Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-174
Chương 174: Lại Nảy Kế Độc
Chương 174 : Lại nảy kế độc
Lâm Nhữ dẫn Tạ Nghi Ninh đi một cách chậm chạp. Nàng không vội đến quán Khúc Khê mà trước hết cho người gọi Mộc Vũ đến, giao lại chìa khóa phường quạt nhà họ Tạ để gã kêu gọi đám thợ quạt đến dọn dẹp.
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi nàng mới dẫn Tạ Nghi Ninh đến quán Khúc Khê. Dọc đường đi giới thiệu cảnh trí trong phủ với Tạ Nghi Ninh. Ra khỏi sảnh lâu rồi nhưng hai người không đi được bao xa. Khi nghe tin về Sùng Huy, Lâm Nhữ sợ đến mức hồn vía lên mây, đại phu còn chưa tới mà nàng đã chạy đến trước rồi.
Cặp mắt Sùng Huy nhắm nghiền, tuy hôn mê nhưng hắn vẫn còn ý thức tự chủ. Lâm Nhữ vừa kéo hắn về từ trong tay Tạ phu nhân, hắn đã ôm chặt lấy nàng, ngón tay ấn vào lưng nàng.
Tình hình này khá giống với những lần hắn gặp ác mộng. Lâm Nhữ đã có kinh nghiệm, nàng vuốt lưng hắn, dịu dàng nói: “Không sao hết, ta đến rồi đây, đừng sợ.” Nàng dịu dàng dỗ dành hắn từng chút một, không cần hắn phải khóc lóc cầu xin, nàng lại hứa hẹn: “Ta mãi mãi không đuổi nàng đi. Chỉ cần nàng bằng lòng, ta sẽ mãi giữ nàng lại bên cạnh ta.”
Cơ thể cứng đờ của Sùng Huy thoáng thả lỏng, run lên rất khẽ không dễ nhận ra.
Đây là dấu hiệu hắn vừa tỉnh!
Sao đôi mắt vẫn nhắm nghiền?
Lâm Nhữ thoáng buông lỏng cánh tay, đôi tay của Sùng Huy càng siết chặt, khát khao mong được che chở hiện ra mỗi một tấc trên tay chân hắn. Lâm Nhữ không tránh khỏi có chút chua xót, bi ai vì ám ảnh tuổi thơ mãi không tiêu tan tận trong đáy lòng Sùng Huy, và cũng vì hắn luôn luôn lo lắng sợ hãi nên khổ sở muốn bám víu vào lời hứa hẹn của nàng.
“Có nghiêm trọng không? Thường xuyên bị như vậy sao?” Tạ phu nhân cùng Phương Khương thị cùng lúc hỏi han với thái độ kinh sợ.
Động tác của Lâm Nhữ rất thành thục, dễ nhận thấy rằng đây không phải lần phát bệnh đầu tiên của Sùng Huy.
“Hẳn là do mấy ngày nay quá mệt mỏi nên nàng ấy mới như vậy.” Lâm Nhữ cười nói, nàng không ôm nổi Sùng Huy dậy, thử thăm dò, kề vào tai hắn dịu dàng bảo: “Chúng ta về thôi.”
Lâm Nhữ nửa ôm nửa kéo đỡ hắn ra ngoài.
Quả thực Sùng Huy đã tỉnh, lảo đảo theo sát bước chân của Lâm Nhữ.
Tạ phu nhân kinh ngạc dõi theo, vội nói với Phương Khương thị: “Quý phủ bận việc như vậy, tỷ không nên quấy rầy thêm.” Bà chạy ra ngoài ngay, còn không thèm gọi Tạ Nghi Ninh.
“Mẫu thân, con còn chưa thăm phường sở khanh mà.” Tạ Nghi Ninh hét lớn.
Tạ phu nhân không ừ hử gì với nàng, bước chân càng vội vã rồi trở thành chạy vụt đi.
Phương Khương thị trợn mắt há miệng, quên cả việc tiễn khách.
Tạ Nghi Ninh không muốn về nhưng lại sợ Tạ phu nhân nổi giận, thoáng chần chừ rồi đuổi theo sau, mới đó đã không thấy xe ngựa đâu nữa.
“Vị hôn thê của Phương Lâm Nhữ thật sự là Khanh nhi!” Tạ phu nhân vào phòng, ngã nhào trên bệ, khóc đến mức tan nát cõi lòng.
Yên La không biết phải khuyên nhủ Tạ phu nhân thế nào, chỉ âm thầm khóc theo.
“Thằng bé rất sợ tỷ, vừa nhìn thấy tỷ đã sợ đến mức ngất đi.” Tạ phu nhân vừa khóc lóc vừa kể lể.
Năm đó bị ngược đãi như vậy có thể không sợ hãi ư?
Môi của Yên La mấp máy, muốn khuyên bà dịu lại đừng dọa con trai mình. Bất chợt Tạ phu nhân ngồi bật dậy, ngửa mặt lên trời cười ầm lên, búi tóc cao rung rung, vui vẻ nói: “Tỷ thấy Phương Lâm Nhữ rất tốt với nó, đến một ngày thân phận của nó bại lộ, chắc chắn Phương Lâm Nhữ không thể tha thứ cho việc nó lừa gạt. Nó có không muốn trở về nhà họ Tạ cũng khó lắm.”
“Tỷ!” Yên La ngập ngừng: “Thiếu gia là con ruột của tỷ. Thiếu gia thích Phương Lâm Nhữ mà Phương Lâm Nhữ cũng thích thiếu gia. Chi bằng… chi bằng tác thành cho hai đứa.”
“Tác thành? Thù của Thiên ca thì sao? Nhà họ Tạ và nhà họ Phương thù không đội trời chung. Tỷ nhất quyết không cho phép con trai mình cưới con gái nhà đó!” Tạ phu nhân cau mày, hung dữ phun ngụm nước bọt. Bà chỉnh lại búi tóc, nhướng mi nói: “Búi tóc lại hộ tỷ, tỷ phải đến nhà họ Quách viếng thăm Phòng thị.”
“Tỷ! Quách Thành An và Phòng thị là hạng người lang sói. Tỷ thật sự muốn liên hiệp với nhà họ Quách để đối phó với nhà họ Phương sao?” Yên La gần như muốn khóc nấc lên.
“Nếu muốn Khanh nhi trở về thì phải khiến nhà họ Phương sụp đổ, dồn Phương Lâm Nhữ vào chỗ chết.” Tạ phu nhân nói lời lạnh lẽo như băng.
“Nhưng Phương Lâm Nhữ là người thiếu gia yêu! Xin tỷ nể mặt mũi của thiếu gia mà bỏ qua cho nhà họ Phương!” Yên La chua chát cầu xin.
“Ý tỷ đã quyết, nếu muội hai lòng thì đi đi!” Ánh mắt của Tạ phu nhân sắc như lưỡi đao, lạnh lùng lườm nguýt Yên La.
Tuy không thể thu được thợ quạt nhà họ Phương về dưới quyền của mình nhưng vẫn khiến nhà họ Phương chịu tổn hại nặng nề, vì thế Quách Thành An rất hả dạ. Gã muốn nhân lúc nhà họ Phương không có nơi làm quạt mà chiếm đoạt được thị trường quạt hợp hoan. Mấy ngày nay gã thị sát phường quạt liên tục, đốc thúc thợ tăng tốc độ làm quạt.
Đến xế trưa, chợt Quách Sâm bẩm lại, phường quạt nhà họ Tạ mở cửa, người nhà họ Phương ra vào nơi đó, nhìn qua trông như họ đang dọn dẹp.
“Ngươi không nhìn lầm chứ?” Quách Thành An ngây người như tượng, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, xông ra ngoài.
Phường quạt nhà họ Tạ chỉ cách phường quạt nhà họ Quách một con phố nhỏ, gã đến đó trong chốc lát. Ngoài cửa, Mộc Vũ đang chỉ huy mọi người làm việc. Quách Thành An thường xuyên nhìn thấy Mộc Vũ đi theo Hà Lịch làm việc, muốn nhận nhầm cũng không được.
Quách Thành An cắn răng một lúc mới tiến lên, bày ra vẻ mặt niềm nở mà hỏi: “Nhà họ Phương mua lại phường quạt nhà họ Tạ sao?”
“Nào có, Tạ phu nhân làm nghĩa cử cao đẹp, cho nhà chúng tôi mượn tạm phường quạt sử dụng.” Mộc Vũ cười bảo, trả lời một câu rồi không nói thêm nữa, nghiêng đầu làm việc.
Quách Thành An như bị ném vào chảo dầu sôi làm thịt da cháy khét. Gã quay về phường quạt nhưng không làm được gì, giục ngựa phi nước đại về phủ.
