Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-248
Chương 248: Sấm Sét Giữa Trời Quang
Chương 248 : Sấm sét giữa trời quang
Liễu thị đứng an nhàn, nhìn thấy Phương Khương thị cũng không hành lễ của một thiếp thất mà hếch mũi lên trời, khóe mắt liếc nhìn, nói giọng cao cao tại thượng: “Ta nhịn nhục mười mấy năm, giờ không muốn nhịn thêm nữa, nếu cô không muốn ta tiết lộ chuyện xấu của lang quân ra ngoài thì dùng năm trăm lượng vàng bịt miệng ta.”
“Cô! Cô!” Ngón tay Phương Khương thị run rẩy chỉ vào Liễu thị, một lúc sau mới nói: “Sao cô có thể nói ra những lời như vậy? Lúc lang quân còn sống đối đãi với cô không bạc. Lúc Nhữ lang phân nhà không hề chia thiếu đồng nào cho Phong lang. Cô… cô đang lừa gạt hòng vơ vét tài sản!”
“Ta lừa gạt đấy thì sao? Có ngon thì cô đi mà báo quan!” Liễu thị giễu cợt, búng búng ngón tay, móng tay được sơn đỏ xinh đẹp cực kì. Liễu thị liếc mắt nhìn Phương Khương thị, an nhàn tự tại mà nói: “Để mọi chuyện vỡ lở ra thì hay rồi, để cho người trong thành Nhuận Châu đều biết, gia chủ nhà họ Phương hóa ra lại là…”
“Câm miệng!” Phương Khương thị quát, hốc mắt đỏ bừng: “Đưa năm trăm lượng vàng thì cô không nói ra đúng không?”
“Phải.” Liễu thị lười biếng nói.
Chữ tín đối với Liễu thị chẳng là cái gì cả, về sau có đổi ý cũng là chuyện bình thường.
“Ta chi.” Phương Khương thị cắn răng.
“Phu nhân.” Bạch Chỉ kêu.
Phương Khương thị phất tay không cho nàng xen vào: “Kêu Vị lang chi tiền ra, nếu không có thì kêu Lịch lang lấy trong phường quạt ra ứng.”
“Xem như cô thức thời.” Liễu thị bĩu môi, đứng mệt rồi nên cũng mặc kệ làm phong thái, vén váy ngồi trên bậc thang trước cửa.
Bạch Chỉ đứng yên.
“Còn không mau đi.” Phương Khương thị khẽ quát.
“Phu nhân có nghĩ đến, hôm nay đưa tiền cho bà ta, ngày mai bà ta lại đến đòi. Thế lúc đó phu nhân có cho hay không? Ngày mai phu nhân cho thì ngày mốt bà ta lại đến, khi đó phải làm sao?” Bạch Chỉ nghiêm mặt nói.
Phương Khương thị cứng đờ, hỏi Liễu thị: “Lần này đưa cho cô thì từ nay về sau cô còn đến đòi hay không?”
“Không đến nữa.” Liễu thị hung dữ trừng Bạch Chỉ, trong lòng mắng mỏ nàng nói ra dự định của bà ta. Liễu thị suy nghĩ đi một chuyến được năm trăm lượng vàng, vui mừng quá đỗi, ngâm nga một điệu khúc.
Bạch Chỉ nhìn sắc mặt của Liễu thị, sao lại không hiểu ra.
Phương Khương thị do dự, gia cảnh hiện giờ của họ Phương không thể chịu nổi những cái động không đáy bòn rút.
Bạch Chỉ cười lạnh một tiếng, tiến lên, nắm búi tóc của Liễu thị, giơ tay lên vả một bạt tai.
“Ngươi dám đánh ta!” Liễu thị thét chói tai, vùng vẫy giãy dụa, mất lợi thế nên không giãy ra được, lớn tiếng mắng mỏ, không thèm gọi tỷ tỷ mà hét không ngừng: “Khương thị, cô mau kêu con tiện tỳ này dừng tay. Nếu không, ta sẽ kể chuyện xấu của lang quân ra.”
“Nói đi. Nói đi rồi ta tha cho bà. Còn không nói, ta đánh chết bà.” Bạch Chỉ lạnh như băng nói, bạt tai này nối tiếp bạt tai kia. Gương mặt Liễu thị sưng lên, giọng nói bén nhọn cũng khàn. Phương Khương thị tiến lên ngăn cản. Bạch Chỉ siết tóc Liễu thị dịch người đánh tiếp. Liễu thị khóc um lên, lạc giọng mắng: “Khương thị, nếu cô không ngăn lại, đừng trách ta không khách sáo. Ta sẽ nói ra bằng hết.”
“Không được phép nói.” Phương Khương thị lớn giọng, ghì mạnh cánh tay Bạch Chỉ không cho nàng đánh nữa. Liễu thị nheo mắt, nắm ngón tay như móng vuốt cào gò má Bạch Chỉ khiến gò má nàng hiện lên mấy vết cào rất sâu. Phương Khương thị ngẩn ngơ, buông lỏng tay. Bạch Chỉ giơ tay lên, lại tát mạnh về phía Liễu thị, vì sức lớn, Liễu thị lung lay hai răng cửa, miệng đầy máu.
Liễu thị che miệng, lạc giọng gào thét: “Khương thị, do cô giở trò trước, đừng trách ta ác.” Liễu thị gào muốn rách họng, không ngừng gọi tên Phương Đức Thanh: “Mọi người đều nghe đây. Phương Đức Thanh không cương được. Hắn là một tên phế vật bất lực chẳng khác gì thái giám, không thể xem là đàn ông.”
“Bà nói gì?” Bạch Chỉ như bị sét đánh trúng, buông búi tóc của Liễu thị ra, ngơ ngẩn nhìn bà ta.
“Im miệng!” Phương Khương thị nhào tới bịt miệng Liễu thị.
“Cô không đưa tiền, dựa vào đâu muốn ta im miệng!” Liễu thị cao giọng mắng, bà ta thua thiệt dưới tay Bạch Chỉ nhưng lại quá quen việc giải quyết Phương Khương thị. Liễu thị nắm lấy búi tóc của Phương Khương thị, muốn bạt tai Phương Khương thị như cách Bạch Chỉ đã làm với mình. Tay giơ cao của Liễu thị bị Bạch Chỉ bóp mạnh. Đôi mắt của Bạch Chỉ đỏ ngầu, ánh mắt như đao bén ngót vừa lộ ra nhìn bà ta chằm chằm, trầm giọng nói: “Lặp lại lời bà mới nói.”
“Nói một trăm lần ta cũng dám.” Liễu thị hầm hừ trong mũi, bĩu môi, lớn tiếng nói: “Phương Đức Thanh là một tên phế vật bất lực chẳng khác gì thái giám, không thể cương được, không thể xem là đàn ông.”
“Chuyện từ khi nào?” Gương mặt Bạch Chỉ chùng xuống như kết băng, lạnh lẽo nhìn Liễu thị.
“Cái gì mà chuyện gì từ khi nào?” Liễu thị không rõ nên hỏi ngược lại, không đợi Bạch Chỉ trả lời đã hiểu ra, giễu cợt: “Bất bình thay chủ của ngươi à. Chuyện từ mười lăm năm trước rồi. Nhắc đến thì cũng có liên quan đến ngươi. Năm ấy, Phương Đức Thanh có phụ thân ngươi theo đến Hồ Châu làm việc, trên đường về, ở đường núi thì có một thân cây đổ, đập về hướng phụ thân ngươi. Phương Đức Thanh đi ở sau nhìn thấy, vội vàng giục ngựa tiến lên, quất roi vào mông ngựa phụ thân ngươi cưỡi. Phụ thân ngươi chạy thoát, nhưng chính Phương Đức Thanh lại bị cây đập trúng, té xuống ngựa. Trên đường có đá vì thế tổn hại đến đường con cháu của hắn ta, không chữa khỏi được, kể từ năm ấy đã không cương được nữa.”
Sao có thể?
Bạch Chỉ lùi về sau, ngơ ngác nhìn cặp môi đỏ mọng mấp máy của Liễu thị.
Mười lăm năm trước, Phương Đức Thanh đã không cương được. Vậy, tên đã cưỡng bức nàng là ai?
“Bà nói linh tinh.” Bạch Chỉ cao giọng kêu, cực kì trông mong bản thân không hiểu nhầm. Phương Đức Thanh là tên ác đồ đã hủy hoại nàng. Liễu thị đang nói bậy.
“Ta không có thêu dệt. Ngươi về hỏi mẫu thân mình chẳng phải sẽ biết sao? Phụ thân ngươi khi biết được Phương Đức Thanh vì cứu mình mà bị thương không cương được nữa, tự trách không dứt, thường xuyên say rượu, say rồi gào lên đau đớn, chỉ muốn tìm cái chết. Tất nhiên mẫu thân của ngươi cũng biết chuyện này.”
Không thể nào! Không thể nào!
Bạch Chỉ xoay người chạy như điên.
Nàng không tin.
Người nàng hận thấu xương không phải là kẻ thù, mà lại là ân nhân liều mạng cứu phụ thân nàng.
Thậm chí sau khi vì cứu phụ thân nàng mà không cương được nữa, vẫn đối xử rất tốt với nàng như thế.
Thật ra, nàng đã tin.
Sự vô năng của Phương Du Phong không đợi đến khi gã trưởng thành mới để lộ, từ khi còn rất nhỏ, Phương Đức Thanh đã bắt gã đến phường quạt học làm quạt, khi không dạy gã học quạt được lại bỏ hết công sức ra dạy gã quản lí sổ sách, nhưng gã vẫn học không vào.
Phương Cẩm Phong nằm liệt giường quanh năm. Dù Lâm Nhữ là một người xuất sắc, nhưng gái giả trai rốt cuộc vẫn không phải con trai thật sự.
Trước khi bị cưỡng bức, nàng cùng mấy người Ngân Hạnh, Thúy Kiều cũng từng âm thầm trao đổi, Phương Khương thị chỉ sinh hạ một cặp song sinh, sau khi Liễu thị sinh hạ Phương Tú Khởi thì không còn mang thai nữa. Nhiều năm như vậy, cả hai người vẫn không sinh thêm được đứa con nào. Phương Đức Thanh đang ở độ tuổi hừng hực, cho dù có nặng tình với thê thiếp đi nữa, vì nghiệp lớn gia truyền nhà họ Phương, hẳn nên cưới thêm tiểu thiếp, tranh thủ sinh một hai đứa con trai. Dù có sinh người con trai tầm thường hơn Lâm Nhữ, chỉ cần không vô năng như Phương Du Phong, cũng có thể tiếp nhận gia nghiệp nhà họ Phương rồi.
Hóa ra, không phải Phương Đức Thanh không muốn cưới tiểu thiếp, cũng không phải Phương Khương thị với Liễu thị không thể mang thai sinh con được nữa, mà vì Phương Đức Thanh không cương được, không cách nào sinh hoạt phu thê.
Khi nhận được một câu “Những gì Liễu di nương nói là thật.” từ trong miệng mẫu thân mình, Bạch Chỉ ngã nhào xuống.
Tại sao!
Chân tướng lại là như thế.
Nàng tàn nhẫn lạnh lùng giúp đỡ Tạ phu nhân hủy diệt nhà họ Phương, đôi tay nhúng chàm, chợt quay đầu lại, hóa ra bản thân đã nghĩ sai rồi.
Không còn mặt mũi nào sống trên đời, chỉ cầu xin trời cao giết chết nàng đi, tránh dây bẩn Phương phủ.
“Ôi chao, chạy gì chứ!” Liễu thị cười đắc ý, để tay kiểu lan hoa chỉ, buông khăn tay xuống, liếc mắt nhìn Phương Khương thị: “Có cho tiền hay không? Giờ ta chỉ nói ở chỗ này, cô còn có thể che giấu, nếu truyền ra bên ngoài, mặt mũi nhà họ Phương coi như xong.”
“Bà nói đi. Xem thử người xung quanh tin lời của bà, hay tin lời di mẫu của ta. Di phụ của ta đội trời đạp đất, không phải bà muốn bêu xấu là bêu xấu được.” Tiếng nói bình tĩnh không chút lo âu cắt đứt lời kêu la của Liễu thị, Hà Lịch đến sau khi Bạch Chỉ rời đi, đỡ khuỷu tay Phương Khương thị lên, khẽ nâng.
Phương Khương thị có hơi mờ mịt, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, lúc này đổi lời: “Liễu muội muội muốn tự tạt nước bẩn lên đầu mình thì cứ tự nhiên, ta không xen vào.”
“Ngươi… Các ngươi!” Liễu thị á khẩu không trả lời được.
Hà Lịch nhìn xung quanh, quát lên: “Đánh cho ta! Về sau gặp lần nào đánh lần đó, còn dám đến tận cổng ngang ngược thì dồn vào góc mà đánh.”
Đám người Dẫn Tuyền ngây người, nghe Hà Lịch lên tiếng thì xông lên, hận Liễu thị hạ nhục thanh danh của Phương Đức Thanh nên ra tay không hề kiêng nể.
Liễu thị cao giọng hét, không bao lâu sau, bà ta đau đến mức khóc lớn, búi tóc cùng xiêm áo lộn xộn, lăn một vòng trốn đi, vẻ kiêu căng phách lối lúc mới đến không còn chút gì nữa.
Hà Lịch nhướng mày dõi theo, thở phào một hơi.
Vẫn là Lâm Nhữ nói đúng. Đối phó với tiểu nhân chớ hiềm phong độ người quân tử, chỉ có thể tiểu nhân hơn cả đối phương.
Hắn căn dặn người canh cổng, sau này ba người Hà Dư, Liễu thị và Phương Hương Văn đến thì không cần bẩm lại, cứ đánh thật mạnh vào.
“Có sợ cô ta ra ngoài hạ nhục thanh danh của lang quân hay không?” Phương Khương thị lau nước mắt, tỏ vẻ lo lắng.
Hà Lịch nói: “Chúng ta đánh đòn phủ đầu là được.”
Miệng thối của Liễu thị có gì mà không dám nói, chẳng chừa lại chút mặt mũi nào cho bản thân, lừa gạt không thành chắc chắn sẽ đi rêu rao khắp nơi. Nhưng mà dù thế nào cũng không thể để bà thích ý mà đưa tiền ra, kẻ vô liêm sỉ như vậy, một khi đưa tiền rồi sẽ bị bà ta một mực vơ vét tài sản, trở thành một cái động không đáy bòn rút.
Phương Đức Thanh có ơn nuôi nấng và bồi dưỡng với hắn, ơn nặng như núi, hắn không cho phép thanh danh của Phương Đức Thanh sau khi chết chịu tổn hại gì. Vừa rồi hắn ở một bên nghe Liễu thị kêu la thì đã có chủ ý. Hắn đi hỏi vị đại phu năm ấy đã chữa trị cho Phương Đức Thanh là Vương đại phu thì kín miệng cực kì, trong lòng càng thêm có dự định.
Che giấu không bằng vén lên, chặn lại không bằng khai thông. Phương Đức Thanh đã qua đời, không thể nghiệm thân chứng thực lời của Liễu thị, khi tất cả mọi người đều cho Liễu thị đang nói láo thì thật cũng là giả, mà giả cũng là thật.
Hà Lịch lập tức phát thiệp mời, đêm đó mở tiệc trong phủ mời người trong tộc họ Phương, những người có máu mặt cùng với đương gia các hiệu buôn trong thành Nhuận Châu.
Trong bữa tiệc rượu, Hà Lịch nói với mọi người, Liễu thị đơm đặt rằng Phương Đức Thanh không cương được, đến nhà họ Phương lừa gạt vơ vét tài sản, đã bị hắn sai người đánh đuổi. Vì đề phòng Liễu thị lại thêm thắt mấy chuyện tào lao làm bẩn tai nên hắn cố ý bày tiệc rượu ra nói cho mọi người hay.
Lúc phân nhà, Liễu thị hùng hổ dọa người, không hề nể mặt trưởng bối trong tộc khiến mọi người vô cùng bất mãn. Hà Lịch vừa nói xong, trưởng bối trong tộc họ Phương cùng căm phẫn mắng Liễu thị. Họ kể lại cho người khác nghe chuyện phủ đệ nhà họ Phương được định giá sáu mươi nghìn lượng vàng chia đôi hai huynh đệ mỗi bên ba mươi, Liễu thị ép Lâm Nhữ bán nhà với giá năm mươi nghìn lượng vàng, chịu lỗ để mau lấy được tiền, nhưng Liễu thị không muốn thiếu đồng nào vẫn đòi lấy cho đủ ba mươi nghìn lượng vàng. Họ cùng nói: “Cực kì vô sỉ, đây là chuyện lúc sinh thời lần đầu bọn ta nhìn thấy. Nhữ lang là gia chủ, muốn chiếm tiền của Phong lang là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng mà Nhữ lang không hề. Tính tình Khương thị ôn hòa hiền hậu thì mọi người đã quá rõ ràng rồi. Liễu thị được lợi vẫn không chịu bỏ qua, nay lại còn muốn lừa gạt vơ vét tài sản, đúng là quá đáng mà.”
Phương Du Phong không có tiền đồ. Liễu thị là thiếp thất, các đại gia cùng với đương gia thương hào mặc kệ về tình về lí hay vì lợi ích cá nhân đều đứng về phía Phương Khương thị với Lâm Nhữ, đồng lòng lên án Liễu thị.
Liễu thị chật vật quay về phường Cát An. Hà Dư nghe nói không lừa gạt được thì phiền muộn, hôm sau để Liễu thị tìm người quen bôi xấu thanh danh của Phương Đức Thanh. Mọi người đã có ấn tượng ban đầu do Hà Lịch tạo ra, đồng loạt nhận định Liễu thị cố ý bêu xấu Phương Đức Thanh nên vô cùng khinh thường, giễu cợt phỉ nhổ.
Liễu thị như chuột qua đường bị người người kêu đánh.
Mặt mũi mất hết, bà ta ngượng ngùng không dám lộ mặt trước mọi người nữa.
Chương 248 : Sấm sét giữa trời quang
Liễu thị đứng an nhàn, nhìn thấy Phương Khương thị cũng không hành lễ của một thiếp thất mà hếch mũi lên trời, khóe mắt liếc nhìn, nói giọng cao cao tại thượng: “Ta nhịn nhục mười mấy năm, giờ không muốn nhịn thêm nữa, nếu cô không muốn ta tiết lộ chuyện xấu của lang quân ra ngoài thì dùng năm trăm lượng vàng bịt miệng ta.”
“Cô! Cô!” Ngón tay Phương Khương thị run rẩy chỉ vào Liễu thị, một lúc sau mới nói: “Sao cô có thể nói ra những lời như vậy? Lúc lang quân còn sống đối đãi với cô không bạc. Lúc Nhữ lang phân nhà không hề chia thiếu đồng nào cho Phong lang. Cô… cô đang lừa gạt hòng vơ vét tài sản!”
“Ta lừa gạt đấy thì sao? Có ngon thì cô đi mà báo quan!” Liễu thị giễu cợt, búng búng ngón tay, móng tay được sơn đỏ xinh đẹp cực kì. Liễu thị liếc mắt nhìn Phương Khương thị, an nhàn tự tại mà nói: “Để mọi chuyện vỡ lở ra thì hay rồi, để cho người trong thành Nhuận Châu đều biết, gia chủ nhà họ Phương hóa ra lại là…”
“Câm miệng!” Phương Khương thị quát, hốc mắt đỏ bừng: “Đưa năm trăm lượng vàng thì cô không nói ra đúng không?”
“Phải.” Liễu thị lười biếng nói.
Chữ tín đối với Liễu thị chẳng là cái gì cả, về sau có đổi ý cũng là chuyện bình thường.
“Ta chi.” Phương Khương thị cắn răng.
“Phu nhân.” Bạch Chỉ kêu.
Phương Khương thị phất tay không cho nàng xen vào: “Kêu Vị lang chi tiền ra, nếu không có thì kêu Lịch lang lấy trong phường quạt ra ứng.”
“Xem như cô thức thời.” Liễu thị bĩu môi, đứng mệt rồi nên cũng mặc kệ làm phong thái, vén váy ngồi trên bậc thang trước cửa.
Bạch Chỉ đứng yên.
“Còn không mau đi.” Phương Khương thị khẽ quát.
“Phu nhân có nghĩ đến, hôm nay đưa tiền cho bà ta, ngày mai bà ta lại đến đòi. Thế lúc đó phu nhân có cho hay không? Ngày mai phu nhân cho thì ngày mốt bà ta lại đến, khi đó phải làm sao?” Bạch Chỉ nghiêm mặt nói.
Phương Khương thị cứng đờ, hỏi Liễu thị: “Lần này đưa cho cô thì từ nay về sau cô còn đến đòi hay không?”
“Không đến nữa.” Liễu thị hung dữ trừng Bạch Chỉ, trong lòng mắng mỏ nàng nói ra dự định của bà ta. Liễu thị suy nghĩ đi một chuyến được năm trăm lượng vàng, vui mừng quá đỗi, ngâm nga một điệu khúc.
Bạch Chỉ nhìn sắc mặt của Liễu thị, sao lại không hiểu ra.
Phương Khương thị do dự, gia cảnh hiện giờ của họ Phương không thể chịu nổi những cái động không đáy bòn rút.
Bạch Chỉ cười lạnh một tiếng, tiến lên, nắm búi tóc của Liễu thị, giơ tay lên vả một bạt tai.
“Ngươi dám đánh ta!” Liễu thị thét chói tai, vùng vẫy giãy dụa, mất lợi thế nên không giãy ra được, lớn tiếng mắng mỏ, không thèm gọi tỷ tỷ mà hét không ngừng: “Khương thị, cô mau kêu con tiện tỳ này dừng tay. Nếu không, ta sẽ kể chuyện xấu của lang quân ra.”
“Nói đi. Nói đi rồi ta tha cho bà. Còn không nói, ta đánh chết bà.” Bạch Chỉ lạnh như băng nói, bạt tai này nối tiếp bạt tai kia. Gương mặt Liễu thị sưng lên, giọng nói bén nhọn cũng khàn. Phương Khương thị tiến lên ngăn cản. Bạch Chỉ siết tóc Liễu thị dịch người đánh tiếp. Liễu thị khóc um lên, lạc giọng mắng: “Khương thị, nếu cô không ngăn lại, đừng trách ta không khách sáo. Ta sẽ nói ra bằng hết.”
“Không được phép nói.” Phương Khương thị lớn giọng, ghì mạnh cánh tay Bạch Chỉ không cho nàng đánh nữa. Liễu thị nheo mắt, nắm ngón tay như móng vuốt cào gò má Bạch Chỉ khiến gò má nàng hiện lên mấy vết cào rất sâu. Phương Khương thị ngẩn ngơ, buông lỏng tay. Bạch Chỉ giơ tay lên, lại tát mạnh về phía Liễu thị, vì sức lớn, Liễu thị lung lay hai răng cửa, miệng đầy máu.
Liễu thị che miệng, lạc giọng gào thét: “Khương thị, do cô giở trò trước, đừng trách ta ác.” Liễu thị gào muốn rách họng, không ngừng gọi tên Phương Đức Thanh: “Mọi người đều nghe đây. Phương Đức Thanh không cương được. Hắn là một tên phế vật bất lực chẳng khác gì thái giám, không thể xem là đàn ông.”
“Bà nói gì?” Bạch Chỉ như bị sét đánh trúng, buông búi tóc của Liễu thị ra, ngơ ngẩn nhìn bà ta.
“Im miệng!” Phương Khương thị nhào tới bịt miệng Liễu thị.
“Cô không đưa tiền, dựa vào đâu muốn ta im miệng!” Liễu thị cao giọng mắng, bà ta thua thiệt dưới tay Bạch Chỉ nhưng lại quá quen việc giải quyết Phương Khương thị. Liễu thị nắm lấy búi tóc của Phương Khương thị, muốn bạt tai Phương Khương thị như cách Bạch Chỉ đã làm với mình. Tay giơ cao của Liễu thị bị Bạch Chỉ bóp mạnh. Đôi mắt của Bạch Chỉ đỏ ngầu, ánh mắt như đao bén ngót vừa lộ ra nhìn bà ta chằm chằm, trầm giọng nói: “Lặp lại lời bà mới nói.”
“Nói một trăm lần ta cũng dám.” Liễu thị hầm hừ trong mũi, bĩu môi, lớn tiếng nói: “Phương Đức Thanh là một tên phế vật bất lực chẳng khác gì thái giám, không thể cương được, không thể xem là đàn ông.”
“Chuyện từ khi nào?” Gương mặt Bạch Chỉ chùng xuống như kết băng, lạnh lẽo nhìn Liễu thị.
“Cái gì mà chuyện gì từ khi nào?” Liễu thị không rõ nên hỏi ngược lại, không đợi Bạch Chỉ trả lời đã hiểu ra, giễu cợt: “Bất bình thay chủ của ngươi à. Chuyện từ mười lăm năm trước rồi. Nhắc đến thì cũng có liên quan đến ngươi. Năm ấy, Phương Đức Thanh có phụ thân ngươi theo đến Hồ Châu làm việc, trên đường về, ở đường núi thì có một thân cây đổ, đập về hướng phụ thân ngươi. Phương Đức Thanh đi ở sau nhìn thấy, vội vàng giục ngựa tiến lên, quất roi vào mông ngựa phụ thân ngươi cưỡi. Phụ thân ngươi chạy thoát, nhưng chính Phương Đức Thanh lại bị cây đập trúng, té xuống ngựa. Trên đường có đá vì thế tổn hại đến đường con cháu của hắn ta, không chữa khỏi được, kể từ năm ấy đã không cương được nữa.”
Sao có thể?
Bạch Chỉ lùi về sau, ngơ ngác nhìn cặp môi đỏ mọng mấp máy của Liễu thị.
Mười lăm năm trước, Phương Đức Thanh đã không cương được. Vậy, tên đã cưỡng bức nàng là ai?
“Bà nói linh tinh.” Bạch Chỉ cao giọng kêu, cực kì trông mong bản thân không hiểu nhầm. Phương Đức Thanh là tên ác đồ đã hủy hoại nàng. Liễu thị đang nói bậy.
“Ta không có thêu dệt. Ngươi về hỏi mẫu thân mình chẳng phải sẽ biết sao? Phụ thân ngươi khi biết được Phương Đức Thanh vì cứu mình mà bị thương không cương được nữa, tự trách không dứt, thường xuyên say rượu, say rồi gào lên đau đớn, chỉ muốn tìm cái chết. Tất nhiên mẫu thân của ngươi cũng biết chuyện này.”
Không thể nào! Không thể nào!
Bạch Chỉ xoay người chạy như điên.
Nàng không tin.
Người nàng hận thấu xương không phải là kẻ thù, mà lại là ân nhân liều mạng cứu phụ thân nàng.
Thậm chí sau khi vì cứu phụ thân nàng mà không cương được nữa, vẫn đối xử rất tốt với nàng như thế.
Thật ra, nàng đã tin.
Sự vô năng của Phương Du Phong không đợi đến khi gã trưởng thành mới để lộ, từ khi còn rất nhỏ, Phương Đức Thanh đã bắt gã đến phường quạt học làm quạt, khi không dạy gã học quạt được lại bỏ hết công sức ra dạy gã quản lí sổ sách, nhưng gã vẫn học không vào.
Phương Cẩm Phong nằm liệt giường quanh năm. Dù Lâm Nhữ là một người xuất sắc, nhưng gái giả trai rốt cuộc vẫn không phải con trai thật sự.
Trước khi bị cưỡng bức, nàng cùng mấy người Ngân Hạnh, Thúy Kiều cũng từng âm thầm trao đổi, Phương Khương thị chỉ sinh hạ một cặp song sinh, sau khi Liễu thị sinh hạ Phương Tú Khởi thì không còn mang thai nữa. Nhiều năm như vậy, cả hai người vẫn không sinh thêm được đứa con nào. Phương Đức Thanh đang ở độ tuổi hừng hực, cho dù có nặng tình với thê thiếp đi nữa, vì nghiệp lớn gia truyền nhà họ Phương, hẳn nên cưới thêm tiểu thiếp, tranh thủ sinh một hai đứa con trai. Dù có sinh người con trai tầm thường hơn Lâm Nhữ, chỉ cần không vô năng như Phương Du Phong, cũng có thể tiếp nhận gia nghiệp nhà họ Phương rồi.
Hóa ra, không phải Phương Đức Thanh không muốn cưới tiểu thiếp, cũng không phải Phương Khương thị với Liễu thị không thể mang thai sinh con được nữa, mà vì Phương Đức Thanh không cương được, không cách nào sinh hoạt phu thê.
Khi nhận được một câu “Những gì Liễu di nương nói là thật.” từ trong miệng mẫu thân mình, Bạch Chỉ ngã nhào xuống.
Tại sao!
Chân tướng lại là như thế.
Nàng tàn nhẫn lạnh lùng giúp đỡ Tạ phu nhân hủy diệt nhà họ Phương, đôi tay nhúng chàm, chợt quay đầu lại, hóa ra bản thân đã nghĩ sai rồi.
Không còn mặt mũi nào sống trên đời, chỉ cầu xin trời cao giết chết nàng đi, tránh dây bẩn Phương phủ.
“Ôi chao, chạy gì chứ!” Liễu thị cười đắc ý, để tay kiểu lan hoa chỉ, buông khăn tay xuống, liếc mắt nhìn Phương Khương thị: “Có cho tiền hay không? Giờ ta chỉ nói ở chỗ này, cô còn có thể che giấu, nếu truyền ra bên ngoài, mặt mũi nhà họ Phương coi như xong.”
“Bà nói đi. Xem thử người xung quanh tin lời của bà, hay tin lời di mẫu của ta. Di phụ của ta đội trời đạp đất, không phải bà muốn bêu xấu là bêu xấu được.” Tiếng nói bình tĩnh không chút lo âu cắt đứt lời kêu la của Liễu thị, Hà Lịch đến sau khi Bạch Chỉ rời đi, đỡ khuỷu tay Phương Khương thị lên, khẽ nâng.
Phương Khương thị có hơi mờ mịt, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, lúc này đổi lời: “Liễu muội muội muốn tự tạt nước bẩn lên đầu mình thì cứ tự nhiên, ta không xen vào.”
“Ngươi… Các ngươi!” Liễu thị á khẩu không trả lời được.
Hà Lịch nhìn xung quanh, quát lên: “Đánh cho ta! Về sau gặp lần nào đánh lần đó, còn dám đến tận cổng ngang ngược thì dồn vào góc mà đánh.”
Đám người Dẫn Tuyền ngây người, nghe Hà Lịch lên tiếng thì xông lên, hận Liễu thị hạ nhục thanh danh của Phương Đức Thanh nên ra tay không hề kiêng nể.
Liễu thị cao giọng hét, không bao lâu sau, bà ta đau đến mức khóc lớn, búi tóc cùng xiêm áo lộn xộn, lăn một vòng trốn đi, vẻ kiêu căng phách lối lúc mới đến không còn chút gì nữa.
Hà Lịch nhướng mày dõi theo, thở phào một hơi.
Vẫn là Lâm Nhữ nói đúng. Đối phó với tiểu nhân chớ hiềm phong độ người quân tử, chỉ có thể tiểu nhân hơn cả đối phương.
Hắn căn dặn người canh cổng, sau này ba người Hà Dư, Liễu thị và Phương Hương Văn đến thì không cần bẩm lại, cứ đánh thật mạnh vào.
“Có sợ cô ta ra ngoài hạ nhục thanh danh của lang quân hay không?” Phương Khương thị lau nước mắt, tỏ vẻ lo lắng.
Hà Lịch nói: “Chúng ta đánh đòn phủ đầu là được.”
Miệng thối của Liễu thị có gì mà không dám nói, chẳng chừa lại chút mặt mũi nào cho bản thân, lừa gạt không thành chắc chắn sẽ đi rêu rao khắp nơi. Nhưng mà dù thế nào cũng không thể để bà thích ý mà đưa tiền ra, kẻ vô liêm sỉ như vậy, một khi đưa tiền rồi sẽ bị bà ta một mực vơ vét tài sản, trở thành một cái động không đáy bòn rút.
Phương Đức Thanh có ơn nuôi nấng và bồi dưỡng với hắn, ơn nặng như núi, hắn không cho phép thanh danh của Phương Đức Thanh sau khi chết chịu tổn hại gì. Vừa rồi hắn ở một bên nghe Liễu thị kêu la thì đã có chủ ý. Hắn đi hỏi vị đại phu năm ấy đã chữa trị cho Phương Đức Thanh là Vương đại phu thì kín miệng cực kì, trong lòng càng thêm có dự định.
Che giấu không bằng vén lên, chặn lại không bằng khai thông. Phương Đức Thanh đã qua đời, không thể nghiệm thân chứng thực lời của Liễu thị, khi tất cả mọi người đều cho Liễu thị đang nói láo thì thật cũng là giả, mà giả cũng là thật.
Hà Lịch lập tức phát thiệp mời, đêm đó mở tiệc trong phủ mời người trong tộc họ Phương, những người có máu mặt cùng với đương gia các hiệu buôn trong thành Nhuận Châu.
Trong bữa tiệc rượu, Hà Lịch nói với mọi người, Liễu thị đơm đặt rằng Phương Đức Thanh không cương được, đến nhà họ Phương lừa gạt vơ vét tài sản, đã bị hắn sai người đánh đuổi. Vì đề phòng Liễu thị lại thêm thắt mấy chuyện tào lao làm bẩn tai nên hắn cố ý bày tiệc rượu ra nói cho mọi người hay.
Lúc phân nhà, Liễu thị hùng hổ dọa người, không hề nể mặt trưởng bối trong tộc khiến mọi người vô cùng bất mãn. Hà Lịch vừa nói xong, trưởng bối trong tộc họ Phương cùng căm phẫn mắng Liễu thị. Họ kể lại cho người khác nghe chuyện phủ đệ nhà họ Phương được định giá sáu mươi nghìn lượng vàng chia đôi hai huynh đệ mỗi bên ba mươi, Liễu thị ép Lâm Nhữ bán nhà với giá năm mươi nghìn lượng vàng, chịu lỗ để mau lấy được tiền, nhưng Liễu thị không muốn thiếu đồng nào vẫn đòi lấy cho đủ ba mươi nghìn lượng vàng. Họ cùng nói: “Cực kì vô sỉ, đây là chuyện lúc sinh thời lần đầu bọn ta nhìn thấy. Nhữ lang là gia chủ, muốn chiếm tiền của Phong lang là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng mà Nhữ lang không hề. Tính tình Khương thị ôn hòa hiền hậu thì mọi người đã quá rõ ràng rồi. Liễu thị được lợi vẫn không chịu bỏ qua, nay lại còn muốn lừa gạt vơ vét tài sản, đúng là quá đáng mà.”
Phương Du Phong không có tiền đồ. Liễu thị là thiếp thất, các đại gia cùng với đương gia thương hào mặc kệ về tình về lí hay vì lợi ích cá nhân đều đứng về phía Phương Khương thị với Lâm Nhữ, đồng lòng lên án Liễu thị.
Liễu thị chật vật quay về phường Cát An. Hà Dư nghe nói không lừa gạt được thì phiền muộn, hôm sau để Liễu thị tìm người quen bôi xấu thanh danh của Phương Đức Thanh. Mọi người đã có ấn tượng ban đầu do Hà Lịch tạo ra, đồng loạt nhận định Liễu thị cố ý bêu xấu Phương Đức Thanh nên vô cùng khinh thường, giễu cợt phỉ nhổ.
Liễu thị như chuột qua đường bị người người kêu đánh.
Mặt mũi mất hết, bà ta ngượng ngùng không dám lộ mặt trước mọi người nữa.
Bình luận facebook