng chính chăm nom, người ngoài nhìn vào sẽ tôn trọng muội ấy hơn.” Lâm Nhữ tận tình khuyên răn nói với Phương Khương thị.
“Dòng chính hay dòng thứ đều là con gái nhà họ Phương à.” Phương Khương thị cười nhạt, giọng nói the thé: “Mẫu thân chỉ nhìn nhận con từ bụng mình sinh ra, nếu con còn muốn nhận người mẫu thân này, đừng nhắc mấy lời như vậy với mẫu thân nữa.”
Lâm Nhữ ngớ người. Lúc Phương Đức Thanh còn sống, tuy Phương Khương thị không quan tâm đến con cái dòng thứ, nhưng chưa bao giờ để lộ ra sự chán ghét. Nàng không ngờ đến bà lại khinh bỉ căm thù đến vậy.
Phương Khương thị thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, nước mắt ngân ngấn.
Lâm Nhữ ngơ ngác nhìn bà, đột ngột nhận ra được cái gì gọi là không thèm quan tâm, thực chất là không thể quan tâm được.
Oán hận chất chứa trong lòng không biết sâu thẳm cỡ nào, chỉ vì có được lòng yêu mến của phu quân, nên phải bất đắc dĩ giả bộ khoan dung.
Lần trước Liễu thị gây chuyện ở lầu Thuật Hương đã bùng lên những nỗi bất bình khuất sâu trong lòng bà. Phu quân đã qua đời, gia chủ giờ là con gái bà, bà không muốn uất ức bản thân cầu toàn nữa.
Lúc phụ thân còn sống, mỗi đêm ở cạnh Liễu thị, không biết mẫu thân đã trằn trọc khó ngủ, bất bình uất ức cỡ nào.
Nhớ lúc nàng còn bé, Liễu thị với Phương Khương thị đều ở nhà trên núi Trừng Y, sau đó mới phân ra tôn ti chính và thứ, Liễu thị dời đến vườn Chí Thiện cách xa chính viện nhà trên. Không biết bên trong, mẫu thân đã dùng bao nhiêu tâm cơ trước mặt phụ thân, đưa đẩy bao nhiêu ngọt ngào đằm thắm.
Lâm Nhữ thở dài, xoay người ra ngoài, tự mình mang chậu đồng đầy nước vào, quỳ trước mặt Phương Khương thị, vắt khăn lau mặt cho bà, nhỏ giọng nói: “Đều tại con lỗ mãng, con nghe lời mẫu thân, sau này sẽ không nhắc lại nữa.”
Nàng cam đoan lần nữa mới khiến Phương Khương thị đổi giận thành vui.
Tới giờ dùng bữa tối, Phương Khương thị bận tâm về Cẩm Phong, dẫn Bạch Chỉ và Hồng Diệp rời đi. Lâm Nhữ ngồi trên bệ, bôn ba đường dài, sau khi trở về vẫn chưa được nghỉ ngơi, bao nhiêu cảm giác vừa giận vừa sợ vừa buồn đánh úp lại, giờ mới nhận ra cả người mệt mỏi đứng không vững.
“Nô tỳ đỡ ngài về.” Uyển Sơ và Cảnh Sơ đồng thanh.
“Ta không muốn đi đâu cả.” Lâm Nhữ lười biếng phất tay, căn dặn Uyển Sơ: “Cô đến gác Tề Trang một chuyến, nhắn với tam nương, muội ấy phải chịu uất ức, trong lòng ta nhớ rõ.”
Uyển Sơ đồng ý, nhỏ giọng nói: “Nói về việc chịu uất ức, còn ai chịu đựng hơn ngài chứ.” Miệng thì nói chuyện với Lâm Nhữ nhưng ánh mắt Uyển Sơ lại nhìn Hà Lịch.
“Ta không sao, Nhữ lang tin ta là được rồi.” Hà Lịch cười nói, trong lòng vui sướng vô cùng. Hồi nãy Lâm Nhữ khóc khiến tâm can của hắn hóa thành vũng nước, ẩm ướt nóng bừng, còn uất ức gì nữa.
“Bữa tối ăn ở đây sao?” Cảnh Sơ hỏi, ra ngoài cửa nhìn: “Tên ngốc kia đâu? Sao cứ không thấy hắn?”
“Đến lầu Thuật Hương rồi.” Lâm Nhữ nói.
Sau khi rời khỏi bờ sông, Sùng Huy rất thích trâm hoa trên tóc, lại khen mấy đóa cúc non kia xinh dẹp, hái một bó mang về nói muốn tặng cho Cẩm Phong. Vào phủ rồi hắn chạy ngay đến lầu Thuật Hương.
Tất nhiên Hà Lịch ở lại dùng bữa với Lâm Nhữ. Hai người vừa ăn vừa trao đổi chuyện đợt này mỗi bên đã trải qua.
