Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-214
Chương 214: Đục Nước Béo Cò
Chương 214 : Đục nước béo cò
Hà Dư cùng Phương Hương Văn dễ dàng vọt vào trong Phương phủ.
Qua bức tường vào cửa mười mấy bước thì gặp Liễu thị với Phương Du Phong. Phương Du Phong đứng run rẩy, vịn vào tường khỏi ngã. Gương mặt tái mét của Liễu thị ngó dáo dác, nhìn thấy Phương Hương Văn như gặp cứu tinh, nắm tay nàng, không hỏi thăm tình hình nàng ta dạo này thế nào mà cao giọng hỏi ngay: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế? Nghiêm trọng lắm sao?”
“Muốn lật trời rồi, ai cũng muốn đánh Phương Lâm Nhữ, hóa ra chiếc quạt báu gia truyền là do con người tạo nên chứ không phải thần quạt ban cho. Phương Lâm Nhữ đúng là coi trời bằng vung, chuyện như vậy cũng dám làm ra.” Phương Hương Văn mấp máy đôi môi mọng giễu cợt.
“Đâu có liên quan đến Nhữ lang, quạt hợp hoan mỹ nhân đã truyền gần trăm năm, lúc nó xuất hiện Nhữ lang còn chưa chào đời nữa.” Phương Du Phong nhỏ giọng lẩm bẩm, chần chừ muốn lao ra ngoài.
“Đừng đi, bên ngoài lộn xộn lắm, mày chạy ra đó chịu chết à?” Liễu thị kêu to kéo gã lại.
“Mẫu thân, con cũng là người nhà họ Phương.” Phương Du Phong run giọng nói.
“Mày coi mình là người nhà họ Phương, nhưng bọn họ thì không, họ chỉ bảo vệ mỗi Phương Lâm Nhữ, chẳng ai để ý đến mày đâu. Mày ra ngoài bị người ta đánh chết thì biết làm sao.” Liễu thị thét chói tai.
Chút khí phách mà Phương Du Phong mãi mới gom được đã bị dập tan tành, gã rụt vai khom người.
“Đều là mấy người ít qua lại, làm ầm một lúc sẽ giải tán thôi, đại huynh cũng đừng quá lo lắng.” Phương Hương Văn an ủi, nháy mắt với Liễu thị, kéo tay áo Phương Du Phong lôi vào trong.
Tất cả hạ nhân đã ra ngoài hỗ trợ, cả đường đi không thấy ai. Họ vào vườn Chí Thiện. Trước hết đến gian Thủy Mộc, Phương Hương Văn lôi Phương Du Phong vào theo, đỡ Liễu thị ngồi trên bệ, phong thái uyển chuyển, ung dung bình tĩnh. Nàng châm trà, dâng hai tay đưa Liễu thị, quan tâm nói: “Mẫu thân đã phải sợ hãi rồi, trước hết uống ly trà cho đỡ sợ.”
Liễu thị quả thật đã phải sợ hãi. Nhiều người đến vậy, cả một biển người hàng nghìn hàng vạn, tiếng mắng mỏ rung trời, tiếng chân dậm rung đất. Bà ta chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, hồn vía bay mất cả, nhận lấy trà không uống, sợ hãi nói: “Phải làm thế nào mới ổn? Phường quạt bị cháy, lộ chuyện quạt báu gia truyền là đồ giả, nhà họ Phương tiêu tùng rồi đúng không?”
“Nhà họ Phương tiêu tùng, Phương Lâm Nhữ tiêu tùng, nhưng chúng ta thì không.” Phương Hương Văn ung dung thong thả nói.
“Nói linh tinh gì đấy, nhà họ Phương tiêu tùng chẳng lẽ chúng ta lại may mắn tránh được.” Phương Du Phong nghiêm mặt phản bác.
“Muội nói linh tinh làm gì.” Phương Hương Văn cực kì bình tĩnh, trong lòng đã luyện tập trăm nghìn lần cách nói khiến Liễu thị với Phương Du Phong làm ầm lên đòi phân nhà, giờ là cơ hội trời ban, nàng mỉm cười bảo: “Phương Lâm Nhữ là Phương Lâm Nhữ, đại huynh là đại huynh, hai người không chung mẫu thân. Phương Lâm Nhữ lấy quạt giả gạt người đời, nhưng đại huynh thì không. Giờ đại huynh yêu cầu phân nhà, tách ra ở riêng rồi, chẳng phải sẽ không liên quan gì đến đại huynh à.”
“Giờ mà nói chuyện phân nhà gì chứ!” Phương Du Phong dậm chân, phiền muộn đi qua đi lại.
“Giờ mới càng phải phân nhà” Phương Hương Văn ngồi xuống theo Liễu thị, thẳng thắn: “Mẫu thân, người cũng thấy đấy, nhiều người tức giận như vậy, các người buôn quạt làm ầm muốn trả hàng, giờ nhà họ Phương không thể trở mình được, thừa dịp gia sản không mất sạch, mau chóng đòi phân nhà chí ít vẫn còn chút gia sản, còn nếu chậm trễ sẽ không có gì cả.”
Liễu thị luôn mong muốn phân nhà. Sau khi phân nhà, bà đi theo con trai, sẽ không thấp vai vế so với Phương Khương thị, cứ bị một vãn bối như Lâm Nhữ lấy cái danh gia chủ ra chèn ép. Bà đập ly trà lên bàn, cả giận nói: “Đại huynh của con không chịu nói chuyện phân nhà với Phương Lâm Nhữ, mẫu thân có nói Phương Lâm Nhữ cũng chỉ cho rằng mẫu thân nói khoác, có cách gì đâu.”
“Đại huynh, huynh cứ niệm tình huynh đệ, nhưng liệu huynh có nghĩ đến, không có tiền biết sống thế nào…” Phương Hương Văn tận tình khuyên bảo, bộ dạng như một lòng lo nghĩ cho Phương Du Phong. Phương Du Phong cúi đầu không phản bác, nhưng cũng không đồng ý. Đôi mắt của Phương Hương Văn láo liên, vỗ mặt bàn, khẽ nói: “Chúng ta nói chuyện thế này, liệu những người đó có xông vào phủ đánh giết cướp bóc hay không.”
“Hả! Vậy phải làm sao?” Liễu thị nhảy lên: “Mẫu thân đi đóng cửa viện lại.”
“Có đóng cũng vô ích, nhiều người như vậy, mỗi người tung một cước sẽ đạp ngã cửa viện thôi.”
Gương mặt nhợt nhạt của Phương Du Phong càng tái mét, gã run lẩy bẩy.
“Có lẽ sẽ không xông vào đâu, dù sao đó cũng là hành động phạm pháp.” Liễu thị run rẩy nói.
“Mẫu thân hồ đồ rồi, luật pháp sẽ không hỏi tội số đông. Nhiều người như vậy, cho dù thứ sử có muốn bắt cũng không biết phải tóm ai. Huống chi thứ sử có qua lại với nhà họ Quách, chưa chắc chịu giúp nhà họ Phương.” Phương Hương Văn kêu to.
Liễu thị á khẩu không trả lời được.
Phương Hương Văn lại nói: “Nhưng dù cho hôm nay không xông vào, ngày mai, ngày mốt và về sau, biết đâu ngày nào đó sẽ xông vào. Tuy hôm nay nhiều người đến, nhưng vẫn còn nhiều người khác không đến. Trăm họ trong thành Nhuận Châu, cả người buôn quạt vùng khác, chuyện nhà họ Phương lấy quạt giả lừa đời truyền ra rồi, sẽ có nhiều người đến nữa.”
“Vậy phải làm sao?” Phương Du Phong luống cuống, nhát gan sợ chuyện.
“Phân nhà, chỉ cần phân nhà, dọn ra ngoài rồi, bọn họ đến tìm Phương Lâm Nhữ, không liên quan đến chúng ta.” Phương Hương Văn nói theo dự tính trong lòng.
“Đúng vậy, phân nhà.” Liễu thị đấm Phương Du Phong.
“Phân nhà?” Phương Du Phong lẩm bẩm. Dù đã cách một quãng xa, tiếng mắng chửi từ trước phố Quan Tiền vẫn nghe rõ ràng. Gã vùi đầu trong ngực, buồn bã nói: “Được, con nghe theo mọi người, nhắc đến chuyện phân nhà với Nhữ lang.”
“Càng nhanh càng tốt, không thể kéo dài…” Phương Du Phong nói năng rõ ràng mạch lạc, phân tích thiệt hơn.
Liễu thị không có chủ ý gì, không ngừng gật đầu.
Phương Hương Văn đã rút được kinh nghiệm từ việc di chúc của phụ thân Hà Dư để lại không cho đổi bán, sợ Lâm Nhữ cũng sẽ giở trò như vậy. Phương Du Phong phân nhà rồi, nàng sẽ không có được tài sản của gã, giả bộ thể hiện ra dáng vẻ một lòng nghĩ cho Phương Du Phong mà nói: “Phương Lâm Nhữ rất xảo quyệt, miệng lưỡi khôn khéo, đại huynh chớ để bị lừa. Lúc phân nhà phải yêu cầu tiền mặt, đừng yêu cầu ruộng đất hay rừng trúc tía, tránh cho Phương Lâm Nhữ sẽ giở trò trong đống khế sách, thứ đại huynh lấy được chỉ là mớ giấy lộn.”
“Nhữ lang không phải người như vậy.” Phương Du Phong phiền não nói.
“Phòng người không thể phòng không, mặc kệ Phương Lâm Nhữ không phải người như vậy, cứ đòi tiền mặt với y là được. Y muốn xây lại phường quạt, trong tay cũng có tiền, nghe nói y mượn được năm mươi nghìn lượng vàng từ người buôn quạt ở Hàng Châu với Minh Châu.” Liễu thị gào thét, tiếng nói sắc bén khiến người ta đau màng nhĩ.
“Được được được, nghe theo mẫu thân.” Phương Du Phong vô cùng sốt ruột, lấy được tiền khi phân nhà gã muốn mở cửa hiệu đồ sứ, yêu cầu tiền mặt cũng không tồi.
Nghĩ đến tình hình bên ngoài không biết nát đến cỡ nào rồi, đứng ngồi không yên, bỏ lại Liễu thị với Phương Hương Văn, Phương Du Phong nói: “Để con đi xem thử.”
“Không được đi.” Liễu thị nắm lấy cánh tay gã không buông.
“Không ra khỏi phủ là được.” Trong lòng Phương Hương Văn mừng rỡ vô cùng, không biết Lâm Nhữ có đồng ý phân nhà hay không, đồ trong tay Liễu thị phải lấy được đã. Phương Du Phong đi rồi, lừa gạt Liễu thị sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nàng kéo Liễu thị lại, bày vẻ huynh muội tình thâm, dặn dò Phương Du Phong: “Đại huynh quan sát từ xa là được, cẩn thận đấy.”
“Được, nghe hai người.” Phương Du Phong không dằn được, Liễu thị buông lỏng, gã chạy vội ra ngoài.
Liễu thị dậm chân, tức mà không biết làm sao.
Chương 214 : Đục nước béo cò
Hà Dư cùng Phương Hương Văn dễ dàng vọt vào trong Phương phủ.
Qua bức tường vào cửa mười mấy bước thì gặp Liễu thị với Phương Du Phong. Phương Du Phong đứng run rẩy, vịn vào tường khỏi ngã. Gương mặt tái mét của Liễu thị ngó dáo dác, nhìn thấy Phương Hương Văn như gặp cứu tinh, nắm tay nàng, không hỏi thăm tình hình nàng ta dạo này thế nào mà cao giọng hỏi ngay: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế? Nghiêm trọng lắm sao?”
“Muốn lật trời rồi, ai cũng muốn đánh Phương Lâm Nhữ, hóa ra chiếc quạt báu gia truyền là do con người tạo nên chứ không phải thần quạt ban cho. Phương Lâm Nhữ đúng là coi trời bằng vung, chuyện như vậy cũng dám làm ra.” Phương Hương Văn mấp máy đôi môi mọng giễu cợt.
“Đâu có liên quan đến Nhữ lang, quạt hợp hoan mỹ nhân đã truyền gần trăm năm, lúc nó xuất hiện Nhữ lang còn chưa chào đời nữa.” Phương Du Phong nhỏ giọng lẩm bẩm, chần chừ muốn lao ra ngoài.
“Đừng đi, bên ngoài lộn xộn lắm, mày chạy ra đó chịu chết à?” Liễu thị kêu to kéo gã lại.
“Mẫu thân, con cũng là người nhà họ Phương.” Phương Du Phong run giọng nói.
“Mày coi mình là người nhà họ Phương, nhưng bọn họ thì không, họ chỉ bảo vệ mỗi Phương Lâm Nhữ, chẳng ai để ý đến mày đâu. Mày ra ngoài bị người ta đánh chết thì biết làm sao.” Liễu thị thét chói tai.
Chút khí phách mà Phương Du Phong mãi mới gom được đã bị dập tan tành, gã rụt vai khom người.
“Đều là mấy người ít qua lại, làm ầm một lúc sẽ giải tán thôi, đại huynh cũng đừng quá lo lắng.” Phương Hương Văn an ủi, nháy mắt với Liễu thị, kéo tay áo Phương Du Phong lôi vào trong.
Tất cả hạ nhân đã ra ngoài hỗ trợ, cả đường đi không thấy ai. Họ vào vườn Chí Thiện. Trước hết đến gian Thủy Mộc, Phương Hương Văn lôi Phương Du Phong vào theo, đỡ Liễu thị ngồi trên bệ, phong thái uyển chuyển, ung dung bình tĩnh. Nàng châm trà, dâng hai tay đưa Liễu thị, quan tâm nói: “Mẫu thân đã phải sợ hãi rồi, trước hết uống ly trà cho đỡ sợ.”
Liễu thị quả thật đã phải sợ hãi. Nhiều người đến vậy, cả một biển người hàng nghìn hàng vạn, tiếng mắng mỏ rung trời, tiếng chân dậm rung đất. Bà ta chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, hồn vía bay mất cả, nhận lấy trà không uống, sợ hãi nói: “Phải làm thế nào mới ổn? Phường quạt bị cháy, lộ chuyện quạt báu gia truyền là đồ giả, nhà họ Phương tiêu tùng rồi đúng không?”
“Nhà họ Phương tiêu tùng, Phương Lâm Nhữ tiêu tùng, nhưng chúng ta thì không.” Phương Hương Văn ung dung thong thả nói.
“Nói linh tinh gì đấy, nhà họ Phương tiêu tùng chẳng lẽ chúng ta lại may mắn tránh được.” Phương Du Phong nghiêm mặt phản bác.
“Muội nói linh tinh làm gì.” Phương Hương Văn cực kì bình tĩnh, trong lòng đã luyện tập trăm nghìn lần cách nói khiến Liễu thị với Phương Du Phong làm ầm lên đòi phân nhà, giờ là cơ hội trời ban, nàng mỉm cười bảo: “Phương Lâm Nhữ là Phương Lâm Nhữ, đại huynh là đại huynh, hai người không chung mẫu thân. Phương Lâm Nhữ lấy quạt giả gạt người đời, nhưng đại huynh thì không. Giờ đại huynh yêu cầu phân nhà, tách ra ở riêng rồi, chẳng phải sẽ không liên quan gì đến đại huynh à.”
“Giờ mà nói chuyện phân nhà gì chứ!” Phương Du Phong dậm chân, phiền muộn đi qua đi lại.
“Giờ mới càng phải phân nhà” Phương Hương Văn ngồi xuống theo Liễu thị, thẳng thắn: “Mẫu thân, người cũng thấy đấy, nhiều người tức giận như vậy, các người buôn quạt làm ầm muốn trả hàng, giờ nhà họ Phương không thể trở mình được, thừa dịp gia sản không mất sạch, mau chóng đòi phân nhà chí ít vẫn còn chút gia sản, còn nếu chậm trễ sẽ không có gì cả.”
Liễu thị luôn mong muốn phân nhà. Sau khi phân nhà, bà đi theo con trai, sẽ không thấp vai vế so với Phương Khương thị, cứ bị một vãn bối như Lâm Nhữ lấy cái danh gia chủ ra chèn ép. Bà đập ly trà lên bàn, cả giận nói: “Đại huynh của con không chịu nói chuyện phân nhà với Phương Lâm Nhữ, mẫu thân có nói Phương Lâm Nhữ cũng chỉ cho rằng mẫu thân nói khoác, có cách gì đâu.”
“Đại huynh, huynh cứ niệm tình huynh đệ, nhưng liệu huynh có nghĩ đến, không có tiền biết sống thế nào…” Phương Hương Văn tận tình khuyên bảo, bộ dạng như một lòng lo nghĩ cho Phương Du Phong. Phương Du Phong cúi đầu không phản bác, nhưng cũng không đồng ý. Đôi mắt của Phương Hương Văn láo liên, vỗ mặt bàn, khẽ nói: “Chúng ta nói chuyện thế này, liệu những người đó có xông vào phủ đánh giết cướp bóc hay không.”
“Hả! Vậy phải làm sao?” Liễu thị nhảy lên: “Mẫu thân đi đóng cửa viện lại.”
“Có đóng cũng vô ích, nhiều người như vậy, mỗi người tung một cước sẽ đạp ngã cửa viện thôi.”
Gương mặt nhợt nhạt của Phương Du Phong càng tái mét, gã run lẩy bẩy.
“Có lẽ sẽ không xông vào đâu, dù sao đó cũng là hành động phạm pháp.” Liễu thị run rẩy nói.
“Mẫu thân hồ đồ rồi, luật pháp sẽ không hỏi tội số đông. Nhiều người như vậy, cho dù thứ sử có muốn bắt cũng không biết phải tóm ai. Huống chi thứ sử có qua lại với nhà họ Quách, chưa chắc chịu giúp nhà họ Phương.” Phương Hương Văn kêu to.
Liễu thị á khẩu không trả lời được.
Phương Hương Văn lại nói: “Nhưng dù cho hôm nay không xông vào, ngày mai, ngày mốt và về sau, biết đâu ngày nào đó sẽ xông vào. Tuy hôm nay nhiều người đến, nhưng vẫn còn nhiều người khác không đến. Trăm họ trong thành Nhuận Châu, cả người buôn quạt vùng khác, chuyện nhà họ Phương lấy quạt giả lừa đời truyền ra rồi, sẽ có nhiều người đến nữa.”
“Vậy phải làm sao?” Phương Du Phong luống cuống, nhát gan sợ chuyện.
“Phân nhà, chỉ cần phân nhà, dọn ra ngoài rồi, bọn họ đến tìm Phương Lâm Nhữ, không liên quan đến chúng ta.” Phương Hương Văn nói theo dự tính trong lòng.
“Đúng vậy, phân nhà.” Liễu thị đấm Phương Du Phong.
“Phân nhà?” Phương Du Phong lẩm bẩm. Dù đã cách một quãng xa, tiếng mắng chửi từ trước phố Quan Tiền vẫn nghe rõ ràng. Gã vùi đầu trong ngực, buồn bã nói: “Được, con nghe theo mọi người, nhắc đến chuyện phân nhà với Nhữ lang.”
“Càng nhanh càng tốt, không thể kéo dài…” Phương Du Phong nói năng rõ ràng mạch lạc, phân tích thiệt hơn.
Liễu thị không có chủ ý gì, không ngừng gật đầu.
Phương Hương Văn đã rút được kinh nghiệm từ việc di chúc của phụ thân Hà Dư để lại không cho đổi bán, sợ Lâm Nhữ cũng sẽ giở trò như vậy. Phương Du Phong phân nhà rồi, nàng sẽ không có được tài sản của gã, giả bộ thể hiện ra dáng vẻ một lòng nghĩ cho Phương Du Phong mà nói: “Phương Lâm Nhữ rất xảo quyệt, miệng lưỡi khôn khéo, đại huynh chớ để bị lừa. Lúc phân nhà phải yêu cầu tiền mặt, đừng yêu cầu ruộng đất hay rừng trúc tía, tránh cho Phương Lâm Nhữ sẽ giở trò trong đống khế sách, thứ đại huynh lấy được chỉ là mớ giấy lộn.”
“Nhữ lang không phải người như vậy.” Phương Du Phong phiền não nói.
“Phòng người không thể phòng không, mặc kệ Phương Lâm Nhữ không phải người như vậy, cứ đòi tiền mặt với y là được. Y muốn xây lại phường quạt, trong tay cũng có tiền, nghe nói y mượn được năm mươi nghìn lượng vàng từ người buôn quạt ở Hàng Châu với Minh Châu.” Liễu thị gào thét, tiếng nói sắc bén khiến người ta đau màng nhĩ.
“Được được được, nghe theo mẫu thân.” Phương Du Phong vô cùng sốt ruột, lấy được tiền khi phân nhà gã muốn mở cửa hiệu đồ sứ, yêu cầu tiền mặt cũng không tồi.
Nghĩ đến tình hình bên ngoài không biết nát đến cỡ nào rồi, đứng ngồi không yên, bỏ lại Liễu thị với Phương Hương Văn, Phương Du Phong nói: “Để con đi xem thử.”
“Không được đi.” Liễu thị nắm lấy cánh tay gã không buông.
“Không ra khỏi phủ là được.” Trong lòng Phương Hương Văn mừng rỡ vô cùng, không biết Lâm Nhữ có đồng ý phân nhà hay không, đồ trong tay Liễu thị phải lấy được đã. Phương Du Phong đi rồi, lừa gạt Liễu thị sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nàng kéo Liễu thị lại, bày vẻ huynh muội tình thâm, dặn dò Phương Du Phong: “Đại huynh quan sát từ xa là được, cẩn thận đấy.”
“Được, nghe hai người.” Phương Du Phong không dằn được, Liễu thị buông lỏng, gã chạy vội ra ngoài.
Liễu thị dậm chân, tức mà không biết làm sao.