Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-7
Chương 7: Âm Dương Cách Biệt
Chương 7 : Âm dương cách biệt
"Không lời nào có thể kể xiết được, con gặp sẽ hay.” Phương Đức Thanh nói.
Lâm Nhữ cũng không cố hỏi. Tuy vườn trúc tía ngăn cách với đời, nhưng thường ngày củi gạo dầu muối, xiêm y son phấn vẫn phải đưa vào trong. Không tính đến những tiểu quản sự, thì họ Phương có quản sự lo chuyện phủ đệ là Phương Hiếu, quản sự lo chuyện phường quạt là Phương Thành, và đại quản sự lo chuyện trong ngoài là Hà Lịch. Lâm Nhữ hỏi: “Vậy vị quản sự nào lo chuyện cung ứng cho vườn trúc tía?”
“Vốn do Phương Hiếu đảm nhiệm, phụ thân thấy ông ấy đã có tuổi nên năm ngoái đổi thành Hà Lịch.”
“Biểu ca?” Lâm Nhữ nhíu mày, không khỏi ngạc nhiên: “Trong vườn trúc tía đều là mỹ nhân, phụ thân bảo vị Huy nương đẹp tuyệt trần kia không thể để cho ai thấy, mà biểu ca năm nay mới hai mươi, độ tuổi sinh lực tràn trề. Người để huynh ấy giao thiệp với cả vườn mỹ nhân có thỏa đáng không?”
“Nó là đứa thích hợp nhất, tính tình điềm đạm, mỹ sắc trước mắt vẫn trơ trơ. Lúc phụ thân dẫn nó đến đó còn lo lắng, nhưng đến lúc thấy nó gặp gỡ các mỹ nhân còn phải ngại thay.” Phương Đức Thanh mỉm cười, ánh mắt nhìn về khoảng không, xuyên qua cả chốt cửa tù, hướng về cõi trần vạn trượng rất xa, môi mấp máy.
Trong lòng ông vốn muốn chọn Hà Lịch làm phu quân ở rể cho Lâm Nhữ, nhưng không muốn can thiệp vào sự lựa chọn của con gái nên không nói ra.
Lâm Nhữ biết Phương Đức Thanh muốn nói gì. Tướng mạo của Hà Lịch rất tuyệt, nhưng cũng bởi vì lớn lên cùng nhau nên nàng chỉ xem Hà Lịch là huynh trưởng, không có tình cảm nam nữ, không muốn kết hôn cùng hắn.
Phương Đức Thanh đã không nói rõ, nàng cũng không nói ra. Chuyện quan trọng trước mắt là nghĩ cách cứu phụ thân ra khỏi đại lao. Khắp người phụ thân là thương tích nên một khắc cũng không thể chần chừ, ngay trong hôm nay phải mang được người ra ngoài.
Không giao ra quạt hợp hoan mỹ nhân, không thỏa mãn được ý muốn của Lỗ Huyền, vậy phải làm sao để Lỗ Huyền thả người ra bây giờ?
Lâm Nhữ rủ mi trầm ngâm một lát, trăm điều không rõ: “Phụ thân, không nói đến chuyện thần quạt ban cho quạt hợp hoan mỹ nhân là thật hay giả, chiếc quạt này được gia tộc làm quạt bảo hộ. Mà Lỗ Huyền là thứ sử một châu, không hành nghề làm quạt, vậy hắn ta muốn quạt hợp hoan mỹ nhân làm gì?”
“Vì mỹ nhân trên mặt quạt.” Phương Đức Thanh cười khổ.
Tuy con gái giả trai mà làm việc nhưng vẫn không phải trai hàng thật giá thật, vẫn duy trì một khoảng cách với đàn ông. Khi đàn ông đang “vui vẻ” nói mấy lời nhơ bẩn thì nàng không nghe thấy.
Bên ngoài có lời đồn, mỹ nhân trên mặt quạt báu của họ Phương có thể trở thành người sống.
Có người thề thốt đáng tin rằng, trong buổi đặt hàng quạt thấy mỹ nhân trên mặt quạt đang cười duyên với mình.
Có kẻ lại nói, nằm mơ thấy cùng mỹ nhân trên mặt quạt giao hoan, cảm giác sung sướng chân thật vô cùng. Dù lúc tỉnh lại không có mỹ nhân kề bên, nhưng giường lộn xộn, trên nệm có dấu vết động tình của nữ nhân, còn phảng phất mùi thơm nữ nhân trong không khí.
Sau khi tin đồn lan truyền, càng nhiều kẻ đưa ra bằng chứng, bảo rằng trong buổi đặt hàng quạt của họ Phương, những người buôn quạt đặt hàng số lượng rất lớn là vì muốn được mây mưa với mỹ nhân trên mặt quạt sau buổi đặt. Còn có cả gièm pha, Phương Đức Thanh giàu có khó bì, trừ một nô tỳ thông phòng được nạp làm thiếp trước khi thành thân cũng chỉ có mỗi chính thất phu nhân. Bởi vì nữ nhân khắp thiên hạ có xinh đẹp cách mấy cũng không sánh bằng mỹ nhân trên mặt quạt của họ Phương, nên ông có mỹ nhân trên mặt quạt bầu bạn đã đủ lắm rồi.
Phương Đức Thanh nghe mấy lời đồn như vậy nhưng không đính chính, nghĩ rằng mỹ nhân quạt hợp hoan của họ Phương càng huyền bí thì càng có lợi với chuyện làm ăn của gia đình. Thật không ngờ đến lại có ngày trở thành lấy đá đập chân mình.
Nhìn sau trước đều chỉ có đường chết, Lâm Nhữ mím môi, chân mày thanh tú chau lại, hồi lâu mới nói: “Quạt hợp hoan mỹ nhân nếu đã không thể giao ra, chi bằng con đi thương lượng với Lỗ Huyền, để hắn cho tay sai tham dự vào chuyện làm ăn của phường quạt. Lợi nhuận của phường chia cho hắn phân nửa, dùng lợi ích lớn để hứa hẹn cứu được phụ thân ra ngoài. Việc đối phó với Lỗ Huyền sau này chúng ta sẽ bàn bạc kĩ lưỡng hơn.”
“Tuyệt đối không thể!” Phương Đức Thanh đột ngột biến sắc, gương mặt xám như tro tàn bỗng đỏ bừng lên, vội ngồi thẳng thân mình làm động đến vết thương, đau toát mồ hôi hột trên trán, khàn giọng: “Chớ làm trò dại dột. Lòng tham của con người luôn vô đáy. Khi con cho hắn một nửa lợi nhuận, sau đó hắn sẽ muốn toàn bộ. Huống chi…”
Ông đè thấp tiếng, thở dài: “Đừng thấy chúng ta hằng năm bán nhiều quạt kiếm nhiều tiền, việc chi tiêu vẫn rất tốn kém. Đi khắp cả nước tìm bé gái xinh đẹp mua về tiêu hao cũng bộn, nhị huynh của con hằng năm phải dùng đông trùng hạ thảo, nhân sâm nghìn năm, linh chi cực địa, ngưu hoàng, trầm hương, tắc kè, huyết kiệt, sừng linh dương…, ít nhất cũng mất nghìn lượng vàng. Họ Phương phải lộ ra tư thái của gia tộc làm quạt đứng nhất thành Nhuận Châu, trong phủ có hơn trăm hạ nhân, tiền lương một năm mất biết bao nhiêu rồi. Thêm mấy trăm người làm trong phường quạt, lương bổng mỗi năm cũng mất mấy nghìn xâu tiền. Hàng tháng thăm hỏi qua lại để giữ giao tình cũng tốn không ít. Nhà ta nhìn bên ngoài oanh liệt lắm, nhưng chỉ là gối thêu hoa, khi lột đi vỏ gối ấy, bên trong chỉ toàn rơm rạ. Nếu dâng cho hắn ta phân nửa lợi nhuận, chúng ta sẽ không duy trì được nữa.”
Lâm Nhữ kinh ngạc.
Dù nàng phụ việc đỡ đần phụ thân, nhưng chưa từng hỏi đến sổ sách tiền bạc, nên vốn không liệu trước một họ Phương như vậy lại không chịu nổi sóng gió.
Nếu không dâng tiền cho Lỗ Huyền, cũng không thể giao ra quạt hợp hoan mỹ nhân, vậy phải làm sao mới thoát thân được?
“Phụ thân đã nghĩ qua, Huy nương có vẻ đẹp tuyệt sắc, dâng nàng cho Lỗ Huyền có thể hóa giải nguy cơ, nhưng e sẽ lộ bí mật họ Phương chúng ta. Mà dâng mỹ nhân lên cũng không hẳn sẽ chu toàn được cho họ Phương, huống chi…” Phương Đức Thanh thở dài nói. “Thân thế của Huy nương tội nghiệp như vậy, phụ thân không muốn tạo nghiệp nữa.”
Thân thế Huy nương tội nghiệp ra sao thì Lâm Nhữ không muốn hỏi cũng không muốn nghĩ nhiều, cho dù không để lộ bí mật của họ Phương cũng không thể dâng người ta được.
Đó là một người sống, có suy nghĩ và tình cảm, biết vui biết buồn. Dù chỉ là một nô tỳ được họ Phương mua về cũng không thể xem như món hàng dâng cho kẻ khác.
Ngẫm lại mọi chuyện thật kĩ lưỡng, Lâm Nhữ quyết định mạo hiểm.
Đánh trống kêu oan, ép Lỗ Huyền phải thẩm án công đường.
Phụ thân của nàng không mưu phản, chỉ cần không có chứng cứ, Lỗ Huyền không thể giam người.
Trước khi kêu oan sẽ sắp xếp người vây xem ở ngoài sảnh chính, để Lỗ Huyền phải chịu áp lực của dư luận. Họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu thành Nhuận Châu, với thanh danh như vậy, Lỗ Huyền phải e dè phần nào, huống chi trên hắn còn có Tiết độ sứ. Khi thẩm án công đường chọn lấy mấy người mồm miệng lanh lợi, ồn ào rêu rao nếu Lỗ Huyền xem mạng người như cỏ rác sẽ bẩm lại với Tiết độ sứ.
“Tuyệt đối không thể!” Phương Đức Thanh lắc đầu, khàn giọng: “Du Phong là nam nhi, nếu người đi đánh trống là nó thì còn có thể. Nhưng nó nhát gan không thể chịu được chút khổ nhọc, nó không chịu làm mà để con thì tuyệt đối không thể!”
Lồng ngực phập phồng, hơi thở hổn hển, sắc mặt xám xanh. Ông không chạm vào Lâm Nhữ được, nghiêng người về trước muốn ngăn nàng lại: “Người đánh trống phải chịu phạt đánh hai mươi trượng lập uy. Hai mươi gậy mà đánh xuống là bầm da nát thịt, phụ thân sao có thể nhìn con chịu tội như vậy. Vả lại, khi bị thương thì bí mật của con rất dễ bị lộ. Lỗ Huyền hoang dâm háo sắc, dường như cũng có lòng bất chính với con rồi.”
“Chỉ cần có đường sống đều đáng giá để thử. Trước mắt chỉ có đường chết, thì chỉ có cách hồi sinh từ trong tuyệt địa này thôi. Dù con chịu hai mươi gậy lập uy đó có bầm da nát thịt cũng chưa hẳn sẽ lộ con là gái mà.” Lâm Nhữ đưa ra quyết định, gậy đánh vào người cũng chẳng màng, chỉ cần có thể cứu phụ thân ra khỏi đại lao. Thoáng đứng bật dậy, y phục thiếu mất một góc, vạt áo không lành lặn tung bay. Ánh lửa rọi lên người nàng, gương mặt nét nào ra nét đó, phong thái ung dung đến nam nhi cũng khó bì kịp. “Phụ thân cứ chờ, con sẽ mau chóng cứu người ra ngoài.”
Nàng nhìn Phương Đức Thanh thật kỹ, bước nhanh ra khỏi phòng giam.
Đầy mặt Phương Đức Thanh là nước mắt. Ông vẫn cố chống chọi sau khi bị dùng hình, biết rõ mạng không giữ được bao lâu, sợ con gái lo lắng nên không dám để lộ, giờ đối mặt đường cùng không muốn liên lụy con gái thêm nữa. Con trai cả không nên thân, con trai thứ thì đau ốm, cả gia đình họ Phương chỉ dựa vào con gái, nên con gái không thể gặp chuyện được. Từ nhỏ đã xem như châu ngọc mà cưng chiều, chỉ bị trầy da cũng đã đau lòng, sao để nó chịu trượng hình được. Trong cổ họng nức nở kêu một tiếng “Nhữ nương”, ông dùng hết sức lực đập đầu vào tường.
Một tiếng ầm như sấm rền bên tai, tim của Lâm Nhữ như thắt lại, bước chân cứng đờ.
Khi tiếng vang rất lớn ấy qua đi, phòng giam trở nên im ắng. Dự cảm không lành hiện lên trong đầu nàng, vừa không cam lòng lại vừa không dám tin.
Qua một lúc lâu, thực tế lại chỉ trong nháy mắt, lồng ngực thoáng ngừng đập khiến thời gian như dài vô hạn. Lâm Nhữ chợt xoay người, như có cơn gió lốc cuốn cả khí lạnh âm u ở đại lao, sắc bén như lưỡi đao nhọn lướt qua mang tai, xuyên qua khe hở chốt cài vào bên trong phòng giam. Lâm Nhữ trợn tròn hai mắt, con ngươi co rút, ngơ ngác nhìn Phương Đức Thanh nằm trong vũng máu.
“Phụ thân!” Nàng lẩm nhẩm gọi, cơ thể cứng đờ như tượng gỗ dựa vào phòng giam, đột ngột quỳ xuống.
“Nhữ nương, đây là chuyện cuối cùng phụ thân có thể làm cho con!” Phương Đức Thanh nén hơi thở cuối, quyến luyến không thôi nhìn con gái.
Lúc bé con gái mũm mĩm trắng trẻo đáng yêu. Lớn lên rồi vừa yêu kiều vừa lanh lợi thông minh, đỡ đần ông trong việc làm ăn, san sẻ bớt bao gánh nặng, mà ông không những không thể che chắn gió mưa cho nó, giờ còn để gánh nặng họ Phương lên đôi vai con.
Chương 7 : Âm dương cách biệt
"Không lời nào có thể kể xiết được, con gặp sẽ hay.” Phương Đức Thanh nói.
Lâm Nhữ cũng không cố hỏi. Tuy vườn trúc tía ngăn cách với đời, nhưng thường ngày củi gạo dầu muối, xiêm y son phấn vẫn phải đưa vào trong. Không tính đến những tiểu quản sự, thì họ Phương có quản sự lo chuyện phủ đệ là Phương Hiếu, quản sự lo chuyện phường quạt là Phương Thành, và đại quản sự lo chuyện trong ngoài là Hà Lịch. Lâm Nhữ hỏi: “Vậy vị quản sự nào lo chuyện cung ứng cho vườn trúc tía?”
“Vốn do Phương Hiếu đảm nhiệm, phụ thân thấy ông ấy đã có tuổi nên năm ngoái đổi thành Hà Lịch.”
“Biểu ca?” Lâm Nhữ nhíu mày, không khỏi ngạc nhiên: “Trong vườn trúc tía đều là mỹ nhân, phụ thân bảo vị Huy nương đẹp tuyệt trần kia không thể để cho ai thấy, mà biểu ca năm nay mới hai mươi, độ tuổi sinh lực tràn trề. Người để huynh ấy giao thiệp với cả vườn mỹ nhân có thỏa đáng không?”
“Nó là đứa thích hợp nhất, tính tình điềm đạm, mỹ sắc trước mắt vẫn trơ trơ. Lúc phụ thân dẫn nó đến đó còn lo lắng, nhưng đến lúc thấy nó gặp gỡ các mỹ nhân còn phải ngại thay.” Phương Đức Thanh mỉm cười, ánh mắt nhìn về khoảng không, xuyên qua cả chốt cửa tù, hướng về cõi trần vạn trượng rất xa, môi mấp máy.
Trong lòng ông vốn muốn chọn Hà Lịch làm phu quân ở rể cho Lâm Nhữ, nhưng không muốn can thiệp vào sự lựa chọn của con gái nên không nói ra.
Lâm Nhữ biết Phương Đức Thanh muốn nói gì. Tướng mạo của Hà Lịch rất tuyệt, nhưng cũng bởi vì lớn lên cùng nhau nên nàng chỉ xem Hà Lịch là huynh trưởng, không có tình cảm nam nữ, không muốn kết hôn cùng hắn.
Phương Đức Thanh đã không nói rõ, nàng cũng không nói ra. Chuyện quan trọng trước mắt là nghĩ cách cứu phụ thân ra khỏi đại lao. Khắp người phụ thân là thương tích nên một khắc cũng không thể chần chừ, ngay trong hôm nay phải mang được người ra ngoài.
Không giao ra quạt hợp hoan mỹ nhân, không thỏa mãn được ý muốn của Lỗ Huyền, vậy phải làm sao để Lỗ Huyền thả người ra bây giờ?
Lâm Nhữ rủ mi trầm ngâm một lát, trăm điều không rõ: “Phụ thân, không nói đến chuyện thần quạt ban cho quạt hợp hoan mỹ nhân là thật hay giả, chiếc quạt này được gia tộc làm quạt bảo hộ. Mà Lỗ Huyền là thứ sử một châu, không hành nghề làm quạt, vậy hắn ta muốn quạt hợp hoan mỹ nhân làm gì?”
“Vì mỹ nhân trên mặt quạt.” Phương Đức Thanh cười khổ.
Tuy con gái giả trai mà làm việc nhưng vẫn không phải trai hàng thật giá thật, vẫn duy trì một khoảng cách với đàn ông. Khi đàn ông đang “vui vẻ” nói mấy lời nhơ bẩn thì nàng không nghe thấy.
Bên ngoài có lời đồn, mỹ nhân trên mặt quạt báu của họ Phương có thể trở thành người sống.
Có người thề thốt đáng tin rằng, trong buổi đặt hàng quạt thấy mỹ nhân trên mặt quạt đang cười duyên với mình.
Có kẻ lại nói, nằm mơ thấy cùng mỹ nhân trên mặt quạt giao hoan, cảm giác sung sướng chân thật vô cùng. Dù lúc tỉnh lại không có mỹ nhân kề bên, nhưng giường lộn xộn, trên nệm có dấu vết động tình của nữ nhân, còn phảng phất mùi thơm nữ nhân trong không khí.
Sau khi tin đồn lan truyền, càng nhiều kẻ đưa ra bằng chứng, bảo rằng trong buổi đặt hàng quạt của họ Phương, những người buôn quạt đặt hàng số lượng rất lớn là vì muốn được mây mưa với mỹ nhân trên mặt quạt sau buổi đặt. Còn có cả gièm pha, Phương Đức Thanh giàu có khó bì, trừ một nô tỳ thông phòng được nạp làm thiếp trước khi thành thân cũng chỉ có mỗi chính thất phu nhân. Bởi vì nữ nhân khắp thiên hạ có xinh đẹp cách mấy cũng không sánh bằng mỹ nhân trên mặt quạt của họ Phương, nên ông có mỹ nhân trên mặt quạt bầu bạn đã đủ lắm rồi.
Phương Đức Thanh nghe mấy lời đồn như vậy nhưng không đính chính, nghĩ rằng mỹ nhân quạt hợp hoan của họ Phương càng huyền bí thì càng có lợi với chuyện làm ăn của gia đình. Thật không ngờ đến lại có ngày trở thành lấy đá đập chân mình.
Nhìn sau trước đều chỉ có đường chết, Lâm Nhữ mím môi, chân mày thanh tú chau lại, hồi lâu mới nói: “Quạt hợp hoan mỹ nhân nếu đã không thể giao ra, chi bằng con đi thương lượng với Lỗ Huyền, để hắn cho tay sai tham dự vào chuyện làm ăn của phường quạt. Lợi nhuận của phường chia cho hắn phân nửa, dùng lợi ích lớn để hứa hẹn cứu được phụ thân ra ngoài. Việc đối phó với Lỗ Huyền sau này chúng ta sẽ bàn bạc kĩ lưỡng hơn.”
“Tuyệt đối không thể!” Phương Đức Thanh đột ngột biến sắc, gương mặt xám như tro tàn bỗng đỏ bừng lên, vội ngồi thẳng thân mình làm động đến vết thương, đau toát mồ hôi hột trên trán, khàn giọng: “Chớ làm trò dại dột. Lòng tham của con người luôn vô đáy. Khi con cho hắn một nửa lợi nhuận, sau đó hắn sẽ muốn toàn bộ. Huống chi…”
Ông đè thấp tiếng, thở dài: “Đừng thấy chúng ta hằng năm bán nhiều quạt kiếm nhiều tiền, việc chi tiêu vẫn rất tốn kém. Đi khắp cả nước tìm bé gái xinh đẹp mua về tiêu hao cũng bộn, nhị huynh của con hằng năm phải dùng đông trùng hạ thảo, nhân sâm nghìn năm, linh chi cực địa, ngưu hoàng, trầm hương, tắc kè, huyết kiệt, sừng linh dương…, ít nhất cũng mất nghìn lượng vàng. Họ Phương phải lộ ra tư thái của gia tộc làm quạt đứng nhất thành Nhuận Châu, trong phủ có hơn trăm hạ nhân, tiền lương một năm mất biết bao nhiêu rồi. Thêm mấy trăm người làm trong phường quạt, lương bổng mỗi năm cũng mất mấy nghìn xâu tiền. Hàng tháng thăm hỏi qua lại để giữ giao tình cũng tốn không ít. Nhà ta nhìn bên ngoài oanh liệt lắm, nhưng chỉ là gối thêu hoa, khi lột đi vỏ gối ấy, bên trong chỉ toàn rơm rạ. Nếu dâng cho hắn ta phân nửa lợi nhuận, chúng ta sẽ không duy trì được nữa.”
Lâm Nhữ kinh ngạc.
Dù nàng phụ việc đỡ đần phụ thân, nhưng chưa từng hỏi đến sổ sách tiền bạc, nên vốn không liệu trước một họ Phương như vậy lại không chịu nổi sóng gió.
Nếu không dâng tiền cho Lỗ Huyền, cũng không thể giao ra quạt hợp hoan mỹ nhân, vậy phải làm sao mới thoát thân được?
“Phụ thân đã nghĩ qua, Huy nương có vẻ đẹp tuyệt sắc, dâng nàng cho Lỗ Huyền có thể hóa giải nguy cơ, nhưng e sẽ lộ bí mật họ Phương chúng ta. Mà dâng mỹ nhân lên cũng không hẳn sẽ chu toàn được cho họ Phương, huống chi…” Phương Đức Thanh thở dài nói. “Thân thế của Huy nương tội nghiệp như vậy, phụ thân không muốn tạo nghiệp nữa.”
Thân thế Huy nương tội nghiệp ra sao thì Lâm Nhữ không muốn hỏi cũng không muốn nghĩ nhiều, cho dù không để lộ bí mật của họ Phương cũng không thể dâng người ta được.
Đó là một người sống, có suy nghĩ và tình cảm, biết vui biết buồn. Dù chỉ là một nô tỳ được họ Phương mua về cũng không thể xem như món hàng dâng cho kẻ khác.
Ngẫm lại mọi chuyện thật kĩ lưỡng, Lâm Nhữ quyết định mạo hiểm.
Đánh trống kêu oan, ép Lỗ Huyền phải thẩm án công đường.
Phụ thân của nàng không mưu phản, chỉ cần không có chứng cứ, Lỗ Huyền không thể giam người.
Trước khi kêu oan sẽ sắp xếp người vây xem ở ngoài sảnh chính, để Lỗ Huyền phải chịu áp lực của dư luận. Họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu thành Nhuận Châu, với thanh danh như vậy, Lỗ Huyền phải e dè phần nào, huống chi trên hắn còn có Tiết độ sứ. Khi thẩm án công đường chọn lấy mấy người mồm miệng lanh lợi, ồn ào rêu rao nếu Lỗ Huyền xem mạng người như cỏ rác sẽ bẩm lại với Tiết độ sứ.
“Tuyệt đối không thể!” Phương Đức Thanh lắc đầu, khàn giọng: “Du Phong là nam nhi, nếu người đi đánh trống là nó thì còn có thể. Nhưng nó nhát gan không thể chịu được chút khổ nhọc, nó không chịu làm mà để con thì tuyệt đối không thể!”
Lồng ngực phập phồng, hơi thở hổn hển, sắc mặt xám xanh. Ông không chạm vào Lâm Nhữ được, nghiêng người về trước muốn ngăn nàng lại: “Người đánh trống phải chịu phạt đánh hai mươi trượng lập uy. Hai mươi gậy mà đánh xuống là bầm da nát thịt, phụ thân sao có thể nhìn con chịu tội như vậy. Vả lại, khi bị thương thì bí mật của con rất dễ bị lộ. Lỗ Huyền hoang dâm háo sắc, dường như cũng có lòng bất chính với con rồi.”
“Chỉ cần có đường sống đều đáng giá để thử. Trước mắt chỉ có đường chết, thì chỉ có cách hồi sinh từ trong tuyệt địa này thôi. Dù con chịu hai mươi gậy lập uy đó có bầm da nát thịt cũng chưa hẳn sẽ lộ con là gái mà.” Lâm Nhữ đưa ra quyết định, gậy đánh vào người cũng chẳng màng, chỉ cần có thể cứu phụ thân ra khỏi đại lao. Thoáng đứng bật dậy, y phục thiếu mất một góc, vạt áo không lành lặn tung bay. Ánh lửa rọi lên người nàng, gương mặt nét nào ra nét đó, phong thái ung dung đến nam nhi cũng khó bì kịp. “Phụ thân cứ chờ, con sẽ mau chóng cứu người ra ngoài.”
Nàng nhìn Phương Đức Thanh thật kỹ, bước nhanh ra khỏi phòng giam.
Đầy mặt Phương Đức Thanh là nước mắt. Ông vẫn cố chống chọi sau khi bị dùng hình, biết rõ mạng không giữ được bao lâu, sợ con gái lo lắng nên không dám để lộ, giờ đối mặt đường cùng không muốn liên lụy con gái thêm nữa. Con trai cả không nên thân, con trai thứ thì đau ốm, cả gia đình họ Phương chỉ dựa vào con gái, nên con gái không thể gặp chuyện được. Từ nhỏ đã xem như châu ngọc mà cưng chiều, chỉ bị trầy da cũng đã đau lòng, sao để nó chịu trượng hình được. Trong cổ họng nức nở kêu một tiếng “Nhữ nương”, ông dùng hết sức lực đập đầu vào tường.
Một tiếng ầm như sấm rền bên tai, tim của Lâm Nhữ như thắt lại, bước chân cứng đờ.
Khi tiếng vang rất lớn ấy qua đi, phòng giam trở nên im ắng. Dự cảm không lành hiện lên trong đầu nàng, vừa không cam lòng lại vừa không dám tin.
Qua một lúc lâu, thực tế lại chỉ trong nháy mắt, lồng ngực thoáng ngừng đập khiến thời gian như dài vô hạn. Lâm Nhữ chợt xoay người, như có cơn gió lốc cuốn cả khí lạnh âm u ở đại lao, sắc bén như lưỡi đao nhọn lướt qua mang tai, xuyên qua khe hở chốt cài vào bên trong phòng giam. Lâm Nhữ trợn tròn hai mắt, con ngươi co rút, ngơ ngác nhìn Phương Đức Thanh nằm trong vũng máu.
“Phụ thân!” Nàng lẩm nhẩm gọi, cơ thể cứng đờ như tượng gỗ dựa vào phòng giam, đột ngột quỳ xuống.
“Nhữ nương, đây là chuyện cuối cùng phụ thân có thể làm cho con!” Phương Đức Thanh nén hơi thở cuối, quyến luyến không thôi nhìn con gái.
Lúc bé con gái mũm mĩm trắng trẻo đáng yêu. Lớn lên rồi vừa yêu kiều vừa lanh lợi thông minh, đỡ đần ông trong việc làm ăn, san sẻ bớt bao gánh nặng, mà ông không những không thể che chắn gió mưa cho nó, giờ còn để gánh nặng họ Phương lên đôi vai con.
Bình luận facebook