Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-215
Chương 215: Nhà Trống Mở Toang Cửa
Chương 215 : Nhà trống mở toang cửa
Phương Hương Văn mừng thầm, làm bộ dạng dỏng tai nghe ngóng, cả kinh nói: “Tiếng vang lớn thật, xem ra càng lúc càng nhiều người đến. Mẫu thân, người mau giấu mấy món trang sức đi, lỡ có ai xông vào, lúc đó có muốn giấu cũng không kịp nữa.”
“Được! Được!” Liễu thị liên tục đồng ý.
Yêu tiền tài như mạng, vàng bạc châu báu trang sức chính là mạng của bà ta. Liễu thị cho cả vào túi, muốn giấu ở gầm giường nhưng Phương Hương Văn bảo không an toàn, muốn gỡ gạch xanh ra chôn dưới đất thì Phương Hương Văn vẫn nói sẽ bị ai đó đào lên, muốn chôn dưới gốc cây trong viện thì lại sợ nước mưa ngâm. Có giấu ở đâu cũng không ổn, vừa nghĩ sẽ có ai đó đoạt đi, lòng đau như cắt.
Phương Hương Văn thấy dọa được Liễu thị rồi nên lão luyện nói: “Bằng không để con mang ra ngoài giấu ở chỗ của con.”
Liễu thị không có chủ ý gì, cho rằng con gái ruột sẽ không gạt mình, nên đồng ý, đặt bọc quần áo lớn vào lồng ngực Phương Hương Văn: “Mau, mẫu thân dẫn con ra khỏi phủ, con mau mang đi giấu ở chỗ con.” Lại dặn tiếp: “Trên đường cẩn thận, đừng để ai đoạt mất.”
Bọc quần áo nặng trịch giá hơn một nghìn lượng vàng. Lòng Phương Hương Văn mừng rỡ, miệng như bôi mật, điềm nhiên nói: “Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ cất giấu ổn thỏa. Đợi đại huynh phân nhà rồi, mẫu thân cùng đại huynh ra ngoài sống, con sẽ trả lại cho người nguyên vẹn.”
Hà Dư tụt lại sau mấy bước, nhìn Phương Hương Văn, Phương Du Phong và Liễu thị đi rồi, y rẽ về hướng nhà trong núi Trừng Y.
Bên trong nghe thấy hết tiếng mắng chửi rung trời bên ngoài. Bốn bà bà canh giữ nhà trong núi Trừng Y sợ hãi. Một người ra khỏi phủ xem xét, một người kể lại chuyện nghe ngóng được cho Phương Khương thị, còn lại hai người canh chừng. Một lúc sau, người ra khỏi phủ xem xét không về, mà người vào trong bẩm báo cũng không ra. Hai người nôn nóng, trông ngóng một lúc rồi một người nói: “Để tôi cũng đi ra xem sao.”
Lúc Hà Dư vào, chỉ còn một bà bà trông coi. Bà ấy trông rất cường tráng, sức lực rất mạnh, nhưng không nhịn được nhịp tim rối loạn, vả lại Hà Dư với Liễu thị bất đồng, đó là cháu của Phương Khương thị, nên bà không dám đắc tội, không dùng hết sức để cản y, qua vài chiêu đã bị Hà Dư đạp ngã trên đất.
Bên trong gian Phù Dung rối ren hết cả, Phương Khương thị đau khổ khóc lóc: “Tỷ tỷ tỉnh lại đi, tỷ tỷ tỉnh lại đi…” Bà bà với nô tỳ bên ngoài xoay quanh, một bà bà nhìn thấy Hà Dư thì vui mừng quá đỗi, bắt lấy y: “Hà nhị lang, ngài mau vào xem thử di phu nhân, ngài mà gọi có lẽ di phu nhân sẽ tỉnh lại.”
Hà Dư không vào, bộ dạng ngông nghênh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi có người vào báo nói quạt báu nhà chúng ta là giả, tiểu thư là trai, thậm chí là con trai nhà họ Tạ, trộm chìa khóa của nhà ta đưa cho Tạ phu nhân. Tạ phu nhân vào vườn trúc tía dẫn mỹ nhân trong vườn ra ngoài. Còn chuyện gì nữa không nhớ rõ, lúc di phu nhân nghe nói như vậy, người run lên bần bật rồi ngất đi, trước mắt đút thuốc hay ấn nhân trung cũng không hề tỉnh lại. Bên ngoài lộn xộn lắm rồi, không thể ra mời đại phu…” Bà bà lải nhải.
Hà Dư “ờ” một tiếng. Bà bà nói dông dài như vậy, người ngoài nghe thấy nhất định sẽ hồ đồ, nhưng y lại biết nội tình, suy nghĩ một chút là hiểu. Hóa ra Tạ phu nhân chính là người yêu cầu mẫu thân y trộm làm khuôn mẫu chìa khóa, có được chìa khóa rồi dẫn mấy mỹ nhân trên mặt quạt ra ngoài, nhưng lại đẩy tiếng trộm cắp lên đầu Sùng Huy. Mẫu thân y chắc vì quá áy náy nên máu nóng bốc đầu. Y không hề để ý đến sống chết của Hà Khương thị, bĩu môi nói: “Biết rồi, để ta đi mời đại phu.” Y cất bước đi về lầu Thuật Hương.
“Vương đại phu không có ở lầu Thuật Hương, muốn mời đại phu phải ra khỏi cửa.” Bà bà gọi y.
Hà Dư không quay đầu lại.
Bà bà ngây người, xoay người lại vào cửa. Không phải thiếp thân hầu hạ nên bà không hề biết chuyện Hà Dư từng muốn cưỡng bức Cẩm Phong. Bà thấy Phương Khương thị khóc khàn cả giọng không hề nhàn rỗi, nên cũng không báo lại chuyện Hà Dư đến lầu Thuật Hương.
Tiếng gào thét rung trời bên ngoài, cả lầu Thuật Hương cũng nghe thấy.
Cẩm Phong vội sai Thúy Kiều đi hỏi Phương Khương thị. Thúy Kiều về bẩm lại, Hà Khương thị ngã bất tỉnh, không thăm dò được hơi thở, gian Phù Dung đang rất rối loạn.
Tiếng gào thét kéo dài mãi không dứt. Sau đó, tiếng gào thét hóa thành mắng chửi, loáng thoáng còn nghe tiếng “đập đi”. Mọi người tựa cửa viện ló đầu ra, sắc mặt Cẩm Phong càng lúc càng trắng, đột ngột đè ngực khẽ kêu: “Đau quá!”
Tố Tâm và Tố Vấn nhìn nhau, vẻ mặt chợt biến đổi.
Sức khỏe của Cẩm Phong yếu ớt, nhưng không hề mắc bệnh tim. Huynh muội song sinh sẽ có cảm ứng tâm linh… đây là… Lâm Nhữ gặp chuyện rồi!
Hai nàng nghĩ đến, Cẩm Phong đồng thời cũng nghĩ đến, đè ngực thở dốc chạy ra ngoài.
“Nhị nương, chàng không thể đi.” Tố Tâm và Tố Vấn kêu lên sợ hãi. Cả người nặng nề, đi bộ không được mau lẹ. Hai người vội kêu Ngân Hạnh và Thúy Kiều hỗ trợ. Ngân Hạnh và Thúy Kiều tiến lên, một trái một phải kéo cánh tay Cẩm Phong không để chàng đi.
“Nhữ nương gặp nạn, ta là huynh trưởng của muội ấy, nếu không thể bảo vệ, chí ít cũng phải đứng bên cạnh ủng hộ muội ấy.” Môi Cẩm Phong giần giật, chàng nói như vậy càng khiến Tố Tâm và Tố Vấn quyết không để chàng đi. Chàng không nói tiếp đề tài này, cười cười bảo: “Ta không ra khỏi phủ, chẳng qua trong lòng bực bội, vào vườn đi lại mà thôi.”
Chàng lớn như vậy rồi chỉ có lúc Sùng Huy đến dắt chàng ra vườn dạo một vòng, tiệc nhà mừng năm mới đến gian Hồng Xuân. Giờ tuyết rơi dày như lông ngỗng mù trời, đất trời một màu trắng xóa, không phải thời điểm để đi lại.
Tố Tâm và Tố Vân vẫn không tin, từ sau khi có tin vui, thay đổi thân phận, không dám gò bó chàng như trước, hai người nhìn nhau, Tố Tâm nói: “Thật sự đi lại trong vườn sao? Nếu vậy để Ngân Hạnh và Thúy Kiều đi theo chàng.”
“Không được, để hai người họ đi cùng, bên cạnh hai nàng không người hầu hạ, ta không yên tâm, để ta tùy ý đi mấy bước là được.” Cẩm Phong nói.
Tám cô nô tỳ xinh đẹp lúc trước được điều đến hầu hạ Tố Tâm và Tố Vấn giờ đã bị gọi tới hiện trường rồi, những bà bà hầu hạ kỳ sinh nở đang ở gác Tử Đằng.
“Mọi người đến gác Tử Đằng trước đi, gọi Nghiêm ma ma bọn họ đến là được.” Tố Vấn cười nói, nháy mắt với Ngân Hạnh và Thúy Kiều, tỏ ý không thể cho Cẩm Phong rời khỏi nhà trong núi Trừng Y.
Cẩm Phong cúi đầu không nói gì.
Ngân Hạnh và Thúy Kiều nhìn nhau một chút rồi vào trong, một người lấy áo khoác buộc cho Cẩm Phong, một người lấy lò sưởi cho chàng.
Ba người đến gác Tử Đằng, Cẩm Phong đứng trước cửa viện không nhúc nhích. Ngân Hạnh chần chừ vào trong gọi người. Nàng mới vào cửa viện, Cẩm Phong chợt chạy về hướng cổng phủ.
“Nhị nương, ngài không thể đi được!” Thúy Kiều kêu lên sợ hãi, mau chóng đuổi theo. Sức khỏe của Cẩm Phong yếu ớt, đi bộ cũng đã thở dốc rồi, giờ lại chạy vội vàng, cả mặt đường tuyết đọng phủ cổ chân, đạp lên lớp tuyết mềm vang tiếng bịch bịch. Thúy Kiều liều mạng đuổi theo, cứ mỗi lần đuổi theo vội, Cẩm Phong lại dùng hết sức mau chóng bỏ rơi nàng ở sau.
Ngân Hạnh ở trong gọi người, nghe tiếng kêu sợ hãi của Thúy Kiều, vọt ra ngoài, cũng đuổi theo sát phía sau.
Hà Dư rời gian Phù Dung đến lầu Thuật Hương. Cẩm Phong vừa cùng Ngân Hạnh và Thúy Kiều đến gác Tử Đằng. Nếu từ lầu Thuật Hương trực tiếp ra khỏi nhà trong núi Trừng Y thì chạm mặt, nhưng trớ trêu thay, từ bên ngoài gác Tử Đằng chạy ra lại là con đường khác nên để lỡ. Hà Dư đến gần lầu Thuật Hương, từ xa đã thấy Tố Tâm và Tố Vấn lớn bụng tựa cửa trông ngóng, không thấy nô tỳ hầu hạ bên người. Y quát to lên một tiếng trời cũng giúp ta, nhanh chóng xông đến.
Tố Tâm và Tố Vấn nhìn thấy Hà Dư, vội vàng đóng cửa viện, nhưng cả người nặng nề nên động tác chậm chạp, lúc cửa viện chỉ còn một kẽ hở, Hà Dư vọt đến lách người vào trong.
Chương 215 : Nhà trống mở toang cửa
Phương Hương Văn mừng thầm, làm bộ dạng dỏng tai nghe ngóng, cả kinh nói: “Tiếng vang lớn thật, xem ra càng lúc càng nhiều người đến. Mẫu thân, người mau giấu mấy món trang sức đi, lỡ có ai xông vào, lúc đó có muốn giấu cũng không kịp nữa.”
“Được! Được!” Liễu thị liên tục đồng ý.
Yêu tiền tài như mạng, vàng bạc châu báu trang sức chính là mạng của bà ta. Liễu thị cho cả vào túi, muốn giấu ở gầm giường nhưng Phương Hương Văn bảo không an toàn, muốn gỡ gạch xanh ra chôn dưới đất thì Phương Hương Văn vẫn nói sẽ bị ai đó đào lên, muốn chôn dưới gốc cây trong viện thì lại sợ nước mưa ngâm. Có giấu ở đâu cũng không ổn, vừa nghĩ sẽ có ai đó đoạt đi, lòng đau như cắt.
Phương Hương Văn thấy dọa được Liễu thị rồi nên lão luyện nói: “Bằng không để con mang ra ngoài giấu ở chỗ của con.”
Liễu thị không có chủ ý gì, cho rằng con gái ruột sẽ không gạt mình, nên đồng ý, đặt bọc quần áo lớn vào lồng ngực Phương Hương Văn: “Mau, mẫu thân dẫn con ra khỏi phủ, con mau mang đi giấu ở chỗ con.” Lại dặn tiếp: “Trên đường cẩn thận, đừng để ai đoạt mất.”
Bọc quần áo nặng trịch giá hơn một nghìn lượng vàng. Lòng Phương Hương Văn mừng rỡ, miệng như bôi mật, điềm nhiên nói: “Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ cất giấu ổn thỏa. Đợi đại huynh phân nhà rồi, mẫu thân cùng đại huynh ra ngoài sống, con sẽ trả lại cho người nguyên vẹn.”
Hà Dư tụt lại sau mấy bước, nhìn Phương Hương Văn, Phương Du Phong và Liễu thị đi rồi, y rẽ về hướng nhà trong núi Trừng Y.
Bên trong nghe thấy hết tiếng mắng chửi rung trời bên ngoài. Bốn bà bà canh giữ nhà trong núi Trừng Y sợ hãi. Một người ra khỏi phủ xem xét, một người kể lại chuyện nghe ngóng được cho Phương Khương thị, còn lại hai người canh chừng. Một lúc sau, người ra khỏi phủ xem xét không về, mà người vào trong bẩm báo cũng không ra. Hai người nôn nóng, trông ngóng một lúc rồi một người nói: “Để tôi cũng đi ra xem sao.”
Lúc Hà Dư vào, chỉ còn một bà bà trông coi. Bà ấy trông rất cường tráng, sức lực rất mạnh, nhưng không nhịn được nhịp tim rối loạn, vả lại Hà Dư với Liễu thị bất đồng, đó là cháu của Phương Khương thị, nên bà không dám đắc tội, không dùng hết sức để cản y, qua vài chiêu đã bị Hà Dư đạp ngã trên đất.
Bên trong gian Phù Dung rối ren hết cả, Phương Khương thị đau khổ khóc lóc: “Tỷ tỷ tỉnh lại đi, tỷ tỷ tỉnh lại đi…” Bà bà với nô tỳ bên ngoài xoay quanh, một bà bà nhìn thấy Hà Dư thì vui mừng quá đỗi, bắt lấy y: “Hà nhị lang, ngài mau vào xem thử di phu nhân, ngài mà gọi có lẽ di phu nhân sẽ tỉnh lại.”
Hà Dư không vào, bộ dạng ngông nghênh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi có người vào báo nói quạt báu nhà chúng ta là giả, tiểu thư là trai, thậm chí là con trai nhà họ Tạ, trộm chìa khóa của nhà ta đưa cho Tạ phu nhân. Tạ phu nhân vào vườn trúc tía dẫn mỹ nhân trong vườn ra ngoài. Còn chuyện gì nữa không nhớ rõ, lúc di phu nhân nghe nói như vậy, người run lên bần bật rồi ngất đi, trước mắt đút thuốc hay ấn nhân trung cũng không hề tỉnh lại. Bên ngoài lộn xộn lắm rồi, không thể ra mời đại phu…” Bà bà lải nhải.
Hà Dư “ờ” một tiếng. Bà bà nói dông dài như vậy, người ngoài nghe thấy nhất định sẽ hồ đồ, nhưng y lại biết nội tình, suy nghĩ một chút là hiểu. Hóa ra Tạ phu nhân chính là người yêu cầu mẫu thân y trộm làm khuôn mẫu chìa khóa, có được chìa khóa rồi dẫn mấy mỹ nhân trên mặt quạt ra ngoài, nhưng lại đẩy tiếng trộm cắp lên đầu Sùng Huy. Mẫu thân y chắc vì quá áy náy nên máu nóng bốc đầu. Y không hề để ý đến sống chết của Hà Khương thị, bĩu môi nói: “Biết rồi, để ta đi mời đại phu.” Y cất bước đi về lầu Thuật Hương.
“Vương đại phu không có ở lầu Thuật Hương, muốn mời đại phu phải ra khỏi cửa.” Bà bà gọi y.
Hà Dư không quay đầu lại.
Bà bà ngây người, xoay người lại vào cửa. Không phải thiếp thân hầu hạ nên bà không hề biết chuyện Hà Dư từng muốn cưỡng bức Cẩm Phong. Bà thấy Phương Khương thị khóc khàn cả giọng không hề nhàn rỗi, nên cũng không báo lại chuyện Hà Dư đến lầu Thuật Hương.
Tiếng gào thét rung trời bên ngoài, cả lầu Thuật Hương cũng nghe thấy.
Cẩm Phong vội sai Thúy Kiều đi hỏi Phương Khương thị. Thúy Kiều về bẩm lại, Hà Khương thị ngã bất tỉnh, không thăm dò được hơi thở, gian Phù Dung đang rất rối loạn.
Tiếng gào thét kéo dài mãi không dứt. Sau đó, tiếng gào thét hóa thành mắng chửi, loáng thoáng còn nghe tiếng “đập đi”. Mọi người tựa cửa viện ló đầu ra, sắc mặt Cẩm Phong càng lúc càng trắng, đột ngột đè ngực khẽ kêu: “Đau quá!”
Tố Tâm và Tố Vấn nhìn nhau, vẻ mặt chợt biến đổi.
Sức khỏe của Cẩm Phong yếu ớt, nhưng không hề mắc bệnh tim. Huynh muội song sinh sẽ có cảm ứng tâm linh… đây là… Lâm Nhữ gặp chuyện rồi!
Hai nàng nghĩ đến, Cẩm Phong đồng thời cũng nghĩ đến, đè ngực thở dốc chạy ra ngoài.
“Nhị nương, chàng không thể đi.” Tố Tâm và Tố Vấn kêu lên sợ hãi. Cả người nặng nề, đi bộ không được mau lẹ. Hai người vội kêu Ngân Hạnh và Thúy Kiều hỗ trợ. Ngân Hạnh và Thúy Kiều tiến lên, một trái một phải kéo cánh tay Cẩm Phong không để chàng đi.
“Nhữ nương gặp nạn, ta là huynh trưởng của muội ấy, nếu không thể bảo vệ, chí ít cũng phải đứng bên cạnh ủng hộ muội ấy.” Môi Cẩm Phong giần giật, chàng nói như vậy càng khiến Tố Tâm và Tố Vấn quyết không để chàng đi. Chàng không nói tiếp đề tài này, cười cười bảo: “Ta không ra khỏi phủ, chẳng qua trong lòng bực bội, vào vườn đi lại mà thôi.”
Chàng lớn như vậy rồi chỉ có lúc Sùng Huy đến dắt chàng ra vườn dạo một vòng, tiệc nhà mừng năm mới đến gian Hồng Xuân. Giờ tuyết rơi dày như lông ngỗng mù trời, đất trời một màu trắng xóa, không phải thời điểm để đi lại.
Tố Tâm và Tố Vân vẫn không tin, từ sau khi có tin vui, thay đổi thân phận, không dám gò bó chàng như trước, hai người nhìn nhau, Tố Tâm nói: “Thật sự đi lại trong vườn sao? Nếu vậy để Ngân Hạnh và Thúy Kiều đi theo chàng.”
“Không được, để hai người họ đi cùng, bên cạnh hai nàng không người hầu hạ, ta không yên tâm, để ta tùy ý đi mấy bước là được.” Cẩm Phong nói.
Tám cô nô tỳ xinh đẹp lúc trước được điều đến hầu hạ Tố Tâm và Tố Vấn giờ đã bị gọi tới hiện trường rồi, những bà bà hầu hạ kỳ sinh nở đang ở gác Tử Đằng.
“Mọi người đến gác Tử Đằng trước đi, gọi Nghiêm ma ma bọn họ đến là được.” Tố Vấn cười nói, nháy mắt với Ngân Hạnh và Thúy Kiều, tỏ ý không thể cho Cẩm Phong rời khỏi nhà trong núi Trừng Y.
Cẩm Phong cúi đầu không nói gì.
Ngân Hạnh và Thúy Kiều nhìn nhau một chút rồi vào trong, một người lấy áo khoác buộc cho Cẩm Phong, một người lấy lò sưởi cho chàng.
Ba người đến gác Tử Đằng, Cẩm Phong đứng trước cửa viện không nhúc nhích. Ngân Hạnh chần chừ vào trong gọi người. Nàng mới vào cửa viện, Cẩm Phong chợt chạy về hướng cổng phủ.
“Nhị nương, ngài không thể đi được!” Thúy Kiều kêu lên sợ hãi, mau chóng đuổi theo. Sức khỏe của Cẩm Phong yếu ớt, đi bộ cũng đã thở dốc rồi, giờ lại chạy vội vàng, cả mặt đường tuyết đọng phủ cổ chân, đạp lên lớp tuyết mềm vang tiếng bịch bịch. Thúy Kiều liều mạng đuổi theo, cứ mỗi lần đuổi theo vội, Cẩm Phong lại dùng hết sức mau chóng bỏ rơi nàng ở sau.
Ngân Hạnh ở trong gọi người, nghe tiếng kêu sợ hãi của Thúy Kiều, vọt ra ngoài, cũng đuổi theo sát phía sau.
Hà Dư rời gian Phù Dung đến lầu Thuật Hương. Cẩm Phong vừa cùng Ngân Hạnh và Thúy Kiều đến gác Tử Đằng. Nếu từ lầu Thuật Hương trực tiếp ra khỏi nhà trong núi Trừng Y thì chạm mặt, nhưng trớ trêu thay, từ bên ngoài gác Tử Đằng chạy ra lại là con đường khác nên để lỡ. Hà Dư đến gần lầu Thuật Hương, từ xa đã thấy Tố Tâm và Tố Vấn lớn bụng tựa cửa trông ngóng, không thấy nô tỳ hầu hạ bên người. Y quát to lên một tiếng trời cũng giúp ta, nhanh chóng xông đến.
Tố Tâm và Tố Vấn nhìn thấy Hà Dư, vội vàng đóng cửa viện, nhưng cả người nặng nề nên động tác chậm chạp, lúc cửa viện chỉ còn một kẽ hở, Hà Dư vọt đến lách người vào trong.