Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-163
Chương 163: Đại Nhân Đại Nghĩa
Chương 163 : Đại nhân đại nghĩa
"Nhữ lang à… huynh…” Yết hầu Hà Lịch nghẹn ngào như đang gọi nàng, đáy mắt sâu nặng không nỡ, tham lam nhìn Lâm Nhữ.
“Biểu ca, huynh nhất định phải kiên cường chống chọi với diêm vương. Huynh biết mà, nhà họ Phương không thể rời bỏ huynh, muội cũng không thể rời bỏ huynh, huynh còn phải bảo vệ muội.” Lâm Nhữ nhìn hắn chằm chằm.
“Được, huynh hứa với muội, nhất định sẽ sống sót.” Hà Lịch lẩm bẩm, ánh mắt từ từ nhắm lại.
“Hà đại lang!” Uyển Sơ kêu lên sợ hãi.
“Không sao hết, biểu ca chỉ vì quá mệt mỏi nên chợp mắt nghỉ ngơi thôi.” Lâm Nhữ cười cười, ngón tay mà thịt da lẫn lộn của Hà Lịch nắm chặt lấy nàng không buông. Nàng biết hắn rất kiên cường, sẽ không bỏ lại nàng một mình đối mặt với gió rét cắt da, một mình đối chọi với tình thế không lối thoát.
“Nô tỳ hồ đồ.” Uyển Sơ khẽ khóc: “Từ tối trung thu đến giờ Hà đại lang chưa hề chợp mắt.”
“Chăm sóc biểu ca thật tốt.” Lâm Nhữ cắn môi cố nén đau buồn.
Rất nhiều việc phức tạp, Lâm Nhữ không thể ở lại lâu, đứng dậy vội đi thăm đám Phương Vị, Phương Thành.
Phương Thành bị phỏng toàn thân, thảm không nỡ nhìn, chỉ dùng thuốc để giữ mạng. Đại phu nói hắn có thể sống nổi hay không đành phải nghe theo ý trời.
Tay trái của Phương Vị bị đứt từ bả vai, vẻ mặt xám xịt, môi khô khốc. Lâm Nhữ vừa nhìn thấy, hốc mắt đã đỏ bừng không kiềm nén được. Nhưng Phương Vị lại cười toét miệng, mặt mày vui vẻ như thường ngày vậy, lộ ra hai cái răng hổ đáng yêu an ủi nàng: “Tôi không sao hết, nhị lang đừng đau lòng.” Gã nói tiếp: “Phụ thân đã lớn tuổi rồi, mấy ngày trước ông cứ nói, lão gia đi rồi ông cũng không sống được bao lâu nữa, giờ đã đi ngay không đau khổ cũng tốt lắm rồi.”
“Vị lang!” Lâm Nhữ cắn chặt môi, lời an ủi như mây trôi, không thể cứu lại được cánh tay trái đã mất của Phương Vị.
Lâm Nhữ nghiêng đầu nhìn Thư cửu nương. Ngày trước Thư cửu nương rất xinh, đôi mắt to sáng ngời, đẹp đẽ hoạt bát, giờ lại như xác khô, hốc mắt trũng sâu xanh đen, đáy mắt đỏ bừng, gò má hóp lại không thấy thịt đâu, xương gò má nhô ra, môi cắn ra dấu răng rất sâu rỉ máu. Thư cửu nương thấy Lâm Nhữ nhìn mình nên miễn cưỡng nhếch môi gượng cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Ra khỏi phòng Phương Vị, Lâm Nhữ lại ghé thăm những người khác.
Mấy nhị quản sự cùng mười mấy thợ quạt bị phỏng rất nặng, những người bị thương nhẹ hơn là hạ nhân Phương phủ theo Phương Vị xông vào cứu Hà Lịch ra. Mọi người nhìn thấy Lâm Nhữ, dù là hán tử cao lớn thô kệch cũng không nhịn được mà bật khóc.
Lâm Nhữ rưng rưng nén đau buồn, trấn an họ vài câu mới rời đi.
Các đại phu trong thành Nhuận Châu đều được mời đến, ai nấy đều có sở trường riêng. Y thuật của Vương đại phu cũng cao minh vô cùng nhưng với việc chữa phỏng và tổn thương cột sống lưng của Hà Lịch lại không thạo, trước mắt chỉ có thể kiểm soát thương tích, giữ được tính mạng.
Lâm Nhữ dặn Cảnh Sơ: “Phương Kính đi sau ta, chắc khoảng một hai canh giờ nữa sẽ trở lại. Cô nói với gã, để gã nghỉ ngơi nửa ngày rồi nhanh chóng lên đường, hỏi thăm thử đại phu ở các châu quận có sở trường chữa trị phỏng và thương tích của biểu ca, dùng số tiền lớn để mời về, càng nhanh càng tốt, chi cho gã hai trăm xâu tiền làm lộ phí và đặt cọc cho đại phu.”
Ăn cơm, rửa mặt, chải đầu, đổi xiêm áo xong, Lâm Nhữ mới đi gặp Phương Khương thị.
Chỉ cần không ngốc sẽ nhận biết được mấy phần khi nhà họ Phương phải đối mặt với nguy cơ, huống hồ Cảnh Sơ lại đến hỏi bà vốn riêng để cầm đi đổi bán, có thể tưởng tượng được tình cảnh gian nan cỡ nào, hai ngày nay Phương Khương thị giấu Cẩm Phong khóc đến ngất xỉu mấy lần, sợ Cẩm Phong nhìn ra, mượn cớ Lâm Nhữ ra ngoài nên trong nhà nhiều việc cần có người quản lý, bà không dám đến lầu Thuật Hương, yên lặng rơi nước mắt trong gian Phù Dung.
Phương Khương thị nhìn thấy Lâm Nhữ như người chết đuối vớ được khúc gỗ nổi, ánh mắt chợt sáng bừng, bà vội hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Phường quạt cháy trụi rồi, tổn thất tính ra chừng mười mấy nghìn lượng vàng. Nhà chúng ta giờ trừ rừng trúc tía, căn nhà và một ít ruộng đất, những thứ khác đều đã mất. Nhưng những thứ này đều là chuyện nhỏ, tiền mất rồi có thể kiếm lại, số lượng lớn người bị thương có thể bình yên hay không mới là chuyện quan trọng.” Lâm Nhữ khàn giọng nói.
“Vậy làm… làm sao mới tốt đây?” Phương Khương thị lắp ba lắp bắp hỏi.
“Phải xoay xở được tiền, trả nợ còn thiếu bên ngoài, dùng hết khả năng cứu người, sau đó sớm khôi phục việc làm quạt.” Lâm Nhữ nhỏ giọng nói.
“Xiêm áo trang sức của mẫu thân, cả châu báu trong phòng đều gom lại đưa Cảnh Sơ cầm đi bán rồi, cả khế ước mua bán nhà cho Cẩm Phong cũng đã giao cho Cảnh Sơ.” Phương Khương thị vội nói.
“Con biết, đã để mẫu thân chịu uất ức rồi.” Lâm Nhữ cười nói, châm trà, hai tay bưng cho Phương Khương thị, an ủi bà: “Mẫu thân cũng không cần lo lắng quá, con tự chu toàn được. Mẫu thân giữ gìn sức khỏe để con khỏi lo lắng về sau là ổn rồi.”
“Con đó…” Phương Khương thị rơi nước mắt, sau hai ngày kinh hoảng, giờ thấy con gái bà đã yên lòng lại, chậm rãi nhấp hai ngụm trà, chỉ cảm thấy thơm mát vô cùng, sảng khoái tận xương.
“Có một số chuyện con muốn bàn bạc với mẫu thân.” Lâm Nhữ chậm rãi nói.
Phương Hiếu qua đời, Phương Vị bị thương nặng, Thư cửu nương phải chăm sóc Phương Vị nên không thể đi sắp xếp công việc được, mấy nhị quản sự phía dưới cũng bị thương nặng nên không thể làm việc. Lâm Nhữ muốn tuyên bố rõ ràng cho Phương Tú Khởi xử lý việc trong phủ, vì nâng đỡ Phương Tú Khởi và lập uy cho nàng, nên muốn cho nàng dọn vào nhà trong núi Trừng Y.
Thương tích của Hà Lịch rất nặng, thời gian dưỡng thương ước chừng không chỉ nửa năm hay một năm, ụ Quy Nhàn lại khá xa, không tiện bàn chuyện hay ghé thăm hắn. Lâm Nhữ muốn Hà Lịch dọn vào nhà đài Sấu Thạch trước, cuối năm, sau khi nàng chính thức kế nhiệm chức gia chủ dọn vào gian Ngọc Lan, Hà Lịch sẽ ở nhà đài Sấu Thạch lâu dài luôn, khóa cổng ụ Quy Nhàn lại. Những người chạy vặt bên trong đều điều ra ngoài sai sử, trong phủ nhiều bệnh nhân như vậy, mỗi ngày sắc thuốc, đút thuốc, rửa mặt, quét dọn đã bao nhiêu là việc, điều họ ra ngoài sẽ thêm được người trợ giúp.
“Cứ theo ý con, Lịch lang ở chung chỗ với con cũng rất tốt. Mẫu thân không phải người cứng nhắc, nếu con cứ phải gánh trách nhiệm với chức gia chủ không thể kết hôn với nó thì cứ tạm thời như vậy.”
Để Hà Lịch dọn vào nhà đài Sấu Thạch chỉ vì muốn thuận lợi, Lâm Nhữ không phản bác, cười cười xem như ngầm thừa nhận.
“Xem ra Khởi nương rất tốt. Con muốn cho nó vào ở thì cứ vào thôi.” Phương Khương thị thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn ngoài cửa, đè thấp giọng: “Có điều vẫn không phải sinh từ bụng mẫu thân, chuyện trao đổi thân phận giữa con với Phong nương không thể nói cho nó biết.”
“Chuyện này thì tất nhiên rồi, biểu ca cũng chỉ là trong lúc vô tình, không có cách nào lừa gạt được huynh ấy nữa nên biểu ca mới biết.” Lâm Nhữ cười nói.
Ra khỏi gian Phù Dung, Lâm Nhữ đến sảnh nghị sự tìm Phương Tú Khởi.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, vẻ bụ bẫm mịn màng trên mặt của Phương Tú Khởi đã không còn, giờ gương mặt nàng gầy nhom, hốc mắt hơi sâu, đôi mắt to yêu kiều như đong đầy làn nước thu. Phương Tú Khởi nhìn thấy Lâm Nhữ, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt lăn dài: “Nhị huynh, huynh về là tốt rồi.”
Nghe nói Lâm Nhữ muốn nàng xử lý việc trong phủ, dọn vào nhà trong núi Trừng Y, nước mắt càng chảy nhanh hơn, nàng khóc thút thít hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Nhị huynh đã tin tưởng muội thì muội nhất định sẽ không phụ sự ủy thác, hết lòng hết dạ xử lý ổn thỏa mọi việc.”
Hai ngày trước Phương Tú Khởi dẫn đầu quản lý mọi việc, tuy hạ nhân vẫn nghe lời nhưng danh không chính ngôn không thuận, Lâm Nhữ để nàng được xứng danh, ở bên ngoài muốn mua thứ gì thì nhờ An thị cho hai huynh đệ Tô Cương và Tô Dương đến giúp đỡ, bên trong nhờ Cảnh Sơ và Uyển Sơ hỗ trợ. Bên trong Phương phủ nhanh chóng ổn định lại, gọn gàng ngăn nắp chu đáo toàn diện.
Phương Tú Khởi dọn vào lầu Tụy Cẩm ở nhà trong núi Trừng Y. Hà Lịch lại băn khoăn nhỡ chuyện Lâm Nhữ giả trai về sau để lộ, hắn ở cùng chỗ với nàng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của nàng nên không chịu dọn vào nhà đài Sấu Thạch, sau một lúc tranh chấp, hắn dọn vào quán Khúc Khê cách nhà đài Sấu Thạch và mái Lưu Thương không xa.
Sổ sách nhà họ Phương chia ra làm hai, sổ ghi chép việc sản xuất quạt hợp hoan cùng với vật liệu tồn kho để trong phường quạt cháy rụi rồi, còn sổ sách ghi chép việc cung ứng vật liệu của hiệu buôn bên ngoài đặt ở gian Ngọc Lan không hư hao gì. Lâm Nhữ đối chiếu từng hạng mục, Hà Lịch đã trả trước hai mươi nghìn lượng rồi, chỉ còn thiếu mười nghìn lượng, đổi bán đồ đạc có thể lấp được lỗ hổng này trước. Lâm Nhữ tự mình hẹn gặp các đương gia hiệu buôn. Nếu họ đồng ý dời ngày để giúp đỡ nhà họ Phương thì nàng vô cùng cảm kích, sau này có buôn vật liệu vẫn chọn các hiệu buôn này, còn nếu họ không đồng ý thì thanh toán ngay lập tức.
Trong số mấy hiệu buôn có năm nhà đồng ý ủng hộ nhà họ Phương, để nhà họ Phương hứa chắc thời gian trả tiền, những nhà khác không muốn thì Lâm Nhữ lập tức trả tiền, tổng cộng hết năm nghìn lượng vàng.
Lâm Nhữ lại đích thân đến cửa hỏi thăm sức khỏe người nhà của năm người đã bị thiêu chết, còn đưa thêm năm mươi lượng vàng. Nhà khác thời Đại Đường xảy ra chuyện tương tự như vậy, gia chủ cùng lắm chỉ đưa mười lượng vàng, người nhà đau khổ vô cùng cảm ân với nhà họ Phương.
Lâm Nhữ cũng đồng thời tuyên bố, tất cả chi phí mời đại phu chữa trị và thuốc thang đều do nhà họ Phương bỏ ra, trong thời kì dưỡng thương trả tiền công gấp đôi. Phường quạt giờ chỉ còn là phế tích không thể bắt đầu làm việc, trách nhiệm nằm ở nhà họ Phương, trong thời kì đình công đều sẽ trả tiền công cho thợ quạt.
Chương 163 : Đại nhân đại nghĩa
"Nhữ lang à… huynh…” Yết hầu Hà Lịch nghẹn ngào như đang gọi nàng, đáy mắt sâu nặng không nỡ, tham lam nhìn Lâm Nhữ.
“Biểu ca, huynh nhất định phải kiên cường chống chọi với diêm vương. Huynh biết mà, nhà họ Phương không thể rời bỏ huynh, muội cũng không thể rời bỏ huynh, huynh còn phải bảo vệ muội.” Lâm Nhữ nhìn hắn chằm chằm.
“Được, huynh hứa với muội, nhất định sẽ sống sót.” Hà Lịch lẩm bẩm, ánh mắt từ từ nhắm lại.
“Hà đại lang!” Uyển Sơ kêu lên sợ hãi.
“Không sao hết, biểu ca chỉ vì quá mệt mỏi nên chợp mắt nghỉ ngơi thôi.” Lâm Nhữ cười cười, ngón tay mà thịt da lẫn lộn của Hà Lịch nắm chặt lấy nàng không buông. Nàng biết hắn rất kiên cường, sẽ không bỏ lại nàng một mình đối mặt với gió rét cắt da, một mình đối chọi với tình thế không lối thoát.
“Nô tỳ hồ đồ.” Uyển Sơ khẽ khóc: “Từ tối trung thu đến giờ Hà đại lang chưa hề chợp mắt.”
“Chăm sóc biểu ca thật tốt.” Lâm Nhữ cắn môi cố nén đau buồn.
Rất nhiều việc phức tạp, Lâm Nhữ không thể ở lại lâu, đứng dậy vội đi thăm đám Phương Vị, Phương Thành.
Phương Thành bị phỏng toàn thân, thảm không nỡ nhìn, chỉ dùng thuốc để giữ mạng. Đại phu nói hắn có thể sống nổi hay không đành phải nghe theo ý trời.
Tay trái của Phương Vị bị đứt từ bả vai, vẻ mặt xám xịt, môi khô khốc. Lâm Nhữ vừa nhìn thấy, hốc mắt đã đỏ bừng không kiềm nén được. Nhưng Phương Vị lại cười toét miệng, mặt mày vui vẻ như thường ngày vậy, lộ ra hai cái răng hổ đáng yêu an ủi nàng: “Tôi không sao hết, nhị lang đừng đau lòng.” Gã nói tiếp: “Phụ thân đã lớn tuổi rồi, mấy ngày trước ông cứ nói, lão gia đi rồi ông cũng không sống được bao lâu nữa, giờ đã đi ngay không đau khổ cũng tốt lắm rồi.”
“Vị lang!” Lâm Nhữ cắn chặt môi, lời an ủi như mây trôi, không thể cứu lại được cánh tay trái đã mất của Phương Vị.
Lâm Nhữ nghiêng đầu nhìn Thư cửu nương. Ngày trước Thư cửu nương rất xinh, đôi mắt to sáng ngời, đẹp đẽ hoạt bát, giờ lại như xác khô, hốc mắt trũng sâu xanh đen, đáy mắt đỏ bừng, gò má hóp lại không thấy thịt đâu, xương gò má nhô ra, môi cắn ra dấu răng rất sâu rỉ máu. Thư cửu nương thấy Lâm Nhữ nhìn mình nên miễn cưỡng nhếch môi gượng cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Ra khỏi phòng Phương Vị, Lâm Nhữ lại ghé thăm những người khác.
Mấy nhị quản sự cùng mười mấy thợ quạt bị phỏng rất nặng, những người bị thương nhẹ hơn là hạ nhân Phương phủ theo Phương Vị xông vào cứu Hà Lịch ra. Mọi người nhìn thấy Lâm Nhữ, dù là hán tử cao lớn thô kệch cũng không nhịn được mà bật khóc.
Lâm Nhữ rưng rưng nén đau buồn, trấn an họ vài câu mới rời đi.
Các đại phu trong thành Nhuận Châu đều được mời đến, ai nấy đều có sở trường riêng. Y thuật của Vương đại phu cũng cao minh vô cùng nhưng với việc chữa phỏng và tổn thương cột sống lưng của Hà Lịch lại không thạo, trước mắt chỉ có thể kiểm soát thương tích, giữ được tính mạng.
Lâm Nhữ dặn Cảnh Sơ: “Phương Kính đi sau ta, chắc khoảng một hai canh giờ nữa sẽ trở lại. Cô nói với gã, để gã nghỉ ngơi nửa ngày rồi nhanh chóng lên đường, hỏi thăm thử đại phu ở các châu quận có sở trường chữa trị phỏng và thương tích của biểu ca, dùng số tiền lớn để mời về, càng nhanh càng tốt, chi cho gã hai trăm xâu tiền làm lộ phí và đặt cọc cho đại phu.”
Ăn cơm, rửa mặt, chải đầu, đổi xiêm áo xong, Lâm Nhữ mới đi gặp Phương Khương thị.
Chỉ cần không ngốc sẽ nhận biết được mấy phần khi nhà họ Phương phải đối mặt với nguy cơ, huống hồ Cảnh Sơ lại đến hỏi bà vốn riêng để cầm đi đổi bán, có thể tưởng tượng được tình cảnh gian nan cỡ nào, hai ngày nay Phương Khương thị giấu Cẩm Phong khóc đến ngất xỉu mấy lần, sợ Cẩm Phong nhìn ra, mượn cớ Lâm Nhữ ra ngoài nên trong nhà nhiều việc cần có người quản lý, bà không dám đến lầu Thuật Hương, yên lặng rơi nước mắt trong gian Phù Dung.
Phương Khương thị nhìn thấy Lâm Nhữ như người chết đuối vớ được khúc gỗ nổi, ánh mắt chợt sáng bừng, bà vội hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Phường quạt cháy trụi rồi, tổn thất tính ra chừng mười mấy nghìn lượng vàng. Nhà chúng ta giờ trừ rừng trúc tía, căn nhà và một ít ruộng đất, những thứ khác đều đã mất. Nhưng những thứ này đều là chuyện nhỏ, tiền mất rồi có thể kiếm lại, số lượng lớn người bị thương có thể bình yên hay không mới là chuyện quan trọng.” Lâm Nhữ khàn giọng nói.
