Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-184
Chương 184: Mất Hết Tính Người
Chương 184 : Mất hết tính người
Tạ phu nhân nhìn cửa hồi lâu, cau mày, nhỏ giọng nói: “Nhất định chuyện này rất quan trọng, liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Phương, chứ nếu không Hà Lịch sẽ chẳng thất thường như vậy.”
“Người của chúng ta báo tin về, nhà họ Phương không phát sinh chuyện gì cả. Dù Hà Dư đã trở lại từ Việt Châu, nhưng y không đến nhà họ Phương. Y không hề ló mặt, Phương Lâm Nhữ và Hà Lịch vẫn chưa biết y đã quay lại.” Yên La nói.
“Có lẽ liên quan đến lễ lớn kế vị chức gia chủ mười ngày sau.” Tạ phu nhân trầm ngâm.
“Tỷ muốn công bố Phương Lâm Nhữ là con gái vào hôm đó sao?”
“Có công bố Phương Lâm Nhữ là gái giả trai cũng chưa nắm chắc mười phần sẽ dồn Phương Lâm Nhữ và nhà họ Phương vào chỗ chết. Để quan sát thêm tí nữa, muội dặn mấy người của chúng ta trong Phương phủ tra xét cẩn thận, người ngoài phủ thì nhìn chằm chằm nhà họ Phương ngày đêm không được lơi lỏng.”
Yên La đồng ý.
Tạ phu nhân nói thêm: “Kêu người chuẩn bị xe ngựa, tỷ ghé nhà họ Quách một chuyến.”
Yên La ngẩng đầu nhìn bà, tái mặt hỏi: “Tỷ muốn làm gì?”
“Xúi giục Phòng thị để bà ta tìm Hà Dư trộm quạt báu gia truyền nhà họ Phương.” Tạ phu nhân cười nhạt: “Không có quạt báu gia truyền, để tỷ xem thử Phương Lâm Nhữ tiếp nhận chức gia chủ kiểu gì.”
Quách Thành An nói chuyện hồi lâu với Phòng thị thì tâm trạng đã khá hơn. Gã lại đến phường quạt làm việc, mới nửa canh giờ, người trong phủ đã truyền lời, Phòng thị muốn gã về phủ ngay lập tức.
Phòng thị nôn nóng đợi gã, không còn nỗi buồn rầu trước đó, giờ gương mặt bà rất vui mừng.
Tạ phu nhân vừa ghé thăm, trong lúc trò chuyện thì Tạ phu nhân thở dài bảo, vốn muốn đến nhà họ Phương trò chuyện với Phương Khương thị, nhưng nhà họ Phương canh phòng cẩn mật quá. Sắp đến lễ lớn kế vị chức gia chủ, bao nhiêu người sợ quạt báu gia truyền nhà họ Phương xảy ra chuyện bất trắc hay bị mất trộm. Xưa nay trong lễ kế vị đều lấy quạt báu gia truyền ra nên nhà họ Phương lo lắng cũng phải thôi. Tạ phu nhân còn nói, biểu đệ của Phương Lâm Nhữ, cũng là đệ đệ ruột của Hà Lịch đã về từ Việt Châu. Nhà họ Phương không cho y vào phủ, nên bà cũng đành không đi tránh xúi quẩy.
Phòng thị bị kích thích, thoáng chốc nghĩ ra một kế độc.
Dùng số tiền lớn dụ Hà Dư trộm quạt báu gia truyền nhà họ Phương, chặt đứt con đường sống của nhà họ Phương từ tận gốc rễ.
“Trộm quạt báu gia truyền nhà họ Phương, để Phương Lâm Nhữ không thể thuận lợi tiếp nhận chức gia chủ sao? Việc này hữu dụng không? Phương Du Phong cực vô dụng, dù Phương Lâm Nhữ không tiến hành nghi thức kế vị cũng đã là gia chủ nhà họ Phương rồi.” Quách Thành An không đồng ý lắm.
“Trong mắt mẫu thân cái thuyết thần quạt che chở quạt nhà họ Phương chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng đám buôn quạt lại tin tưởng không hề nghi ngờ, vừa kính sợ vừa yêu thích chuôi quạt hợp hoan mỹ nhân này của nhà họ Phương. Kêu Hà Dư trộm thì chỉ tốn một hai trăm lượng vàng dụ y. Nếu trộm được thì chúng ta có lợi, còn không được chúng ta cũng chẳng mất mát gì. Ngược lại còn có thể khiến Phương Lâm Nhữ nổi giận. Hà Dư là đệ đệ ruột của Hà Lịch. Nếu có thể khiến Hà Lịch bất hòa với Phương Lâm Nhữ, Phương Lâm Nhữ chẳng khác nào gãy hai cánh tay, sẽ thành niềm vui ngoài mong đợi.” Phòng thị nói.
“Mẫu thân có sợ lại xuất hiện một Lâm Nguyên nữa không? Lần trước hiến kế cho Lâm Nguyên cạo lớp phấn vàng trên tượng phật chùa Thiên Thiện đổi thành đồng, gã tham tiền nhưng nhát gan như gì ấy, còn yêu cầu chính chúng ta tìm người cạo xuống, phiền chết được. Kêu Hà Dư trộm, về sau y nắm cái đuôi nhà chúng ta, cứ uy hiếp đòi vơ vét tài sản thì biết thế nào?” Quách Thành An chần chừ.
“Con đừng đích thân lộ mặt, kêu ngoại tổ phụ của con tìm người gặp gỡ y. Sau khi xong chuyện thì cút khỏi thành Nhuận Châu. Y có muốn lừa gạt cũng không tìm được người.” Phòng thị chậm rãi nói.
Quách Thành An thoáng thoải mái hẳn ra, khen lớn luôn miệng.
Thành Nhuận Châu bảo lớn thì không lớn, muốn tìm Hà Dư cũng không khó. Người của Quách Thành An tìm được Hà Dư vào trưa hôm sau.
Người của Quách Thành An ra giá một trăm lượng vàng. Hà Dư nâng lên hai trăm lượng. Nói đôi ba câu thì chấp nhận mức giá đó.
Hà Dư vô cùng phấn khởi về Việt Châu, không ngờ chỉ có thể cho thuê chứ không thể bán cửa hàng đi, giận đến mức muốn bầm thây Hà Lịch mấy đoạn, nhai thịt uống máu hắn.
Mấy người Hà tam lang nghe nói Hà Dư về Việt Châu. Hà Lịch đã phát hết sản nghiệp cho bọn họ, không sợ bị đoạt lại nên đồng loạt sang thăm Hà Dư. Lấy danh nghĩa là ôn lại tình nghĩa huynh đệ nhưng thực chất là chế giễu y, mượn cơ hội đạp Hà Dư để nâng cao bản thân, dát vàng lên mặt mình.
Ba tên không ra hồn, Hà Dư càng tệ hơn nữa. Hiếm có người còn phế nát hơn cả họ nên không đạp một cái sao hợp lẽ trời được.
Hà Dư không phải kẻ chịu im hơi lặng tiếng, một cái miệng không đấu lại ba cái miệng nên ra tay, nhưng một chọi ba không thắng nổi, bị ba người Hà tam lang hợp sức tẩn cho một trận.
Hà Khương thị đau lòng khóc lớn tìm mấy tỷ muội làm dâu phân xử. Nhưng mấy nàng dâu trong nhà họ Hà đâu phải hiền lành gì. Bà không đòi được công bằng còn bị giễu cợt nhục nhã. Sau đó đều nhờ Phương Hương Văn mang theo Thiên Nguyệt đến cửa tỏ vẻ, bọn họ chưa biết nàng đã đoạn tuyệt với nhà họ Phương, ngại cái thân phận con gái nhà họ Phương của nàng nên ba nhà đền một xâu tiền thuốc thang.
Hà Dư dưỡng lành vết thương, ngoại trừ quay về Nhuận Châu cắn nuốt nhà họ Phương thì không còn đường kiếm sống nào khác.
Y vào thành Nhuận Châu, nghe nói phường quạt nhà họ Phương bị đốt, nhà y ở lúc trước đã bị bán. Bằng hữu rượu chè nói cho y biết, nhà họ Phương cầm bán hết số cửa hàng ruộng đất rồi, còn mượn rất nhiều tiền bên ngoài. Lâm Nhữ có thể gây dựng lại nhà cửa hay không khó nói rõ lắm.
Tay chân Hà Dư lạnh như băng, đau đến mức không sống nổi, đau lòng vì không còn khối thịt béo để gặm nữa.
Y không dám về Phương phủ, sợ nhà họ Phương không có người sẽ ép y phải làm việc, cũng sợ nhà họ Phương giữ lại Phương Hương Văn để Phương Hương Văn lập gia đình rồi lấy tiền lễ bù vào khoản thiếu hụt. Giờ y không có tiền, nếu không có Phương Hương Văn, ngay cả một người làm ấm giường cũng không có. Huống chi, y còn ủ mưu để Phương Hương Văn lừa gạt vốn riêng của Liễu thị.
Với hiểu biết của y về Liễu thị, y tin tưởng Liễu thị chắc chắn sẽ không lấy vốn riêng của bà ra cùng qua cơn khốn khó với nhà họ Phương.
Trong tay không nhiều tiền, đến khách xá còn không ở nổi huống chi đi mua nhà, tạm thời y thuê chỗ ở.
Hà Khương thị nghe nói Hà Lịch bị thương nặng phải chịu cảnh tàn tật nằm liệt giường không thể dậy liền khóc lóc không ngừng. Ngay lúc đó bà muốn chạy về nhà họ Phương hỏi thăm sức khỏe và chăm sóc con trai nhưng bị Hà Dư cản lại.
Y vốn nghĩ đến Việt Châu bán cửa hàng đi rồi mua người về sai sử. Nhưng về Việt Châu y không bán cửa hàng được nên không thể mua hạ nhân. Tất nhiên Phương Hương Văn không làm việc nhà. Thiên Nguyệt cũng ra vẻ tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, chỉ hầu hạ mỗi Phương Hương Văn. Việc nhà nấu cơm giặt giũ đều giao cho Hà Khương thị. Nếu Hà Khương thị đến Phương phủ chăm sóc Hà Lịch thì họ không còn người sai sử nữa.
Hà Khương thị đã hơn bốn mươi cũng chưa từng làm việc nặng nhọc. Bà vẫn mong đợi Hà Dư đổi tính nết có chí cầu tiến nên nhẫn nhục chịu khó. Có điều bà không nhìn thấy Hà Lịch, không biết giờ hắn thế nào rồi. Đó cũng là con trai ruột của bà. Hằng đêm bà thầm khóc lóc, khóc đến mức mờ đôi mắt, nhìn vật không được rõ ràng nên trong lúc làm việc va cái này vấp cái kia. Hà Dư bực bội, không thể mắng mỏ Phương Hương Văn và Thiên Nguyệt nên trút giận hết trên người Hà Khương thị.
Hà Dư là con trai ruột mà đánh mắng cả ngày, Phương Hương Văn cũng không khách sáo nữa, cơm nước thì bới móc, xiêm áo ngại giặt chưa sạch nên yêu cầu Hà Khương thị giặt lại mấy lần. Sau đó, ngay cả Thiên Nguyệt nhìn cái đĩa dưới đồ ăn cũng lăng nhục Hà Khương thị.
Trong thời gian ngắn, Hà Khương thị chợt già hơn hai mươi tuổi, tóc bạc nửa đầu như bà lão sáu mươi.
Hà Dư đã bàn bạc thỏa đáng với người được Quách Thành An phái đi. Y nhận trước tiền cọc là năm mươi lượng vàng. Hà Dư vui mừng không gì sánh được. Có được tiền, điều y suy nghĩ không phải mua bán làm ăn mà là hưởng thụ, trước hết đến lầu Nghênh Tân gọi một bàn thức ăn chè chén thỏa thích ra vẻ giàu có, sau đó đến chỗ dắt mối mua bốn nô tỳ.
Phương Hương Văn chê Hà Khương thị làm việc không nhanh nhẹn. Nàng thấy y mua người, cũng chẳng để ý Hà Dư lấy đâu ra tiền, hí hửng ra vẻ tiểu thư, chỉ tay năm ngón sai bảo họ làm việc.
“Con lấy tiền đâu ra mua người?” Hà Khương thị run rẩy hỏi.
“Thấy mẫu thân làm việc khổ cực nên mua người làm thay. Người là mẫu thân của con, sao con có thể để mẫu thân mãi chịu khổ được…” Hà Dư ra vẻ người con trai hiếu thuận, không ngừng nói những lời như không nỡ để Hà Khương thị chịu khổ.
Trong thoáng chốc, đôi mắt lờ mờ của Hà Khương thị đong đầy nước mắt, nâng tay không ngừng lau đi. Làm việc nặng trong trời đông giá rét, giặt quần áo cùng rửa chén rửa rau trong nước lạnh khiến da thịt trong mu bàn tay sưng đỏ tím bầm cả, nhiều chỗ còn bị rạn da.
Hà Dư nhìn thấy, chán ghét dời mắt đi, chịu đựng sự buồn nôn mà nói thêm bao lời khen, thề sau này kiếm được tiền sẽ để Hà Khương thị được sống thoải mái, để bà được hãnh diện trước các tỷ muội làm dâu.
“Chỉ cần con có tiến bộ, mẫu thân sao cũng được cả.” Hà Khương thị khóc đến mức không thở nổi.
“Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân luôn thương con.” Miệng Hà Dư như bôi mật, sau khi nói rất nhiều lại chuyển đề tài đến việc chính: “Mẫu thân, con muốn tìm chuyện làm ăn, nhưng lại không có vốn. Con mượn tiền bằng hữu, huynh ấy kêu con lấy quạt báu gia truyền nhà họ Phương đến cho huynh ấy nhìn một chút sẽ cho con mượn. Mẫu thân à, người về nhà họ Phương đi, để di mẫu giữ người lại, tìm cơ hội trộm quạt hợp hoan mỹ nhân ra ngoài để con mang cho bằng hữu xem qua. Huynh ấy xem xong sẽ trả lại cho mẫu thân mang về nhà họ Phương.”
“Con nói gì?” Hà Khương thị ngây người kinh ngạc nhìn Hà Dư, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt nhưng thần thái trong mắt đã tan cả: “Tiền con mua người là thù lao trộm quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương ư?”
Hà Dư không đề phòng chuyện bà nhìn ra nên thoáng chốc thẹn quá thành giận.
Lần trước muốn vào Phương phủ lại bị đập gãy chân, y biết rõ muốn vào Phương phủ thật không dễ dàng. Cho dù có vào được cũng không thể vào nhà trong núi Trừng Y, không trộm được quạt hợp hoan mỹ nhân đành phải khen Hà Khương thị tấm tắc để dỗ dành bà. Giờ bị phơi bày, y không giả bộ nữa, ác độc nói: “Là vậy thì sao? Mẫu thân chỉ cần trộm quạt hợp hoan mỹ nhân ra ngoài, chuyện khác không cần xen vào.”
“Quạt hợp hoan mỹ nhân là báu vật gia truyền nhà họ Phương, một thứ cực kì quan trọng. Phường quạt vừa bị đốt, nếu mất cả quạt hợp hoan mỹ nhân, Nhữ lang biết phải làm thế nào để đưa nhà họ Phương vượt qua cảnh khó?” Hà Khương thị khóc thút thít, lắc đầu không ngừng: “Mẫu thân không trộm. Mẫu thân không trộm đâu.”
“Bà không trộm đúng không? Tôi đã nhận lời và lấy tiền cọc rồi, nếu không có quạt giao cho người ta thì mạng tôi cũng tiêu tùng. Tôi không cần chờ đến lúc đám người đó đến đòi mạng, giờ tôi tự sát trước cho xong.” Hà Dư cao giọng kêu la, vọt vào phòng bếp lấy dao ra, làm ra vẻ như muốn cắt cổ.
Phương Hương Văn vừa xem trò hay vừa cười nhạo, thấy Hà Dư muốn cắt cổ mới khóc lóc tiến lên ngăn cản. Nàng vừa ngăn y lại vừa mắng Hà Khương thị: “Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, bà còn không bằng loài súc sinh nữa. Chỉ trộm quạt ra ngoài mà thôi, có cần khó khăn đến vậy không?”
“Đó không phải cây quạt tầm thường, đó là bảo vật gia truyền nhà họ Phương. Hào quang gia tộc làm quạt đứng đầu của nhà họ Phương đều dựa vào báu vật này cả.” Hà Khương thị tỉ tê.
Hà Dư thấy giả bộ cắt cổ cũng chẳng khiến bà đồng ý, suy nghĩ rằng nếu giờ không làm cho giống thật thì việc sẽ không thành. Y bất chấp hất Phương Hương Văn ra, lấy dao cắt một đường, lưỡi dao trượt qua cổ hiện lên một vệt máu đỏ thẫm, hét to một tiếng: “Mạng ta đã dứt!” Y ngửa mặt té nằm trên đất.
“Dư lang…” Hà Khương thị khóc lớn, nhào qua chặn vết thương lại, buồn rầu nói: “Con đừng cắt, để mẫu thân đi.”
Chương 184 : Mất hết tính người
Tạ phu nhân nhìn cửa hồi lâu, cau mày, nhỏ giọng nói: “Nhất định chuyện này rất quan trọng, liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Phương, chứ nếu không Hà Lịch sẽ chẳng thất thường như vậy.”
“Người của chúng ta báo tin về, nhà họ Phương không phát sinh chuyện gì cả. Dù Hà Dư đã trở lại từ Việt Châu, nhưng y không đến nhà họ Phương. Y không hề ló mặt, Phương Lâm Nhữ và Hà Lịch vẫn chưa biết y đã quay lại.” Yên La nói.
“Có lẽ liên quan đến lễ lớn kế vị chức gia chủ mười ngày sau.” Tạ phu nhân trầm ngâm.
“Tỷ muốn công bố Phương Lâm Nhữ là con gái vào hôm đó sao?”
“Có công bố Phương Lâm Nhữ là gái giả trai cũng chưa nắm chắc mười phần sẽ dồn Phương Lâm Nhữ và nhà họ Phương vào chỗ chết. Để quan sát thêm tí nữa, muội dặn mấy người của chúng ta trong Phương phủ tra xét cẩn thận, người ngoài phủ thì nhìn chằm chằm nhà họ Phương ngày đêm không được lơi lỏng.”
Yên La đồng ý.
Tạ phu nhân nói thêm: “Kêu người chuẩn bị xe ngựa, tỷ ghé nhà họ Quách một chuyến.”
Yên La ngẩng đầu nhìn bà, tái mặt hỏi: “Tỷ muốn làm gì?”
“Xúi giục Phòng thị để bà ta tìm Hà Dư trộm quạt báu gia truyền nhà họ Phương.” Tạ phu nhân cười nhạt: “Không có quạt báu gia truyền, để tỷ xem thử Phương Lâm Nhữ tiếp nhận chức gia chủ kiểu gì.”
Quách Thành An nói chuyện hồi lâu với Phòng thị thì tâm trạng đã khá hơn. Gã lại đến phường quạt làm việc, mới nửa canh giờ, người trong phủ đã truyền lời, Phòng thị muốn gã về phủ ngay lập tức.
Phòng thị nôn nóng đợi gã, không còn nỗi buồn rầu trước đó, giờ gương mặt bà rất vui mừng.
Tạ phu nhân vừa ghé thăm, trong lúc trò chuyện thì Tạ phu nhân thở dài bảo, vốn muốn đến nhà họ Phương trò chuyện với Phương Khương thị, nhưng nhà họ Phương canh phòng cẩn mật quá. Sắp đến lễ lớn kế vị chức gia chủ, bao nhiêu người sợ quạt báu gia truyền nhà họ Phương xảy ra chuyện bất trắc hay bị mất trộm. Xưa nay trong lễ kế vị đều lấy quạt báu gia truyền ra nên nhà họ Phương lo lắng cũng phải thôi. Tạ phu nhân còn nói, biểu đệ của Phương Lâm Nhữ, cũng là đệ đệ ruột của Hà Lịch đã về từ Việt Châu. Nhà họ Phương không cho y vào phủ, nên bà cũng đành không đi tránh xúi quẩy.
Phòng thị bị kích thích, thoáng chốc nghĩ ra một kế độc.
Dùng số tiền lớn dụ Hà Dư trộm quạt báu gia truyền nhà họ Phương, chặt đứt con đường sống của nhà họ Phương từ tận gốc rễ.
“Trộm quạt báu gia truyền nhà họ Phương, để Phương Lâm Nhữ không thể thuận lợi tiếp nhận chức gia chủ sao? Việc này hữu dụng không? Phương Du Phong cực vô dụng, dù Phương Lâm Nhữ không tiến hành nghi thức kế vị cũng đã là gia chủ nhà họ Phương rồi.” Quách Thành An không đồng ý lắm.
“Trong mắt mẫu thân cái thuyết thần quạt che chở quạt nhà họ Phương chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng đám buôn quạt lại tin tưởng không hề nghi ngờ, vừa kính sợ vừa yêu thích chuôi quạt hợp hoan mỹ nhân này của nhà họ Phương. Kêu Hà Dư trộm thì chỉ tốn một hai trăm lượng vàng dụ y. Nếu trộm được thì chúng ta có lợi, còn không được chúng ta cũng chẳng mất mát gì. Ngược lại còn có thể khiến Phương Lâm Nhữ nổi giận. Hà Dư là đệ đệ ruột của Hà Lịch. Nếu có thể khiến Hà Lịch bất hòa với Phương Lâm Nhữ, Phương Lâm Nhữ chẳng khác nào gãy hai cánh tay, sẽ thành niềm vui ngoài mong đợi.” Phòng thị nói.
“Mẫu thân có sợ lại xuất hiện một Lâm Nguyên nữa không? Lần trước hiến kế cho Lâm Nguyên cạo lớp phấn vàng trên tượng phật chùa Thiên Thiện đổi thành đồng, gã tham tiền nhưng nhát gan như gì ấy, còn yêu cầu chính chúng ta tìm người cạo xuống, phiền chết được. Kêu Hà Dư trộm, về sau y nắm cái đuôi nhà chúng ta, cứ uy hiếp đòi vơ vét tài sản thì biết thế nào?” Quách Thành An chần chừ.
“Con đừng đích thân lộ mặt, kêu ngoại tổ phụ của con tìm người gặp gỡ y. Sau khi xong chuyện thì cút khỏi thành Nhuận Châu. Y có muốn lừa gạt cũng không tìm được người.” Phòng thị chậm rãi nói.
Quách Thành An thoáng thoải mái hẳn ra, khen lớn luôn miệng.
Thành Nhuận Châu bảo lớn thì không lớn, muốn tìm Hà Dư cũng không khó. Người của Quách Thành An tìm được Hà Dư vào trưa hôm sau.
Người của Quách Thành An ra giá một trăm lượng vàng. Hà Dư nâng lên hai trăm lượng. Nói đôi ba câu thì chấp nhận mức giá đó.
Hà Dư vô cùng phấn khởi về Việt Châu, không ngờ chỉ có thể cho thuê chứ không thể bán cửa hàng đi, giận đến mức muốn bầm thây Hà Lịch mấy đoạn, nhai thịt uống máu hắn.
Mấy người Hà tam lang nghe nói Hà Dư về Việt Châu. Hà Lịch đã phát hết sản nghiệp cho bọn họ, không sợ bị đoạt lại nên đồng loạt sang thăm Hà Dư. Lấy danh nghĩa là ôn lại tình nghĩa huynh đệ nhưng thực chất là chế giễu y, mượn cơ hội đạp Hà Dư để nâng cao bản thân, dát vàng lên mặt mình.
Ba tên không ra hồn, Hà Dư càng tệ hơn nữa. Hiếm có người còn phế nát hơn cả họ nên không đạp một cái sao hợp lẽ trời được.
Hà Dư không phải kẻ chịu im hơi lặng tiếng, một cái miệng không đấu lại ba cái miệng nên ra tay, nhưng một chọi ba không thắng nổi, bị ba người Hà tam lang hợp sức tẩn cho một trận.
Hà Khương thị đau lòng khóc lớn tìm mấy tỷ muội làm dâu phân xử. Nhưng mấy nàng dâu trong nhà họ Hà đâu phải hiền lành gì. Bà không đòi được công bằng còn bị giễu cợt nhục nhã. Sau đó đều nhờ Phương Hương Văn mang theo Thiên Nguyệt đến cửa tỏ vẻ, bọn họ chưa biết nàng đã đoạn tuyệt với nhà họ Phương, ngại cái thân phận con gái nhà họ Phương của nàng nên ba nhà đền một xâu tiền thuốc thang.
Hà Dư dưỡng lành vết thương, ngoại trừ quay về Nhuận Châu cắn nuốt nhà họ Phương thì không còn đường kiếm sống nào khác.
Y vào thành Nhuận Châu, nghe nói phường quạt nhà họ Phương bị đốt, nhà y ở lúc trước đã bị bán. Bằng hữu rượu chè nói cho y biết, nhà họ Phương cầm bán hết số cửa hàng ruộng đất rồi, còn mượn rất nhiều tiền bên ngoài. Lâm Nhữ có thể gây dựng lại nhà cửa hay không khó nói rõ lắm.
Tay chân Hà Dư lạnh như băng, đau đến mức không sống nổi, đau lòng vì không còn khối thịt béo để gặm nữa.
Y không dám về Phương phủ, sợ nhà họ Phương không có người sẽ ép y phải làm việc, cũng sợ nhà họ Phương giữ lại Phương Hương Văn để Phương Hương Văn lập gia đình rồi lấy tiền lễ bù vào khoản thiếu hụt. Giờ y không có tiền, nếu không có Phương Hương Văn, ngay cả một người làm ấm giường cũng không có. Huống chi, y còn ủ mưu để Phương Hương Văn lừa gạt vốn riêng của Liễu thị.
Với hiểu biết của y về Liễu thị, y tin tưởng Liễu thị chắc chắn sẽ không lấy vốn riêng của bà ra cùng qua cơn khốn khó với nhà họ Phương.
Trong tay không nhiều tiền, đến khách xá còn không ở nổi huống chi đi mua nhà, tạm thời y thuê chỗ ở.
Hà Khương thị nghe nói Hà Lịch bị thương nặng phải chịu cảnh tàn tật nằm liệt giường không thể dậy liền khóc lóc không ngừng. Ngay lúc đó bà muốn chạy về nhà họ Phương hỏi thăm sức khỏe và chăm sóc con trai nhưng bị Hà Dư cản lại.
Y vốn nghĩ đến Việt Châu bán cửa hàng đi rồi mua người về sai sử. Nhưng về Việt Châu y không bán cửa hàng được nên không thể mua hạ nhân. Tất nhiên Phương Hương Văn không làm việc nhà. Thiên Nguyệt cũng ra vẻ tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, chỉ hầu hạ mỗi Phương Hương Văn. Việc nhà nấu cơm giặt giũ đều giao cho Hà Khương thị. Nếu Hà Khương thị đến Phương phủ chăm sóc Hà Lịch thì họ không còn người sai sử nữa.
Hà Khương thị đã hơn bốn mươi cũng chưa từng làm việc nặng nhọc. Bà vẫn mong đợi Hà Dư đổi tính nết có chí cầu tiến nên nhẫn nhục chịu khó. Có điều bà không nhìn thấy Hà Lịch, không biết giờ hắn thế nào rồi. Đó cũng là con trai ruột của bà. Hằng đêm bà thầm khóc lóc, khóc đến mức mờ đôi mắt, nhìn vật không được rõ ràng nên trong lúc làm việc va cái này vấp cái kia. Hà Dư bực bội, không thể mắng mỏ Phương Hương Văn và Thiên Nguyệt nên trút giận hết trên người Hà Khương thị.
Hà Dư là con trai ruột mà đánh mắng cả ngày, Phương Hương Văn cũng không khách sáo nữa, cơm nước thì bới móc, xiêm áo ngại giặt chưa sạch nên yêu cầu Hà Khương thị giặt lại mấy lần. Sau đó, ngay cả Thiên Nguyệt nhìn cái đĩa dưới đồ ăn cũng lăng nhục Hà Khương thị.
Trong thời gian ngắn, Hà Khương thị chợt già hơn hai mươi tuổi, tóc bạc nửa đầu như bà lão sáu mươi.
Hà Dư đã bàn bạc thỏa đáng với người được Quách Thành An phái đi. Y nhận trước tiền cọc là năm mươi lượng vàng. Hà Dư vui mừng không gì sánh được. Có được tiền, điều y suy nghĩ không phải mua bán làm ăn mà là hưởng thụ, trước hết đến lầu Nghênh Tân gọi một bàn thức ăn chè chén thỏa thích ra vẻ giàu có, sau đó đến chỗ dắt mối mua bốn nô tỳ.
Phương Hương Văn chê Hà Khương thị làm việc không nhanh nhẹn. Nàng thấy y mua người, cũng chẳng để ý Hà Dư lấy đâu ra tiền, hí hửng ra vẻ tiểu thư, chỉ tay năm ngón sai bảo họ làm việc.
“Con lấy tiền đâu ra mua người?” Hà Khương thị run rẩy hỏi.
“Thấy mẫu thân làm việc khổ cực nên mua người làm thay. Người là mẫu thân của con, sao con có thể để mẫu thân mãi chịu khổ được…” Hà Dư ra vẻ người con trai hiếu thuận, không ngừng nói những lời như không nỡ để Hà Khương thị chịu khổ.
Trong thoáng chốc, đôi mắt lờ mờ của Hà Khương thị đong đầy nước mắt, nâng tay không ngừng lau đi. Làm việc nặng trong trời đông giá rét, giặt quần áo cùng rửa chén rửa rau trong nước lạnh khiến da thịt trong mu bàn tay sưng đỏ tím bầm cả, nhiều chỗ còn bị rạn da.
Hà Dư nhìn thấy, chán ghét dời mắt đi, chịu đựng sự buồn nôn mà nói thêm bao lời khen, thề sau này kiếm được tiền sẽ để Hà Khương thị được sống thoải mái, để bà được hãnh diện trước các tỷ muội làm dâu.
“Chỉ cần con có tiến bộ, mẫu thân sao cũng được cả.” Hà Khương thị khóc đến mức không thở nổi.
“Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân luôn thương con.” Miệng Hà Dư như bôi mật, sau khi nói rất nhiều lại chuyển đề tài đến việc chính: “Mẫu thân, con muốn tìm chuyện làm ăn, nhưng lại không có vốn. Con mượn tiền bằng hữu, huynh ấy kêu con lấy quạt báu gia truyền nhà họ Phương đến cho huynh ấy nhìn một chút sẽ cho con mượn. Mẫu thân à, người về nhà họ Phương đi, để di mẫu giữ người lại, tìm cơ hội trộm quạt hợp hoan mỹ nhân ra ngoài để con mang cho bằng hữu xem qua. Huynh ấy xem xong sẽ trả lại cho mẫu thân mang về nhà họ Phương.”
“Con nói gì?” Hà Khương thị ngây người kinh ngạc nhìn Hà Dư, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt nhưng thần thái trong mắt đã tan cả: “Tiền con mua người là thù lao trộm quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương ư?”
Hà Dư không đề phòng chuyện bà nhìn ra nên thoáng chốc thẹn quá thành giận.
Lần trước muốn vào Phương phủ lại bị đập gãy chân, y biết rõ muốn vào Phương phủ thật không dễ dàng. Cho dù có vào được cũng không thể vào nhà trong núi Trừng Y, không trộm được quạt hợp hoan mỹ nhân đành phải khen Hà Khương thị tấm tắc để dỗ dành bà. Giờ bị phơi bày, y không giả bộ nữa, ác độc nói: “Là vậy thì sao? Mẫu thân chỉ cần trộm quạt hợp hoan mỹ nhân ra ngoài, chuyện khác không cần xen vào.”
“Quạt hợp hoan mỹ nhân là báu vật gia truyền nhà họ Phương, một thứ cực kì quan trọng. Phường quạt vừa bị đốt, nếu mất cả quạt hợp hoan mỹ nhân, Nhữ lang biết phải làm thế nào để đưa nhà họ Phương vượt qua cảnh khó?” Hà Khương thị khóc thút thít, lắc đầu không ngừng: “Mẫu thân không trộm. Mẫu thân không trộm đâu.”
“Bà không trộm đúng không? Tôi đã nhận lời và lấy tiền cọc rồi, nếu không có quạt giao cho người ta thì mạng tôi cũng tiêu tùng. Tôi không cần chờ đến lúc đám người đó đến đòi mạng, giờ tôi tự sát trước cho xong.” Hà Dư cao giọng kêu la, vọt vào phòng bếp lấy dao ra, làm ra vẻ như muốn cắt cổ.
Phương Hương Văn vừa xem trò hay vừa cười nhạo, thấy Hà Dư muốn cắt cổ mới khóc lóc tiến lên ngăn cản. Nàng vừa ngăn y lại vừa mắng Hà Khương thị: “Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, bà còn không bằng loài súc sinh nữa. Chỉ trộm quạt ra ngoài mà thôi, có cần khó khăn đến vậy không?”
“Đó không phải cây quạt tầm thường, đó là bảo vật gia truyền nhà họ Phương. Hào quang gia tộc làm quạt đứng đầu của nhà họ Phương đều dựa vào báu vật này cả.” Hà Khương thị tỉ tê.
Hà Dư thấy giả bộ cắt cổ cũng chẳng khiến bà đồng ý, suy nghĩ rằng nếu giờ không làm cho giống thật thì việc sẽ không thành. Y bất chấp hất Phương Hương Văn ra, lấy dao cắt một đường, lưỡi dao trượt qua cổ hiện lên một vệt máu đỏ thẫm, hét to một tiếng: “Mạng ta đã dứt!” Y ngửa mặt té nằm trên đất.
“Dư lang…” Hà Khương thị khóc lớn, nhào qua chặn vết thương lại, buồn rầu nói: “Con đừng cắt, để mẫu thân đi.”
Bình luận facebook