Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-155
Chương 155: Quyết Đoán Gọn Lẹ
Chương 155 : Quyết đoán gọn lẹ
"Ai là kẻ phía sau màn? Mục đích là gì?” Lâm Nhữ trầm ngâm, chung trà trong tay bị nghiêng cũng không nhận ra.
Sùng Huy hít một hơi đoạt lấy, đặt cái rầm sang một bên. Cả phòng yên tĩnh, tiếng động vang lên điếc tai. Uyển Sơ chọt hắn, sẵng giọng: “Động tác nhẹ chút!”
“Ta rất tức, tên xấu xa hãm hại Hà đại lang. Lỡ nhị lang cũng hiểu lầm Hà đại lang thì biết sao!” Sùng Huy hậm hực.
Không phải hắn tức giận vì chuyện này, mà cáu giận vì nàng dựa quá gần Hà Lịch. Lâm Nhữ vô cùng bất đắc dĩ, lại không thể không giảng hòa giúp hắn, cười nói: “Biểu ca là người thế nào sao ta lại không biết. Nếu hiểu lầm chuyện này thì ta cũng không cần sống trên đời nữa.”
Đầu ngón tay của Hà Lịch run rẩy, mí mắt rủ xuống, nước mắt trong suốt lăn dài.
Lâm Nhữ không nhìn thấy, thoáng nhích người ra, ngồi trên đất, co ngón tay, xem sàn nhà như bàn mà gõ gõ, suy tư nói: “Xem ra người phía sau màn vẫn nhìn chằm chằm vào nhà họ Phương, cũng khá hiểu biểu ca. Nếu không làm biểu ca choáng váng, huynh ấy vào lầu Ấp Thúy rồi cũng sẽ rời đi, sao người đó có thể tính toán chính xác việc ta sẽ gấp gáp tìm khắp nơi. Nếu như người đó hiểu biểu ca, vậy cũng sẽ hiểu ta, biết ta không hiểu lầm biểu ca, cho nên mới bỏ nhiều công sức như vậy vì muốn mẫu thân vì hiểu lầm mà trách móc huynh ấy sao?”
“Chúng ta lừa gạt phu nhân như vậy không có vấn đề gì chứ?” Sùng Huy hỏi.
“Ta vẫn có cảm giác chưa ổn đâu.” Lâm Nhữ lắc đầu, thoáng nhìn Hà Lịch, trông hắn chật vật vô cùng, nàng đột ngột hỏi: “Biểu ca, giờ huynh đã hồi phục sức lực chưa?”
Môi Hà Lịch run run, dồn sức nói nhiều lời như vậy, giờ hắn mệt đến mức không nói nên lời, dùng khẩu hình miệng nói: “Không thể.”
“Uyển Sơ, cô lập tức đi mời Vương đại phu đến đây. Nhanh lên! Cảnh Sơ, cô mau chóng nói với Vị lang là do ta yêu cầu, dù gã có tìm được biểu ca ở ngõ Yên Chi cũng không nói cho mẫu thân biết. Sùng Huy, mẫu thân có hỏi đến thì nói là do ta bảo huynh ra đón biểu ca cõng huynh ấy về nhà đài Sấu Thạch.” Lâm Nhữ nói lời quả quyết, đứng dậy bước ra ngoài.
Mọi người đứng như trời trồng, vẻ mặt không hiểu.
Lâm Nhữ vội nói: “Ta sợ kẻ giật dây đằng sau muốn giăng lưới bắt diều hâu, một lưới bắt được nhiều con. Ta sẽ không hiểu lầm biểu ca nhưng mẫu thân lại khác. Người đó muốn mẫu thân lại khiến biểu ca mất mặt trước mọi người, làm biểu ca với nhà họ Phương lục đục. Nếu không được như ý vì bị ta ngăn cản, cũng sẽ không gấp gáp. Mẫu thân biết được chân tướng chắc chắn sẽ vô cùng tức giận. Mẫu tử hiềm khích với nhau còn là chuyện tệ hơn nữa. Biểu ca bị trúng thuốc khiến cả người mất hết sức lực, còn bắt huynh ấy uống rượu, tạo nên mùi rượu cùng son phấn nồng nặc trên người biểu ca vì muốn mẫu thân ngửi được liền dấy lên nghi ngờ.”
“A!” Mọi người kêu lên sợ hãi, sắc mặt ảm đạm.
