Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-186
Chương 186: Nóng Lạnh Đan Xen
Chương 186 : Nóng lạnh đan xen
Uyển Sơ rủ mắt không dám đối mặt với Hà Lịch, cũng không dám suy nghĩ kĩ lưỡng. Nàng lấy hết can đảm, hai tay dùng sức kéo một cái.
Một tiếng “roạt” vừa vang lên, vải áo rách, Uyển Sơ nhắm mắt ghé môi qua.
“Cô làm gì đó?” Tiếng quát hung dữ ác liệt vang lên. Bắp chân bị đau khiến Uyển Sơ mở mắt, ngẩn ngơ, động tác chậm chạp như đang ngây người nhìn giá vẽ. Nàng nhìn Hà Lịch vội vàng khép xiêm áo, chán ghét trừng nàng, dáng vẻ như ngay cả đẩy nàng cũng sợ bẩn tay. Một cước mà hắn đạp nàng dùng hết sức không hề nể tình.
Nàng té ngã trên nền gạch xanh cứng rắn, va chạm mạnh khiến khớp xương bị trật làm da thịt đau nhói, nhưng không đau bằng trái tim. Gò má nàng như phải chịu đựng bao nhiêu bạt tai mạnh mẽ trong thầm lặng. Uyển Sơ che mặt, nước mắt rơi xuống.
“Cút ra ngoài!” Hà Lịch nặng nề nói, lạnh lẽo còn hơn cả tiếng gió bắc rít gào ngoài cửa sổ, hệt như đao thép bén ngót.
Uyển Sơ bò dậy, chật vật bước ra ngoài.
“Cơ thể của ta đã không còn gì đáng ngại. Mấy ngày nay đã khổ cho cô rồi, đa tạ! Sau này không cần đến nữa.” Sau lưng nàng, Hà Lịch mở miệng, so sánh với sự lạnh như băng trước đó, giờ hắn không hề tức giận cũng chẳng hề bất ngờ.
Việc hắn luôn duy trì sự tỉnh táo càng khiến người khác tuyệt vọng.
Uyển Sơ cắn chặt môi, run giọng nói: “Nhị lang chỉ xem ngài như huynh ruột.”
“Ta biết. Ta cũng chỉ xem muội ấy như muội muội ruột.” Hà Lịch nhàn nhạt nói.
“Vậy sao ngài còn…”
Còn giữ thân như ngọc vì Lâm Nhữ như vậy!
“Không cần cô bận lòng.” Hà Lịch bình tĩnh nói, không hề có chút ưu tư.
Uyển Sơ ra khỏi cửa. Nàng quay đầu nhìn, Hà Lịch đưa lưng về phía nàng. Một dáng người cao ngất màu xanh đậm, âm thầm sạch sẽ, màu sắc vốn quá đỗi tầm thường chẳng có gì lạ, nhưng lại còn rực rỡ hơn hoa cỏ tháng ba làm xiêu lòng nàng.
Bầu trời xám xịt, mây mù giăng khắp, nóc nhà lợp ngói xám phủ một tầng sương mù, nhánh cây yếu ớt rũ thấp, xào xạc những tiếng thê lương. Gió bắc thổi qua, Uyển Sơ thoáng rùng mình, chợt phát hiện mình chỉ mặc một bộ xiêm áo mỏng.
“Sao cô ăn mặc mỏng manh như vậy?”
Câu hỏi với chất giọng trầm lặng vang lên. Uyển Sơ tỉnh táo lại, không biết Bạch Chỉ đến lúc nào, gương mặt không có biểu cảm gì đối diện nàng.
“Có chuyện muốn tìm nhị lang nên đi vội quá không kịp khoác thêm xiêm áo.” Uyển Sơ ngượng ngùng chà tay: “Cô đến có chuyện gì?”
“Có nhưng cũng có thể xem như không có. Di phu nhân vừa ghé, tiều tụy cực kì, mặc áo vải bố sơ sài, các bà mụ trong phủ chúng ta còn chưng diện hơn di phu nhân nữa. Phu nhân khóc không ngừng muốn giữ di phu nhân ở lại, di phu nhân đồng ý rồi bỗng lại nói, lòng thấp thỏm vì Hà nhị lang nên từ chối. Giờ chỗ phu nhân chẳng còn món gì đáng tiền, xiêm áo chỉ có mấy bộ, sau khi phường quạt bị đốt phu nhân chủ động không hỏi tiền tháng, trong tay cũng chẳng còn tiền, biết trong phủ đang khó khăn nên cũng không hỏi Vị lang chi tiền, kêu người ta khiêng bình phong bằng gỗ đàn đi bán được năm mươi xâu lẳng lặng đưa cho di phu nhân. Di phu nhân khóc lóc. Tôi nghĩ, chi bằng nói cho nhị lang nghe để chuộc bình phong về, trong phòng chủ mẫu không có nổi một bức bình phong để trưng bày thì khó coi quá.” Bạch Chỉ nói.
“Sao Hà nhị lang lại về rồi, tính không làm nhà họ Phương sụp đổ thì quyết không bỏ qua đúng không?” Uyển Sơ giận đến mức run cả người, nhưng vì bị lạnh nên mặt đỏ môi tái.
“Hà nhị lang không đến. Theo tôi thấy, di phu nhân cũng không quá tệ.” Bạch Chỉ nói, đẩy Uyển Sơ: “Mau về mặc xiêm áo vào, có gì chúng ta từ từ nói.”
Bình thường Bạch Chỉ kiệm chữ như vàng, hôm nay lại nói nhiều như vậy, Uyển Sơ ngạc nhiên nhưng tinh thần còn chưa ổn định lại nên không suy nghĩ tỉ mỉ, xoay người đến quán Khúc Khê.
“Xiêm áo của cô để ở đây à?” Bạch Chỉ như vô ý hỏi.
Uyển Sơ “ừ” với Bạch Chỉ, vừa rồi bị Hà Lịch lạnh lùng cự tuyệt, không muốn người khác thấy nàng không biết thẹn mà ở lại quán Khúc Khê, nên nói rằng: “Nhị lang có việc, tôi với Cảnh Sơ dời đến đây ở tạm.”
“Nhị lang có việc không phải càng cần hai cô hầu hạ sao? Sao cả hai cô cũng bị điều đi?” Bạch Chỉ kinh ngạc.
“Nhị lang làm việc tự ngài ấy đã có cân nhắc, phận làm nô tỳ chỉ cần nghe lời thôi.” Uyển Sơ nói, bước vào cửa viện, gương mặt nàng đỏ ửng. Vừa rồi vào phòng Hà Lịch, nàng đã treo tấm áo bông bằng vải Lĩnh màu xanh ở khoen cửa sương phòng. Uyển Sơ lấy áo, ngượng ngùng mặc vội, ánh mắt không dám liếc về phía bắc nhìn phòng chính.
Bạch Chỉ âm thầm quan sát, trong mắt có ánh sáng thoáng lóe qua.
Hai người đến nhà đài Sấu Thạch, cửa đóng chặt. Uyển Sơ vừa nhìn đã nói: “Nhị lang đã căn dặn không được quấy rầy. Không thì chờ ngài ấy đi ra rồi tôi hỏi lại sau. Dù gì cũng đã cầm rồi, chuộc lại cũng không gấp ngay bây giờ được.”
“Vậy có ổn không? Hơn nữa có phải nên bẩm lại nhị lang chuyện Hà nhị lang về Nhuận Châu không?” Bạch Chỉ hỏi.
Trong bụng Hà Dư toàn những suy nghĩ sấu xa. Y về Nhuận Châu rồi không biết lại gây ra chuyện gì, báo sớm cho Lâm Nhữ biết cũng tốt. Uyển Sơ không phản đối nữa, giơ tay gõ cửa.
Biết mình phải mang bộ dạng thế nào mới ổn, Lâm Nhữ thở phào, mặc thử từng bộ xiêm áo. Lúc này, mỗi lần nhìn thấy, đôi mắt Sùng Huy đều nhìn nàng chằm chằm đói khát như con sói. Lâm Nhữ vừa đắc ý vừa khổ sở, sau cùng chọn cho mình một bộ áo ngắn tay rộng màu xanh nước biển, vải choàng vai hoa sen màu cánh trả của Bạc Tiêu Châu, mái tóc được búi uốn khúc lại ghim vào đỉnh đầu để kiểu tóc ngọa, cài một cây trâm chạm hoa cầu kỳ rũ thoa hoa đá quý kim châu, trên môi thoa son thạch lựu.
Sùng Huy mất hết hồn vía, lột xiêm áo của Lâm Nhữ bằng ánh mắt. Lâm Nhữ chẳng trưng cầu ý kiến của hắn, nhìn xung quanh, đi về hướng bắc đẩy cửa hiên. Ngoài cửa, con nước trong không trung đã kết thành băng tạo thành một cành nước đá trong veo đâm nghiêng trong một nhánh mai đỏ chìa ra. Đúng là tiên cảnh thế ngoại. Lâm Nhữ hài lòng nhướng mày, quay đầu lại, đầu ngón tay đặt khẽ dưới cằm, điềm đạm mở lời: “Có thể bắt đầu rồi.”
“Nhị lang, ta muốn cắn môi nàng.” Sùng Huy nói ra một câu không hợp thời.
“Hôm nay là mùng sáu rồi, mười lăm là lễ lớn kế vị gia chủ, chỉ còn tám ngày thôi.” Lâm Nhữ thu lại phong thái yêu kiều, hung dữ trừng hắn.
“Cắn chút thôi mà.” Sùng Huy liếm môi, đôi môi đỏ ướt át, ngọt ngào ngon miệng như quả anh đào.
Lâm Nhữ nuốt nước miếng, ngoắc hắn, đợi Sùng Huy đến gần thì nâng mặt hắn, nhón chân hôn nhanh một cái, đẩy hắn ra, khẽ nói: “Ngoan nào, mau vẽ đi.”
Sùng Huy sao mà ngoan ngoãn nổi, cổ họng bực bội hầm hừ một tiếng, dùng sức ôm lấy Lâm Nhữ, môi nóng như lửa cháy ép xuống.
Lâm Nhữ giãy dụa. Nàng qua trái thì hắn qua trái. Nàng qua phải thì hắn qua phải. Nàng tránh một thì hắn ép hai. Nửa người dưới bị Sùng Huy đẩy vào vách tường. Cơ thể nàng cong như cành liễu. Nửa người trên ngửa ra sau vươn ra ngoài cửa sổ. Sùng Huy bất chấp hết, khom người quấn chặt lấy Lâm Nhữ, thô bạo liếm môi nàng, xoa gáy nàng, bóp lỗ tai nàng. Gió bắc rít gào bên tai lạnh lẽo nhưng cơ thể lại hừng hực, nóng lạnh đan xen. Cả người Lâm Nhữ run rẩy giống như chú chim nhỏ vùng vẫy trong cơn gió lớn, lớp lông rối tung, cả người đều chao đảo.
Tiếng gõ cửa cộc cộc truyền đến. Sùng Huy thoáng ngừng. Lâm Nhữ lập tức dùng hết sức đẩy hắn ra, cao giọng nói: “Ai đó?”
“Là nô tỳ còn có Bạch Chỉ.” Uyển Sơ lớn tiếng đáp lại.
Sao Bạch Chỉ lại đến?
Bạch Chỉ là nô tỳ thiếp thân của Phương Khương thị, biết Cẩm Phong là trai và cũng biết nàng là gái. Lâm Nhữ thoáng chần chừ, bảo Sùng Huy: “Mở cửa cho họ vào.”
Trên bàn bày đủ loại màu cùng các tấm giấy lớn. Sùng Huy vẫn chưa vẽ nên nàng không quá lo, không muốn đề phòng Bạch Chỉ.
Sau khi nghe Bạch Chỉ trình bày xong lí do, Lâm Nhữ ngây người, thoáng yên lặng rồi hỏi: “Bộ dạng của di mẫu không ổn sao?”
“Không ổn chút nào, mấy bà mụ chạy vặt của nhà chúng ta còn khỏe mạnh hơn nữa. Trông di phu nhân như đã sáu mươi rồi, mặc xiêm áo không tốt đã đành, đôi tay kia…” Bach Chỉ khua tay múa chân: “Là do làm việc nặng mà thành, cả tay nứt nẻ sưng tấy lên cả, rạn hết da. Di phu nhân cứ rụt tay nên phu nhân không thấy, chứ nếu thấy chắc chắn sẽ không cho di phu nhân rời đi. Lúc nô tỳ tiễn di phu nhân ra ngoài, di phu nhân nâng tay lau nước mắt mới thấy.”
Mấy người Đông Tuyết được Hà Lịch mua lại đã thả đi cả rồi. Hà Dư không có công ăn việc làm, tiền trên tay y chỉ có chi tiêu chứ không có kiếm về, hẳn chẳng còn bao nhiêu, không mua nổi người sai sử. Phương Hương Văn không thể chịu khổ, tính tình Thiên Nguyệt rập khuôn Phương Hương Văn. Hà Khương thị bị đem ra làm một bà già để sai vặt là hoàn toàn có khả năng.
Đó là di mẫu ruột của nàng, là mẫu thân ruột của Hà Lịch. Tuy bà ngu ngốc cứng đầu nhưng không đáng bị xem như trâu như ngựa, làm những chuyện rẻ mạt như vậy.
Lâm Nhữ phiền lòng, thoáng cau mày rồi nói: “Biết giờ di mẫu đang ở đâu không?”
“Phu nhân đã hỏi rồi, chỗ Hà nhị lang đang thuê là tòa nhà ngang ngõ đối diện căn nhà cũ trong phường Cát An. Một trước một sau.” Bạch Chỉ nói.
“Cô nói với tam nương và Vị lang, trước mắt cũng có của dư, phát bù tiền tháng cho phu nhân, nhận tiền chuộc bình phong về.” Lâm Nhữ nói, lại dặn Uyển Sơ: “Kêu người chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ ra khỏi phủ.”
“Nhị lang muốn đi đón di phu nhân sao?” Uyển Sơ hỏi.
“Để xem sao, quan sát trước rồi tính sau.” Lâm Nhữ đỡ trán.
Nếu chỉ xem thử thì chỉ cần cưỡi ngựa không cần chuẩn bị xe ngựa. Uyển Sơ há miệng rồi khép lại, nhìn Sùng Huy muốn hắn khuyên Lâm Nhữ. Hà Dư là mầm tai họa, cho dù chỉ đón mỗi Hà Khương thị về cũng là một dây gai phiền phức.
“Ta đi với.” Sùng Huy không thấy ánh mắt của Uyển Sơ, trong lòng không muốn tách khỏi Lâm Nhữ.
“Không cần đi cùng.” Lâm Nhữ trừng hắn: “Lần này ta đi phải mất nửa ngày, nhớ phác họa cho đàng hoàng, không được suy nghĩ bậy bạ nữa!”
Chương 186 : Nóng lạnh đan xen
Uyển Sơ rủ mắt không dám đối mặt với Hà Lịch, cũng không dám suy nghĩ kĩ lưỡng. Nàng lấy hết can đảm, hai tay dùng sức kéo một cái.
Một tiếng “roạt” vừa vang lên, vải áo rách, Uyển Sơ nhắm mắt ghé môi qua.
“Cô làm gì đó?” Tiếng quát hung dữ ác liệt vang lên. Bắp chân bị đau khiến Uyển Sơ mở mắt, ngẩn ngơ, động tác chậm chạp như đang ngây người nhìn giá vẽ. Nàng nhìn Hà Lịch vội vàng khép xiêm áo, chán ghét trừng nàng, dáng vẻ như ngay cả đẩy nàng cũng sợ bẩn tay. Một cước mà hắn đạp nàng dùng hết sức không hề nể tình.
Nàng té ngã trên nền gạch xanh cứng rắn, va chạm mạnh khiến khớp xương bị trật làm da thịt đau nhói, nhưng không đau bằng trái tim. Gò má nàng như phải chịu đựng bao nhiêu bạt tai mạnh mẽ trong thầm lặng. Uyển Sơ che mặt, nước mắt rơi xuống.
“Cút ra ngoài!” Hà Lịch nặng nề nói, lạnh lẽo còn hơn cả tiếng gió bắc rít gào ngoài cửa sổ, hệt như đao thép bén ngót.
Uyển Sơ bò dậy, chật vật bước ra ngoài.
“Cơ thể của ta đã không còn gì đáng ngại. Mấy ngày nay đã khổ cho cô rồi, đa tạ! Sau này không cần đến nữa.” Sau lưng nàng, Hà Lịch mở miệng, so sánh với sự lạnh như băng trước đó, giờ hắn không hề tức giận cũng chẳng hề bất ngờ.
Việc hắn luôn duy trì sự tỉnh táo càng khiến người khác tuyệt vọng.
Uyển Sơ cắn chặt môi, run giọng nói: “Nhị lang chỉ xem ngài như huynh ruột.”
“Ta biết. Ta cũng chỉ xem muội ấy như muội muội ruột.” Hà Lịch nhàn nhạt nói.
“Vậy sao ngài còn…”
Còn giữ thân như ngọc vì Lâm Nhữ như vậy!
“Không cần cô bận lòng.” Hà Lịch bình tĩnh nói, không hề có chút ưu tư.
Uyển Sơ ra khỏi cửa. Nàng quay đầu nhìn, Hà Lịch đưa lưng về phía nàng. Một dáng người cao ngất màu xanh đậm, âm thầm sạch sẽ, màu sắc vốn quá đỗi tầm thường chẳng có gì lạ, nhưng lại còn rực rỡ hơn hoa cỏ tháng ba làm xiêu lòng nàng.
Bầu trời xám xịt, mây mù giăng khắp, nóc nhà lợp ngói xám phủ một tầng sương mù, nhánh cây yếu ớt rũ thấp, xào xạc những tiếng thê lương. Gió bắc thổi qua, Uyển Sơ thoáng rùng mình, chợt phát hiện mình chỉ mặc một bộ xiêm áo mỏng.
“Sao cô ăn mặc mỏng manh như vậy?”
Câu hỏi với chất giọng trầm lặng vang lên. Uyển Sơ tỉnh táo lại, không biết Bạch Chỉ đến lúc nào, gương mặt không có biểu cảm gì đối diện nàng.
“Có chuyện muốn tìm nhị lang nên đi vội quá không kịp khoác thêm xiêm áo.” Uyển Sơ ngượng ngùng chà tay: “Cô đến có chuyện gì?”
“Có nhưng cũng có thể xem như không có. Di phu nhân vừa ghé, tiều tụy cực kì, mặc áo vải bố sơ sài, các bà mụ trong phủ chúng ta còn chưng diện hơn di phu nhân nữa. Phu nhân khóc không ngừng muốn giữ di phu nhân ở lại, di phu nhân đồng ý rồi bỗng lại nói, lòng thấp thỏm vì Hà nhị lang nên từ chối. Giờ chỗ phu nhân chẳng còn món gì đáng tiền, xiêm áo chỉ có mấy bộ, sau khi phường quạt bị đốt phu nhân chủ động không hỏi tiền tháng, trong tay cũng chẳng còn tiền, biết trong phủ đang khó khăn nên cũng không hỏi Vị lang chi tiền, kêu người ta khiêng bình phong bằng gỗ đàn đi bán được năm mươi xâu lẳng lặng đưa cho di phu nhân. Di phu nhân khóc lóc. Tôi nghĩ, chi bằng nói cho nhị lang nghe để chuộc bình phong về, trong phòng chủ mẫu không có nổi một bức bình phong để trưng bày thì khó coi quá.” Bạch Chỉ nói.
“Sao Hà nhị lang lại về rồi, tính không làm nhà họ Phương sụp đổ thì quyết không bỏ qua đúng không?” Uyển Sơ giận đến mức run cả người, nhưng vì bị lạnh nên mặt đỏ môi tái.
“Hà nhị lang không đến. Theo tôi thấy, di phu nhân cũng không quá tệ.” Bạch Chỉ nói, đẩy Uyển Sơ: “Mau về mặc xiêm áo vào, có gì chúng ta từ từ nói.”
Bình thường Bạch Chỉ kiệm chữ như vàng, hôm nay lại nói nhiều như vậy, Uyển Sơ ngạc nhiên nhưng tinh thần còn chưa ổn định lại nên không suy nghĩ tỉ mỉ, xoay người đến quán Khúc Khê.
“Xiêm áo của cô để ở đây à?” Bạch Chỉ như vô ý hỏi.
Uyển Sơ “ừ” với Bạch Chỉ, vừa rồi bị Hà Lịch lạnh lùng cự tuyệt, không muốn người khác thấy nàng không biết thẹn mà ở lại quán Khúc Khê, nên nói rằng: “Nhị lang có việc, tôi với Cảnh Sơ dời đến đây ở tạm.”
“Nhị lang có việc không phải càng cần hai cô hầu hạ sao? Sao cả hai cô cũng bị điều đi?” Bạch Chỉ kinh ngạc.
“Nhị lang làm việc tự ngài ấy đã có cân nhắc, phận làm nô tỳ chỉ cần nghe lời thôi.” Uyển Sơ nói, bước vào cửa viện, gương mặt nàng đỏ ửng. Vừa rồi vào phòng Hà Lịch, nàng đã treo tấm áo bông bằng vải Lĩnh màu xanh ở khoen cửa sương phòng. Uyển Sơ lấy áo, ngượng ngùng mặc vội, ánh mắt không dám liếc về phía bắc nhìn phòng chính.
Bạch Chỉ âm thầm quan sát, trong mắt có ánh sáng thoáng lóe qua.
Hai người đến nhà đài Sấu Thạch, cửa đóng chặt. Uyển Sơ vừa nhìn đã nói: “Nhị lang đã căn dặn không được quấy rầy. Không thì chờ ngài ấy đi ra rồi tôi hỏi lại sau. Dù gì cũng đã cầm rồi, chuộc lại cũng không gấp ngay bây giờ được.”
“Vậy có ổn không? Hơn nữa có phải nên bẩm lại nhị lang chuyện Hà nhị lang về Nhuận Châu không?” Bạch Chỉ hỏi.
Trong bụng Hà Dư toàn những suy nghĩ sấu xa. Y về Nhuận Châu rồi không biết lại gây ra chuyện gì, báo sớm cho Lâm Nhữ biết cũng tốt. Uyển Sơ không phản đối nữa, giơ tay gõ cửa.
Biết mình phải mang bộ dạng thế nào mới ổn, Lâm Nhữ thở phào, mặc thử từng bộ xiêm áo. Lúc này, mỗi lần nhìn thấy, đôi mắt Sùng Huy đều nhìn nàng chằm chằm đói khát như con sói. Lâm Nhữ vừa đắc ý vừa khổ sở, sau cùng chọn cho mình một bộ áo ngắn tay rộng màu xanh nước biển, vải choàng vai hoa sen màu cánh trả của Bạc Tiêu Châu, mái tóc được búi uốn khúc lại ghim vào đỉnh đầu để kiểu tóc ngọa, cài một cây trâm chạm hoa cầu kỳ rũ thoa hoa đá quý kim châu, trên môi thoa son thạch lựu.
Sùng Huy mất hết hồn vía, lột xiêm áo của Lâm Nhữ bằng ánh mắt. Lâm Nhữ chẳng trưng cầu ý kiến của hắn, nhìn xung quanh, đi về hướng bắc đẩy cửa hiên. Ngoài cửa, con nước trong không trung đã kết thành băng tạo thành một cành nước đá trong veo đâm nghiêng trong một nhánh mai đỏ chìa ra. Đúng là tiên cảnh thế ngoại. Lâm Nhữ hài lòng nhướng mày, quay đầu lại, đầu ngón tay đặt khẽ dưới cằm, điềm đạm mở lời: “Có thể bắt đầu rồi.”
“Nhị lang, ta muốn cắn môi nàng.” Sùng Huy nói ra một câu không hợp thời.
“Hôm nay là mùng sáu rồi, mười lăm là lễ lớn kế vị gia chủ, chỉ còn tám ngày thôi.” Lâm Nhữ thu lại phong thái yêu kiều, hung dữ trừng hắn.
“Cắn chút thôi mà.” Sùng Huy liếm môi, đôi môi đỏ ướt át, ngọt ngào ngon miệng như quả anh đào.
Lâm Nhữ nuốt nước miếng, ngoắc hắn, đợi Sùng Huy đến gần thì nâng mặt hắn, nhón chân hôn nhanh một cái, đẩy hắn ra, khẽ nói: “Ngoan nào, mau vẽ đi.”
Sùng Huy sao mà ngoan ngoãn nổi, cổ họng bực bội hầm hừ một tiếng, dùng sức ôm lấy Lâm Nhữ, môi nóng như lửa cháy ép xuống.
Lâm Nhữ giãy dụa. Nàng qua trái thì hắn qua trái. Nàng qua phải thì hắn qua phải. Nàng tránh một thì hắn ép hai. Nửa người dưới bị Sùng Huy đẩy vào vách tường. Cơ thể nàng cong như cành liễu. Nửa người trên ngửa ra sau vươn ra ngoài cửa sổ. Sùng Huy bất chấp hết, khom người quấn chặt lấy Lâm Nhữ, thô bạo liếm môi nàng, xoa gáy nàng, bóp lỗ tai nàng. Gió bắc rít gào bên tai lạnh lẽo nhưng cơ thể lại hừng hực, nóng lạnh đan xen. Cả người Lâm Nhữ run rẩy giống như chú chim nhỏ vùng vẫy trong cơn gió lớn, lớp lông rối tung, cả người đều chao đảo.
