• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (3 Viewers)

  • Chương 123

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


“Anh là người tốt!” Cô khẳng định lại lần nữa.
Giang Chức nở nụ cười, không sửa lời cô nữa.
“Em lưu tên WeCha3t của anh là gì?” Anh hỏi một chuyện quan trọng.
Người đẹp nhất trên thế giới. Chu Từ Phưởng ngại nói ra nên nói dối1: “Lưu là tên của anh.”
Giang Chức không vui: “Phải đổi.” Bây giờ anh muốn dán nhãn “của riêng Giang Chức” lên trên 9trán Chu Từ
Phưởng, cô gái của anh là người tốt nhất.
Trẻ con thật.
Anh thừa nhận, anh đối xử với cô vừa trẻ3 con vừa keo kiệt.
“Đổi thành gì?”
Anh suy nghĩ: “Bạn trai Giang Chức.”
Chu Từ Phưởng: “…”
Vành tại cô bắt đầu nóng rồi.
Anh lại suy nghĩ rồi cảm thấy không đủ: “Bạn trai bảo bối Giang Chức, đổi thành thể đã.”
Chu Từ Phưởng: “…”
Buồn nôn…
Thấy cô không trả lời, Giang Chức ngồi dậy, mái tóc hơi lộn xộn, có phần hấp tấp mà nói: “Sao em không nói gì?”
Anh không đợi cô nói đã bắt đầu suy nghĩ loạn cả lên rồi. “Có phải em không muốn đổi không?” “Có phải em
không thích bạn trai của mình không?” 2
Chu Từ Phưởng: “…”
Trong mắt người yêu nhau, kể cả nam lẫn nữ, đa số đều đa cảm và rất nhỏ mọn, Giang Chức cũng không phải
ngoại lệ. Không có được thì dùng trăm phương nghìn kế để có được, đến khi có được lại lập đủ mưu vì sợ không
giữ được.
Toàn bộ khí phách và dịu dàng của anh đều dành cho cô rồi.
“Chu Từ Phưởng!”
Chu Từ Phưởng trả lời: “Đổi.” Cô nhấc điện thoại lên, đặt nghiêng bốn mươi lăm độ, vẻ mặt như đang tận trung
bảo vệ tổ quốc: “Em đổi!”
Tính khí Giang Chức không tốt, là thật.
Dễ dỗ cũng là thật Anh nở nụ cười: “Vậy anh cũng đổi.” Anh vốn lưu Chu Từ Phưởng là “Tổ tông nhỏ nhà tôi”,
bây giờ đổi thành: “Bạn gái tổ tông nhỏ bảo bối của tôi.” (2) Nếu không yêu đương, anh cũng không biết anh còn có
thể dính người đến mức này, nhưng anh cảm thấy đây không phải là vấn đề của anh, là do Chu Từ Phưởng đã bỏ
bùa anh.
Tắt video, trong lòng Giang Chức vẫn chưa bình tĩnh lại được, anh như đồ đần, đứng lên, mài mực, muốn vẽ cho
Chu Từ Phưởng một bức họa. D
Cuối cùng… Thôi vậy, vẽ đến mức chính anh cũng không nhận ra, thật sự nhìn không nổi, vốn định vứt đi, nhưng
vừa nghĩ đến đó là Chu Từ Phưởng liền không đành xuống tay, cho nên gọi người giúp việc đến, hơn nửa đêm anh
đi làm quyển trục, xong xuôi còn treo bức họa ở đầu giường. Người giúp việc muốn hỏi lại thôi, “Cậu chủ, đây là…”
Người đó lớn gan suy đoán, “Đây là để trừ tà sao?” (3)
Hoạ sĩ linh hồn Giang Chức:“…”
“Cút ra ngoài cho ông đây.”
Lúc anh tự xưng là ông đây, chắc chắn là nổi giận rồi.
Người giúp việc xám mặt ra ngoài.
Đã rạng sáng, Giang Chức nằm nhìn bức họa kia, trong đầu đều là Chu Từ Phưởng, không hề buồn ngủ, anh cầm
điện thoại lên, bắt đầu gọi điện thoại.
Người đầu tiên, Kiều Nam Sở.
“Nam Sở.”
Kiều Nam Sở đang ngủ thì bị đánh thức, gắt ngủ: “Mấy giờ rồi hả, có để cho người khác ngủ không?” Giang Chức
mặc kệ: “Chuyện rất quan trọng.”
“Nói.”
Anh nói: “Tôi thoát kiếp FA rồi.” Giọng nói rõ là khoe khoang. T


Kiều Nam Sở: “…”]
Anh ta nhìn đồng hồ, đã 0 giờ mười sáu phút.
Cũng tỉnh ngủ bảy tám phần, anh ta vuốt tóc, hỏi: “Chỉ có thể thôi?”
Giang Chức ừ một tiếng, ấm cuối kéo dài ra, đắc ý như đứa nhỏ nhảy cẫng lên.
Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được lại tưởng tượng ra mình có bạn gái.
Bị điên!
Kiều Nam Sở cười xã giao: “Chúc mừng.” 2
Giang Chức lời ít ý nhiều nói: “Cứ gửi tiền là được.”
“Cái gì?”
“Làm quà gặp mặt cho bạn gái tôi.”
Kiều Nam Sở: “…”
Tên này, từ sau khi đặt hết tâm tư lên Chu Từ Phưởng thì liên thay đổi, bà cụ Giang hao tâm tổn sức giáo dục ra khí
chất thanh cao lạnh lùng như thế, mà giờ không còn tí gì.
Kiều Nam Sở không nói nhảm với anh nữa: “Ông đây buồn ngủ, tắt máy đây.”
Anh ta cúp luôn.
Mười mấy giây sau, Giang Chức nhận được một tin nhắn chuyển khoản, anh nhận, rồi gọi cuộc điện thoại thứ hai. 1
“Tiết Bảo Di.” D Giờ này là giờ Tiết Bảo Di sống về đêm, không biết đang ăn chơi nhún nhảy ở đâu, tiếng nhạc đinh
tai nhức óc.
Trên sân khấu, DJ đang chơi nhạc, Tiết Bảo Di nghe không rõ, hét lớn vào điện thoại: “Đang ồn ào quá, một lúc nữa
tôi gọi lại cho cậu.”
Giang Chức kéo di động ra xa khỏi tai: “Ra ngoài đi.”
“Chờ tôi nửa phút.” Tiết Bảo Di tìm một chỗ yên tĩnh, “Có chuyện gì, phải nói bây giờ sao?”
“Tôi hẹn hò với Chu Từ Phưởng rồi.”
Thảo nào đêm hôm khuya khoắt mà không ngủ được, hóa ra là rơi vào tình yêu, Tiết Bảo Di vui vẻ: “Người kia
đúng là khúc gỗ, không dễ dàng gì, cuối cùng cậu cũng gặm được.”
Giọng nói đang vui vẻ bỗng nhiên trầm xuống: “Cậu nói ai là khúc gỗ?”
Tiết Bảo Di bị sự sắc bén này của anh làm cho sợ hãi: “Đây không phải là trọng điểm.”
Đây chính là trọng điểm.
“Chu Từ Phưởng không phải khúc gỗ.”
Ngay từ đầu, anh đã dùng giọng điệu vênh váo hung hăng, vô cùng đắc ý rồi. Giang Chức nói: “Cô ấy rất ngoan
ngoãn.” (1)
Còn nói: “Hơn nữa rất đáng yêu.”]
Giọng kiêu ngạo: “Đánh nhau cũng rất giỏi.”
Giống như ông già đang khoe con mình vậy: “Cô ấy có thể nhổ cây bằng tay không, cậu làm được sao?” )
Tiết Bảo Di: “…”
“Vô địch thế giới cũng không chạy nhanh bằng cô ấy, cậu có tư cách gì nói cô ấy là gỗ.” (D Tiết Bảo Di: “…”
Cứ như vậy bị ép ăn một đống cơm chó.
Không chịu được cậu ta nữa, còn quá đáng hơn cả tên cuồng em họ Kiều Nam Sở, Tiết Bảo Di hừ “Quá đáng thật,
cậu ẩm Chức, đừng khoe khoang với tôi, đâu hải chưa từng có bạn gái.” Giọng điệu của Giang Chức quái gở: “Mấy
người bạn gái tầm phào của cậu mà có thể so sánh với Chu Từ Phưởng sao?”
Tầm phào?
“Giang Chức, con mẹ nó cậu đủ rồi đấy, ông đây không muốn nói chuyện với cậu nữa!”
“Chuẩn bị quà gặp mặt cho kĩ, lần sau gặp bạn gái tôi đừng đi tay không.”
Nói xong, Giang Chức cúp điện thoại.
Tiết Bảo Di: “…”
Nói về bạn gái, có cần thiết như thế không?
0 giờ hai mươi ba phút rồi.
