Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-36
Chương 36: Không Uống Cũng Say
Chương 36 : Không uống cũng say
Mang nước nóng vào, Uyển Sơ đến phòng kho. Cảnh Sơ không qua hầu hạ mà Lâm Nhữ cũng không cho gọi, nàng vào phòng ngâm mình. Nước nóng dễ chịu, âm ấm làm cho con người ta buồn ngủ.
Ngâm một lúc rồi ra, lúc lướt qua bàn trang điểm thì Lâm Nhữ dừng lại, giá gương điêu khắc hình hai con rồng cùng vờn một hạt ngọc tinh xảo, bệ đỡ hình chữ nhâm (壬) bằng đồng xanh, hoa văn hình đụn mây có hình cỏ cuộn chạy dọc theo, mặt kính bóng loáng soi rõ người đứng trước nó. Mái tóc đen trơn mượt, da mặt trắng có hơi tái, riêng đôi môi lại mọng như hoa lựu. Lâm Nhữ đưa tay tháo lỏng cẩm bào, vén tóc, cầm kính soi lên gáy, phản chiếu cái gáy trắng mịn nổi rõ mấy vết bóp đã trở nên đỏ tím, thâm hết một mảng.
“Tên Sùng Huy này cầm tinh con chó sao? Vuốt chó dùng sức như vậy.” Lâm Nhữ thầm giận, mắng không được đánh không xong nên nghẹn một bụng vô cùng khó chịu.
“Hà đại lang đến ạ.” Cảnh Sơ vào bẩm báo.
“Ta biết rồi.” Lâm Nhữ nói, không cần phải bó ngực độn eo giả làm con trai trước mặt Hà Lịch nữa, nên để Cảnh Sơ dùng dây buộc lỏng tóc mình, lại hỏi: “Sùng Huy ngủ rồi?”
“Vâng, đã ngủ rồi.” Cảnh Sơ mím môi cười, ánh mắt cong thành vầng trăng non. “Người mà nhị lang tìm ngây ngô đáng yêu như chú thỏ trắng chưa từng gặp gỡ ai vậy.”
Mỹ nhân trong vườn trúc tía chưa từng tiếp xúc với người ngoài chứ không phải chưa từng tiếp xúc với bất kì ai. Lâm Nhữ cười khổ, tâm trạng buồn rầu, căn dặn Cảnh Sơ: “Chuẩn bị mấy món nhắm, lấy một bình Tùng Lao Xuân ra, ta muốn uống mấy ly với biểu ca.”
Hà Lịch đi qua đi lại trong sảnh. Lâm Nhữ bước ra, vội bước đến tiếp đón. Nàng mới tắm nên da thịt mềm mượt, mùi thơm mê người. Ánh mắt hắn lóe lên, hít sâu một hơi nói: “Nguy hiểm vô cùng, may mà muội tìm ngay một chàng trai đến, xem ra đã gạt được Quách Thành An rồi.”
“Thời gian gấp rút như vậy kiếm đâu ra một chàng trai?” Lâm Nhữ cười khổ.
Hà Lịch sửng sốt, ánh mắt liếc qua ngực nàng một cái rồi vội vàng dời đi.
Lâm Nhữ ra dấu tay, đi trước đến chỗ bệ rồi ngồi xuống. Hà Lịch thoáng chần chừ, vén bào lên ngồi đối diện với nàng.
Rượu và đồ nhắm được mang lên nhanh chóng. Uyển Sơ và Cảnh Sơ biết Lâm Nhữ và Hà Lịch khi ở chung đều là bàn chuyện quan trọng nên tự giác ra ngoài, chờ gọi vào.
Lâm Nhữ mở bình rượu, tay áo trượt xuống lộ ra một đoạn cánh tay trắng muốt. Rượu sóng sánh rót vào ly bạc hình bát giác, mùi rượu thuần thơm nồng, uống vào làm say lòng người, mà sắc đẹp trước mặt thế này không cần uống cũng say.
Hà Lịch ngây người nhìn, vội dời mắt đi, có hơi mất tự nhiên.