“Không sao hết, giờ ta sẽ đi xin lỗi mẫu thân, làm theo lời ta dặn là được.” Lâm Nhữ trấn an mọi người, sải bước ra ngoài.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng vội vàng chia nhau ra hành động theo lời dặn của nàng.
Đêm khuya, không có hạ nhân qua lại, Phương phủ rộng lớn im ắng trống trải, xa xa nhìn thấy đèn đuốc ở gian Phù Dung sáng rực. Lâm Nhữ cười khổ một tiếng, xoa trán.
Chuyện cần hiểu rõ thì mẫu thân hồ đồ, chuyện cần hồ đồ thì lại quá hiểu.
Mẫu thân vô cùng dịu dàng khoan dung, lòng dạ bồ tát với kẻ như Hà Dư, nhưng lại nghiêm nghị hà khắc không châm chước tí nào với Hà Lịch. Chuyện vàng lần trước, Hà Dư mất tiền vào tay người ngoài phải chạy về chẳng thấy bà tức giận, nhưng nghi ngờ Hà Lịch giấu giếm vàng lại gióng trống khua chiêng truy cứu.
Cứ luôn gây họa một cách chính trực nghiêm túc như vậy, nếu Hà Lịch giống như Hà Dư, hẳn bà sẽ chẳng quyết nắm chặt không lơi lỏng.
Tuy nhà họ Phương có ý muốn gả con gái cho Hà Lịch nhưng chưa từng nói rõ ra. Hà Lịch là con trai trưởng thành, có tự do cá nhân, tại sao cứ phải làm mất thể diện của hắn? Nếu Hà Lịch mất mặt chẳng lẽ cả bà và nhà họ Phương còn nguyên vẹn mặt mũi sao?
Phương Vị, Phương Kính, Phương Sơn cùng Dẫn Tuyền quỳ trong sảnh. Phương Khương thị lạnh mặt ngồi trên bệ. Bạch Chỉ đứng trước mặt mấy người Phương Vị, giở giọng quái gở hỏi thay Phương Khương thị: “Mùi son phấn trên người có thể do ra vào mà dính phải nhưng mùi rượu là do đâu?”
Lâm Nhữ hít một hơi sâu, thầm vui mừng.
Nếu nàng không đến, sớm muội cũng sẽ bị hỏi ra chân tướng. May mà nàng đến.
Ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Nhữ, ánh mắt Phương Khương thị lóe lên, ban đầu là bất ngờ, sau đó lúng túng, cuối cùng nổi giận, môi mím chặt, lạnh lùng nói: “Con đến làm gì?”
“Mẫu thân muốn biết gì cứ hỏi con, để họ về cả đi.” Lâm Nhữ bình tĩnh nói.
Phương Khương thị ngạc nhiên trừng Lâm Nhữ, gương mặt đỏ bừng, sau đó nước mắt cuồn cuộn chảy xuống: “Mẫu thân đang làm phiền con sao?”
Oán giận một bụng của Lâm Nhữ hóa thành không biết phải làm sao, phất tay tỏ vẻ mọi người lui ra cả đi.
Mấy người Phương Vị lục tục ra ngoài. Bạch Chỉ và Hồng Diệp đứng yên chỉ nhìn Phương Khương thị. Bà khóc thút thít, thở hổn hển nói: “Tất cả lui ra ngoài, không thấy gia chủ yêu cầu các người ra ngoài sao, nhìn ta làm gì.”
Trong lời nói hàm chứa sự mỉa mai, Hồng Diệp và Bạch Chỉ càng đứng yên một chỗ.
Lâm Nhữ vô cùng bất đắc dĩ, nếu cố chấp yêu cầu hai người kia ra ngoài sẽ không nể mặt Phương Khương thị, đành phải nén xuống. Nàng đến gần bà, nhỏ giọng nói: “Giờ biểu ca đang ở trong nhà đài Sấu Thạch, mẫu thân theo con qua xem xét tình hình của huynh ấy, xem rồi sẽ hiểu tại sao con lại yêu cầu Vị lang giấu biểu ca đi.”
Phương Khương thị vốn chỉ muốn nhỏ giọng nức nở, nghe thế, tiếng thút thít biến thành khóc gào, khàn khàn nói: “Hóa ra thật sự tìm ra nó ở ngõ Yên Chi! Con gạt mẫu thân! Sao con lại có thể cùng với hạ nô lừa dối giấu diếm mẫu thân ruột của mình? Trong mắt con có còn vị mẫu thân này không?”
“Mẫu thân nhìn biểu ca trưởng thành. Biểu ca là người thế nào mà mẫu thân không biết rõ ư?” Trong lòng Lâm Nhữ chất chứa bi ai chẳng thể nói rõ, nàng không thể nổi giận, cũng không muốn trấn an theo ý muốn của Phương Khương thị.
“Mẫu thân không biết! Mẫu thân chỉ biết nó thật sự đến ngõ Yên Chi. Nó vong ân phụ nghĩa, chê sức khỏe của Phong nương không tốt.” Phương Khương thị khóc đau lòng hơn nữa, qua một lúc, khăn ướt sũng cả.
“Hôm đó an táng phụ thân, biểu ca đã biết con với Phong nương hoán đổi thân phận rồi.” Lâm Nhữ chậm rãi nói.
Phương Khương thị “á” lên một tiếng, ngưng nước mắt, ngẩng đầu kinh ngạc, qua một lúc lẩm bẩm: “Nếu không phải nó chê sức khỏe của Phong nương không tốt, vậy có phải nó nghĩ rằng con kế vị chức gia chủ, chẳng biết lúc nào mới có thể thành thân với nó, vì thế…”
“Mẫu thân vẫn nên đi cùng con qua đó xem thử.” Lâm Nhữ than thở, khom lưng dìu Phương Khương thị.
Phương Khương thị ngây người vì lời nói vừa rồi của Lâm Nhữ, đang kinh ngạc thì Lâm Nhữ đã dìu bà ra khỏi gian Phù Dung.
Bạch Chỉ và Hồng Dệp theo sát. Lâm Nhữ không muốn hai người họ cùng đi sợ gây thêm rắc rối, nhưng Phương Khương thị lại cố chấp nên không nói nữa.
Chậm trễ một lúc như vậy, khi nàng vừa về nhà đài Sấu Thạch, Vương đại phu cũng đến ngay.
Ban đầu Phương Khương thị còn nhăn nhó, cho rằng sự yếu ớt của Hà Lịch là giả bộ, đợi Vương đại phu bắt mạch xong kết luận Hà Lịch trúng mê hương, cũng không uống rượu, bà câm miệng.
Những người khác nói bà không tin, nhưng Vương đại phu đã chữa trị cho Cẩm Phong ngay từ khi chàng mới chào đời. Tính tình ông ngay thẳng, say mê y thuật, mỗi ngày nếu không phải vào rừng núi tìm cây thuốc thì xem bệnh cho bệnh nhân, nghiên cứu sách y học, quanh đi quẩn lại chỉ mặc mấy bộ áo chàm, xem tiền của như rác rưởi, không màng đến chuyện đối nhân xử thế, nên lời ông nói dù bà không muốn tin cũng phải tin.
Vương đại phu kê đơn thuốc, Uyển Sơ tiễn ông ra khỏi phủ. Cảnh Sơ bận rộn sắc thuốc, Sùng Huy đến quán Minh Sắt cầm xiêm áo của Hà Lịch về để hắn thay ra.
Phương Khương thị lôi Lâm Nhữ ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này thế nào?”
“Có kẻ muốn biểu ca nảy sinh xung đột với chúng ta. Nếu như cứ làm ầm lên không thể tháo gỡ, biểu ca không sống nổi trong nhà chúng ta nữa, họ sẽ được hả hê vừa ý.” Lâm Nhữ chà mặt, mệt mỏi khó lòng chịu đựng, cẩn thận kể lại mấy chuyện đấu đá ngầm trên thương trường, Lâm Nguyên cùng Quách Thành An cấu kết nhau làm chuyện xấu nhiều lần ép quyên tiền, lại nói: “Lần trước phủ thứ sử bắt phụ thân, vì Lỗ Huyền chết đột ngột nên chúng ta mới tạm thời thoát khỏi tình cảnh khốn khó, nhưng kiếm sắc treo cao trên đầu, nguy cơ cũng chưa được loại bỏ, không chừng một lúc nào đó sẽ bắt cả con. Nếu con bị bắt, mẫu thân biết đại huynh thế nào, nhị huynh yếu ớt như vậy chẳng làm được gì cả, người mà mẫu thân và nhà họ Phương trông cậy được chỉ có biểu ca. Biểu ca một lòng một dạ vì nhà họ Phương, chúng ta đừng làm băng giá trái tim của huynh ấy, gây ra những hành động khiến người thân đau khổ, kẻ thù khoái trá.”
