• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mỹ nhân quạt hợp hoan (4 Viewers)

  • Chap-170

Chương 170: Giao Ra Mạng Sống




Chương 170 : Giao ra mạng sống
Lan Tôn ngồi xổm xuống.
Bàn tay siết chặt của Lâm Nhữ từ từ buông ra, mồ hôi lạnh nhễ nhại sau lưng thoáng ngừng.
Ngón tay gầy gò của Lan Tôn vịn vào cột xương sống của Hà Lịch đang đắp thuốc lên, lặp lại mấy lần như vậy, thỉnh thoảng hỏi: “Chỗ này đau không? Đau cỡ nào? Còn chỗ này thì sao?”
Ấn một lúc lâu, ngoại trừ những câu hỏi có đau hay không còn hỏi thêm nhiều điều khác, đòi Lâm Nhữ mấy viên đá lạnh và mấy vị thuốc.
Trước khi đến, Lâm Nhữ đã chuẩn bị đầy đủ, mang theo ít thuốc mà các đại phu trong thành kê cho Hà Lịch, có cả cối giã thuốc nữa. Đá lạnh có trong nhà hang vườn trúc tía vì sợ lúc cần lại xảy ra sự cố không kịp chuẩn bị. Bên trong nhà hang dùng đá để đông lạnh nhiều đồ ăn đề phòng khi cần gấp.
Đập đá tảng thành các viên nhỏ đắp lên, sau khi gỡ xuống lại thoa thuốc nước lên. Đầu Hà Lịch đẫm mồ hôi, tiếng nghiến răng nghe ken két, lúc thì lạnh đến khó chịu, khi lại như con kiến chích đau đớn, lúc thì tê ngứa.
Sau thời gian cạn chung trà, Lan Tôn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Có thể chữa được, dùng cách thủ cựu thông thường thì nửa năm lành thương, nếu như gom đủ thuốc kết hợp với đắp thuốc cố nguyên sinh cốt cao gia truyền nhà ta thì ba tháng sau có thể không khác gì người bình thường.”
“Tốt quá rồi!” Sùng Huy kêu to, ôm lấy cánh tay Lâm Nhữ vui vẻ nói: “Thế nào? Ta đã nói chắc chắn Lan Tôn chữa được mà, không gạt nhị lang đúng không?”
Có thể chữa, nhưng còn cần Lan Tôn chịu chữa.
Như chuyện bàn bạc xong trước đó, chứng thực Lan Tôn có thể chữa trị cho Hà Lịch, Lâm Nhữ và Sùng Huy phải tránh ra ngoài.
Lâm Nhữ nhìn Hà Lịch, lại nhìn Lan Tôn, thoáng chần chừ.
Lâm Nhữ sợ nàng và Sùng Huy ra ngoài rồi, Lan Tôn sẽ giở trò làm khó Hà Lịch.
“Nhữ lang, hai người ra ngoài đi, để huynh nói chuyện với Lan Tôn.” Hà Lịch nói, khó khăn ngẩng đầu nhìn Lâm Nhữ, trong mắt có ám chỉ, kiên định không thể nào dao động.
Lâm Nhữ thoáng do dự, rốt cuộc vẫn kéo Sùng Huy tránh ra ngoài.
Không đóng cửa phòng, nàng đứng trước lan can, cảnh giác nhìn động thái của Lan Tôn.
Giọng hai người rất nhỏ, không nghe được, nhìn qua nét mặt, Lan Tôn nói rất ít, đều là Hà Lịch nói.
Lâm Nhữ vốn tưởng phải mất rất lâu mới có thể thuyết phục được Lan Tôn, chẳng ngờ chỉ khoảng một khắc, Lan Tôn đã bị thuyết phục. Lan Tôn đi ra, nhìn Lâm Nhữ chằm chằm rồi hỏi: “Ngươi thật sự chịu giúp ta tìm ra hung thủ diệt môn hại nhà ta bị tịch thu gia sản?”
Lâm Nhữ thề không chút do dự: “Phương Lâm Nhữ ta thề với trời, nếu Lan Tôn có thể chữa khỏi xương cột sống bị tổn thương của biểu ca Hà Lịch, để huynh ấy không khác gì người bình thường, ta nhất định sẽ dùng hết gia tài nhà họ Phương cùng sức lực một đời, giúp Lan Tôn tìm ra kẻ thù diệt môn, giúp nàng ta báo thù. Nếu trái lời thề này sẽ bị trời giáng sấm sét, không được chết tử tế.”
“Ta muốn ngươi lấy Sùng Huy ra thề.” Lan Tôn lạnh lùng nói.
