• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (4 Viewers)

  • Chap-157

Chương 157: Khổng Tước Xòe Đuôi




Chương 157 : Khổng tước xòe đuôi
Tuy rằng sợ hãi một phen nhưng không gặp nguy hiểm, sức khỏe của Hà Lịch cũng không có gì đáng ngại. Lâm Nhữ vẫn không muốn cho qua, hôm sau kêu Hà Lịch gác lại chuyện phường quạt, tự tra xét kẻ giở trò sau màn.
Nhưng không có thu hoạch gì.
Ngõ Yên Chi ban đêm tấp nập, ban ngày vắng vẻ, không ai thấy bộ dạng người dắt ngựa đưa Hà Lịch đến, người trong thanh lâu hai đầu ngõ cũng bảo không thấy, bà chủ lầu Ấp Thúy cũng nói chỉ thấy ngựa với Hà Lịch, không thấy người dắt.
Lúc Hà Lịch mang người đi nghe ngóng, Yên La dẫn một chàng trai cao gầy khoảng hai mươi từ cửa ngõ phố Kim Sơn băng qua hòn giả sơn vào Tạ phủ. Tạ phu nhân đang ở trong nhà chờ, người đó thấy Tạ phu nhân, quỳ xuống cung kính, dập đầu một cái rồi đứng dậy đáp lời.
Tạ phu nhân ngồi nghiêm nhận lễ, cũng không đỡ gã lên.
Giọng người đó trầm khàn, kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra ở Phương phủ đêm trước.
Tạ phu nhân âm thầm lắng nghe. Người đó kể hết, bà nhàn nhạt nói: “Được, ta biết rồi, lui đi.”
Yên La tiễn người rồi quay lại, Tạ phu nhân vẫn ở trong phòng, ngồi yên không nhúc nhích. Yên La vén gấu váy lên bước khẽ đến, ngồi xổm ở đối diện, nhỏ giọng nói: “Tỷ cũng đừng nản chí, lại nghĩ thêm cách khác, sẽ luôn có cách để Phương Khương thị trách cứ Hà Lịch, Hà Lịch sẽ xích mích thành thù với nhà họ Phương.”
“Không dễ đâu.” Tạ phu nhân nói thật nhỏ, giơ tay nhíu trán, ống tay áo trượt xuống lộ ra xuyến móc xích vàng hoa văn hình con dơi khảm một đoạn ngọc trắng trên cổ tay, móc xích vàng được chế tác tinh xảo lộng lẫy sang trọng cực kỳ, đoạn ngọc trắng tinh khiết không tạp chất trang nhã đẹp mắt, tôn lên cổ tay trắng nõn càng thêm mê người. Tuổi bà đã hơn bốn mươi nhưng vẫn phong hoa như trước.
Yên La nhìn bà, trong mắt thoáng qua nỗi xót thương, khẽ thở dài nói: “Kế hôm qua chặt chẽ như vậy, Hà Lịch cách lòng với nhà họ Phương đã vào thế tất nhiên rồi, ngờ đâu Phương Lâm Nhữ lại lanh trí như vậy, phản ứng nhạy bén, bụng dạ rộng lượng, quả thực không thể ngờ đến.”
“Đúng thế.” Tạ phu nhân thất vọng, ánh mắt trống rỗng, ngón tay không ngừng vò nát tay áo: “Hà Lịch đã biết nó là con gái. Nói đến đó, Hà Lịch là vị hôn phu của nó, Phương Khương thị chỉ là nhạc mẫu còn không tha thứ dễ dàng, nó lại tin chắc Hà Lịch giữ thân trong sạch, không vướng vào chốn bụi trần, giúp đỡ giấu diếm vẹn tròn cục diện, chuyện này thật khó, ta không thể bằng nó được.”
Yên La rủ mi, yên lặng không nói gì.
Bên ngoài nói rằng Tạ Thiên mất quá sớm là do quạt nhà họ Tạ không so được với quạt nhà họ Phương, quá áp lực mà hậm hực trong lòng không thể giải. Thật ra thì không hẳn thế.
Tình hình quạt nhà họ Tạ trên thương trường ngày một xấu đi chỉ là một phần, áp lực do ghen tuông đố kỵ của Tạ phu nhân đè ép Tạ Thiên lớn hơn nhiều.
Ngoại trừ những lúc “đến tháng” không thể ra khỏi cửa, những thời gian khác, Tạ phu nhân muốn đi theo Tạ Thiên không rời nửa bước.