Chương 155 : Quyết đoán gọn lẹ
"Ai là kẻ phía sau màn? Mục đích là gì?” Lâm Nhữ trầm ngâm, chung trà trong tay bị nghiêng cũng không nhận ra.
Sùng Huy hít một hơi đoạt lấy, đặt cái rầm sang một bên. Cả phòng yên tĩnh, tiếng động vang lên điếc tai. Uyển Sơ chọt hắn, sẵng giọng: “Động tác nhẹ chút!”
“Ta rất tức, tên xấu xa hãm hại Hà đại lang. Lỡ nhị lang cũng hiểu lầm Hà đại lang thì biết sao!” Sùng Huy hậm hực.
Không phải hắn tức giận vì chuyện này, mà cáu giận vì nàng dựa quá gần Hà Lịch. Lâm Nhữ vô cùng bất đắc dĩ, lại không thể không giảng hòa giúp hắn, cười nói: “Biểu ca là người thế nào sao ta lại không biết. Nếu hiểu lầm chuyện này thì ta cũng không cần sống trên đời nữa.”
Đầu ngón tay của Hà Lịch run rẩy, mí mắt rủ xuống, nước mắt trong suốt lăn dài.
Lâm Nhữ không nhìn thấy, thoáng nhích người ra, ngồi trên đất, co ngón tay, xem sàn nhà như bàn mà gõ gõ, suy tư nói: “Xem ra người phía sau màn vẫn nhìn chằm chằm vào nhà họ Phương, cũng khá hiểu biểu ca. Nếu không làm biểu ca choáng váng, huynh ấy vào lầu Ấp Thúy rồi cũng sẽ rời đi, sao người đó có thể tính toán chính xác việc ta sẽ gấp gáp tìm khắp nơi. Nếu như người đó hiểu biểu ca, vậy cũng sẽ hiểu ta, biết ta không hiểu lầm biểu ca, cho nên mới bỏ nhiều công sức như vậy vì muốn mẫu thân vì hiểu lầm mà trách móc huynh ấy sao?”
“Chúng ta lừa gạt phu nhân như vậy không có vấn đề gì chứ?” Sùng Huy hỏi.
“Ta vẫn có cảm giác chưa ổn đâu.” Lâm Nhữ lắc đầu, thoáng nhìn Hà Lịch, trông hắn chật vật vô cùng, nàng đột ngột hỏi: “Biểu ca, giờ huynh đã hồi phục sức lực chưa?”
Môi Hà Lịch run run, dồn sức nói nhiều lời như vậy, giờ hắn mệt đến mức không nói nên lời, dùng khẩu hình miệng nói: “Không thể.”
“Uyển Sơ, cô lập tức đi mời Vương đại phu đến đây. Nhanh lên! Cảnh Sơ, cô mau chóng nói với Vị lang là do ta yêu cầu, dù gã có tìm được biểu ca ở ngõ Yên Chi cũng không nói cho mẫu thân biết. Sùng Huy, mẫu thân có hỏi đến thì nói là do ta bảo huynh ra đón biểu ca cõng huynh ấy về nhà đài Sấu Thạch.” Lâm Nhữ nói lời quả quyết, đứng dậy bước ra ngoài.
Mọi người đứng như trời trồng, vẻ mặt không hiểu.
Lâm Nhữ vội nói: “Ta sợ kẻ giật dây đằng sau muốn giăng lưới bắt diều hâu, một lưới bắt được nhiều con. Ta sẽ không hiểu lầm biểu ca nhưng mẫu thân lại khác. Người đó muốn mẫu thân lại khiến biểu ca mất mặt trước mọi người, làm biểu ca với nhà họ Phương lục đục. Nếu không được như ý vì bị ta ngăn cản, cũng sẽ không gấp gáp. Mẫu thân biết được chân tướng chắc chắn sẽ vô cùng tức giận. Mẫu tử hiềm khích với nhau còn là chuyện tệ hơn nữa. Biểu ca bị trúng thuốc khiến cả người mất hết sức lực, còn bắt huynh ấy uống rượu, tạo nên mùi rượu cùng son phấn nồng nặc trên người biểu ca vì muốn mẫu thân ngửi được liền dấy lên nghi ngờ.”
“A!” Mọi người kêu lên sợ hãi, sắc mặt ảm đạm.