Lâm Nhữ nghe cái gọi là án đánh chết người của Hà Dư, trầm giọng nói: “Ba người kia hẳn là bị diệt khẩu rồi, kẻ sai khiến sau màn sợ chúng ta tra tiếp sẽ khiến gã bị bại lộ.”
Hà Lịch gật đầu nói: “Tiếc thay lần đầu Phương Kính lên công đường không hoài nghi, nếu không chắc đã tra được rồi.”
“Kẻ xuất hiện trên đường Phương Kính trở về không phải bất ngờ, mà là có dụng ý khác ngăn lại, muốn kéo dài thời gian, giết người diệt khẩu.” Lâm Nhữ nói.
Hà Lịch chưa hoài nghi chuyện này, nghe thế thoáng ngẩn người nói: “Huynh lập tức bảo Phương Kính về thôn trong núi kia tìm người bị gã đụng phải, truy xét ra kẻ sai khiến đằng sau.”
“Không tra được đâu, chắc chắn tên đó không phải người trong thôn, chỉ giả dạng mà thôi.” Lâm Nhữ cười nói.
Hà Lịch thầm suy nghĩ thử, hẳn là như vậy, vô cùng tức giận.
“Thật ra không khó để đoán ra ai là kẻ đứng sau màn, cùng một kẻ đã xúi giục làm quạt hợp hoan bị mốc.” Lâm Nhữ nói chậm rãi.
“Quách Thành An!” Ánh mắt Hà Lịch tối lại.
“Ngoại trừ gã ra còn ai nữa.”
“Đàng hoàng không đấu lại nhà họ Phương đành phải lén chơi mấy chiêu trò như vậy, đúng là đáng xấu hổ.” Hà Lịch cả giận nói.
“Mấy kế đâm sau lưng thế ở bên ngoài thì không sao, chỉ sợ ồn ào ở trong nhà.” Lâm Nhữ thở dài, gắp miếng măng tươi cho vào miệng, nhai không ra hương vị gì, trong lòng chỉ có khổ sở: “Biểu ca, muội biết huynh rộng lượng, giữa chúng ta cũng không nên khách sáo, nhưng muội vẫn muốn xin lỗi huynh thay mẫu thân. Nếu huynh hẹp hòi, giận giữ bỏ đi, muội thật không biết phải gánh vác cái nhà này như thế nào.”
“Chớ nói như vậy, huynh…” Hà Lịch kiềm nén, ăn nói không lưu loát, một lúc sau mới nói ra một câu: “Huynh sống là người nhà họ Phương, chết là ma nhà họ Phương, không cần lo lắng.”
Lâm Nhữ ngây người, miếng măng nghẹn ở cổ họng, miệng lưỡi lanh lợi không đúng dịp, chẳng biết phải tiếp lời thế nào.
Hà Lịch nói dứt lời liền tỉnh hồn, gương mặt đỏ bừng cả lên.
Lâm Nhữ khó khăn nuốt miếng măng xuống, ho khan một cái, cuối cùng cười nói: “Cảm ơn biểu ca! Chúng ta cùng làm trâu làm ngựa cho nhà họ Phương.” Nàng cầm ly rượu lên, cất giọng: “Cạn!”
“Cạn!” Hà Lịch cười ngượng, gò má đỏ ửng, uống rượu vào càng đỏ thêm, như lá phong gột qua sương, vô cùng rực rỡ.
Lâm Nhữ thầm khen chàng trai tốt, mặt mày cũng rất tuyệt. Nàng nhớ đến Ngân Hạnh, bầu không khí giờ đang rất được, nếu không nhắc đến thì biết bao giờ mới nói được.
Nàng cũng không quanh co, cười nói: “Biểu ca có ấn tượng gì với Ngân Hạnh? Là cô nàng ban đầu hầu hạ cho mẫu thân, giờ hầu hạ bên cạnh nhị huynh ấy. Để cô ấy săn sóc huynh được không?”
Cố ý điều qua chỗ hắn, săn sóc kiểu gì không cần nói rõ.
Ly rượu Hà Lịch cầm lên dừng ở giữa không trung, gương mặt đỏ bừng của hắn biến mất, cúi đầu, nghe thấy tiếng cười của Lâm Nhữ thật chói tai. Hà Lịch yên lặng hồi lâu, nói rất nhỏ: “Huynh đã nói rồi, cả đời này không muốn cưới thê tử, càng không muốn nạp thiếp.”
“Dù gì cũng phải có người chăm sóc huynh chứ?” Lâm Nhữ có chút không giữ được nụ cười.
“Huynh có thể tự chăm sóc bản thân mình, không cần đâu.” Hà Lịch nhàn nhạt nói, ngẩng đầu, dốc cạn một hơi, lại rót đầy cho mình và Lâm Nhữ, nghẹn một chút, quơ quơ ly rượu, không nhịn được đành nói: “Sùng Huy mới nhập thế, không hiểu được bao chuyện đời, bên người hắn càng cần người chăm sóc. Nếu muội thấy Ngân Hạnh đó tốt, vậy điều nàng ta qua chỗ Sùng Huy đi.”
Nhưng người Ngân Hạnh thích là huynh.
Lâm Nhữ thoáng nghẹn. Hà Lịch không chấp nhận Ngân Hạnh. Nếu nói ra thì quá tổn thương đến mặt mũi của Ngân Hạnh, nên nàng không nói nữa, đổi đề tài: “Sùng Huy khá để ý đến Tạ Nghi Ninh. Muội cứ tưởng hắn thích nàng ta, muốn vun vén cho hai người họ. May sao về sau nhìn thấy hình như hắn không thích Tạ Nghi Ninh.”
Trong phòng giặt quần áo của Tạ phủ phát hiện xiêm áo của bé trai ba bốn tuổi. Hôm đó sau khi trở về khéo gặp Tạ Nghi Ninh gây chuyện ở phường quạt, tức muốn nổ đầu không nhớ ra để nói lại Hà Lịch, sau đó nhiều việc quá cũng quên mất. Giờ nàng nhớ đến bèn kể cho hắn nghe, lại nói: “Tuy trước mắt nhìn Sùng Huy không giống như thích Tạ Nghi Ninh, nhưng trước khi tra rõ chuyện, hay là đừng để hắn tiếp xúc với Tạ Nghi Ninh. Hắn cứng đầu như vậy, nếu thích Tạ Nghi Ninh, muội cũng không thể ngăn được.”
Nhưng không thể nào có chuyện Sùng Huy thích Tạ Nghi Ninh.
Vị đắng ở yết hầu của Hà Lịch hóa thành chẳng biết phải làm thế nào, hắn trầm tư hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Với tính của Tạ Nghi Ninh mà nói, nếu đã sinh con sẽ không giấu giếm được, mà người đã sinh con cũng không có tính tình như vậy. Nhìn Tạ phu nhân cao quý đoan trang, cũng không thể làm ra chuyện tằng tịu với người khác. Xiêm áo trẻ nhỏ kia chắc là đồ hồi còn bé của Tạ Nghi Ninh, rảnh rỗi lấy ra giặt lại. Muội hiểu lầm thôi.”
Từng gậy nặng nề gõ vào đầu nàng. Lâm Nhữ ngẫm kĩ lại, kiểu dáng mấy bộ quần áo đó có hơi cũ, không phải lối ăn mặc đang thịnh ở Nhuận Châu lúc này. Nghe nói lúc Tạ Nghi Ninh còn nhỏ là con gái giả làm con trai, ăn mặc như bé trai. Hôm đó nàng liếc mắt thấy, trong ấn tượng, mấy bộ đồ đó rất sạch sẽ, không hề có vết bẩn. Nàng gõ đầu mình một cái, tự giễu: “Đúng là muội quá đa nghi, nhìn thừng lại tưởng rắn.”
“Hành tẩu trên thương trường, khó trách lòng hoài nghi hơi nhiều.” Hà Lịch cười an ủi nàng.
“Để lần sau muội xem thử, nếu muội nghĩ sai rồi lại tìm cách gán ghép Sùng Huy với Tạ Nghi Ninh.” Lâm Nhữ nói.
Trán của Hà Lịch giật lên một cái, mí mắt rủ xuống.
Hai người tán gẫu một lúc, Lâm Nhữ chợt nghĩ đến một việc. Nếu Hà Lịch âm thầm bố trí sản nghiệp cho Cẩm Phong, nhất định đã dặn dò Phương Kính và Cảnh Thiên với Thần Dương không được lắm mồm. Vậy Phương Khương thị từ đâu biết được vàng đã đoạt về được?
Hà Khương thị với Hà Dư chưa biết vàng đã lấy về, hiển nhiên Cảnh Thiên và Thần Dương không nói, lẽ nào do Phương Kính?
“Không phải do Phương Kính nói. Lúc di mẫu hỏi, huynh bất ngờ nhưng nhìn vẻ mặt của gã còn bất ngờ hơn cả huynh.” Hà Lịch nói.
“Lẽ nào lại nghe từ chỗ Tạ phu nhân?” Lâm Nhữ cau mày, như nghẹn ở cổ họng, nuốt không trôi, gác đũa: “Để muội đi hỏi thử.”
“Cơm nước xong hẵng đi.” Hà Lịch gọi.
Lâm Nhữ rảo bước như gió, phất tay, không hề quay đầu, bước ra khỏi sảnh nghị sự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom