Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-37
Chương 37: Được Voi Đòi Tiên
Chương 37 : Được voi đòi tiên
Lâm Nhữ đến bên ngoài phòng sách, ngay chỗ bình phong mà dỏng tai lắng nghe. Bên trong im lặng không tiếng động, nghĩ Sùng Huy đã ngủ ngon rồi nên nàng cũng về phòng ngủ.
Cả một ngày xảy ra bao nhiêu chuyện chấn động khiến nàng phập phồng lo sợ, mệt bã cả người, mới nằm xuống đã ngủ như chết.
Ở phòng sách, Sùng Huy mà nàng cho rằng đã ngủ say, vốn chưa hề chợp mắt.
Hà Lịch đến rồi uống rượu nói chuyện với nàng, Sùng Huy ở trong phòng sách mở to mắt, nằm bò sát bình phong lặng lẽ nhìn hai người.
Lúc Hà Lịch về, Lâm Nhữ đến chỗ bình phong, hắn vội lên giường nằm lại, khát khao mong đợi nàng sẽ đi vào nhưng nàng lại không.
Nghe tiếng bước chân rời đi, lòng hắn vô cùng mất mát.
Hắn nằm trên đệm vuông lớn lấy trong kho ra. Cảnh Sơ sợ có mùi khác thường nên sau khi lau bụi lại đặt trên đầu giường một túi hương đậu Da Hương đủ kích cỡ của Thiên Đà La. Mùi thơm ngập tràn, chăn nệm êm, mền gấm vân xanh lam có bề mặt êm mượt, chất vải cực tốt. Tuy là sắp xếp tạm thời nhưng đều là hàng tinh xảo, vô cùng có lòng, hạ nô phải coi ngó ý của chủ nhân, có thể thấy Lâm Nhữ rất tốt với hắn.
Lòng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không yên, trăn trở mãi bèn âm thầm đứng dậy nhìn ra bên ngoài. Trong sảnh không có ai, đều đã tắt đèn hết chỉ để lại một ngọn đèn hoa sen nhỏ, từ vầng sáng mờ mờ có thể thấy đã dọn hết ly chén trên bệ.
Sùng Huy nhìn chăm chăm, loáng thoáng như thấy Lâm Nhữ cùng Hà Lịch ngồi đối diện nhau, rủ mi cười nhạt, nói chuyện nhỏ nhẹ. Sùng Huy cắn môi, chậm rãi ra khỏi phòng. Xiêm áo của Lâm Nhữ mặc lên người hơi ngắn, quần chỉ đến bắp chân, áo khoác để lộ chân, bước trên nền đá cẩm không gây tiếng động. Góc bào theo làn gió lay, tung bay ngỡ như thần tiên.
Lúc đến bệ ngồi, Sùng Huy nhìn chăm chú, rồi ngồi xuống chỗ Hà Lịch ngồi khi nãy, vẻ mặt hoảng hốt nhìn đối diện. Mà ở đối diện như hiện lên ảo ảnh, là Lâm Nhữ nhướn mày cười duyên, ngưng chớp mi trầm tư, cau mày oán giận, nghiêng người chăm chú lắng nghe, hay ung dung ngửa đầu các kiểu.
Sùng Huy mếu miệng, chau mày phiền muộn quan sát. Hắn muốn Lâm Nhữ cũng mang những dáng vẻ như vậy khi ở chung với hắn. Nhìn biểu cảm Lâm Nhữ lúc ấy, không dịu dàng và thân thiết như khi bên cạnh hắn, nhưng còn có thứ gì khác xen lẫn mà hắn không chạm đến được. Hắn suy nghĩ, nhưng bản thân không kiến thức không kinh nghiệm không gì hết thì nghĩ muốn đau đầu.
Trống canh vang lên mấy tiếng, Sùng Huy run lên, hiểu được, đó là thả lỏng, tin tưởng, coi trọng cùng giao cả tâm can ra, là Bá Nha với Tử Kỳ một khúc cao sơn lưu thủy, đế vương với trọng thần, tướng quân với mưu sĩ. Trong mắt Lâm Nhữ, Hà Lịch là người có thể cùng sóng vai chiến đấu, còn hắn, chỉ là thú cưng như chú chó nhỏ, hay một con mèo nhỏ nghịch ngợm, một con thỏ trắng ngây thơ. Nàng thương hắn, cưng chiều hắn, đối tốt với hắn, dù không hời hợt nhưng cũng chẳng coi trọng bao nhiêu.
“Nhị lang! Nhữ lang! Lâm Nhữ!” Sùng Huy nhỏ giọng mất mát, khổ sở và đau lòng nhìn về phòng ngủ của Lâm Nhữ.
Trời càng về khuya càng rét, khí lạnh thổi vù vù, Sùng Huy mãi không nhúc nhích. Cho đến khi hừng đông chớm lên, bên trong phát ra tiếng vang giống như Lâm Nhữ sắp rời giường, hắn mới vội vã về phòng sách.
Lâm Nhữ ngủ ngon cả đêm, rửa mặt chải đầu, vừa muốn ra ngoài dùng bữa sáng thì An thị đến.
Hà Lịch làm việc đúng là rất có hiệu suất, Lâm Nhữ thầm khen. Nàng không ra mà thấy Sùng Huy cũng không ở bên ngoài, sai Cảnh Sơ gọi Sùng Huy dậy, lại nói: “Để Sùng Huy gặp nhũ mẫu, không cần nói gì cả, chớ để lộ bộ dạng thân thiết với nhũ mẫu.”
Cảnh Sơ không hỏi lí do, gật đầu ra ngoài.
Uyển Sơ sợ Lâm Nhữ ăn trễ sẽ đói bụng, ra ngoài bưng bánh bột vào. Bên trong không có bàn ăn cơm, Lâm Nhữ cũng không quá câu nệ, cầm lấy rồi ăn trước bàn trang điểm. Uyển Sơ hầu hạ bên cạnh, bản tính hiếu kì với những chuyện mình không hiểu rõ, kìm nén một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Lời vừa rồi của nhị lang có dụng ý gì?”
“Xem thử có nên giữ Sùng Huy ở lại trong phủ hay không.” Lâm Nhữ nói.
Sùng Huy đến từ vườn trúc tía, là mỹ nhân chờ được chọn làm mặt quạt, vốn chuyện này không thể nói cho Uyển Sơ nghe nên những chuyện khác cũng không nói thêm.
“Hả! Không phải chỉ dùng hắn để đối phó với Quách đại lang thôi sao?” Uyển Sơ kinh ngạc. “Hắn là con trai, ở lại trong phủ thì Hà đại lang có chịu không?”
“Sao biểu ca lại không chịu?” Lâm Nhữ nuốt miếng bánh, tò mò nhìn Uyển Sơ.
Uyển Sơ đan ngón tay, trên gương mặt trắng nõn có quầng thâm mắt mờ mờ. Tối qua nàng ngủ không ngon, xoắn quýt một lát, ấp a ấp úng: “Nhị lang, không phải Hà đại lang là… là…”
“Không phải cái gì” thì cả buổi nói không nên lời.
Lâm Nhữ không kiên nhẫn nghe nàng lắp bắp, ăn hết bánh bột rồi ngẩng đầu đưa chén cho Uyển Sơ. Thần trí của Uyển Sơ trôi dạt đi đâu rồi, không nhận lấy cái chén. Lâm Nhữ tính giễu cợt nàng, đột nhiên giật mình, nghĩ đến lời mà Uyển Sơ không nói ra miệng được.
Ý của Uyển Sơ là: Hà đại lang không phải phu quân tương lai của ngài sao? Ngài giữ một chàng trai bên mình, Hà đại lang có chấp nhận không?
“Thiếu nữ biết tương tư rồi sao?” Lâm Nhữ dở khóc dở cười, đưa chén đặt dưới ánh mắt nàng, giễu cợt: “Trong đầu toàn chứa mấy chuyện trai gái, xem ra ta phải để ý giúp ngươi tìm phu quân rồi.”
“Nhị lang… xấu xa!” Uyển Sơ xấu hổ, giật lấy cái chén, giận dỗi chạy ra ngoài.
Lâm Nhữ lắc đầu bật cười, một lát sau thì ngừng, ánh mắt trùng xuống.
Xem ra trong mắt người ngoài, Hà Lịch chính là con rể của họ Phương.
Chẳng trách Hà Khương thị lại cho rằng phụ thân nàng muốn hứa hôn Cẩm Phong cho Hà Lịch.
Uyển Sơ với Cảnh Sơ biết nàng là con gái còn Cẩm Phong là con trai, nên không nghĩ rằng phụ thân nàng hứa hôn Hà Lịch với Cẩm Phong, mà đối tượng của hắn chính là nàng.
Hiểu lầm như vậy… Lâm Nhữ cười khổ, chỉ mong Hà Lịch không nghĩ như vậy.
Nàng không muốn trở mặt thành thù với Hà Lịch.
Lâm Nhữ nhéo trán, chợt nghĩ.
Ngoại trừ nàng, họ Phương còn hai người con gái. Phương Hương Văn chẳng những mặt mày mà tính tình cũng không ổn, nhưng Phương Tú Khởi kia rất được. Nếu hứa hôn Phương Tú Khởi với Hà Lịch chẳng phải là đẹp cả đôi đường ư.
Mới nghĩ đến nàng vội ép xuống.
Nếu Hà Lịch ưng Phương Tú Khởi rồi đề xuất với mình còn được, chứ chính mình mở miệng thì không nên.
Bằng không, vì hắn nhận ơn huệ của họ Phương nên dù không muốn cũng sẽ không khước từ. Khi đó chẳng phải đẹp cả đôi đường mà vô tình tạo ra một đôi phu thê không hòa hợp.
“Đúng là một người đẹp tuyệt!” An thị ở bên ngoài kêu lên kinh ngạc, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Nhữ.
Sùng Huy đi ra, không mặc trang phục thiếu nữ nữa, mà mái tóc đen mượt như mây dùng dây buộc lỏng sau gáy. Trên người là quần rộng màu trắng, áo Giao Lĩnh ở giữa cũng màu trắng, cổ áo đỏ tươi có hoa văn viền mép, càng tôn lên được da mặt trắng nõn nà của hắn. Ánh mắt không sáng ngời như trước mà mơ màng ngẩn ngơ, tựa như say trong vò Nữ Nhi Hồng lâu năm. Con người thuần phác làm cảnh đẹp ý vui, còn có một mùi hương thơm nức mũi mê người, khiến cho người ta không nhịn được muốn thưởng thức.
“Đúng là một vẻ đẹp hại nước hại dân, mê hồn đoạt phách.” Lâm Nhữ thầm nghĩ.
An thị kéo tay Sùng Huy, quan sát một lượt, khen không dứt miệng, hỏi Cảnh Sơ: “Người đẹp như vậy là Nhữ lang tìm tới ư?”
Cảnh Sơ mỉm cười lắc đầu: “Nô tỳ cũng không rõ, hôm qua nhị lang mới đón về phủ.”
An thị lại hỏi Sùng Huy: “Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Mấy tuổi rồi? Phụ mẫu là ai?”
Sùng Huy mím môi, không nói tiếng nào cứ như người câm.
“Không biết nói sao?” An thị lấy làm lạ hỏi.
“Biết.” Cảnh Sơ đáp lời bà, đẩy Sùng Huy. “Ma ma hỏi ngươi sao không trả lời.”
“Không trả lời, ta chỉ nói chuyện với nhị lang.” Sùng Huy phồng má.
Cảnh Sơ cười lớn: “Chứ ta thì sao, hôm qua ngươi nói với ta cả đống chuyện mà.”
Ánh mắt Sùng Huy dáo dác mấy lượt trên mặt An thị, nhìn kỹ một buổi rồi dời tầm mắt về, như lão tăng nhập định.
“Đừng dọa hắn, trẻ con còn sợ người lạ.” An thị cười hiền hậu, gọi Cảnh Sơ: “Bày bàn ăn đi, ta muốn ăn với vị tiểu lang này.”
Cảnh Sơ dạ một tiếng, đi qua bày biện bàn ăn. Sùng Huy chạy vù qua, chắn bàn ăn lại với sức lực lớn, hung dữ nói: “Đây là đồ ăn chuẩn bị cho nhị lang, không cho phép người khác đụng vào.”
Cảnh Sơ ngây người sau đó cười nói: “Phòng bếp vẫn còn, nhị lang chưa dậy, nếu để nguội không ngon nữa. Lát nhị lang muốn ăn thì mang lên.”
Sùng Huy thả lỏng tay.
Cảnh Sơ bày biện bàn ăn, An thị gọi hắn cùng ăn nhưng hắn vẫn ngồi yên.
An thị cười: “Ăn đi, không ăn sáng không tốt cho sức khỏe.”
Sùng Huy nhìn bà, ánh mắt nghiêm túc đánh giá.
“Nào, nếm thử miếng bánh hạt thông này đi, chỉ có đầu bếp trong phủ mới làm ra được mùi vị này. Mấy hàng quán bên ngoài sao làm ngon như vậy được. Còn lát dưa ngâm này nữa, chua chua cay cay còn ngòn ngọt đúng vị…” An thị hiền hòa nói không ngừng.
Sùng Huy vẫn không ăn, từ đầu đến cuối mí mắt đều không hề liếc qua. Chỉ có lúc Cảnh Sơ nói còn ừ hử mấy tiếng, chữ quý như vàng, không hề giống tối hôm qua miệng nói không ngừng.
Lâm Nhữ im lặng nhìn, thầm nghĩ chẳng lẽ kết quả giống như Hà Lịch đã đoán trước?
Chương 37 : Được voi đòi tiên
Lâm Nhữ đến bên ngoài phòng sách, ngay chỗ bình phong mà dỏng tai lắng nghe. Bên trong im lặng không tiếng động, nghĩ Sùng Huy đã ngủ ngon rồi nên nàng cũng về phòng ngủ.
Cả một ngày xảy ra bao nhiêu chuyện chấn động khiến nàng phập phồng lo sợ, mệt bã cả người, mới nằm xuống đã ngủ như chết.
Ở phòng sách, Sùng Huy mà nàng cho rằng đã ngủ say, vốn chưa hề chợp mắt.
Hà Lịch đến rồi uống rượu nói chuyện với nàng, Sùng Huy ở trong phòng sách mở to mắt, nằm bò sát bình phong lặng lẽ nhìn hai người.
Lúc Hà Lịch về, Lâm Nhữ đến chỗ bình phong, hắn vội lên giường nằm lại, khát khao mong đợi nàng sẽ đi vào nhưng nàng lại không.
Nghe tiếng bước chân rời đi, lòng hắn vô cùng mất mát.
Hắn nằm trên đệm vuông lớn lấy trong kho ra. Cảnh Sơ sợ có mùi khác thường nên sau khi lau bụi lại đặt trên đầu giường một túi hương đậu Da Hương đủ kích cỡ của Thiên Đà La. Mùi thơm ngập tràn, chăn nệm êm, mền gấm vân xanh lam có bề mặt êm mượt, chất vải cực tốt. Tuy là sắp xếp tạm thời nhưng đều là hàng tinh xảo, vô cùng có lòng, hạ nô phải coi ngó ý của chủ nhân, có thể thấy Lâm Nhữ rất tốt với hắn.
Lòng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không yên, trăn trở mãi bèn âm thầm đứng dậy nhìn ra bên ngoài. Trong sảnh không có ai, đều đã tắt đèn hết chỉ để lại một ngọn đèn hoa sen nhỏ, từ vầng sáng mờ mờ có thể thấy đã dọn hết ly chén trên bệ.