“Không sao hết, giờ ta sẽ đi xin lỗi mẫu thân, làm theo lời ta dặn là được.” Lâm Nhữ trấn an mọi người, sải bước ra ngoài.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng vội vàng chia nhau ra hành động theo lời dặn của nàng.
Đêm khuya, không có hạ nhân qua lại, Phương phủ rộng lớn im ắng trống trải, xa xa nhìn thấy đèn đuốc ở gian Phù Dung sáng rực. Lâm Nhữ cười khổ một tiếng, xoa trán.
Chuyện cần hiểu rõ thì mẫu thân hồ đồ, chuyện cần hồ đồ thì lại quá hiểu.
Mẫu thân vô cùng dịu dàng khoan dung, lòng dạ bồ tát với kẻ như Hà Dư, nhưng lại nghiêm nghị hà khắc không châm chước tí nào với Hà Lịch. Chuyện vàng lần trước, Hà Dư mất tiền vào tay người ngoài phải chạy về chẳng thấy bà tức giận, nhưng nghi ngờ Hà Lịch giấu giếm vàng lại gióng trống khua chiêng truy cứu.
Cứ luôn gây họa một cách chính trực nghiêm túc như vậy, nếu Hà Lịch giống như Hà Dư, hẳn bà sẽ chẳng quyết nắm chặt không lơi lỏng.
Tuy nhà họ Phương có ý muốn gả con gái cho Hà Lịch nhưng chưa từng nói rõ ra. Hà Lịch là con trai trưởng thành, có tự do cá nhân, tại sao cứ phải làm mất thể diện của hắn? Nếu Hà Lịch mất mặt chẳng lẽ cả bà và nhà họ Phương còn nguyên vẹn mặt mũi sao?
Phương Vị, Phương Kính, Phương Sơn cùng Dẫn Tuyền quỳ trong sảnh. Phương Khương thị lạnh mặt ngồi trên bệ. Bạch Chỉ đứng trước mặt mấy người Phương Vị, giở giọng quái gở hỏi thay Phương Khương thị: “Mùi son phấn trên người có thể do ra vào mà dính phải nhưng mùi rượu là do đâu?”
Lâm Nhữ hít một hơi sâu, thầm vui mừng.
Nếu nàng không đến, sớm muội cũng sẽ bị hỏi ra chân tướng. May mà nàng đến.
Ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Nhữ, ánh mắt Phương Khương thị lóe lên, ban đầu là bất ngờ, sau đó lúng túng, cuối cùng nổi giận, môi mím chặt, lạnh lùng nói: “Con đến làm gì?”
“Mẫu thân muốn biết gì cứ hỏi con, để họ về cả đi.” Lâm Nhữ bình tĩnh nói.
Phương Khương thị ngạc nhiên trừng Lâm Nhữ, gương mặt đỏ bừng, sau đó nước mắt cuồn cuộn chảy xuống: “Mẫu thân đang làm phiền con sao?”
Oán giận một bụng của Lâm Nhữ hóa thành không biết phải làm sao, phất tay tỏ vẻ mọi người lui ra cả đi.
Mấy người Phương Vị lục tục ra ngoài. Bạch Chỉ và Hồng Diệp đứng yên chỉ nhìn Phương Khương thị. Bà khóc thút thít, thở hổn hển nói: “Tất cả lui ra ngoài, không thấy gia chủ yêu cầu các người ra ngoài sao, nhìn ta làm gì.”
Trong lời nói hàm chứa sự mỉa mai, Hồng Diệp và Bạch Chỉ càng đứng yên một chỗ.
Lâm Nhữ vô cùng bất đắc dĩ, nếu cố chấp yêu cầu hai người kia ra ngoài sẽ không nể mặt Phương Khương thị, đành phải nén xuống. Nàng đến gần bà, nhỏ giọng nói: “Giờ biểu ca đang ở trong nhà đài Sấu Thạch, mẫu thân theo con qua xem xét tình hình của huynh ấy, xem rồi sẽ hiểu tại sao con lại yêu cầu Vị lang giấu biểu ca đi.”
Phương Khương thị vốn chỉ muốn nhỏ giọng nức nở, nghe thế, tiếng thút thít biến thành khóc gào, khàn khàn nói: “Hóa ra thật sự tìm ra nó ở ngõ Yên Chi! Con gạt mẫu thân! Sao con lại có thể cùng với hạ nô lừa dối giấu diếm mẫu thân ruột của mình? Trong mắt con có còn vị mẫu thân này không?”
