Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
Chương 8: Hoan Lạc Lần Cuối
Chương 8 : Hoan lạc lần cuối
Lỗ Huyền ngắm nghía kim phật, màu vàng rực rỡ chói mắt, cầm trong tay nặng trịch, cũng khoảng tầm năm chục cân, không cần tìm người giám định nhìn sơ qua cũng biết là vàng ròng, càng ngắm càng mừng, lòng vui như nở hoa. Bỗng nhiên cửa phòng vang lên tiếng động rung trời, sau đó bị đá văng đi một cách mạnh bạo, đôi tay của Lỗ Huyền run run làm kim phật rơi xuống đất.
“Muốn chết sao? Người đ…” Lỗ Huyền quát mắng, lời còn chưa dứt, cơ thể đã bị một lực lớn đẩy ngã ngửa ra sau đè lên mặt bàn dài. Cổ hắn bị cánh tay Lâm Nhữ ghì chặt, xương cổ kêu lên tiếng rắc.
“Buông… ta… ra…” Lỗ Huyền đưa tay muốn bẻ ngược lại cổ tay Lâm Nhữ. Nhưng mới vừa đưa tay ra thì Lâm Nhữ đã nới lỏng cổ hắn, nắm lấy đầu tóc hắn giật ngược, tung ra một cước hung tàn. Lỗ Huyền bị đẩy ra sau, chân vấp phải kim phật nên cả người chao đảo ngã xuống đất.
Lâm Nhữ khom người, nắm vạt áo trước của hắn, cổ áo tròn siết chặt lấy cổ Lỗ Huyền khiến hắn khó thở. Hắn hoảng sợ trừng Lâm Nhữ. Lâm Nhữ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Dây cột tóc tuột ra, tóc đen như mực càng tôn lên gương mặt trắng nõn. Mắt phượng đỏ bừng ngập nước, môi dưới còn in rõ dấu răng đang chảy máu từng giọt. Cổ áo hơi xộc xệch, lộ ra hõm vai tinh xảo dọc theo xương quai xanh, da dẻ nõn nà như ngọc được mài giũa tạo nên nét quyến rũ khác biệt. Lỗ Huyền nhìn trân trân vào nàng, vào lúc này quên sạch mọi sự kiêng tránh cùng giới tính, trong mắt trong lòng chỉ có sắc đẹp. Sắc đẹp chói mắt hớp hồn, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, so với vẻ đẹp của mỹ nhân trên mặt quạt thường khiến hắn phát cuồng kia còn hấp dẫn hơn. Nếu có thể cùng người này mây mưa một phen… Ý nghĩ xấu xa dâng trào, dục vọng như thủy triều dâng không thể ghìm lại, yết hầu khẽ trượt, hắn nuốt nước miếng cái ực. Bỗng nhiên mí mắt hắn run run, trợn trắng mắt, cơ thể co giật mấy cái, sau đó giống như bị gãy xương mà cổ lệch sang một bên, đầu mềm nhũn rủ xuống.
Lâm Nhữ kinh ngạc nhìn chằm chằm, buông tay ra.
Cơ thể của Lỗ Huyền rơi xuống đất, vang lên một tiếng bịch.
Ánh mắt Lâm Nhữ nhìn mấy dấu tay trên má trái của Lỗ Huyền, lướt xuống ngực, lại xuống dưới đũng quần ướt nhẹp. Trong không khí thoảng một mùi tanh tưởi làm cổ họng nàng nhờn nhợn muốn nôn.
Một hồi lâu cũng không thấy Lỗ Huyền nhúc nhích.
Lâm Nhữ mím môi, ngồi chồm hổm, đưa tay để trước mũi Lỗ Huyền, hai mắt nàng tối lại.
Không còn thở.
Chết rồi! Hắn ta thế mà chết rồi!
Sao có thể chết dễ như vậy? Nàng chỉ nắm cổ áo hắn, siết một cái thôi đã giết chết hắn ư?
Thời gian nàng siết cổ áo hắn rất ngắn, lằn đỏ nhàn nhạt cũng mất rất nhanh, không thể gây chết người được. Nhìn từ ngoài vào thì vũng nước ở dưới thân khiến người ta buồn nôn kia là khả nghi nhất.
Lâm Nhữ tuy chưa từng xem mấy loại sách tạp nham, nhưng trong lòng lại biết rõ, suy nghĩ trong một thoáng liền hiểu được. Chắc hẳn là do Lỗ Huyền bị siết cổ làm hít thở khó khăn, khi tim phổi đang co rút cực độ do ngạt thở thì lại nổi lên ý nghĩ dâm tà nên đột ngột chết trong cảm giác sung sướng.
Chết hay lắm!
Lâm Nhữ không hề thấy sợ.
Tận mắt chứng kiến phụ thân vì bảo vệ nàng mà bỏ mạng, tim nàng như bị đao sắc chém thành hai nửa, lồng ngực bị lấp đầy bởi hận thù và phẫn nộ, quyết không dễ dàng tha thứ. Lúc xông vào nàng chỉ có suy nghĩ muốn Lỗ Huyền dùng mạng đổi mạng.
Chỉ cần có thể báo thù cho phụ thân, lấy mạng đền mạng cũng đáng.
Bây giờ Lỗ Huyền chết rồi, lại đến lượt nàng lấy mạng đền mạng.
Lâm Nhữ lẳng lặng nhìn Lỗ Huyền, bất chợt chau mày.
Cánh mũi của Lỗ Huyền đang động đậy, mí mắt hắn run run. Lâm Nhữ đưa tay dò thử, dù rất yếu nhưng có hơi thở, bắt lấy cổ tay hắn xem mạch, quả thật có mạch đập suy yếu.
Chưa chết!
Chỉ bị ngạt thở trong chốc lát, sống lại rồi.
Nàng không cần lấy mạng đền mạng.
Nhưng nàng không cam lòng!
Người này khao khát quạt hợp hoan mỹ nhân của họ Phương, hại phụ thân nàng bỏ mạng oan uổng, có chết vạn lần cũng không đủ để chuộc tội.
Hắn không chết, dù nàng không lo đến lượt mình đổi mạng, nhưng hẳn Lỗ Huyền sẽ còn ỷ thế chèn ép muốn đoạt lấy quạt hợp hoan mỹ nhân của họ Phương. Nếu không giao ra quạt hợp hoan cho hắn, họ Phương phải chịu cảnh cạn kiệt tiền của, tan cửa nát nhà.
Phụ thân chết rồi, nàng là gia chủ họ Phương. Nàng phải bảo vệ người nhà, không cho phép họ Phương gặp phải điều gì bất trắc.
Lâm Nhữ cắn răng, sau thoáng trầm ngâm, bên mép lóe lên nụ cười lạnh như băng.
Cẩu quan không chết cũng phải chết.
Thiếu nữ ở tuổi mười bảy hoa ngọc, người khác còn ở trước đầu gối phụ mẫu ngon ngọt làm nũng. Còn nàng đã thành gia chủ một nhà, bả vai gồng gánh mấy trăm miệng ăn nhà họ Phương, dưới chân là bẫy rập bao người giăng sẵn, nàng cũng không được phép chau mày. Nếu có vị thanh quan cho nàng cáo trạng, nàng đâu muốn đôi tay nhúng chàm. Không còn đường lui, đao sắc đang treo trên đỉnh đầu, phía trước lại là vực sâu vạn trượng, nàng không vào địa ngục thì người nhà của nàng sẽ gặp họa giống phụ thân, mới đó thôi mà đã hai đầu cách trở. Không còn lựa chọn, chỉ có thể trở thành hổ dữ, lấy đôi tay thon thả nõn nà làm nanh nhọn, cắn xé da thịt của kẻ thù, soạn thành một bữa thịnh yến.
Lâm Nhữ sáp lại gần Lỗ Huyền.
Mùi đàn hương hòa với mùi tanh kia khiến người ta khó chịu mãi không tiêu tan, gợi lên cảm giác buồn nôn trong cổ họng. Một bước tiến gần đến địa ngục, trước khi há miệng nuốt con mồi, mùi khó chịu ấy bỗng như nhắc nhở nàng: Không phải nàng không thể ung dung thoát mình. Sau khi giết chết Lỗ Huyền, có thể đào hố để tên tay sai Lâm Nguyên của hắn nhảy vào, tự để gã ta xử lý mọi chuyện.
Lỗ Huyền rắp tâm xấu xa, chắc chắn gã Lâm Nguyên cũng tự hiểu. Gã giúp hắn làm bao nhiêu việc xấu, còn dùng trọng hình với phụ thân của nàng, trước mắt không có cách trừng trị gã thì lợi dụng gã để thoát thân cũng không tồi.
Nếu là kẻ quang minh lỗi lạc chưa chắc sẽ nhập cuộc hay thỏa hiệp, nhưng Lâm Nguyên lại là một gã tiểu nhân. Một kẻ vừa nôn nóng lại tham lam ích kỷ, tin rằng chỉ cần vừa uy hiếp vừa dụ dỗ liền có thể được như dự định của nàng.
Lâm Nhữ chậm rãi ngồi xuống, áo bào màu xanh lam thêu hoa văn trên người lay động. Đôi tay trắng nõn nà như tuyết vươn ra từ ống tay áo màu xanh đậm. Tay trái rút khăn nhét vào miệng Lỗ Huyền, tay phải xắn cổ tay áo lên, gấm vóc mềm mượt, tay như chạm vào không khí. Một đôi tay xinh đẹp không hề run rẩy cách lớp áo bóp lấy mũi của Lỗ Huyền.
Cổ họng Lỗ Huyền nuốt ực một tiếng, bị khăn tay chặn lại, dần cảm thấy ngộp thở. Thân mình mập mạp như cá mắc cạn bật người về phía trước quơ quào lung tung, dần dần trở nên co quắp, rồi cả người không còn co giật gì nữa.
Ánh mắt của Lâm Nhữ sáng trong, trầm tĩnh thản nhiên, nhịp tim đập như thường không hề gấp gáp.
Qua một chốc, Lỗ Huyền không có động tĩnh gì. Nàng buông mũi hắn ra, rút khăn tay nhét vào ngực.
Căn phòng trở nên lặng yên, lặng yên như cái chết.
Xác nhận Lỗ Huyền đã thật sự tắt thở không thể sống lại, Lâm Nhữ cũng không vội mà ngồi yên đợi Lâm Nguyên đến.
Ban nãy khi bước vào cửa phụ, nàng đã liếc về phía Lâm Nguyên.
Có tiếng bước chân truyền đến. Lâm Nhữ mở hé một cánh cửa sổ, lần theo khe hẹp nhìn ra, thấy là Lâm Nguyên, Lâm Nhữ khẽ cười đóng cửa sổ lại, quay về bên giường lay mấy cái, khẽ giọng ngâm nga.
Chương 8 : Hoan lạc lần cuối
Lỗ Huyền ngắm nghía kim phật, màu vàng rực rỡ chói mắt, cầm trong tay nặng trịch, cũng khoảng tầm năm chục cân, không cần tìm người giám định nhìn sơ qua cũng biết là vàng ròng, càng ngắm càng mừng, lòng vui như nở hoa. Bỗng nhiên cửa phòng vang lên tiếng động rung trời, sau đó bị đá văng đi một cách mạnh bạo, đôi tay của Lỗ Huyền run run làm kim phật rơi xuống đất.
“Muốn chết sao? Người đ…” Lỗ Huyền quát mắng, lời còn chưa dứt, cơ thể đã bị một lực lớn đẩy ngã ngửa ra sau đè lên mặt bàn dài. Cổ hắn bị cánh tay Lâm Nhữ ghì chặt, xương cổ kêu lên tiếng rắc.
“Buông… ta… ra…” Lỗ Huyền đưa tay muốn bẻ ngược lại cổ tay Lâm Nhữ. Nhưng mới vừa đưa tay ra thì Lâm Nhữ đã nới lỏng cổ hắn, nắm lấy đầu tóc hắn giật ngược, tung ra một cước hung tàn. Lỗ Huyền bị đẩy ra sau, chân vấp phải kim phật nên cả người chao đảo ngã xuống đất.
Lâm Nhữ khom người, nắm vạt áo trước của hắn, cổ áo tròn siết chặt lấy cổ Lỗ Huyền khiến hắn khó thở. Hắn hoảng sợ trừng Lâm Nhữ. Lâm Nhữ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Dây cột tóc tuột ra, tóc đen như mực càng tôn lên gương mặt trắng nõn. Mắt phượng đỏ bừng ngập nước, môi dưới còn in rõ dấu răng đang chảy máu từng giọt. Cổ áo hơi xộc xệch, lộ ra hõm vai tinh xảo dọc theo xương quai xanh, da dẻ nõn nà như ngọc được mài giũa tạo nên nét quyến rũ khác biệt. Lỗ Huyền nhìn trân trân vào nàng, vào lúc này quên sạch mọi sự kiêng tránh cùng giới tính, trong mắt trong lòng chỉ có sắc đẹp. Sắc đẹp chói mắt hớp hồn, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, so với vẻ đẹp của mỹ nhân trên mặt quạt thường khiến hắn phát cuồng kia còn hấp dẫn hơn. Nếu có thể cùng người này mây mưa một phen… Ý nghĩ xấu xa dâng trào, dục vọng như thủy triều dâng không thể ghìm lại, yết hầu khẽ trượt, hắn nuốt nước miếng cái ực. Bỗng nhiên mí mắt hắn run run, trợn trắng mắt, cơ thể co giật mấy cái, sau đó giống như bị gãy xương mà cổ lệch sang một bên, đầu mềm nhũn rủ xuống.
Lâm Nhữ kinh ngạc nhìn chằm chằm, buông tay ra.
Cơ thể của Lỗ Huyền rơi xuống đất, vang lên một tiếng bịch.
Ánh mắt Lâm Nhữ nhìn mấy dấu tay trên má trái của Lỗ Huyền, lướt xuống ngực, lại xuống dưới đũng quần ướt nhẹp. Trong không khí thoảng một mùi tanh tưởi làm cổ họng nàng nhờn nhợn muốn nôn.
Một hồi lâu cũng không thấy Lỗ Huyền nhúc nhích.
Lâm Nhữ mím môi, ngồi chồm hổm, đưa tay để trước mũi Lỗ Huyền, hai mắt nàng tối lại.
Không còn thở.
Chết rồi! Hắn ta thế mà chết rồi!
Sao có thể chết dễ như vậy? Nàng chỉ nắm cổ áo hắn, siết một cái thôi đã giết chết hắn ư?
Thời gian nàng siết cổ áo hắn rất ngắn, lằn đỏ nhàn nhạt cũng mất rất nhanh, không thể gây chết người được. Nhìn từ ngoài vào thì vũng nước ở dưới thân khiến người ta buồn nôn kia là khả nghi nhất.
Lâm Nhữ tuy chưa từng xem mấy loại sách tạp nham, nhưng trong lòng lại biết rõ, suy nghĩ trong một thoáng liền hiểu được. Chắc hẳn là do Lỗ Huyền bị siết cổ làm hít thở khó khăn, khi tim phổi đang co rút cực độ do ngạt thở thì lại nổi lên ý nghĩ dâm tà nên đột ngột chết trong cảm giác sung sướng.
Chết hay lắm!
Lâm Nhữ không hề thấy sợ.
Tận mắt chứng kiến phụ thân vì bảo vệ nàng mà bỏ mạng, tim nàng như bị đao sắc chém thành hai nửa, lồng ngực bị lấp đầy bởi hận thù và phẫn nộ, quyết không dễ dàng tha thứ. Lúc xông vào nàng chỉ có suy nghĩ muốn Lỗ Huyền dùng mạng đổi mạng.
Chỉ cần có thể báo thù cho phụ thân, lấy mạng đền mạng cũng đáng.
Bây giờ Lỗ Huyền chết rồi, lại đến lượt nàng lấy mạng đền mạng.
Lâm Nhữ lẳng lặng nhìn Lỗ Huyền, bất chợt chau mày.
Cánh mũi của Lỗ Huyền đang động đậy, mí mắt hắn run run. Lâm Nhữ đưa tay dò thử, dù rất yếu nhưng có hơi thở, bắt lấy cổ tay hắn xem mạch, quả thật có mạch đập suy yếu.
Chưa chết!
Chỉ bị ngạt thở trong chốc lát, sống lại rồi.
Nàng không cần lấy mạng đền mạng.
Nhưng nàng không cam lòng!
Người này khao khát quạt hợp hoan mỹ nhân của họ Phương, hại phụ thân nàng bỏ mạng oan uổng, có chết vạn lần cũng không đủ để chuộc tội.
Hắn không chết, dù nàng không lo đến lượt mình đổi mạng, nhưng hẳn Lỗ Huyền sẽ còn ỷ thế chèn ép muốn đoạt lấy quạt hợp hoan mỹ nhân của họ Phương. Nếu không giao ra quạt hợp hoan cho hắn, họ Phương phải chịu cảnh cạn kiệt tiền của, tan cửa nát nhà.
Phụ thân chết rồi, nàng là gia chủ họ Phương. Nàng phải bảo vệ người nhà, không cho phép họ Phương gặp phải điều gì bất trắc.
Lâm Nhữ cắn răng, sau thoáng trầm ngâm, bên mép lóe lên nụ cười lạnh như băng.
Cẩu quan không chết cũng phải chết.
Thiếu nữ ở tuổi mười bảy hoa ngọc, người khác còn ở trước đầu gối phụ mẫu ngon ngọt làm nũng. Còn nàng đã thành gia chủ một nhà, bả vai gồng gánh mấy trăm miệng ăn nhà họ Phương, dưới chân là bẫy rập bao người giăng sẵn, nàng cũng không được phép chau mày. Nếu có vị thanh quan cho nàng cáo trạng, nàng đâu muốn đôi tay nhúng chàm. Không còn đường lui, đao sắc đang treo trên đỉnh đầu, phía trước lại là vực sâu vạn trượng, nàng không vào địa ngục thì người nhà của nàng sẽ gặp họa giống phụ thân, mới đó thôi mà đã hai đầu cách trở. Không còn lựa chọn, chỉ có thể trở thành hổ dữ, lấy đôi tay thon thả nõn nà làm nanh nhọn, cắn xé da thịt của kẻ thù, soạn thành một bữa thịnh yến.
Lâm Nhữ sáp lại gần Lỗ Huyền.
Mùi đàn hương hòa với mùi tanh kia khiến người ta khó chịu mãi không tiêu tan, gợi lên cảm giác buồn nôn trong cổ họng. Một bước tiến gần đến địa ngục, trước khi há miệng nuốt con mồi, mùi khó chịu ấy bỗng như nhắc nhở nàng: Không phải nàng không thể ung dung thoát mình. Sau khi giết chết Lỗ Huyền, có thể đào hố để tên tay sai Lâm Nguyên của hắn nhảy vào, tự để gã ta xử lý mọi chuyện.
Lỗ Huyền rắp tâm xấu xa, chắc chắn gã Lâm Nguyên cũng tự hiểu. Gã giúp hắn làm bao nhiêu việc xấu, còn dùng trọng hình với phụ thân của nàng, trước mắt không có cách trừng trị gã thì lợi dụng gã để thoát thân cũng không tồi.
Nếu là kẻ quang minh lỗi lạc chưa chắc sẽ nhập cuộc hay thỏa hiệp, nhưng Lâm Nguyên lại là một gã tiểu nhân. Một kẻ vừa nôn nóng lại tham lam ích kỷ, tin rằng chỉ cần vừa uy hiếp vừa dụ dỗ liền có thể được như dự định của nàng.
Lâm Nhữ chậm rãi ngồi xuống, áo bào màu xanh lam thêu hoa văn trên người lay động. Đôi tay trắng nõn nà như tuyết vươn ra từ ống tay áo màu xanh đậm. Tay trái rút khăn nhét vào miệng Lỗ Huyền, tay phải xắn cổ tay áo lên, gấm vóc mềm mượt, tay như chạm vào không khí. Một đôi tay xinh đẹp không hề run rẩy cách lớp áo bóp lấy mũi của Lỗ Huyền.
Cổ họng Lỗ Huyền nuốt ực một tiếng, bị khăn tay chặn lại, dần cảm thấy ngộp thở. Thân mình mập mạp như cá mắc cạn bật người về phía trước quơ quào lung tung, dần dần trở nên co quắp, rồi cả người không còn co giật gì nữa.
Ánh mắt của Lâm Nhữ sáng trong, trầm tĩnh thản nhiên, nhịp tim đập như thường không hề gấp gáp.
Qua một chốc, Lỗ Huyền không có động tĩnh gì. Nàng buông mũi hắn ra, rút khăn tay nhét vào ngực.
Căn phòng trở nên lặng yên, lặng yên như cái chết.
Xác nhận Lỗ Huyền đã thật sự tắt thở không thể sống lại, Lâm Nhữ cũng không vội mà ngồi yên đợi Lâm Nguyên đến.
Ban nãy khi bước vào cửa phụ, nàng đã liếc về phía Lâm Nguyên.
Có tiếng bước chân truyền đến. Lâm Nhữ mở hé một cánh cửa sổ, lần theo khe hẹp nhìn ra, thấy là Lâm Nguyên, Lâm Nhữ khẽ cười đóng cửa sổ lại, quay về bên giường lay mấy cái, khẽ giọng ngâm nga.
Bình luận facebook