Sùng Huy nhìn chăm chăm, loáng thoáng như thấy Lâm Nhữ cùng Hà Lịch ngồi đối diện nhau, rủ mi cười nhạt, nói chuyện nhỏ nhẹ. Sùng Huy cắn môi, chậm rãi ra khỏi phòng. Xiêm áo của Lâm Nhữ mặc lên người hơi ngắn, quần chỉ đến bắp chân, áo khoác để lộ chân, bước trên nền đá cẩm không gây tiếng động. Góc bào theo làn gió lay, tung bay ngỡ như thần tiên.
Lúc đến bệ ngồi, Sùng Huy nhìn chăm chú, rồi ngồi xuống chỗ Hà Lịch ngồi khi nãy, vẻ mặt hoảng hốt nhìn đối diện. Mà ở đối diện như hiện lên ảo ảnh, là Lâm Nhữ nhướn mày cười duyên, ngưng chớp mi trầm tư, cau mày oán giận, nghiêng người chăm chú lắng nghe, hay ung dung ngửa đầu các kiểu.
Sùng Huy mếu miệng, chau mày phiền muộn quan sát. Hắn muốn Lâm Nhữ cũng mang những dáng vẻ như vậy khi ở chung với hắn. Nhìn biểu cảm Lâm Nhữ lúc ấy, không dịu dàng và thân thiết như khi bên cạnh hắn, nhưng còn có thứ gì khác xen lẫn mà hắn không chạm đến được. Hắn suy nghĩ, nhưng bản thân không kiến thức không kinh nghiệm không gì hết thì nghĩ muốn đau đầu.
Trống canh vang lên mấy tiếng, Sùng Huy run lên, hiểu được, đó là thả lỏng, tin tưởng, coi trọng cùng giao cả tâm can ra, là Bá Nha với Tử Kỳ một khúc cao sơn lưu thủy, đế vương với trọng thần, tướng quân với mưu sĩ. Trong mắt Lâm Nhữ, Hà Lịch là người có thể cùng sóng vai chiến đấu, còn hắn, chỉ là thú cưng như chú chó nhỏ, hay một con mèo nhỏ nghịch ngợm, một con thỏ trắng ngây thơ. Nàng thương hắn, cưng chiều hắn, đối tốt với hắn, dù không hời hợt nhưng cũng chẳng coi trọng bao nhiêu.
“Nhị lang! Nhữ lang! Lâm Nhữ!” Sùng Huy nhỏ giọng mất mát, khổ sở và đau lòng nhìn về phòng ngủ của Lâm Nhữ.
Trời càng về khuya càng rét, khí lạnh thổi vù vù, Sùng Huy mãi không nhúc nhích. Cho đến khi hừng đông chớm lên, bên trong phát ra tiếng vang giống như Lâm Nhữ sắp rời giường, hắn mới vội vã về phòng sách.
Lâm Nhữ ngủ ngon cả đêm, rửa mặt chải đầu, vừa muốn ra ngoài dùng bữa sáng thì An thị đến.
Hà Lịch làm việc đúng là rất có hiệu suất, Lâm Nhữ thầm khen. Nàng không ra mà thấy Sùng Huy cũng không ở bên ngoài, sai Cảnh Sơ gọi Sùng Huy dậy, lại nói: “Để Sùng Huy gặp nhũ mẫu, không cần nói gì cả, chớ để lộ bộ dạng thân thiết với nhũ mẫu.”
Cảnh Sơ không hỏi lí do, gật đầu ra ngoài.
Uyển Sơ sợ Lâm Nhữ ăn trễ sẽ đói bụng, ra ngoài bưng bánh bột vào. Bên trong không có bàn ăn cơm, Lâm Nhữ cũng không quá câu nệ, cầm lấy rồi ăn trước bàn trang điểm. Uyển Sơ hầu hạ bên cạnh, bản tính hiếu kì với những chuyện mình không hiểu rõ, kìm nén một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Lời vừa rồi của nhị lang có dụng ý gì?”
“Xem thử có nên giữ Sùng Huy ở lại trong phủ hay không.” Lâm Nhữ nói.
Sùng Huy đến từ vườn trúc tía, là mỹ nhân chờ được chọn làm mặt quạt, vốn chuyện này không thể nói cho Uyển Sơ nghe nên những chuyện khác cũng không nói thêm.
“Hả! Không phải chỉ dùng hắn để đối phó với Quách đại lang thôi sao?” Uyển Sơ kinh ngạc. “Hắn là con trai, ở lại trong phủ thì Hà đại lang có chịu không?”
“Sao biểu ca lại không chịu?” Lâm Nhữ nuốt miếng bánh, tò mò nhìn Uyển Sơ.
Uyển Sơ đan ngón tay, trên gương mặt trắng nõn có quầng thâm mắt mờ mờ. Tối qua nàng ngủ không ngon, xoắn quýt một lát, ấp a ấp úng: “Nhị lang, không phải Hà đại lang là… là…”
“Không phải cái gì” thì cả buổi nói không nên lời.
Lâm Nhữ không kiên nhẫn nghe nàng lắp bắp, ăn hết bánh bột rồi ngẩng đầu đưa chén cho Uyển Sơ. Thần trí của Uyển Sơ trôi dạt đi đâu rồi, không nhận lấy cái chén. Lâm Nhữ tính giễu cợt nàng, đột nhiên giật mình, nghĩ đến lời mà Uyển Sơ không nói ra miệng được.
Ý của Uyển Sơ là: Hà đại lang không phải phu quân tương lai của ngài sao? Ngài giữ một chàng trai bên mình, Hà đại lang có chấp nhận không?
“Thiếu nữ biết tương tư rồi sao?” Lâm Nhữ dở khóc dở cười, đưa chén đặt dưới ánh mắt nàng, giễu cợt: “Trong đầu toàn chứa mấy chuyện trai gái, xem ra ta phải để ý giúp ngươi tìm phu quân rồi.”
“Nhị lang… xấu xa!” Uyển Sơ xấu hổ, giật lấy cái chén, giận dỗi chạy ra ngoài.
Lâm Nhữ lắc đầu bật cười, một lát sau thì ngừng, ánh mắt trùng xuống.
Xem ra trong mắt người ngoài, Hà Lịch chính là con rể của họ Phương.
Chẳng trách Hà Khương thị lại cho rằng phụ thân nàng muốn hứa hôn Cẩm Phong cho Hà Lịch.
Uyển Sơ với Cảnh Sơ biết nàng là con gái còn Cẩm Phong là con trai, nên không nghĩ rằng phụ thân nàng hứa hôn Hà Lịch với Cẩm Phong, mà đối tượng của hắn chính là nàng.
Hiểu lầm như vậy… Lâm Nhữ cười khổ, chỉ mong Hà Lịch không nghĩ như vậy.
Nàng không muốn trở mặt thành thù với Hà Lịch.
Lâm Nhữ nhéo trán, chợt nghĩ.
Ngoại trừ nàng, họ Phương còn hai người con gái. Phương Hương Văn chẳng những mặt mày mà tính tình cũng không ổn, nhưng Phương Tú Khởi kia rất được. Nếu hứa hôn Phương Tú Khởi với Hà Lịch chẳng phải là đẹp cả đôi đường ư.
Mới nghĩ đến nàng vội ép xuống.
Nếu Hà Lịch ưng Phương Tú Khởi rồi đề xuất với mình còn được, chứ chính mình mở miệng thì không nên.
Bằng không, vì hắn nhận ơn huệ của họ Phương nên dù không muốn cũng sẽ không khước từ. Khi đó chẳng phải đẹp cả đôi đường mà vô tình tạo ra một đôi phu thê không hòa hợp.
“Đúng là một người đẹp tuyệt!” An thị ở bên ngoài kêu lên kinh ngạc, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Nhữ.
Sùng Huy đi ra, không mặc trang phục thiếu nữ nữa, mà mái tóc đen mượt như mây dùng dây buộc lỏng sau gáy. Trên người là quần rộng màu trắng, áo Giao Lĩnh ở giữa cũng màu trắng, cổ áo đỏ tươi có hoa văn viền mép, càng tôn lên được da mặt trắng nõn nà của hắn. Ánh mắt không sáng ngời như trước mà mơ màng ngẩn ngơ, tựa như say trong vò Nữ Nhi Hồng lâu năm. Con người thuần phác làm cảnh đẹp ý vui, còn có một mùi hương thơm nức mũi mê người, khiến cho người ta không nhịn được muốn thưởng thức.
“Đúng là một vẻ đẹp hại nước hại dân, mê hồn đoạt phách.” Lâm Nhữ thầm nghĩ.
An thị kéo tay Sùng Huy, quan sát một lượt, khen không dứt miệng, hỏi Cảnh Sơ: “Người đẹp như vậy là Nhữ lang tìm tới ư?”
Cảnh Sơ mỉm cười lắc đầu: “Nô tỳ cũng không rõ, hôm qua nhị lang mới đón về phủ.”
An thị lại hỏi Sùng Huy: “Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Mấy tuổi rồi? Phụ mẫu là ai?”
Sùng Huy mím môi, không nói tiếng nào cứ như người câm.
“Không biết nói sao?” An thị lấy làm lạ hỏi.
“Biết.” Cảnh Sơ đáp lời bà, đẩy Sùng Huy. “Ma ma hỏi ngươi sao không trả lời.”
“Không trả lời, ta chỉ nói chuyện với nhị lang.” Sùng Huy phồng má.
Cảnh Sơ cười lớn: “Chứ ta thì sao, hôm qua ngươi nói với ta cả đống chuyện mà.”
Ánh mắt Sùng Huy dáo dác mấy lượt trên mặt An thị, nhìn kỹ một buổi rồi dời tầm mắt về, như lão tăng nhập định.
“Đừng dọa hắn, trẻ con còn sợ người lạ.” An thị cười hiền hậu, gọi Cảnh Sơ: “Bày bàn ăn đi, ta muốn ăn với vị tiểu lang này.”
Cảnh Sơ dạ một tiếng, đi qua bày biện bàn ăn. Sùng Huy chạy vù qua, chắn bàn ăn lại với sức lực lớn, hung dữ nói: “Đây là đồ ăn chuẩn bị cho nhị lang, không cho phép người khác đụng vào.”
Cảnh Sơ ngây người sau đó cười nói: “Phòng bếp vẫn còn, nhị lang chưa dậy, nếu để nguội không ngon nữa. Lát nhị lang muốn ăn thì mang lên.”
Sùng Huy thả lỏng tay.
Cảnh Sơ bày biện bàn ăn, An thị gọi hắn cùng ăn nhưng hắn vẫn ngồi yên.
An thị cười: “Ăn đi, không ăn sáng không tốt cho sức khỏe.”
Sùng Huy nhìn bà, ánh mắt nghiêm túc đánh giá.
“Nào, nếm thử miếng bánh hạt thông này đi, chỉ có đầu bếp trong phủ mới làm ra được mùi vị này. Mấy hàng quán bên ngoài sao làm ngon như vậy được. Còn lát dưa ngâm này nữa, chua chua cay cay còn ngòn ngọt đúng vị…” An thị hiền hòa nói không ngừng.
Sùng Huy vẫn không ăn, từ đầu đến cuối mí mắt đều không hề liếc qua. Chỉ có lúc Cảnh Sơ nói còn ừ hử mấy tiếng, chữ quý như vàng, không hề giống tối hôm qua miệng nói không ngừng.
Lâm Nhữ im lặng nhìn, thầm nghĩ chẳng lẽ kết quả giống như Hà Lịch đã đoán trước?
Bình luận facebook