Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-196
Chương 196: Sau Khi Hoảng Hồn
Chương 196 : Sau khi hoảng hồn
Gió bắc rít gào bên tai, những ngọn gió vô hình như những lưỡi đao hữu hình sắc bén cắt qua gò má, hết đao này đến đao kia. Răng Lâm Nhữ lập cập, toàn thân run rẩy, cơn giận cùng sợ hãi bọc lấy nàng. Nếu không phát hiện, nếu bị Hà Khương thị trộm mất quạt hợp hoan mỹ nhân ra ngoài rơi vào tay người có ý đồ xấu, bí mật nhà họ Phương sẽ bị tra ra, thứ chờ đợi nhà họ Phương là hủy diệt còn đáng sợ hơn cái chết. Cả nhà họ Phương không một ai có thể may mắn thoát khỏi.
Lần này nhất quyết phải rút gân lột da bằm thây vạn đoạn tên Hà Dư.
Từ ba tuổi y đã đến nhà họ Phương, được ăn ngon mặc đẹp. Bao phen y làm hại, nhà họ Phương đều bỏ qua, lại hèn hạ ác độc như vậy. Chuyện ăn trộm quạt báu gia truyền của nhà họ Phương cũng có thể ra tay.
Ra khỏi phố Quan Tiền, bóng người Thiên Nguyệt ở phía trước, vừa đi vừa ẹo qua ẹo lại giống hệt Phương Hương Văn. Nhà họ Phương sao có thể nuôi một người như vậy. Lâm Nhữ chán ghét đến buồn nôn, mùi máu tanh dâng trào cổ họng không ngăn lại được. Nàng nôn ra, bên trong còn có máu. Lâm Nhữ ngây người, chạy thật xa, mồ hôi đầm đìa sau lưng. Nàng dừng lại, gió thổi qua, cái lạnh rét buốt như băng, hai chân nặng như chì. Nàng muốn cất bước nhưng khi tỉnh táo lại thì dừng, vỗ trán, bực bội chửi mình: “Phương Lâm Nhữ, sao cô có thể thiếu kiên nhẫn như vậy.”
Nàng là gia chủ, sao có thể bị đám chuột nhắt không ra hồn chọc giận được!
Nếu thật sự kích động muốn giết Hà Dư thì Hà Lịch sao có thể chịu nổi.
Còn có di mẫu và mẫu thân của nàng, tuy Hà Dư có không nên thân cỡ nào, y vẫn là con trai và cháu trai của họ.
Quách Thành An luôn săm soi muốn nắm đằng chuôi nhà họ Phương, nếu nàng giết Hà Dư chắc chắn gã sẽ vui muốn chết. Lâm Nguyên cấu kết với Quách Thành An, huống chi giết người là hành động phạm pháp, bản thân đừng hòng sống nổi.
Nếu nàng chết, ai sẽ gánh vác nhà họ Phương? Hà Lịch không phải con cháu nhà họ Phương, danh không chính ngôn không thuận. Cẩm Phong yếu ớt. Du Phong vô năng. Nhà họ Phương sụp đổ, cả đại gia đình đều tiêu theo nàng.
Lâm Nhữ hít một hơi sâu, ép mình tỉnh táo lại trong gió rét, chậm rãi trở về.
Một bóng người màu xanh đậm chạy ra từ cổng phủ, là Hà Lịch.
Dẫn Tuyền nhìn thấy Lâm Nhữ như điên lên rồi, hét lớn muốn giết Hà Dư nên bị dọa sợ, vội chạy đi báo Hà Lịch. Hà Lịch nghe vậy, bất chấp bản thân không thể chạy cũng chạy như điên đuổi theo.
Lâm Nhữ ngây người, vội vàng chạy đến đón đầu hắn, nói lớn: “Biểu ca, thương tích của huynh chưa lành, dừng lại đi!”
“Nhữ lang!” Gương mặt xanh xao của Hà Lịch nghiêm lại, thở dốc nắm chặt bả vai Lâm Nhữ không để ý đến kiêng kị gì, vội nói: “Muội đừng kích động, có tức giận cũng đừng tổn hại bản thân mình. Nếu muội muốn giết nó thì để huynh làm. Muội đừng tự mình ra tay, chớ để một tên cặn bã vướng chân mình.”
“Muội không làm. Muội sai rồi. Biểu ca đừng nóng vội.” Lâm Nhữ hối hận xanh ruột, vuốt ngực thuận khí cho Hà Lịch.
“Thật chứ? Muội sẽ không đi nữa?” Hà Lịch nhìn nàng chằm chằm, không thèm chớp mắt một cái vì sợ lỡ mất một biểu cảm nào đó của nàng.
“Tất nhiên rồi, biểu ca còn nói thêm nữa chắc muội chẳng còn chốn dung thân. Vừa rồi nhất thời kích động, giờ tỉnh táo lại rồi, muội cũng tự phê bình bản thân.” Lâm Nhữ bĩu môi, nũng nịu làm trò.
“Không đi thì tốt. Không đi thì tốt. Nhữ lang, huynh nghe mà…”
Huynh nghe mà nôn nóng muốn chết. Nếu muội có chuyện gì sơ xuất, huynh không thể sống một mình.
Lời này không thể nói ra. Sau sợ hãi, cơ thể hắn lung lay, đứng không vững.
Chương 196 : Sau khi hoảng hồn
Gió bắc rít gào bên tai, những ngọn gió vô hình như những lưỡi đao hữu hình sắc bén cắt qua gò má, hết đao này đến đao kia. Răng Lâm Nhữ lập cập, toàn thân run rẩy, cơn giận cùng sợ hãi bọc lấy nàng. Nếu không phát hiện, nếu bị Hà Khương thị trộm mất quạt hợp hoan mỹ nhân ra ngoài rơi vào tay người có ý đồ xấu, bí mật nhà họ Phương sẽ bị tra ra, thứ chờ đợi nhà họ Phương là hủy diệt còn đáng sợ hơn cái chết. Cả nhà họ Phương không một ai có thể may mắn thoát khỏi.
Lần này nhất quyết phải rút gân lột da bằm thây vạn đoạn tên Hà Dư.
Từ ba tuổi y đã đến nhà họ Phương, được ăn ngon mặc đẹp. Bao phen y làm hại, nhà họ Phương đều bỏ qua, lại hèn hạ ác độc như vậy. Chuyện ăn trộm quạt báu gia truyền của nhà họ Phương cũng có thể ra tay.
Ra khỏi phố Quan Tiền, bóng người Thiên Nguyệt ở phía trước, vừa đi vừa ẹo qua ẹo lại giống hệt Phương Hương Văn. Nhà họ Phương sao có thể nuôi một người như vậy. Lâm Nhữ chán ghét đến buồn nôn, mùi máu tanh dâng trào cổ họng không ngăn lại được. Nàng nôn ra, bên trong còn có máu. Lâm Nhữ ngây người, chạy thật xa, mồ hôi đầm đìa sau lưng. Nàng dừng lại, gió thổi qua, cái lạnh rét buốt như băng, hai chân nặng như chì. Nàng muốn cất bước nhưng khi tỉnh táo lại thì dừng, vỗ trán, bực bội chửi mình: “Phương Lâm Nhữ, sao cô có thể thiếu kiên nhẫn như vậy.”
Nàng là gia chủ, sao có thể bị đám chuột nhắt không ra hồn chọc giận được!
Nếu thật sự kích động muốn giết Hà Dư thì Hà Lịch sao có thể chịu nổi.
Còn có di mẫu và mẫu thân của nàng, tuy Hà Dư có không nên thân cỡ nào, y vẫn là con trai và cháu trai của họ.
Quách Thành An luôn săm soi muốn nắm đằng chuôi nhà họ Phương, nếu nàng giết Hà Dư chắc chắn gã sẽ vui muốn chết. Lâm Nguyên cấu kết với Quách Thành An, huống chi giết người là hành động phạm pháp, bản thân đừng hòng sống nổi.
Nếu nàng chết, ai sẽ gánh vác nhà họ Phương? Hà Lịch không phải con cháu nhà họ Phương, danh không chính ngôn không thuận. Cẩm Phong yếu ớt. Du Phong vô năng. Nhà họ Phương sụp đổ, cả đại gia đình đều tiêu theo nàng.
Lâm Nhữ hít một hơi sâu, ép mình tỉnh táo lại trong gió rét, chậm rãi trở về.
Một bóng người màu xanh đậm chạy ra từ cổng phủ, là Hà Lịch.
Dẫn Tuyền nhìn thấy Lâm Nhữ như điên lên rồi, hét lớn muốn giết Hà Dư nên bị dọa sợ, vội chạy đi báo Hà Lịch. Hà Lịch nghe vậy, bất chấp bản thân không thể chạy cũng chạy như điên đuổi theo.
Lâm Nhữ ngây người, vội vàng chạy đến đón đầu hắn, nói lớn: “Biểu ca, thương tích của huynh chưa lành, dừng lại đi!”
“Nhữ lang!” Gương mặt xanh xao của Hà Lịch nghiêm lại, thở dốc nắm chặt bả vai Lâm Nhữ không để ý đến kiêng kị gì, vội nói: “Muội đừng kích động, có tức giận cũng đừng tổn hại bản thân mình. Nếu muội muốn giết nó thì để huynh làm. Muội đừng tự mình ra tay, chớ để một tên cặn bã vướng chân mình.”
“Muội không làm. Muội sai rồi. Biểu ca đừng nóng vội.” Lâm Nhữ hối hận xanh ruột, vuốt ngực thuận khí cho Hà Lịch.
“Thật chứ? Muội sẽ không đi nữa?” Hà Lịch nhìn nàng chằm chằm, không thèm chớp mắt một cái vì sợ lỡ mất một biểu cảm nào đó của nàng.
“Tất nhiên rồi, biểu ca còn nói thêm nữa chắc muội chẳng còn chốn dung thân. Vừa rồi nhất thời kích động, giờ tỉnh táo lại rồi, muội cũng tự phê bình bản thân.” Lâm Nhữ bĩu môi, nũng nịu làm trò.
“Không đi thì tốt. Không đi thì tốt. Nhữ lang, huynh nghe mà…”
Huynh nghe mà nôn nóng muốn chết. Nếu muội có chuyện gì sơ xuất, huynh không thể sống một mình.
Lời này không thể nói ra. Sau sợ hãi, cơ thể hắn lung lay, đứng không vững.
Bình luận facebook