Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-197
Chương 197: Trong Ngoài Khác Biệt
Chương 197 : Trong ngoài khác biệt
Vào quán Khúc Khê ngồi đối diện nhau trên bệ, Lâm Nhữ đưa thư cho Hà Lịch, ngay lúc hắn muốn mở ra thì nàng ghìm hắn lại: “Biểu ca, huynh phải hứa không được tức giận.”
Đầu ngón tay ngăn hắn lại mang theo hơi lạnh gió bắc, Hà Lịch như va phải đốm lửa khiến thịt da nóng bừng, cơ thể cũng run lên, miễn cưỡng đè nén, không dám nhìn Lâm Nhữ, rủ mi, nhếch môi cười nói: “Được, không tức giận.”
Dù đã hứa sẽ không tức giận, nhưng sau khi đọc được nội dung trong thư, sao hắn có thể không giận cho được.
Hà Lịch chợt đứng bật dậy, trong thoáng chốc, hắn cũng muốn giết Hà Dư.
Dù đó là đệ đệ ruột của hắn, hắn cũng không muốn tha cho Hà Dư.
“Đã bảo không giận rồi, nếu giận làm tổn hại đến sức khỏe, há chẳng phải lợi cho kẻ thù sao.” Lâm Nhữ cười tủm tỉm nói, nhìn trái nhìn phải, Hà Lịch không ham mê tửu sắc, nhưng cũng chuẩn bị mấy bình trong phòng hắn. Trên kệ bác cổ có Tam Lặc Tương, Ngọc Giới Tửu, Thạch Đông Xuân… nhưng không có dụng cụ uống rượu, sinh hoạt rất qua quýt. Lâm Nhữ cũng không để ý, cầm lấy Tam Lặc Tương và hai ly trà bằng sứ làm ly rượu, rót đầy, đưa cho Hà Lịch một ly: “Biểu ca, nào, cạn một ly, dùng rượu giải sầu.”
Hà Lịch nhận lấy, miệng lưỡi khô, Tam Lặc Tương hương nồng, vị ngọt thơm, rơi vào cổ họng, khiến lửa giận đang bừng bừng trong lồng ngực thoáng phai nhạt.
Lâm Nhữ dốc cạn một ly, tâm trạng tốt hơn nhiều, sau khi tỉnh táo lại thì lắc ly rượu không, trầm ngâm nói: “Huynh thấy đấy, có kẻ đưa tiền cho Dư lang xúi đệ ấy trộm quạt, chỉ không biết kẻ đó là Quách Thành An hay những người mơ ước mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương?”
“Mơ ước mỹ nhân trên mặt quạt?” Hà Lịch ngờ vực.
Tay đang lắc ly rượu của Lâm Nhữ dừng lại, nhớ ra Hà Lịch không biết chuyện Lỗ Huyền khao khát mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương mới bỏ tù Phương Đức Thanh, giờ nàng kể lại cho hắn nghe, còn cả chuyện Lỗ Huyền do nàng giết chết, không hề giấu diếm điều gì.
Hà Lịch đã từng suy đoán, lập tức được xác nhận, nhưng vẫn khó chịu đến mức tâm can như bị xé ra từng mảnh.
Một thiếu nữ đang ở độ tuổi bích ngọc đẹp đẽ, trước đó vốn là thiếu niên cưỡi tuấn mã được thời đắc ý, mà chỉ qua vài canh giờ ngắn ngủ, phụ thân chết, lại lập tức để tay nhúng chàm. Nàng càng ung dung bình tĩnh xem mọi chuyện như gió thoảng mây trôi, lòng hắn càng khó chịu, trong chớp mắt không còn giữ kiêng kị và lý trí, mạnh mẽ cầm lấy tay Lâm Nhữ, kể cả ly trong tay nàng, hốc mắt đỏ bừng: “Đã khó cho muội rồi, xin lỗi, khi ấy… huynh không ở bên cạnh muội…”
“Không sao, trước mắt huynh ở bên cạnh muội là được.” Lâm Nhữ cười cười, rút tay về, lại rót đầy rượu, nâng ly lên, chớp mắt nghịch ngợm: “Biểu ca, nào, cạn thôi, chúc mừng nhà họ Phương qua được từng cửa ải khó khăn.”
“Được!” Hà Lịch cười cười, một tay vẫn giữ tư thế nắm tay Lâm Nhữ nhưng dưới ngón tay không còn gì, cổ họng đắng chát như nuốt phải Hoàng Liên. Hắn cố nén, ra vẻ như bình thường, nâng ly rượu lên, cụng ly với Lâm Nhữ: “Cạn!”
Hai người liên tục cạn đến hết bình rượu. Lâm Nhữ hơi choáng. Hà Lịch cũng nửa say, gò má đỏ gay, làn da như được nước gột trơn bóng, điệu bộ biếng nhác, giọng cũng ngòn ngọt như nhũn ra, một tên đầu gỗ như này mà cũng hiện rõ vẻ phong tình.
Ánh mắt Lâm Nhữ lóe lên, cảm thấy mất tự nhiên, muốn rời đi, nhưng đang lúc uống rượu bừng bừng hứng thú nhất bỗng rời đi thì có vẻ hơi đột ngột quá, tâm tư xoay chuyển nói chuyện chính.
“Mấy tháng từ sau khi phụ thân qua đời, nhà họ Phương gặp bao nhiêu chuyện nhiều hơn mười mấy năm trước cộng lại. Kẻ xúi giục phía sau màn không biết là ai không thể bắt được. Người lần này xúi giục Dư lang trộm quạt cho dù có ép đệ ấy gọi ra, chỉ sợ cũng chỉ là thủ hạ của người đứng sau màn chứ không phải chính đầu sỏ. Cứ phải bị động tự vệ sẽ không đánh bại kẻ địch, thật là ngột ngạt.”
Hà Lịch tỉnh rượu hơn nửa, ngồi thẳng lưng lại, như có điều suy nghĩ mà nói: “Chúng ta đã biết có chuyện như thế xảy ra, chi bằng tương kế tựu kế, trừng trị kẻ xúi giục ấy một trận.”
“Tương kế tựu kế?” Lâm Nhữ lẩm bẩm, lắc liên tục ly rượu trong tay, đầu ngón tay thi thoảng gõ lên mặt sứ vang tiếng động leng keng, thoáng suy tư rồi vui vẻ vỗ tay nói: “Được, cứ làm vậy đi!”
Người ăn trộm là Hà Dư, cả hai quyết định không tóm lấy, chỉ bày kế để người xúi giục sau màn tự lộ ra, bàn bạc tỉ mỉ hồi lâu, xác định được phương án, nhưng về chi tiết thì phải hỏi Sùng Huy.
Lâm Nhữ muốn tìm Uyển Sơ đến lầu Thuật Hương gọi Sùng Huy qua đây nhưng nhìn khắp không thấy người đâu. Mấy ngày nay rõ ràng Uyển Sơ không hề rời Hà Lịch nửa bước, thuận miệng hỏi: “Uyển Sơ đi làm gì rồi? Sao không thấy người đâu?”
Ánh mắt Hà Lịch lóe lóe, gương mặt hơi đỏ, chột dạ hoảng hốt, bật thốt: “Sao huynh biết.”
Lâm Nhữ ngớ ra, chú ý quan sát Hà Lịch. Hắn rủ mi, bên tai hơi đỏ. Lâm Nhữ hiểu rõ, bật cười, vỗ bả vai hắn, thoải mái nói: “Muội biết rồi, biểu ca chớ ngồi lâu, nằm nghỉ đi, muội đi gọi Sùng Huy.”
Nàng biết điều gì?
Hà Lịch ngẩng đầu, nụ cười vui mừng trên gương mặt rạng rỡ của Lâm Nhữ khiến đôi mắt hắn đau nhức, biết Lâm Nhữ đã hiểu nhầm. Lâm Nhữ cho rằng giữa hắn và Uyển Sơ đã xảy ra chuyện gì đó.
Hắn với Uyển Sơ có chuyện gì đó, Lâm Nhữ rất vui mừng, không hề ghen tức.
Hà Lịch rủ mi, mỉm cười đắng ngắt.
Lâm Nhữ ra khỏi cửa, rèm nỉ vén lên lại buông xuống, gió bắc thổi vào, quanh quẩn khắp phòng hồi lâu. Cái lạnh ấy ở mọi nơi, dù lửa than có hừng hực, cũng không thể sưởi ấm cõi lòng vắng lặng.
Lưng hắn không thể ngồi lâu, đau đớn như bị kiến cắn, nhưng Hà Lịch không quan tâm.
Hắn cần nỗi đau đớn kịch liệt hơn, lất át đi nỗi đau trong lồng ngực.
Nhưng mà cơ thể này không thuộc về hắn. Vì chữa khỏi cho hắn, Lâm Nhữ đã phải thề độc như vậy, hắn không thể giẫm đạp nỗ lực của nàng. Hà Lịch đỡ bàn chầm chậm đứng dậy, nằm nghiêng trên chiếc giường gỗ nhỏ.
Lúc ra ngoài, gương mặt Lâm Nhữ ngập tràn gió xuân, lúc quay lại trời đông giá rét cùng cực, vẻ mặt nặng nề như có thể vặn ra nước.
Sùng Huy đi theo sau nàng, rầu rĩ ỉu xìu. Lúc vào nhà, hai tay thả xuôi bên người, cũng không dám ngồi, chỉ nhìn nàng chăm chăm.
“Sao thế?” Hà Lịch kinh ngạc, đứng dậy kéo Sùng Huy: “Vào đây ngồi xuống đi.”
“Trời lạnh như vậy, huynh ấy lại kéo Phong nương đi lại trong vườn, biểu ca thấy huynh ấy có ẩu không? Phong nương ngã xuống, cơ thể nóng bừng, hồi chiều Vương đại phu bắt mạch vẫn ổn, mới vừa đi khỏi đã rối hết cả lên. Tố Tâm và Tố Vấn thấy tình trạng Phong nương không ổn nên sốt ruột khiến thai nhi bị động, mạch tượng không ổn định. Mẫu thân giận đến mức muốn cho huynh ấy một bạt tai, may mà muội qua cứu đấy.” Lồng ngực Lâm Nhữ phập phồng, thở hổn hển, hung dữ trừng Sùng Huy.
“Ngày nào mọi người cũng nhốt nhị nương trong phòng, đều nói vì tốt cho nhị nương, nhưng đâu biết quá gò bó càng khiến sức khỏe của nhị nương yếu đi.” Sùng Huy dẩu môi nhỏ giọng.
“Biểu ca huynh nghe xem, nghe thử xem, huynh ấy vẫn còn nói lý. May mà muội với Phong nương là song sinh, mẫu thân là ruột thịt. Nếu không, Phong nương nghe theo lời hắn, tâm tư lại nặng nề thêm, muội cũng không nên lôi huynh ấy ra ngoài, để mẫu thân trách phạt cho chừa.” Lâm Nhữ giận đến run người, nhào qua hung dữ kéo miệng Sùng Huy: “Xem huynh lắm mồm này.”
Sùng Huy không dám chống trả để mặc nàng kéo miệng hắn. Hà Lịch vội xen vào kéo nàng ra, khuyên nhủ: “Sùng Huy muốn Cẩm Phong đi dạo bên ngoài thì cũng phải xem Cẩm Phong có chịu không đã đúng không? Hẳn do Cẩm Phong cũng muốn đi dạo một vòng mới như vậy, không thể oán trách Sùng Huy.” Hà Lịch lại trấn an Sùng Huy: “Huynh cũng đừng để trong lòng, Nhữ lang xem huynh là người trong nhà nên mới trách cứ huynh.”
“Ta biết.” Sùng Huy rầu rĩ nói, chớp hàng mi rậm, ánh mắt như mực đen mênh mang, tựa trân châu đen ngâm mình vào làn nước trong vắt: “Chỉ là ta cảm thấy, ta làm vậy không sai. Nhị nương không thể ở mãi trong phòng cả ngày lẫn đêm. Nhị nương đi dạo vài vòng không chừng lại tốt cho sức khỏe. Nhưng nhị lang và phu nhân hết lần này đến lần khác đều không nghe theo.”
“Huynh bảo ta phải nghe theo huynh thế nào?” Lâm Nhữ ôm ngực, trong lòng khổ sở: “Nếu Phong nương có chuyện gì bất trắc, mẫu thân không sống nổi, Tố Tâm và Tố Vấn không sống nổi, thai nhi trong bụng họ cũng không sống nổi. Huynh bảo ta sao có thể mạo hiểm thế được!”
“Sùng Huy cũng chỉ có ý tốt. Nếu huynh ấy không suy nghĩ cho nhà họ Phương hay Cẩm Phong, Sùng Huy có thể bo bo giữ mình mặc kệ tất cả. Muội cùng đừng giận nữa.” Hà Lịch khuyên nhủ. Nếu Lâm Nhữ có thể rời khỏi lầu Thuật Hương thì xem ra sức khỏe Cẩm Phong đã không còn gì đáng ngại. Vì thế hắn nói: “Cẩm Phong không yếu ớt đến vậy, hôm an táng di phụ, đệ ấy đi đoạn đường dài, lúc về tuy có hơi khó chịu nhưng cũng đâu đến mức không thể chịu nổi đúng không?”
“Không nói nữa.” Lâm Nhữ thở hồng hộc, trong lòng tất nhiên biết đó là ý tốt của Sùng Huy, nên trừng hắn: “Mau nghĩ cách lấy công chuộc tội.”
Nàng kể lại ý tưởng của mình với Hà Lịch cho Sùng Huy nghe một cách tỉ mỉ.
Chiếc quạt hợp hoan mỹ nhân quý báu này của nhà họ Phương được chế tác tinh xảo, vượt xa tay nghề làm mọi chiếc quạt hợp hoan nhà họ Phương. Nếu không cũng không thể hù dọa người đời, khiến họ cho rằng đây là vật do thần quạt ban tặng. Tay nghề làm quạt của nhà họ Phương cũng như vậy, ắt hẳn năm đó không biết tổ tiên đã làm bao nhiêu chiếc, dựa vào việc quen tay hay việc mà vừa khéo làm ra được một chiếc tuyệt đẹp như thế. Nếu muốn dùng đồ giả để lừa kẻ trộm quạt thì chắc chắn phải làm ra một chiếc khác cực kì tinh xảo. Thợ quạt nhà họ Phương cùng Lâm Nhữ không có được kỹ thuật nhường này, chỉ có thể dựa vào Sùng Huy.
Giờ đã là mười một tháng chạp, chậm nhất là ngày mười bốn tháng chạp trước lễ lớn kế vị gia chủ phải để Hà Khương thị “trộm” quạt ra ngoài đưa cho Hà Dư. Lâm Nhữ hỏi Sùng Huy, dựa vào năng lực cá nhân của hắn, trong hai ngày hai đêm có thể làm được hai chiếc quạt vẽ chân dung mỹ nhân lên không?
“Không thành vấn đề.” Sùng Huy vỗ ngực thật mạnh, vui mừng đến mức đôi mắt sáng ngời.
Mỗi lần được nhờ vả trách nhiệm nặng nề thì tên ngốc này đều phục hồi tinh thần nhanh như thế. Hai ngày trước vẽ mỹ nhân trên mặt quạt, ngoại trừ dùng bữa đi vệ sinh thì hắn luôn cầm bút ngồi ngay ngắn trước bàn cả ngày, giống như vẽ không biết mệt. Vì nhà họ Phương, hắn thật sự có thể bằng lòng bỏ cả mạng sống.
Lâm Nhữ không nhịn được sờ tóc Sùng Huy, giọng nói dịu dàng ngay cả bản thân cũng không nhận ra: “Vừa rồi ta sốt ruột nên hơi nặng lời, không phải tức giận huynh.”
“Ta biết, vì nàng xem ta như người nhà nên mới tức giận.” Sùng Huy cười hì hì, đằng hắng cho thanh giọng. Hắn đứng dậy, dáng người thẳng tắp, khóe môi nhếch lên, cười nhạt, chắp tay nói: “Mấy ngày không gặp, phong thái của Quách huynh càng hơn người, Nhữ tự thẹn không sánh bằng.”
Hắn thể hiện dáng vẻ hoạt bát của Lâm Nhữ khi đối diện với người ngoài, ánh mắt to tròn có thần, phong thái nhanh nhẹn, nghi lễ chu toàn, cười nói dí dỏm, chưa bao giờ nổi giận, lại càng không thể hiện ưu tư bi thương mỏi mệt.
Hà Lịch không nhịn được vỗ tay. Lâm Nhữ cũng bật cười.
Sùng Huy ngồi xuống, dựa vào trên người Lâm Nhữ, dính lấy giống như kẹo vậy: “Nhị lang, ta rất vui. Ta thật sự là người nhà họ Phương rồi. Trong lòng nàng xem ta như người nhà, phu nhân cũng vậy, nếu là người ngoài, phu nhân sẽ không muốn dùng đến gia pháp đâu.”
Hà Lịch đang ở một bên. Lâm Nhữ đẩy Sùng Huy ra, hất cằm về phía Hà Lịch.
Ngay lập tức, Sùng Huy ngồi thẳng người lại.
Hà Lịch rủ mi, chỉ xem như không thấy ánh mắt hai người họ dán chặt vào nhau, đau đớn vô cùng, nhưng tim chết lặng không còn cảm nhận được nỗi đau khổ nữa.
Chương 197 : Trong ngoài khác biệt
Vào quán Khúc Khê ngồi đối diện nhau trên bệ, Lâm Nhữ đưa thư cho Hà Lịch, ngay lúc hắn muốn mở ra thì nàng ghìm hắn lại: “Biểu ca, huynh phải hứa không được tức giận.”
Đầu ngón tay ngăn hắn lại mang theo hơi lạnh gió bắc, Hà Lịch như va phải đốm lửa khiến thịt da nóng bừng, cơ thể cũng run lên, miễn cưỡng đè nén, không dám nhìn Lâm Nhữ, rủ mi, nhếch môi cười nói: “Được, không tức giận.”
Dù đã hứa sẽ không tức giận, nhưng sau khi đọc được nội dung trong thư, sao hắn có thể không giận cho được.
Hà Lịch chợt đứng bật dậy, trong thoáng chốc, hắn cũng muốn giết Hà Dư.
Dù đó là đệ đệ ruột của hắn, hắn cũng không muốn tha cho Hà Dư.
“Đã bảo không giận rồi, nếu giận làm tổn hại đến sức khỏe, há chẳng phải lợi cho kẻ thù sao.” Lâm Nhữ cười tủm tỉm nói, nhìn trái nhìn phải, Hà Lịch không ham mê tửu sắc, nhưng cũng chuẩn bị mấy bình trong phòng hắn. Trên kệ bác cổ có Tam Lặc Tương, Ngọc Giới Tửu, Thạch Đông Xuân… nhưng không có dụng cụ uống rượu, sinh hoạt rất qua quýt. Lâm Nhữ cũng không để ý, cầm lấy Tam Lặc Tương và hai ly trà bằng sứ làm ly rượu, rót đầy, đưa cho Hà Lịch một ly: “Biểu ca, nào, cạn một ly, dùng rượu giải sầu.”
Hà Lịch nhận lấy, miệng lưỡi khô, Tam Lặc Tương hương nồng, vị ngọt thơm, rơi vào cổ họng, khiến lửa giận đang bừng bừng trong lồng ngực thoáng phai nhạt.
Lâm Nhữ dốc cạn một ly, tâm trạng tốt hơn nhiều, sau khi tỉnh táo lại thì lắc ly rượu không, trầm ngâm nói: “Huynh thấy đấy, có kẻ đưa tiền cho Dư lang xúi đệ ấy trộm quạt, chỉ không biết kẻ đó là Quách Thành An hay những người mơ ước mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương?”
“Mơ ước mỹ nhân trên mặt quạt?” Hà Lịch ngờ vực.
Tay đang lắc ly rượu của Lâm Nhữ dừng lại, nhớ ra Hà Lịch không biết chuyện Lỗ Huyền khao khát mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương mới bỏ tù Phương Đức Thanh, giờ nàng kể lại cho hắn nghe, còn cả chuyện Lỗ Huyền do nàng giết chết, không hề giấu diếm điều gì.
Hà Lịch đã từng suy đoán, lập tức được xác nhận, nhưng vẫn khó chịu đến mức tâm can như bị xé ra từng mảnh.
Một thiếu nữ đang ở độ tuổi bích ngọc đẹp đẽ, trước đó vốn là thiếu niên cưỡi tuấn mã được thời đắc ý, mà chỉ qua vài canh giờ ngắn ngủ, phụ thân chết, lại lập tức để tay nhúng chàm. Nàng càng ung dung bình tĩnh xem mọi chuyện như gió thoảng mây trôi, lòng hắn càng khó chịu, trong chớp mắt không còn giữ kiêng kị và lý trí, mạnh mẽ cầm lấy tay Lâm Nhữ, kể cả ly trong tay nàng, hốc mắt đỏ bừng: “Đã khó cho muội rồi, xin lỗi, khi ấy… huynh không ở bên cạnh muội…”
“Không sao, trước mắt huynh ở bên cạnh muội là được.” Lâm Nhữ cười cười, rút tay về, lại rót đầy rượu, nâng ly lên, chớp mắt nghịch ngợm: “Biểu ca, nào, cạn thôi, chúc mừng nhà họ Phương qua được từng cửa ải khó khăn.”
“Được!” Hà Lịch cười cười, một tay vẫn giữ tư thế nắm tay Lâm Nhữ nhưng dưới ngón tay không còn gì, cổ họng đắng chát như nuốt phải Hoàng Liên. Hắn cố nén, ra vẻ như bình thường, nâng ly rượu lên, cụng ly với Lâm Nhữ: “Cạn!”
Hai người liên tục cạn đến hết bình rượu. Lâm Nhữ hơi choáng. Hà Lịch cũng nửa say, gò má đỏ gay, làn da như được nước gột trơn bóng, điệu bộ biếng nhác, giọng cũng ngòn ngọt như nhũn ra, một tên đầu gỗ như này mà cũng hiện rõ vẻ phong tình.
Ánh mắt Lâm Nhữ lóe lên, cảm thấy mất tự nhiên, muốn rời đi, nhưng đang lúc uống rượu bừng bừng hứng thú nhất bỗng rời đi thì có vẻ hơi đột ngột quá, tâm tư xoay chuyển nói chuyện chính.
“Mấy tháng từ sau khi phụ thân qua đời, nhà họ Phương gặp bao nhiêu chuyện nhiều hơn mười mấy năm trước cộng lại. Kẻ xúi giục phía sau màn không biết là ai không thể bắt được. Người lần này xúi giục Dư lang trộm quạt cho dù có ép đệ ấy gọi ra, chỉ sợ cũng chỉ là thủ hạ của người đứng sau màn chứ không phải chính đầu sỏ. Cứ phải bị động tự vệ sẽ không đánh bại kẻ địch, thật là ngột ngạt.”
Hà Lịch tỉnh rượu hơn nửa, ngồi thẳng lưng lại, như có điều suy nghĩ mà nói: “Chúng ta đã biết có chuyện như thế xảy ra, chi bằng tương kế tựu kế, trừng trị kẻ xúi giục ấy một trận.”
“Tương kế tựu kế?” Lâm Nhữ lẩm bẩm, lắc liên tục ly rượu trong tay, đầu ngón tay thi thoảng gõ lên mặt sứ vang tiếng động leng keng, thoáng suy tư rồi vui vẻ vỗ tay nói: “Được, cứ làm vậy đi!”
Người ăn trộm là Hà Dư, cả hai quyết định không tóm lấy, chỉ bày kế để người xúi giục sau màn tự lộ ra, bàn bạc tỉ mỉ hồi lâu, xác định được phương án, nhưng về chi tiết thì phải hỏi Sùng Huy.
Lâm Nhữ muốn tìm Uyển Sơ đến lầu Thuật Hương gọi Sùng Huy qua đây nhưng nhìn khắp không thấy người đâu. Mấy ngày nay rõ ràng Uyển Sơ không hề rời Hà Lịch nửa bước, thuận miệng hỏi: “Uyển Sơ đi làm gì rồi? Sao không thấy người đâu?”
Ánh mắt Hà Lịch lóe lóe, gương mặt hơi đỏ, chột dạ hoảng hốt, bật thốt: “Sao huynh biết.”
Lâm Nhữ ngớ ra, chú ý quan sát Hà Lịch. Hắn rủ mi, bên tai hơi đỏ. Lâm Nhữ hiểu rõ, bật cười, vỗ bả vai hắn, thoải mái nói: “Muội biết rồi, biểu ca chớ ngồi lâu, nằm nghỉ đi, muội đi gọi Sùng Huy.”
Nàng biết điều gì?
Hà Lịch ngẩng đầu, nụ cười vui mừng trên gương mặt rạng rỡ của Lâm Nhữ khiến đôi mắt hắn đau nhức, biết Lâm Nhữ đã hiểu nhầm. Lâm Nhữ cho rằng giữa hắn và Uyển Sơ đã xảy ra chuyện gì đó.
Hắn với Uyển Sơ có chuyện gì đó, Lâm Nhữ rất vui mừng, không hề ghen tức.
Hà Lịch rủ mi, mỉm cười đắng ngắt.
Lâm Nhữ ra khỏi cửa, rèm nỉ vén lên lại buông xuống, gió bắc thổi vào, quanh quẩn khắp phòng hồi lâu. Cái lạnh ấy ở mọi nơi, dù lửa than có hừng hực, cũng không thể sưởi ấm cõi lòng vắng lặng.
Lưng hắn không thể ngồi lâu, đau đớn như bị kiến cắn, nhưng Hà Lịch không quan tâm.
Hắn cần nỗi đau đớn kịch liệt hơn, lất át đi nỗi đau trong lồng ngực.
Nhưng mà cơ thể này không thuộc về hắn. Vì chữa khỏi cho hắn, Lâm Nhữ đã phải thề độc như vậy, hắn không thể giẫm đạp nỗ lực của nàng. Hà Lịch đỡ bàn chầm chậm đứng dậy, nằm nghiêng trên chiếc giường gỗ nhỏ.
Lúc ra ngoài, gương mặt Lâm Nhữ ngập tràn gió xuân, lúc quay lại trời đông giá rét cùng cực, vẻ mặt nặng nề như có thể vặn ra nước.
Sùng Huy đi theo sau nàng, rầu rĩ ỉu xìu. Lúc vào nhà, hai tay thả xuôi bên người, cũng không dám ngồi, chỉ nhìn nàng chăm chăm.
“Sao thế?” Hà Lịch kinh ngạc, đứng dậy kéo Sùng Huy: “Vào đây ngồi xuống đi.”
“Trời lạnh như vậy, huynh ấy lại kéo Phong nương đi lại trong vườn, biểu ca thấy huynh ấy có ẩu không? Phong nương ngã xuống, cơ thể nóng bừng, hồi chiều Vương đại phu bắt mạch vẫn ổn, mới vừa đi khỏi đã rối hết cả lên. Tố Tâm và Tố Vấn thấy tình trạng Phong nương không ổn nên sốt ruột khiến thai nhi bị động, mạch tượng không ổn định. Mẫu thân giận đến mức muốn cho huynh ấy một bạt tai, may mà muội qua cứu đấy.” Lồng ngực Lâm Nhữ phập phồng, thở hổn hển, hung dữ trừng Sùng Huy.
“Ngày nào mọi người cũng nhốt nhị nương trong phòng, đều nói vì tốt cho nhị nương, nhưng đâu biết quá gò bó càng khiến sức khỏe của nhị nương yếu đi.” Sùng Huy dẩu môi nhỏ giọng.
“Biểu ca huynh nghe xem, nghe thử xem, huynh ấy vẫn còn nói lý. May mà muội với Phong nương là song sinh, mẫu thân là ruột thịt. Nếu không, Phong nương nghe theo lời hắn, tâm tư lại nặng nề thêm, muội cũng không nên lôi huynh ấy ra ngoài, để mẫu thân trách phạt cho chừa.” Lâm Nhữ giận đến run người, nhào qua hung dữ kéo miệng Sùng Huy: “Xem huynh lắm mồm này.”
Sùng Huy không dám chống trả để mặc nàng kéo miệng hắn. Hà Lịch vội xen vào kéo nàng ra, khuyên nhủ: “Sùng Huy muốn Cẩm Phong đi dạo bên ngoài thì cũng phải xem Cẩm Phong có chịu không đã đúng không? Hẳn do Cẩm Phong cũng muốn đi dạo một vòng mới như vậy, không thể oán trách Sùng Huy.” Hà Lịch lại trấn an Sùng Huy: “Huynh cũng đừng để trong lòng, Nhữ lang xem huynh là người trong nhà nên mới trách cứ huynh.”
“Ta biết.” Sùng Huy rầu rĩ nói, chớp hàng mi rậm, ánh mắt như mực đen mênh mang, tựa trân châu đen ngâm mình vào làn nước trong vắt: “Chỉ là ta cảm thấy, ta làm vậy không sai. Nhị nương không thể ở mãi trong phòng cả ngày lẫn đêm. Nhị nương đi dạo vài vòng không chừng lại tốt cho sức khỏe. Nhưng nhị lang và phu nhân hết lần này đến lần khác đều không nghe theo.”
“Huynh bảo ta phải nghe theo huynh thế nào?” Lâm Nhữ ôm ngực, trong lòng khổ sở: “Nếu Phong nương có chuyện gì bất trắc, mẫu thân không sống nổi, Tố Tâm và Tố Vấn không sống nổi, thai nhi trong bụng họ cũng không sống nổi. Huynh bảo ta sao có thể mạo hiểm thế được!”
“Sùng Huy cũng chỉ có ý tốt. Nếu huynh ấy không suy nghĩ cho nhà họ Phương hay Cẩm Phong, Sùng Huy có thể bo bo giữ mình mặc kệ tất cả. Muội cùng đừng giận nữa.” Hà Lịch khuyên nhủ. Nếu Lâm Nhữ có thể rời khỏi lầu Thuật Hương thì xem ra sức khỏe Cẩm Phong đã không còn gì đáng ngại. Vì thế hắn nói: “Cẩm Phong không yếu ớt đến vậy, hôm an táng di phụ, đệ ấy đi đoạn đường dài, lúc về tuy có hơi khó chịu nhưng cũng đâu đến mức không thể chịu nổi đúng không?”
“Không nói nữa.” Lâm Nhữ thở hồng hộc, trong lòng tất nhiên biết đó là ý tốt của Sùng Huy, nên trừng hắn: “Mau nghĩ cách lấy công chuộc tội.”
Nàng kể lại ý tưởng của mình với Hà Lịch cho Sùng Huy nghe một cách tỉ mỉ.
Chiếc quạt hợp hoan mỹ nhân quý báu này của nhà họ Phương được chế tác tinh xảo, vượt xa tay nghề làm mọi chiếc quạt hợp hoan nhà họ Phương. Nếu không cũng không thể hù dọa người đời, khiến họ cho rằng đây là vật do thần quạt ban tặng. Tay nghề làm quạt của nhà họ Phương cũng như vậy, ắt hẳn năm đó không biết tổ tiên đã làm bao nhiêu chiếc, dựa vào việc quen tay hay việc mà vừa khéo làm ra được một chiếc tuyệt đẹp như thế. Nếu muốn dùng đồ giả để lừa kẻ trộm quạt thì chắc chắn phải làm ra một chiếc khác cực kì tinh xảo. Thợ quạt nhà họ Phương cùng Lâm Nhữ không có được kỹ thuật nhường này, chỉ có thể dựa vào Sùng Huy.
Giờ đã là mười một tháng chạp, chậm nhất là ngày mười bốn tháng chạp trước lễ lớn kế vị gia chủ phải để Hà Khương thị “trộm” quạt ra ngoài đưa cho Hà Dư. Lâm Nhữ hỏi Sùng Huy, dựa vào năng lực cá nhân của hắn, trong hai ngày hai đêm có thể làm được hai chiếc quạt vẽ chân dung mỹ nhân lên không?
“Không thành vấn đề.” Sùng Huy vỗ ngực thật mạnh, vui mừng đến mức đôi mắt sáng ngời.
Mỗi lần được nhờ vả trách nhiệm nặng nề thì tên ngốc này đều phục hồi tinh thần nhanh như thế. Hai ngày trước vẽ mỹ nhân trên mặt quạt, ngoại trừ dùng bữa đi vệ sinh thì hắn luôn cầm bút ngồi ngay ngắn trước bàn cả ngày, giống như vẽ không biết mệt. Vì nhà họ Phương, hắn thật sự có thể bằng lòng bỏ cả mạng sống.
Lâm Nhữ không nhịn được sờ tóc Sùng Huy, giọng nói dịu dàng ngay cả bản thân cũng không nhận ra: “Vừa rồi ta sốt ruột nên hơi nặng lời, không phải tức giận huynh.”
“Ta biết, vì nàng xem ta như người nhà nên mới tức giận.” Sùng Huy cười hì hì, đằng hắng cho thanh giọng. Hắn đứng dậy, dáng người thẳng tắp, khóe môi nhếch lên, cười nhạt, chắp tay nói: “Mấy ngày không gặp, phong thái của Quách huynh càng hơn người, Nhữ tự thẹn không sánh bằng.”
Hắn thể hiện dáng vẻ hoạt bát của Lâm Nhữ khi đối diện với người ngoài, ánh mắt to tròn có thần, phong thái nhanh nhẹn, nghi lễ chu toàn, cười nói dí dỏm, chưa bao giờ nổi giận, lại càng không thể hiện ưu tư bi thương mỏi mệt.
Hà Lịch không nhịn được vỗ tay. Lâm Nhữ cũng bật cười.
Sùng Huy ngồi xuống, dựa vào trên người Lâm Nhữ, dính lấy giống như kẹo vậy: “Nhị lang, ta rất vui. Ta thật sự là người nhà họ Phương rồi. Trong lòng nàng xem ta như người nhà, phu nhân cũng vậy, nếu là người ngoài, phu nhân sẽ không muốn dùng đến gia pháp đâu.”
Hà Lịch đang ở một bên. Lâm Nhữ đẩy Sùng Huy ra, hất cằm về phía Hà Lịch.
Ngay lập tức, Sùng Huy ngồi thẳng người lại.
Hà Lịch rủ mi, chỉ xem như không thấy ánh mắt hai người họ dán chặt vào nhau, đau đớn vô cùng, nhưng tim chết lặng không còn cảm nhận được nỗi đau khổ nữa.
Bình luận facebook