Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-219
Chương 219: Đường Đi Nước Bước Khó Khăn
Chương 219 : Đường đi nước bước khó khăn
"Những ả đàn bà kia của phụ thân con tiêu xài hoang phí lắm, để mẫu thân đi tìm mấy ả.” Phòng thị lạnh lùng nói.
“Chắc chắn chúng sẽ không giao ra, tìm phụ thân để cáo trạng, lỡ như…” Quách Thành An chần chừ.
“Mẫu thân sẽ khiến chúng không còn nơi để cáo trạng.” Phòng thị lạnh giọng.
Hôm qua, ngay cả việc mời đại phu đến khám tay cho Quách Thành An cũng không dám, tất cả đều do bị quản chế, nếu như không có Quách Tiếu Minh, con trai của bà là gia chủ, sẽ không sợ thiếp thất với con cái dòng thứ gây nên rắc rối, cũng không đến mức bị mắc mưu.
Uổng phí dâng lên mười nghìn lượng vàng, là nhà mình làm kẻ gian trộm quạt trước nên dù biết bị Lâm Nhữ lừa cũng không thể đến tận cửa đòi. Cảm giác khó chịu này không có chỗ phát tiết, không thể thiếu việc truy cứu nguyên nhân, không thể tha cho Quách Tiếu Minh được.
“Mẫu thân… người… người muốn…” Gương mặt Quách Thành An trắng bệch.
“Không liên quan đến con ta, con ta không cần để tâm đến.” Phòng thị dịu dàng nói, vỗ bả vai Quách Thành An, xoay người ra khỏi cửa.
Bà mập như heo nái, thịt béo rung rung, nhưng đi đường lại mau lẹ, mới đó đã ra khỏi cửa viện.
Quách Thành An ngơ ngác, ngây ngẩn nhìn bóng lưng của Phòng thị, cất bước đuổi theo rồi lại lùi về.
Rượu nồng cùng món ngon quý và lạ lục tục dâng lên. Nhà họ Quách muốn tranh cao thấp với nhau, ăn uống hào hoa xa xỉ, kỹ thuật chế biến điêu luyện vô cùng.
Lâm Nguyên nhớ ra gã là quan tứ phẩm, lại không giàu sang xa xỉ được như nhà họ Quách với nhà họ Phương, nên hơi có chút bực dọc, trong lúc chủ khách chuyện trò đều có nhắc đến ý muốn được món hời.
Quách Thành An thầm mắng, đạp được một họ Phương lại nhảy ra một họ Tạ, danh hiệu gia tộc làm quạt đứng đầu xa vời không với tới, còn nâng đỡ một tên tiểu nhân không biết ơn lại lật mặt cắn ngược. Gã cần phải cầu cạnh Lâm Nguyên nên cố đè nén lửa giận, khẳng khái biểu đạt ý muốn đưa cho Lâm Nguyên mười nghìn xâu tiền.
“Quách đại lang hào sảng trượng nghĩa, đúng là bậc anh hùng!” Lâm Nguyên mừng rỡ.
Quách Thành An cười khiêm tốn, cũng không vòng vo, nói thẳng ra mong muốn của mình.
Lâm Nguyên nhận lời ngay.
Chủ khách trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tiệc kéo dài cho đến giờ Dậu mới tan. Quách Thành An quay về sau khi đã tiễn Lâm Nguyên ra khỏi phủ, trong nhà truyền đến tiếng khóc tỉ tê.
Quách Tiếu Minh chết.
Phòng thị tuyên bố, Quách Tiếu Minh nghe nói quạt báu gia truyền của nhà họ Phương là trò bịp bợm, chuyện đó bị vạch trần, nhà họ Phương sụp đổ nên cười lớn không ngừng, vì mừng như điên nên hít thở không thông đột ngột qua đời.
Một người thiếp của Quách Tiếu Minh nghi ngờ liền bị Phòng thị dùng gia pháp thật nặng trách phạt, những người khác giờ không dám hó hé gì nữa.
Lâm Nguyên vừa trở lại phủ thứ sử, Lâm Nhữ liền đến.
Nghe nói Lâm Nhữ cáo trạng Hà Dư cưỡng gian hại chết thiếp thất của mình chứ không phải cáo trạng Tạ phu nhân bắt đi hạ nô, Lâm Nguyên thất vọng, sai Tôn Truyền dẫn theo ngỗ tác đến nhà họ Phương khám nghiệm. Hiện trường vẫn còn giữ nguyên, nhân chứng vật chứng đầy đủ, chứng cứ xác thực, Hà Dư không đưa lễ gì cho gã nên chẳng việc gì phải bao che, hắn bắt giam Hà Dư, kết án.
Lâm Nhữ cảm ơn, muốn rời khỏi công đường, Lâm Nguyên gọi nàng lại, ân cần hỏi: “Tạ phu nhân dẫn hạ nhân của nhà họ Phương đi, Phương nhị lang không cáo trạng sao?”
Tố Tâm và Tố Vấn vô tội chết oan, lửa giận của Lâm Nhữ đã bị lấp đầy, một lòng chỉ muốn Hà Dư nợ máu trả bằng máu. Chuyện Tạ phu nhân mang mỹ nhân mặt quạt rời đi nàng chưa kịp suy nghĩ đến. Trong thoáng chốc, lòng dâng lên nghìn mối nghĩ suy, nhưng nét mặt không lộ ra điều gì, chỉ nói: “Đa tạ Lâm công đã hỏi, vì mất đi thiếp yêu nên lòng Nhữ rất rối loạn. Người chết cần làm tang sự, con cái không còn mẫu thân cần được chăm sóc, vài hôm nữa sẽ xử lí việc này.”
“Lòng dạ Tạ phu nhân rắn rết, những vị mỹ nhân kia rơi vào tay của Tạ phu nhân sẽ lành ít dữ nhiều, vẫn nên sớm đưa ra quyết định thì hơn.” Lâm Nguyên nói, không giấu được sự sốt ruột.
Lâm Nhữ liên tục cảm ơn, ra khỏi phủ nha, sắc mặt càng tối tăm.
Lâm Nguyên không phải người lo nghĩ cho nhà họ Phương, nôn nóng như vậy vì muốn điều gì?
Vết máu loang đầy đất đã được dọn. Bài vị của Tố Tâm và Tố Vấn được đưa đến gian Hồng Xuân. Ánh đèn sáng tỏ ấm áp, nhưng dấu vết ghi khắc trong tận đáy lòng lại không tiêu tan.
Công hiệu của thuốc mà Cẩm Phong uống vẫn chưa hết, đang còn ngủ mê man. Hà Khương thị tỉnh rồi lại khóc đến ngất đi. Phương Khương thị tỉnh lại, nghe nói Cẩm Phong hôn mê cũng bất tỉnh theo, cho dù có tỉnh cũng đau lòng quá đỗi chẳng làm được gì, mà bà vốn không để ý đến mọi việc trong nhà. May mà thời gian này Phương Tú Khởi hỗ trợ xử lý việc trong phủ, nên giờ nàng lo toan mọi việc, nhà vừa có tang sự vừa có con cái nối dòng, công việc rất nhiều, nhưng nàng vẫn xử lý đâu vào đấy.
Đêm xuống, tuyết đọng trong màn đêm hiện lên ánh sáng hiu hắt, tuyết tan nhỏ giọt đầu cành. Từ sau khi phường quạt bốc cháy, vì tiết kiệm chi tiêu, ít ở trong nhà đài Sấu Thạch nghỉ ngơi nên không đốt lửa than, giờ vắng ngắt.
Lâm Nhữ che trán, việc muốn làm nhất bây giờ là nhắm mắt, không suy nghĩ điều gì nữa, không xen vào chuyện gì nữa, nhưng lại không thể được, chẳng những không thể mà còn phải đè nén đau khổ bi thương, phấn chấn trở lại, suy nghĩ kế đến phải làm gì.
Hà Lịch theo Lâm Nhữ vào nhà đài Sấu Thạch. Hắn thắp nến, ánh sáng yếu ớt lạnh lẽo rọi vào người Lâm Nhữ. Bộ hồ bào đỏ tươi rực rỡ vào buổi sáng sau một chuỗi lộn xộn nối tiếp nhau trở nên xộc xệch lấm bẩn, búi tóc rối tung, gương mặt gầy gò, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng trong gờn gợn ẩn giấu vẻ ảm đạm, căm uất cùng chịu đựng. Hà Lịch gần như không nhịn được muốn ôm lấy nàng vào lòng, hôn nàng, vỗ về nàng, an ủi nàng, nhưng việc lạm quyền ở đài ngắm quạt đã là cực hạn rồi. Hắn kính trọng Lâm Nhữ như kính trọng thần tiên, không dám có hành động khinh nhờn.
“Lâm Nguyên chỉ coi trọng tiền đồ, không thể nào lo nghĩ thay cho nhà họ Phương, trước mắt gã nóng ruột đến vậy, hẳn vì muốn sau khi nhà họ Phương cáo trạng, hai nhà Phương và Tạ so găng, lấy hối lộ của hai nhà. Hay còn ý đồ nào khác nữa?” Lâm Nhữ trầm ngâm nói.
“Không cần biết gã đang suy tính điều gì, chắc chắn sẽ không có lợi với nhà họ Phương. Những vị mỹ nhân kia vong ân phụ nghĩa phản bội chủ nhân, cho dù đoạt về cũng chẳng giữ lại được, chỉ có đường đem bán. Huynh cảm thấy, tạm thời án binh bất động, đợi sau khi thương lượng với Sùng Huy rồi hẵng ra quyết định.” Hà Lịch nói.
“Sùng Huy đã không còn là Sùng Huy mà chúng ta quen biết. Hắn là con trai nhà họ Tạ, là kẻ thù của nhà họ Phương.” Lâm Nhữ rủ mi, giọng khàn khàn. Hôm nay nàng cũng đã níu kéo, giơ tay ra hướng về phía Sùng Huy. Chỉ cần hắn nắm lấy tay nàng, dù hắn có là con trai của Tạ Thiên, là con trai của Tạ phu nhân trăm phương nghìn kế muốn lật đổ nhà họ Phương, nàng cũng tha thứ cho hắn. Nhưng hắn tuyệt tình rời đi, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng.
Gió bắc thổi ào ào, cách mành truyền đến như tiếng khóc khe khẽ nghẹn ngào, đâm đau tim người khác, muốn khóc thật lớn nhưng lại không thể.
Hà Lịch giơ tay muốn ôm nàng vào lồng, cố gắng kiềm chế, chậm rãi nói: “Huynh không tin vào lời giải thích của Lan Tôn. Sùng Huy không thể nào lại lừa dối muội, làm chuyện có lỗi với nhà họ Phương.”
Lâm Nhữ cười chua chát: “Tính toán từng đường đi nước bước chuẩn xác đến vậy. Nếu như hôm nay bức họa trên mặt quạt báu là muội, muội còn có thể tuyên bố trước mặt mọi người tuyên bố rằng mình đã tính kết thúc âm mưu này, nhưng khổ nỗi lại vẽ chân dung của hắn, liên đới đến lời tố cáo của Tạ phu nhân, không cho muội con đường nào để đi.”
“Hắn chỉ không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ đổi nữ trang của muội, sau khi muội lên đài ngắm quạt, hắn đã nói với huynh như vậy.” Hà Lịch vội nói.
“Cứ cho là thế đi, vậy chìa khóa thì sao? Phải giải thích thế nào?” Lâm Nhữ hỏi ngược Hà Lịch.
Hà Lịch há miệng rồi khép lại.
Chìa khóa các nơi trong phủ thì Uyển Sơ và Cảnh Sơ đã từng cầm, Thư cửu nương và Phương Vị cũng có. Chìa khóa phường quạt thì Phương Thành có. Nhưng chìa khóa rừng với vườn trúc tía, chỉ có hắn, Sùng Huy và Lâm Nhữ có. Tất nhiên hắn sẽ không để lộ ra ngoài, Lâm Nhữ càng không, kẻ khả nghi duy nhất chỉ có Sùng Huy.
“Còn nữa, Tạ phu nhân ủ mưu, nếu như hắn không liên quan, sao hắn lại rời đi cùng Tạ phu nhân.” Lâm Nhữ nói rất nhỏ, vừa để Hà Lịch cùng nghe và cũng vì để bản thân mình tuyệt vọng.
Hà Lịch hồi tưởng lại vẻ mặt và lời nói của Sùng Huy trước khi chuyện xảy ra, lại hồi tưởng sau khi Sùng Huy bước vào nhà họ Phương, kiên định nói: “Huynh vẫn tin tưởng hắn.”
Lâm Nhữ ngẩn người, thoáng yên lặng rồi nói: “Dù thế nào đi nữa, hôm nay hắn rời đi, thì từ nay về sau không còn dây mơ rễ má gì với nhà họ Phương nữa.”
“Nhữ lang…” Hà Lịch muốn khuyên nhưng Lâm Nhữ phất tay, quả quyết: “Không nhắc đến người này nữa, chúng ta bàn bạc xem kế tiếp nên làm thế nào thôi.”
Chương 219 : Đường đi nước bước khó khăn
"Những ả đàn bà kia của phụ thân con tiêu xài hoang phí lắm, để mẫu thân đi tìm mấy ả.” Phòng thị lạnh lùng nói.
“Chắc chắn chúng sẽ không giao ra, tìm phụ thân để cáo trạng, lỡ như…” Quách Thành An chần chừ.
“Mẫu thân sẽ khiến chúng không còn nơi để cáo trạng.” Phòng thị lạnh giọng.
Hôm qua, ngay cả việc mời đại phu đến khám tay cho Quách Thành An cũng không dám, tất cả đều do bị quản chế, nếu như không có Quách Tiếu Minh, con trai của bà là gia chủ, sẽ không sợ thiếp thất với con cái dòng thứ gây nên rắc rối, cũng không đến mức bị mắc mưu.
Uổng phí dâng lên mười nghìn lượng vàng, là nhà mình làm kẻ gian trộm quạt trước nên dù biết bị Lâm Nhữ lừa cũng không thể đến tận cửa đòi. Cảm giác khó chịu này không có chỗ phát tiết, không thể thiếu việc truy cứu nguyên nhân, không thể tha cho Quách Tiếu Minh được.
“Mẫu thân… người… người muốn…” Gương mặt Quách Thành An trắng bệch.
“Không liên quan đến con ta, con ta không cần để tâm đến.” Phòng thị dịu dàng nói, vỗ bả vai Quách Thành An, xoay người ra khỏi cửa.
Bà mập như heo nái, thịt béo rung rung, nhưng đi đường lại mau lẹ, mới đó đã ra khỏi cửa viện.
Quách Thành An ngơ ngác, ngây ngẩn nhìn bóng lưng của Phòng thị, cất bước đuổi theo rồi lại lùi về.
Rượu nồng cùng món ngon quý và lạ lục tục dâng lên. Nhà họ Quách muốn tranh cao thấp với nhau, ăn uống hào hoa xa xỉ, kỹ thuật chế biến điêu luyện vô cùng.
Lâm Nguyên nhớ ra gã là quan tứ phẩm, lại không giàu sang xa xỉ được như nhà họ Quách với nhà họ Phương, nên hơi có chút bực dọc, trong lúc chủ khách chuyện trò đều có nhắc đến ý muốn được món hời.
Quách Thành An thầm mắng, đạp được một họ Phương lại nhảy ra một họ Tạ, danh hiệu gia tộc làm quạt đứng đầu xa vời không với tới, còn nâng đỡ một tên tiểu nhân không biết ơn lại lật mặt cắn ngược. Gã cần phải cầu cạnh Lâm Nguyên nên cố đè nén lửa giận, khẳng khái biểu đạt ý muốn đưa cho Lâm Nguyên mười nghìn xâu tiền.
“Quách đại lang hào sảng trượng nghĩa, đúng là bậc anh hùng!” Lâm Nguyên mừng rỡ.
Quách Thành An cười khiêm tốn, cũng không vòng vo, nói thẳng ra mong muốn của mình.
Lâm Nguyên nhận lời ngay.
Chủ khách trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tiệc kéo dài cho đến giờ Dậu mới tan. Quách Thành An quay về sau khi đã tiễn Lâm Nguyên ra khỏi phủ, trong nhà truyền đến tiếng khóc tỉ tê.
Quách Tiếu Minh chết.
Phòng thị tuyên bố, Quách Tiếu Minh nghe nói quạt báu gia truyền của nhà họ Phương là trò bịp bợm, chuyện đó bị vạch trần, nhà họ Phương sụp đổ nên cười lớn không ngừng, vì mừng như điên nên hít thở không thông đột ngột qua đời.
Một người thiếp của Quách Tiếu Minh nghi ngờ liền bị Phòng thị dùng gia pháp thật nặng trách phạt, những người khác giờ không dám hó hé gì nữa.
Lâm Nguyên vừa trở lại phủ thứ sử, Lâm Nhữ liền đến.
Nghe nói Lâm Nhữ cáo trạng Hà Dư cưỡng gian hại chết thiếp thất của mình chứ không phải cáo trạng Tạ phu nhân bắt đi hạ nô, Lâm Nguyên thất vọng, sai Tôn Truyền dẫn theo ngỗ tác đến nhà họ Phương khám nghiệm. Hiện trường vẫn còn giữ nguyên, nhân chứng vật chứng đầy đủ, chứng cứ xác thực, Hà Dư không đưa lễ gì cho gã nên chẳng việc gì phải bao che, hắn bắt giam Hà Dư, kết án.
Lâm Nhữ cảm ơn, muốn rời khỏi công đường, Lâm Nguyên gọi nàng lại, ân cần hỏi: “Tạ phu nhân dẫn hạ nhân của nhà họ Phương đi, Phương nhị lang không cáo trạng sao?”
Tố Tâm và Tố Vấn vô tội chết oan, lửa giận của Lâm Nhữ đã bị lấp đầy, một lòng chỉ muốn Hà Dư nợ máu trả bằng máu. Chuyện Tạ phu nhân mang mỹ nhân mặt quạt rời đi nàng chưa kịp suy nghĩ đến. Trong thoáng chốc, lòng dâng lên nghìn mối nghĩ suy, nhưng nét mặt không lộ ra điều gì, chỉ nói: “Đa tạ Lâm công đã hỏi, vì mất đi thiếp yêu nên lòng Nhữ rất rối loạn. Người chết cần làm tang sự, con cái không còn mẫu thân cần được chăm sóc, vài hôm nữa sẽ xử lí việc này.”
“Lòng dạ Tạ phu nhân rắn rết, những vị mỹ nhân kia rơi vào tay của Tạ phu nhân sẽ lành ít dữ nhiều, vẫn nên sớm đưa ra quyết định thì hơn.” Lâm Nguyên nói, không giấu được sự sốt ruột.
Lâm Nhữ liên tục cảm ơn, ra khỏi phủ nha, sắc mặt càng tối tăm.
Lâm Nguyên không phải người lo nghĩ cho nhà họ Phương, nôn nóng như vậy vì muốn điều gì?
Vết máu loang đầy đất đã được dọn. Bài vị của Tố Tâm và Tố Vấn được đưa đến gian Hồng Xuân. Ánh đèn sáng tỏ ấm áp, nhưng dấu vết ghi khắc trong tận đáy lòng lại không tiêu tan.
Công hiệu của thuốc mà Cẩm Phong uống vẫn chưa hết, đang còn ngủ mê man. Hà Khương thị tỉnh rồi lại khóc đến ngất đi. Phương Khương thị tỉnh lại, nghe nói Cẩm Phong hôn mê cũng bất tỉnh theo, cho dù có tỉnh cũng đau lòng quá đỗi chẳng làm được gì, mà bà vốn không để ý đến mọi việc trong nhà. May mà thời gian này Phương Tú Khởi hỗ trợ xử lý việc trong phủ, nên giờ nàng lo toan mọi việc, nhà vừa có tang sự vừa có con cái nối dòng, công việc rất nhiều, nhưng nàng vẫn xử lý đâu vào đấy.
Đêm xuống, tuyết đọng trong màn đêm hiện lên ánh sáng hiu hắt, tuyết tan nhỏ giọt đầu cành. Từ sau khi phường quạt bốc cháy, vì tiết kiệm chi tiêu, ít ở trong nhà đài Sấu Thạch nghỉ ngơi nên không đốt lửa than, giờ vắng ngắt.
Lâm Nhữ che trán, việc muốn làm nhất bây giờ là nhắm mắt, không suy nghĩ điều gì nữa, không xen vào chuyện gì nữa, nhưng lại không thể được, chẳng những không thể mà còn phải đè nén đau khổ bi thương, phấn chấn trở lại, suy nghĩ kế đến phải làm gì.
Hà Lịch theo Lâm Nhữ vào nhà đài Sấu Thạch. Hắn thắp nến, ánh sáng yếu ớt lạnh lẽo rọi vào người Lâm Nhữ. Bộ hồ bào đỏ tươi rực rỡ vào buổi sáng sau một chuỗi lộn xộn nối tiếp nhau trở nên xộc xệch lấm bẩn, búi tóc rối tung, gương mặt gầy gò, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng trong gờn gợn ẩn giấu vẻ ảm đạm, căm uất cùng chịu đựng. Hà Lịch gần như không nhịn được muốn ôm lấy nàng vào lòng, hôn nàng, vỗ về nàng, an ủi nàng, nhưng việc lạm quyền ở đài ngắm quạt đã là cực hạn rồi. Hắn kính trọng Lâm Nhữ như kính trọng thần tiên, không dám có hành động khinh nhờn.
“Lâm Nguyên chỉ coi trọng tiền đồ, không thể nào lo nghĩ thay cho nhà họ Phương, trước mắt gã nóng ruột đến vậy, hẳn vì muốn sau khi nhà họ Phương cáo trạng, hai nhà Phương và Tạ so găng, lấy hối lộ của hai nhà. Hay còn ý đồ nào khác nữa?” Lâm Nhữ trầm ngâm nói.
“Không cần biết gã đang suy tính điều gì, chắc chắn sẽ không có lợi với nhà họ Phương. Những vị mỹ nhân kia vong ân phụ nghĩa phản bội chủ nhân, cho dù đoạt về cũng chẳng giữ lại được, chỉ có đường đem bán. Huynh cảm thấy, tạm thời án binh bất động, đợi sau khi thương lượng với Sùng Huy rồi hẵng ra quyết định.” Hà Lịch nói.
“Sùng Huy đã không còn là Sùng Huy mà chúng ta quen biết. Hắn là con trai nhà họ Tạ, là kẻ thù của nhà họ Phương.” Lâm Nhữ rủ mi, giọng khàn khàn. Hôm nay nàng cũng đã níu kéo, giơ tay ra hướng về phía Sùng Huy. Chỉ cần hắn nắm lấy tay nàng, dù hắn có là con trai của Tạ Thiên, là con trai của Tạ phu nhân trăm phương nghìn kế muốn lật đổ nhà họ Phương, nàng cũng tha thứ cho hắn. Nhưng hắn tuyệt tình rời đi, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng.
Gió bắc thổi ào ào, cách mành truyền đến như tiếng khóc khe khẽ nghẹn ngào, đâm đau tim người khác, muốn khóc thật lớn nhưng lại không thể.
Hà Lịch giơ tay muốn ôm nàng vào lồng, cố gắng kiềm chế, chậm rãi nói: “Huynh không tin vào lời giải thích của Lan Tôn. Sùng Huy không thể nào lại lừa dối muội, làm chuyện có lỗi với nhà họ Phương.”
Lâm Nhữ cười chua chát: “Tính toán từng đường đi nước bước chuẩn xác đến vậy. Nếu như hôm nay bức họa trên mặt quạt báu là muội, muội còn có thể tuyên bố trước mặt mọi người tuyên bố rằng mình đã tính kết thúc âm mưu này, nhưng khổ nỗi lại vẽ chân dung của hắn, liên đới đến lời tố cáo của Tạ phu nhân, không cho muội con đường nào để đi.”
“Hắn chỉ không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ đổi nữ trang của muội, sau khi muội lên đài ngắm quạt, hắn đã nói với huynh như vậy.” Hà Lịch vội nói.
“Cứ cho là thế đi, vậy chìa khóa thì sao? Phải giải thích thế nào?” Lâm Nhữ hỏi ngược Hà Lịch.
Hà Lịch há miệng rồi khép lại.
Chìa khóa các nơi trong phủ thì Uyển Sơ và Cảnh Sơ đã từng cầm, Thư cửu nương và Phương Vị cũng có. Chìa khóa phường quạt thì Phương Thành có. Nhưng chìa khóa rừng với vườn trúc tía, chỉ có hắn, Sùng Huy và Lâm Nhữ có. Tất nhiên hắn sẽ không để lộ ra ngoài, Lâm Nhữ càng không, kẻ khả nghi duy nhất chỉ có Sùng Huy.
“Còn nữa, Tạ phu nhân ủ mưu, nếu như hắn không liên quan, sao hắn lại rời đi cùng Tạ phu nhân.” Lâm Nhữ nói rất nhỏ, vừa để Hà Lịch cùng nghe và cũng vì để bản thân mình tuyệt vọng.
Hà Lịch hồi tưởng lại vẻ mặt và lời nói của Sùng Huy trước khi chuyện xảy ra, lại hồi tưởng sau khi Sùng Huy bước vào nhà họ Phương, kiên định nói: “Huynh vẫn tin tưởng hắn.”
Lâm Nhữ ngẩn người, thoáng yên lặng rồi nói: “Dù thế nào đi nữa, hôm nay hắn rời đi, thì từ nay về sau không còn dây mơ rễ má gì với nhà họ Phương nữa.”
“Nhữ lang…” Hà Lịch muốn khuyên nhưng Lâm Nhữ phất tay, quả quyết: “Không nhắc đến người này nữa, chúng ta bàn bạc xem kế tiếp nên làm thế nào thôi.”
Bình luận facebook