Tiết Băng Tuyết đang ở bệnh viện thì nhận được điện thoại của Giang Chức. 2
“Băng Tuyết.”
“Bây giờ tôi không rảnh, phải đi thay thuốc cho Duy Nhĩ.”
Người mà ngày bình thường hơn tám giờ đã ngủ, không thức đêm như thế mà giờ này vẫn rất có tinh thần, không
ho khan cũng không thở hổn hển: “Đổi người lấy thuốc đi, tôi nói chuyện với anh.” “Ừ, vậy nói đi.” Giang Chức


nói: “Tôi hẹn hò với Chu Từ Phưởng rồi.” Tiết Băng Tuyết nghe xong, lập tức hỏi: “Làm sao cậu theo đuổi được cô
ấy?” Anh ta cũng muốn theo đuổi Giang Duy Nhĩ.
“Chu Từ Phưởng khác với Giang Duy Nhi.” Vừa nhắc đến Chu Từ Phưởng, lòng Giang Chức vô cùng vui vẻ, mất
đi sự tự phụ và chỉ muốn khoe khoang “nhà” anh với cả thế giới: “Chu Từ Phưởng là cô gái chỉ cần cho một túi kẹo
đã có thể thỏa mãn rồi.”
Tiết Băng Tuyết liền suy một ra ba: “Vậy tôi cho Duy Nhĩ hai túi?” (2)
Giang Chức: “…”
Đồ ngốc này. Tâm trạng Giang Chức tốt, miễn cưỡng không nói mấy câu ra lệnh: “Tính cách cô ấy mạnh mẽ nhưng
rất mềm lòng, anh bám lấy cô ấy nhiều một chút là được.” “Vậy nếu cô ấy thấy tôi phiền thì sao?” “Cứ để cho cô ấy
đánh một trận.”
Nói đến đây, Tiết Băng Tuyết hồ lên: “Duy Nhĩ sẽ không đánh người, Duy Nhĩ cũng chưa từng đánh tôi.” Suy nghĩ
kỹ một chút, ngay cả Kiều Nam Sở cũng từng bị Giang Duy Nhi đánh, nhưng cô ấy chưa từng đánh Tiết Băng
Tuyết. “Tôi cũng không xuống tay được với mặt của anh.”
Quá non rồi!
Ba câu rồi phải trở về chủ đề chính, Giang Chức nói ba câu là phải liên quan tới Chu Từ Phưởng: “Vẫn là nhà tôi
tốt.” (2)
“Xưa nay Chu Từ Phưởng không đánh tôi.”
“Cô ấy không nỡ.”
Trước đây Giang Chức không hề nói nhiều, trước đây Giang Chức lạnh lùng với mọi thứ, trước đây Giang Chức
không quan tâm đến sống chết, trước đây Giang Chức nắm quyền sinh sát và đùa bỡn người khác trong lòng bàn
tay, nhưng giờ đã không còn nữa.
Hiện tại khen Chu Từ Phưởng, anh nói liên tục không hết, vô cùng buồn nôn. Tiết Băng Tuyết thật sự cảm thấy:
“Giang Chức, bạn gái của cậu đúng là người tốt.” Có thể khiến một đại ma đầu như Giang Chức biến thành một
người đàn ông phàm trần.
Giang Chức rất kiêu ngạo: “Đương nhiên.”
Chu Từ Phưởng là người tốt nhất thế giới. 2
Sau khi tắt điện thoại, Giang Chức bắt đầu đăng trạng thái, dùng nick cá nhân, đặt chế độ chỉ có một số người mới
thấy được, nội dung như sau:
Bạn gái của tôi.
@Chu Từ Phưởng
Phía dưới còn kèm một bức ảnh, ảnh chụp lúc Chu Từ Phưởng làm người mẫu tóc ở”Tiên nữ hạ phàm”, Giang
Chức đã lấy nó từ chỗ ông chủ tiệm làm tóc ngay lúc ấy.
Trong danh sách người xem cũng có mấy người vừa bị Giang Chức gọi điện thoại, cho nên cũng chưa ngủ.
Người đẹp trai nhất thủ đô: Một tấm ảnh chụp chung cũng không có, tôi không chấp nhận!
Kiều Nam Sở: Chúc sớm sinh quý tử.
Tôi là một đóa Băng Tuyết nhỏ trả lời Kiều Nam Sở: Giang Chức vô sinh. 2 Tôi là một đóa Băng Tuyết nhỏ: Chúc cậu
sớm chữa khỏi bệnh lãnh cảm.
