Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-220
Chương 220: Trong Ngoài Khốn Khó
Chương 220 : Trong ngoài khốn khó
Các người buôn quạt kêu gào muốn trả hàng, có điều đường vận chuyển quạt về xa xôi, chưa chắc sẽ trả nên cũng không quá đáng lo. Điều cần suy tính trước mắt là tiền đã mượn chỗ Triệu thị với Giang thị phải giải quyết thế nào.
Chuyện quạt báu gia truyền là trò bịp bợm không thể gạt được. Triệu Ngô Hàng và Giang Sở Trạch sẽ nhanh chóng biết tin.
Để bọn họ nghe tin từ người khác, chẳng bằng chính nàng thú nhận.
Lâm Nhữ viết thư cho hai người, nói thực cho nhau biết, bày tỏ Triệu thị và Giang thị nếu muốn đòi lại tiền cho mượn, nàng lập tức phái người trả lại. Bức thư viết cho Giang Sở Trạch thì dài hơn, nói hắn biết ngày Phương Đức Thanh qua đời, nàng mới biết được bí mật của quạt báu gia truyền nhà họ Phương, lúc ấy đã không muốn lừa gạt người đời nữa nên mới chậm chạp không mở ngày hội đặt quạt, đã suy nghĩ được cách bán quạt sau này. Nàng lại nói hắn nghe vốn định vào ngày kế vị chức gia chủ sẽ kết thúc thần thoại về quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương.
Nàng không muốn về sau lộ ra chuyện nàng là gái giả trai thì Giang Sở Trạch mới biết, dứt khoát nói thẳng chuyện nàng là con gái cho hắn nghe.
Bức phác thảo Sùng Huy vẽ nàng vẫn còn, dùng bột phấn vẩy lên sẽ hiện ra hàng chữ đó, nàng lấy bức họa với thư bỏ vào trong một ống đồng.
Hà Lịch thoáng chần chừ với chuyện nàng nói cho Giang Sở Trạch biết mình là con gái, hắn ngăn không được thì nói: “Hay là đừng gửi bức họa cho Giang đại lang.”
Lâm Nhữ biết băn khoăn của hắn, cười nói: “Giang Sở Trạch là người khẳng khái, sẽ không làm chuyện thừa dịp cháy nhà đi hôi của đâu, huynh yên tâm.”
Nàng tự tin mình sẽ không nhìn lầm người. Chợt nhớ đến Sùng Huy, đến giờ vẫn như còn mơ màng trong mộng, không tin Sùng Huy lại luôn lừa dối nàng. Nụ cười cứng ngắc, ảm đạm thất thần.
Nhà họ Tạ cho mượn phường quạt không định kỳ hạn, nay đã xé rách mặt, chắc chắn sẽ lấy lại rồi.
Không có phường quạt không có cách nào làm quạt, huống chi thanh danh quét rách, có làm quạt cũng e không bán được. Trước mặt nhà họ Phương là vách núi, sau lưng là vách đá, tiến không được lùi không xong.
Nếu như Triệu Ngô Hàng với Giang Sở Trạch không đòi lại tiền đã cho mượn, nàng có thể từ từ tính toán. Nhưng mà cục diện trước mắt của nhà họ Phương như vậy, quả thật khó lòng trông mong họ không đòi lại tiền. Dù có nghĩa khí cách mấy, cũng không thể bất chấp tiền tài mà gặp nguy hiểm.
Lúc trước đã thanh toán gần mười nghìn lượng vàng cho các nơi vận chuyển vật liệu gỗ đến. Nếu không xây phường quạt, những vật liệu gỗ đó sẽ uổng phí, tiền vốn xoay sở công cốc, huống chi không xây phường quạt sẽ không có chỗ làm quạt, chẳng lẽ gia tộc làm quạt trăm năm cứ thế rút lui khỏi ngành quạt hợp hoan?
Nay xảy ra chuyện như vậy, các hiệu buôn cung ứng tài liệu bên ngoài hẳn sẽ muốn đòi nợ, phần còn lại cộng thêm mười nghìn lượng vàng Quách Thành An đưa đến tổng cộng chỉ khoảng hai mươi nghìn lượng vàng.
Trong tay không có tiền, không bột đố gột nên hồ, làm sao có thể chống đỡ cho nhà họ Phương? Quá khó khăn!
“Thực sự không ổn, chỉ có thể bán nhà đổi nơi nhỏ hơn mà ở, đuổi bớt hạ nhân đi, chừa lại mười đến hai mươi người gì thôi.” Hà Lịch nói.
Phủ đệ nhà họ Phương có thể bán được sáu mươi nghìn lượng vàng, bỏ qua chi phí xây lại phường quạt thì phần còn lại có thể làm tiền vốn đợi thời trở lại.
Chẳng qua quyết định như vậy, nhà họ Phương thật sự rơi xuống vũng bùn, không còn mặt mũi, bên trong đã chẳng còn trọn vẹn bày ra trước mặt người đời rồi, e là các người buôn quạt càng không dám đặt quạt nhà họ Phương.
Tâm tư Cẩm Phong nhạy cảm âu sầu, sức khỏe lại yếu. Tố Tâm và Tố Vấn đột ngột mất mạng khiến chàng đau lòng không thiết sống. Nếu lại phải nhìn nhà họ Phương lụn bại, e rằng càng không thể gắng gượng được.
Phương Khương thị đã sống trong nhung lụa nhiều năm, không thể chịu khổ.
Liễu thị không có tư tưởng cả nhà đồng cam cộng khổ, lúc gió êm bể lặng còn gây sự, càng không nhắc đến giờ rối ren như này. Bà ta mà thấy bán nhà, chỉ e lại làm ầm lên đòi phân ra. Bây giờ mà phân nhà, phải chia nửa gia sản cho Phương Du Phong, dù Lâm Nhữ có ba đầu sáu tay đi nữa, cũng không còn đường nào vực lại nhà họ Phương.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, nô tỳ bẩm lại, Liễu thị ở cửa nhà trong núi Trừng Y làm ầm lên la hét đòi gặp nàng, muốn phân nhà ra.
Tuyết đọng trên mặt đất đã được quét sạch, con đường lát đá tảng ẩm ướt trơn nhẵn, không chú ý sẽ trượt ngã.
Lâm Nhữ đi rất chậm, đi một cách khó khăn.
Nhìn thấy Phương Du Phong đứng cạnh Liễu thị, rụt rè không dám đối mặt với nàng. Nàng đã biết hết thảy, lồng ngực trống rỗng, gió bắc len vào da thịt hóa thành đao sắc, từng lưỡi đao nhọn dùng hình phạt lăng trì trong lòng nàng.
“Lập tức phân nhà, chúng ta sẽ không tiếp tục nghe ngươi hoa ngôn xảo ngữ.” Liễu thị cất giọng the thé.
Ánh mắt Lâm Nhữ lướt qua Liễu thị, nhìn về phía Phương Du Phong: “Đại huynh, ý huynh thế nào?”
Phương Du Phong rũ đầu thật thấp, run giọng lúng túng: “Huynh cũng muốn phân nhà.”
“Bây giờ sao?” Lâm Nhữ nhàn nhạt hỏi.
“Phải.” Giọng của Phương Du Phong càng thấp.
Dù Hà Lịch là một người rất biết giữ bình tĩnh, cũng không nhịn được mà lộ ra nét mặt giận dữ.
“Đại lang, huynh có biết giờ mà phân nhà, nhà họ Phương sẽ không thể trở mình được? Phường quạt bị đốt, gia sản tiêu tán hết bảy tám phần, giờ bí mật của quạt báu gia truyền bị vạch trần, uy tín mất hết, Tạ phu nhân lại trở mặt, hẳn sẽ đòi lại phường quạt. Nhà họ Phương không có phường quạt để làm, sẽ không có tiền quay vòng vốn, nếu lại phân nhà ra chia gia sản làm đôi. Cho dù Nhữ lang có năng lực, cũng không thể tay trắng mà xoay chuyển được càn khôn.”
“Không thể trở mình là chuyện của các người, đâu liên quan gì đến bọn ta? Bọn ta chỉ cần cầm những thứ thuộc về mình.” Liễu thị giễu cợt, nhà họ Phương lâm vào hiểm nguy, nhưng không thể ngăn bà chất vàng bạc châu báu, trang điểm lộng lẫy, cài thoa rực rỡ trên đầu, mặc áo gấm váy xòe lấp lánh rực rỡ, xinh đẹp chói mắt.
Hà Lịch không để ý đến bà, chỉ nhìn Phương Du Phong.
Lâm Nhữ im lặng, cũng chỉ nhìn Phương Du Phong chằm chằm.
“Huynh vẫn muốn phân nhà.” Phương Du Phong cúi đầu vào ngực, vẫn không đổi lời nói.
“Phải, bọn ta muốn tiền mặt, không cần khế ước mua bán nhà hay đất đai.” Liễu thị la ầm lên, hùng hổ dọa người.
Phương Du Phong gật đầu phụ họa.
Gió bắc thổi qua rào rào, đèn lồng chập chờn ở cửa và dọc hành lang, ngọn nến bên trong lay lắt rồi đột ngột tắt, gần đó u ám, xa xa có ánh đèn yếu ớt, rường cột chạm trổ, gác thúy lầu ngọc, trong u ám làm giảm đi màu sắc, hoang vu thê lương, lụn bại vắng vẻ.
Lâm Nhữ siết chặt tay, buông ra, lại siết chặt, hít một hơi sâu cố gắng kiềm chế, không để mình quát mắng, không để mình phải nức nở.
Đây là đại huynh huyết mạch tương liên của nàng, người ngoài đạp đổ nhà họ Phương có gã theo đạp một cước.
Trong lòng nàng là cả nhà họ Phương, nhưng trong lòng bọn họ chỉ có bản thân, chỉ có lợi ích được mất của chính mình.
Sau lúc yên lặng, Lâm Nhữ chậm rãi nói: “Được, đệ đồng ý.”
“Không được, không thể phân nhà đâu.” Hà Lịch kêu lên, gấp đến độ đổi giọng.
“Biểu ca, đệ mệt rồi.” Lâm Nhữ thở dài.
Hà Lịch như bị sét đánh, cơ thể chấn động, ngơ ngác nhìn nàng, môi há ra không thể khép lại, cũng không nói ra lời nào.
Liễu thị không nghĩ đến chuyện sẽ dễ dàng như vậy, cũng ngây cả người.
Chương 220 : Trong ngoài khốn khó
Các người buôn quạt kêu gào muốn trả hàng, có điều đường vận chuyển quạt về xa xôi, chưa chắc sẽ trả nên cũng không quá đáng lo. Điều cần suy tính trước mắt là tiền đã mượn chỗ Triệu thị với Giang thị phải giải quyết thế nào.
Chuyện quạt báu gia truyền là trò bịp bợm không thể gạt được. Triệu Ngô Hàng và Giang Sở Trạch sẽ nhanh chóng biết tin.
Để bọn họ nghe tin từ người khác, chẳng bằng chính nàng thú nhận.
Lâm Nhữ viết thư cho hai người, nói thực cho nhau biết, bày tỏ Triệu thị và Giang thị nếu muốn đòi lại tiền cho mượn, nàng lập tức phái người trả lại. Bức thư viết cho Giang Sở Trạch thì dài hơn, nói hắn biết ngày Phương Đức Thanh qua đời, nàng mới biết được bí mật của quạt báu gia truyền nhà họ Phương, lúc ấy đã không muốn lừa gạt người đời nữa nên mới chậm chạp không mở ngày hội đặt quạt, đã suy nghĩ được cách bán quạt sau này. Nàng lại nói hắn nghe vốn định vào ngày kế vị chức gia chủ sẽ kết thúc thần thoại về quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương.
Nàng không muốn về sau lộ ra chuyện nàng là gái giả trai thì Giang Sở Trạch mới biết, dứt khoát nói thẳng chuyện nàng là con gái cho hắn nghe.
Bức phác thảo Sùng Huy vẽ nàng vẫn còn, dùng bột phấn vẩy lên sẽ hiện ra hàng chữ đó, nàng lấy bức họa với thư bỏ vào trong một ống đồng.
Hà Lịch thoáng chần chừ với chuyện nàng nói cho Giang Sở Trạch biết mình là con gái, hắn ngăn không được thì nói: “Hay là đừng gửi bức họa cho Giang đại lang.”
Lâm Nhữ biết băn khoăn của hắn, cười nói: “Giang Sở Trạch là người khẳng khái, sẽ không làm chuyện thừa dịp cháy nhà đi hôi của đâu, huynh yên tâm.”
Nàng tự tin mình sẽ không nhìn lầm người. Chợt nhớ đến Sùng Huy, đến giờ vẫn như còn mơ màng trong mộng, không tin Sùng Huy lại luôn lừa dối nàng. Nụ cười cứng ngắc, ảm đạm thất thần.
Nhà họ Tạ cho mượn phường quạt không định kỳ hạn, nay đã xé rách mặt, chắc chắn sẽ lấy lại rồi.
Không có phường quạt không có cách nào làm quạt, huống chi thanh danh quét rách, có làm quạt cũng e không bán được. Trước mặt nhà họ Phương là vách núi, sau lưng là vách đá, tiến không được lùi không xong.
Nếu như Triệu Ngô Hàng với Giang Sở Trạch không đòi lại tiền đã cho mượn, nàng có thể từ từ tính toán. Nhưng mà cục diện trước mắt của nhà họ Phương như vậy, quả thật khó lòng trông mong họ không đòi lại tiền. Dù có nghĩa khí cách mấy, cũng không thể bất chấp tiền tài mà gặp nguy hiểm.
Lúc trước đã thanh toán gần mười nghìn lượng vàng cho các nơi vận chuyển vật liệu gỗ đến. Nếu không xây phường quạt, những vật liệu gỗ đó sẽ uổng phí, tiền vốn xoay sở công cốc, huống chi không xây phường quạt sẽ không có chỗ làm quạt, chẳng lẽ gia tộc làm quạt trăm năm cứ thế rút lui khỏi ngành quạt hợp hoan?
Nay xảy ra chuyện như vậy, các hiệu buôn cung ứng tài liệu bên ngoài hẳn sẽ muốn đòi nợ, phần còn lại cộng thêm mười nghìn lượng vàng Quách Thành An đưa đến tổng cộng chỉ khoảng hai mươi nghìn lượng vàng.
Trong tay không có tiền, không bột đố gột nên hồ, làm sao có thể chống đỡ cho nhà họ Phương? Quá khó khăn!
“Thực sự không ổn, chỉ có thể bán nhà đổi nơi nhỏ hơn mà ở, đuổi bớt hạ nhân đi, chừa lại mười đến hai mươi người gì thôi.” Hà Lịch nói.
Phủ đệ nhà họ Phương có thể bán được sáu mươi nghìn lượng vàng, bỏ qua chi phí xây lại phường quạt thì phần còn lại có thể làm tiền vốn đợi thời trở lại.
Chẳng qua quyết định như vậy, nhà họ Phương thật sự rơi xuống vũng bùn, không còn mặt mũi, bên trong đã chẳng còn trọn vẹn bày ra trước mặt người đời rồi, e là các người buôn quạt càng không dám đặt quạt nhà họ Phương.
Tâm tư Cẩm Phong nhạy cảm âu sầu, sức khỏe lại yếu. Tố Tâm và Tố Vấn đột ngột mất mạng khiến chàng đau lòng không thiết sống. Nếu lại phải nhìn nhà họ Phương lụn bại, e rằng càng không thể gắng gượng được.
Phương Khương thị đã sống trong nhung lụa nhiều năm, không thể chịu khổ.
Liễu thị không có tư tưởng cả nhà đồng cam cộng khổ, lúc gió êm bể lặng còn gây sự, càng không nhắc đến giờ rối ren như này. Bà ta mà thấy bán nhà, chỉ e lại làm ầm lên đòi phân ra. Bây giờ mà phân nhà, phải chia nửa gia sản cho Phương Du Phong, dù Lâm Nhữ có ba đầu sáu tay đi nữa, cũng không còn đường nào vực lại nhà họ Phương.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, nô tỳ bẩm lại, Liễu thị ở cửa nhà trong núi Trừng Y làm ầm lên la hét đòi gặp nàng, muốn phân nhà ra.
Tuyết đọng trên mặt đất đã được quét sạch, con đường lát đá tảng ẩm ướt trơn nhẵn, không chú ý sẽ trượt ngã.
Lâm Nhữ đi rất chậm, đi một cách khó khăn.
Nhìn thấy Phương Du Phong đứng cạnh Liễu thị, rụt rè không dám đối mặt với nàng. Nàng đã biết hết thảy, lồng ngực trống rỗng, gió bắc len vào da thịt hóa thành đao sắc, từng lưỡi đao nhọn dùng hình phạt lăng trì trong lòng nàng.
“Lập tức phân nhà, chúng ta sẽ không tiếp tục nghe ngươi hoa ngôn xảo ngữ.” Liễu thị cất giọng the thé.
Ánh mắt Lâm Nhữ lướt qua Liễu thị, nhìn về phía Phương Du Phong: “Đại huynh, ý huynh thế nào?”
Phương Du Phong rũ đầu thật thấp, run giọng lúng túng: “Huynh cũng muốn phân nhà.”
“Bây giờ sao?” Lâm Nhữ nhàn nhạt hỏi.
“Phải.” Giọng của Phương Du Phong càng thấp.
Dù Hà Lịch là một người rất biết giữ bình tĩnh, cũng không nhịn được mà lộ ra nét mặt giận dữ.
“Đại lang, huynh có biết giờ mà phân nhà, nhà họ Phương sẽ không thể trở mình được? Phường quạt bị đốt, gia sản tiêu tán hết bảy tám phần, giờ bí mật của quạt báu gia truyền bị vạch trần, uy tín mất hết, Tạ phu nhân lại trở mặt, hẳn sẽ đòi lại phường quạt. Nhà họ Phương không có phường quạt để làm, sẽ không có tiền quay vòng vốn, nếu lại phân nhà ra chia gia sản làm đôi. Cho dù Nhữ lang có năng lực, cũng không thể tay trắng mà xoay chuyển được càn khôn.”
“Không thể trở mình là chuyện của các người, đâu liên quan gì đến bọn ta? Bọn ta chỉ cần cầm những thứ thuộc về mình.” Liễu thị giễu cợt, nhà họ Phương lâm vào hiểm nguy, nhưng không thể ngăn bà chất vàng bạc châu báu, trang điểm lộng lẫy, cài thoa rực rỡ trên đầu, mặc áo gấm váy xòe lấp lánh rực rỡ, xinh đẹp chói mắt.
Hà Lịch không để ý đến bà, chỉ nhìn Phương Du Phong.
Lâm Nhữ im lặng, cũng chỉ nhìn Phương Du Phong chằm chằm.
“Huynh vẫn muốn phân nhà.” Phương Du Phong cúi đầu vào ngực, vẫn không đổi lời nói.
“Phải, bọn ta muốn tiền mặt, không cần khế ước mua bán nhà hay đất đai.” Liễu thị la ầm lên, hùng hổ dọa người.
Phương Du Phong gật đầu phụ họa.
Gió bắc thổi qua rào rào, đèn lồng chập chờn ở cửa và dọc hành lang, ngọn nến bên trong lay lắt rồi đột ngột tắt, gần đó u ám, xa xa có ánh đèn yếu ớt, rường cột chạm trổ, gác thúy lầu ngọc, trong u ám làm giảm đi màu sắc, hoang vu thê lương, lụn bại vắng vẻ.
Lâm Nhữ siết chặt tay, buông ra, lại siết chặt, hít một hơi sâu cố gắng kiềm chế, không để mình quát mắng, không để mình phải nức nở.
Đây là đại huynh huyết mạch tương liên của nàng, người ngoài đạp đổ nhà họ Phương có gã theo đạp một cước.
Trong lòng nàng là cả nhà họ Phương, nhưng trong lòng bọn họ chỉ có bản thân, chỉ có lợi ích được mất của chính mình.
Sau lúc yên lặng, Lâm Nhữ chậm rãi nói: “Được, đệ đồng ý.”
“Không được, không thể phân nhà đâu.” Hà Lịch kêu lên, gấp đến độ đổi giọng.
“Biểu ca, đệ mệt rồi.” Lâm Nhữ thở dài.
Hà Lịch như bị sét đánh, cơ thể chấn động, ngơ ngác nhìn nàng, môi há ra không thể khép lại, cũng không nói ra lời nào.
Liễu thị không nghĩ đến chuyện sẽ dễ dàng như vậy, cũng ngây cả người.
Bình luận facebook