Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-154
Chương 154: Phối Hợp Chặt Chẽ
Chương 154 : Phối hợp chặt chẽ
Cả Sùng Huy và Hà Lịch đều sẽ tiêu tùng. Mùi rượu và son phấn nồng nặc trên người Hà Lịch vẫn chưa tiêu tan.
E rằng trên mặt hay cổ còn có dấu hôn gì đó.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng Lâm Nhữ, vội suy nghĩ trong thoáng chốc, cắn răng chỉ góc tường, nhỏ giọng nói với Sùng Huy: “Ra từ chỗ đó, mau lên!”
Theo góc tường đi một đoạn đến cửa hông, chìa khóa đi khắp nơi trong phủ có sẵn trong người, nàng mở cửa hông vào nhà trên núi Trừng Y để Sùng Huy cõng Hà Lịch về nhà đài Sấu Thạch.
Phương Khương thị rất cứng đầu, sợ bà dấy lên nghi ngờ muốn lục soát nhà đài Sấu Thạch, bị bà phát hiện mình lừa gạt bà thì trời cũng phải sập. Lâm Nhữ không dám coi thường, sau khi vào cửa không để Hà Lịch vào phòng sách mà đến đầm nước ở cửa sau, đặt Hà Lịch ở động trong hòn giả sơn sau đầm nước.
Sợ Hà Lịch say rượu không tỉnh táo sẽ té vào trong đầm, hơn nữa sơn động râm mát, Lâm Nhữ lấy áo khoác ngoài bọc kín Hà Lịch lại mới vội rời đi cùng Sùng Huy, giả bộ vô tình gặp được Phương Khương thị.
Phương Vị còn đang dẫn người làm bộ làm tịch tìm trong vườn. Lâm Nhữ cùng Sùng Huy đến ụ Quy Nhàn. Phương Khương thị sầm mặt dẫn người đứng ngoài quán Minh Sắt, lấy thang dựa tường vào trong tìm người, không tìm thấy lại cho kiếm xung quanh ụ Quy Nhàn, kiếm hết lại lục soát vườn Chí Thiện. Tìm mọi nơi trong Phương phủ đều không có, bà đột ngột nói: “Đến nhà đài Sấu Thạch tìm.”
Lâm Nhữ thoáng ngây người, cũng đã nghĩ qua Phương Khương thị sẽ lục soát nhà đài Sấu Thạch, nhưng không dám tin rằng bà lại không nể mặt mình đến vậy.
Người khác không biết nhưng bà biết rõ, nàng là con gái, tìm ra Hà Lịch trong nhà đài Sấu Thạch còn ra thể thống gì nữa.
Giờ mà phản đối chỉ càng khiến Phương Khương thị nghi ngờ quyết không nhường nhịn nửa bước, lục soát cẩn thận hơn nữa, không chừng sẽ thật sự tìm ra Hà Lịch.
Lâm Nhữ không nói tiếng nào, yên lặng hầu hạ Phương Khương thị.
Vào nhà đài Sấu Thạch, Phương Khương thị không cho Uyển Sơ và Cảnh Sơ làm gì, sai Bạch Chỉ và Hồng Diệp lục soát.
Hồng Diệp và Bạch Chỉ chỉ tìm bên ngoài, lục soát rất cẩn thận, một lần không thấy thì tìm lần hai.
Vẻ mặt Lâm Nhữ cứng đờ, đầu ngón tay lành lạnh khẽ run.
Bạch Chỉ và Hồng Diệp báo lại không thấy, Lâm Nhữ không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: “Đêm đã khuya, mẫu thân nên về nghỉ ngơi.”
Phương Khương thị nhìn nàng chằm chằm, vừa nghi ngờ vừa áy náy, chà xát hai tay liên tục, bà nói: “Mọi người đi ngủ cả đi, mai tìm tiếp.”
Thường ngày Lâm Nhữ đều tiễn bà về gian Phù Dung, đêm nay lại không muốn đi, đến ngoài cửa viện bèn đứng lại.
Ánh đèn lồng xa dần, vài người trở về, Uyển Sơ vội hỏi: “Có phải đã tìm được Hà đại lang không?”
Lâm Nhữ buồn bực không nói gì mà vào trong. Sùng Huy thoáng nhìn nàng, ra cửa sau cõng Hà Lịch vào, đặt trên đất bằng.
Cảnh Sơ vội đi xách nước nóng đến, hai người cùng giúp Hà Lịch rửa mặt lau tay.
Hí hoáy một lúc, Hà Lịch vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Rốt cuộc Hà đại lang đã uống bao nhiêu rượu, say đến nông nổi này.” Uyển Sơ khẽ than.
Tâm trạng Lâm Nhữ khó chịu, nàng hỏi: “Sao mẫu thân lại nghi ngờ ta?”
“Sau khi ngài về, Bạch Chỉ nói, sao mùi rượu cùng son phấn nồng đến vậy. Nếu vào thanh lâu tìm người dính phải mùi son phấn đã đành, nhưng sao lại có mùi rượu. Lúc ấy mặt mày phu nhân sa sầm. Bạch Chỉ còn nói, phải chăng Vị quản sự đã tìm được người âm thầm mang về ụ Quy Nhàn rồi. Phu nhân nghe thế nổi giận, sai mọi người đến ụ Quy Nhàn lục soát.” Cảnh Sơ nói.
“Ánh mắt hiểm như vậy, còn trung thành với mẫu thân đến thế.” Lâm Nhữ oán trách, nhớ đến Ngân Hạnh. Nếu Ngân Hạnh còn hầu hạ Phương Khương thị thì không phiền hà đến vậy rồi.
Sùng Huy có nhắc chuyện cho tai mắt bên cạnh Phương Khương thị, có lẽ nàng nên suy nghĩ kĩ đến vấn đề này.
“Tuy rằng tạm thời gạt được phu nhân, nhưng nếu phu nhân cho hỏi Dẫn Tuyền, Dẫn Tuyền không nhịn được khai ra, mọi người đều tiêu hết.” Cảnh Sơ lo lắng nói.
Dẫn Tuyền là người canh cổng.
Lâm Nhữ rủ mi, đầu ngón tay vân vê qua lại.
Kết bè hợp lại, con gái ruột cùng hạ nô trong phủ cùng lập mưu lừa dối không xem chủ mẫu ra gì. Sau khi Phương Khương thị biết được chắc chắn sẽ nổi điên cả lên.
“Hình như Hà đại lang tỉnh rồi.” Sùng Huy đột ngột kêu lên thật khẽ.
Ngón tay của Hà Lịch đang run run, khẽ đến mức khó lòng nhận ra.
Chân mày Lâm Nhữ giần giật, nàng nói: “Mau lên, châm trà đút cho biểu ca.”
Rót hết một chén trà lớn, ngón tay Hà Lịch nhúc nhích mạnh hơn, lông mi run không ngừng nhưng ánh mắt vẫn không mở ra.
“Hình như Hà đại lang muốn mở mắt nhưng mở không nổi.” Sùng Huy nói.
Lâm Nhữ nắm tay Hà Lịch. Tay hắn càng run rẩy, lông mi chớp không ngừng, bắp thịt gò má vì dùng lực quá độ mà căng cứng, môi run run giống như muốn nói.
“Không thì gọi Vương đại phu đến xem sao?” Uyển Sơ gấp đến mức giọng cũng run.
Giờ Vương đại phu không có trong lầu Thuật Hương, ông về nhà rồi, nếu gọi ông ra vào phủ sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, càng không thể gạt Phương Khương thị.
Lâm Nhữ thoáng trầm ngâm, nàng nói: “Lấy thùng nước lạnh đến đổ vào biểu ca.”
“Hả!” Uyển Sơ và Cảnh Sơ thừ người ra. Sùng Huy thoáng ngẩn người vội chạy ra ngoài, lấy một thùng nước sau đầm chạy về, đổ rào rào xuống.
Nước chảy tràn đầy đất, mái tóc đen của Hà Lịch trông càng đen bóng áp vào gương mặt tái nhợt. Xiêm áo hắn ướt nhẹp khiến thân hình thon dài trong yếu ớt mấy phần. Uyển Sơ chuyển tầm nhìn về phía Lâm Nhữ: “Để nô tỳ mang xiêm áo của Hà đại lang đến cho ngài ấy thay nhé?”
Lâm Nhữ phất tay, nhìn Hà Lịch chằm chằm rồi nói: “Mang thêm một thùng nước đến.”
Lại đổ xuống một thùng nước, Hà Lịch “hắt xì” một tiếng, thoáng chốc mở mắt ra.
Lòng dạ đang treo cao của Lâm Nhữ được tháo xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Hàng mi Hà Lịch lay động, tựa khuỷu tay lên đất muốn ngồi dậy nhưng mềm oặt không chút sức lực.
Lâm Nhữ cúi người muốn đỡ Hà Lịch, Sùng Huy đẩy nàng ra, nâng dưới nách dựng Hà Lịch lên dựa vào tường.
Hà Lịch khép hờ mắt, gương mặt tái nhợt sũng nước, tóc vẫn còn đang chảy nước, giống như không phát hiện động tác nhỏ của Sùng Huy, dồn hết sức lực, nói ngắt quãng: “Huynh… không hề… đến lầu Ấp Thúy.”
“Vậy là…” Gương mặt Uyển Sơ thoáng vui mừng.
Lâm Nhữ phất tay chặn họng Uyển Sơ, bưng một ly trà đến bên mép Hà Lịch, ôn tồn nói: “Biểu ca đừng vội, muội biết huynh không đến nơi như vậy, uống trà trước đã.”
Hà Lịch nhìn Lâm Nhữ, ánh mắt nóng bỏng đến mức có thể nấu sôi bốc hơi hết nước, có điều ngay lập tức rủ mắt, nhấp hai ngụm trà, khàn giọng kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi hắn rời khỏi phường quạt đi qua vài con đường, hắn sợ Lâm Nhữ lo lắng nên lại giục ngựa về phường quạt. Khi đến phía tây thành, gần tới trước cửa phường quạt nhà họ Tạ, hắn chợt ngửi phải một mùi thơm nồng nàn. Hắn không thích mùi thơm, hai bên đường chỉ có cây cỏ chứ không có hoa, mùi thơm xuất hiện bất chợt như vậy thật kì lạ. Hắn nín thở theo bản năng.
Có lẽ vì thế, sau đó dù cả người yếu ớt tay chân không còn sức lực, ánh mắt không mở nổi nhưng hắn vẫn giữ được ý thức.
Hắn cảm giác được có người đi ra từ sau lùm cây, một tay vịn hắn để hắn không lập tức ngã xuống. Đi được một lúc lâu, mùi son phấn càng nồng, lời ong tiếng bướm líu ríu bên tai, chẳng lâu sau đó ngựa không đi nữa, người đỡ lấy hắn buông tay ra, tiếp theo là giọng nói quyến rũ của một người đàn bà vang lên: “Ôi chao, đây chẳng phải là Hà đại lang sao?” Sau đó hắn được người ta đỡ xuống mang vào nhà, mùi thơm nồng nàn vây quanh hắn. Có người đổ rượu vào miệng hắn, hắn kháng cự lại nên rượu trượt xuống cằm, cổ và ướt đẫm cổ áo hắn.
Cho đến lúc Phương Vị tìm đến, Hà Lịch mới biết mình đang ở lầu Ấp Thúy.
Chương 154 : Phối hợp chặt chẽ
Cả Sùng Huy và Hà Lịch đều sẽ tiêu tùng. Mùi rượu và son phấn nồng nặc trên người Hà Lịch vẫn chưa tiêu tan.
E rằng trên mặt hay cổ còn có dấu hôn gì đó.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng Lâm Nhữ, vội suy nghĩ trong thoáng chốc, cắn răng chỉ góc tường, nhỏ giọng nói với Sùng Huy: “Ra từ chỗ đó, mau lên!”
Theo góc tường đi một đoạn đến cửa hông, chìa khóa đi khắp nơi trong phủ có sẵn trong người, nàng mở cửa hông vào nhà trên núi Trừng Y để Sùng Huy cõng Hà Lịch về nhà đài Sấu Thạch.
Phương Khương thị rất cứng đầu, sợ bà dấy lên nghi ngờ muốn lục soát nhà đài Sấu Thạch, bị bà phát hiện mình lừa gạt bà thì trời cũng phải sập. Lâm Nhữ không dám coi thường, sau khi vào cửa không để Hà Lịch vào phòng sách mà đến đầm nước ở cửa sau, đặt Hà Lịch ở động trong hòn giả sơn sau đầm nước.
Sợ Hà Lịch say rượu không tỉnh táo sẽ té vào trong đầm, hơn nữa sơn động râm mát, Lâm Nhữ lấy áo khoác ngoài bọc kín Hà Lịch lại mới vội rời đi cùng Sùng Huy, giả bộ vô tình gặp được Phương Khương thị.
Phương Vị còn đang dẫn người làm bộ làm tịch tìm trong vườn. Lâm Nhữ cùng Sùng Huy đến ụ Quy Nhàn. Phương Khương thị sầm mặt dẫn người đứng ngoài quán Minh Sắt, lấy thang dựa tường vào trong tìm người, không tìm thấy lại cho kiếm xung quanh ụ Quy Nhàn, kiếm hết lại lục soát vườn Chí Thiện. Tìm mọi nơi trong Phương phủ đều không có, bà đột ngột nói: “Đến nhà đài Sấu Thạch tìm.”
Lâm Nhữ thoáng ngây người, cũng đã nghĩ qua Phương Khương thị sẽ lục soát nhà đài Sấu Thạch, nhưng không dám tin rằng bà lại không nể mặt mình đến vậy.
Người khác không biết nhưng bà biết rõ, nàng là con gái, tìm ra Hà Lịch trong nhà đài Sấu Thạch còn ra thể thống gì nữa.
Giờ mà phản đối chỉ càng khiến Phương Khương thị nghi ngờ quyết không nhường nhịn nửa bước, lục soát cẩn thận hơn nữa, không chừng sẽ thật sự tìm ra Hà Lịch.
Lâm Nhữ không nói tiếng nào, yên lặng hầu hạ Phương Khương thị.
Vào nhà đài Sấu Thạch, Phương Khương thị không cho Uyển Sơ và Cảnh Sơ làm gì, sai Bạch Chỉ và Hồng Diệp lục soát.
Hồng Diệp và Bạch Chỉ chỉ tìm bên ngoài, lục soát rất cẩn thận, một lần không thấy thì tìm lần hai.
Vẻ mặt Lâm Nhữ cứng đờ, đầu ngón tay lành lạnh khẽ run.
Bạch Chỉ và Hồng Diệp báo lại không thấy, Lâm Nhữ không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: “Đêm đã khuya, mẫu thân nên về nghỉ ngơi.”
Phương Khương thị nhìn nàng chằm chằm, vừa nghi ngờ vừa áy náy, chà xát hai tay liên tục, bà nói: “Mọi người đi ngủ cả đi, mai tìm tiếp.”
Thường ngày Lâm Nhữ đều tiễn bà về gian Phù Dung, đêm nay lại không muốn đi, đến ngoài cửa viện bèn đứng lại.
Ánh đèn lồng xa dần, vài người trở về, Uyển Sơ vội hỏi: “Có phải đã tìm được Hà đại lang không?”
Lâm Nhữ buồn bực không nói gì mà vào trong. Sùng Huy thoáng nhìn nàng, ra cửa sau cõng Hà Lịch vào, đặt trên đất bằng.
Cảnh Sơ vội đi xách nước nóng đến, hai người cùng giúp Hà Lịch rửa mặt lau tay.
Hí hoáy một lúc, Hà Lịch vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Rốt cuộc Hà đại lang đã uống bao nhiêu rượu, say đến nông nổi này.” Uyển Sơ khẽ than.
Tâm trạng Lâm Nhữ khó chịu, nàng hỏi: “Sao mẫu thân lại nghi ngờ ta?”
“Sau khi ngài về, Bạch Chỉ nói, sao mùi rượu cùng son phấn nồng đến vậy. Nếu vào thanh lâu tìm người dính phải mùi son phấn đã đành, nhưng sao lại có mùi rượu. Lúc ấy mặt mày phu nhân sa sầm. Bạch Chỉ còn nói, phải chăng Vị quản sự đã tìm được người âm thầm mang về ụ Quy Nhàn rồi. Phu nhân nghe thế nổi giận, sai mọi người đến ụ Quy Nhàn lục soát.” Cảnh Sơ nói.
“Ánh mắt hiểm như vậy, còn trung thành với mẫu thân đến thế.” Lâm Nhữ oán trách, nhớ đến Ngân Hạnh. Nếu Ngân Hạnh còn hầu hạ Phương Khương thị thì không phiền hà đến vậy rồi.
Sùng Huy có nhắc chuyện cho tai mắt bên cạnh Phương Khương thị, có lẽ nàng nên suy nghĩ kĩ đến vấn đề này.
“Tuy rằng tạm thời gạt được phu nhân, nhưng nếu phu nhân cho hỏi Dẫn Tuyền, Dẫn Tuyền không nhịn được khai ra, mọi người đều tiêu hết.” Cảnh Sơ lo lắng nói.
Dẫn Tuyền là người canh cổng.
Lâm Nhữ rủ mi, đầu ngón tay vân vê qua lại.
Kết bè hợp lại, con gái ruột cùng hạ nô trong phủ cùng lập mưu lừa dối không xem chủ mẫu ra gì. Sau khi Phương Khương thị biết được chắc chắn sẽ nổi điên cả lên.
“Hình như Hà đại lang tỉnh rồi.” Sùng Huy đột ngột kêu lên thật khẽ.
Ngón tay của Hà Lịch đang run run, khẽ đến mức khó lòng nhận ra.
Chân mày Lâm Nhữ giần giật, nàng nói: “Mau lên, châm trà đút cho biểu ca.”
Rót hết một chén trà lớn, ngón tay Hà Lịch nhúc nhích mạnh hơn, lông mi run không ngừng nhưng ánh mắt vẫn không mở ra.
“Hình như Hà đại lang muốn mở mắt nhưng mở không nổi.” Sùng Huy nói.
Lâm Nhữ nắm tay Hà Lịch. Tay hắn càng run rẩy, lông mi chớp không ngừng, bắp thịt gò má vì dùng lực quá độ mà căng cứng, môi run run giống như muốn nói.
“Không thì gọi Vương đại phu đến xem sao?” Uyển Sơ gấp đến mức giọng cũng run.
Giờ Vương đại phu không có trong lầu Thuật Hương, ông về nhà rồi, nếu gọi ông ra vào phủ sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, càng không thể gạt Phương Khương thị.
Lâm Nhữ thoáng trầm ngâm, nàng nói: “Lấy thùng nước lạnh đến đổ vào biểu ca.”
“Hả!” Uyển Sơ và Cảnh Sơ thừ người ra. Sùng Huy thoáng ngẩn người vội chạy ra ngoài, lấy một thùng nước sau đầm chạy về, đổ rào rào xuống.
Nước chảy tràn đầy đất, mái tóc đen của Hà Lịch trông càng đen bóng áp vào gương mặt tái nhợt. Xiêm áo hắn ướt nhẹp khiến thân hình thon dài trong yếu ớt mấy phần. Uyển Sơ chuyển tầm nhìn về phía Lâm Nhữ: “Để nô tỳ mang xiêm áo của Hà đại lang đến cho ngài ấy thay nhé?”
Lâm Nhữ phất tay, nhìn Hà Lịch chằm chằm rồi nói: “Mang thêm một thùng nước đến.”
Lại đổ xuống một thùng nước, Hà Lịch “hắt xì” một tiếng, thoáng chốc mở mắt ra.
Lòng dạ đang treo cao của Lâm Nhữ được tháo xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Hàng mi Hà Lịch lay động, tựa khuỷu tay lên đất muốn ngồi dậy nhưng mềm oặt không chút sức lực.
Lâm Nhữ cúi người muốn đỡ Hà Lịch, Sùng Huy đẩy nàng ra, nâng dưới nách dựng Hà Lịch lên dựa vào tường.
Hà Lịch khép hờ mắt, gương mặt tái nhợt sũng nước, tóc vẫn còn đang chảy nước, giống như không phát hiện động tác nhỏ của Sùng Huy, dồn hết sức lực, nói ngắt quãng: “Huynh… không hề… đến lầu Ấp Thúy.”
“Vậy là…” Gương mặt Uyển Sơ thoáng vui mừng.
Lâm Nhữ phất tay chặn họng Uyển Sơ, bưng một ly trà đến bên mép Hà Lịch, ôn tồn nói: “Biểu ca đừng vội, muội biết huynh không đến nơi như vậy, uống trà trước đã.”
Hà Lịch nhìn Lâm Nhữ, ánh mắt nóng bỏng đến mức có thể nấu sôi bốc hơi hết nước, có điều ngay lập tức rủ mắt, nhấp hai ngụm trà, khàn giọng kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi hắn rời khỏi phường quạt đi qua vài con đường, hắn sợ Lâm Nhữ lo lắng nên lại giục ngựa về phường quạt. Khi đến phía tây thành, gần tới trước cửa phường quạt nhà họ Tạ, hắn chợt ngửi phải một mùi thơm nồng nàn. Hắn không thích mùi thơm, hai bên đường chỉ có cây cỏ chứ không có hoa, mùi thơm xuất hiện bất chợt như vậy thật kì lạ. Hắn nín thở theo bản năng.
Có lẽ vì thế, sau đó dù cả người yếu ớt tay chân không còn sức lực, ánh mắt không mở nổi nhưng hắn vẫn giữ được ý thức.
Hắn cảm giác được có người đi ra từ sau lùm cây, một tay vịn hắn để hắn không lập tức ngã xuống. Đi được một lúc lâu, mùi son phấn càng nồng, lời ong tiếng bướm líu ríu bên tai, chẳng lâu sau đó ngựa không đi nữa, người đỡ lấy hắn buông tay ra, tiếp theo là giọng nói quyến rũ của một người đàn bà vang lên: “Ôi chao, đây chẳng phải là Hà đại lang sao?” Sau đó hắn được người ta đỡ xuống mang vào nhà, mùi thơm nồng nàn vây quanh hắn. Có người đổ rượu vào miệng hắn, hắn kháng cự lại nên rượu trượt xuống cằm, cổ và ướt đẫm cổ áo hắn.
Cho đến lúc Phương Vị tìm đến, Hà Lịch mới biết mình đang ở lầu Ấp Thúy.
Bình luận facebook