• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (1 Viewer)

  • Chap-168

Chương 168: Tâm Ma Quấn Lấy




Chương 168 : Tâm ma quấn lấy
"Tên ngốc đó như thế đấy, lúc bình thường lúc hoảng loạn. Hà đại lang quá cẩn thận rồi.” Cảnh Sơ ra khỏi cửa, nhỏ giọng than phiền với Uyển Sơ.
Sắc mặt Uyển Sơ tái nhợt, gương mặt dài vì gầy đi mà trông dài hơn nữa, yên lặng nhìn bóng đêm một lúc, nhỏ giọng: “Cô cứ làm theo lời ngài ấy dặn, không sợ lỡ như chỉ sợ không may, đang bận rộn nên đừng gây thêm rắc rối.”
Cảnh Sơ ôm chăn đệm đến mái Lưu Thương, Lâm Nhữ nghe nói chỉ “ừ” một tiếng tỏ ý đã biết.
Trong mắt trong lòng nàng đều là thương tích của Hà Lịch, nếu không nghĩ ra được cách nào thì đã đành, đằng này hi vọng ngay ở trước mắt mà chỉ có thể trơ mắt nhìn nó, làm sao có thể chấp nhận được.
Trái lo phải nghĩ nhưng không tìm được cách nào mười phân vẹn mười.
Khi còn nhỏ Lan Tôn đã chịu cảnh gia biến, sau đó nàng bị người mà phụ mẫu gửi gắm phản bội, tính tình cố chấp tàn độc, nếu không có lợi thì rất khó để nàng chấp nhận chữa trị cho Hà Lịch.
Cưỡng ép Lan Tôn chắc chắn không được, cứu người không thể so với những chuyện khác, phải do Lan Tôn tình nguyện làm mới ổn.
Nửa đêm trời đột ngột đổ cơn mưa. Năm ngoái mưa thu rả rích như tơ, đêm nay lại rơi như thác đổ, sấm chớp đùng đoàng, tiếng nổ này tiếp tiếng kia. Mưa rơi trên mái ngói, trên nóc nhà, tiếng tí tách khiến lòng người bất an.
Lâm Nhữ trăn trở không thể chợp mắt, bỗng cửa phòng vang tiếng gõ cộc cộc.
Cảnh Sơ lớn tiếng gọi bên ngoài: “Nhị lang! Nhị lang! Mau qua xem thử tên ngốc đi!”
Lâm Nhữ lạnh lẽo rùng mình một cái, vội khoác đại xiêm áo, hoang mang rối loạn, không kịp mặc đàng hoàng, vội vàng mở cửa: “Sùng Huy làm sao?”
“Nô tỳ cũng không biết, gõ muốn nát cửa, gọi hắn cả buổi nhưng không nghe ừ hử gì cả…”
Đầy mặt và cổ Cảnh Sơ là nước mưa, xiêm áo ướt đẫm nhỏ nước, nói năng không được mạch lạc.
Lâm Nhữ nghe một lúc mới hiểu.
Hóa ra Cảnh Sơ thấy trời nổi giông, nhiệt độ xuống thấp, nghĩ rằng Sùng Huy vẫn đắp chiếc chăn dùng hơn nửa tháng trước khi rời khỏi Nhuận Châu, mỏng như vậy e rằng không đủ ấm. Nên Uyển Sơ đến gõ cửa hỏi có cần thêm chăn hay không, ai ngờ bên trong chẳng có động tĩnh gì. Cảnh Sơ nhớ đến lời căn dặn của Hà Lịch, sợ Sùng Huy rơi vào bế tắc nên dùng sức đập cửa, gọi to cả buổi gần thời gian cạn chung trà, nhưng Sùng Huy vẫn im hơi lặng tiếng, bất giác cuống cả lên vội đi tìm Lâm Nhữ.
Lòng Lâm Nhữ chùng xuống, mặc hồ bào qua loa, không kịp mang ủng mà xỏ guốc gỗ, vội chạy về mái Lưu Thương.