Đàn ông bàn chuyện làm ăn dù gì cũng phải đi vào mấy chỗ không đàng hoàng, chẳng hạn như thanh lâu ca quán. Tạ Thiên không thể mang Tạ phu nhân đến những nơi như vậy, chỉ có thể đường đường chính chính qua lại với các người buôn quạt. Có phu nhân ở cạnh, nói chuyện phải thận trọng nghiêm túc. Tính tình Phương Đức Thanh cởi mở rộng lượng, thủ đoạn nhạy bén, làm người nghĩa khí. So sánh hai bên, nhà họ Tạ ngày càng rơi xuống thế yếu.
Thêm nữa, Tạ Thiên vô cùng xinh đẹp, các cô nương ái mộ ông rất nhiều, từ rõ ràng đến âm thầm đếm không hết được. Mỗi khi Tạ phu nhân ghen tuông bóng gió, Tạ Thiên yêu bà không thể không xuống nước cười làm lành, một ngày hết nửa thời gian để dỗ dành Tạ phu nhân. Cứ như vậy, chuyện phường quạt không tránh khỏi bị nán lại.
Năm đó thiếp thân hầu hạ đã ít nhiều khuyên răn Tạ phu nhân, chẳng hiểu sao Tạ phu nhân cứ lo lắng Tạ Thiên sẽ bị hoa cỏ bám lấy, không nghe lọt được nửa câu. Tạ Thiên mất được mấy năm, bà mới từ từ tỉnh táo lại, âm thầm hối hận.
Chủ tớ nhìn nhau không nói gì một lúc, sau đó Yên La nhỏ giọng hỏi: “Tiếp theo sẽ làm gì? Tỷ có dự định gì chưa?”
“Phương Lâm Nhữ đã nghi ngờ tỷ rồi. Tạm thời chúng ta đừng làm gì cả, cứ để nhà họ Quách cắn nhà họ Phương ác liệt hơn là được.” Tạ phu nhân cười khẽ, nơi đáy mắt thoáng qua sự độc ác: “Phòng thị với Quách Thành An một mực muốn giẫm đạp nhà họ Phương lên làm gia tộc làm quạt đứng đầu. Tỷ phải dụ Phòng thị, để Quách Thành An thiêu rụi phường quạt nhà họ Phương.”
“Phóng lửa đốt phường quạt sao!” Yên La kêu lên sợ hãi, sắc mặt tái mét: “Vậy có độc ác quá không? Phường quạt bị thiêu, người của nhà họ Phương tất nhiên sẽ dập lửa. Nước lửa vô tình, nếu chỉ thiêu hủy phường quạt đã đành, lỡ đốt chết người thì sao được chứ!”
Tạ phu nhân nhắm mắt, hàng mi dài rậm, đôi môi trơn bóng, sau một lúc im lặng, bà mở mắt ra, đáy mắt đỏ bừng, hơi nước lởn vởn: “Tỷ cũng không muốn, nhưng Phương Lâm Nhữ quá thông minh, nếu nó không bị thương nặng thì không để động vào nhà họ Phương được. Trước mắt không làm gì, đợi nó làm gia chủ được thời gian dài, thu phục được lòng người trong lẫn ngoài, căn cơ đã vững, càng không thể dao động được nó.”
“Nhưng… làm như vậy quá…” quá thất đức! Môi Yên La run run không nói nên lời.
“Không làm như vậy, chẳng lẽ tận mắt chứng kiến nhà họ Phương lớn mạnh, Phương Lâm Nhữ đứng vững sao?” Tạ phu nhân nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Yên La không đáp.
Tạ phu nhân lấy trong tay áo ra một xấp giấy, bên trong là tin tức do nội gián ghi lại, bà lấy trong đó ra một tờ, nhìn thoáng qua rồi nói: “Kêu Xuân ma ma sắp xếp Linh Lung đi tiếp khách khác.”
“Chẳng phải muốn Linh Linh mê hoặc Thư Vĩnh Căn sao?” Yên La kinh ngạc.
Tạ phu nhân muốn cài nội ứng trong phường quạt nhà họ Phương. Nhưng phường quạt tuyển thợ đều phải có gốc tích, không biết làm sao chỉ có thể thu mua người, để Lâm Nhữ không nghi ngờ, hành động vô cùng bí mật.
Sau khi kiểm tra qua mấy trăm người thợ trong phường quạt họ Phương, Tạ phu nhân chọn Thư Vĩnh Căn.