Lâm Nhữ ngẩn người: “Giao ước giữa ta với cô thì liên quan gì đến Sùng Huy?”
“Không liên quan đến hắn thật, nhưng ta vẫn muốn ngươi lấy hắn ra thề. Ngươi phải thề rằng, nếu làm trái lời thề, Sùng Huy sẽ bị lửa thiêu chết không tử tế.”
Lời thề này quá độc ác.
Lâm Nhữ nhớ đến phường quạt nhà họ Phương bốc cháy, xương cốt cơ thể năm người chết kia đen thui, da thịt không còn gì. Toàn thân nàng rét run, máu thịt đông lại. Tuy đã hứa sẽ dốc sức để hoàn thành, nhưng muốn nàng lấy Sùng Huy ra thề độc, kiểu gì cũng không thể mở miệng.
Lan Tôn hừ nhẹ, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là gạt ta.
Lâm Nhữ cắn răng, chậm rãi há miệng nói lại lời vừa rồi, bổ sung: “Nếu trái lời thề này, để ta sau khi chịu hình phạt lăng trì, lại bị ngũ mã phân thây mà chết.”
Hình phạt lăng trì thiên đao vạn quả, hình phạt ngũ mã phân thây là tàn nhẫn đến tột cùng.
Lan Tôn đột ngột biến sắc mặt.
Sùng Huy đã gấp đến mức mặt mày trắng bệch, lớn tiếng nói: “Không được! Trời đất chứng giám, nếu nhị lang làm trái lời thề, tất cả báo ứng đều rơi hết trên người của ta, khiến ta bị lửa thiêu sống mà chết, đừng giáng tội nhị lang.”
“Hai ngươi thế mà nặng tình, có điều hai thằng con trai yêu nhau thì được cái gì.” Lan Tôn cười nhạt, xoay người vào cửa, không ép Lâm Nhữ phải thề theo đúng ý nàng nữa.
Lan Tôn mài mực, tỉ mỉ viết đơn thuốc, viết đơn thuốc chữa trị thông thường rồi mới đến đơn thuốc cố nguyên sinh cốt cao. Nàng viết xong, nhàn nhạt nói: “Y thuật gia truyền nhà ta không thể truyền ra ngoài, số thuốc trong đơn này có tăng thêm mấy vị, đại phu bình thường sẽ không thể nhận ra, nếu muốn ta đích thân chữa trị, một là để hắn lại vườn trúc tía, hai là đón ta ra ngoài. Còn không thì kêu Sùng Huy cứ năm ngày lại mang thuốc đến để ta điều chế cho Sùng Huy mang về thoa, sau khi tìm đủ số thuốc và điều chế xong cố nguyên sinh cốt cao thì ta sẽ dạy Sùng Huy phải thoa và ấn thế nào.”
“Vậy ta ở lại.” Hà Lịch chậm rãi nói.
“Không được!” Lâm Nhữ lắc đầu, nàng sao yên lòng để Hà Lịch lại vườn trúc tía được.
Đón Lan Tôn ra ngoài cũng không được, nhà họ Phương đang rối ren nhiều việc, sợ nàng ta gây chuyện.
Lâm Nhữ xoắn xuýt nhìn Sùng Huy. Sùng Huy cúi đầu không cam lòng không muốn nói: “Để ta chạy tới chạy về.”
Nếu để Sùng Huy chạy tới chạy lui một mình, Lâm Nhữ lại lo lắng Lan Tôn ám toán hắn. Nếu Phương Vị không bị thương nặng thì có thể đã thêm một người đáng tin đi theo rồi.
Lâm Nhữ nhớ đến Phương Vị, chợt nhớ đến cánh tay cụt của gã. Lòng Lâm Nhữ đau như bị dao cùn mài vậy, khó chịu gập cả người.
Chàng trai mới hai mươi, cười lên lộ hai cái răng hổ, như ánh mặt trời sáng rực vậy, về sau chỉ có thể sống cuộc đời cụt mất một tay.
“Sao thế?” Sùng Huy bất an hoảng sợ, níu cánh tay Lâm Nhữ hỏi vội.
“Nhữ lang đang nhớ đến Vị lang.” Hà Lịch thầm than.
Ánh mắt của Lan Tôn sâu xa, thoáng nhìn Lâm Nhữ chằm chằm rồi nói: “Cũng là người bị thương gân cốt sao? Mua một tặng một. Ta không cần điều kiện trao đổi khác, cứ giao cho ta.”
“Cánh tay bị đứt rồi.” Lâm Nhữ chua chát nói.
“Đứt rồi thì ta vẫn có thể nối lại gân mạch, nếu phối hợp thêm cố nguyên sinh cốt cao thì xương gãy cũng có thể lành lại. Sau khi chữa khỏi, tuy không thể xách nặng, nhưng nhìn bề ngoài không khác gì người thường, bưng chén cầm bút đều không đáng ngại. Có điều thương tích nặng như vậy thì phải do ta đích thân chữa trị.” Lan Tôn nói.
“Đã đứt mười tám ngày, cánh tay cụt đã mang chôn rồi.” Lân Nhữ nhỏ giọng nói, nơi cổ họng không kiềm nén được mang theo nghẹn ngào.
Lan Tôn im lặng, hồi lâu sau mở miệng: “Đó là số mệnh gã phải vậy.”
Lâm Nhữ không tin vào số mệnh, cho đến giờ nàng luôn tin tưởng con người có thể thắng được ý trời. Nhưng nửa năm nay, nhà họ Phương gặp tai họa lên tiếp, ngoại trừ do ý trời đã định thì không còn cách nào khác để giải thích.
Nếu không có Phương Vị, nàng đành dành thời gian đi cùng Sùng Huy vậy.
Cuối cùng Lâm Nhữ giao hẹn với Lan Tôn, cứ năm ngày nàng lại cùng Sùng Huy đến lấy thuốc.
Sùng Huy vui mừng, ban đầu không muốn, nhưng trong lòng không cho rằng Lan Tôn ám toán mình, chỉ không muốn tách khỏi Lâm Nhữ, mỗi thời mỗi khắc phải rời khỏi Lâm Nhữ hắn đều khó chịu.
Xe ngựa ra khỏi rừng trúc tía, Sùng Huy ngồi bên ngoài lái.
Lâm Nhữ cùng Hà Lịch ngồi trong xe ngựa, nàng đắp kín chăn cho Hà Lịch, hỏi hắn: “Biểu ca, huynh thuyết phục Lan Tôn thế nào vậy?”
“Huynh nói với cô ta rằng, cô ta ở trong vườn trúc tía không có chỗ rèn luyện y thuật, thương tích của huynh vừa khéo để cô ta thực hành tài học, đại khái người có ở trường cũng phải có nơi để thi triển tài nghệ, còn có thể báo thù cho gia đình nữa, tiện lợi đôi đường, cô ta không có lí do gì mà không bị đả động.”
Lâm Nhữ cảm thấy chỉ với những lí do như này thì chưa đủ. Người bình thường có lẽ sẽ động lòng, nhưng Lan Tôn thì không như thế.
Bị cấm túc trong vườn trúc tía, chuyện trả thù rửa hận cũng không thể nói ra trước mặt mọi người, còn về y thuật, Lan Tôn không thể ra khỏi vườn trúc tía, lòng ái mộ với Sùng Huy lại vô vọng, đời này hẳn cũng không thể có con, không có người truyền lại y thuật, thì y thuật có giỏi cách mấy cũng vô dụng thôi.
Trừ những chuyện này, Lâm Nhữ không nghĩ ra còn điều gì đả động được Lan Tôn. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ Lan Tôn muốn mượn cơ hội này để gặp Sùng Huy nhiều lần, tâm trạng nàng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng nàng không biết, Hà Lịch đã giao tính mạng mình cho Lan Tôn. Hắn đã nói với Lan Tôn rằng: “Cô có thể hạ độc mãn tính với ta, mỗi tháng hay mỗi quý đưa ta một viên thuốc giải, chỉ cần ta phối hợp với cô không cho đại phu khác chẩn mạch, Nhữ lang sẽ không phát hiện. Đợi Nhữ lang giúp cô báo được thù nhà thì cô đưa thuốc giải cho ta.”
Đến lúc đó, liệu Lan Tôn không chịu giao thuốc giải ra, hay bàn đến điều kiện trao đổi khác không, Hà Lịch cũng bất chấp không để ý nữa.
Trước mắt chữa khỏi vết thương để an lòng Lâm Nhữ, còn giúp Lan Tôn báo thù nhà phải tốn ít nhất ba năm ủ mưu. Ba năm sau, biết bao nhiêu chuyện khó lường, ai cũng chẳng biết tình huống khi đó sẽ thế nào. Khi ấy nếu không còn đường để đi, hắn gạt Lâm Nhữ mình chết bất ngờ là được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
  • Bán Song Tà Nguyệt
Chương 10...
Mỹ Nhân Kiếp《美人劫》
  • Thập Nguyệt Thập Lục
Phần 5 END
NGỰ TIỀN MỸ NHÂN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom