Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-233
Chương 233: Không Rõ Hướng Đi
Chương 233 : Không rõ hướng đi
Chiều nay, chuyện Lan Tôn suýt chút nữa bị Tạ Vận Hưng cưỡng bức và hiện đang bị giam ở phòng chứa củi đã truyền đến tai Lâm Nhữ.
“Tạ phu nhân cũng là đàn bà, sao lại dung túng Tạ Vận Hưng làm ra chuyện như vậy!” Lâm Nhữ giận tím mặt, không thể tha thứ cho chuyện ác nhường này, giờ muốn đến Tạ phủ đòi người, lại sợ Tạ phu nhân không muốn thả còn phải miệng lưỡi một phen, hoặc kéo dài thời gian, chỉ sợ Lan Tôn chịu khổ. Nàng thoáng trầm ngâm, quyết định cáo lên phủ nha.
“Không biết Lâm Nguyên đang mưu đồ chuyện gì, giờ mà ra cáo, liệu có rơi vào cạm bẫy hay không?” Hà Lịch hơi băn khoăn.
“Không lo được nhiều như vậy. Nếu không sớm đòi lại Lan Tôn, thương tích của Tạ Vận Hưng khỏi rồi không biết sẽ hành hạ cô ấy thế nào.” Lâm Nhữ nói, mang theo khế ước bán thân của những mỹ nhân kia vội ra khỏi cửa.
Lâm Nguyên chờ nhà họ Phương cáo trạng muốn mòn mắt. Nghe nói Lâm Nhữ cáo, vui mừng cực kì, cũng chẳng để ý đến chuyện gần tới giao thừa, giờ thăng đường ngay, nhận đơn kiện, lập tức sai người đến Tạ phủ mang Tạ phu nhân và một đám mỹ nhân đến.
Thân là bị cáo nhưng Tạ phu nhân chẳng mảy may hoảng sợ. Áo tay rộng màu đỏ dệt thoi thêu gấm hoa nhiều màu, váy đầm dài dùng chỉ vàng thêu hình lông chim công, xinh đẹp mà không dung tục, lộng lẫy sang trọng hoa lệ. Mặt mày tinh xảo, cử chỉ ung dung, thấy Lâm Nguyên ở công đường nhưng không quỳ xuống, chỉ khép vạt áo cúi người hành lễ.
Lâm Nguyên nhìn thẳng, trong lòng thầm tán thưởng không dứt.
Nếu trẻ lại hai mươi tuổi thì mặt mày còn xinh đẹp hơn cả Lâm Nhữ. Không ngờ đến thành Nhuận Châu lại nhiều mỹ nhân như vậy, phải cố gắng lắm mới rời mắt đi nhìn về phía các mỹ nhân kia. Vừa nhìn chợt thấy thất vọng.
Hôm đó lúc những người này lên đài ngắm quạt, chỉ cảm thấy một vườn xuân sắc đập vào mặt. Hôm nay bình tĩnh quan sát, lại có châu ngọc như Lâm Nhữ với Tạ phu nhân ở bên, những vị mỹ nhân này tuy có đẹp thật, nhưng lại không thể khiến người ta vừa nhìn đã điên đảo thần hồn. Cho dù có đoạt bọn họ về, e là cũng không đánh động được quan trên.
Gã không cam lòng, hỏi Lâm Nhữ: “Người nhà ngươi bị dẫn đi đều ở đây cả chứ?”
Lâm Nhữ đang quan sát Lan Tôn. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đối phương xương gò má cao mắt sâu, gương mặt vàng vọt, không hề có vẻ xinh đẹp tuyệt trần như ngày đó ở vườn trúc tía. Nhìn thấy Lan Tôn mặt đầy nước mắt, đau khổ thê lương, Lâm Nhữ than thở trong lòng, nàng quan sát từng người rồi nói: “Còn thiếu hai người, Tạ Sùng Huy với Mai nương.”
“Mai nương bỏ trốn, nhà họ Tạ đồng ý bồi thường tiền. Tạ Sùng Huy là con trai nhà họ Tạ, ngày đó lúc nhà họ Phương mua người không có phụ mẫu của nó kí tên đồng ý nên tờ khế ước bán thân đó không tính.” Tạ phu nhân nhàn nhạt nói.
Lúc dẫn các mỹ nhân đi đã hứa hen sẽ lấy lại khế ước bán thân của bọn họ từ tay nhà họ Phương, nhưng bà lại không hề làm thế, chỉ nhắc đến Sùng Huy.
Đám mỹ nhân đồng loạt biến sắc mặt, run rẩy cuộn người lại.
Nghĩ mấy mỹ nhân này chẳng có ích gì, Lâm Nuyên bớt hứng thú, nhớ đến nhờ vả của Quách Thành An, gã đập kinh đường mộc (1), lớn tiếng nói: “Hạ nô nhà họ Phương phải trả lại cho nhà họ Phương. Tạ Dương thị lén bắt hạ nô nhà người khác, vi phạm luật lệ, người đâu, bắt Tạ Dương thị lại thẩm án sau.”
(1) Kinh đường mộc là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, thường vừa tay người cầm, được dùng để quan huyện lấy lại thế chủ động khi hai bên đang tranh tụng ồn ào náo loạn bên dưới công đường. Chức tước khác nhau thì danh xưng cụ thể của kinh đường mộc sử dụng cũng sẽ khác. Kinh đường mộc của hoàng đế gọi là “chấn sơn hà”, tể tướng là “tá triều cương”, tướng quân võ quan các cấp là “kinh hổ đảm”, chỉ có quan viên phổ thông cấp dưới sử dụng gọi là “kinh đường mộc”.
Bắt giam!
Ánh mắt Lâm Nhữ lóe lóe.
Tạ phu nhân dửng dưng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, lấy trong ống tay áo ra một cái bao nhỏ, đến gần công án đặt lên trên.
Lâm Nguyên mở ra xem, vui mừng đến mức cặp mắt sáng rực, chòm râu dê run lên, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Ngân phiếu mười nghìn lượng vàng.
Số tiền lớn thật.
Mười nghìn xâu tiền của Quách Thành An thật không đáng để nhắc đến, chuyện Quách Thành An nhờ vả tất nhiên không làm.
Lúc này gã đổi lời nói.
“Nhà họ Phương không có đức, Tạ Dương thị gặp chuyện bất bình, mọi chuyện gây nên đều có nguyên nhân, không cần bắt giam thẩm án lại. Khế ước bán thân của Tạ Sùng Huy không có phụ mẫu kí tên nên không được tính.”
“Đại nhân nói chí phải.” Lâm Nhữ nhìn thấy biến hóa trước sau của Lâm Nguyên, biết rõ trong cái bao nhỏ đó là tiền hối lộ. Nhà họ Phương vốn cũng chẳng muốn đòi lại Sùng Huy. Nàng biết lắng nghe, nên nói: “Không tính khế ước bán thân, nhưng lúc ấy nhà họ Phương đã bỏ tiền mua Tạ Sùng Huy, mong nhà họ Tạ trả lại.”
“Bao nhiêu? Mời ngươi nói.” Tạ phu nhân ngạo mạn nói.
“Mười nghìn lượng vàng.” Lâm Nhữ ung dung nói.
Lâm Nguyên trố mắt.
Tạ phu nhân cười khẽ, phủi phủi tay áo: “Phương nhị lang cũng thật biết nói đùa. Mười nghìn lượng vàng có thể mua được hàng nghìn hàng vạn hạ nô.”
Lâm Nhữ kéo dài giọng ngâm nga: “Hóa ra thiếu gia nhà họ Tạ cũng chỉ là một hạ nô. Trong lòng Tạ phu nhân con trai lại không đáng giá bằng mười nghìn lượng vàng.”
Vẻ mặt ung dung bình tĩnh của Tạ phu nhân nứt nẻ.
Lâm Nguyên trố mắt, sớm đã biết miệng lưỡi của Lâm Nhữ sắc bén, giờ càng thêm hiểu rõ, bả vai không tự chủ mà rụt lại, ngón tay cầm ngân phiếu trên công án hơi nóng, giống như đang cầm một cục sắt được nung đỏ. Nếu Lâm Nhữ không thuận theo không bỏ qua, số tiền này e là gã không giữ được. May mà nàng không truy cứu chỉ đòi tiền chuộc, hai đầu quả cân thì nhà họ Phương chiếm lí, không thể cứ nghe theo Tạ phu nhân được, lúc này gã dùng miệng lưỡi nhà quan mà nói: “Lời của Phương Lâm Nhữ cũng có lí, nhà họ Tạ là vọng tộc trong thành Nhuận Châu, con trai độc nhất nhà họ Tạ tất nhiên giá trị mười nghìn lượng vàng rồi. Tạ phu nhân, bà thấy có đúng không?”
Tạ phu nhân cắn răng, dù nhà họ Tạ rất dễ lấy ra mười nghìn lượng vàng nhưng bà không muốn. Lúc này mà cho tiền nhà họ Phương, chẳng khác nào giúp Lâm Nhữ khôi phục nhà họ Phương. Tâm tư bà vòng vo, vốn cũng không muốn trả lại Lan Tôn cho nhà họ Phương mà giữ lại để Tạ Vận Hưng trút giận, lung lạc Tạ Vận Hưng. Bà đổi chủ ý, chỉ về Lan Tôn nói: “Cô ta đã làm người của ta bị thương nặng, nếu Phương nhị lang muốn dẫn đi, cũng phải bồi thường tiền chữa trị mười nghìn lượng vàng cho người nhà họ Tạ.”
Lâm Nguyên há to miệng, cằm cũng muốn rớt.
Thân là chủ quan sẽ không nói gì, gã nhìn về phía Lâm Nhữ.
“Có thể, cứ theo lời Tạ phu nhân. Như vậy, nhà họ Tạ trả tiền chuộc, nhà họ Phương trả tiền thuốc men. Sòng phẳng.” Lâm Nhữ nhàn nhạt nói.
Đòi hỏi nhiều, ý của nàng cũng không phải đòi tiền, mà là đề ra một điều kiện khiến Tạ phu nhân không thể nào tiếp nhận, lại bàn đến những chuyện khác, Tạ phu nhân sẽ dễ ăn nói hơn nhiều, tốt lắm.
Hai bên kí giấy cam kết.
Ra khỏi phủ nha, Lan Tôn khàn khàn nói: “Đa tạ nhị lang!”
“Không đáng gì. Cô giúp ta chữa khỏi thương tích của biểu ca ta, lại đưa đến đơn thuốc giải cứu mạng huynh ấy, ta phải làm thế.” Lâm Nhữ không để ý, từ trong ngực lấy ra khế ước bán thân, phân phát cho từng người, bao gồm cả Lan Tôn: “Lời ta cam kết sẽ không thay đổi, mối thù diệt môn của cô, ta sẽ không tiếc giá nào giúp cô báo. Tạ Vận Hưng hẳn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ nào. Ta sẽ sắp xếp người đưa các cô ai về nhà nấy, cô theo họ rời khỏi thành Nhuận Châu đi, đi càng xa càng tốt, chớ để ông ta tìm ra.”
“Nhị lang!” Lan Tôn đau khổ khóc lóc.
Lâm Nhữ không những không truy cứu trách nhiệm các nàng phản bội chủ nhân, còn sắp xếp thỏa đáng đưa họ về nhà, so sánh với Tạ phu nhân cay nghiệt, sự ích kỉ của cá nhân thật không có chỗ dung thân.
Mấy đứa nhỏ nghe nói có thể về nhà, không hiểu gì cả chỉ vỗ tay vui mừng kêu to.
Mấy người lớn đồng loạt khóc lên.
Cho dù không rõ chuyện đối nhân xử thế nhưng cũng hiểu ít nhiều. Bằng không thì lúc ấy sẽ không sợ Lâm Nhữ mang theo khế ước bán thân lôi các nàng về nhà họ Phương hành hạ, khi Tạ phu nhân hứa hẹn giữ họ ở lại nhà họ Tạ mới theo Tạ phu nhân rời khỏi vườn trúc tía.
Lan Tôn rơi lệ một lúc rồi mím môi nói: “Lấy giấy bút cho tôi.” Nàng viết đơn thuốc chính nguyên sinh cốt cao đưa cho Lâm Nhữ: “Vết thương của Hà đại lang hẳn là đã ổn, để phòng ngừa lỡ như, tôi viết toa thuốc này cho nhị lang.”
Đám mỹ nhân lên xe ngựa, xe ngựa đi xa rồi, chân mày Lâm Nhữ hơi cau lại, mãi không thu lại ánh mắt.
“Sao thế?” Hà Lịch hỏi với vẻ không hiểu.
Đứng ở đầu gió rất lạnh. Lâm Nhữ cất bước, miệng nói: “Biểu ca, huynh có thấy lạ không…”
Nghe qua, Mai nương giả bộ phụ họa, muốn theo Tạ phu nhân rời khỏi vườn trúc tía sau đó báo tin cho nhà họ Phương. Mai nương cũng đã thật sự trốn ra khỏi Tạ phủ rồi, nhưng vì sao không đến nhà họ Phương báo tin?
Danh tiếng của nhà họ Phương ở bên ngoài lẫy lừng, Mai nương tìm đại một ai đó cũng có thể hỏi thăm được vị trí của Phương phủ.
Chương 233 : Không rõ hướng đi
Chiều nay, chuyện Lan Tôn suýt chút nữa bị Tạ Vận Hưng cưỡng bức và hiện đang bị giam ở phòng chứa củi đã truyền đến tai Lâm Nhữ.
“Tạ phu nhân cũng là đàn bà, sao lại dung túng Tạ Vận Hưng làm ra chuyện như vậy!” Lâm Nhữ giận tím mặt, không thể tha thứ cho chuyện ác nhường này, giờ muốn đến Tạ phủ đòi người, lại sợ Tạ phu nhân không muốn thả còn phải miệng lưỡi một phen, hoặc kéo dài thời gian, chỉ sợ Lan Tôn chịu khổ. Nàng thoáng trầm ngâm, quyết định cáo lên phủ nha.
“Không biết Lâm Nguyên đang mưu đồ chuyện gì, giờ mà ra cáo, liệu có rơi vào cạm bẫy hay không?” Hà Lịch hơi băn khoăn.
“Không lo được nhiều như vậy. Nếu không sớm đòi lại Lan Tôn, thương tích của Tạ Vận Hưng khỏi rồi không biết sẽ hành hạ cô ấy thế nào.” Lâm Nhữ nói, mang theo khế ước bán thân của những mỹ nhân kia vội ra khỏi cửa.
Lâm Nguyên chờ nhà họ Phương cáo trạng muốn mòn mắt. Nghe nói Lâm Nhữ cáo, vui mừng cực kì, cũng chẳng để ý đến chuyện gần tới giao thừa, giờ thăng đường ngay, nhận đơn kiện, lập tức sai người đến Tạ phủ mang Tạ phu nhân và một đám mỹ nhân đến.
Thân là bị cáo nhưng Tạ phu nhân chẳng mảy may hoảng sợ. Áo tay rộng màu đỏ dệt thoi thêu gấm hoa nhiều màu, váy đầm dài dùng chỉ vàng thêu hình lông chim công, xinh đẹp mà không dung tục, lộng lẫy sang trọng hoa lệ. Mặt mày tinh xảo, cử chỉ ung dung, thấy Lâm Nguyên ở công đường nhưng không quỳ xuống, chỉ khép vạt áo cúi người hành lễ.
Lâm Nguyên nhìn thẳng, trong lòng thầm tán thưởng không dứt.
Nếu trẻ lại hai mươi tuổi thì mặt mày còn xinh đẹp hơn cả Lâm Nhữ. Không ngờ đến thành Nhuận Châu lại nhiều mỹ nhân như vậy, phải cố gắng lắm mới rời mắt đi nhìn về phía các mỹ nhân kia. Vừa nhìn chợt thấy thất vọng.
Hôm đó lúc những người này lên đài ngắm quạt, chỉ cảm thấy một vườn xuân sắc đập vào mặt. Hôm nay bình tĩnh quan sát, lại có châu ngọc như Lâm Nhữ với Tạ phu nhân ở bên, những vị mỹ nhân này tuy có đẹp thật, nhưng lại không thể khiến người ta vừa nhìn đã điên đảo thần hồn. Cho dù có đoạt bọn họ về, e là cũng không đánh động được quan trên.
Gã không cam lòng, hỏi Lâm Nhữ: “Người nhà ngươi bị dẫn đi đều ở đây cả chứ?”
Lâm Nhữ đang quan sát Lan Tôn. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đối phương xương gò má cao mắt sâu, gương mặt vàng vọt, không hề có vẻ xinh đẹp tuyệt trần như ngày đó ở vườn trúc tía. Nhìn thấy Lan Tôn mặt đầy nước mắt, đau khổ thê lương, Lâm Nhữ than thở trong lòng, nàng quan sát từng người rồi nói: “Còn thiếu hai người, Tạ Sùng Huy với Mai nương.”
“Mai nương bỏ trốn, nhà họ Tạ đồng ý bồi thường tiền. Tạ Sùng Huy là con trai nhà họ Tạ, ngày đó lúc nhà họ Phương mua người không có phụ mẫu của nó kí tên đồng ý nên tờ khế ước bán thân đó không tính.” Tạ phu nhân nhàn nhạt nói.
Lúc dẫn các mỹ nhân đi đã hứa hen sẽ lấy lại khế ước bán thân của bọn họ từ tay nhà họ Phương, nhưng bà lại không hề làm thế, chỉ nhắc đến Sùng Huy.
Đám mỹ nhân đồng loạt biến sắc mặt, run rẩy cuộn người lại.
Nghĩ mấy mỹ nhân này chẳng có ích gì, Lâm Nuyên bớt hứng thú, nhớ đến nhờ vả của Quách Thành An, gã đập kinh đường mộc (1), lớn tiếng nói: “Hạ nô nhà họ Phương phải trả lại cho nhà họ Phương. Tạ Dương thị lén bắt hạ nô nhà người khác, vi phạm luật lệ, người đâu, bắt Tạ Dương thị lại thẩm án sau.”
(1) Kinh đường mộc là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, thường vừa tay người cầm, được dùng để quan huyện lấy lại thế chủ động khi hai bên đang tranh tụng ồn ào náo loạn bên dưới công đường. Chức tước khác nhau thì danh xưng cụ thể của kinh đường mộc sử dụng cũng sẽ khác. Kinh đường mộc của hoàng đế gọi là “chấn sơn hà”, tể tướng là “tá triều cương”, tướng quân võ quan các cấp là “kinh hổ đảm”, chỉ có quan viên phổ thông cấp dưới sử dụng gọi là “kinh đường mộc”.
Bắt giam!
Ánh mắt Lâm Nhữ lóe lóe.
Tạ phu nhân dửng dưng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, lấy trong ống tay áo ra một cái bao nhỏ, đến gần công án đặt lên trên.
Lâm Nguyên mở ra xem, vui mừng đến mức cặp mắt sáng rực, chòm râu dê run lên, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Ngân phiếu mười nghìn lượng vàng.
Số tiền lớn thật.
Mười nghìn xâu tiền của Quách Thành An thật không đáng để nhắc đến, chuyện Quách Thành An nhờ vả tất nhiên không làm.
Lúc này gã đổi lời nói.
“Nhà họ Phương không có đức, Tạ Dương thị gặp chuyện bất bình, mọi chuyện gây nên đều có nguyên nhân, không cần bắt giam thẩm án lại. Khế ước bán thân của Tạ Sùng Huy không có phụ mẫu kí tên nên không được tính.”
“Đại nhân nói chí phải.” Lâm Nhữ nhìn thấy biến hóa trước sau của Lâm Nguyên, biết rõ trong cái bao nhỏ đó là tiền hối lộ. Nhà họ Phương vốn cũng chẳng muốn đòi lại Sùng Huy. Nàng biết lắng nghe, nên nói: “Không tính khế ước bán thân, nhưng lúc ấy nhà họ Phương đã bỏ tiền mua Tạ Sùng Huy, mong nhà họ Tạ trả lại.”
“Bao nhiêu? Mời ngươi nói.” Tạ phu nhân ngạo mạn nói.
“Mười nghìn lượng vàng.” Lâm Nhữ ung dung nói.
Lâm Nguyên trố mắt.
Tạ phu nhân cười khẽ, phủi phủi tay áo: “Phương nhị lang cũng thật biết nói đùa. Mười nghìn lượng vàng có thể mua được hàng nghìn hàng vạn hạ nô.”
Lâm Nhữ kéo dài giọng ngâm nga: “Hóa ra thiếu gia nhà họ Tạ cũng chỉ là một hạ nô. Trong lòng Tạ phu nhân con trai lại không đáng giá bằng mười nghìn lượng vàng.”
Vẻ mặt ung dung bình tĩnh của Tạ phu nhân nứt nẻ.
Lâm Nguyên trố mắt, sớm đã biết miệng lưỡi của Lâm Nhữ sắc bén, giờ càng thêm hiểu rõ, bả vai không tự chủ mà rụt lại, ngón tay cầm ngân phiếu trên công án hơi nóng, giống như đang cầm một cục sắt được nung đỏ. Nếu Lâm Nhữ không thuận theo không bỏ qua, số tiền này e là gã không giữ được. May mà nàng không truy cứu chỉ đòi tiền chuộc, hai đầu quả cân thì nhà họ Phương chiếm lí, không thể cứ nghe theo Tạ phu nhân được, lúc này gã dùng miệng lưỡi nhà quan mà nói: “Lời của Phương Lâm Nhữ cũng có lí, nhà họ Tạ là vọng tộc trong thành Nhuận Châu, con trai độc nhất nhà họ Tạ tất nhiên giá trị mười nghìn lượng vàng rồi. Tạ phu nhân, bà thấy có đúng không?”
Tạ phu nhân cắn răng, dù nhà họ Tạ rất dễ lấy ra mười nghìn lượng vàng nhưng bà không muốn. Lúc này mà cho tiền nhà họ Phương, chẳng khác nào giúp Lâm Nhữ khôi phục nhà họ Phương. Tâm tư bà vòng vo, vốn cũng không muốn trả lại Lan Tôn cho nhà họ Phương mà giữ lại để Tạ Vận Hưng trút giận, lung lạc Tạ Vận Hưng. Bà đổi chủ ý, chỉ về Lan Tôn nói: “Cô ta đã làm người của ta bị thương nặng, nếu Phương nhị lang muốn dẫn đi, cũng phải bồi thường tiền chữa trị mười nghìn lượng vàng cho người nhà họ Tạ.”
Lâm Nguyên há to miệng, cằm cũng muốn rớt.
Thân là chủ quan sẽ không nói gì, gã nhìn về phía Lâm Nhữ.
“Có thể, cứ theo lời Tạ phu nhân. Như vậy, nhà họ Tạ trả tiền chuộc, nhà họ Phương trả tiền thuốc men. Sòng phẳng.” Lâm Nhữ nhàn nhạt nói.
Đòi hỏi nhiều, ý của nàng cũng không phải đòi tiền, mà là đề ra một điều kiện khiến Tạ phu nhân không thể nào tiếp nhận, lại bàn đến những chuyện khác, Tạ phu nhân sẽ dễ ăn nói hơn nhiều, tốt lắm.
Hai bên kí giấy cam kết.
Ra khỏi phủ nha, Lan Tôn khàn khàn nói: “Đa tạ nhị lang!”
“Không đáng gì. Cô giúp ta chữa khỏi thương tích của biểu ca ta, lại đưa đến đơn thuốc giải cứu mạng huynh ấy, ta phải làm thế.” Lâm Nhữ không để ý, từ trong ngực lấy ra khế ước bán thân, phân phát cho từng người, bao gồm cả Lan Tôn: “Lời ta cam kết sẽ không thay đổi, mối thù diệt môn của cô, ta sẽ không tiếc giá nào giúp cô báo. Tạ Vận Hưng hẳn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ nào. Ta sẽ sắp xếp người đưa các cô ai về nhà nấy, cô theo họ rời khỏi thành Nhuận Châu đi, đi càng xa càng tốt, chớ để ông ta tìm ra.”
“Nhị lang!” Lan Tôn đau khổ khóc lóc.
Lâm Nhữ không những không truy cứu trách nhiệm các nàng phản bội chủ nhân, còn sắp xếp thỏa đáng đưa họ về nhà, so sánh với Tạ phu nhân cay nghiệt, sự ích kỉ của cá nhân thật không có chỗ dung thân.
Mấy đứa nhỏ nghe nói có thể về nhà, không hiểu gì cả chỉ vỗ tay vui mừng kêu to.
Mấy người lớn đồng loạt khóc lên.
Cho dù không rõ chuyện đối nhân xử thế nhưng cũng hiểu ít nhiều. Bằng không thì lúc ấy sẽ không sợ Lâm Nhữ mang theo khế ước bán thân lôi các nàng về nhà họ Phương hành hạ, khi Tạ phu nhân hứa hẹn giữ họ ở lại nhà họ Tạ mới theo Tạ phu nhân rời khỏi vườn trúc tía.
Lan Tôn rơi lệ một lúc rồi mím môi nói: “Lấy giấy bút cho tôi.” Nàng viết đơn thuốc chính nguyên sinh cốt cao đưa cho Lâm Nhữ: “Vết thương của Hà đại lang hẳn là đã ổn, để phòng ngừa lỡ như, tôi viết toa thuốc này cho nhị lang.”
Đám mỹ nhân lên xe ngựa, xe ngựa đi xa rồi, chân mày Lâm Nhữ hơi cau lại, mãi không thu lại ánh mắt.
“Sao thế?” Hà Lịch hỏi với vẻ không hiểu.
Đứng ở đầu gió rất lạnh. Lâm Nhữ cất bước, miệng nói: “Biểu ca, huynh có thấy lạ không…”
Nghe qua, Mai nương giả bộ phụ họa, muốn theo Tạ phu nhân rời khỏi vườn trúc tía sau đó báo tin cho nhà họ Phương. Mai nương cũng đã thật sự trốn ra khỏi Tạ phủ rồi, nhưng vì sao không đến nhà họ Phương báo tin?
Danh tiếng của nhà họ Phương ở bên ngoài lẫy lừng, Mai nương tìm đại một ai đó cũng có thể hỏi thăm được vị trí của Phương phủ.