Con gái Thư cửu nương của Thư Vĩnh Căn gả cho Phương Vị. Sau khi Phương Hiếu mất, Phương Vị nhất định là quản sự nhà họ Phương. Có mối quan hệ này, tóm được Thư Vĩnh Căn tương đương với việc nắm trong tay Phương phủ cùng phường quạt nhà họ Phương.
Thê tử của Thư Vĩnh Căn đã qua đời hơn mười năm, ông góa vợ chỉ có mụn con gái. Con gái xuất giá rồi trong nhà chỉ có mình ông, mọi chuyện xuôi chèo mát mái.
Trước đó vài ngày, Tạ phu nhân sai người diễn một vở kịch trên đường Thư Vĩnh Căn về nhà, Linh Lung bị một tên vô lại quấn lấy, lảo đảo nhào vào ngực Thư Vĩnh Căn. Ông góa vợ rất nhiều năm, lại ở cái tuổi đao bén chưa cùn. Linh Lung thủ đoạn cao, kêu ríu rít một tiếng, eo thon như dây mây mềm mại quấn lấy, ôm chặt Thư Vĩnh Căn khóc như hoa lê đẫm mưa, thoáng chốc khiến Thư Vĩnh Căn nảy lên ý nghĩ kì lạ, khí khái anh hùng tăng lên gấp bội, đối kháng với tên vô lại do Tạ phu nhân sắp xếp để bảo vệ Linh Lung. Tên vô lại buông mấy lời độc ác rồi rời đi. Linh Lung vô cùng cảm kích, hỏi tên họ của ân nhân đến cửa nói lời cám ơn, thường xuyên qua lại bèn hóa thành chuyện tốt.
Sau đó Thư Vĩnh Căn biết Linh Lung là cô nương lầu Ấp Thúy cũng si tình không đổi.
Bà chủ theo sự mớm lời của Tạ phu nhân, giả bộ như tác thành cho sự si tình của đôi bên, không sắp xếp Linh Lung tiếp khách khác.
Hai người vui mừng sung sướng, hàng đêm vui vầy.
“Kêu Linh Lung tiếp khách, lại buông lời rằng nếu có tiền có thể chuộc Linh Lung về, ép Thư Vĩnh Căn phải gấp gáp kiếm tiền ở khắp nơi. Còn tỷ sẽ ẩn ý với Phòng thị, để Quách Thành An đi tìm Thư Vĩnh Căn hứa hẹn nhiều tiền tài, để ông ta làm nội ứng phóng hỏa đốt phường quạt nhà họ Phương.” Tạ phu nhân lạnh lùng nói.
“Tỷ thật sự muốn làm vậy sao?” Giọng Yên La khẽ run.
“Nhất định phải làm thế, muội đừng có lòng dạ bác ái nữa. Nếu không phải nhà họ Phương độc chiếm thị trường quạt hợp hoan, Thiên ca sẽ không chết.” Hốc mắt Tạ phu nhân đỏ ửng, cắn răng rồi cười nhạt: “Cho dù Quách Thành An có làm việc không thể chê vào đâu được, chúng ta cũng có thể lộ đầu mối cho Phương Lâm Nhữ. Nhà họ Phương bị tổn thất nặng nề, lại đẩy nhà họ Quách lên đầu sóng ngọn gió, trai cò cắn nhau, nhà họ Tạ chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi.”
Tạ phu nhân không đợi Yên La mở miệng lại nói tiếp: “Thư Vĩnh Căn là phụ thân của Thư cửu nương. Ông ta làm chuyện sai lầm, Thư cửu nương sẽ gặp họa theo. Nghe nói tình cảm phu thê của Thư cửu nương với Phương Vị mặn nồng thắm thiết, tất nhiên không đành lòng nhìn thấy cô ta gánh tội, khi đó, nếu Phương Lâm Nhữ bãi chức quản sự của Phương Vị, Phương Khương thị nhân hậu yếu đuối, công việc vặt trong Phương phủ sẽ rối cả lên. Phương Lâm Nhữ lo được đầu này không lo được đầu kia, chúng ta thừa cơ hành sự có thể đẩy ngã được nhà họ Phương.”
Yên La nắm tay áo, người run rẩy, tiếng phản đối nghẹn ở cổ họng, sau cùng không nói nên lời.

Hà Lịch tra xét mấy ngày không tra ra được kẻ đứng sau màn, chuyện phường quạt rất nhiều, một mình Lâm Nhữ muốn mẻ đầu sứt trán. Tuy cục tức này nuốt không trôi nhưng cũng đành bỏ qua.