Phòng thị đứng trước cổng lớn, ánh mắt kín đáo. Quách Thành An chưa kịp mở miệng bà đã nhàn nhạt nói: “Tạ phu nhân vừa ghé phủ, mới về đó thôi, mẫu thân biết cả rồi.”
“Cứ tưởng rằng lần này có thể đạp đổ được nhà họ Phương, ai ngờ lại nảy đâu ra cái nhà họ Tạ chưa lường đến.” Quách Thành An ảo não vô cùng, vứt mạnh cương ngựa cho người làm ra đón cầm lấy.
“Chuyện này cũng không có gì, nếu nhà họ Phương dễ bị đánh đổ như vậy, Phương Lâm Nhữ không phải là Phương Lâm Nhữ nữa rồi.” Phòng thị cười khẽ.
Hai mẫu tử vào trong, hạ nhân quan sát sắc mặt của Quách Thành An, đồng loạt sợ hãi, rối rít né tránh.
“Thật khiến người khác không cam lòng!” Cả đường đi Quách Thành An mắng mỏ không dứt. Gã hỏi: “Trước giờ Tạ phu nhân chưa hề ghé qua nhà chúng ta, bà ta đến làm gì?”
“Xem như bà ta đến giải thích vì sao cho nhà họ Phương mượn phường quạt.” Phòng thị gằn giọng, vào phòng rồi, bà vẫy tay cho hạ nhân lui ra hết, ngồi xuống bệ, chầm chậm nhấp trà, trầm ngâm nói: “Tạ phu nhân nói Tạ Nghi Ninh thích Phương Lâm Nhữ, bị con gái làm ầm lên không thể không cho mượn, có điều không định kỳ hạn, nhà họ Tạ tùy thời đều có thể thu hồi phường quạt.”
“Không định kỳ hạn? Không thể nào? Phương Lâm Nhữ sắc sảo như vậy, sao có thể giao ra điểm yếu mặc người ta làm khó được?” Chân mày thô và rậm của Quách Thành An run lên.
“Tạ phu nhân mang khế ước đến cho mẫu thân xem rồi. Lúc trước Phương Lâm Nhữ đã đến hỏi thuê nhưng bị bà ta cự tuyệt, nên giờ bà ta cho mượn, điều kiện có hà khắc đi nữa, Phương Lâm Nhữ chỉ có thể chấp nhận.” Phòng thị cười nói.
Đôi mắt trái đậu của Quách Thành An lóe lên: “Nói vậy thì không hẳn Tạ phu nhân đứng về phía nhà họ Phương rồi.”
“Tất nhiên. Tuy cái chết của Tạ Thiên không phải do Phương Đức Thanh trực tiếp gây ra, nhưng gián tiếp là không thể tránh khỏi. Tạ phu nhân oán hận nhà họ Phương như vậy, nếu Phương Lâm Nhữ chịu bỏ vị hôn thê hỏi cưới con gái bà ta đã đành, nhưng nghe nói, Tạ Nghi Ninh rất thích Phương Lâm Nhữ và Phương Lâm Nhữ lại vứt bỏ Tạ Nghi Ninh như giày rách. Tạ phu nhân đã hận càng thêm hận.”
“Lỡ như Phương Lâm Nhữ vứt bỏ vị hôn thê hỏi cưới Tạ Nghi Ninh thật, hai nhà Phương và Tạ trở thành thông gia thì biết làm thế nào cho phải.” Quách Thành An rầu rĩ.
“Phương Lâm Nhữ là người ngay thẳng, không vì danh lợi mà khom lưng. Không có chuyện đó đâu.” Phòng thị lắc đầu. Quách Thành An há miệng muốn phản bác thì bà liền phất tay ngăn gã lại. Bà nói: “Tất nhiên chúng ta cũng không ngồi yên chờ chết. Tạ phu nhân vừa nói một câu mà mẫu thân cảm thấy rất có lí.”
“Bà ta nói gì?” Quách Thành An ngồi thẳng lưng lại, ánh mắt lấp lánh nhìn bà.
“Hạ giá quạt xuống dưới cả giá vốn. Phường quạt nhà họ Phương mới bị đốt, tổn thất hơn trăm nghìn lượng vàng. Hơn nữa chi phí xây lại phường quạt không hề rẻ, của cải hầu như không còn, không dám liều với chúng ta đâu. Nhân cơ hội này gom thị trường quạt hợp hoan vào trong túi chúng ta.” Phòng thị hả hê nói.
“Mẫu thân cao kiến!” Quách Thành An mừng rỡ.
Chương 174 : Lại nảy kế độc
Lâm Nhữ dẫn Tạ Nghi Ninh đi một cách chậm chạp. Nàng không vội đến quán Khúc Khê mà trước hết cho người gọi Mộc Vũ đến, giao lại chìa khóa phường quạt nhà họ Tạ để gã kêu gọi đám thợ quạt đến dọn dẹp.
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi nàng mới dẫn Tạ Nghi Ninh đến quán Khúc Khê. Dọc đường đi giới thiệu cảnh trí trong phủ với Tạ Nghi Ninh. Ra khỏi sảnh lâu rồi nhưng hai người không đi được bao xa. Khi nghe tin về Sùng Huy, Lâm Nhữ sợ đến mức hồn vía lên mây, đại phu còn chưa tới mà nàng đã chạy đến trước rồi.
Cặp mắt Sùng Huy nhắm nghiền, tuy hôn mê nhưng hắn vẫn còn ý thức tự chủ. Lâm Nhữ vừa kéo hắn về từ trong tay Tạ phu nhân, hắn đã ôm chặt lấy nàng, ngón tay ấn vào lưng nàng.
Tình hình này khá giống với những lần hắn gặp ác mộng. Lâm Nhữ đã có kinh nghiệm, nàng vuốt lưng hắn, dịu dàng nói: “Không sao hết, ta đến rồi đây, đừng sợ.” Nàng dịu dàng dỗ dành hắn từng chút một, không cần hắn phải khóc lóc cầu xin, nàng lại hứa hẹn: “Ta mãi mãi không đuổi nàng đi. Chỉ cần nàng bằng lòng, ta sẽ mãi giữ nàng lại bên cạnh ta.”
Cơ thể cứng đờ của Sùng Huy thoáng thả lỏng, run lên rất khẽ không dễ nhận ra.
Đây là dấu hiệu hắn vừa tỉnh!
Sao đôi mắt vẫn nhắm nghiền?
Lâm Nhữ thoáng buông lỏng cánh tay, đôi tay của Sùng Huy càng siết chặt, khát khao mong được che chở hiện ra mỗi một tấc trên tay chân hắn. Lâm Nhữ không tránh khỏi có chút chua xót, bi ai vì ám ảnh tuổi thơ mãi không tiêu tan tận trong đáy lòng Sùng Huy, và cũng vì hắn luôn luôn lo lắng sợ hãi nên khổ sở muốn bám víu vào lời hứa hẹn của nàng.
“Có nghiêm trọng không? Thường xuyên bị như vậy sao?” Tạ phu nhân cùng Phương Khương thị cùng lúc hỏi han với thái độ kinh sợ.
Động tác của Lâm Nhữ rất thành thục, dễ nhận thấy rằng đây không phải lần phát bệnh đầu tiên của Sùng Huy.
“Hẳn là do mấy ngày nay quá mệt mỏi nên nàng ấy mới như vậy.” Lâm Nhữ cười nói, nàng không ôm nổi Sùng Huy dậy, thử thăm dò, kề vào tai hắn dịu dàng bảo: “Chúng ta về thôi.”
Lâm Nhữ nửa ôm nửa kéo đỡ hắn ra ngoài.
Quả thực Sùng Huy đã tỉnh, lảo đảo theo sát bước chân của Lâm Nhữ.
Tạ phu nhân kinh ngạc dõi theo, vội nói với Phương Khương thị: “Quý phủ bận việc như vậy, tỷ không nên quấy rầy thêm.” Bà chạy ra ngoài ngay, còn không thèm gọi Tạ Nghi Ninh.
“Mẫu thân, con còn chưa thăm phường sở khanh mà.” Tạ Nghi Ninh hét lớn.
Tạ phu nhân không ừ hử gì với nàng, bước chân càng vội vã rồi trở thành chạy vụt đi.
Phương Khương thị trợn mắt há miệng, quên cả việc tiễn khách.
Tạ Nghi Ninh không muốn về nhưng lại sợ Tạ phu nhân nổi giận, thoáng chần chừ rồi đuổi theo sau, mới đó đã không thấy xe ngựa đâu nữa.
“Vị hôn thê của Phương Lâm Nhữ thật sự là Khanh nhi!” Tạ phu nhân vào phòng, ngã nhào trên bệ, khóc đến mức tan nát cõi lòng.
Yên La không biết phải khuyên nhủ Tạ phu nhân thế nào, chỉ âm thầm khóc theo.
“Thằng bé rất sợ tỷ, vừa nhìn thấy tỷ đã sợ đến mức ngất đi.” Tạ phu nhân vừa khóc lóc vừa kể lể.
Năm đó bị ngược đãi như vậy có thể không sợ hãi ư?
Môi của Yên La mấp máy, muốn khuyên bà dịu lại đừng dọa con trai mình. Bất chợt Tạ phu nhân ngồi bật dậy, ngửa mặt lên trời cười ầm lên, búi tóc cao rung rung, vui vẻ nói: “Tỷ thấy Phương Lâm Nhữ rất tốt với nó, đến một ngày thân phận của nó bại lộ, chắc chắn Phương Lâm Nhữ không thể tha thứ cho việc nó lừa gạt. Nó có không muốn trở về nhà họ Tạ cũng khó lắm.”
“Tỷ!” Yên La ngập ngừng: “Thiếu gia là con ruột của tỷ. Thiếu gia thích Phương Lâm Nhữ mà Phương Lâm Nhữ cũng thích thiếu gia. Chi bằng… chi bằng tác thành cho hai đứa.”
“Tác thành? Thù của Thiên ca thì sao? Nhà họ Tạ và nhà họ Phương thù không đội trời chung. Tỷ nhất quyết không cho phép con trai mình cưới con gái nhà đó!” Tạ phu nhân cau mày, hung dữ phun ngụm nước bọt. Bà chỉnh lại búi tóc, nhướng mi nói: “Búi tóc lại hộ tỷ, tỷ phải đến nhà họ Quách viếng thăm Phòng thị.”
“Tỷ! Quách Thành An và Phòng thị là hạng người lang sói. Tỷ thật sự muốn liên hiệp với nhà họ Quách để đối phó với nhà họ Phương sao?” Yên La gần như muốn khóc nấc lên.
“Nếu muốn Khanh nhi trở về thì phải khiến nhà họ Phương sụp đổ, dồn Phương Lâm Nhữ vào chỗ chết.” Tạ phu nhân nói lời lạnh lẽo như băng.
“Nhưng Phương Lâm Nhữ là người thiếu gia yêu! Xin tỷ nể mặt mũi của thiếu gia mà bỏ qua cho nhà họ Phương!” Yên La chua chát cầu xin.
“Ý tỷ đã quyết, nếu muội hai lòng thì đi đi!” Ánh mắt của Tạ phu nhân sắc như lưỡi đao, lạnh lùng lườm nguýt Yên La.
Tuy không thể thu được thợ quạt nhà họ Phương về dưới quyền của mình nhưng vẫn khiến nhà họ Phương chịu tổn hại nặng nề, vì thế Quách Thành An rất hả dạ. Gã muốn nhân lúc nhà họ Phương không có nơi làm quạt mà chiếm đoạt được thị trường quạt hợp hoan. Mấy ngày nay gã thị sát phường quạt liên tục, đốc thúc thợ tăng tốc độ làm quạt.
Đến xế trưa, chợt Quách Sâm bẩm lại, phường quạt nhà họ Tạ mở cửa, người nhà họ Phương ra vào nơi đó, nhìn qua trông như họ đang dọn dẹp.
“Ngươi không nhìn lầm chứ?” Quách Thành An ngây người như tượng, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, xông ra ngoài.
Phường quạt nhà họ Tạ chỉ cách phường quạt nhà họ Quách một con phố nhỏ, gã đến đó trong chốc lát. Ngoài cửa, Mộc Vũ đang chỉ huy mọi người làm việc. Quách Thành An thường xuyên nhìn thấy Mộc Vũ đi theo Hà Lịch làm việc, muốn nhận nhầm cũng không được.
Quách Thành An cắn răng một lúc mới tiến lên, bày ra vẻ mặt niềm nở mà hỏi: “Nhà họ Phương mua lại phường quạt nhà họ Tạ sao?”
“Nào có, Tạ phu nhân làm nghĩa cử cao đẹp, cho nhà chúng tôi mượn tạm phường quạt sử dụng.” Mộc Vũ cười bảo, trả lời một câu rồi không nói thêm nữa, nghiêng đầu làm việc.
Quách Thành An như bị ném vào chảo dầu sôi làm thịt da cháy khét. Gã quay về phường quạt nhưng không làm được gì, giục ngựa phi nước đại về phủ.
