Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-175
Chương 175: Giấu Đi Sắc Sảo
Chương 175 : Giấu đi sắc sảo
Lâm Nhữ đỡ Sùng Huy về mái Lưu Thương. Vương đại phu cũng đã tới nhưng Sùng Huy không chịu để ông bắt mạch. Lâm Nhữ nghĩ, hắn là con trai, để Vương đại phu bắt mạch là lộ hết. Bệnh này của hắn là tâm bệnh, phải từ từ khơi thông, nên cũng không kiên trì nữa.
Nàng chỉ hỏi sao đột ngột lại bất tỉnh.
“Ta thấy trong phòng có người không quen, cho rằng đó là người đến mua ta.” Sùng Huy chớp hàng mi mềm mượt rủ thấp, đôi mắt long lanh lộ ra sự bình tĩnh sau nỗi sợ: “Nàng xuất hiện bảo không đuổi ta đi nên ta mới yên tâm trở lại.”
“Đúng là đồ ngốc!” Lâm Nhữ khóc dở cười dở. Lúc trước hắn cũng như vậy nên nàng không nghi ngờ gì, tâm tư vội nghĩ đến chuyện khác.
Đã mượn được phường quạt nhà họ Tạ, phải mau chóng sắp xếp công việc trở lại.
Một ngọn lửa đã thiêu rụi hết những vật liệu cần thiết để làm quạt. Nàng phải cho thợ quạt vào vườn chặt trúc tía, còn phải mua những vật liệu phụ. Công việc quá nhiều. Bên cạnh đó, các vị thuốc dùng để điều chế cố nguyên sinh cốt cao vẫn chưa tìm đủ, phải mau chóng hơn nữa.
Phương Thành hôn mê bất tỉnh. Sùng Huy giỏi làm quạt nên để hắn thay Phương Thành là được. Có điều Sùng Huy u mê với chuyện đời, rất nhiều điều còn phải dạy dỗ hắn. Tất nhiên nàng có thể dạy, nhưng giờ chuyện gấp quá nhiều, chưa chắc có thể chú ý đến hắn.
Lâm Nhữ nhẩm qua một lượt người trong phường quạt. Thư Vĩnh Căn thật thà chất phác. Từ sau khi Thư cửu nương được gả cho Phương Vị, ông đã được trọng dụng làm nhị quản sự trong xưởng quạt. Có thể nhờ ông chỉ điểm Sùng Huy.
Nghĩ đến đây, nàng chợt nhận ra, mình đã về phủ nhiều ngày như vậy nhưng chưa nhìn thấy Thư Vĩnh Căn lần nào. Nàng chợt lấy làm lạ.
Cửu nương là con gái duy nhất của ông, thê tử đã qua đời bao năm, không biết ông sốt ruột vì con gái và con rể mình cỡ nào. Đáng lí ra Phương Vị gặp chuyện, ông phải ở lại trong nhà họ Phương lâu dài để giúp đỡ chăm sóc mới đúng, thế mà ngay cả đến cửa thăm hỏi cũng chưa từng.
Người thương vong do dập lửa đều ghi lại cả, không có tên Thư Vĩnh Căn, lẽ nào để sót sao?
Liệu có phải đêm hôm đó ông cũng xông vào phường quạt dập lửa, nhưng vì không ai biết nên đã bị đốt cháy trong đó rồi?
“Cùng ta đến nhà Thư Vĩnh Căn.” Lâm Nhữ đưa tay muốn kéo Sùng Huy nhưng nắm không trúng, nàng nghiêng đầu nhìn, Sùng Huy gập chân lại, hai tay ôm lấy cuộn tròn người, toàn thân run rẩy, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì. Chỗ áo trắng mà hai cánh tay nắm lấy rỉ ra máu tươi.
Lâm Nhữ sợ hết hồn. Trong phòng có thuốc trị thương và vải trắng nên nàng chạy vào lấy ra, vén tay áo Sùng Huy lên nhìn thử, vùng da bị cào một mảng lớn. Nàng vừa đau lòng vừa tức giận, mắng hắn: “Huynh làm thế này là sao?”
Gương mặt Sùng Huy trắng như tuyết, răng va lập cập, đầu lưỡi co lại mãi mới thẳng lại được. Hắn run rẩy nói: “Nàng không nói chuyện với ta nên ta khó chịu.”
Nàng ở ngay cạnh hắn, chỉ thoáng trầm tư suy nghĩ không nói chuyện cùng, hắn đã thấy khó chịu rồi!
Lâm Nhữ giận muốn ngất xỉu, nắm lấy tay hắn vặn mạnh ra sau. Sùng Huy kêu lên một tiếng. Đúng là ngốc mà. Hắn không cau mày mà còn rất thích thú cười rộ lên, ngọt ngào nói: “Nhị lang thật tốt với ta! Ta vui lắm!”
Ngốc thật! Lúc không nói chuyện với hắn thì hắn đau lòng, lúc bị đánh lại mừng rỡ như vậy.
Lâm Nhữ lắc đầu không ngừng, tỉ mỉ rắc thuốc bột lên rồi băng vết thương giúp hắn.
Sùng Huy ngoan ngoãn nghiêng đầu để yên cho nàng làm.
Để lỡ một lúc đã đến giữa trưa rồi. Lâm Nhữ lo lắng cho Thư Vĩnh Căn nên không kịp ăn cơm, vội vàng kéo cả Sùng Huy ra khỏi cửa.
Ngôi nhà ban đầu Thư Vĩnh Căn ở chỉ là phòng cũ hai gian. Sau khi Phương Đức Thanh cầu hôn thay Phương Vị đã mua tiểu viện một khu làm sính lễ cho Thư Vĩnh Căn. Tiểu viện có đảo tọa hai gian, nhĩ phòng hai gian, chính phòng ba gian, vuông vắn nghiêm chỉnh.
Cửa đóng chặt không khóa bên ngoài nhưng không kéo ra được, hẳn đã cài then ở bên trong. Lâm Nhữ gõ cửa thật mạnh, một lúc lâu mới có tiếng bước chân lê lết. Cửa được kéo ra từ bên trong, rất chậm.
Thư Vĩnh Căn với mái đầu rối tung, vẻ mặt khô héo như dã quỷ, đôi tay đè lên cánh cửa như móng vuốt.
Lâm Nhữ đột ngột biến sắc mặt.
“Nhị lang!” Trông Thư Vĩnh Căn cứ như gặp phải quỷ, cả người run rẩy không ngừng.
“Thúc bệnh à? Bị lạnh sao?” Lâm Nhữ ân cần hỏi thăm, vô cùng tự trách; “Là ta sơ sót, không nhớ đến thúc sống một mình, nên sớm phái người ghé thăm.”
“Nhị lang, ngài… ngài…” Thư Vĩnh Căn sợ hãi lo lắng, cả buổi không nói được một câu trọn vẹn.
“Bên ngoài gió lớn lắm, mau vào nhà.” Lâm Nhữ khuyên ông rồi kêu Sùng Huy: “Nàng đến y quán mời đại phu khám cho Thư thúc.”
“Tôi không sao.” Vẻ mặt như tro tàn của Thư Vĩnh Căn càng thêm u ám. Ông phất tay ngăn Sùng Huy, nhỏ giọng nói: “Tôi không bị bệnh, chỉ là nghe nói Vị lang mất một cánh tay nên khổ sở trong lòng.”
Phương Vị mất một cánh tay, chẳng trách ông lại cảm thấy khổ sở. Lâm Nhữ hơi nghẹn ngào, ôn tồn an ủi ông mấy câu. Nàng nghĩ đến Thư Vĩnh Căn sống một mình, bị bệnh chẳng có người chăm sóc nên đề nghị ông chuyển đến nhà họ Phương.
“Đa tạ nhị lang, nhưng tôi ở một mình rất ổn.” Thư Vĩnh Căn từ chối, ông cúi đầu thật thấp, bộ dạng yếu ớt như không thể ngẩng lên được.
Ông không chịu nên Lâm Nhữ cũng không thể gượng ép. Nàng nói ông chuyện đã mượn được phường quạt nhà họ Tạ, sắp tới sẽ bắt đầu làm quạt trở lại cho ông yên tâm phần nào, khi nào ông khỏe lại thì đến phường quạt làm việc. Nàng lại nói ông nghe chuyện Phương Thành cứ hôn mê bất tỉnh, chuyện trong phường quạt về sau do Sùng Huy quản lí, nhờ ông giúp đỡ chỉ điểm hắn nhiều hơn.
Thư Vĩnh Căn không ngẩng đầu, cánh tay đang nắm cánh cửa siết chặt đến mức khớp xương nhô lên. Ông nhỏ giọng: “Tôi đang tính tìm gặp nhị lang nói lời từ giã. Tôi sẽ không đến phường quạt nữa. Nếu nhị lang không chê tôi dốt nát thì tôi sẽ chỉ hết những gì mình biết cho tiểu thư.”
“Thúc không đến phường quạt nữa ư? Thế sao được?” Lâm Nhữ lo lắng, giờ là thời điểm nhà họ Phương cần người nhất.
Dù nàng có khuyên thế nào Thư Vĩnh Căn cũng không thay đổi quyết định.
Hết cách, Lâm Nhữ đành phải đồng ý với ông.
Thư Vĩnh Căn hết lòng chỉ dạy cho Sùng Huy, thậm chí ghi chép lại tỉ mỉ tính nết, sở trường lẫn sở đoản của mấy trăm thợ quạt giao cho hắn. Ông dạy hắn cách khai thác nhân lực, dạy hắn làm sao cân bằng mối quan hệ giữa thợ quạt và cách quản lý đốc thúc bọn họ.
Ông đã làm trong phường quạt hơn hai mươi mấy năm, mọi phương diện đều quan sát rõ ràng tỉ mỉ hơn gia chủ như Lâm Nhữ. Lâm Nhữ yên tâm giao Sùng Huy cho ông còn nàng lo chuyện khác.
Nàng lo bàn bạc với các hiệu buôn nhập vật liệu cung ứng cho nhà họ Phương, còn tìm người ở khắp nơi hỗ trợ mua các vị thuốc điều chế cố nguyên sinh cốt cao…
Mọi chuyện tiến triển thuận lợi hơn so với dự đoán. Các hiệu buôn thấy nhà họ Phương mượn được phường quạt nhà họ Tạ, lại nghe nói Lâm Nhữ mới về đã chuộc hết khế sách mua bán nhà đất của Hà Lịch, cảm thấy vốn liếng nhà họ Phương thật hùng hậu. Vì thế, các hiệu buôn lúc trước đã hứa để nhà họ Phương thiếu nợ tiếp tục cho nợ, phương thức tính tiền vẫn như cũ, kết sổ theo tháng hoặc theo quý. Những hiệu buôn lúc trước một mực đòi nợ giờ rối rít tìm Lâm Nhữ chủ động cho nhà họ Phương thiếu nợ.
Việc nhập vật liệu không cần dùng tiền mặt cho nên tiền vốn còn dư dả, vì thế Lâm Nhữ gom cả việc xây lại phường quạt vào trong kế hoạch.
Những vị thuốc cần để điều chế cố nguyên sinh cốt cao đã gom đủ cả vào chạng vạng ngày thứ ba. Mọi chuyện suông sẻ.
Y thuật gia truyền của Lan Tôn quả là hiếm thấy. Hà Lịch thoa cố nguyên sinh cốt cao được mấy ngày thì chỗ gãy xương đã giảm hẳn đau đớn, chỉ hơi ngứa, tinh thần ngày qua ngày tốt hơn nhiều, không còn thường xuyên hôn mê nữa.
Lâm Nhữ xin Vương đại phu chỉ giáo. Ông ngạc nhiên không thôi, bảo rằng đây là điềm khớp xương lành nhanh chóng. Ông muốn chẩn mạch cho Hà Lịch nhưng hắn khéo léo né tránh. Lâm Nhữ vui mừng vì Hà Lịch không bị tàn phế nên cũng sơ ý với hành động của hắn.
Có cố nguyên sinh cốt cao nên không phải đắp thuốc khác nữa, chỉ là Lan Tôn phối mỗi lần rất ít thuốc nên vẫn cần cứ năm ngày đến vườn trúc tía một chuyến. Lâm Nhữ thấy Lan Tôn dày công chữa trị cho Hà Lịch nên tạm bớt đi lòng đề phòng với Lan Tôn. Nàng lại bận nhiều việc nên giao chìa khóa vườn trúc tía cho Sùng Huy, không đi cùng hắn nữa mà để hắn đi một mình.
Chương 175 : Giấu đi sắc sảo
Lâm Nhữ đỡ Sùng Huy về mái Lưu Thương. Vương đại phu cũng đã tới nhưng Sùng Huy không chịu để ông bắt mạch. Lâm Nhữ nghĩ, hắn là con trai, để Vương đại phu bắt mạch là lộ hết. Bệnh này của hắn là tâm bệnh, phải từ từ khơi thông, nên cũng không kiên trì nữa.
Nàng chỉ hỏi sao đột ngột lại bất tỉnh.
“Ta thấy trong phòng có người không quen, cho rằng đó là người đến mua ta.” Sùng Huy chớp hàng mi mềm mượt rủ thấp, đôi mắt long lanh lộ ra sự bình tĩnh sau nỗi sợ: “Nàng xuất hiện bảo không đuổi ta đi nên ta mới yên tâm trở lại.”
“Đúng là đồ ngốc!” Lâm Nhữ khóc dở cười dở. Lúc trước hắn cũng như vậy nên nàng không nghi ngờ gì, tâm tư vội nghĩ đến chuyện khác.
Đã mượn được phường quạt nhà họ Tạ, phải mau chóng sắp xếp công việc trở lại.
Một ngọn lửa đã thiêu rụi hết những vật liệu cần thiết để làm quạt. Nàng phải cho thợ quạt vào vườn chặt trúc tía, còn phải mua những vật liệu phụ. Công việc quá nhiều. Bên cạnh đó, các vị thuốc dùng để điều chế cố nguyên sinh cốt cao vẫn chưa tìm đủ, phải mau chóng hơn nữa.
Phương Thành hôn mê bất tỉnh. Sùng Huy giỏi làm quạt nên để hắn thay Phương Thành là được. Có điều Sùng Huy u mê với chuyện đời, rất nhiều điều còn phải dạy dỗ hắn. Tất nhiên nàng có thể dạy, nhưng giờ chuyện gấp quá nhiều, chưa chắc có thể chú ý đến hắn.
Lâm Nhữ nhẩm qua một lượt người trong phường quạt. Thư Vĩnh Căn thật thà chất phác. Từ sau khi Thư cửu nương được gả cho Phương Vị, ông đã được trọng dụng làm nhị quản sự trong xưởng quạt. Có thể nhờ ông chỉ điểm Sùng Huy.
Nghĩ đến đây, nàng chợt nhận ra, mình đã về phủ nhiều ngày như vậy nhưng chưa nhìn thấy Thư Vĩnh Căn lần nào. Nàng chợt lấy làm lạ.
Cửu nương là con gái duy nhất của ông, thê tử đã qua đời bao năm, không biết ông sốt ruột vì con gái và con rể mình cỡ nào. Đáng lí ra Phương Vị gặp chuyện, ông phải ở lại trong nhà họ Phương lâu dài để giúp đỡ chăm sóc mới đúng, thế mà ngay cả đến cửa thăm hỏi cũng chưa từng.
Người thương vong do dập lửa đều ghi lại cả, không có tên Thư Vĩnh Căn, lẽ nào để sót sao?
Liệu có phải đêm hôm đó ông cũng xông vào phường quạt dập lửa, nhưng vì không ai biết nên đã bị đốt cháy trong đó rồi?
“Cùng ta đến nhà Thư Vĩnh Căn.” Lâm Nhữ đưa tay muốn kéo Sùng Huy nhưng nắm không trúng, nàng nghiêng đầu nhìn, Sùng Huy gập chân lại, hai tay ôm lấy cuộn tròn người, toàn thân run rẩy, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì. Chỗ áo trắng mà hai cánh tay nắm lấy rỉ ra máu tươi.
Lâm Nhữ sợ hết hồn. Trong phòng có thuốc trị thương và vải trắng nên nàng chạy vào lấy ra, vén tay áo Sùng Huy lên nhìn thử, vùng da bị cào một mảng lớn. Nàng vừa đau lòng vừa tức giận, mắng hắn: “Huynh làm thế này là sao?”
Gương mặt Sùng Huy trắng như tuyết, răng va lập cập, đầu lưỡi co lại mãi mới thẳng lại được. Hắn run rẩy nói: “Nàng không nói chuyện với ta nên ta khó chịu.”
Nàng ở ngay cạnh hắn, chỉ thoáng trầm tư suy nghĩ không nói chuyện cùng, hắn đã thấy khó chịu rồi!
Lâm Nhữ giận muốn ngất xỉu, nắm lấy tay hắn vặn mạnh ra sau. Sùng Huy kêu lên một tiếng. Đúng là ngốc mà. Hắn không cau mày mà còn rất thích thú cười rộ lên, ngọt ngào nói: “Nhị lang thật tốt với ta! Ta vui lắm!”
Ngốc thật! Lúc không nói chuyện với hắn thì hắn đau lòng, lúc bị đánh lại mừng rỡ như vậy.
Lâm Nhữ lắc đầu không ngừng, tỉ mỉ rắc thuốc bột lên rồi băng vết thương giúp hắn.
Sùng Huy ngoan ngoãn nghiêng đầu để yên cho nàng làm.
Để lỡ một lúc đã đến giữa trưa rồi. Lâm Nhữ lo lắng cho Thư Vĩnh Căn nên không kịp ăn cơm, vội vàng kéo cả Sùng Huy ra khỏi cửa.
Ngôi nhà ban đầu Thư Vĩnh Căn ở chỉ là phòng cũ hai gian. Sau khi Phương Đức Thanh cầu hôn thay Phương Vị đã mua tiểu viện một khu làm sính lễ cho Thư Vĩnh Căn. Tiểu viện có đảo tọa hai gian, nhĩ phòng hai gian, chính phòng ba gian, vuông vắn nghiêm chỉnh.
Cửa đóng chặt không khóa bên ngoài nhưng không kéo ra được, hẳn đã cài then ở bên trong. Lâm Nhữ gõ cửa thật mạnh, một lúc lâu mới có tiếng bước chân lê lết. Cửa được kéo ra từ bên trong, rất chậm.
Thư Vĩnh Căn với mái đầu rối tung, vẻ mặt khô héo như dã quỷ, đôi tay đè lên cánh cửa như móng vuốt.
Lâm Nhữ đột ngột biến sắc mặt.
“Nhị lang!” Trông Thư Vĩnh Căn cứ như gặp phải quỷ, cả người run rẩy không ngừng.
“Thúc bệnh à? Bị lạnh sao?” Lâm Nhữ ân cần hỏi thăm, vô cùng tự trách; “Là ta sơ sót, không nhớ đến thúc sống một mình, nên sớm phái người ghé thăm.”
“Nhị lang, ngài… ngài…” Thư Vĩnh Căn sợ hãi lo lắng, cả buổi không nói được một câu trọn vẹn.
“Bên ngoài gió lớn lắm, mau vào nhà.” Lâm Nhữ khuyên ông rồi kêu Sùng Huy: “Nàng đến y quán mời đại phu khám cho Thư thúc.”
“Tôi không sao.” Vẻ mặt như tro tàn của Thư Vĩnh Căn càng thêm u ám. Ông phất tay ngăn Sùng Huy, nhỏ giọng nói: “Tôi không bị bệnh, chỉ là nghe nói Vị lang mất một cánh tay nên khổ sở trong lòng.”
Phương Vị mất một cánh tay, chẳng trách ông lại cảm thấy khổ sở. Lâm Nhữ hơi nghẹn ngào, ôn tồn an ủi ông mấy câu. Nàng nghĩ đến Thư Vĩnh Căn sống một mình, bị bệnh chẳng có người chăm sóc nên đề nghị ông chuyển đến nhà họ Phương.
“Đa tạ nhị lang, nhưng tôi ở một mình rất ổn.” Thư Vĩnh Căn từ chối, ông cúi đầu thật thấp, bộ dạng yếu ớt như không thể ngẩng lên được.
Ông không chịu nên Lâm Nhữ cũng không thể gượng ép. Nàng nói ông chuyện đã mượn được phường quạt nhà họ Tạ, sắp tới sẽ bắt đầu làm quạt trở lại cho ông yên tâm phần nào, khi nào ông khỏe lại thì đến phường quạt làm việc. Nàng lại nói ông nghe chuyện Phương Thành cứ hôn mê bất tỉnh, chuyện trong phường quạt về sau do Sùng Huy quản lí, nhờ ông giúp đỡ chỉ điểm hắn nhiều hơn.
Thư Vĩnh Căn không ngẩng đầu, cánh tay đang nắm cánh cửa siết chặt đến mức khớp xương nhô lên. Ông nhỏ giọng: “Tôi đang tính tìm gặp nhị lang nói lời từ giã. Tôi sẽ không đến phường quạt nữa. Nếu nhị lang không chê tôi dốt nát thì tôi sẽ chỉ hết những gì mình biết cho tiểu thư.”
“Thúc không đến phường quạt nữa ư? Thế sao được?” Lâm Nhữ lo lắng, giờ là thời điểm nhà họ Phương cần người nhất.
Dù nàng có khuyên thế nào Thư Vĩnh Căn cũng không thay đổi quyết định.
Hết cách, Lâm Nhữ đành phải đồng ý với ông.
Thư Vĩnh Căn hết lòng chỉ dạy cho Sùng Huy, thậm chí ghi chép lại tỉ mỉ tính nết, sở trường lẫn sở đoản của mấy trăm thợ quạt giao cho hắn. Ông dạy hắn cách khai thác nhân lực, dạy hắn làm sao cân bằng mối quan hệ giữa thợ quạt và cách quản lý đốc thúc bọn họ.
Ông đã làm trong phường quạt hơn hai mươi mấy năm, mọi phương diện đều quan sát rõ ràng tỉ mỉ hơn gia chủ như Lâm Nhữ. Lâm Nhữ yên tâm giao Sùng Huy cho ông còn nàng lo chuyện khác.
Nàng lo bàn bạc với các hiệu buôn nhập vật liệu cung ứng cho nhà họ Phương, còn tìm người ở khắp nơi hỗ trợ mua các vị thuốc điều chế cố nguyên sinh cốt cao…
Mọi chuyện tiến triển thuận lợi hơn so với dự đoán. Các hiệu buôn thấy nhà họ Phương mượn được phường quạt nhà họ Tạ, lại nghe nói Lâm Nhữ mới về đã chuộc hết khế sách mua bán nhà đất của Hà Lịch, cảm thấy vốn liếng nhà họ Phương thật hùng hậu. Vì thế, các hiệu buôn lúc trước đã hứa để nhà họ Phương thiếu nợ tiếp tục cho nợ, phương thức tính tiền vẫn như cũ, kết sổ theo tháng hoặc theo quý. Những hiệu buôn lúc trước một mực đòi nợ giờ rối rít tìm Lâm Nhữ chủ động cho nhà họ Phương thiếu nợ.
Việc nhập vật liệu không cần dùng tiền mặt cho nên tiền vốn còn dư dả, vì thế Lâm Nhữ gom cả việc xây lại phường quạt vào trong kế hoạch.
Những vị thuốc cần để điều chế cố nguyên sinh cốt cao đã gom đủ cả vào chạng vạng ngày thứ ba. Mọi chuyện suông sẻ.
Y thuật gia truyền của Lan Tôn quả là hiếm thấy. Hà Lịch thoa cố nguyên sinh cốt cao được mấy ngày thì chỗ gãy xương đã giảm hẳn đau đớn, chỉ hơi ngứa, tinh thần ngày qua ngày tốt hơn nhiều, không còn thường xuyên hôn mê nữa.
Lâm Nhữ xin Vương đại phu chỉ giáo. Ông ngạc nhiên không thôi, bảo rằng đây là điềm khớp xương lành nhanh chóng. Ông muốn chẩn mạch cho Hà Lịch nhưng hắn khéo léo né tránh. Lâm Nhữ vui mừng vì Hà Lịch không bị tàn phế nên cũng sơ ý với hành động của hắn.
Có cố nguyên sinh cốt cao nên không phải đắp thuốc khác nữa, chỉ là Lan Tôn phối mỗi lần rất ít thuốc nên vẫn cần cứ năm ngày đến vườn trúc tía một chuyến. Lâm Nhữ thấy Lan Tôn dày công chữa trị cho Hà Lịch nên tạm bớt đi lòng đề phòng với Lan Tôn. Nàng lại bận nhiều việc nên giao chìa khóa vườn trúc tía cho Sùng Huy, không đi cùng hắn nữa mà để hắn đi một mình.
Bình luận facebook