“Vậy làm… làm sao mới tốt đây?” Phương Khương thị lắp ba lắp bắp hỏi.
“Phải xoay xở được tiền, trả nợ còn thiếu bên ngoài, dùng hết khả năng cứu người, sau đó sớm khôi phục việc làm quạt.” Lâm Nhữ nhỏ giọng nói.
“Xiêm áo trang sức của mẫu thân, cả châu báu trong phòng đều gom lại đưa Cảnh Sơ cầm đi bán rồi, cả khế ước mua bán nhà cho Cẩm Phong cũng đã giao cho Cảnh Sơ.” Phương Khương thị vội nói.
“Con biết, đã để mẫu thân chịu uất ức rồi.” Lâm Nhữ cười nói, châm trà, hai tay bưng cho Phương Khương thị, an ủi bà: “Mẫu thân cũng không cần lo lắng quá, con tự chu toàn được. Mẫu thân giữ gìn sức khỏe để con khỏi lo lắng về sau là ổn rồi.”
“Con đó…” Phương Khương thị rơi nước mắt, sau hai ngày kinh hoảng, giờ thấy con gái bà đã yên lòng lại, chậm rãi nhấp hai ngụm trà, chỉ cảm thấy thơm mát vô cùng, sảng khoái tận xương.
“Có một số chuyện con muốn bàn bạc với mẫu thân.” Lâm Nhữ chậm rãi nói.
Phương Hiếu qua đời, Phương Vị bị thương nặng, Thư cửu nương phải chăm sóc Phương Vị nên không thể đi sắp xếp công việc được, mấy nhị quản sự phía dưới cũng bị thương nặng nên không thể làm việc. Lâm Nhữ muốn tuyên bố rõ ràng cho Phương Tú Khởi xử lý việc trong phủ, vì nâng đỡ Phương Tú Khởi và lập uy cho nàng, nên muốn cho nàng dọn vào nhà trong núi Trừng Y.
Thương tích của Hà Lịch rất nặng, thời gian dưỡng thương ước chừng không chỉ nửa năm hay một năm, ụ Quy Nhàn lại khá xa, không tiện bàn chuyện hay ghé thăm hắn. Lâm Nhữ muốn Hà Lịch dọn vào nhà đài Sấu Thạch trước, cuối năm, sau khi nàng chính thức kế nhiệm chức gia chủ dọn vào gian Ngọc Lan, Hà Lịch sẽ ở nhà đài Sấu Thạch lâu dài luôn, khóa cổng ụ Quy Nhàn lại. Những người chạy vặt bên trong đều điều ra ngoài sai sử, trong phủ nhiều bệnh nhân như vậy, mỗi ngày sắc thuốc, đút thuốc, rửa mặt, quét dọn đã bao nhiêu là việc, điều họ ra ngoài sẽ thêm được người trợ giúp.
“Cứ theo ý con, Lịch lang ở chung chỗ với con cũng rất tốt. Mẫu thân không phải người cứng nhắc, nếu con cứ phải gánh trách nhiệm với chức gia chủ không thể kết hôn với nó thì cứ tạm thời như vậy.”
Để Hà Lịch dọn vào nhà đài Sấu Thạch chỉ vì muốn thuận lợi, Lâm Nhữ không phản bác, cười cười xem như ngầm thừa nhận.
“Xem ra Khởi nương rất tốt. Con muốn cho nó vào ở thì cứ vào thôi.” Phương Khương thị thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn ngoài cửa, đè thấp giọng: “Có điều vẫn không phải sinh từ bụng mẫu thân, chuyện trao đổi thân phận giữa con với Phong nương không thể nói cho nó biết.”
“Chuyện này thì tất nhiên rồi, biểu ca cũng chỉ là trong lúc vô tình, không có cách nào lừa gạt được huynh ấy nữa nên biểu ca mới biết.” Lâm Nhữ cười nói.
