Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-32
Chương 32: Vui Buồn Không Rõ
Chương 32 : Vui buồn không rõ
Lâm Nhữ lặn sâu xuống bơi về phía trước, đoán chừng đã tránh được tầm mắt mọi người rồi nên âm thầm nổi lên mặt nước. Đèn lồng rọi xa xa không đến chỗ này, Lâm Nhữ bơi nhanh về bờ.
Nàng vịn lấy bờ muốn trèo lên liền nghe tiếng hô lớn của Hà Lịch. Khoảng cách khá xa nên tiếng gọi như giọt mưa rơi trên mái hiên, nghe không được rõ lắm.
Thường ngày Hà Lịch luôn bình tĩnh chín chắn sẽ không sơ suất như vậy. Lâm Nhữ cau mày, dừng chân dỏng tai nghe ngóng.
Tiếng kêu của Hà Lịch mỗi một tiếng lại cao hơn. Trước đài tựa mưa rơi thác đổ, vỗ vào mái ngói lưu ly nghe ầm ầm, phía sau lại như dòng lũ cuốn, tư thế như vạn con ngựa phi nhanh. Lâm Nhữ mơ hồ nghe mấy chữ “Sùng Huy, nhảy xuống ao”, liền đột ngột biến sắc.
Lại lặn sâu xuống nước bơi ngược lại, lượn mấy vòng gần cầu nổi đình Thưởng Phong, Lâm Nhữ túm được Sùng Huy.
“Nhị lang!” Sùng Huy nắm lấy eo của Lâm Nhữ, tám ngón tay bấu chặt, mất đi hết nửa ý thức, gọi Lâm Nhữ mà không phát ra âm thanh, lại uống ừng ực mấy ngụm nước.
“Đồ ngốc này.” Lâm Nhữ thầm mắng. Tim nàng như bị ai đó cào mấy cái vừa đau vừa ngứa, lặng lẽ thở dài, gỡ tay hắn ra. Nàng nắm lấy cánh tay hắn, cố gắng bơi đi. Người đuối nước bắt được người như vớ được thanh gỗ nổi liều mạng ôm chặt lấy không buông ra, nhưng Sùng Huy bị nàng gỡ ra thì rất phối hợp, không quấn riết lấy nàng.
Mới đầu hè, lại vào ban đêm, dưới nước lạnh như băng. Trên người Lâm Nhữ không chỉ có áo khoác mà quần áo trên người cũng rất dày, thấm nước vào khiến cả người như gấp đôi cân nặng, phải cố hết sức mới có thể kéo thêm một người chìm dưới nước về phía trước, nổi lên mặt nước lại sợ Quách Thành An nhìn thấy. Xiêm áo đang ướt đẫm, để gã thấy được thì không giấu chân tướng được nữa. Tay của Sùng Huy trong tay nàng càng lúc càng mềm, cơ thể dập dềnh theo con sóng dần dần mất đi hơi thở. Lâm Nhữ như run lên một cái, cắn răng nổi lên mặt nước, cách đình Thưởng Phong khoảng bảy tám mươi bước, bất chấp bơi tới bờ kéo cả Sùng Huy lên.
Gặp mặt mấy lần, Sùng Huy đều tựa như tiên nữ phiêu bồng, không nghĩ người này lại nặng như vậy, đừng nói là ôm, đến lôi đi cũng khó khăn. Lâm Nhữ cắn răng nửa kéo nửa ôm, vất vả mới lên bờ được. Dưới chân vấp phải cái gì mà lảo đảo, cả hai cùng té ngã xuống đất, Lâm Nhữ phía dưới còn Sùng Huy ở trên đè lên nhau.
Chấn động kịch liệt, Lâm Nhữ mệt muốn đứt hơi, vô cùng khó chịu. Sùng Huy khạc nước ra ngoài, khạc xong rồi thì nhúc nhích người, ngẩng đầu lên, khàn giọng gọi: “Nhị lang, là ngài sao?”. Dưới ánh trăng lờ mờ nhìn không rõ, hắn sờ mặt Lâm Nhữ, sờ từ chân mày xuống mắt rồi mũi, vui vẻ nói: “Nhị lang, đúng là ngài rồi. Ngài không sao hết, chúng ta đều không sao, thật tốt quá.”
“Ừ, cả hai đều không sao.” Lâm Nhữ gật đầu, không chết đuối nhưng bị đè không thở nổi, buồn bực nói: “Đứng dậy đi.”
Lâm Nhữ đẩy vai Sùng Huy. Sùng Huy ngay lúc nàng đang nói đã nhỏm dậy, nên tay nàng lệch từ vai xuống ngực. Lâm Nhữ ngẩn ra, tuy cả hai đều là con gái nhưng cũng không thể làm vậy, nàng vội rụt tay về, bỗng trong đầu như sét đánh ầm ầm muốn nổ tung. Nàng nghiền ngẫm cảm giác vừa rồi, tay nàng lại đè lên ngực hắn, không chỉ chạm mà còn sờ qua lại.
Bộ ngực lép kẹp ướt nhẹp dưới tay nàng không hề giống ngực mềm mại co dãn của con gái. Nàng co đầu ngón tay lại thì hai nắm ngực áo càng lúc càng nhỏ, nắm chặt hơn nữa thì chúng hoàn toàn tách khỏi người Sùng Huy, rơi vào lòng bàn tay nàng.
Lâm Nhữ kinh ngạc không nói nên lời.
Sùng Huy cứng người thở gấp.
Trong bóng tối, cả hai không nhìn ra thần sắc trong mắt đối phương. Lâm Nhữ cắn răng, nàng buông hai nắm áo kia rồi vạch cổ áo Sùng Huy.
Xiêm áo ướt nước mềm rủ dính sát da thịt, đầu ngón tay chạm vào xiêm y cũng đồng thời chạm vào da thịt. Sùng Huy run lên, một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi cổ họng.
Lâm Nhữ choáng váng muốn hôn mê. Nàng mím môi, không rụt tay về mà dùng sức kéo xuống. Tay áo có hoa văn hình chòm mây thêu ẩn bằng chỉ bạc cùng áo giữa màu trắng đều bị vạch ra. Bên trong là vải độn ngực màu hồng hình hai đóa sen cùng gốc. Không giống những thiếu nữ bình thường khác, đây chỉ có một nắm vải nhăn nhúm, không biết bên trong là gì mà gặp nước lại xẹp lép. Đó là vải bông, ngực của Sùng Huy lúc trước có thể nhô lên là nhờ bên trong có lót bông vải. Lâm Nhữ không chần chừ mà cởi vải độn ngực xuống, ngực trắng như tuyết xé tan màn đêm. Trước mắt bừng sáng, da thịt mịn màng trắng nõn lộ ra trong không khí ướt lạnh, hơi co lại một chút, ngực bằng phẳng với đường cong cơ ngực rõ ràng.
Khóm hoa nguyệt quý đón gió rì rào, trăng khuyết trên trời ló khỏi tầng mây chiếu rọi ánh sáng bạc nhàn nhạt. Cá lội trong ao nhảy lên khỏi mặt nước tạo thành một hình vòng cung rồi rơi xuống, sau một vòng xao động lại khôi phục làn nước không gợn sóng.
Lâm Nhữ đẩy Sùng Huy khiến hắn ngã ngửa thẳng tắp xuống đất. Lâm Nhữ nhìn xuống, váy dài ướt đẫm dính sát vào người hắn, đặc biệt có một chỗ phình lên không cần phải lột quần mà nhìn cũng biết. Giữa hai chân hắn có thứ mà nàng cũng như những người con gái khác không thể có.
Lâm Nhữ choáng váng hoa mắt, ngơ ngác hỏi: “Huy nương, ngươi là con trai?”
“Vâng!” Sùng Huy đần người bối rối, nét mặt ảm đạm, nắm chặt lấy tay Lâm Nhữ, hoảng hốt nói: “Nhị lang, không phải ta cố tình gạt ngài, ngài đừng giận ta.”
Giận ư? Lâm Nhữ không nói gì mà nhớ lại.
Chẳng trách lúc mới gặp, hắn bảo mình đừng gọi Huy nương mà gọi thẳng Sùng Huy.
Nàng nhìn cổ hắn, hầu kết không rõ ràng. Giọng nói tuy không nhỏ nhẹ trong trẻo như thiếu nữ nhưng cũng không trầm khàn, hắn đã mười tám sao có thể thế được?
Cẩm Phong mới mười bảy mà hầu kết đã rất rõ, mấy năm trước bị bể giọng, giờ đã là giọng con trai lanh lảnh.
“Sao hầu kết ở cổ ngươi lại nhỏ như vậy? Với lại cũng không bị bể giọng?”
“Phụ thân của Lan Tôn là thái y ở cục Thượng Dược, vì phụ thân nàng phạm tội nên bị tịch thu gia sản. Mẫu thân nàng lén đem nàng trốn đi tránh bị xử tử, lúc đi nàng mang theo “y điển” gia truyền. Mấy năm nay nàng đều lén học y thuật, hái lá thuốc đưa ta uống hạn chế sự phát dục. Nàng ấy bảo sau khi làm mỹ nhân trên mặt quạt một năm sẽ bị chuốc thuốc câm, bị câm rồi sẽ len lén lúc không ai chú ý mà dừng thuốc.” Sùng Huy kể hết.
“Lan Tôn biết chữ?” Lâm Nhữ hỏi. Nàng nhớ Hà Lịch có nói mỹ nhân trong vườn trúc tía đều không được dạy học chữ.
“Biết, lúc nàng vào vườn đã bảy tuổi. Năm ấy mẫu thân nàng gửi gắm nàng cho một đôi phu thê làm nông chịu ơn huệ của phụ thân nàng. Sau đó triều đình phát lệnh truy nã, đôi phu thê đó sợ vướng phải họa lớn, nghe nói có bà dắt mối mua những bé gái xinh đẹp, bởi vì nàng rất xinh xắn nên đã bán nàng cho bà dắt mối đó. Vì phía dắt mối chỉ mua những đứa bé năm tuổi trở xuống nên mới khai gian nàng bớt hai tuổi. Nhà nàng đời đời hành nghề y nên từ ba tuổi nàng đã bắt đầu đọc y thư, biết hết mặt chữ.”
Lan Tôn là mỹ nhân trên mặt quạt năm nay, Hà Lịch nói nàng mười lăm hóa ra là đã mười bảy.
Lâm Nhữ nhớ hôm ấy ở ngoài cửa vườn trúc tía nghe mấy lời Lan Tôn dỗ dành Sùng Huy. Lúc đó chỉ nghĩ là tình cảm gắn bó giữa hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giờ nhận thấy rõ ràng Lan Tôn thích Sùng Huy, là kiểu thích của con gái với con trai.
Chắc nàng đang mong Sùng Huy được chọn làm mỹ nhân trên mặt quạt, sau bị chuốc thuốc câm sẽ dừng thuốc cho Sùng Huy. Trước mắt mọi người vờ làm tỷ muội nhưng phía sau lại đối xử như phu thê, hai bên hài hòa, ân ái triền miên.
Đúng là một người có cơ mưu, giúp Sùng Huy lừa gạt hết tai mắt mọi người.
Sùng Huy lay cánh tay Lâm Nhữ, run sợ nói: “Nhị lang, không phải ta cố tình giả gái. Hôm đó ta đến chỗ mối lái tìm bà dắt mối, trên người mặc áo kiểu con trai, bà dắt mối bảo không mua con trai, nên ta phải nói mình là con gái.”
Lâm Nhữ hiểu: “Hồi đó cả người ngươi đều là thương tích. Bọn họ yêu cầu kiểm tra nên ngươi không cho họ kiểm, không phải phía dưới bị thương mà sợ bị phát hiện ra là con trai đúng không?”
Sùng Huy gật đầu, cơ thể run rẩy: “Nhị lang, ta sợ lắm, ta không dám về nhà, đau đớn vô cùng khiến ta chịu không nổi.”
Bộ dạng hắn đẹp, tóc mấy đứa con nít cũng thường để chỏm nên hắn nói mình là con gái, bà dắt mối cũng tin.
Sau đó hắn không để ai hầu hạ mình, ngoại trừ do hắn là người hiểu chuyện còn vì sợ bị phát hiện là con trai sẽ đuổi về.
Lâm Nhữ nhớ đến lời Hà Lịch kể lại bộ dạng bị ngược đãi thảm thương của Sùng Huy, cổ họng chua chát ngăn lại mọi lời nói.
Hắn nói dối gạt người. Nhưng một đứa nhỏ chưa đến bốn tuổi buộc phải nói dối vì muốn sống, sao có thể không tha thứ được.
“Nhị lang, ta thích ngài, ngài đừng giận ta nhé? Lan Tôn nói cả hai chúng ta đều là con trai nên không thể làm được gì, thế chúng ta phải làm gì sao? Ta không làm gì cả, chỉ muốn được nhìn thấy ngài thôi.” Hốc mắt Sùng Huy đỏ bừng.
Ánh mắt mê ly, long lanh như ao xuân dềnh dàng nước, khiến cho ai thấy được cả cõi lòng đều muốn hòa tan.
Lâm Nhữ không biết phải nói thế nào, cũng không rõ mình có giận hay không, chỉ quá bất ngờ việc Sùng Huy là con trai.
Chương 32 : Vui buồn không rõ
Lâm Nhữ lặn sâu xuống bơi về phía trước, đoán chừng đã tránh được tầm mắt mọi người rồi nên âm thầm nổi lên mặt nước. Đèn lồng rọi xa xa không đến chỗ này, Lâm Nhữ bơi nhanh về bờ.
Nàng vịn lấy bờ muốn trèo lên liền nghe tiếng hô lớn của Hà Lịch. Khoảng cách khá xa nên tiếng gọi như giọt mưa rơi trên mái hiên, nghe không được rõ lắm.
Thường ngày Hà Lịch luôn bình tĩnh chín chắn sẽ không sơ suất như vậy. Lâm Nhữ cau mày, dừng chân dỏng tai nghe ngóng.
Tiếng kêu của Hà Lịch mỗi một tiếng lại cao hơn. Trước đài tựa mưa rơi thác đổ, vỗ vào mái ngói lưu ly nghe ầm ầm, phía sau lại như dòng lũ cuốn, tư thế như vạn con ngựa phi nhanh. Lâm Nhữ mơ hồ nghe mấy chữ “Sùng Huy, nhảy xuống ao”, liền đột ngột biến sắc.
Lại lặn sâu xuống nước bơi ngược lại, lượn mấy vòng gần cầu nổi đình Thưởng Phong, Lâm Nhữ túm được Sùng Huy.
“Nhị lang!” Sùng Huy nắm lấy eo của Lâm Nhữ, tám ngón tay bấu chặt, mất đi hết nửa ý thức, gọi Lâm Nhữ mà không phát ra âm thanh, lại uống ừng ực mấy ngụm nước.
“Đồ ngốc này.” Lâm Nhữ thầm mắng. Tim nàng như bị ai đó cào mấy cái vừa đau vừa ngứa, lặng lẽ thở dài, gỡ tay hắn ra. Nàng nắm lấy cánh tay hắn, cố gắng bơi đi. Người đuối nước bắt được người như vớ được thanh gỗ nổi liều mạng ôm chặt lấy không buông ra, nhưng Sùng Huy bị nàng gỡ ra thì rất phối hợp, không quấn riết lấy nàng.
Mới đầu hè, lại vào ban đêm, dưới nước lạnh như băng. Trên người Lâm Nhữ không chỉ có áo khoác mà quần áo trên người cũng rất dày, thấm nước vào khiến cả người như gấp đôi cân nặng, phải cố hết sức mới có thể kéo thêm một người chìm dưới nước về phía trước, nổi lên mặt nước lại sợ Quách Thành An nhìn thấy. Xiêm áo đang ướt đẫm, để gã thấy được thì không giấu chân tướng được nữa. Tay của Sùng Huy trong tay nàng càng lúc càng mềm, cơ thể dập dềnh theo con sóng dần dần mất đi hơi thở. Lâm Nhữ như run lên một cái, cắn răng nổi lên mặt nước, cách đình Thưởng Phong khoảng bảy tám mươi bước, bất chấp bơi tới bờ kéo cả Sùng Huy lên.
Gặp mặt mấy lần, Sùng Huy đều tựa như tiên nữ phiêu bồng, không nghĩ người này lại nặng như vậy, đừng nói là ôm, đến lôi đi cũng khó khăn. Lâm Nhữ cắn răng nửa kéo nửa ôm, vất vả mới lên bờ được. Dưới chân vấp phải cái gì mà lảo đảo, cả hai cùng té ngã xuống đất, Lâm Nhữ phía dưới còn Sùng Huy ở trên đè lên nhau.
Chấn động kịch liệt, Lâm Nhữ mệt muốn đứt hơi, vô cùng khó chịu. Sùng Huy khạc nước ra ngoài, khạc xong rồi thì nhúc nhích người, ngẩng đầu lên, khàn giọng gọi: “Nhị lang, là ngài sao?”. Dưới ánh trăng lờ mờ nhìn không rõ, hắn sờ mặt Lâm Nhữ, sờ từ chân mày xuống mắt rồi mũi, vui vẻ nói: “Nhị lang, đúng là ngài rồi. Ngài không sao hết, chúng ta đều không sao, thật tốt quá.”
“Ừ, cả hai đều không sao.” Lâm Nhữ gật đầu, không chết đuối nhưng bị đè không thở nổi, buồn bực nói: “Đứng dậy đi.”
Lâm Nhữ đẩy vai Sùng Huy. Sùng Huy ngay lúc nàng đang nói đã nhỏm dậy, nên tay nàng lệch từ vai xuống ngực. Lâm Nhữ ngẩn ra, tuy cả hai đều là con gái nhưng cũng không thể làm vậy, nàng vội rụt tay về, bỗng trong đầu như sét đánh ầm ầm muốn nổ tung. Nàng nghiền ngẫm cảm giác vừa rồi, tay nàng lại đè lên ngực hắn, không chỉ chạm mà còn sờ qua lại.
Bộ ngực lép kẹp ướt nhẹp dưới tay nàng không hề giống ngực mềm mại co dãn của con gái. Nàng co đầu ngón tay lại thì hai nắm ngực áo càng lúc càng nhỏ, nắm chặt hơn nữa thì chúng hoàn toàn tách khỏi người Sùng Huy, rơi vào lòng bàn tay nàng.
Lâm Nhữ kinh ngạc không nói nên lời.
Sùng Huy cứng người thở gấp.
Trong bóng tối, cả hai không nhìn ra thần sắc trong mắt đối phương. Lâm Nhữ cắn răng, nàng buông hai nắm áo kia rồi vạch cổ áo Sùng Huy.
Xiêm áo ướt nước mềm rủ dính sát da thịt, đầu ngón tay chạm vào xiêm y cũng đồng thời chạm vào da thịt. Sùng Huy run lên, một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi cổ họng.
Lâm Nhữ choáng váng muốn hôn mê. Nàng mím môi, không rụt tay về mà dùng sức kéo xuống. Tay áo có hoa văn hình chòm mây thêu ẩn bằng chỉ bạc cùng áo giữa màu trắng đều bị vạch ra. Bên trong là vải độn ngực màu hồng hình hai đóa sen cùng gốc. Không giống những thiếu nữ bình thường khác, đây chỉ có một nắm vải nhăn nhúm, không biết bên trong là gì mà gặp nước lại xẹp lép. Đó là vải bông, ngực của Sùng Huy lúc trước có thể nhô lên là nhờ bên trong có lót bông vải. Lâm Nhữ không chần chừ mà cởi vải độn ngực xuống, ngực trắng như tuyết xé tan màn đêm. Trước mắt bừng sáng, da thịt mịn màng trắng nõn lộ ra trong không khí ướt lạnh, hơi co lại một chút, ngực bằng phẳng với đường cong cơ ngực rõ ràng.
Khóm hoa nguyệt quý đón gió rì rào, trăng khuyết trên trời ló khỏi tầng mây chiếu rọi ánh sáng bạc nhàn nhạt. Cá lội trong ao nhảy lên khỏi mặt nước tạo thành một hình vòng cung rồi rơi xuống, sau một vòng xao động lại khôi phục làn nước không gợn sóng.
Lâm Nhữ đẩy Sùng Huy khiến hắn ngã ngửa thẳng tắp xuống đất. Lâm Nhữ nhìn xuống, váy dài ướt đẫm dính sát vào người hắn, đặc biệt có một chỗ phình lên không cần phải lột quần mà nhìn cũng biết. Giữa hai chân hắn có thứ mà nàng cũng như những người con gái khác không thể có.
Lâm Nhữ choáng váng hoa mắt, ngơ ngác hỏi: “Huy nương, ngươi là con trai?”
“Vâng!” Sùng Huy đần người bối rối, nét mặt ảm đạm, nắm chặt lấy tay Lâm Nhữ, hoảng hốt nói: “Nhị lang, không phải ta cố tình gạt ngài, ngài đừng giận ta.”
Giận ư? Lâm Nhữ không nói gì mà nhớ lại.
Chẳng trách lúc mới gặp, hắn bảo mình đừng gọi Huy nương mà gọi thẳng Sùng Huy.
Nàng nhìn cổ hắn, hầu kết không rõ ràng. Giọng nói tuy không nhỏ nhẹ trong trẻo như thiếu nữ nhưng cũng không trầm khàn, hắn đã mười tám sao có thể thế được?
Cẩm Phong mới mười bảy mà hầu kết đã rất rõ, mấy năm trước bị bể giọng, giờ đã là giọng con trai lanh lảnh.
“Sao hầu kết ở cổ ngươi lại nhỏ như vậy? Với lại cũng không bị bể giọng?”
“Phụ thân của Lan Tôn là thái y ở cục Thượng Dược, vì phụ thân nàng phạm tội nên bị tịch thu gia sản. Mẫu thân nàng lén đem nàng trốn đi tránh bị xử tử, lúc đi nàng mang theo “y điển” gia truyền. Mấy năm nay nàng đều lén học y thuật, hái lá thuốc đưa ta uống hạn chế sự phát dục. Nàng ấy bảo sau khi làm mỹ nhân trên mặt quạt một năm sẽ bị chuốc thuốc câm, bị câm rồi sẽ len lén lúc không ai chú ý mà dừng thuốc.” Sùng Huy kể hết.
“Lan Tôn biết chữ?” Lâm Nhữ hỏi. Nàng nhớ Hà Lịch có nói mỹ nhân trong vườn trúc tía đều không được dạy học chữ.
“Biết, lúc nàng vào vườn đã bảy tuổi. Năm ấy mẫu thân nàng gửi gắm nàng cho một đôi phu thê làm nông chịu ơn huệ của phụ thân nàng. Sau đó triều đình phát lệnh truy nã, đôi phu thê đó sợ vướng phải họa lớn, nghe nói có bà dắt mối mua những bé gái xinh đẹp, bởi vì nàng rất xinh xắn nên đã bán nàng cho bà dắt mối đó. Vì phía dắt mối chỉ mua những đứa bé năm tuổi trở xuống nên mới khai gian nàng bớt hai tuổi. Nhà nàng đời đời hành nghề y nên từ ba tuổi nàng đã bắt đầu đọc y thư, biết hết mặt chữ.”
Lan Tôn là mỹ nhân trên mặt quạt năm nay, Hà Lịch nói nàng mười lăm hóa ra là đã mười bảy.
Lâm Nhữ nhớ hôm ấy ở ngoài cửa vườn trúc tía nghe mấy lời Lan Tôn dỗ dành Sùng Huy. Lúc đó chỉ nghĩ là tình cảm gắn bó giữa hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giờ nhận thấy rõ ràng Lan Tôn thích Sùng Huy, là kiểu thích của con gái với con trai.
Chắc nàng đang mong Sùng Huy được chọn làm mỹ nhân trên mặt quạt, sau bị chuốc thuốc câm sẽ dừng thuốc cho Sùng Huy. Trước mắt mọi người vờ làm tỷ muội nhưng phía sau lại đối xử như phu thê, hai bên hài hòa, ân ái triền miên.
Đúng là một người có cơ mưu, giúp Sùng Huy lừa gạt hết tai mắt mọi người.
Sùng Huy lay cánh tay Lâm Nhữ, run sợ nói: “Nhị lang, không phải ta cố tình giả gái. Hôm đó ta đến chỗ mối lái tìm bà dắt mối, trên người mặc áo kiểu con trai, bà dắt mối bảo không mua con trai, nên ta phải nói mình là con gái.”
Lâm Nhữ hiểu: “Hồi đó cả người ngươi đều là thương tích. Bọn họ yêu cầu kiểm tra nên ngươi không cho họ kiểm, không phải phía dưới bị thương mà sợ bị phát hiện ra là con trai đúng không?”
Sùng Huy gật đầu, cơ thể run rẩy: “Nhị lang, ta sợ lắm, ta không dám về nhà, đau đớn vô cùng khiến ta chịu không nổi.”
Bộ dạng hắn đẹp, tóc mấy đứa con nít cũng thường để chỏm nên hắn nói mình là con gái, bà dắt mối cũng tin.
Sau đó hắn không để ai hầu hạ mình, ngoại trừ do hắn là người hiểu chuyện còn vì sợ bị phát hiện là con trai sẽ đuổi về.
Lâm Nhữ nhớ đến lời Hà Lịch kể lại bộ dạng bị ngược đãi thảm thương của Sùng Huy, cổ họng chua chát ngăn lại mọi lời nói.
Hắn nói dối gạt người. Nhưng một đứa nhỏ chưa đến bốn tuổi buộc phải nói dối vì muốn sống, sao có thể không tha thứ được.
“Nhị lang, ta thích ngài, ngài đừng giận ta nhé? Lan Tôn nói cả hai chúng ta đều là con trai nên không thể làm được gì, thế chúng ta phải làm gì sao? Ta không làm gì cả, chỉ muốn được nhìn thấy ngài thôi.” Hốc mắt Sùng Huy đỏ bừng.
Ánh mắt mê ly, long lanh như ao xuân dềnh dàng nước, khiến cho ai thấy được cả cõi lòng đều muốn hòa tan.
Lâm Nhữ không biết phải nói thế nào, cũng không rõ mình có giận hay không, chỉ quá bất ngờ việc Sùng Huy là con trai.
Bình luận facebook