• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (2 Viewers)

  • Chap-162

Chương 162: Tàn Phế Cả Đời




Chương 162 : Tàn phế cả đời
Lòng như lửa đốt, cả đường đi Lâm Nhữ giục ngựa không ngừng nghỉ chạy vội về Nhuận Châu.
Bàn tay cầm cương đến tê dại, làn da bắp đùi trong bị ma sát không còn lành lặn. Lâm Nhữ cưỡi ngựa như bay, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, mau lên, phải mau hơn nữa, dùng thời gian nhanh nhất ngắn nhất trở về Nhuận Châu, chống đỡ cho nhà họ Phương, bảo vệ mấy trăm miệng ăn từ người trong Phương phủ đến thợ trong phường quạt.
Đêm khuya không nhìn rõ đường, chỉ cần chút sơ sẩy đi lệch đường, ngựa và người đều chết chắc.
Cái gì cũng bất chấp, nàng chỉ biết chạy, giục ngựa chạy nhanh về phía thành Nhuận Châu.
Giờ Thìn ngày mười tám tháng tám, Lâm Nhữ vào thành Nhuận Châu, tới trước cửa Phương phủ, con ngựa kêu lên một tiếng thê thảm, vó ngựa mất sức ngã gục xuống.
Bên ngoài cửa phủ không có các thương hộ đòi nợ bao vây.
Lẽ nào đã vào trong phủ cướp bóc rồi!
Lòng Lâm Nhữ chùng xuống, nàng cắn răng nén mệt mỏi, lết đôi chân nặng như chì vào trong.
“Nhị lang!” Cảnh Sơ kêu khóc từ trong ra đón Lâm Nhữ.
“Trong phủ thế nào? Người các hiệu buôn đuổi đến đòi tiền có vào trong cướp đoạt không?” Lâm Nhữ vội hỏi.
“Không sao, đã giải tán hết rồi.” Cảnh Sơ lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Hà đại lang nhờ người đỡ ngài ấy đến hiệu cầm đồ, lấy những khế ước mua bán nhà đất là gia sản của ngài ấy ở Việt Châu ra cầm. Ngài ấy lấy lí do cần dùng gấp nên chỉ cần cầm hai mươi nghìn lượng vàng, dù giá trị đến ba mươi nghìn lượng vàng. Ngài ấy lại là đại quản sự nhà họ Phương, đều biết nhà họ Phương thật sự đã xảy ra chuyện nên cần tiền gấp, cửa hiệu không phái người đến Việt Châu thẩm tra, không biết những sản nghiệp kia không thể đổi bán, thuận lợi lấy được tiền, mỗi hiệu buôn còn nợ đều trả số tiền lớn rồi, chỗ còn thiếu, Hà đại lang hứa hẹn trả hết trong vòng nửa tháng, bọn họ giải tán cả.”
Lâm Nhữ cắn môi, nén niềm cảm động xuống, bước vào trong.
“Sức khỏe của biểu ca thế nào?”
“Giữ được mạng, nhưng Vương đại phu nói… e là phải nằm giường cả đời.” Nước mắt mới ngừng của Cảnh Sơ lại rơi xuống.
“Đám người Vị lang với Phương Thành thì sao?”
“Cả người Thành quản sự bị phỏng quá nặng, không có phần da thịt lành lặn, sau khi nhìn thấy Hà đại lang được mang ra thì ngất xỉu, giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tay trái của Vị quản sự bị gãy toàn bộ, để tránh da thịt thối rữa sẽ nhiễm trùng vào xương và nguy hiểm đến tính mạng nên cắt đứt từ bả vai.” Cảnh Sơ cố gắng che miệng nhưng không ngăn được tiếng khóc.
“Phương bá… không thể cứu được sao?” Lâm Nhữ cắn răng, cố nén mà hỏi.
Phương Hiếu nhìn nàng lớn lên, dốc lòng trung thành với nhà họ Phương, trong mắt trong lòng chỉ có nhà họ Phương. Tuy ông là hạ nhân nhưng không khác gì bá phụ ruột của nàng.
Cảnh Sơ gật đầu thật khó khăn, giọng nói khàn khàn: “Hà đại lang đã căn dặn, Phương quản gia không phải người làm, an táng theo lễ của chủ tử, hôm nay đặt linh cữu ở gian Hồng Xuân.”
“Vô cùng thỏa đáng.” Lâm Nhữ gật đầu, nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt, ngừng một lúc rồi mở mắt, liếc về hướng lầu Thuật Hương, vội hỏi: “Phong nương không sao chứ?”
Cẩm Phong là người đa sầu đa cảm, nghe chuyện lớn như vậy nhất định sẽ gục ngã, cơ thể của Tố Tâm và Tố Vấn ngày càng nặng nề, Cẩm Phong mà ngã gục, hai nàng ấy rối bời, e là cũng không chịu đựng nổi.
“Không sao hết, đêm đó Hà đại lang đã cho ém tin tức không truyền đến lầu Thuật Hương, cũng đã căn dặn phu nhân, tử thủ trong nhà trên núi Trừng Y, chỉ cho mấy người ra vào, nhị nương không biết chuyện gì xảy ra, không chịu đả kích nên tinh thần vẫn tốt.” Cảnh Sơ nói.
Hà Lịch làm việc quá ổn thỏa chu đáo, tỉ mỉ kĩ lưỡng, Lâm Nhữ nghĩ đến sau này hắn chỉ có thể nằm liệt giường, đau thương khó đè nén, cố nhịn xuống. Nàng vẫn luôn giả trai, xiêm áo không quá nhiều, đồ trang sức càng ít, chỉ có mấy cây trâm. Nàng dặn Cảnh Sơ đi tìm Phương Khương thị, lấy đồ trang sức hay các món đồ quý, kể cả những vải vóc bảo vật ngày thường không dùng đến để trong phòng kho ra, mau chóng đổi bán hết thành tiền.
“Chiều hôm qua lấy hết cả rồi, tam nương mang cả đồ của cô ấy đến, nô tỳ mang đổi bán hết cả, tổng cộng được mười nghìn lượng vàng, phu nhân đưa cả khế ước mua bán nhà của nhị nương cho nô tỳ, tạm thời vẫn chưa mang đi bán. Hà đại lang căn dặn, tất cả người bị phỏng đều mời đại phu chữa trị tận tình, chi phí đều trích từ của công, năm thợ quạt đã chết thì bồi thường cho nhà họ mỗi nhà năm mươi lượng vàng. Hà đại lang sai nô tỳ nói với người thân của năm người đó, tiền bồi thường ít nhất là năm mươi lượng vàng, cụ thể thì đợi ngài về làm chủ, để họ làm tang lễ đàng hoàng sắp xếp ổn thỏa cuộc sống.”
“Rất tốt!” Hốc mắt Lâm Nhữ đỏ bừng, khẽ than: “May mà có biểu ca! May mà có biểu ca!”
“Đêm hôm đó Liễu di nương kêu gào, bị Hà đại lang hạ lệnh cấm túc, hôm qua tam nương đi tìm bà ấy, muốn bà ấy lấy vốn riêng ra để cùng qua cơn hoạn nạn với gia đình, bị bà ta mắng ầm lên một trận.”
Lâm Nhữ nhỏ giọng nói: “Chớ cưỡng ép Liễu di nương, biết cái tốt của Khởi nương là được rồi.”
“Tam nương thật hiếm có. Phương quản gia qua đời. Vị quản sự bị thương nặng. Cửu nương khóc mãi không làm được gì còn phải chăm sóc Vị quản sự. Mấy nhị quản sự đều bị thương nặng không thể gắng gượng. Uyển Sơ bận chăm sóc Hà đại lang. Từ trước đến nay phu nhân không quản việc gì. Hai ngày nay may nhờ có tam nương cáng đáng nên trong phủ mới không rối loạn cả lên.” Cảnh Sơ nói.
Lâm Nhữ khẽ than.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, mong rằng qua chuyện này, mẫu thân không còn có thành kiến gì với Phương Tú Khởi nữa.
Càng đến gần quán Minh Sắt, bước chân của Lâm Nhữ càng chậm.
Cột xương sống bị gãy, không biết hắn đã phải chịu đau đớn đến nhường nào, nhưng Hà Lịch lại cố nén xuống, đang bị thương nặng còn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa hết cả.
Là điều gì đang chống đỡ cho hắn, lúc trước không muốn đối mặt, giờ đây không dám đối mặt lại biết rất rõ.
Những niềm thương yêu lặng lẽ ấy, những ánh mắt thương xót kia, bóng người sớm khuya vất vả như đang lướt qua, không cho phép nàng quên, cũng không thể nào quên đi.
Mắt Uyển Sơ đã khóc sưng, hốc mắt như đèn lồng lớn màu đỏ, ánh mắt híp lại thành đường kẻ, nhìn thấy Lâm Nhữ gọi một tiếng “nhị lang”, thất thanh khóc lóc.
“Nhữ lang…” Hà Lịch ngẩng đầu lên thật khó khăn, trước khi vọt vào phường quạt hắn đã xối nước rồi nên không bị phỏng trên người, nhưng da mặt lại bị đốt. Màu đỏ thẫm sạm lại, thoa thuốc lên nên có màu xanh lẫn trong màu đỏ, nhìn rất thê lương. Cột xương sống bị thương nên không thể nằm thẳng, khi nằm đầu cũng nghiêng sang một bên, mất tự nhiên khó chịu cực kì. Hai tay ôm tảng đá nóng để đập tường nên giờ lòng bàn tay be bét máu, chỉ thấy xương không thấy thịt đâu. Nếu không phải hắn có thể cử động, nhìn thương tích chắc tưởng rằng hắn là người chết.
Lâm Nhữ quỳ trước giường, nắm lấy cánh tay Hà Lịch, nhỏ giọng nói: “Biểu ca, muội về rồi, huynh cứ yên tâm nghỉ ngơi, dưỡng sức khỏe thật tốt.”
“Nhữ lang… huynh… huynh…” Hà Lịch mở miệng, thở hổn hển thật khó khăn.
“Biểu ca muốn nói gì muội đều biết. Thật ra hôm đó huynh không nên vào trong, huynh biết rõ với nhà họ Phương này, huynh rất quan trọng, huynh không thể xảy ra sơ xuất gì. Nhưng huynh lại không thể không vào, vì đám người Phương Thành đang ở trong đó. Họ không để ý đến an nguy của bản thân mà chạy vào muốn lấy ngọc trụy ra, cứu vãn lại chút tổn thất cho nhà họ Phương. Họ coi trọng tình nghĩa như vậy, huynh không thể mặc kệ họ được, dù cơ hội chỉ có một phần một vạn, huynh cũng phải nghĩ cách cứu họ ra, nên huynh mới phải lờ đi an nguy của bản thân mình. Muội biết huynh không phải người không phân được nặng nhẹ.” Lâm Nhữ dịu dàng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom