Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-247
Chương 247: Khác Biệt Giữa Thê Và Thiếp
Chương 247 : Khác biệt giữa thê và thiếp
Phương Du Phong hối hận vì đã ép Lâm Nhữ phân nhà. Gã nói muốn trả lại tiền cho Lâm Nhữ, không phân nhà nữa, trước hết giúp Lâm Nhữ vượt qua ải khó, đợi đến khi Lâm Nhữ ổn định lại tình hình thì lấy vốn ra, sau đó gã sẽ mở cửa hàng đồ sứ. Liễu thị nghe thế giận dữ cực kì, mắng gã muốn bùng lỗ tai không dám nhắc lại nữa, tiền đã giao cho Liễu thị không lấy về được, thậm chí hôm trước gã ưng ý một cửa hàng không tồi, Liễu thị cũng không chịu đưa tiền để mua.
Ban đầu, Song Thụy và Song Phúc phụ giúp gã, về sau thấy gã không thể mở cửa hàng được, bị Liễu thị gây khó khăn cực kì nên mất hết ý chí, muốn về nhà họ Phương nhưng không về được. Cái nhà của Hà Dư với Phương Hương Văn này đối với họ mà nói giống như khách xá vậy, không ở nổi. Lúc Phương Du Phong không bắt họ hầu hạ thì họ ra ngoài đi dạo, đi cả một ngày cũng không về. Bản thân Phương Du Phong cũng không ở nổi nên tất nhiên sẽ không trách cứ họ. Giờ bên cạnh không có ai, có phiền lòng cũng không ai lắng nghe nên Phương Du Phong buồn bực ra khỏi cửa.
Ra khỏi cửa một đoạn thì gặp Hà Khương thị đang bước đi tập tễnh.
Chuyện Phương Hương Văn dùng tiền của Phương Du Phong hối lộ Lâm Nguyên tất nhiên không đề cập, vừa rồi chỉ nghe Hà Khương thị trộm ôm đứa trẻ ra ép nhà họ Phương thôi kiện. Trong lòng Phương Du Phong trách cứ Hà Khương thị ám toán nhà họ Phương nên không thèm chào hỏi bà, ngẩng đầu tự ý lướt qua bà.
Hà Khương thị vào phường Cát An, nhìn xa xa chỗ tòa nhà kia. Bà vốn đã quên những đánh đập mắng chửi của Hà Dư ngày đó. Giờ chợt nhớ lại, đôi chân bà run rẩy, không dám bước về phía trước. Sự thờ ơ của Phương Du Phong bà thấy cả, suy nghĩ ở tòa nhà đó giờ có cả Liễu thị, càng thêm rụt rè, nhấc bước cũng khó khăn, nhưng nếu không tìm Hà Dư thì bà không còn chỗ để đi.
Nước mắt dầm dề vạt áo, mỗi bước thật khó nhọc.
Hà Dư thấy Phương Du Phong đi rồi, nói chuyện không kiêng dè nữa, lại nịnh nọt Liễu thị mấy câu, đập bàn một cái, dõng dạc: “Nhạc mẫu đại nhân vất vả có công với nhà họ Phương, nhịn nhục mười mấy năm, lại rơi vào tình cảnh dẫn theo nội huynh (1) sống trong nhà nhỏ, độc phụ kia cao cao tại thượng chiếm vị trí chính thất phu nhân cùng nhà lớn họ Phương. Nhạc mẫu, người phải đi đòi công bằng cho mình.”
(1) Nội huynh: anh vợ.
“Đòi công bằng?” Liễu thị kinh ngạc, đã phân nhà rồi, Lâm Nhữ cũng không giấu diếm lừa gạt, mỗi bên được phân nửa gia sản, còn muốn đòi công bằng gì nữa.
“Mẫu thân thủ tiết mười mấy năm vì nhà họ Phương, phải đòi nhà họ Phương bồi thường mới phải.” Hà Dư nói lời đanh thép.
“Bồi thường?” Liễu thị trợn tròn mắt, cái lí lẽ moi móc từ đâu ra này cả bà cũng không nghĩ ra được.
“Phải, bồi thường, độc phụ sẽ không để việc xấu trong nhà lộ ra ngoài, nhạc mẫu có thể tìm bà ta đòi bồi thường. Nếu bà ta không cho thì công khai chuyện Phương Đức Thanh bất lực.”
“Chuyện này…” Liễu thị nhíu hàng lông mày mảnh mai tinh tế, nhớ đến đôi mắt phượng rét lạnh của Lâm Nhữ, bà ta có hơi rụt rè.
Hà Dư biết rõ nỗi sợ của bà ta, liền nói: “Phương Lâm Nhữ đi rồi, không còn ở thành Nhuận Châu nữa. Dù sao Hà Lịch cũng là cháu phía ngoại, độc phụ không tiện thương lượng với hắn. Người qua đó, không cần đòi hỏi nhiều. Hôm nay đòi vài trăm lượng vàng, ngày mại lại đòi mấy trăm lượng vàng tiếp. Ban đầu độc phụ sẽ nghĩ mấy trăm lượng vàng để giữ được tiếng thơm cho Phương Đức Thanh cũng đáng. Sau đó lại suy nghĩ, cho thêm mấy trăm nữa thì người không lên tiếng nữa. Cứ như vậy bổ xuống từng đao, thu cả gia sản của Phương Lâm Nhữ trở thành tiền của nội huynh, chẳng lẽ không tốt sao?”
Hà Dư nói một câu, Liễu thị lại động lòng thêm một phần. Khi nghe y nói hết, bà ta vỗ tay khen Hà Dư thông minh, cũng không đợi đến ngày mai, bà ta trở về phòng ăn diện trang điểm rồi đi ngay đến Phương phủ.
Hà Khương thị đến trước cửa, Liễu thị từ bên trong nghênh ngang vênh váo đi ra. Liễu thị liếc nhìn Hà Khương thị, hừ một tiếng trong mũi, kiêu căng mà đi.
Hà Dư ân cần tiễn Liễu thị đi, y nhìn thấy Hà Khương thị, chân mày cau lại, chán ghét nói: “Bà đến làm gì?”
“Lịch lang không cho mẫu thân vào phủ.” Hà Khương thị nói thật khẽ.
“Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?” Hà Dư phất tay, nhìn Hà Khương thị như nhìn ôn dịch. Y đã ra khỏi đại lao, Hà Khương thị không còn giá trị lợi dụng, huống chi nếu để Hà Khương thị biết chuyện y mưu mô cùng Liễu thị chắc chắn lại muốn khuyên nhủ y. Y không muốn nghe Hà Khương thị giảng đạo, cũng không làm bộ đứa con có hiếu nữa, lùi vào trong đóng cửa lại.
Hai cánh cửa màu xám tro tối tăm khép lại, Hóa ra, những lời sám hối kia ở trong ngục của y đều là lừa gạt bà. Tính gian xảo của y không hề thay đổi, vẫn mang lòng dạ lang sói. Trước mắt Hà Khương thị tối sầm, buổi trưa ôm Trĩ Nhi ra khỏi phủ, vô cùng lo lắng sốt ruột nên bà chưa ăn trưa, còn bị Phương phủ đuổi đi. Bà đi được nửa đường, mệt mỏi vô cùng cộng thêm mất hết ý chí nên đột ngột ngã quỵ trên đất, bất tỉnh.
Phương Hương Văn nghe tiếng “bịch” nên kéo cửa âm thầm quan sát, nàng quay đầu nói với Hà Dư: “Ngất rồi.”
“Xúi quẩy.” Hà Dư mắng. Nếu Hà Khương thị chết ở cửa còn phải tốn mớ tiền mua quan tài. Y cau mày suy nghĩ. Trước mắt không cần đến Hà Khương thị, nhưng chưa hẳn về sau không cần đến bà nữa, dù sao bà cũng rất dễ nuôi, ban cho miếng cơm là ổn, còn có thể làm việc nhà. Nghĩ thế, y sai Phương Hương Văn: “Cho người mang bà ta vào, sắp xếp vào dãy nhà sau, rót mấy ngụm nước với chén cơm thừa cho bà ta ăn.”
Nàng dâu mới ít nhiều cũng bị mẫu thân của phu quân chèn ép không ngóc đầu lên nổi, không thể nào tự tại. Tính tình Hà Khương thị rất tốt, chưa bao giờ tỏ vẻ mẫu thân của phu quân, Hà Dư cũng chẳng tôn trọng bà nên để Phương Hương Văn muốn làm nhục sao thì làm. Phương Hương Văn nghe thế, cảm thấy thế nào cũng được, sai nô tỳ mang Hà Khương thị vào cửa.
Liễu thị cong eo ưỡn mông, đi một bước đong đưa ba bước đến Phương phủ. Dẫn Tuyền không cho bà ta vào trong, bà ta cũng không vội, làm theo chỉ bảo của Hà Dư, ngông nghênh bảo: “Ngươi vào nói với phu nhân, nếu không muốn chuyện xấu của phu quân bị truyền khắp thành Nhuận Châu, chết rồi vẫn phải mất mặt trước người đời thì cứ ra ngoài gặp ta.”
Nhắn lại thì không vấn đề gì. Dẫn Tuyền vội sai người bẩm lại Phương Khương thị.
Trĩ Nhi uống sữa xong đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn gặp gió bên ngoài nên gò má ửng hồng hơn Ấu Nô. Phương Khương thị bị dọa sợ, canh chừng trước mắt không nghỉ ngơi, sai Phương Tú Khởi với Thư cửu nương điều nhiều nô tỳ ở bên ngoài, canh giữ trong ba lớp ngoài ba lớp, thần hồn nát thần tính.
Hà Lịch ôn tồn khuyên giải, đang trò chuyện thì người canh cổng báo lại Liễu thị ghé. Phương Khương thị vừa nghe truyền đạt lại những lời của Liễu thị, gương mặt đã tái nhợt càng thêm trắng. Lúc đang ngủ trưa nghe nói không thấy Trĩ Nhi đâu, bà vội bật dậy không kịp búi tóc chỉnh chu xiêm áo. Bây giờ mái tóc bà rối tung, áo giữa màu trắng đơn bạc khoác đại bên ngoài một tấm áo tay rộng màu lam phớt hồng, bên dưới vẫn mặc quần ống rộng lúc ngủ. Khi Phương Đức Thanh còn sống, da thịt bà nhẵn mịn bóng loáng trắng nõn như ngọc. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, da mặt như vỏ cây già cỗi bị gió bắc thổi khô giòn. Đôi môi nứt nẻ, đuôi mắt hằn nếp nhăn như đao khắc lên, cả người run rẩy, lảo đảo chực ngã.
“Di mẫu chớ vội, để cháu đi xử lí bà ta.” Hà Lịch an ủi bà, sải bước ra ngoài.
“Không!” Phương Khương thị thét chói tai, vọt tới trước mặt Hà Lịch như bay, ngăn lại không cho hắn đi: “Không được đi, để di mẫu.”
“Di mẫu!” Hà Lịch gọi bà, mặt mày hắn căng thẳng, đôi tay siết lại thành nắm đấm, nóng nảy mà không biết làm sao.
“Đây là chuyện giữa di mẫu với Liễu muội muội, trai tráng như cháu đừng hỏi đến làm gì.” Phương Khương thị cực kì cố chấp, tầm mắt quét qua nô tỳ hầu hạ, lại nói: “Cả các người cũng không được theo.”
“Không được.” Hà Lịch sao có thể yên lòng. Liễu thị quấy rối om sòm trò gì cũng bày ra được. Phương Khương thị dịu dàng khoan dung. Có người ở cạnh làm chỗ dựa cho Phương Khương thị đã đành, còn nếu không có ai ở bên còn không phải mặc kệ Liễu thị bắt nạt sao.
“Để tôi đi với phu nhân.” Bạch Chỉ đột nhiên mở miệng.
Phương Khương thị nắm lấy cổ tay của Bạch Chỉ bằng những đầu ngón tay gầy gò run lẩy bẩy. Bạch Chỉ kín miệng, có thể dựa vào, thở phào một hơi, bà nói: “Cũng được.”
Hà Lịch cũng thoáng thả lỏng, tính tình của Bạch Chỉ gai góc, sắc nhọn mạnh mẽ. Lâm Nhữ có đối đầu với Bạch Chỉ cũng chưa chắc đã được phần hơn. Có Bạch Chỉ đi cùng Phương Khương thị, Liễu thị sẽ không được lợi gì. Vì vậy, hắn không khăng khăng nữa, tuy thế vẫn căn dặn Bạch Chỉ: “Nếu thấy tình hình không ổn thì mau chóng gọi người.”
Rốt cuộc hắn vẫn không yên lòng, căn dặn Ngân Hạnh và Thúy Kiều chăm nom hai đứa trẻ kĩ lưỡng, bản thân đi theo, nhưng không đến cổng mà quan sát từ xa.
Chương 247 : Khác biệt giữa thê và thiếp
Phương Du Phong hối hận vì đã ép Lâm Nhữ phân nhà. Gã nói muốn trả lại tiền cho Lâm Nhữ, không phân nhà nữa, trước hết giúp Lâm Nhữ vượt qua ải khó, đợi đến khi Lâm Nhữ ổn định lại tình hình thì lấy vốn ra, sau đó gã sẽ mở cửa hàng đồ sứ. Liễu thị nghe thế giận dữ cực kì, mắng gã muốn bùng lỗ tai không dám nhắc lại nữa, tiền đã giao cho Liễu thị không lấy về được, thậm chí hôm trước gã ưng ý một cửa hàng không tồi, Liễu thị cũng không chịu đưa tiền để mua.
Ban đầu, Song Thụy và Song Phúc phụ giúp gã, về sau thấy gã không thể mở cửa hàng được, bị Liễu thị gây khó khăn cực kì nên mất hết ý chí, muốn về nhà họ Phương nhưng không về được. Cái nhà của Hà Dư với Phương Hương Văn này đối với họ mà nói giống như khách xá vậy, không ở nổi. Lúc Phương Du Phong không bắt họ hầu hạ thì họ ra ngoài đi dạo, đi cả một ngày cũng không về. Bản thân Phương Du Phong cũng không ở nổi nên tất nhiên sẽ không trách cứ họ. Giờ bên cạnh không có ai, có phiền lòng cũng không ai lắng nghe nên Phương Du Phong buồn bực ra khỏi cửa.
Ra khỏi cửa một đoạn thì gặp Hà Khương thị đang bước đi tập tễnh.
Chuyện Phương Hương Văn dùng tiền của Phương Du Phong hối lộ Lâm Nguyên tất nhiên không đề cập, vừa rồi chỉ nghe Hà Khương thị trộm ôm đứa trẻ ra ép nhà họ Phương thôi kiện. Trong lòng Phương Du Phong trách cứ Hà Khương thị ám toán nhà họ Phương nên không thèm chào hỏi bà, ngẩng đầu tự ý lướt qua bà.
Hà Khương thị vào phường Cát An, nhìn xa xa chỗ tòa nhà kia. Bà vốn đã quên những đánh đập mắng chửi của Hà Dư ngày đó. Giờ chợt nhớ lại, đôi chân bà run rẩy, không dám bước về phía trước. Sự thờ ơ của Phương Du Phong bà thấy cả, suy nghĩ ở tòa nhà đó giờ có cả Liễu thị, càng thêm rụt rè, nhấc bước cũng khó khăn, nhưng nếu không tìm Hà Dư thì bà không còn chỗ để đi.
Nước mắt dầm dề vạt áo, mỗi bước thật khó nhọc.
Hà Dư thấy Phương Du Phong đi rồi, nói chuyện không kiêng dè nữa, lại nịnh nọt Liễu thị mấy câu, đập bàn một cái, dõng dạc: “Nhạc mẫu đại nhân vất vả có công với nhà họ Phương, nhịn nhục mười mấy năm, lại rơi vào tình cảnh dẫn theo nội huynh (1) sống trong nhà nhỏ, độc phụ kia cao cao tại thượng chiếm vị trí chính thất phu nhân cùng nhà lớn họ Phương. Nhạc mẫu, người phải đi đòi công bằng cho mình.”
(1) Nội huynh: anh vợ.
“Đòi công bằng?” Liễu thị kinh ngạc, đã phân nhà rồi, Lâm Nhữ cũng không giấu diếm lừa gạt, mỗi bên được phân nửa gia sản, còn muốn đòi công bằng gì nữa.
“Mẫu thân thủ tiết mười mấy năm vì nhà họ Phương, phải đòi nhà họ Phương bồi thường mới phải.” Hà Dư nói lời đanh thép.
“Bồi thường?” Liễu thị trợn tròn mắt, cái lí lẽ moi móc từ đâu ra này cả bà cũng không nghĩ ra được.
“Phải, bồi thường, độc phụ sẽ không để việc xấu trong nhà lộ ra ngoài, nhạc mẫu có thể tìm bà ta đòi bồi thường. Nếu bà ta không cho thì công khai chuyện Phương Đức Thanh bất lực.”
“Chuyện này…” Liễu thị nhíu hàng lông mày mảnh mai tinh tế, nhớ đến đôi mắt phượng rét lạnh của Lâm Nhữ, bà ta có hơi rụt rè.
Hà Dư biết rõ nỗi sợ của bà ta, liền nói: “Phương Lâm Nhữ đi rồi, không còn ở thành Nhuận Châu nữa. Dù sao Hà Lịch cũng là cháu phía ngoại, độc phụ không tiện thương lượng với hắn. Người qua đó, không cần đòi hỏi nhiều. Hôm nay đòi vài trăm lượng vàng, ngày mại lại đòi mấy trăm lượng vàng tiếp. Ban đầu độc phụ sẽ nghĩ mấy trăm lượng vàng để giữ được tiếng thơm cho Phương Đức Thanh cũng đáng. Sau đó lại suy nghĩ, cho thêm mấy trăm nữa thì người không lên tiếng nữa. Cứ như vậy bổ xuống từng đao, thu cả gia sản của Phương Lâm Nhữ trở thành tiền của nội huynh, chẳng lẽ không tốt sao?”
Hà Dư nói một câu, Liễu thị lại động lòng thêm một phần. Khi nghe y nói hết, bà ta vỗ tay khen Hà Dư thông minh, cũng không đợi đến ngày mai, bà ta trở về phòng ăn diện trang điểm rồi đi ngay đến Phương phủ.
Hà Khương thị đến trước cửa, Liễu thị từ bên trong nghênh ngang vênh váo đi ra. Liễu thị liếc nhìn Hà Khương thị, hừ một tiếng trong mũi, kiêu căng mà đi.
Hà Dư ân cần tiễn Liễu thị đi, y nhìn thấy Hà Khương thị, chân mày cau lại, chán ghét nói: “Bà đến làm gì?”
“Lịch lang không cho mẫu thân vào phủ.” Hà Khương thị nói thật khẽ.
“Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?” Hà Dư phất tay, nhìn Hà Khương thị như nhìn ôn dịch. Y đã ra khỏi đại lao, Hà Khương thị không còn giá trị lợi dụng, huống chi nếu để Hà Khương thị biết chuyện y mưu mô cùng Liễu thị chắc chắn lại muốn khuyên nhủ y. Y không muốn nghe Hà Khương thị giảng đạo, cũng không làm bộ đứa con có hiếu nữa, lùi vào trong đóng cửa lại.
Hai cánh cửa màu xám tro tối tăm khép lại, Hóa ra, những lời sám hối kia ở trong ngục của y đều là lừa gạt bà. Tính gian xảo của y không hề thay đổi, vẫn mang lòng dạ lang sói. Trước mắt Hà Khương thị tối sầm, buổi trưa ôm Trĩ Nhi ra khỏi phủ, vô cùng lo lắng sốt ruột nên bà chưa ăn trưa, còn bị Phương phủ đuổi đi. Bà đi được nửa đường, mệt mỏi vô cùng cộng thêm mất hết ý chí nên đột ngột ngã quỵ trên đất, bất tỉnh.
Phương Hương Văn nghe tiếng “bịch” nên kéo cửa âm thầm quan sát, nàng quay đầu nói với Hà Dư: “Ngất rồi.”
“Xúi quẩy.” Hà Dư mắng. Nếu Hà Khương thị chết ở cửa còn phải tốn mớ tiền mua quan tài. Y cau mày suy nghĩ. Trước mắt không cần đến Hà Khương thị, nhưng chưa hẳn về sau không cần đến bà nữa, dù sao bà cũng rất dễ nuôi, ban cho miếng cơm là ổn, còn có thể làm việc nhà. Nghĩ thế, y sai Phương Hương Văn: “Cho người mang bà ta vào, sắp xếp vào dãy nhà sau, rót mấy ngụm nước với chén cơm thừa cho bà ta ăn.”
Nàng dâu mới ít nhiều cũng bị mẫu thân của phu quân chèn ép không ngóc đầu lên nổi, không thể nào tự tại. Tính tình Hà Khương thị rất tốt, chưa bao giờ tỏ vẻ mẫu thân của phu quân, Hà Dư cũng chẳng tôn trọng bà nên để Phương Hương Văn muốn làm nhục sao thì làm. Phương Hương Văn nghe thế, cảm thấy thế nào cũng được, sai nô tỳ mang Hà Khương thị vào cửa.
Liễu thị cong eo ưỡn mông, đi một bước đong đưa ba bước đến Phương phủ. Dẫn Tuyền không cho bà ta vào trong, bà ta cũng không vội, làm theo chỉ bảo của Hà Dư, ngông nghênh bảo: “Ngươi vào nói với phu nhân, nếu không muốn chuyện xấu của phu quân bị truyền khắp thành Nhuận Châu, chết rồi vẫn phải mất mặt trước người đời thì cứ ra ngoài gặp ta.”
Nhắn lại thì không vấn đề gì. Dẫn Tuyền vội sai người bẩm lại Phương Khương thị.
Trĩ Nhi uống sữa xong đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn gặp gió bên ngoài nên gò má ửng hồng hơn Ấu Nô. Phương Khương thị bị dọa sợ, canh chừng trước mắt không nghỉ ngơi, sai Phương Tú Khởi với Thư cửu nương điều nhiều nô tỳ ở bên ngoài, canh giữ trong ba lớp ngoài ba lớp, thần hồn nát thần tính.
Hà Lịch ôn tồn khuyên giải, đang trò chuyện thì người canh cổng báo lại Liễu thị ghé. Phương Khương thị vừa nghe truyền đạt lại những lời của Liễu thị, gương mặt đã tái nhợt càng thêm trắng. Lúc đang ngủ trưa nghe nói không thấy Trĩ Nhi đâu, bà vội bật dậy không kịp búi tóc chỉnh chu xiêm áo. Bây giờ mái tóc bà rối tung, áo giữa màu trắng đơn bạc khoác đại bên ngoài một tấm áo tay rộng màu lam phớt hồng, bên dưới vẫn mặc quần ống rộng lúc ngủ. Khi Phương Đức Thanh còn sống, da thịt bà nhẵn mịn bóng loáng trắng nõn như ngọc. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, da mặt như vỏ cây già cỗi bị gió bắc thổi khô giòn. Đôi môi nứt nẻ, đuôi mắt hằn nếp nhăn như đao khắc lên, cả người run rẩy, lảo đảo chực ngã.
“Di mẫu chớ vội, để cháu đi xử lí bà ta.” Hà Lịch an ủi bà, sải bước ra ngoài.
“Không!” Phương Khương thị thét chói tai, vọt tới trước mặt Hà Lịch như bay, ngăn lại không cho hắn đi: “Không được đi, để di mẫu.”
“Di mẫu!” Hà Lịch gọi bà, mặt mày hắn căng thẳng, đôi tay siết lại thành nắm đấm, nóng nảy mà không biết làm sao.
“Đây là chuyện giữa di mẫu với Liễu muội muội, trai tráng như cháu đừng hỏi đến làm gì.” Phương Khương thị cực kì cố chấp, tầm mắt quét qua nô tỳ hầu hạ, lại nói: “Cả các người cũng không được theo.”
“Không được.” Hà Lịch sao có thể yên lòng. Liễu thị quấy rối om sòm trò gì cũng bày ra được. Phương Khương thị dịu dàng khoan dung. Có người ở cạnh làm chỗ dựa cho Phương Khương thị đã đành, còn nếu không có ai ở bên còn không phải mặc kệ Liễu thị bắt nạt sao.
“Để tôi đi với phu nhân.” Bạch Chỉ đột nhiên mở miệng.
Phương Khương thị nắm lấy cổ tay của Bạch Chỉ bằng những đầu ngón tay gầy gò run lẩy bẩy. Bạch Chỉ kín miệng, có thể dựa vào, thở phào một hơi, bà nói: “Cũng được.”
Hà Lịch cũng thoáng thả lỏng, tính tình của Bạch Chỉ gai góc, sắc nhọn mạnh mẽ. Lâm Nhữ có đối đầu với Bạch Chỉ cũng chưa chắc đã được phần hơn. Có Bạch Chỉ đi cùng Phương Khương thị, Liễu thị sẽ không được lợi gì. Vì vậy, hắn không khăng khăng nữa, tuy thế vẫn căn dặn Bạch Chỉ: “Nếu thấy tình hình không ổn thì mau chóng gọi người.”
Rốt cuộc hắn vẫn không yên lòng, căn dặn Ngân Hạnh và Thúy Kiều chăm nom hai đứa trẻ kĩ lưỡng, bản thân đi theo, nhưng không đến cổng mà quan sát từ xa.
Bình luận facebook