Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-217
Chương 217: Khó Ra Quyết Định
Chương 217 : Khó ra quyết định
Thật ra trong lòng Hà Lịch lại tin, nếu như Cẩm Phong không gặp chuyện, Lâm Nhữ không để đột ngột đau tim được.
Vả lại bên cạnh Cẩm Phong cũng không có bao nhiêu người, vì chàng là gái giả trai nên những người chạy vặt quét dọn vệ sinh xong sẽ lập tức rời đi, người hầu hạ bên cạnh chỉ có Ngân Hạnh và Thúy Kiều. Tố Tâm và Tố Vấn có tám nô tỳ hầu hạ, nhưng sáng nay vì bày vẻ xa hoa nên đã điều đi rồi, những bà bà khác hầu hạ hai nàng đều ở trong gác Tử Đằng.
Cẩm Phong là tính mạng của Phương Khương thị và cả Lâm Nhữ. Nếu Cẩm Phong xảy ra chuyện gì, Lâm Nhữ sẽ thế nào đây?
Vừa phải nhận một đòn nghiêm trọng vì chuyện quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương lừa gạt bị vạch trần, chịu đả kích vì Sùng Huy phản bội, tiếp theo lại mất đi nhị huynh song sinh!
Đầu Hà Lịch trống rỗng, trước mắt là từng dáng vẻ của Lâm Nhữ lướt qua, nàng ngoảnh đầu cười khẽ, giận tái mặt cáu lên, ung dung tự tin… Trong cổ họng vang lên một tiếng thét gào đau khổ, hắn chạy vội vào trong.
Hà Dư chỉnh lại áo khoác, phủ đi tuyết trắng trên tay áo, tỏ vẻ an nhàn thư thả phong lưu ra ngoài.
“Ngươi đừng hòng đi!” Phương Du Phong kêu to, kéo lấy cổ áo sau của y.
“Nếu mi dám cản ta, về sau di mẫu của ta nổi giận, mi sẽ không yên được đâu.” Hà Dư an nhàn rút tay gã ra.
“Ngươi… ngươi…” Phương Du Phong lắp ba lắp bắp. Gã vốn nhát gan sợ chuyện. Phương Khương thị luôn không thích gã, vừa rồi thấy cẩm bào của Hà Dư nhuốm máu, trong lúc nóng giận huyết khí dâng trào chạy đến cản y lại. Bây giờ, dũng khí chẳng còn, gan góc bay biến, buông lỏng tay ra.
Hà Dư đắc ý ra ngoài.
“Ngăn y lại!” Phương Tú Khởi dẫn đám người Thư cửu nương theo sau vào phủ, cất giọng thanh thúy ra lệnh không hề do dự: “Đại mẫu thân trách mắng cứ để muội chịu, đừng để y đi, trói lại chờ nhị huynh định đoạt.”
“Cô dám! Cô chỉ là một đứa con gái dòng thứ…” Hà Dư kêu to, còn chưa dứt lời, Phương Tú Khởi đã đích thân ra tay, dọng một nắm tuyết vào miệng y.
Phương Vị vẫy tay, hạ nhân tiến lên chen nhau đè Hà Dư lại.
Trước cửa lầu Thuật Hương đọng một bãi máu lớn, tuyết đọng bên trên đã tan ra, màu đỏ trong suốt tươi sáng, chảy ngoằn ngoèo vào bên trong. Toàn thân Lâm Nhữ run rẩy, đầu ngón tay cũng run run, trợn tròn mắt không dám tin, chỉ hi vọng đó là ảo giác, hoa mắt nhìn nhầm mà thôi. Nhưng không hề nhìn nhầm, màu đỏ chói mắt đến vậy. Nhắm mắt lại, nàng mang theo hi vọng mà mở ra, không có gì bất ngờ cả. Nàng chỉ đang gặp một cơn ác mộng thôi. Nhưng sự thật không cho phép nàng tự dối gạt chính mình. Tiếng gào thét chói tai khổ sở của Ngân Hạnh và Thúy Kiều vang lên rõ ràng: “Nhị nương! Nhị nương! Tố Tâm! Tố Vấn! Các người tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”
Tố Tâm và Tố Vấn nằm ở cửa vào, thân dưới toàn là máu, váy dầm dề máu đỏ. Cẩm Phong nằm ngang trên người hai nàng, mềm nhũn không hề thấy sự sống.
Lâm Nhữ đỡ khung cửa, nhìn thẳng, không bước đi nổi, không há miệng nổi.
Hà Lịch vượt qua Lâm Nhữ chạy vào, dò hơi thở ở mũi: “Còn thở.”
“Còn sống?” Lâm Nhữ cao giọng hỏi, con ngươi đen tuyền thoáng chốc bừng lên ngọn lửa, sống lại từ cõi tuyệt vọng, cao giọng nói: “Mời đại phu! Mau mời đại phu!”
Vương đại phu đến.
Tố Tâm và Tố Vấn mất máu quá nhiều, không còn sức để tỉnh lại.
Hơi thở của Cẩm Phong yếu ớt, ấn cho chàng tỉnh lại, nhưng chàng chỉ muốn tìm cái chết, đút thuốc an thần mới ngủ.
Phương Khương thị nghe tin chạy đến, lập tức ngã nhào.
Hà Khương thị tỉnh lại, vội sang đây xem thử, nghe nói do Hà Dư gây ra, liền muốn đâm đầu vào tường, mọi người ngăn lại nên đâm mấy lần không được, đấm ngực dậm chân khóc đến khản giọng, lại ngất đi.
Trận tuyết lớn bồng bềnh đã ngừng, mây đen chợt tan ra, mặt trời mọc từ từ, ánh nắng đo đỏ sau khi rọi qua bãi máu trên nền tuyết trắng thì xuyên qua sảnh vào phòng, máu loang dài ở cửa sảnh dưới ánh sáng càng thêm chói mắt.
Mười mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhữ, chờ nàng đưa ra quyết định.
Vương đại phu nói, đứa trẻ trong bụng của Tố Tâm và Tố Vấn vẫn còn máy thai, cái thai đã hơn bảy tháng, mổ bụng lấy ra tuy khả năng sống sót không cao nhưng không phải là không thể.
Lâm Nhữ siết chặt tay, tim như bị thiên đao vạn quả lăng trì, từng nhát khắc xuống, đau đến mức đứng không vững, nhưng nàng không thể ngã gục, không thể khóc lóc, không thể sợ hãi.
Người trong phòng vẫn đang đợi quyết định của nàng.
Bên ngoài phòng, hạ nhân toàn bộ Phương phủ cũng đang chờ nàng chèo chống toàn bộ Phương phủ, dẫn dắt bọn họ tiếp tục sống.
Nàng không tin số mệnh không tin trời cao, chỉ tin rằng con người có thể chiến thắng thiên nhiên, nhưng giờ nàng lại mờ mịt.
Là trời cao đang giáng tội nhà họ Phương sao?
Nếu như vậy, tất cả tội nghiệt cứ để một mình nàng gánh vác, tại sao đồ đao lại chặt xuống mình Tố Tâm và Tố Vấn.
Cuộc sống của thiếu niên khoác áo lông cừu cưỡi tuấn mã đã theo cái chết của phụ thân một đi không trở lại. Nàng lần lượt hóa giải từng kiếp nạn, kiên trì từng bước một sống sót. Cho là bản thân đủ kiên cường, thật ra không hề. Cho là bản thân đã thấy hết bất bình tai ương trên thế gia, hóa ra cũng không. Vào lúc này, lửa giận ngập cõi lòng, hận thù ngập cõi lòng. Nàng hận số phận bao ngang trái, nàng hận sự vô tình của trời xanh, càng hận sự vô năng của mình hơn hết. Là nàng nhẹ dạ tin Sùng Huy, chọn kết thúc bí mật của quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương vào ngày này trước mặt toàn dân thiên hạ, rước lấy tai họa ngập đầu cho nhà họ Phương. Là nàng tính toán mọi chuyện không chu toàn, không an bài hết thảy được chu đáo, để Hà Dư thừa cơ lẻn vào hại chết Tố Tâm và Tố Vấn.
Tố Tâm và Tố Vấn đang ở tuổi tác như hoa, lòng hân hoan được làm mẫu thân, đột ngột phải bỏ mạng.
Là lỗi của nàng, đều là lỗi của nàng!
Thời gian trôi qua từng chút một, ác mộng lại không tan biến theo thời gian trôi. Bầu trời lại tăm tối, mặt trời ẩn mình vào tầng mây xám tro. Lâm Nhữ mở miệng, cất giọng bình tĩnh: “Phẫu thuật lấy đứa trẻ ra!”
“Nhị nương coi trọng Tố Tâm và Tố Vấn hơn con của mình.” Ngân Hạnh nhỏ giọng nói.
Câu kế tiếp chưa nói ra, Lâm Nhữ đã biết.
Cẩm Phong chắc chắn không muốn sau khi Tố Tâm và Tố Vấn chết rồi còn bị rạch bụng. Sau khi tỉnh lại, chắc chắn chàng sẽ trách tội nàng.
Mổ bụng lấy con, cơ thể của mẫu thân sau khi chết không được nguyên vẹn, mà đứa con cũng chưa chắc có thể sống sót.
“Tố Tâm và Tố Vấn chắc chắn muốn con của hai người họ được sống.” Lâm Nhữ nhỏ giọng nói, ngồi chồm hổm. Tư thế của hai người Tố Tâm và Tố Vấn giống hệt nhau, hai tay đặt ngang trên bụng, đó là tư thế che chở cho con mình. Lâm Nhữ tin rằng, hai người họ sẽ không trách nàng.
Hai đứa trẻ chào đời, một trai một gái, tiếng khóc truyền đến.
“Khóc được là tốt, chỉ cần chăm sóc ổn thỏa sẽ có thể sống sót.” Trời đông giá rét, thời tiết rét run người, nhưng mặt và cổ của Vương đại phu đều là mồ hôi.
Cẩm Phong ngay từ khi chào đời đều do chính ông chẩn mạch điều trị sức khỏe, quan sát chàng từ khi là đứa bé còn đỏ hỏn mà trưởng thành, tuy không phải con trai nhưng đối với ông cũng không khác gì con ruột, để giữ được huyết mạch của Cẩm Phong ông chỉ có thể cắn răng làm.
Ông chưa từng làm, cũng chưa từng nghe qua, dao bạc trong tay mấy lần suýt không cầm nổi.
Nhũ mẫu đã mời từ sớm, vào phủ ngay đêm nay, xiêm áo cho trẻ sơ sinh đã chuẩn bị rất nhiều nên cũng đỡ bận bịu.
Giờ Thân, hai đứa bé sơ sinh ngủ say. Lúc này Lâm Nhữ mới rảnh gọi Ngân Hạnh và Thúy Kiều lại hỏi.
“Tiếng mắng chửi bên ngoài truyền vào, nhị nương vì vướng mắc ngài…” Thúy Kiều cắn răng. Ba người ở cửa nhà trong núi Trừng Y nghe nói Hà Dư đi vào liền sợ hãi. Hà Dư hay làm chuyện xấu, đêm đó muốn dùng sức giở trò với Cẩm Phong nhưng không thành công, giờ vào phủ làm gì không khó suy đoán. Ba người chạy như điên về lầu Thuật Hương. Các bà bà ở gác Tử Đằng cũng vừa đến cửa viện. Cửa viện nửa mở nửa khép. Đẩy cửa ra, nhìn thấy Tố Tâm và Tố Vấn nằm trong vũng máu.
Ngân Hạnh khàn giọng mắng: “Hà nhị lang thật không bằng đồ vật.” Thoáng im miệng, nàng nhìn Hà Lịch, không nói nữa.
Chương 217 : Khó ra quyết định
Thật ra trong lòng Hà Lịch lại tin, nếu như Cẩm Phong không gặp chuyện, Lâm Nhữ không để đột ngột đau tim được.
Vả lại bên cạnh Cẩm Phong cũng không có bao nhiêu người, vì chàng là gái giả trai nên những người chạy vặt quét dọn vệ sinh xong sẽ lập tức rời đi, người hầu hạ bên cạnh chỉ có Ngân Hạnh và Thúy Kiều. Tố Tâm và Tố Vấn có tám nô tỳ hầu hạ, nhưng sáng nay vì bày vẻ xa hoa nên đã điều đi rồi, những bà bà khác hầu hạ hai nàng đều ở trong gác Tử Đằng.
Cẩm Phong là tính mạng của Phương Khương thị và cả Lâm Nhữ. Nếu Cẩm Phong xảy ra chuyện gì, Lâm Nhữ sẽ thế nào đây?
Vừa phải nhận một đòn nghiêm trọng vì chuyện quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương lừa gạt bị vạch trần, chịu đả kích vì Sùng Huy phản bội, tiếp theo lại mất đi nhị huynh song sinh!
Đầu Hà Lịch trống rỗng, trước mắt là từng dáng vẻ của Lâm Nhữ lướt qua, nàng ngoảnh đầu cười khẽ, giận tái mặt cáu lên, ung dung tự tin… Trong cổ họng vang lên một tiếng thét gào đau khổ, hắn chạy vội vào trong.
Hà Dư chỉnh lại áo khoác, phủ đi tuyết trắng trên tay áo, tỏ vẻ an nhàn thư thả phong lưu ra ngoài.
“Ngươi đừng hòng đi!” Phương Du Phong kêu to, kéo lấy cổ áo sau của y.
“Nếu mi dám cản ta, về sau di mẫu của ta nổi giận, mi sẽ không yên được đâu.” Hà Dư an nhàn rút tay gã ra.
“Ngươi… ngươi…” Phương Du Phong lắp ba lắp bắp. Gã vốn nhát gan sợ chuyện. Phương Khương thị luôn không thích gã, vừa rồi thấy cẩm bào của Hà Dư nhuốm máu, trong lúc nóng giận huyết khí dâng trào chạy đến cản y lại. Bây giờ, dũng khí chẳng còn, gan góc bay biến, buông lỏng tay ra.
Hà Dư đắc ý ra ngoài.
“Ngăn y lại!” Phương Tú Khởi dẫn đám người Thư cửu nương theo sau vào phủ, cất giọng thanh thúy ra lệnh không hề do dự: “Đại mẫu thân trách mắng cứ để muội chịu, đừng để y đi, trói lại chờ nhị huynh định đoạt.”
“Cô dám! Cô chỉ là một đứa con gái dòng thứ…” Hà Dư kêu to, còn chưa dứt lời, Phương Tú Khởi đã đích thân ra tay, dọng một nắm tuyết vào miệng y.
Phương Vị vẫy tay, hạ nhân tiến lên chen nhau đè Hà Dư lại.
Trước cửa lầu Thuật Hương đọng một bãi máu lớn, tuyết đọng bên trên đã tan ra, màu đỏ trong suốt tươi sáng, chảy ngoằn ngoèo vào bên trong. Toàn thân Lâm Nhữ run rẩy, đầu ngón tay cũng run run, trợn tròn mắt không dám tin, chỉ hi vọng đó là ảo giác, hoa mắt nhìn nhầm mà thôi. Nhưng không hề nhìn nhầm, màu đỏ chói mắt đến vậy. Nhắm mắt lại, nàng mang theo hi vọng mà mở ra, không có gì bất ngờ cả. Nàng chỉ đang gặp một cơn ác mộng thôi. Nhưng sự thật không cho phép nàng tự dối gạt chính mình. Tiếng gào thét chói tai khổ sở của Ngân Hạnh và Thúy Kiều vang lên rõ ràng: “Nhị nương! Nhị nương! Tố Tâm! Tố Vấn! Các người tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”
Tố Tâm và Tố Vấn nằm ở cửa vào, thân dưới toàn là máu, váy dầm dề máu đỏ. Cẩm Phong nằm ngang trên người hai nàng, mềm nhũn không hề thấy sự sống.
Lâm Nhữ đỡ khung cửa, nhìn thẳng, không bước đi nổi, không há miệng nổi.
Hà Lịch vượt qua Lâm Nhữ chạy vào, dò hơi thở ở mũi: “Còn thở.”
“Còn sống?” Lâm Nhữ cao giọng hỏi, con ngươi đen tuyền thoáng chốc bừng lên ngọn lửa, sống lại từ cõi tuyệt vọng, cao giọng nói: “Mời đại phu! Mau mời đại phu!”
Vương đại phu đến.
Tố Tâm và Tố Vấn mất máu quá nhiều, không còn sức để tỉnh lại.
Hơi thở của Cẩm Phong yếu ớt, ấn cho chàng tỉnh lại, nhưng chàng chỉ muốn tìm cái chết, đút thuốc an thần mới ngủ.
Phương Khương thị nghe tin chạy đến, lập tức ngã nhào.
Hà Khương thị tỉnh lại, vội sang đây xem thử, nghe nói do Hà Dư gây ra, liền muốn đâm đầu vào tường, mọi người ngăn lại nên đâm mấy lần không được, đấm ngực dậm chân khóc đến khản giọng, lại ngất đi.
Trận tuyết lớn bồng bềnh đã ngừng, mây đen chợt tan ra, mặt trời mọc từ từ, ánh nắng đo đỏ sau khi rọi qua bãi máu trên nền tuyết trắng thì xuyên qua sảnh vào phòng, máu loang dài ở cửa sảnh dưới ánh sáng càng thêm chói mắt.
Mười mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhữ, chờ nàng đưa ra quyết định.
Vương đại phu nói, đứa trẻ trong bụng của Tố Tâm và Tố Vấn vẫn còn máy thai, cái thai đã hơn bảy tháng, mổ bụng lấy ra tuy khả năng sống sót không cao nhưng không phải là không thể.
Lâm Nhữ siết chặt tay, tim như bị thiên đao vạn quả lăng trì, từng nhát khắc xuống, đau đến mức đứng không vững, nhưng nàng không thể ngã gục, không thể khóc lóc, không thể sợ hãi.
Người trong phòng vẫn đang đợi quyết định của nàng.
Bên ngoài phòng, hạ nhân toàn bộ Phương phủ cũng đang chờ nàng chèo chống toàn bộ Phương phủ, dẫn dắt bọn họ tiếp tục sống.
Nàng không tin số mệnh không tin trời cao, chỉ tin rằng con người có thể chiến thắng thiên nhiên, nhưng giờ nàng lại mờ mịt.
Là trời cao đang giáng tội nhà họ Phương sao?
Nếu như vậy, tất cả tội nghiệt cứ để một mình nàng gánh vác, tại sao đồ đao lại chặt xuống mình Tố Tâm và Tố Vấn.
Cuộc sống của thiếu niên khoác áo lông cừu cưỡi tuấn mã đã theo cái chết của phụ thân một đi không trở lại. Nàng lần lượt hóa giải từng kiếp nạn, kiên trì từng bước một sống sót. Cho là bản thân đủ kiên cường, thật ra không hề. Cho là bản thân đã thấy hết bất bình tai ương trên thế gia, hóa ra cũng không. Vào lúc này, lửa giận ngập cõi lòng, hận thù ngập cõi lòng. Nàng hận số phận bao ngang trái, nàng hận sự vô tình của trời xanh, càng hận sự vô năng của mình hơn hết. Là nàng nhẹ dạ tin Sùng Huy, chọn kết thúc bí mật của quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương vào ngày này trước mặt toàn dân thiên hạ, rước lấy tai họa ngập đầu cho nhà họ Phương. Là nàng tính toán mọi chuyện không chu toàn, không an bài hết thảy được chu đáo, để Hà Dư thừa cơ lẻn vào hại chết Tố Tâm và Tố Vấn.
Tố Tâm và Tố Vấn đang ở tuổi tác như hoa, lòng hân hoan được làm mẫu thân, đột ngột phải bỏ mạng.
Là lỗi của nàng, đều là lỗi của nàng!
Thời gian trôi qua từng chút một, ác mộng lại không tan biến theo thời gian trôi. Bầu trời lại tăm tối, mặt trời ẩn mình vào tầng mây xám tro. Lâm Nhữ mở miệng, cất giọng bình tĩnh: “Phẫu thuật lấy đứa trẻ ra!”
“Nhị nương coi trọng Tố Tâm và Tố Vấn hơn con của mình.” Ngân Hạnh nhỏ giọng nói.
Câu kế tiếp chưa nói ra, Lâm Nhữ đã biết.
Cẩm Phong chắc chắn không muốn sau khi Tố Tâm và Tố Vấn chết rồi còn bị rạch bụng. Sau khi tỉnh lại, chắc chắn chàng sẽ trách tội nàng.
Mổ bụng lấy con, cơ thể của mẫu thân sau khi chết không được nguyên vẹn, mà đứa con cũng chưa chắc có thể sống sót.
“Tố Tâm và Tố Vấn chắc chắn muốn con của hai người họ được sống.” Lâm Nhữ nhỏ giọng nói, ngồi chồm hổm. Tư thế của hai người Tố Tâm và Tố Vấn giống hệt nhau, hai tay đặt ngang trên bụng, đó là tư thế che chở cho con mình. Lâm Nhữ tin rằng, hai người họ sẽ không trách nàng.
Hai đứa trẻ chào đời, một trai một gái, tiếng khóc truyền đến.
“Khóc được là tốt, chỉ cần chăm sóc ổn thỏa sẽ có thể sống sót.” Trời đông giá rét, thời tiết rét run người, nhưng mặt và cổ của Vương đại phu đều là mồ hôi.
Cẩm Phong ngay từ khi chào đời đều do chính ông chẩn mạch điều trị sức khỏe, quan sát chàng từ khi là đứa bé còn đỏ hỏn mà trưởng thành, tuy không phải con trai nhưng đối với ông cũng không khác gì con ruột, để giữ được huyết mạch của Cẩm Phong ông chỉ có thể cắn răng làm.
Ông chưa từng làm, cũng chưa từng nghe qua, dao bạc trong tay mấy lần suýt không cầm nổi.
Nhũ mẫu đã mời từ sớm, vào phủ ngay đêm nay, xiêm áo cho trẻ sơ sinh đã chuẩn bị rất nhiều nên cũng đỡ bận bịu.
Giờ Thân, hai đứa bé sơ sinh ngủ say. Lúc này Lâm Nhữ mới rảnh gọi Ngân Hạnh và Thúy Kiều lại hỏi.
“Tiếng mắng chửi bên ngoài truyền vào, nhị nương vì vướng mắc ngài…” Thúy Kiều cắn răng. Ba người ở cửa nhà trong núi Trừng Y nghe nói Hà Dư đi vào liền sợ hãi. Hà Dư hay làm chuyện xấu, đêm đó muốn dùng sức giở trò với Cẩm Phong nhưng không thành công, giờ vào phủ làm gì không khó suy đoán. Ba người chạy như điên về lầu Thuật Hương. Các bà bà ở gác Tử Đằng cũng vừa đến cửa viện. Cửa viện nửa mở nửa khép. Đẩy cửa ra, nhìn thấy Tố Tâm và Tố Vấn nằm trong vũng máu.
Ngân Hạnh khàn giọng mắng: “Hà nhị lang thật không bằng đồ vật.” Thoáng im miệng, nàng nhìn Hà Lịch, không nói nữa.