Ra khỏi gian Phù Dung, Lâm Nhữ đến sảnh nghị sự tìm Phương Tú Khởi.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, vẻ bụ bẫm mịn màng trên mặt của Phương Tú Khởi đã không còn, giờ gương mặt nàng gầy nhom, hốc mắt hơi sâu, đôi mắt to yêu kiều như đong đầy làn nước thu. Phương Tú Khởi nhìn thấy Lâm Nhữ, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt lăn dài: “Nhị huynh, huynh về là tốt rồi.”
Nghe nói Lâm Nhữ muốn nàng xử lý việc trong phủ, dọn vào nhà trong núi Trừng Y, nước mắt càng chảy nhanh hơn, nàng khóc thút thít hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Nhị huynh đã tin tưởng muội thì muội nhất định sẽ không phụ sự ủy thác, hết lòng hết dạ xử lý ổn thỏa mọi việc.”
Hai ngày trước Phương Tú Khởi dẫn đầu quản lý mọi việc, tuy hạ nhân vẫn nghe lời nhưng danh không chính ngôn không thuận, Lâm Nhữ để nàng được xứng danh, ở bên ngoài muốn mua thứ gì thì nhờ An thị cho hai huynh đệ Tô Cương và Tô Dương đến giúp đỡ, bên trong nhờ Cảnh Sơ và Uyển Sơ hỗ trợ. Bên trong Phương phủ nhanh chóng ổn định lại, gọn gàng ngăn nắp chu đáo toàn diện.
Phương Tú Khởi dọn vào lầu Tụy Cẩm ở nhà trong núi Trừng Y. Hà Lịch lại băn khoăn nhỡ chuyện Lâm Nhữ giả trai về sau để lộ, hắn ở cùng chỗ với nàng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của nàng nên không chịu dọn vào nhà đài Sấu Thạch, sau một lúc tranh chấp, hắn dọn vào quán Khúc Khê cách nhà đài Sấu Thạch và mái Lưu Thương không xa.
Sổ sách nhà họ Phương chia ra làm hai, sổ ghi chép việc sản xuất quạt hợp hoan cùng với vật liệu tồn kho để trong phường quạt cháy rụi rồi, còn sổ sách ghi chép việc cung ứng vật liệu của hiệu buôn bên ngoài đặt ở gian Ngọc Lan không hư hao gì. Lâm Nhữ đối chiếu từng hạng mục, Hà Lịch đã trả trước hai mươi nghìn lượng rồi, chỉ còn thiếu mười nghìn lượng, đổi bán đồ đạc có thể lấp được lỗ hổng này trước. Lâm Nhữ tự mình hẹn gặp các đương gia hiệu buôn. Nếu họ đồng ý dời ngày để giúp đỡ nhà họ Phương thì nàng vô cùng cảm kích, sau này có buôn vật liệu vẫn chọn các hiệu buôn này, còn nếu họ không đồng ý thì thanh toán ngay lập tức.
Trong số mấy hiệu buôn có năm nhà đồng ý ủng hộ nhà họ Phương, để nhà họ Phương hứa chắc thời gian trả tiền, những nhà khác không muốn thì Lâm Nhữ lập tức trả tiền, tổng cộng hết năm nghìn lượng vàng.
Lâm Nhữ lại đích thân đến cửa hỏi thăm sức khỏe người nhà của năm người đã bị thiêu chết, còn đưa thêm năm mươi lượng vàng. Nhà khác thời Đại Đường xảy ra chuyện tương tự như vậy, gia chủ cùng lắm chỉ đưa mười lượng vàng, người nhà đau khổ vô cùng cảm ân với nhà họ Phương.
Lâm Nhữ cũng đồng thời tuyên bố, tất cả chi phí mời đại phu chữa trị và thuốc thang đều do nhà họ Phương bỏ ra, trong thời kì dưỡng thương trả tiền công gấp đôi. Phường quạt giờ chỉ còn là phế tích không thể bắt đầu làm việc, trách nhiệm nằm ở nhà họ Phương, trong thời kì đình công đều sẽ trả tiền công cho thợ quạt.
Bình luận facebook