Không thắp được đèn lồng, trời tối thui, bầu trời thấp xuống, mây đen dày đặc trên đỉnh đầu khiến người khác hít thở khó khăn. Tia chớp cắt ngang bầu trời, tia sáng lóe qua trong chớp mắt, chỉ thấy nước trên mặt đất chảy mạnh như dòng sông. Hoa lá run rẩy trong gió mưa.
Lúc chạy vào mái Lưu Thương, cả người Lâm Nhữ như được vớt ra khỏi nước vậy.
Đập cửa gào thét, bên trong yên ắng không tiếng động.
Lâm Nhữ nâng bàn ngắn trong sảnh muốn đập cửa nhưng chợt gác lại.
Lỡ Sùng Huy rúc người vào cánh cửa, cửa sập sẽ làm hắn bị thương.
Lâm Nhữ ra khỏi cửa men theo chân tường phòng ngủ. Nước mưa xối vào mắt, mắt xót đau đớn vô cùng, nước mắt trào ra hòa cùng với nước mưa.
Dường như trời xanh nghe được khẩn cầu của nàng, có một cánh cửa sổ không đóng chặt hé ra một khe hở.
Sùng Huy nằm trên giường đắp chăn đàng hoàng, không có dáng vẻ cả người co ro kinh hoàng như hôm ấy. Lâm Nhữ thoáng thở phào, nhưng sau đó trái tim như nhảy khỏi lồng ngực.
Có ngủ say như chết cũng không thể không bị đánh thức vì động tĩnh lớn như vậy.
Thắp đèn lên, liếc mắt nhìn người trên giường, mắt Sùng Huy trợn trắng, con ngươi không nhúc nhích. Tim Lâm Nhữ như bị sấm sét đánh vào, đau đớn khó lòng chịu nổi, không còn sức để nâng tay đặt lên mũi hắn dò hơi thở, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Sùng Huy chết rồi! Sùng Huy chết rồi!
“Tên ngốc chết rồi sao?” Sau đó Cảnh Sơ từ cửa sổ nhảy vào nhà, cao giọng hỏi.
Lâm Nhữ nhìn Sùng Huy chằm chằm. Trên giường là áo ngủ bằng gấm Tứ Xuyên với ba màu sáng xanh lá cây, xanh da trời và vàng thêu ngang xen lẫn với hoa văn Bảo Tương đang trải xuôi, chiếc mền đắp theo dáng người hoàn mỹ, bả vai nằm thẳng thớm, dáng người thon dài thẳng tắp, gương mặt trên gối với đường nét tinh xảo, có điều cặp mắt trắng dã không có hồn, nhưng cũng chẳng tổn hại đến nét đẹp khuynh thành. Trước khi ngủ còn nói chuyện mà mới hai ba canh giờ lại giống như phụ thân nàng, đôi bờ cách trở.
Không! Không thể nào!
Lâm Nhữ bước đến, sợ sệt vươn tay ra.
Gương mặt Sùng Huy như tảng băng cứng ngắc, đầu ngón tay nàng bị lạnh đến phán run, sờ xuống dưới cổ, xiêm áo và chăn như được vớt ra từ trong nước vậy, giống hệt như đêm hôm đó, có điều khi ấy nàng kịp thời vào trấn an hắn, còn tối nay… Nàng sơ sót, trước khi ngủ, ở trong phòng Hà Lịch, rõ ràng Sùng Huy đã khác thường rồi.
Lâm Nhữ nắm lấy bả vai của Sùng Huy lắc mạnh, cao giọng quát mắng: “Tỉnh lại lập tức cho ta! Nếu còn bất tỉnh, ta… ta sẽ vứt bỏ huynh! Vứt huynh vào hốc núi mặc cho hổ báo rắn và côn trùng gặm xương gặm thịt của huynh!”
“Nhị lang, ngài đừng làm vậy!” Cảnh Sơ gấp đến mức bật khóc, kéo tay Lâm Nhữ ra: “Đặt Sùng Huy xuống đi, đừng để hắn đi không được yên ổn.”
“Không thể nào! Sùng Huy không thể chết được!” Lâm Nhữ lẩm bẩm, trong mắt trong lòng đều là nước mắt, đau đến cùng cực lại không thể khóc được.
Lúc Sùng Huy bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, Lâm Nhữ ngỡ mình đang nằm mơ.
Không phải mơ, gương mặt cứng đờ của Sùng Huy khôi phục lại sức sống, con ngươi không nhúc nhích cũng chuyển động, ánh mắt tan rã dần tập trung lại.
Lâm Nhữ cúi đầu, ngược sáng, gương mặt giấu mình trong bóng tối, mặt mày dữ tợn, đáy mắt bừng lên lửa giận.
Sùng Huy khẽ run lên: “Nhị lang, là ta quá tập trung suy nghĩ, không phải ta cố ý dọa nàng.”
“Hở?”
“Thật mà, ta suy nghĩ đến mức không nghe thấy không nhìn thấy, ta hồ đồ rồi.”
Lời này chỉ dụ được con nít ba tuổi.
Lâm Nhữ bỗng đứng dậy, rảo bước ra ngoài.
“Nhị lang!” Sùng Huy kêu lên hoảng sợ, chống tay muốn rời giường nhưng cơ thể cứng đờ không thể cử động, ngã nhào từ trên giường xuống đất, khó khăn lắm mới nắm được góc áo của Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ quay đầu.
Sùng Huy ở dưới chân nàng, sợ hãi đau khổ nhìn nàng.
Lâm Nhữ nhắm mắt rồi lại mở to, yên lặng ngồi xếp bằng xuống, xiêm áo trên người còn nhỏ nước mưa, tóc xõa lúc ngủ giờ ướt nhẹp dán vào gò má.
Sùng Huy nhìn nàng không chớp mắt.
Như không nghe được tiếng mưa tiếng gió nữa, chỉ có nhịp tim đập thình thịch thật kịch liệt của hai người.
Cảnh Sơ liếc nhìn, kéo cửa, âm thầm lui ra ngoài.
Lâm Nhữ mím môi, yên lặng chờ đợi.
Sùng Huy có chuyện gạt nàng, là chuyện quan trọng đến nỗi khiến hắn mất hồn mất vía, hoang mang không chịu nổi dù chỉ là một ngày.
Đêm dài đằng đẵng mà ngắn ngủi, tiếng sấm tiếng mưa thấm vào hơi thở, ngoài cửa sổ đã lờ mờ ánh bình minh.
Sùng Huy đột ngột ngồi dậy, ôm chặt Lâm Nhữ.
Hắn dùng sức rất mạnh, gần như muốn áp Lâm Nhữ vào xương sườn của hắn, môi hắn tìm đến môi Lâm Nhữ, áp vào nhưng không hôn mà vội đổi giọng lẩm bẩm: “Nhị lang, dù thế nào đi nữa, ta…” Hắn không biết cách bày tỏ, nên khi bộc lộ vô cùng trắc trở: “Ta không có ác ý với nhà họ Phương, dù ta chết cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với nhà họ Phương. Nàng tin tưởng ta có được không?”
Bên tai Lâm Nhữ là nhịp tim đập như tiếng trống trận vang dội, xiêm áo của hắn lành lạnh do mồ hôi túa ra, cằm hắn đập vào trán Lân Nhữ, xúc giác lạnh lẽo ướt át, lo âu và tức giận đan xen, như lũ bất ngờ làm vỡ đê, mạnh mẽ đẩy hắn ra, nàng nghiêm nghị quát lên: “Lí do ta giận huynh còn không biết sao? Suy nghĩ cho thật kĩ rốt cuộc bản thân sai ở đâu!”
“Ta…” Sùng Huy ngơ ngẩn một thoáng, đột ngột ánh mắt sáng ngời, vui sướng cực kì: “Nhị lang, nàng đang trách ta không nói thật với nàng, nên nàng không thể khuyên bảo ta theo cách hốt thuốc đúng bệnh. Nàng lo lắng ta gặp nguy hiểm đúng không? Thật không? Thật là vậy đúng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom