Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-34
Chương 34: Từng Đao Bén Ngót
Chương 34 : Từng đao bén ngót
Quách Thành An giục ngựa vào trong phủ, Mậu Thụ cẩn thận đón gã. Quách Thành An nhảy xuống ngựa, không nói lời nào quất một roi. Mậu Thụ xuýt xoa một tiếng, ôm đầu trốn nhanh như chuột.
“Đứng lại, ai cho mi chạy!” Quách Thành An lạnh lùng nói.
Mậu Thụ đứng lại, khóc thảm thiết.
Quách Thành An lại giơ roi lên muốn quất một đường nhưng bị nắm lại. Hóa ra Phòng thị đứng dưới cửa lầu, khẽ gật đầu không tán thành. Quách Thành An hít một hơi sâu, thu roi về, hừ một tiếng, tuy giọng nói không kiên nhẫn nhưng vẫn có sự quan tâm, gã hỏi Mậu Thụ: “Hồi nãy quất trúng ở đâu, đến phòng thu chi lấy một xâu tiền tới hiệu thuốc để đại phu xem qua.”
Mậu Thụ ngừng khóc ngay, cười hì hì nói: “Không đáng ngại, cảm ơn đại lang quan tâm.”
“Dắt Mặc Ký vào chuồng rồi xuống phòng bếp dặn mang cháo gà hầm nhân sâm lên cho đại lang ở chỗ ta.” Phòng thị khẽ cười nói.
Mậu Thụ dạ liên tục.
Hai mẫu tử vào khoảng sân chỗ Phòng thị. Bà cho mấy nô tỳ hầu hạ lui xuống, kéo Quách Thành An ngồi trên bệ, nhỏ giọng nói thành khẩn: “Có buồn phiền cách mấy cũng không được trút lửa giận vào nô tài. Hoàng đế Thái Tông từng căn dặn, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Là chủ một nhà cũng không khác mấy vua của một nước, chỉ là quy mô nhỏ hơn, ít số người cần quản lý hơn thôi. Có thể trách mắng đánh hạ nô vì trừng phạt chúng mắc sai lầm, dạy bảo săn sóc để thuần phục chúng, chứ không được nổi giận vô cớ. Chỉ có hạng nhu nhược vô năng mới giẫm đạp những người yếu kém hơn mình…”
Quách Thành An lắng nghe chăm chú không hề lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, đợi Phòng thị nói xong, gã uống trà nói: “Mẫu thân nói chí lý, con xin nghe theo dạy bảo. Sau này sẽ cố gắng kiềm chế mình.”
“Khó cho con ta rồi.” Phòng thị than, nhận lấy chung trà cất lại, đưa tay xoa nhẹ chân mày đang cau lại của gã: “Hôm nay tới Phương phủ không suôn sẻ sao?”
“Phương Lâm Nhữ là con trai.” Quách Thành An khẳng định, kể hết chuyện xảy ra ở trong Phương phủ cho Phòng thị nghe, ảo não không thôi mà nói: “Con thấy rất rõ, Phương Lâm Nhữ đúng là con trai.”
“Nếu là con trai thì thật kỳ lạ.” Phòng thị như có điều suy nghĩ, ngón tay gõ trên bàn ngắn mấy cái, bà nói: “Như con kể lại, trước uống trà, sau ăn điểm tâm rồi đến múa quạt. Rõ ràng là kéo dài thời gian, lí do là gì chứ?”
“Lời này của mẫu thân đúng là làm con thấy lạ, kiểu quạt hợp hoan mới thường không để lộ trước khi tung ra thị trường, Phương Lâm Nhữ sao lại để con nhìn mà không hề bận tâm?” Quách Thành An cau mày.
Mẫu tử hai người cẩn thận phân tích nhưng không tìm ra được nguyên cớ.
“Những kiểu quạt mới của họ Phương hay chúng ta khoan vội bắt chước, cẩn thận là bẫy do Phương Lâm Nhữ giăng sẵn.” Phòng thị nói, ngưng chớp mi, ánh mắt âm trầm: “Mưu kế của Phương Lâm Nhữ khó đoán. Chúng ta muốn chơi xỏ họ Phương, không chừng y cũng muốn xỏ ngược nhà chúng ta, để quạt hợp hoan của họ Phương độc quyền. Họ Tạ chính là vết xe đổ, chúng ta không thể không đề phòng.”
Quách Thành An tiếc rẻ, xoắn quýt một lát rồi đồng ý, Phòng thị nhắc đến họ Tạ làm gã nhớ ra một việc, hôm đó rình trộm Lâm Nhữ có thấy Tạ phu nhân, liền nói: “Phương Đức Thanh qua đời, họ Tạ không chỉ đưa lễ tế mà hôm đi an táng, Tạ phu nhân còn đích thân đến họ Phương, trò chuyện rất thân thiết với Phương phu nhân.”
“Chuyện lạ!” Phòng thị kinh ngạc. “Họ Tạ suy yếu, Tạ Thiên mất khi còn trẻ. Tuy nói không phải do Phương Đức Thanh gây ra, nhưng Phương Đức Thanh vẫn gián tiếp liên quan. Năm ấy phu thê Tạ Thiên vô cùng âu yếm, Tạ Thiên qua đời, Tạ phu nhân đóng cửa không tiếp khách, vạt áo rộng dần người gầy mòn (1), phải hận họ Phương đến tận xương tủy mới đúng, sao có thể còn tự mình ghé thăm?”
(1) 衣带日宽人憔悴 lấy ý từ bài từ “Điệp luyến hoa” của Liễu Vĩnh thời Tống.
“Con cũng thấy vậy, nên không nghĩ ra nguyên nhân.” Quách Thành An thả lỏng tay.
Phòng thị trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chắc vì chuyện cả đời của con gái mình, đứa nhỏ mà bà ta cho giả trai năm nay cũng mười tám rồi. Phương Du Phong hai mươi, Phương Lâm Nhữ mười bảy, đứa thì hơn con gái bà ta hai tuổi, đứa lại nhỏ hơn một tuổi, xem chừng tuổi tác khá thích hợp. Phương Du Phong chẳng có tài cán lại còn là con dòng thứ. Chắc hẳn bà ta coi thường mà chỉ để ý đến Phương Lâm Nhữ.”
Quách Thành An “ôi” lên một tiếng, toát mồ hôi lạnh: “May mà Phương Lâm Nhữ đã đính hôn. Dù phường quạt của họ Tạ đã đóng nhưng sản nghiệp vẫn còn, rừng trúc tía ở ngoài thành bán cho họ Phương hơn nửa rồi mà phần còn lại vẫn nhiều hơn của chúng ta. Diện tích phường quạt ở thành tây của họ cũng lớn hơn của họ Phương lẫn chúng ta. Bà ta chỉ có đứa con gái này, gia nghiệp đương nhiên không thiếu phần cho con rể. Nếu Phương Lâm Nhữ cưới con gái họ Tạ, tiền tài lẫn thế lực tăng lên, càng khó chơi hơn.”
Phòng thị gật đầu, muốn tâm sự gì đó, nhưng ngừng một chút lại nói: “Lúc phụ thân con còn gánh vác việc gia đình, mẫu thân sợ ông ta cho con một hôn sự không ưng ý nên vẫn luôn đẩy lui. Hôm nay chúng ta có thể tự chọn lấy thiếu nữ nhà ai mình ưng ý. Hai đứa con gái dòng thứ của họ Phương thì không xứng, đứa dòng chính là nhị nương lại bệnh tật không thể sinh con đẻ cái cho họ Quách nên càng không ổn. Huống hồ nếu chúng ta hỏi cưới thì Phương Lâm Nhữ chắc cũng chẳng đồng ý. Chi bằng chúng ta lui đến họ Tạ, xem thử mặt mày cùng tính cách con gái nhà đó thế nào. Lời đồn đại con gái của Tạ phu nhân có cử chỉ thô lỗ ngang tàng chưa chắc tin cậy được. Năm ấy Tạ Thiên là lang quân đẹp nhất thành Nhuận Châu, Tạ phu nhân cũng là một trang quốc sắc thiên hương. Dù con gái giống phụ thân hay mẫu thân đều rất đẹp, nếu tính cách tốt thì để con hỏi cưới cũng được.”
“Hỏi cưới con gái nhà họ Tạ?” Quách Thành An rất bất ngờ, mày rậm nhíu chặt, nghĩ một lát rồi nói: “Mẫu thân lui đến một chút xem thử cũng được, nhưng đừng lộ ra ý định muốn hỏi cưới. Con muốn tự mình chứng kiến, nếu hợp ý thì hỏi cưới còn nếu không hợp ý cho dù hồi môn là núi vàng núi bạc đi nữa cũng không hỏi cưới.”
“Tất nhiên rồi, phải do con thích mới được.” Phòng thị cười nói.
Mẫu tử một lòng, không hề giấu diếm lẫn nhau.
Đồng hồ nước vang tiếng báo đã đầu giờ Hợi, Phòng thị đứng dậy ra khỏi phòng, dặn dò mau chóng mang cháo gà hầm nhân sâm lên. Nguyệt Kiều thấy mẫu tử hai người nói chuyện nên không dám quấy rầy, bỏ than hồng vào trong lò hâm nóng. Phòng thị cười khen ngợi, nhận lấy mâm về phòng.
“Mẫu thân cũng uống đi.” Quách Thành An nói, cao giọng gọi lấy thêm chén, tự múc dâng hai tay cho Phòng thị.
Nước mắt hoen mi Phòng thị, bà lau đi thật nhanh, bưng chén lên húp chậm rãi.
Quách Thành An thấy nhưng làm bộ không thấy. Phòng thị vì gã mà suy tính mọi kế, gã đương nhiên phải hiếu thuận với bà. Nhớ lúc trước chưa được làm chủ cái nhà này, hai mẫu tử nhịn nhục hầu hạ Quách Tiếu Minh, cúi mình như ăn xin mà sống, thương cảm không thôi, gã lại suy nghĩ đến Lâm Nhữ mà oán giận một bụng.
“Phương Lâm Nhữ thật biết đầu thai, anh tuấn phong lưu, được Phương Đức Thanh cưng chiều. Từ nhỏ đã được ra ngoài xã giao với tư thế của gia chủ họ Phương đời kế tiếp, nay còn được một vị hôn thê đẹp như tiên nữ. Sao lại tốt số đến vậy chứ!”
Môi gã nhếch lên, làn da ngăm nổi gân, mắt nhỏ híp lại, vẻ mặt dữ tợn.
“Rốt cuộc vị hôn thê kia của Phương Lâm Nhữ đẹp cỡ nào?” Tối nay Phòng thị nghe con trai khen ngợi mấy lần, biết nó không háo sắc nên vô cùng kinh ngạc.
“Đẹp vô cùng, nàng xuất hiện rồi thì khi nhìn người khác chỉ thấy toàn rơm rác. Chắc so với năm xưa Tạ Thiên được ca tụng là lang quân đẹp nhất thành Nhuận Châu cũng không hề thua kém.” Quách Thành An nói.
Phòng thị bật cười: “Tạ Thiên là đàn ông, sao lại so trai với gái thế cho được?”
Quách Thành An như giật mình, ngẫm một lúc rồi nói: “Chắc vì nàng đẹp đến mức khó lòng miêu tả. Nhìn nàng mà cơ hồ quên cả giới tính, trong lòng chỉ nghĩ không ngờ trên đời lại có một người đẹp đến vậy.”
“Chẳng hạn như đẹp hơn cả Lâm Nhữ?” Phòng thị nhíu mày.
“Không thể so được.” Quách Thành An lắc đầu, suy nghĩ cẩn thận nói: “Nếu bàn về dung mạo, hôn thê của y hơn hẳn một bậc. Có thể mẫu thân người cũng thấy qua Phương Lâm Nhữ rồi, cái đẹp của Phương Lâm Nhữ không phải ở dung mạo mà ở phong thái, lúc trò chuyện từng cử chỉ đều để lộ ra điều đó.”
“Cũng phải.” Phòng thị thở dài, rủ mi hừ một tiếng. “Nếu con có thể làm họ Phương sụp đổ thì vị hôn thê của Phương Lâm Nhữ con muốn chơi thế nào thì chơi.”
“Không hứng thú.” Quách Thành An bĩu môi, vô cùng khinh bỉ: “Cũng chỉ có hạng vô năng như Phương Du Phong mới thấy sắc mà nảy lòng tham. Đó là vị hôn thê của đệ đệ mình mà cả buổi cứ dán mắt chăm chăm vào người ta, mất mặt vô cùng.”
Ánh mắt Phòng thị sáng rỡ: “Phương Du Phong si mê vị hôn thê của Phương Lâm Nhữ ư?”
Quách Thành An gật đầu, thoáng chốc nhận ra hàm ý trong câu hỏi của Phòng thị, mừng rỡ vỗ tay: “Phương Lâm Nhữ thông minh lanh lợi lại vô cùng quyết đoán, Hà Lịch chững chạc chu đáo gặp nguy không sợ hãi. Hai người đó đúng là không có sơ hở để nhắm vào, nhưng Phương Du Phong là bùn nát, lại có thân phận là con trai trưởng nhà họ Phương. Nếu có thể lợi dụng hiệu quả sẽ có thể ép Phương Lâm Nhữ phải phòng trong phòng ngoài, mẻ đầu sứt trán.”
Phòng thị mỉm cười khen ngợi: “Con trai ta thật nhạy bén.”
Bà ngoắc tay gọi Quách Thành An áp lại gần, hai mẫu tử cẩn thận lập mưu. Từng chữ đều chứa đao nhọn nhắm vào Lâm Nhữ, muốn chém cổ y, chặt tay chân y, tuyệt đường sống của y.
Chương 34 : Từng đao bén ngót
Quách Thành An giục ngựa vào trong phủ, Mậu Thụ cẩn thận đón gã. Quách Thành An nhảy xuống ngựa, không nói lời nào quất một roi. Mậu Thụ xuýt xoa một tiếng, ôm đầu trốn nhanh như chuột.
“Đứng lại, ai cho mi chạy!” Quách Thành An lạnh lùng nói.
Mậu Thụ đứng lại, khóc thảm thiết.
Quách Thành An lại giơ roi lên muốn quất một đường nhưng bị nắm lại. Hóa ra Phòng thị đứng dưới cửa lầu, khẽ gật đầu không tán thành. Quách Thành An hít một hơi sâu, thu roi về, hừ một tiếng, tuy giọng nói không kiên nhẫn nhưng vẫn có sự quan tâm, gã hỏi Mậu Thụ: “Hồi nãy quất trúng ở đâu, đến phòng thu chi lấy một xâu tiền tới hiệu thuốc để đại phu xem qua.”
Mậu Thụ ngừng khóc ngay, cười hì hì nói: “Không đáng ngại, cảm ơn đại lang quan tâm.”
“Dắt Mặc Ký vào chuồng rồi xuống phòng bếp dặn mang cháo gà hầm nhân sâm lên cho đại lang ở chỗ ta.” Phòng thị khẽ cười nói.
Mậu Thụ dạ liên tục.
Hai mẫu tử vào khoảng sân chỗ Phòng thị. Bà cho mấy nô tỳ hầu hạ lui xuống, kéo Quách Thành An ngồi trên bệ, nhỏ giọng nói thành khẩn: “Có buồn phiền cách mấy cũng không được trút lửa giận vào nô tài. Hoàng đế Thái Tông từng căn dặn, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Là chủ một nhà cũng không khác mấy vua của một nước, chỉ là quy mô nhỏ hơn, ít số người cần quản lý hơn thôi. Có thể trách mắng đánh hạ nô vì trừng phạt chúng mắc sai lầm, dạy bảo săn sóc để thuần phục chúng, chứ không được nổi giận vô cớ. Chỉ có hạng nhu nhược vô năng mới giẫm đạp những người yếu kém hơn mình…”
Quách Thành An lắng nghe chăm chú không hề lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, đợi Phòng thị nói xong, gã uống trà nói: “Mẫu thân nói chí lý, con xin nghe theo dạy bảo. Sau này sẽ cố gắng kiềm chế mình.”
“Khó cho con ta rồi.” Phòng thị than, nhận lấy chung trà cất lại, đưa tay xoa nhẹ chân mày đang cau lại của gã: “Hôm nay tới Phương phủ không suôn sẻ sao?”
“Phương Lâm Nhữ là con trai.” Quách Thành An khẳng định, kể hết chuyện xảy ra ở trong Phương phủ cho Phòng thị nghe, ảo não không thôi mà nói: “Con thấy rất rõ, Phương Lâm Nhữ đúng là con trai.”
“Nếu là con trai thì thật kỳ lạ.” Phòng thị như có điều suy nghĩ, ngón tay gõ trên bàn ngắn mấy cái, bà nói: “Như con kể lại, trước uống trà, sau ăn điểm tâm rồi đến múa quạt. Rõ ràng là kéo dài thời gian, lí do là gì chứ?”
“Lời này của mẫu thân đúng là làm con thấy lạ, kiểu quạt hợp hoan mới thường không để lộ trước khi tung ra thị trường, Phương Lâm Nhữ sao lại để con nhìn mà không hề bận tâm?” Quách Thành An cau mày.
Mẫu tử hai người cẩn thận phân tích nhưng không tìm ra được nguyên cớ.
“Những kiểu quạt mới của họ Phương hay chúng ta khoan vội bắt chước, cẩn thận là bẫy do Phương Lâm Nhữ giăng sẵn.” Phòng thị nói, ngưng chớp mi, ánh mắt âm trầm: “Mưu kế của Phương Lâm Nhữ khó đoán. Chúng ta muốn chơi xỏ họ Phương, không chừng y cũng muốn xỏ ngược nhà chúng ta, để quạt hợp hoan của họ Phương độc quyền. Họ Tạ chính là vết xe đổ, chúng ta không thể không đề phòng.”
Quách Thành An tiếc rẻ, xoắn quýt một lát rồi đồng ý, Phòng thị nhắc đến họ Tạ làm gã nhớ ra một việc, hôm đó rình trộm Lâm Nhữ có thấy Tạ phu nhân, liền nói: “Phương Đức Thanh qua đời, họ Tạ không chỉ đưa lễ tế mà hôm đi an táng, Tạ phu nhân còn đích thân đến họ Phương, trò chuyện rất thân thiết với Phương phu nhân.”
“Chuyện lạ!” Phòng thị kinh ngạc. “Họ Tạ suy yếu, Tạ Thiên mất khi còn trẻ. Tuy nói không phải do Phương Đức Thanh gây ra, nhưng Phương Đức Thanh vẫn gián tiếp liên quan. Năm ấy phu thê Tạ Thiên vô cùng âu yếm, Tạ Thiên qua đời, Tạ phu nhân đóng cửa không tiếp khách, vạt áo rộng dần người gầy mòn (1), phải hận họ Phương đến tận xương tủy mới đúng, sao có thể còn tự mình ghé thăm?”
(1) 衣带日宽人憔悴 lấy ý từ bài từ “Điệp luyến hoa” của Liễu Vĩnh thời Tống.
“Con cũng thấy vậy, nên không nghĩ ra nguyên nhân.” Quách Thành An thả lỏng tay.
Phòng thị trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chắc vì chuyện cả đời của con gái mình, đứa nhỏ mà bà ta cho giả trai năm nay cũng mười tám rồi. Phương Du Phong hai mươi, Phương Lâm Nhữ mười bảy, đứa thì hơn con gái bà ta hai tuổi, đứa lại nhỏ hơn một tuổi, xem chừng tuổi tác khá thích hợp. Phương Du Phong chẳng có tài cán lại còn là con dòng thứ. Chắc hẳn bà ta coi thường mà chỉ để ý đến Phương Lâm Nhữ.”
Quách Thành An “ôi” lên một tiếng, toát mồ hôi lạnh: “May mà Phương Lâm Nhữ đã đính hôn. Dù phường quạt của họ Tạ đã đóng nhưng sản nghiệp vẫn còn, rừng trúc tía ở ngoài thành bán cho họ Phương hơn nửa rồi mà phần còn lại vẫn nhiều hơn của chúng ta. Diện tích phường quạt ở thành tây của họ cũng lớn hơn của họ Phương lẫn chúng ta. Bà ta chỉ có đứa con gái này, gia nghiệp đương nhiên không thiếu phần cho con rể. Nếu Phương Lâm Nhữ cưới con gái họ Tạ, tiền tài lẫn thế lực tăng lên, càng khó chơi hơn.”
Phòng thị gật đầu, muốn tâm sự gì đó, nhưng ngừng một chút lại nói: “Lúc phụ thân con còn gánh vác việc gia đình, mẫu thân sợ ông ta cho con một hôn sự không ưng ý nên vẫn luôn đẩy lui. Hôm nay chúng ta có thể tự chọn lấy thiếu nữ nhà ai mình ưng ý. Hai đứa con gái dòng thứ của họ Phương thì không xứng, đứa dòng chính là nhị nương lại bệnh tật không thể sinh con đẻ cái cho họ Quách nên càng không ổn. Huống hồ nếu chúng ta hỏi cưới thì Phương Lâm Nhữ chắc cũng chẳng đồng ý. Chi bằng chúng ta lui đến họ Tạ, xem thử mặt mày cùng tính cách con gái nhà đó thế nào. Lời đồn đại con gái của Tạ phu nhân có cử chỉ thô lỗ ngang tàng chưa chắc tin cậy được. Năm ấy Tạ Thiên là lang quân đẹp nhất thành Nhuận Châu, Tạ phu nhân cũng là một trang quốc sắc thiên hương. Dù con gái giống phụ thân hay mẫu thân đều rất đẹp, nếu tính cách tốt thì để con hỏi cưới cũng được.”
“Hỏi cưới con gái nhà họ Tạ?” Quách Thành An rất bất ngờ, mày rậm nhíu chặt, nghĩ một lát rồi nói: “Mẫu thân lui đến một chút xem thử cũng được, nhưng đừng lộ ra ý định muốn hỏi cưới. Con muốn tự mình chứng kiến, nếu hợp ý thì hỏi cưới còn nếu không hợp ý cho dù hồi môn là núi vàng núi bạc đi nữa cũng không hỏi cưới.”
“Tất nhiên rồi, phải do con thích mới được.” Phòng thị cười nói.
Mẫu tử một lòng, không hề giấu diếm lẫn nhau.
Đồng hồ nước vang tiếng báo đã đầu giờ Hợi, Phòng thị đứng dậy ra khỏi phòng, dặn dò mau chóng mang cháo gà hầm nhân sâm lên. Nguyệt Kiều thấy mẫu tử hai người nói chuyện nên không dám quấy rầy, bỏ than hồng vào trong lò hâm nóng. Phòng thị cười khen ngợi, nhận lấy mâm về phòng.
“Mẫu thân cũng uống đi.” Quách Thành An nói, cao giọng gọi lấy thêm chén, tự múc dâng hai tay cho Phòng thị.
Nước mắt hoen mi Phòng thị, bà lau đi thật nhanh, bưng chén lên húp chậm rãi.
Quách Thành An thấy nhưng làm bộ không thấy. Phòng thị vì gã mà suy tính mọi kế, gã đương nhiên phải hiếu thuận với bà. Nhớ lúc trước chưa được làm chủ cái nhà này, hai mẫu tử nhịn nhục hầu hạ Quách Tiếu Minh, cúi mình như ăn xin mà sống, thương cảm không thôi, gã lại suy nghĩ đến Lâm Nhữ mà oán giận một bụng.
“Phương Lâm Nhữ thật biết đầu thai, anh tuấn phong lưu, được Phương Đức Thanh cưng chiều. Từ nhỏ đã được ra ngoài xã giao với tư thế của gia chủ họ Phương đời kế tiếp, nay còn được một vị hôn thê đẹp như tiên nữ. Sao lại tốt số đến vậy chứ!”
Môi gã nhếch lên, làn da ngăm nổi gân, mắt nhỏ híp lại, vẻ mặt dữ tợn.
“Rốt cuộc vị hôn thê kia của Phương Lâm Nhữ đẹp cỡ nào?” Tối nay Phòng thị nghe con trai khen ngợi mấy lần, biết nó không háo sắc nên vô cùng kinh ngạc.
“Đẹp vô cùng, nàng xuất hiện rồi thì khi nhìn người khác chỉ thấy toàn rơm rác. Chắc so với năm xưa Tạ Thiên được ca tụng là lang quân đẹp nhất thành Nhuận Châu cũng không hề thua kém.” Quách Thành An nói.
Phòng thị bật cười: “Tạ Thiên là đàn ông, sao lại so trai với gái thế cho được?”
Quách Thành An như giật mình, ngẫm một lúc rồi nói: “Chắc vì nàng đẹp đến mức khó lòng miêu tả. Nhìn nàng mà cơ hồ quên cả giới tính, trong lòng chỉ nghĩ không ngờ trên đời lại có một người đẹp đến vậy.”
“Chẳng hạn như đẹp hơn cả Lâm Nhữ?” Phòng thị nhíu mày.
“Không thể so được.” Quách Thành An lắc đầu, suy nghĩ cẩn thận nói: “Nếu bàn về dung mạo, hôn thê của y hơn hẳn một bậc. Có thể mẫu thân người cũng thấy qua Phương Lâm Nhữ rồi, cái đẹp của Phương Lâm Nhữ không phải ở dung mạo mà ở phong thái, lúc trò chuyện từng cử chỉ đều để lộ ra điều đó.”
“Cũng phải.” Phòng thị thở dài, rủ mi hừ một tiếng. “Nếu con có thể làm họ Phương sụp đổ thì vị hôn thê của Phương Lâm Nhữ con muốn chơi thế nào thì chơi.”
“Không hứng thú.” Quách Thành An bĩu môi, vô cùng khinh bỉ: “Cũng chỉ có hạng vô năng như Phương Du Phong mới thấy sắc mà nảy lòng tham. Đó là vị hôn thê của đệ đệ mình mà cả buổi cứ dán mắt chăm chăm vào người ta, mất mặt vô cùng.”
Ánh mắt Phòng thị sáng rỡ: “Phương Du Phong si mê vị hôn thê của Phương Lâm Nhữ ư?”
Quách Thành An gật đầu, thoáng chốc nhận ra hàm ý trong câu hỏi của Phòng thị, mừng rỡ vỗ tay: “Phương Lâm Nhữ thông minh lanh lợi lại vô cùng quyết đoán, Hà Lịch chững chạc chu đáo gặp nguy không sợ hãi. Hai người đó đúng là không có sơ hở để nhắm vào, nhưng Phương Du Phong là bùn nát, lại có thân phận là con trai trưởng nhà họ Phương. Nếu có thể lợi dụng hiệu quả sẽ có thể ép Phương Lâm Nhữ phải phòng trong phòng ngoài, mẻ đầu sứt trán.”
Phòng thị mỉm cười khen ngợi: “Con trai ta thật nhạy bén.”
Bà ngoắc tay gọi Quách Thành An áp lại gần, hai mẫu tử cẩn thận lập mưu. Từng chữ đều chứa đao nhọn nhắm vào Lâm Nhữ, muốn chém cổ y, chặt tay chân y, tuyệt đường sống của y.
Bình luận facebook