Mấy ngày nay Sùng Huy rất ít ghé phường quạt. Hắn không phụ trách cụ thể mảng nào, có đến cũng chỉ dạy thợ làm quạt. Đêm hôm ấy đã qua lâu rồi, Lâm Nhữ nhìn thấy hắn thì mặt mày bình tĩnh nhưng trong lòng khó xử đan xen với xấu hổ, không biết thẹn thùng nhiều hơn hay phiền muộn nhiều hơn, vui mừng vì không gặp hắn. Buổi tối về nhà đài Sấu Thạch, nghe nói hắn ghé lầu Thuật Hương chơi với Cẩm Phong rồi cũng không gọi hắn qua.
Bụng của Tố Tâm và Tố Vấn đã lộ rõ. Tinh thần của Cẩm Phong tốt hơn trước nhiều, mỗi ngày ăn được nhiều hơn, Phương Khương thị cũng không hở chút lại đòi Lâm Nhữ thăm Cẩm Phong.
Cuộc sống yên bình trôi qua hơn mười ngày. Tết trung thu sắp đến, Lâm Nhữ chợt nhớ, nghe nói đám Hà tam lang có ghé qua hai lần sau đó im hơi lặng tiếng luôn. Hôm nay từ phường quạt về nhà đài Sấu Thạch, đang muốn hỏi Uyển Sơ và Cảnh Sơ thì Sùng Huy đến.
Lá tử đằng đã ngả vàng nhuốm hơi sương thu. Từng cơn gió thu thổi xào xạc qua lành lạnh. Ánh mặt trời lặn mờ mờ ảo ảo. Người rảo bước đi đến toàn thân trắng như mây. Tầm mắt đối nhau, đuôi mắt chếch lên, nụ cười nở rộ trên gương mặt anh tuấn, niềm sung sướng lộ ra từ lông mày, hàng mi, thậm chí mỗi một chỗ quanh người, nồng nàn như rượu mạnh lắng đọng nghìn năm.
Góc cạnh sắc sảo của Lâm Nhữ bị ưu tư nói không rõ bàn không được mài bóng loáng nhẵn nhụi, khẽ mỉm cười.
Sùng Huy đến gần, cầm một xấp giấy trong tay vẫy vẫy với Lâm Nhữ, khóe miệng nhếch lên cao như khổng tước xòe đuôi, lộng lẫy đung đưa, đắc ý cực kỳ: “Nhị lang, nàng đoán xem đây là gì?”
Lâm Nhữ biết gì đâu, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Không đoán.”
“Đoán thử đi mà.” Sùng Huy vô cùng hưng phấn xích lại gần, ánh mắt lấp lánh như chú hồ ly gian xảo, chỉ dẫn gà con từng bước rơi vào cạm bẫy hắn đã giăng sẵn.
Lâm Nhữ không hứng thú lắm, liếc qua mấy tờ giấy đó, mơ hồ có thể nhìn ra là các loại khế ước mua bán nhà đất, thoáng ngẩn người, nghĩ đến một chuyện, nàng ngồi trên bệ rồi lại đứng lên, hơi cao giọng: “Gia sản mà biểu ca bị thúc bá lừa gạt sao?”
“Đúng vậy.” Sùng Huy cười hì hì, nịnh bợ nàng: “Nhị lang thông minh thật, đoán cái trúng ngay.”
“Để ta xem thử.” Lâm Nhữ không kiềm được hưng phấn.
Không biết mấy thứ này có phải là sản nghiệp năm đó của Hà Lịch hay không. Quanh năm hành tẩu bên ngoài, chỉ nhìn một cái, nàng cũng biết đống khế ước này đều là thật, vui vẻ nói; “Mau sai người mời biểu ca đến kiểm tra.”
“Trước khi đến, ta đã sai người mời Hà đại lang rồi.” Sùng Huy lộ ra vẻ mặt ta cũng biết nàng sẽ nói vậy, ta đúng là liệu sự như thần.
“Thật thông minh.” Lâm Nhữ không keo kiệt lời khen, hắn làm được việc thì phải khen ngợi. Mới nói xong nàng lại vội ngậm miệng, cảnh giác trừng hắn.
Sùng Huy không phụ kỳ vọng của nàng, quả nhiên xích lại gần, vô cùng thèm muốn tha thiết hỏi: “Nhị lang, ta làm được chuyện tốt, nàng cho ta cắn môi được không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom