Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-171
Chương 171: Hành Tung Bại Lộ
Chương 171 : Hành tung bại lộ
Ba người về lại Phương phủ, sau khi dìu Hà Lịch về quán Khúc Khê, Lâm Nhữ kêu Sùng Huy cầm đơn thuốc Lan Tôn đã kê đến phòng thuốc sai người điều chế.
Trong phủ nhiều người bệnh nên đã dành ra một phòng hiên để làm phòng thuốc.
Nàng đi thăm đám người Phương Vị. Dù không làm gì cụ thể nhưng thân là gia chủ, mỗi ngày ghé qua hỏi thăm sức khỏe, nói mấy lời động viên, thì đối với người bị thương nặng cũng là an ủi lớn lao rồi.
Phương Thành vẫn còn hôn mê, thương thế của những người bị thương nặng khác có chuyển biến tốt, Lâm Nhữ trấn an họ mấy câu rồi đến chỗ viện của Phương Vị.
Lúc tỉnh đau đớn khó chịu nổi, đại phu kê ít thuốc an thần nên Phương Vị đã ngủ rồi. Thư cửu nương ngồi yên trước giường. Lâm Nhữ gọi, nàng ngẩng đầu nhìn, ngây người một thoáng mới tỉnh táo lại, đứng dậy muốn hành lễ, Lâm Nhữ đè Thư cửu nương lại để nàng ngồi xuống. Lâm Nhữ nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay Vị lang thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa? Dù vết thương có lành thì cánh tay kia cũng đã mất.” Thư cửu nương khóc thút thít, mấy ngày nay nàng khóc không ngừng, lúc nào hốc mắt cũng sưng đỏ.
May mà Phương Vị lạc quan, vẫn luôn an ủi nàng, nếu không sợ là cả đôi phu thê đã ngã gục cả.
Ở cạnh Thư cửu nương một lúc, Lâm Nhữ ra ngoài đến phòng thuốc.
Thanh Tuyền trông coi phòng thuốc nói với nàng rằng, Sùng Huy mang đến hai đơn thuốc, một đơn thì có thuốc để điều chế nhưng một đơn chỉ có vài vị, thiếu rất nhiều. Sùng Huy chép ra nhiều bản sai người ra các y đường bên ngoài hỏi thăm, dặn dò xong chính hắn cũng ra khỏi phủ, không biết đã đi đâu.
Trong lòng Lâm Nhữ như bùng lên ngọn lửa hừng hực, hận sao không thể để Hà Lịch đi lại bình thường lập tức, đơn thuốc điều chế cố nguyên sinh cốt cao cần đến các vị thuốc quý hiếm, nên đơn thuốc mà thiếu đến mười mấy vị hẳn là cố nguyên sinh cốt cao rồi. Sùng Huy không quen thuộc với các y đường, các vị thuốc quý hiếm chưa chắc người ta đã chịu bán cho hắn. Nàng giục ngựa ra khỏi phủ, đi tìm Sùng Huy tính mang theo toa thuốc giúp hắn tìm hỏi.
Nàng dạo quanh thành một lần nhưng không tìm thấy Sùng Huy.
Gió thu xào xạc, lành lạnh rét người. Tối qua hoảng hồn một đêm, sáng sớm nay ghé vườn trúc tía chưa từng ngơi nghỉ. Mặt trời quá trưa, vừa đói vừa lạnh, tinh thần mệt mỏi, tiếng động lớn vang bên tai càng thêm khó chịu. Lâm Nhữ dắt ngựa đi một lúc, chợt nhớ đến một chỗ, giục người lên ngựa vội chạy đến phía tây thành.
Một đêm mưa như thác đổ, mặt đường toàn bùn sình đen dơ, cành cây đổ ngã, phế tích một vùng rơi vào mắt khiến người ta càng thêm đau đớn.
Quả nhiên Sùng Huy ở đây. Hắn dắt ngựa, đứng kinh ngạc trước đống đổ nát.
“Đã thành ra như vậy rồi, đừng bận lòng làm gì.” Lâm Nhữ khẽ than. Nàng bước xuống ngựa, đến bên cạnh Sùng Huy, vỗ nhẹ bả vai hắn.
Sùng Huy không nhúc nhích.
Sao hắn giống như tối qua bị ma chướng vậy!
Lâm Nhữ giật mình, đến trước mặt hắn nhìn thử. Ánh mắt Sùng Huy trợn tròn, con ngươi vô hồn, lông mi cũng không hề chớp, đối diện với gương mặt của nàng nhưng hắn chẳng có chút thần thái nào. Quả thật tình huống của hắn giống hệt như tối qua.
“Sùng Huy!” Lâm Nhữ kêu lớn.
Sùng Huy thờ ơ như không nghe thấy.
Mồ hôi trán Lâm Nhữ nhỏ giọt. Tối hôm qua vì hắn nghe được tiếng Cảnh Sơ kêu khóc nên bản thân mới tỉnh lại. Vừa nghĩ đến đó, nàng ôm bụng đau đớn kêu lên: “Đau quá!”
Con ngươi Sùng Huy xoay chuyển, chậm rãi ngưng tụ tầm nhìn, nhìn về gương mặt Lâm Nhữ, thoáng kinh ngạc rồi kêu lên sợ hãi: “Đau bụng sao? Ta dẫn nàng đến y quán!”
Hắn đỡ Lâm Nhữ, muốn ôm ngang nàng lên.
Tỉnh lại là tốt rồi, Lâm Nhữ không nổi giận, đẩy hắn ra: “Không có gì, dọa huynh rồi.”
Sùng Huy ngơ ngác “hả” lên một tiếng, rủ mi, nét mặt hơi sợ hãi.
Lâm Nhữ than thở, lớn tiếng: “Đi thôi.”
Lúc này mặt mày Sùng Huy mới rạng rỡ, vui vẻ đồng ý. Tuy hắn mới học cưỡi ngựa không bao lâu nhưng kỹ thuật rất tốt, tư thế lên ngựa phóng khoáng hào hoa, cầm cương giục ngựa đi cùng Lâm Nhữ, đột nhiên hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn phường quạt, nhỏ giọng hỏi: “Trừ việc thuê phường quạt nhà họ Tạ không còn cách nào khác để thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện giờ sao?”
“Không có.” Lâm Nhữ ngán ngẩm, tâm trạng chỉ để tâm đến việc chữa trị cho Hà Lịch.
Sùng Huy rủ mi, cắn chặt môi, nơi đáy mắt là phiền muộn và lưỡng lự, bối rối vô cùng, cộng thêm sợ hãi. Lâm Nhữ cầm cương giục ngựa đi không nhìn thấy điều đó.
Lâm Nhữ lo lắng Sùng Huy lại rơi vào bế tắc nên gọi hắn đến nhà đài Sấu Thạch nghỉ ngơi, còn chuẩn bị giường và chăn nệm trong phòng sách.
Tối nay nàng thức dậy quan sát mấy lần thấy Sùng Huy ngủ ngon, hít thở đều đặn mới yên tâm.
Không thể khởi công phường quạt được, chuyện quan trọng nhất trước mắt là mua các vị thuốc điều chế cố nguyên sinh cốt cao. Trời sáng, Lâm Nhữ sai rất nhiều người hỏi thăm các hàng thuốc trong thành, lại ngẫm nghĩ các loại thuốc quý hiếm hẳn trong các gia tộc lớn cũng có một hai vị, nên nàng đích thân đến nhà bọn họ đánh tiếng hỏi thăm.
Nàng vốn muốn mang Sùng Huy theo, thuận tiện giới thiệu những người buôn lớn trong thành cho hắn biết, nhưng hắn lại không muốn nên nàng đành thôi.
Sùng Huy đưa mắt nhìn Lâm Nhữ đi xa, hắn móc ra trong ngực một chiếc áo ngắn, tối hôm qua sau khi Lan Tôn chữa trị cánh tay cụt của Phương Vị, Lâm Nhữ phụ dọn, hắn lặng lẽ về phòng mình lấy ra.
Hắn đã mặc chiếc áo ngắn này lúc rời nhà trốn đi. Mười mấy năm trôi qua, hắn đã trở thành chàng trai hiên ngang rồi, ngoảnh lại nhìn, chiếc áo ngắn trông thật nhỏ, vết máu trên đó vẫn còn, chỉ là không còn màu đỏ tươi nữa mà thành màu nâu xám. Năm ấy sau khi tìm được đường sống trong cõi chết, hắn không dám nhìn lại, chưa giặt mà cất chiếc áo ngắn vào trong góc tủ.
Mấy năm nay hắn đã từng lấy ra, muốn ném đi nhưng chẳng biết sao lại không nỡ, muốn giặt sạch nhưng chẳng làm được, hắn sợ vô cùng, cũng hận vô cùng.
Những vết máu trên chiếc áo này nhắc nhở hắn đến những ngày bị đánh đập dã man, cuộc sống không có một khắc được yên ổn.
Hắn nhớ hết thảy mọi chuyện trước khi vào vườn trúc tía, nhớ rõ lai lịch của mình.
Hắn là con trai của Tạ Thiên.
Hắn cất tấm áo vào ngực, Sùng Huy bày giấy bút trên bàn, mài mực cầm bút viết chậm rãi.
Hắn không muốn dính líu đến quá khứ, không muốn Tạ phu nhân tìm về, không muốn để Lâm Nhữ biết hắn là con trai nhà họ Tạ. Hắn vốn định không hỏi han không màng đến, nhưng không nỡ nhìn Lâm Nhữ lo âu, Hà Lịch nghĩ ra cách điều hòa để Lan Tôn chữa trị, điều này đã thôi thúc hắn.
Hắn muốn thử một lần, nếu mẫu thân còn nhớ đến người con trai này, có lẽ… có lẽ sẽ chịu cho Lâm Nhữ thuê phường quạt.
Cửa hàng mà Hà Lịch mang gia sản đi cầm cố là Hợp Thịnh, khi Lâm Nhữ lấy chi phiếu chuộc về, Tạ phu nhân đã biết tin rất nhanh, vốn muốn nhà họ Phương sau khi chịu phải đòn tấn công nặng nề này sẽ không thể gượng dậy được, ai ngờ Lâm Nhữ lại có thể xoay sở được số tiền lớn trong thời gian ngắn, chuộc hết số sản nghiệp đã mang đi cầm cố.
Sau cơn mưa như thác đổ, hoa rơi rụng, lá úa vàng, liếc mắt nhìn xung quanh, chốn chốn thê lương chẳng còn hương xuân nữa. Buồn rầu vì chỉ có thể gặp lại cố nhân trong mộng, mày ngài thanh tú của bà càng nhíu chặt hơn.
Yên La dẫn bà ra vườn giải sầu, nhìn vẻ mặt của bà càng buồn phiền, Yên La thầm hối hận, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không thì công khai thân phận con gái của Phương Lâm Nhữ vậy.”
Tạ phu nhân lắc đầu: “Lúc này danh vọng của Phương Lâm Nhữ đang cao. Phương Du Phong chẳng ra hồn, Phương Cẩm Phong yếu ớt, dù có biết Phương Lâm Nhữ là con gái thì trên dưới nhà họ Phương vẫn một lòng ủng họ nó làm gia chủ. Mặt mày nó lại rất được, nhà quyền quý nghe nói nó là con gái chẳng biết bao nhiêu người sẽ đến hỏi cưới. Nếu nó vì nhà họ Phương mà nhẫn tâm vứt bỏ Hà Lịch, tìm một kẻ nhà quyền quý kết hôn, có thêm trợ lực, muốn đạp đổ nó càng thêm khó. Trong tay tỷ chỉ có một vũ khí sắc bén, không thể sử dụng tùy tiện, nếu phải dùng đến, nhất định phải khiến nó không có cơ hội trở mình.”
“Vậy nên làm thế nào cho phải?” Yên La than thở, không hề ngờ đến Tạ phu nhân lại dám làm ra chuyện đốt phường quạt ác độc như vậy.
Trong yên tĩnh đột ngột truyền đến tiếng gõ cửa.
“Phương Lâm Nhữ chưa từ bỏ ý định nên lại đến sao?” Yên La lấy làm lạ hỏi.
“Cũng có thể là Phòng thị.” Tạ phu nhân lười biếng nói, chân mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại: “Mẫu thân như heo nái, sinh đứa con trai như heo rừng, còn muốn hỏi cưới Ninh nương của tỷ, đúng là nằm mơ.”
“Phòng thị ghé chúng ta mặc kệ sao?” Yên La hỏi.
“Mặc kệ đi.”
“Nếu là Phương Lâm Nhữ thì sao?”
“Gặp, nếu nó còn chưa từ bỏ ý định thì tỷ sẽ khiến nó chết tâm hẳn.” Tạ phu nhân lạnh lùng nói.
“Để muội xem thử, nếu là Phương Lâm Nhữ thì tỷ tỷ mới đi mở cửa.”
Tiếng gõ cửa truyền đến từ cánh cửa áp tường, người đã từng ghé qua đều biết cánh cửa này chưa từng mở ra, có gõ cũng chẳng ai để ý. Yên La cũng không bất ngờ, đợi ở cửa hoa một bên tường che ở cửa áp tường, nhìn thấy người bên ngoài, bất chợt kinh ngạc.
Đó là một đứa bé ăn xin ăn mặc rách rưới, tầm bảy tám tuổi, một tay nắm một tấm áo ngắn, tay còn lại cầm một mảnh giấy.
“Có ai không?” Cõ lẽ đứa bé ăn xin gõ mệt rồi nên cất giọng non nớt.
Kẻ đi ăn xin chỉ ở đường phố sầm uất hoặc ở những căn nhà rộng lớn. Đứa bé này không đến ăn xin. Lúc Yên La chần chừ không biết có nên mở cửa hay không, đứa bé đó nói lớn: “Tạ Quân Khanh kêu cháu đến đưa tin, mở cửa đi!”
Yên La ngây người, trừng mắt, đột ngột như bị sét đánh mà vội vàng mở cửa, hay tay run rẩy dữ dội, mãi một lúc mới kéo được cửa ra.
“Cháu nói ai? Ai kêu cháu đến đưa tin?”
“Một người đẹp như tiên á.” Đứa bé ăn xin giơ mảnh giấy trong tay.
Yên La đoạt lại thô bạo.
Một hàng chữ đen trên tờ giấy trắng.
“Mẫu thân, xin người cho nhà họ Phương mượn phường quạt, con trai Quân Khanh xin lạy tạ!”
“Tỷ! Tỷ mau đến đây…” Yên La kêu khản giọng, đầy mặt là nước mắt: “Có tin của thiếu gia, có tin của thiếu gia, tỷ mau đến đây…”
Con trai rời nhà mới bốn tuổi, nét chữ trẻ con khác hẳn nét chữ ngay ngắn nghiêm túc trên giấy, nhưng tấm áo ngắn kia không có gì để nghi ngờ, chính là thứ mà hôm đó con trai đã mặc khi rời khỏi nhà.
“Khanh nhi, Khanh nhi của mẫu thân…” Tạ phu nhân ôm lấy tấm áo ngắn, thất thanh khóc lóc.
Mười bốn năm, mấy nghìn ngày lẫn đêm đều bặt vô âm tín. Tuy có những lúc bà không thể không buộc phải nghĩ rằng có lẽ con trai đã chết, nhưng vẫn khó dằn được lo lắng, giờ đột ngột có được tin tức, sao có thể không quá đỗi vui mừng, ruột gan như đứt từng khúc.
Yên La cũng khóc lớn, khóc một lúc liền giữ lấy đứa bé ăn xin hỏi vội: “Người đã đưa thư cùng xiêm áo cho cháu ở đâu, cháu có thể nhận ra người đó không?”
“Ở bên đường trong phố Tín Dương. Cháu không nhận ra, người đó đội mũ che kín mặt, chỉ lộ ra nửa ánh mắt.” Đứa bé ăn xin nói.
“Cháu vừa mới nói người đó đẹp như tiên vậy.” Yên La chất vấn.
“Cháu cũng không rõ…” Đứa bé ăn xin gãi đầu: “Dù không nhìn rõ mặt, nhưng cảm thấy người đó rất đẹp, đẹp như tiên vậy.”
“Vậy là đúng rồi, lúc Khanh nhi còn nhỏ đã rất đẹp, phong thái khi trưởng thành sẽ rất nổi bật.” Tạ phu nhân mở miệng khàn giọng khóc, bắt lấy đứa bé ăn xin vội nói: “Dẫn bọn ta đi tìm người đó, a di sẽ cho cháu tiền.”
“Tiên tử cũng nói a di sẽ cho cháu tiền thưởng.” Ánh mắt đứa bé ăn xin sáng ngời nhìn Tạ phu nhân.
Yên La móc ra một đống tiền cho đứa bé, lớn tiếng nói: “Nếu có thể dẫn các a di tìm được người đó, sẽ cho cháu nhiều tiền hơn nữa, mau dẫn đường.”
Chương 171 : Hành tung bại lộ
Ba người về lại Phương phủ, sau khi dìu Hà Lịch về quán Khúc Khê, Lâm Nhữ kêu Sùng Huy cầm đơn thuốc Lan Tôn đã kê đến phòng thuốc sai người điều chế.
Trong phủ nhiều người bệnh nên đã dành ra một phòng hiên để làm phòng thuốc.
Nàng đi thăm đám người Phương Vị. Dù không làm gì cụ thể nhưng thân là gia chủ, mỗi ngày ghé qua hỏi thăm sức khỏe, nói mấy lời động viên, thì đối với người bị thương nặng cũng là an ủi lớn lao rồi.
Phương Thành vẫn còn hôn mê, thương thế của những người bị thương nặng khác có chuyển biến tốt, Lâm Nhữ trấn an họ mấy câu rồi đến chỗ viện của Phương Vị.
Lúc tỉnh đau đớn khó chịu nổi, đại phu kê ít thuốc an thần nên Phương Vị đã ngủ rồi. Thư cửu nương ngồi yên trước giường. Lâm Nhữ gọi, nàng ngẩng đầu nhìn, ngây người một thoáng mới tỉnh táo lại, đứng dậy muốn hành lễ, Lâm Nhữ đè Thư cửu nương lại để nàng ngồi xuống. Lâm Nhữ nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay Vị lang thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa? Dù vết thương có lành thì cánh tay kia cũng đã mất.” Thư cửu nương khóc thút thít, mấy ngày nay nàng khóc không ngừng, lúc nào hốc mắt cũng sưng đỏ.
May mà Phương Vị lạc quan, vẫn luôn an ủi nàng, nếu không sợ là cả đôi phu thê đã ngã gục cả.
Ở cạnh Thư cửu nương một lúc, Lâm Nhữ ra ngoài đến phòng thuốc.
Thanh Tuyền trông coi phòng thuốc nói với nàng rằng, Sùng Huy mang đến hai đơn thuốc, một đơn thì có thuốc để điều chế nhưng một đơn chỉ có vài vị, thiếu rất nhiều. Sùng Huy chép ra nhiều bản sai người ra các y đường bên ngoài hỏi thăm, dặn dò xong chính hắn cũng ra khỏi phủ, không biết đã đi đâu.
Trong lòng Lâm Nhữ như bùng lên ngọn lửa hừng hực, hận sao không thể để Hà Lịch đi lại bình thường lập tức, đơn thuốc điều chế cố nguyên sinh cốt cao cần đến các vị thuốc quý hiếm, nên đơn thuốc mà thiếu đến mười mấy vị hẳn là cố nguyên sinh cốt cao rồi. Sùng Huy không quen thuộc với các y đường, các vị thuốc quý hiếm chưa chắc người ta đã chịu bán cho hắn. Nàng giục ngựa ra khỏi phủ, đi tìm Sùng Huy tính mang theo toa thuốc giúp hắn tìm hỏi.
Nàng dạo quanh thành một lần nhưng không tìm thấy Sùng Huy.
Gió thu xào xạc, lành lạnh rét người. Tối qua hoảng hồn một đêm, sáng sớm nay ghé vườn trúc tía chưa từng ngơi nghỉ. Mặt trời quá trưa, vừa đói vừa lạnh, tinh thần mệt mỏi, tiếng động lớn vang bên tai càng thêm khó chịu. Lâm Nhữ dắt ngựa đi một lúc, chợt nhớ đến một chỗ, giục người lên ngựa vội chạy đến phía tây thành.
Một đêm mưa như thác đổ, mặt đường toàn bùn sình đen dơ, cành cây đổ ngã, phế tích một vùng rơi vào mắt khiến người ta càng thêm đau đớn.
Quả nhiên Sùng Huy ở đây. Hắn dắt ngựa, đứng kinh ngạc trước đống đổ nát.
“Đã thành ra như vậy rồi, đừng bận lòng làm gì.” Lâm Nhữ khẽ than. Nàng bước xuống ngựa, đến bên cạnh Sùng Huy, vỗ nhẹ bả vai hắn.
Sùng Huy không nhúc nhích.
Sao hắn giống như tối qua bị ma chướng vậy!
Lâm Nhữ giật mình, đến trước mặt hắn nhìn thử. Ánh mắt Sùng Huy trợn tròn, con ngươi vô hồn, lông mi cũng không hề chớp, đối diện với gương mặt của nàng nhưng hắn chẳng có chút thần thái nào. Quả thật tình huống của hắn giống hệt như tối qua.
“Sùng Huy!” Lâm Nhữ kêu lớn.
Sùng Huy thờ ơ như không nghe thấy.
Mồ hôi trán Lâm Nhữ nhỏ giọt. Tối hôm qua vì hắn nghe được tiếng Cảnh Sơ kêu khóc nên bản thân mới tỉnh lại. Vừa nghĩ đến đó, nàng ôm bụng đau đớn kêu lên: “Đau quá!”
Con ngươi Sùng Huy xoay chuyển, chậm rãi ngưng tụ tầm nhìn, nhìn về gương mặt Lâm Nhữ, thoáng kinh ngạc rồi kêu lên sợ hãi: “Đau bụng sao? Ta dẫn nàng đến y quán!”
Hắn đỡ Lâm Nhữ, muốn ôm ngang nàng lên.
Tỉnh lại là tốt rồi, Lâm Nhữ không nổi giận, đẩy hắn ra: “Không có gì, dọa huynh rồi.”
Sùng Huy ngơ ngác “hả” lên một tiếng, rủ mi, nét mặt hơi sợ hãi.
Lâm Nhữ than thở, lớn tiếng: “Đi thôi.”
Lúc này mặt mày Sùng Huy mới rạng rỡ, vui vẻ đồng ý. Tuy hắn mới học cưỡi ngựa không bao lâu nhưng kỹ thuật rất tốt, tư thế lên ngựa phóng khoáng hào hoa, cầm cương giục ngựa đi cùng Lâm Nhữ, đột nhiên hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn phường quạt, nhỏ giọng hỏi: “Trừ việc thuê phường quạt nhà họ Tạ không còn cách nào khác để thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện giờ sao?”
“Không có.” Lâm Nhữ ngán ngẩm, tâm trạng chỉ để tâm đến việc chữa trị cho Hà Lịch.
Sùng Huy rủ mi, cắn chặt môi, nơi đáy mắt là phiền muộn và lưỡng lự, bối rối vô cùng, cộng thêm sợ hãi. Lâm Nhữ cầm cương giục ngựa đi không nhìn thấy điều đó.
Lâm Nhữ lo lắng Sùng Huy lại rơi vào bế tắc nên gọi hắn đến nhà đài Sấu Thạch nghỉ ngơi, còn chuẩn bị giường và chăn nệm trong phòng sách.
Tối nay nàng thức dậy quan sát mấy lần thấy Sùng Huy ngủ ngon, hít thở đều đặn mới yên tâm.
Không thể khởi công phường quạt được, chuyện quan trọng nhất trước mắt là mua các vị thuốc điều chế cố nguyên sinh cốt cao. Trời sáng, Lâm Nhữ sai rất nhiều người hỏi thăm các hàng thuốc trong thành, lại ngẫm nghĩ các loại thuốc quý hiếm hẳn trong các gia tộc lớn cũng có một hai vị, nên nàng đích thân đến nhà bọn họ đánh tiếng hỏi thăm.
Nàng vốn muốn mang Sùng Huy theo, thuận tiện giới thiệu những người buôn lớn trong thành cho hắn biết, nhưng hắn lại không muốn nên nàng đành thôi.
Sùng Huy đưa mắt nhìn Lâm Nhữ đi xa, hắn móc ra trong ngực một chiếc áo ngắn, tối hôm qua sau khi Lan Tôn chữa trị cánh tay cụt của Phương Vị, Lâm Nhữ phụ dọn, hắn lặng lẽ về phòng mình lấy ra.
Hắn đã mặc chiếc áo ngắn này lúc rời nhà trốn đi. Mười mấy năm trôi qua, hắn đã trở thành chàng trai hiên ngang rồi, ngoảnh lại nhìn, chiếc áo ngắn trông thật nhỏ, vết máu trên đó vẫn còn, chỉ là không còn màu đỏ tươi nữa mà thành màu nâu xám. Năm ấy sau khi tìm được đường sống trong cõi chết, hắn không dám nhìn lại, chưa giặt mà cất chiếc áo ngắn vào trong góc tủ.
Mấy năm nay hắn đã từng lấy ra, muốn ném đi nhưng chẳng biết sao lại không nỡ, muốn giặt sạch nhưng chẳng làm được, hắn sợ vô cùng, cũng hận vô cùng.
Những vết máu trên chiếc áo này nhắc nhở hắn đến những ngày bị đánh đập dã man, cuộc sống không có một khắc được yên ổn.
Hắn nhớ hết thảy mọi chuyện trước khi vào vườn trúc tía, nhớ rõ lai lịch của mình.
Hắn là con trai của Tạ Thiên.
Hắn cất tấm áo vào ngực, Sùng Huy bày giấy bút trên bàn, mài mực cầm bút viết chậm rãi.
Hắn không muốn dính líu đến quá khứ, không muốn Tạ phu nhân tìm về, không muốn để Lâm Nhữ biết hắn là con trai nhà họ Tạ. Hắn vốn định không hỏi han không màng đến, nhưng không nỡ nhìn Lâm Nhữ lo âu, Hà Lịch nghĩ ra cách điều hòa để Lan Tôn chữa trị, điều này đã thôi thúc hắn.
Hắn muốn thử một lần, nếu mẫu thân còn nhớ đến người con trai này, có lẽ… có lẽ sẽ chịu cho Lâm Nhữ thuê phường quạt.
Cửa hàng mà Hà Lịch mang gia sản đi cầm cố là Hợp Thịnh, khi Lâm Nhữ lấy chi phiếu chuộc về, Tạ phu nhân đã biết tin rất nhanh, vốn muốn nhà họ Phương sau khi chịu phải đòn tấn công nặng nề này sẽ không thể gượng dậy được, ai ngờ Lâm Nhữ lại có thể xoay sở được số tiền lớn trong thời gian ngắn, chuộc hết số sản nghiệp đã mang đi cầm cố.
Sau cơn mưa như thác đổ, hoa rơi rụng, lá úa vàng, liếc mắt nhìn xung quanh, chốn chốn thê lương chẳng còn hương xuân nữa. Buồn rầu vì chỉ có thể gặp lại cố nhân trong mộng, mày ngài thanh tú của bà càng nhíu chặt hơn.
Yên La dẫn bà ra vườn giải sầu, nhìn vẻ mặt của bà càng buồn phiền, Yên La thầm hối hận, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không thì công khai thân phận con gái của Phương Lâm Nhữ vậy.”
Tạ phu nhân lắc đầu: “Lúc này danh vọng của Phương Lâm Nhữ đang cao. Phương Du Phong chẳng ra hồn, Phương Cẩm Phong yếu ớt, dù có biết Phương Lâm Nhữ là con gái thì trên dưới nhà họ Phương vẫn một lòng ủng họ nó làm gia chủ. Mặt mày nó lại rất được, nhà quyền quý nghe nói nó là con gái chẳng biết bao nhiêu người sẽ đến hỏi cưới. Nếu nó vì nhà họ Phương mà nhẫn tâm vứt bỏ Hà Lịch, tìm một kẻ nhà quyền quý kết hôn, có thêm trợ lực, muốn đạp đổ nó càng thêm khó. Trong tay tỷ chỉ có một vũ khí sắc bén, không thể sử dụng tùy tiện, nếu phải dùng đến, nhất định phải khiến nó không có cơ hội trở mình.”
“Vậy nên làm thế nào cho phải?” Yên La than thở, không hề ngờ đến Tạ phu nhân lại dám làm ra chuyện đốt phường quạt ác độc như vậy.
Trong yên tĩnh đột ngột truyền đến tiếng gõ cửa.
“Phương Lâm Nhữ chưa từ bỏ ý định nên lại đến sao?” Yên La lấy làm lạ hỏi.
“Cũng có thể là Phòng thị.” Tạ phu nhân lười biếng nói, chân mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại: “Mẫu thân như heo nái, sinh đứa con trai như heo rừng, còn muốn hỏi cưới Ninh nương của tỷ, đúng là nằm mơ.”
“Phòng thị ghé chúng ta mặc kệ sao?” Yên La hỏi.
“Mặc kệ đi.”
“Nếu là Phương Lâm Nhữ thì sao?”
“Gặp, nếu nó còn chưa từ bỏ ý định thì tỷ sẽ khiến nó chết tâm hẳn.” Tạ phu nhân lạnh lùng nói.
“Để muội xem thử, nếu là Phương Lâm Nhữ thì tỷ tỷ mới đi mở cửa.”
Tiếng gõ cửa truyền đến từ cánh cửa áp tường, người đã từng ghé qua đều biết cánh cửa này chưa từng mở ra, có gõ cũng chẳng ai để ý. Yên La cũng không bất ngờ, đợi ở cửa hoa một bên tường che ở cửa áp tường, nhìn thấy người bên ngoài, bất chợt kinh ngạc.
Đó là một đứa bé ăn xin ăn mặc rách rưới, tầm bảy tám tuổi, một tay nắm một tấm áo ngắn, tay còn lại cầm một mảnh giấy.
“Có ai không?” Cõ lẽ đứa bé ăn xin gõ mệt rồi nên cất giọng non nớt.
Kẻ đi ăn xin chỉ ở đường phố sầm uất hoặc ở những căn nhà rộng lớn. Đứa bé này không đến ăn xin. Lúc Yên La chần chừ không biết có nên mở cửa hay không, đứa bé đó nói lớn: “Tạ Quân Khanh kêu cháu đến đưa tin, mở cửa đi!”
Yên La ngây người, trừng mắt, đột ngột như bị sét đánh mà vội vàng mở cửa, hay tay run rẩy dữ dội, mãi một lúc mới kéo được cửa ra.
“Cháu nói ai? Ai kêu cháu đến đưa tin?”
“Một người đẹp như tiên á.” Đứa bé ăn xin giơ mảnh giấy trong tay.
Yên La đoạt lại thô bạo.
Một hàng chữ đen trên tờ giấy trắng.
“Mẫu thân, xin người cho nhà họ Phương mượn phường quạt, con trai Quân Khanh xin lạy tạ!”
“Tỷ! Tỷ mau đến đây…” Yên La kêu khản giọng, đầy mặt là nước mắt: “Có tin của thiếu gia, có tin của thiếu gia, tỷ mau đến đây…”
Con trai rời nhà mới bốn tuổi, nét chữ trẻ con khác hẳn nét chữ ngay ngắn nghiêm túc trên giấy, nhưng tấm áo ngắn kia không có gì để nghi ngờ, chính là thứ mà hôm đó con trai đã mặc khi rời khỏi nhà.
“Khanh nhi, Khanh nhi của mẫu thân…” Tạ phu nhân ôm lấy tấm áo ngắn, thất thanh khóc lóc.
Mười bốn năm, mấy nghìn ngày lẫn đêm đều bặt vô âm tín. Tuy có những lúc bà không thể không buộc phải nghĩ rằng có lẽ con trai đã chết, nhưng vẫn khó dằn được lo lắng, giờ đột ngột có được tin tức, sao có thể không quá đỗi vui mừng, ruột gan như đứt từng khúc.
Yên La cũng khóc lớn, khóc một lúc liền giữ lấy đứa bé ăn xin hỏi vội: “Người đã đưa thư cùng xiêm áo cho cháu ở đâu, cháu có thể nhận ra người đó không?”
“Ở bên đường trong phố Tín Dương. Cháu không nhận ra, người đó đội mũ che kín mặt, chỉ lộ ra nửa ánh mắt.” Đứa bé ăn xin nói.
“Cháu vừa mới nói người đó đẹp như tiên vậy.” Yên La chất vấn.
“Cháu cũng không rõ…” Đứa bé ăn xin gãi đầu: “Dù không nhìn rõ mặt, nhưng cảm thấy người đó rất đẹp, đẹp như tiên vậy.”
“Vậy là đúng rồi, lúc Khanh nhi còn nhỏ đã rất đẹp, phong thái khi trưởng thành sẽ rất nổi bật.” Tạ phu nhân mở miệng khàn giọng khóc, bắt lấy đứa bé ăn xin vội nói: “Dẫn bọn ta đi tìm người đó, a di sẽ cho cháu tiền.”
“Tiên tử cũng nói a di sẽ cho cháu tiền thưởng.” Ánh mắt đứa bé ăn xin sáng ngời nhìn Tạ phu nhân.
Yên La móc ra một đống tiền cho đứa bé, lớn tiếng nói: “Nếu có thể dẫn các a di tìm được người đó, sẽ cho cháu nhiều tiền hơn nữa, mau dẫn đường.”
Bình luận facebook