Phòng thị đứng trước cổng lớn, ánh mắt kín đáo. Quách Thành An chưa kịp mở miệng bà đã nhàn nhạt nói: “Tạ phu nhân vừa ghé phủ, mới về đó thôi, mẫu thân biết cả rồi.”
“Cứ tưởng rằng lần này có thể đạp đổ được nhà họ Phương, ai ngờ lại nảy đâu ra cái nhà họ Tạ chưa lường đến.” Quách Thành An ảo não vô cùng, vứt mạnh cương ngựa cho người làm ra đón cầm lấy.
“Chuyện này cũng không có gì, nếu nhà họ Phương dễ bị đánh đổ như vậy, Phương Lâm Nhữ không phải là Phương Lâm Nhữ nữa rồi.” Phòng thị cười khẽ.
Hai mẫu tử vào trong, hạ nhân quan sát sắc mặt của Quách Thành An, đồng loạt sợ hãi, rối rít né tránh.
“Thật khiến người khác không cam lòng!” Cả đường đi Quách Thành An mắng mỏ không dứt. Gã hỏi: “Trước giờ Tạ phu nhân chưa hề ghé qua nhà chúng ta, bà ta đến làm gì?”
“Xem như bà ta đến giải thích vì sao cho nhà họ Phương mượn phường quạt.” Phòng thị gằn giọng, vào phòng rồi, bà vẫy tay cho hạ nhân lui ra hết, ngồi xuống bệ, chầm chậm nhấp trà, trầm ngâm nói: “Tạ phu nhân nói Tạ Nghi Ninh thích Phương Lâm Nhữ, bị con gái làm ầm lên không thể không cho mượn, có điều không định kỳ hạn, nhà họ Tạ tùy thời đều có thể thu hồi phường quạt.”
“Không định kỳ hạn? Không thể nào? Phương Lâm Nhữ sắc sảo như vậy, sao có thể giao ra điểm yếu mặc người ta làm khó được?” Chân mày thô và rậm của Quách Thành An run lên.
“Tạ phu nhân mang khế ước đến cho mẫu thân xem rồi. Lúc trước Phương Lâm Nhữ đã đến hỏi thuê nhưng bị bà ta cự tuyệt, nên giờ bà ta cho mượn, điều kiện có hà khắc đi nữa, Phương Lâm Nhữ chỉ có thể chấp nhận.” Phòng thị cười nói.
Đôi mắt trái đậu của Quách Thành An lóe lên: “Nói vậy thì không hẳn Tạ phu nhân đứng về phía nhà họ Phương rồi.”
“Tất nhiên. Tuy cái chết của Tạ Thiên không phải do Phương Đức Thanh trực tiếp gây ra, nhưng gián tiếp là không thể tránh khỏi. Tạ phu nhân oán hận nhà họ Phương như vậy, nếu Phương Lâm Nhữ chịu bỏ vị hôn thê hỏi cưới con gái bà ta đã đành, nhưng nghe nói, Tạ Nghi Ninh rất thích Phương Lâm Nhữ và Phương Lâm Nhữ lại vứt bỏ Tạ Nghi Ninh như giày rách. Tạ phu nhân đã hận càng thêm hận.”
“Lỡ như Phương Lâm Nhữ vứt bỏ vị hôn thê hỏi cưới Tạ Nghi Ninh thật, hai nhà Phương và Tạ trở thành thông gia thì biết làm thế nào cho phải.” Quách Thành An rầu rĩ.
“Phương Lâm Nhữ là người ngay thẳng, không vì danh lợi mà khom lưng. Không có chuyện đó đâu.” Phòng thị lắc đầu. Quách Thành An há miệng muốn phản bác thì bà liền phất tay ngăn gã lại. Bà nói: “Tất nhiên chúng ta cũng không ngồi yên chờ chết. Tạ phu nhân vừa nói một câu mà mẫu thân cảm thấy rất có lí.”
“Bà ta nói gì?” Quách Thành An ngồi thẳng lưng lại, ánh mắt lấp lánh nhìn bà.
“Hạ giá quạt xuống dưới cả giá vốn. Phường quạt nhà họ Phương mới bị đốt, tổn thất hơn trăm nghìn lượng vàng. Hơn nữa chi phí xây lại phường quạt không hề rẻ, của cải hầu như không còn, không dám liều với chúng ta đâu. Nhân cơ hội này gom thị trường quạt hợp hoan vào trong túi chúng ta.” Phòng thị hả hê nói.
“Mẫu thân cao kiến!” Quách Thành An mừng rỡ.
Bình luận facebook