“Mẫu thân nhìn biểu ca trưởng thành. Biểu ca là người thế nào mà mẫu thân không biết rõ ư?” Trong lòng Lâm Nhữ chất chứa bi ai chẳng thể nói rõ, nàng không thể nổi giận, cũng không muốn trấn an theo ý muốn của Phương Khương thị.
“Mẫu thân không biết! Mẫu thân chỉ biết nó thật sự đến ngõ Yên Chi. Nó vong ân phụ nghĩa, chê sức khỏe của Phong nương không tốt.” Phương Khương thị khóc đau lòng hơn nữa, qua một lúc, khăn ướt sũng cả.
“Hôm đó an táng phụ thân, biểu ca đã biết con với Phong nương hoán đổi thân phận rồi.” Lâm Nhữ chậm rãi nói.
Phương Khương thị “á” lên một tiếng, ngưng nước mắt, ngẩng đầu kinh ngạc, qua một lúc lẩm bẩm: “Nếu không phải nó chê sức khỏe của Phong nương không tốt, vậy có phải nó nghĩ rằng con kế vị chức gia chủ, chẳng biết lúc nào mới có thể thành thân với nó, vì thế…”
“Mẫu thân vẫn nên đi cùng con qua đó xem thử.” Lâm Nhữ than thở, khom lưng dìu Phương Khương thị.
Phương Khương thị ngây người vì lời nói vừa rồi của Lâm Nhữ, đang kinh ngạc thì Lâm Nhữ đã dìu bà ra khỏi gian Phù Dung.
Bạch Chỉ và Hồng Dệp theo sát. Lâm Nhữ không muốn hai người họ cùng đi sợ gây thêm rắc rối, nhưng Phương Khương thị lại cố chấp nên không nói nữa.
Chậm trễ một lúc như vậy, khi nàng vừa về nhà đài Sấu Thạch, Vương đại phu cũng đến ngay.
Ban đầu Phương Khương thị còn nhăn nhó, cho rằng sự yếu ớt của Hà Lịch là giả bộ, đợi Vương đại phu bắt mạch xong kết luận Hà Lịch trúng mê hương, cũng không uống rượu, bà câm miệng.
Những người khác nói bà không tin, nhưng Vương đại phu đã chữa trị cho Cẩm Phong ngay từ khi chàng mới chào đời. Tính tình ông ngay thẳng, say mê y thuật, mỗi ngày nếu không phải vào rừng núi tìm cây thuốc thì xem bệnh cho bệnh nhân, nghiên cứu sách y học, quanh đi quẩn lại chỉ mặc mấy bộ áo chàm, xem tiền của như rác rưởi, không màng đến chuyện đối nhân xử thế, nên lời ông nói dù bà không muốn tin cũng phải tin.
Vương đại phu kê đơn thuốc, Uyển Sơ tiễn ông ra khỏi phủ. Cảnh Sơ bận rộn sắc thuốc, Sùng Huy đến quán Minh Sắt cầm xiêm áo của Hà Lịch về để hắn thay ra.
Phương Khương thị lôi Lâm Nhữ ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này thế nào?”
“Có kẻ muốn biểu ca nảy sinh xung đột với chúng ta. Nếu như cứ làm ầm lên không thể tháo gỡ, biểu ca không sống nổi trong nhà chúng ta nữa, họ sẽ được hả hê vừa ý.” Lâm Nhữ chà mặt, mệt mỏi khó lòng chịu đựng, cẩn thận kể lại mấy chuyện đấu đá ngầm trên thương trường, Lâm Nguyên cùng Quách Thành An cấu kết nhau làm chuyện xấu nhiều lần ép quyên tiền, lại nói: “Lần trước phủ thứ sử bắt phụ thân, vì Lỗ Huyền chết đột ngột nên chúng ta mới tạm thời thoát khỏi tình cảnh khốn khó, nhưng kiếm sắc treo cao trên đầu, nguy cơ cũng chưa được loại bỏ, không chừng một lúc nào đó sẽ bắt cả con. Nếu con bị bắt, mẫu thân biết đại huynh thế nào, nhị huynh yếu ớt như vậy chẳng làm được gì cả, người mà mẫu thân và nhà họ Phương trông cậy được chỉ có biểu ca. Biểu ca một lòng một dạ vì nhà họ Phương, chúng ta đừng làm băng giá trái tim của huynh ấy, gây ra những hành động khiến người thân đau khổ, kẻ thù khoái trá.”
Bình luận facebook