Lâm Nhữ không nhận ra, ngửa cổ uống cạn một ly. Ngón tay trắng nõn vuốt ve ly rượu, màu trắng của nó cùng ánh sáng bàng bạc càng thêm chói mắt. Nàng liếc về phòng sách hướng tây, buồn buồn nói: “Sùng Huy là con trai.”
“Cái gì?” Hà Lịch thất thanh kêu lên sợ hãi, ly rượu trượt xuống, rượu sóng sánh đổ trên bàn ngắn, làm như không thấy mà nhìn Lâm Nhữ chằm chằm.
“Người con trai huynh thấy là hắn.”
“Vậy… người nằm sấp phía trên hắn… là muội?” Hà Lịch lắp bắp.
Lâm Nhữ gật đầu.
Hà Lịch ho khan kịch liệt, thở không nổi.
“Làm gì bày ra bộ dạng kích động đến mức này!” Lâm Nhữ than phiền, lấy khăn lau mặt bàn, lại rót cho Hà Lịch một ly khác, rồi tự rót cho mình một ly. Nàng nâng ly rượu lên, lầm bầm: “Vốn muội muốn biểu ca uống rượu chung an ủi đôi câu, ai ngờ biểu ca còn kích động hơn cả muội. Vậy để muội mời huynh, cạn hết ly này đi.”
“Thật sự không ngờ đến, vậy huynh tự phạt mình ba ly vậy.” Hà Lịch cười ngại ngùng.
“Chúng ta còn thân hơn cả huynh muội ruột rà, tự phạt cái gì chứ.” Lâm Nhữ mỉm cười.
Hai người dốc cạn ly rượu. Hà Lịch vẫn không thể tin mà nói: “Sao Sùng Huy có thể là con trai được! Mặt mày đẹp khó lòng tả xiết đã đành, nhưng mà năm nay hắn đã mười tám, không bị vỡ giọng, cũng không có hầu kết.”
“Lan Tôn biết hắn là con trai nên giúp hắn giấu diếm.” Lâm Nhữ kể lại những chuyện Sùng Huy đã nói cho Hà Lịch nghe hết.
“Hóa ra là thế, thảo nào huynh thấy thật lạ, nàng ta canh chừng Sùng Huy rất kỹ.” Hà Lịch kể lại chuyện hồi chiều Lan Tôn kịch liệt ngăn cản mình không được dẫn Sùng Huy đi, lại nói: “Người này lúc trước rất biết giấu mình nên nhìn không ra. Hôm nay biết rồi lại thấy rất có mưu mô, không giống người từ nhỏ đã sống ngăn cách với đời.”
“Bảy tuổi nàng ta mới vào vườn, đã từng trải qua đại họa làm cửa nát nhà tan, lại còn bị người chịu ơn cùng sự gửi gắm của phụ mẫu mình phản bội mang mình đi bán, đương nhiên suy nghĩ sâu sắc hơn những người khác rồi.” Lâm Nhữ nói.
Hà Lịch ừ một tiếng, rủ mi trầm ngâm nói: “Sùng Huy là con trai, hướng đi của hắn không dễ sắp xếp rồi.”
Lâm Nhữ gật đầu, nửa đêm rồi còn giữ Hà Lịch lại cùng uống rượu, một phần để giải tỏa phiền muộn, phần cũng muốn bàn bạc với hắn phải sắp xếp cho Sùng Huy thế nào.
Lúc trước Sùng Huy vẫn luôn uống thuốc ức chế nên đã mười tám mà sự phát dục của cơ thể bị kìm hãm, nhờ vậy sống bình yên vô sự trong vườn trúc tía với các mỹ nhân. Khi dừng thuốc chắc chắn hắn sẽ phát dục rất nhanh. Nếu để cho hắn trở về vườn trúc tía, một mình hắn với Lan Tôn củi khô lửa bốc còn được, chứ mỹ nhân cả vườn có gì đó với hắn thì phiền to rồi. Sau đó họ Phương không chỉ giúp hắn sinh con đẻ cái mà e mỹ nhân cả vườn cũng vì tranh đoạt người yêu mà gây ra họa lớn.
Nếu giữ hắn ở lại họ Phương thì hắn là con trai, khi đã dừng thuốc thì giới tính thật sự sẽ không giấu được. Một nhị lang là gái giả trai, một nhị nương là trai giả gái, thêm một vị hôn thê là trai giả gái nữa, đúng là quá nhộn nhịp.
Nếu không ngừng thuốc, thì biết hắn là con trai rồi sao nỡ nhẫn tâm để hắn tiếp tục uống thuốc ức chế nữa.
Vả lại, hắn không biết gì chuyện đời cả, hồ đồ u mê, ngây thơ như đứa trẻ, nếu không canh chừng mọi lúc thì không thể yên lòng được. Mà lúc nào cũng canh chừng là việc không thể.
Hà Lịch im lặng nghe nàng nói. Đợi đến khi Lâm Nhữ dứt lời mới bảo: “Thật ra việc sắp xếp cho hắn, nói khó thì khó, mà nói không khó cũng không khó. Ở trong hoàng cung, hoàng đế có biết bao mỹ nữ…”
“Thiến Sùng Huy đưa về vườn trúc tía?” Lâm Nhữ chấn động trợn to mắt, rủ lòng thành trừng Hà Lịch: “Cách làm thất đức như vậy sao biểu ca có thể nói ra?”
“Huynh chỉ thuận miệng nói thôi, cũng chưa bảo muốn làm như vậy.” Hà Lịch cười đắng ngắt, trong lòng chua chát. Lâm Nhữ chưa bao giờ bác bỏ ý kiến của hắn nhanh như vậy, chỉ vì một Sùng Huy mới gặp mấy lần lại làm thế. Hắn hít sâu một hơi, nuốt xuống vị đắng ngắt ở cổ họng, bình tĩnh nói: “Còn một cách nữa, cũng có phần thất đức. Đưa hắn về vườn trúc tía, xây nên một phòng giam bằng tường đồng vách sắt, chỉ chừa cửa sổ đưa đồ ăn, nhốt hắn cả đời.”
“Không được.” Lâm Nhữ phản đối quyết liệt.
“Vậy khỏi đưa hắn về nữa, cứ giữ lại trong phủ.” Hà Lịch nói.
Lâm Nhữ im lặng một lúc, chần chừ mở miệng: “Sùng Huy không biết gì với chuyện đời, nếu ở lại trong phủ e rằng không tiện.”
Tuy có hơi sượng sùng, nhưng nàng lại nhớ đến lời nói của Cảnh Sơ với Sùng Huy hồi nãy.
Hà Lịch cúi đầu rót rượu, hắn nhìn Lâm Nhữ. Vừa rồi Lâm Nhữ quyết liệt bác bỏ đề nghị có lợi với họ Phương, giờ có hơi do dự nhưng nghiêng về ý muốn giữ Sùng Huy lại.
Rót đầy rượu, hắn cầm ly lên nốc cạn, cổ họng nóng bừng đốt cả dạ dày. Buổi tối lo Quách Thành An làm khó, lo Sùng Huy nói bậy, lo Phương Du Phong bị Quách Thành An gài, lại lo Phương Du Phong vì mê mẩn Sùng Huy mà trở mặt với Lâm Nhữ, rượu uống thì nhiều mà gắp chẳng mấy đũa, giờ lại uống rượu nữa, dạ dày co thắt dữ dội. Nhưng vậy càng tốt, đè nén được nỗi đau xót trong lồng ngực xuống, nói cười thật tự nhiên.
Hắn cười: “Không sao, Sùng Huy rất thông minh, tin rằng hắn sẽ nhanh chóng học được đối nhân xử thế.”
Hắn giơ tay để Lâm Nhữ không ngắt lời, nói tiếp: “Đừng thấy hắn hồ đồ u mê, chứ hắn nhìn thấu cả đấy. Hôm nay huynh mang hắn về phủ có nói qua, đừng nói mình đến từ đâu, có ai hỏi thì cứ nói là biểu muội của huynh. Hắn hỏi lại có phải muội gặp chuyện gì không, bảo huynh yên tâm, hắn sẽ không gây chuyện phiền hà. Trước mặt Quách Thành An với Lâm Nguyên hắn cứ dính vào muội không thèm nhìn họ lần nào, đúng là hắn thích muội, nhưng theo huynh thấy hắn làm vậy là cố tình. Hắn nói chuyện như vậy trước Cảnh Sơ là vì hắn nhìn ra muội tin tưởng Cảnh Sơ, không giấu giếm Cảnh Sơ điều gì. Nếu là người khác chắc hẳn hắn sẽ không nói vậy đâu.”
“Thật ư?” Lâm Nhữ lưỡng lự.
Hà Lịch nói: “Ngày mai gọi An di qua. Lúc bà ấy đến thì muội đừng nói chuyện thân mật với bà trước mặt Sùng Huy, để huynh cho muội chứng kiến. Nếu yên tâm thì sau này để An di dạy hắn mấy chuyện đối nhân xử thế.”
An di là nhũ mẫu của Lâm Nhữ, đã có tuổi rồi. Lâm Nhữ luôn bôn ba bên ngoài không rảnh săn sóc bà nên không giữ bà ở trong phủ mà cho bà về nhà, sống chung với hai con Tô Dương và Tô Cương, an dưỡng tuổi già.
Lâm Nhữ thân với An di còn hơn với Phương Khương thị, An thị thương Lâm Nhữ như ruột thịt.
Chuyện mỹ nhân trên mặt quạt không nên để quá nhiều người biết, không nói cho Uyển Sơ và Cảnh Sơ hay thì với An di càng không. Có điều chỉ cần dặn Sùng Huy đừng nói mình đến từ vườn trúc tía là được.
“Vậy theo ý huynh đi.” Lâm Nhữ nói, đấm vai thư giãn.
Hà Lịch đứng dậy: “Mệt mỏi cả ngày rồi, muội nghỉ ngơi đi, huynh về đây.”
Hắn ra khỏi cửa nhà đài Sấu Thạch, quay đầu liếc nhìn. Dưới ánh đèn, Lâm Nhữ đứng dậy về phòng sách. Hắn tự giễu mình cười một tiếng, lẩm bẩm: “Mình vì cái gì vậy chứ!”
Chương 36 : Không uống cũng say
Mang nước nóng vào, Uyển Sơ đến phòng kho. Cảnh Sơ không qua hầu hạ mà Lâm Nhữ cũng không cho gọi, nàng vào phòng ngâm mình. Nước nóng dễ chịu, âm ấm làm cho con người ta buồn ngủ.
Ngâm một lúc rồi ra, lúc lướt qua bàn trang điểm thì Lâm Nhữ dừng lại, giá gương điêu khắc hình hai con rồng cùng vờn một hạt ngọc tinh xảo, bệ đỡ hình chữ nhâm (壬) bằng đồng xanh, hoa văn hình đụn mây có hình cỏ cuộn chạy dọc theo, mặt kính bóng loáng soi rõ người đứng trước nó. Mái tóc đen trơn mượt, da mặt trắng có hơi tái, riêng đôi môi lại mọng như hoa lựu. Lâm Nhữ đưa tay tháo lỏng cẩm bào, vén tóc, cầm kính soi lên gáy, phản chiếu cái gáy trắng mịn nổi rõ mấy vết bóp đã trở nên đỏ tím, thâm hết một mảng.
“Tên Sùng Huy này cầm tinh con chó sao? Vuốt chó dùng sức như vậy.” Lâm Nhữ thầm giận, mắng không được đánh không xong nên nghẹn một bụng vô cùng khó chịu.
“Hà đại lang đến ạ.” Cảnh Sơ vào bẩm báo.
“Ta biết rồi.” Lâm Nhữ nói, không cần phải bó ngực độn eo giả làm con trai trước mặt Hà Lịch nữa, nên để Cảnh Sơ dùng dây buộc lỏng tóc mình, lại hỏi: “Sùng Huy ngủ rồi?”
“Vâng, đã ngủ rồi.” Cảnh Sơ mím môi cười, ánh mắt cong thành vầng trăng non. “Người mà nhị lang tìm ngây ngô đáng yêu như chú thỏ trắng chưa từng gặp gỡ ai vậy.”
Mỹ nhân trong vườn trúc tía chưa từng tiếp xúc với người ngoài chứ không phải chưa từng tiếp xúc với bất kì ai. Lâm Nhữ cười khổ, tâm trạng buồn rầu, căn dặn Cảnh Sơ: “Chuẩn bị mấy món nhắm, lấy một bình Tùng Lao Xuân ra, ta muốn uống mấy ly với biểu ca.”
Hà Lịch đi qua đi lại trong sảnh. Lâm Nhữ bước ra, vội bước đến tiếp đón. Nàng mới tắm nên da thịt mềm mượt, mùi thơm mê người. Ánh mắt hắn lóe lên, hít sâu một hơi nói: “Nguy hiểm vô cùng, may mà muội tìm ngay một chàng trai đến, xem ra đã gạt được Quách Thành An rồi.”
“Thời gian gấp rút như vậy kiếm đâu ra một chàng trai?” Lâm Nhữ cười khổ.
Hà Lịch sửng sốt, ánh mắt liếc qua ngực nàng một cái rồi vội vàng dời đi.
Lâm Nhữ ra dấu tay, đi trước đến chỗ bệ rồi ngồi xuống. Hà Lịch thoáng chần chừ, vén bào lên ngồi đối diện với nàng.
Rượu và đồ nhắm được mang lên nhanh chóng. Uyển Sơ và Cảnh Sơ biết Lâm Nhữ và Hà Lịch khi ở chung đều là bàn chuyện quan trọng nên tự giác ra ngoài, chờ gọi vào.
Lâm Nhữ mở bình rượu, tay áo trượt xuống lộ ra một đoạn cánh tay trắng muốt. Rượu sóng sánh rót vào ly bạc hình bát giác, mùi rượu thuần thơm nồng, uống vào làm say lòng người, mà sắc đẹp trước mặt thế này không cần uống cũng say.
Hà Lịch ngây người nhìn, vội dời mắt đi, có hơi mất tự nhiên.
Lâm Nhữ không nhận ra, ngửa cổ uống cạn một ly. Ngón tay trắng nõn vuốt ve ly rượu, màu trắng của nó cùng ánh sáng bàng bạc càng thêm chói mắt. Nàng liếc về phòng sách hướng tây, buồn buồn nói: “Sùng Huy là con trai.”
“Cái gì?” Hà Lịch thất thanh kêu lên sợ hãi, ly rượu trượt xuống, rượu sóng sánh đổ trên bàn ngắn, làm như không thấy mà nhìn Lâm Nhữ chằm chằm.
“Người con trai huynh thấy là hắn.”
“Vậy… người nằm sấp phía trên hắn… là muội?” Hà Lịch lắp bắp.
Lâm Nhữ gật đầu.
Hà Lịch ho khan kịch liệt, thở không nổi.
“Làm gì bày ra bộ dạng kích động đến mức này!” Lâm Nhữ than phiền, lấy khăn lau mặt bàn, lại rót cho Hà Lịch một ly khác, rồi tự rót cho mình một ly. Nàng nâng ly rượu lên, lầm bầm: “Vốn muội muốn biểu ca uống rượu chung an ủi đôi câu, ai ngờ biểu ca còn kích động hơn cả muội. Vậy để muội mời huynh, cạn hết ly này đi.”
“Thật sự không ngờ đến, vậy huynh tự phạt mình ba ly vậy.” Hà Lịch cười ngại ngùng.
“Chúng ta còn thân hơn cả huynh muội ruột rà, tự phạt cái gì chứ.” Lâm Nhữ mỉm cười.
Hai người dốc cạn ly rượu. Hà Lịch vẫn không thể tin mà nói: “Sao Sùng Huy có thể là con trai được! Mặt mày đẹp khó lòng tả xiết đã đành, nhưng mà năm nay hắn đã mười tám, không bị vỡ giọng, cũng không có hầu kết.”
“Lan Tôn biết hắn là con trai nên giúp hắn giấu diếm.” Lâm Nhữ kể lại những chuyện Sùng Huy đã nói cho Hà Lịch nghe hết.
“Hóa ra là thế, thảo nào huynh thấy thật lạ, nàng ta canh chừng Sùng Huy rất kỹ.” Hà Lịch kể lại chuyện hồi chiều Lan Tôn kịch liệt ngăn cản mình không được dẫn Sùng Huy đi, lại nói: “Người này lúc trước rất biết giấu mình nên nhìn không ra. Hôm nay biết rồi lại thấy rất có mưu mô, không giống người từ nhỏ đã sống ngăn cách với đời.”
“Bảy tuổi nàng ta mới vào vườn, đã từng trải qua đại họa làm cửa nát nhà tan, lại còn bị người chịu ơn cùng sự gửi gắm của phụ mẫu mình phản bội mang mình đi bán, đương nhiên suy nghĩ sâu sắc hơn những người khác rồi.” Lâm Nhữ nói.
Hà Lịch ừ một tiếng, rủ mi trầm ngâm nói: “Sùng Huy là con trai, hướng đi của hắn không dễ sắp xếp rồi.”
Lâm Nhữ gật đầu, nửa đêm rồi còn giữ Hà Lịch lại cùng uống rượu, một phần để giải tỏa phiền muộn, phần cũng muốn bàn bạc với hắn phải sắp xếp cho Sùng Huy thế nào.
Lúc trước Sùng Huy vẫn luôn uống thuốc ức chế nên đã mười tám mà sự phát dục của cơ thể bị kìm hãm, nhờ vậy sống bình yên vô sự trong vườn trúc tía với các mỹ nhân. Khi dừng thuốc chắc chắn hắn sẽ phát dục rất nhanh. Nếu để cho hắn trở về vườn trúc tía, một mình hắn với Lan Tôn củi khô lửa bốc còn được, chứ mỹ nhân cả vườn có gì đó với hắn thì phiền to rồi. Sau đó họ Phương không chỉ giúp hắn sinh con đẻ cái mà e mỹ nhân cả vườn cũng vì tranh đoạt người yêu mà gây ra họa lớn.
Nếu giữ hắn ở lại họ Phương thì hắn là con trai, khi đã dừng thuốc thì giới tính thật sự sẽ không giấu được. Một nhị lang là gái giả trai, một nhị nương là trai giả gái, thêm một vị hôn thê là trai giả gái nữa, đúng là quá nhộn nhịp.
Nếu không ngừng thuốc, thì biết hắn là con trai rồi sao nỡ nhẫn tâm để hắn tiếp tục uống thuốc ức chế nữa.
Vả lại, hắn không biết gì chuyện đời cả, hồ đồ u mê, ngây thơ như đứa trẻ, nếu không canh chừng mọi lúc thì không thể yên lòng được. Mà lúc nào cũng canh chừng là việc không thể.
Hà Lịch im lặng nghe nàng nói. Đợi đến khi Lâm Nhữ dứt lời mới bảo: “Thật ra việc sắp xếp cho hắn, nói khó thì khó, mà nói không khó cũng không khó. Ở trong hoàng cung, hoàng đế có biết bao mỹ nữ…”
“Thiến Sùng Huy đưa về vườn trúc tía?” Lâm Nhữ chấn động trợn to mắt, rủ lòng thành trừng Hà Lịch: “Cách làm thất đức như vậy sao biểu ca có thể nói ra?”
“Huynh chỉ thuận miệng nói thôi, cũng chưa bảo muốn làm như vậy.” Hà Lịch cười đắng ngắt, trong lòng chua chát. Lâm Nhữ chưa bao giờ bác bỏ ý kiến của hắn nhanh như vậy, chỉ vì một Sùng Huy mới gặp mấy lần lại làm thế. Hắn hít sâu một hơi, nuốt xuống vị đắng ngắt ở cổ họng, bình tĩnh nói: “Còn một cách nữa, cũng có phần thất đức. Đưa hắn về vườn trúc tía, xây nên một phòng giam bằng tường đồng vách sắt, chỉ chừa cửa sổ đưa đồ ăn, nhốt hắn cả đời.”
“Không được.” Lâm Nhữ phản đối quyết liệt.
“Vậy khỏi đưa hắn về nữa, cứ giữ lại trong phủ.” Hà Lịch nói.
Lâm Nhữ im lặng một lúc, chần chừ mở miệng: “Sùng Huy không biết gì với chuyện đời, nếu ở lại trong phủ e rằng không tiện.”
Tuy có hơi sượng sùng, nhưng nàng lại nhớ đến lời nói của Cảnh Sơ với Sùng Huy hồi nãy.
Hà Lịch cúi đầu rót rượu, hắn nhìn Lâm Nhữ. Vừa rồi Lâm Nhữ quyết liệt bác bỏ đề nghị có lợi với họ Phương, giờ có hơi do dự nhưng nghiêng về ý muốn giữ Sùng Huy lại.
Rót đầy rượu, hắn cầm ly lên nốc cạn, cổ họng nóng bừng đốt cả dạ dày. Buổi tối lo Quách Thành An làm khó, lo Sùng Huy nói bậy, lo Phương Du Phong bị Quách Thành An gài, lại lo Phương Du Phong vì mê mẩn Sùng Huy mà trở mặt với Lâm Nhữ, rượu uống thì nhiều mà gắp chẳng mấy đũa, giờ lại uống rượu nữa, dạ dày co thắt dữ dội. Nhưng vậy càng tốt, đè nén được nỗi đau xót trong lồng ngực xuống, nói cười thật tự nhiên.
Hắn cười: “Không sao, Sùng Huy rất thông minh, tin rằng hắn sẽ nhanh chóng học được đối nhân xử thế.”
Hắn giơ tay để Lâm Nhữ không ngắt lời, nói tiếp: “Đừng thấy hắn hồ đồ u mê, chứ hắn nhìn thấu cả đấy. Hôm nay huynh mang hắn về phủ có nói qua, đừng nói mình đến từ đâu, có ai hỏi thì cứ nói là biểu muội của huynh. Hắn hỏi lại có phải muội gặp chuyện gì không, bảo huynh yên tâm, hắn sẽ không gây chuyện phiền hà. Trước mặt Quách Thành An với Lâm Nguyên hắn cứ dính vào muội không thèm nhìn họ lần nào, đúng là hắn thích muội, nhưng theo huynh thấy hắn làm vậy là cố tình. Hắn nói chuyện như vậy trước Cảnh Sơ là vì hắn nhìn ra muội tin tưởng Cảnh Sơ, không giấu giếm Cảnh Sơ điều gì. Nếu là người khác chắc hẳn hắn sẽ không nói vậy đâu.”
“Thật ư?” Lâm Nhữ lưỡng lự.
Hà Lịch nói: “Ngày mai gọi An di qua. Lúc bà ấy đến thì muội đừng nói chuyện thân mật với bà trước mặt Sùng Huy, để huynh cho muội chứng kiến. Nếu yên tâm thì sau này để An di dạy hắn mấy chuyện đối nhân xử thế.”
An di là nhũ mẫu của Lâm Nhữ, đã có tuổi rồi. Lâm Nhữ luôn bôn ba bên ngoài không rảnh săn sóc bà nên không giữ bà ở trong phủ mà cho bà về nhà, sống chung với hai con Tô Dương và Tô Cương, an dưỡng tuổi già.
Lâm Nhữ thân với An di còn hơn với Phương Khương thị, An thị thương Lâm Nhữ như ruột thịt.
Chuyện mỹ nhân trên mặt quạt không nên để quá nhiều người biết, không nói cho Uyển Sơ và Cảnh Sơ hay thì với An di càng không. Có điều chỉ cần dặn Sùng Huy đừng nói mình đến từ vườn trúc tía là được.
“Vậy theo ý huynh đi.” Lâm Nhữ nói, đấm vai thư giãn.
Hà Lịch đứng dậy: “Mệt mỏi cả ngày rồi, muội nghỉ ngơi đi, huynh về đây.”
Hắn ra khỏi cửa nhà đài Sấu Thạch, quay đầu liếc nhìn. Dưới ánh đèn, Lâm Nhữ đứng dậy về phòng sách. Hắn tự giễu mình cười một tiếng, lẩm bẩm: “Mình vì cái gì vậy chứ!”
Bình luận facebook