Tiếng gõ cửa cộc cộc truyền đến. Sùng Huy thoáng ngừng. Lâm Nhữ lập tức dùng hết sức đẩy hắn ra, cao giọng nói: “Ai đó?”
“Là nô tỳ còn có Bạch Chỉ.” Uyển Sơ lớn tiếng đáp lại.
Sao Bạch Chỉ lại đến?
Bạch Chỉ là nô tỳ thiếp thân của Phương Khương thị, biết Cẩm Phong là trai và cũng biết nàng là gái. Lâm Nhữ thoáng chần chừ, bảo Sùng Huy: “Mở cửa cho họ vào.”
Trên bàn bày đủ loại màu cùng các tấm giấy lớn. Sùng Huy vẫn chưa vẽ nên nàng không quá lo, không muốn đề phòng Bạch Chỉ.
Sau khi nghe Bạch Chỉ trình bày xong lí do, Lâm Nhữ ngây người, thoáng yên lặng rồi hỏi: “Bộ dạng của di mẫu không ổn sao?”
“Không ổn chút nào, mấy bà mụ chạy vặt của nhà chúng ta còn khỏe mạnh hơn nữa. Trông di phu nhân như đã sáu mươi rồi, mặc xiêm áo không tốt đã đành, đôi tay kia…” Bach Chỉ khua tay múa chân: “Là do làm việc nặng mà thành, cả tay nứt nẻ sưng tấy lên cả, rạn hết da. Di phu nhân cứ rụt tay nên phu nhân không thấy, chứ nếu thấy chắc chắn sẽ không cho di phu nhân rời đi. Lúc nô tỳ tiễn di phu nhân ra ngoài, di phu nhân nâng tay lau nước mắt mới thấy.”
Mấy người Đông Tuyết được Hà Lịch mua lại đã thả đi cả rồi. Hà Dư không có công ăn việc làm, tiền trên tay y chỉ có chi tiêu chứ không có kiếm về, hẳn chẳng còn bao nhiêu, không mua nổi người sai sử. Phương Hương Văn không thể chịu khổ, tính tình Thiên Nguyệt rập khuôn Phương Hương Văn. Hà Khương thị bị đem ra làm một bà già để sai vặt là hoàn toàn có khả năng.
Đó là di mẫu ruột của nàng, là mẫu thân ruột của Hà Lịch. Tuy bà ngu ngốc cứng đầu nhưng không đáng bị xem như trâu như ngựa, làm những chuyện rẻ mạt như vậy.
Lâm Nhữ phiền lòng, thoáng cau mày rồi nói: “Biết giờ di mẫu đang ở đâu không?”
“Phu nhân đã hỏi rồi, chỗ Hà nhị lang đang thuê là tòa nhà ngang ngõ đối diện căn nhà cũ trong phường Cát An. Một trước một sau.” Bạch Chỉ nói.
“Cô nói với tam nương và Vị lang, trước mắt cũng có của dư, phát bù tiền tháng cho phu nhân, nhận tiền chuộc bình phong về.” Lâm Nhữ nói, lại dặn Uyển Sơ: “Kêu người chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ ra khỏi phủ.”
“Nhị lang muốn đi đón di phu nhân sao?” Uyển Sơ hỏi.
“Để xem sao, quan sát trước rồi tính sau.” Lâm Nhữ đỡ trán.
Nếu chỉ xem thử thì chỉ cần cưỡi ngựa không cần chuẩn bị xe ngựa. Uyển Sơ há miệng rồi khép lại, nhìn Sùng Huy muốn hắn khuyên Lâm Nhữ. Hà Dư là mầm tai họa, cho dù chỉ đón mỗi Hà Khương thị về cũng là một dây gai phiền phức.
“Ta đi với.” Sùng Huy không thấy ánh mắt của Uyển Sơ, trong lòng không muốn tách khỏi Lâm Nhữ.
“Không cần đi cùng.” Lâm Nhữ trừng hắn: “Lần này ta đi phải mất nửa ngày, nhớ phác họa cho đàng hoàng, không được suy nghĩ bậy bạ nữa!”
Bình luận facebook