Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-199
Chương 199: Bắt Gà Trộm Chó
Chương 199 : Bắt gà trộm chó
"Nói linh tinh, ở đâu ra quạt thần trừng quạt, mau đi mời đại phu!” Phòng thị hét chói tai.
“Tôi đi ngay!” Phòng Thất vội đồng ý, nhanh chóng cho gọi người, chạy đi chừng trăm bước thì về lại, gương mặt tái mét: “Phu nhân, liệu người có nghĩ qua, lỡ như đại phu không trị dứt được, thần quạt lại trách tội chúng ta không thành tâm nên không chịu bỏ qua cho đại lang, có trả quạt nhận lỗi cũng không còn kịp, thương tích của đại lang không lành, lúc đó biết phải làm sao?”
“Không thể nào!” Phòng thị quát lớn: “Quỷ thần gì chứ, rõ ràng là trò của Phương Lâm Nhữ, mau chóng mời đại phu về cho ta!”
“Dạ, phu nhân quyết định chủ ý là được.” Phòng Thất chạy ra ngoài, trong miệng lầm bầm khổ não: “Lỡ như mời đại phu về không trị dứt cũng đừng giận cá chém thớt đến mình, nhất quyết không được giận lây sang mình, đại lang là con trai ruột của phu nhân, lỡ đại lang có sơ xuất gì, phu nhân sẽ không còn người nương tựa…”
Lời của gã như tự nói nhưng giọng lại không hề nhỏ.
Phòng thị nghe rõ ràng, bà quan sát Quách Thành An, chỉ mới đó thôi mà đôi tay của Quách Thành An đã bị cào đến mức máu thịt bầy nhầy. Bà chần chừ.
Bà không dám mạo hiểm tính mạng của con trai, cũng sợ làm ầm lên để cả nhà họ Quách biết chuyện.
Giờ Quách Tiếu Minh chỉ nằm liệt một chỗ trên giường không thể quản công việc. Hổ vẫn còn uy danh sót lại, đợt này bà không cố ý lấy lòng nên Quách Tiếu Minh vô cùng bất mãn. Mấy di nương với con trai dòng thứ đều không phải đèn cạn dầu, nếu chuyện này bị làm ầm lên để họ biết được, nhất định sẽ xúi bẩy Quách Tiếu Minh đổi người thừa kế.
Tuy rằng giờ trong lẫn ngoài đều bị bà với con trai sắp đặt kín như hũ nút, nhưng lỡ con trai gặp sự cố gì thì khó nói lắm.
Mất đi con trai, xem như bà mất đi người để nương tựa, mất hết tất cả.
Có điều, mối thù trộm quạt báu gia truyền còn sâu hơn bể, có ba quỳ chín lạy trả lại quạt báu cũng chưa chắc nhận được sự tha thứ của Phương Lâm Nhữ. Nếu như Phương Lâm Nhữ không bỏ qua, theo như lời giải thích trên mặt quạt, con trai bà sẽ không được chữa trị.
Dù thế nào chăng nữa cũng không thể trơ mắt nhìn con trai nộp mạng.
Thoáng do dự, Phòng thị cắn răng gọi Phòng Thất: “Quay lại, đừng mời đại phu, gọi Nguyệt Kiều đến đây.”
Bà cho trói Quách Thành An lại không để gã cào, khó khăn ôm vào trong xe ngựa. Trong lòng bà không tin quỷ thần, còn hi vọng xa vời chỉ là ngứa tay. Ai ngờ Quách Thành An nói cơ thể cũng ngứa, ruột gan cũng ngứa, đau đến mức không thiết sống nữa, khản giọng khóc lóc.
Lòng dạ Phòng thị rối bời, chẳng còn lí trí nữa, mặc kệ có phải do thần quạt giáng tội hay không.
Nguyệt Kiều vội chạy đến, Phòng thị nhanh chóng sai nàng lập tức tìm quản sự phường quạt Quách Sâm cùng quản gia Quách phủ là Quách Lộc xoay sở mười nghìn lượng vàng, càng nhanh càng tốt.
Ba quỳ chín lạy chưa chắc có thể khiến Phương Lâm Nhữ tha thứ, dùng thêm số vàng lớn để nhận lỗi chắc là được.
Buổi sáng, sau khi để Hà Khương thị cầm quạt giả đưa cho Hà Dư thì Lâm Nhữ không ra khỏi cửa, đến quán Khúc Khê cùng Hà Lịch bắc lò nhỏ an nhàn đun trà thưởng thức, vừa uống vừa chờ tin tức.
Sùng Huy cũng muốn theo hai người. Nhưng hai ngày hai đêm hắn không ngủ không nghỉ vừa làm quạt vừa vẽ tranh, sao Lâm Nhữ có thể đồng ý được, nàng đuổi hắn về mái Lưu Thương nghỉ ngơi.
Ngoài cửa sổ, tơ liễu tung bay như từng bông tuyết nhỏ. Gió bắc đập vào cửa vang tiếng kẽo kẹt. Lửa than vang lên tí tách. Hương trà thoang thoảng. Trong chiếc bình bụng bự làm bằng sứ trắng là mai đỏ nở rực, cảm giác ấm áp như dung hòa ý xuân.
Lâm Nhữ nhấp ngụm trà, cười nói: “Trà thơm thật, biểu ca uống thử xem.”
Tâm trạng Hà Lịch thấp thỏm, hắn nhếch môi cười hơi miễn cưỡng, xem trà như rượu nốc một ly lớn. Hắn nhìn ngoài cửa sổ, nín thở tập trung. Bên ngoài là tiếng gió rít gào, không nghe tiếng bước chân, hắn hơi nóng vội: “Ngày mai là lễ lớn kế vị gia chủ rồi, lỡ như người đó không mắc bẫy, mời đại phu chữa khỏi chứng ngứa ngáy, không trả quạt về thì biết làm sao?”
“Dù không trả quạt lại, trên mặt quạt không có mỹ nhân mà chỉ có hàng chữ màu máu cũng không có gì đáng ngại. Bức họa mỹ nhân biến mất hiện lên dòng chữ máu, chúng ta đã thí nghiệm qua trước đó rồi, sẽ không xảy ra sơ sót gì đâu.” Lâm Nhữ cười nói.
“Lỡ như người đó thấy chúng ta lấy quạt báu ra trong lễ lớn kế vị, biết được trộm ra đồ giả, bí quá hóa liều, xông lên đài ngắm quạt, chỉ vào quạt báu gia truyền nhà họ Phương không phải do trời ban mà do con người tạo thành, muốn mấy chiếc làm mấy chiếc thì biết tính sao?”
“Đâu có nhiều cái lỡ như đến vậy. Tay đột ngột bị ngứa thì còn lí trí tính toán gì nữa. Chắc chắn người đó sẽ mắc mưu.” Lâm Nhữ an nhàn như thường, chớp mắt với Hà Lịch, hếch mũi qua một bên, hoạt bát tinh nghịch.
Hà Lịch không khỏi buồn cười, môi nhếch lên, thả lỏng tâm trạng căng thẳng.
Vừa giữa trưa, Sùng Huy thức dậy đến quán Khúc Khê, ba người cùng dùng bữa. Mới ăn được một nửa, Dẫn Tuyền đã sai người chạy đến bẩm báo: “Quách phu nhân dẫn theo Quách đại lang đến, bộ dạng rất gấp rút, kêu hạ nô vội mời nhị lang qua.”
“Quách Thành An!” Lâm Nhữ và Hà Lịch nhìn nhau, vừa bất ngờ vừa không bất ngờ.
“Heo rừng chính là tên xúi bẩy Hà nhị lang trộm quạt?” Sùng Huy mơ hồ hỏi, ngậm một miệng đồ ăn, quan sát Lâm Nhữ với Hà Lịch dễ dàng hiểu ý nhau, không tránh khỏi hơi khó chịu.
Lâm Nhữ cười ha hả nói: “Giờ không phải heo rừng nữa mà là dê con thối tha không còn móng vuốt.” Nàng dặn Sùng Huy: “Giờ bộ dạng huynh chỉ cần nhìn qua là biết con trai rồi nên không được lộ mặt, ta với biểu ca đi xem kịch hay một lát.”
Quách Thành An bị trói gô lại, gương mặt ngăm đen săn chắc đổi đủ màu sắc xanh trắng, nước mắt nước mũi tèm nhem, đôi tay cào đến mức máu thịt bầy nhầy, da không ngừng run lên, giọng nói khản đặc, vừa nhìn thấy Lâm Nhữ liền tỏ vẻ khẩn cầu.
Lâm Nhữ làm bộ làm tịch kêu lên sợ hãi: “Quách huynh sao thế?” Nàng đặt tay lên cổ tay Quách Thành An, gã kêu to một tiếng, vừa dễ chịu vừa khó chịu: “Ngứa quá!”
“Quách huynh, tay huynh ngứa sao?” Lâm Nhữ giả ngu, biết rõ giờ Quách Thành An ngứa lắm rồi nhưng vẫn cố trêu chọc gã, móng tay lành lạnh quẹt qua quẹt lại trên cổ tay gã.
“Phương nhị, mau, giúp ta gãi một chút!” Quách Thành An thở hổn hển, khản giọng khẩn cầu, ánh mắt nóng bừng dọa người, hạ thấp mình, giọng nói uyển chuyển, vứt hết mặt mũi.
Bình thường Lâm Nhữ nhanh nhẹn lễ độ, phong thái vô song, giờ lại lộ ánh mắt chó sói buôn chuyện, thản nhiên mà vô sỉ chọc ghẹo người khác. Nàng cười tủm tỉm nói: “Vậy thì không ổn. Quách huynh, dù gì ta cũng là gia chủ nhà họ Phương, nếu gãi ngứa giúp huynh thì truyền ra ngoài còn mặt mũi gì nữa.”
“Phương nhị, huynh…” Gương mặt ngăm đen của Quách Thành An hết đỏ lại trắng, xấu hổ muốn phát điên.
“Để ta giúp huynh cởi trói, tự huynh đi mà gãi.” Lâm Nhữ quan tâm nói, đưa tay muốn tháo dây.
“Không được tháo.” Phòng thị kêu lên sợ hãi, ghì tay Lâm Nhữ lại, ánh mắt sưng như hạt đào, trong hai canh giờ xoay tiền, nước mắt đã rơi ngập mấy vò, cho dù có không muốn cỡ nào cũng không thể kéo dài thêm thời gian chịu tội của con trai. Đôi tay bà run rẩy lấy bọc quần áo buộc quạt hợp hoan mỹ nhân lại từ trong thùng xe, cố nén nỗi oán hận cùng không cam lòng, vẻ mặt xấu hổ nói: “Ta nhất thời tham lam kêu người trộm quạt báu của quý phủ, giờ vật trả lại chủ, cũng dùng hậu lễ để nhận tội, mong nhà họ Phương tha thứ.” Bà lại từ trong túi áo lấy ra chi phiếu mười nghìn lượng vàng cho Lâm Nhữ: “Đây là hậu lễ để nhận tội.”
“Cái gì? Nhà họ Quách cũng là gia tộc lớn, lại làm ra chuyện bắt gà trộm chó thế này?” Lâm Nhữ quát lớn, ban đầu là kinh ngạc, sau đó mặt mày trợn ngược, giận dữ khôn cùng: “Các ngươi dám trộm quạt báu gia truyền của nhà họ Phương chúng ta? Đúng là ức hiếp người quá đáng!”
Nàng muốn lôi Quách Thành An với Phòng thị đến nha phủ.
Phòng thị sớm biết chuyện này không thể dễ dàng rồi, nghe nói phải đến nha phủ, tuy quan chức của Lâm Nguyên là do con trai mình giúp gã lấy được, lên công đường Lâm Nguyên sẽ giúp nhà họ Quách, nhưng bà không muốn, không muốn con trai mất mặt trước Lâm Nguyên. Phòng thị hạ thấp mình khổ sở cầu xin, Lâm Nhữ không nhận tiền, bà liền nhét thẳng chi phiếu vào trong tay Lâm Nhữ.
Chương 199 : Bắt gà trộm chó
"Nói linh tinh, ở đâu ra quạt thần trừng quạt, mau đi mời đại phu!” Phòng thị hét chói tai.
“Tôi đi ngay!” Phòng Thất vội đồng ý, nhanh chóng cho gọi người, chạy đi chừng trăm bước thì về lại, gương mặt tái mét: “Phu nhân, liệu người có nghĩ qua, lỡ như đại phu không trị dứt được, thần quạt lại trách tội chúng ta không thành tâm nên không chịu bỏ qua cho đại lang, có trả quạt nhận lỗi cũng không còn kịp, thương tích của đại lang không lành, lúc đó biết phải làm sao?”
“Không thể nào!” Phòng thị quát lớn: “Quỷ thần gì chứ, rõ ràng là trò của Phương Lâm Nhữ, mau chóng mời đại phu về cho ta!”
“Dạ, phu nhân quyết định chủ ý là được.” Phòng Thất chạy ra ngoài, trong miệng lầm bầm khổ não: “Lỡ như mời đại phu về không trị dứt cũng đừng giận cá chém thớt đến mình, nhất quyết không được giận lây sang mình, đại lang là con trai ruột của phu nhân, lỡ đại lang có sơ xuất gì, phu nhân sẽ không còn người nương tựa…”
Lời của gã như tự nói nhưng giọng lại không hề nhỏ.
Phòng thị nghe rõ ràng, bà quan sát Quách Thành An, chỉ mới đó thôi mà đôi tay của Quách Thành An đã bị cào đến mức máu thịt bầy nhầy. Bà chần chừ.
Bà không dám mạo hiểm tính mạng của con trai, cũng sợ làm ầm lên để cả nhà họ Quách biết chuyện.
Giờ Quách Tiếu Minh chỉ nằm liệt một chỗ trên giường không thể quản công việc. Hổ vẫn còn uy danh sót lại, đợt này bà không cố ý lấy lòng nên Quách Tiếu Minh vô cùng bất mãn. Mấy di nương với con trai dòng thứ đều không phải đèn cạn dầu, nếu chuyện này bị làm ầm lên để họ biết được, nhất định sẽ xúi bẩy Quách Tiếu Minh đổi người thừa kế.
Tuy rằng giờ trong lẫn ngoài đều bị bà với con trai sắp đặt kín như hũ nút, nhưng lỡ con trai gặp sự cố gì thì khó nói lắm.
Mất đi con trai, xem như bà mất đi người để nương tựa, mất hết tất cả.
Có điều, mối thù trộm quạt báu gia truyền còn sâu hơn bể, có ba quỳ chín lạy trả lại quạt báu cũng chưa chắc nhận được sự tha thứ của Phương Lâm Nhữ. Nếu như Phương Lâm Nhữ không bỏ qua, theo như lời giải thích trên mặt quạt, con trai bà sẽ không được chữa trị.
Dù thế nào chăng nữa cũng không thể trơ mắt nhìn con trai nộp mạng.
Thoáng do dự, Phòng thị cắn răng gọi Phòng Thất: “Quay lại, đừng mời đại phu, gọi Nguyệt Kiều đến đây.”
Bà cho trói Quách Thành An lại không để gã cào, khó khăn ôm vào trong xe ngựa. Trong lòng bà không tin quỷ thần, còn hi vọng xa vời chỉ là ngứa tay. Ai ngờ Quách Thành An nói cơ thể cũng ngứa, ruột gan cũng ngứa, đau đến mức không thiết sống nữa, khản giọng khóc lóc.
Lòng dạ Phòng thị rối bời, chẳng còn lí trí nữa, mặc kệ có phải do thần quạt giáng tội hay không.
Nguyệt Kiều vội chạy đến, Phòng thị nhanh chóng sai nàng lập tức tìm quản sự phường quạt Quách Sâm cùng quản gia Quách phủ là Quách Lộc xoay sở mười nghìn lượng vàng, càng nhanh càng tốt.
Ba quỳ chín lạy chưa chắc có thể khiến Phương Lâm Nhữ tha thứ, dùng thêm số vàng lớn để nhận lỗi chắc là được.
Buổi sáng, sau khi để Hà Khương thị cầm quạt giả đưa cho Hà Dư thì Lâm Nhữ không ra khỏi cửa, đến quán Khúc Khê cùng Hà Lịch bắc lò nhỏ an nhàn đun trà thưởng thức, vừa uống vừa chờ tin tức.
Sùng Huy cũng muốn theo hai người. Nhưng hai ngày hai đêm hắn không ngủ không nghỉ vừa làm quạt vừa vẽ tranh, sao Lâm Nhữ có thể đồng ý được, nàng đuổi hắn về mái Lưu Thương nghỉ ngơi.
Ngoài cửa sổ, tơ liễu tung bay như từng bông tuyết nhỏ. Gió bắc đập vào cửa vang tiếng kẽo kẹt. Lửa than vang lên tí tách. Hương trà thoang thoảng. Trong chiếc bình bụng bự làm bằng sứ trắng là mai đỏ nở rực, cảm giác ấm áp như dung hòa ý xuân.
Lâm Nhữ nhấp ngụm trà, cười nói: “Trà thơm thật, biểu ca uống thử xem.”
Tâm trạng Hà Lịch thấp thỏm, hắn nhếch môi cười hơi miễn cưỡng, xem trà như rượu nốc một ly lớn. Hắn nhìn ngoài cửa sổ, nín thở tập trung. Bên ngoài là tiếng gió rít gào, không nghe tiếng bước chân, hắn hơi nóng vội: “Ngày mai là lễ lớn kế vị gia chủ rồi, lỡ như người đó không mắc bẫy, mời đại phu chữa khỏi chứng ngứa ngáy, không trả quạt về thì biết làm sao?”
“Dù không trả quạt lại, trên mặt quạt không có mỹ nhân mà chỉ có hàng chữ màu máu cũng không có gì đáng ngại. Bức họa mỹ nhân biến mất hiện lên dòng chữ máu, chúng ta đã thí nghiệm qua trước đó rồi, sẽ không xảy ra sơ sót gì đâu.” Lâm Nhữ cười nói.
“Lỡ như người đó thấy chúng ta lấy quạt báu ra trong lễ lớn kế vị, biết được trộm ra đồ giả, bí quá hóa liều, xông lên đài ngắm quạt, chỉ vào quạt báu gia truyền nhà họ Phương không phải do trời ban mà do con người tạo thành, muốn mấy chiếc làm mấy chiếc thì biết tính sao?”
“Đâu có nhiều cái lỡ như đến vậy. Tay đột ngột bị ngứa thì còn lí trí tính toán gì nữa. Chắc chắn người đó sẽ mắc mưu.” Lâm Nhữ an nhàn như thường, chớp mắt với Hà Lịch, hếch mũi qua một bên, hoạt bát tinh nghịch.
Hà Lịch không khỏi buồn cười, môi nhếch lên, thả lỏng tâm trạng căng thẳng.
Vừa giữa trưa, Sùng Huy thức dậy đến quán Khúc Khê, ba người cùng dùng bữa. Mới ăn được một nửa, Dẫn Tuyền đã sai người chạy đến bẩm báo: “Quách phu nhân dẫn theo Quách đại lang đến, bộ dạng rất gấp rút, kêu hạ nô vội mời nhị lang qua.”
“Quách Thành An!” Lâm Nhữ và Hà Lịch nhìn nhau, vừa bất ngờ vừa không bất ngờ.
“Heo rừng chính là tên xúi bẩy Hà nhị lang trộm quạt?” Sùng Huy mơ hồ hỏi, ngậm một miệng đồ ăn, quan sát Lâm Nhữ với Hà Lịch dễ dàng hiểu ý nhau, không tránh khỏi hơi khó chịu.
Lâm Nhữ cười ha hả nói: “Giờ không phải heo rừng nữa mà là dê con thối tha không còn móng vuốt.” Nàng dặn Sùng Huy: “Giờ bộ dạng huynh chỉ cần nhìn qua là biết con trai rồi nên không được lộ mặt, ta với biểu ca đi xem kịch hay một lát.”
Quách Thành An bị trói gô lại, gương mặt ngăm đen săn chắc đổi đủ màu sắc xanh trắng, nước mắt nước mũi tèm nhem, đôi tay cào đến mức máu thịt bầy nhầy, da không ngừng run lên, giọng nói khản đặc, vừa nhìn thấy Lâm Nhữ liền tỏ vẻ khẩn cầu.
Lâm Nhữ làm bộ làm tịch kêu lên sợ hãi: “Quách huynh sao thế?” Nàng đặt tay lên cổ tay Quách Thành An, gã kêu to một tiếng, vừa dễ chịu vừa khó chịu: “Ngứa quá!”
“Quách huynh, tay huynh ngứa sao?” Lâm Nhữ giả ngu, biết rõ giờ Quách Thành An ngứa lắm rồi nhưng vẫn cố trêu chọc gã, móng tay lành lạnh quẹt qua quẹt lại trên cổ tay gã.
“Phương nhị, mau, giúp ta gãi một chút!” Quách Thành An thở hổn hển, khản giọng khẩn cầu, ánh mắt nóng bừng dọa người, hạ thấp mình, giọng nói uyển chuyển, vứt hết mặt mũi.
Bình thường Lâm Nhữ nhanh nhẹn lễ độ, phong thái vô song, giờ lại lộ ánh mắt chó sói buôn chuyện, thản nhiên mà vô sỉ chọc ghẹo người khác. Nàng cười tủm tỉm nói: “Vậy thì không ổn. Quách huynh, dù gì ta cũng là gia chủ nhà họ Phương, nếu gãi ngứa giúp huynh thì truyền ra ngoài còn mặt mũi gì nữa.”
“Phương nhị, huynh…” Gương mặt ngăm đen của Quách Thành An hết đỏ lại trắng, xấu hổ muốn phát điên.
“Để ta giúp huynh cởi trói, tự huynh đi mà gãi.” Lâm Nhữ quan tâm nói, đưa tay muốn tháo dây.
“Không được tháo.” Phòng thị kêu lên sợ hãi, ghì tay Lâm Nhữ lại, ánh mắt sưng như hạt đào, trong hai canh giờ xoay tiền, nước mắt đã rơi ngập mấy vò, cho dù có không muốn cỡ nào cũng không thể kéo dài thêm thời gian chịu tội của con trai. Đôi tay bà run rẩy lấy bọc quần áo buộc quạt hợp hoan mỹ nhân lại từ trong thùng xe, cố nén nỗi oán hận cùng không cam lòng, vẻ mặt xấu hổ nói: “Ta nhất thời tham lam kêu người trộm quạt báu của quý phủ, giờ vật trả lại chủ, cũng dùng hậu lễ để nhận tội, mong nhà họ Phương tha thứ.” Bà lại từ trong túi áo lấy ra chi phiếu mười nghìn lượng vàng cho Lâm Nhữ: “Đây là hậu lễ để nhận tội.”
“Cái gì? Nhà họ Quách cũng là gia tộc lớn, lại làm ra chuyện bắt gà trộm chó thế này?” Lâm Nhữ quát lớn, ban đầu là kinh ngạc, sau đó mặt mày trợn ngược, giận dữ khôn cùng: “Các ngươi dám trộm quạt báu gia truyền của nhà họ Phương chúng ta? Đúng là ức hiếp người quá đáng!”
Nàng muốn lôi Quách Thành An với Phòng thị đến nha phủ.
Phòng thị sớm biết chuyện này không thể dễ dàng rồi, nghe nói phải đến nha phủ, tuy quan chức của Lâm Nguyên là do con trai mình giúp gã lấy được, lên công đường Lâm Nguyên sẽ giúp nhà họ Quách, nhưng bà không muốn, không muốn con trai mất mặt trước Lâm Nguyên. Phòng thị hạ thấp mình khổ sở cầu xin, Lâm Nhữ không nhận tiền, bà liền nhét thẳng chi phiếu vào trong tay Lâm Nhữ.
Bình luận facebook