Người đẹp trai nhất thủ đô: Cô gái dán kính cường lực, đến đây, gọi một tiếng anh nghe xem nào.
Người có giọng cợt nhà đẹp trai nhất thủ đô này đương nhiên là Tiết Bảo Di.
Ba phút sau, Giang Chức lại đăng thêm một trạng thái, là một tấm ảnh, là ảnh chụp chung của Chu Từ Phưởng và
anh, lại còn là ảnh đã photoshop, đều là poster của “Tiên nữ hạ phàm”, một là ảnh toàn thân một là ảnh chụp cận
lại còn được photoshop ghép với nhau, không hề có cảm giác hài hòa.
Giang Chức cảm thấy rất có tướng phu thê, vô cùng hài lòng.
Bình luận như sau:
Kiều Nam Sở: Phát rồ!
Tôi là một đoá Băng Tuyết nhỏ: [mỉm cười] [hoa tươi]
Người đẹp trai nhất thủ đô: Tôi đi đây, tôi còn tưởng là đây là quảng cáo cho thẩm mỹ viện. (D Giang Chức không
buồn ngủ, ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại, mười phút trôi qua, bình luận và thích trang cũng
không thèm động vào.
Vì sao Chu Từ Phưởng không thích trạng thái? Vì sao Chu Từ Phưởng không nhắn lại? Vì sao Chu Từ Phưởng
không đăng trạng thái? Vì sao Chu Từ Phưởng không khoe khoang người yêu?
Có phải Chu Từ Phưởng thay lòng rồi không?
Giang Chức nghĩ đến đây thì ném điện thoại di động lên bàn.
Ting!
Giang Chức lập tức cầm điện thoại lên, ấn mở WeChat, không phải Chu Từ Phưởng, mà là Tiết Bảo Di.
Lại còn đổ thêm dầu vào lửa.


Người đẹp trai nhất thủ đô: Cô gái dán kính cường lực của cậu đâu? Không trả lời cậu à.
Người đẹp trai nhất thủ đô: Cậu ẩm Chức, cậu không được yêu rồi.
Không được yêu rồi… Không được yêu rồi… Không được yêu rồi…
Cạch! Giang Chức ném điện thoại đi, vén chăn đi ngủ, một giờ, hai giờ… Hai giờ rưỡi, anh tỉnh dậy nhìn thoáng qua
điện thoại.
Bảy giờ sáng, mặt trời lộ ra một góc, ánh nắng mùa Đông dù ấm áp nhưng vẫn mang theo hơi lạnh.
Điện thoại đặt trên bàn trà đột nhiên vang lên. Chu Từ Phưởng bừng tỉnh từ trong mộng, bỗng nhiên ngồi xuống,
sau mười mấy giây mới nghe: “Alo.”
Giọng cô khàn khàn, cuống họng đau rát.
Hôm qua sốt cao quá lâu, sốt cao xong còn nhảy nhót, nhảy nhót xong vui vẻ rất lâu, vui vẻ xong lại phát sốt…Cứ
lặp đi lặp lại như thế làm cho thể lực của cô cạn kiệt, ngủ trên ghế sofa, cả người mê man, còn
mơ thấy căn phòng kia của nhà họ Lạc.
Đầu cô choáng váng. Trong điện thoại là giọng Giang Chức: “Có phải em hối hận rồi không?”
“Ha?”
Câu trên vừa buồn bực thì câu dưới đã hoảng loạn: “Em không thích anh à?”
“Ha?”
Giờ phút này Chu Từ Phưởng ngơ ngác, ngồi ngẩn người. Giang Chức mảng cô, cũng không phải là mắng thật, chỉ
là hơi dỗi thối: “Chu Từ Phưởng!” Chu Từ Phưởng: “Em đây!”
Giang Chức: “…”
“Anh sao thế?” Trong điện thoại, giọng cô gái nhỏ mềm oặt, “Giang Chức.” Giang Chức im lặng một lúc mới nói:
“Đêm qua anh đang trạng thái nhưng không thấy em phản hồi.” Thời điểm công bố mối quan hệ mà lại để mặc anh
bị ghẻ lạnh như thế. Chu Từ Phưởng vừa tỉnh ngủ, phản ứng hơi chậm, nửa ngày sau mới ồ lên một tiếng: “Em ngủ
thiếp đi.”
Anh nhớ cô mất ngủ cả đêm, mắt không nhắm lại nổi, thế mà cô lại ngủ nhanh như vậy? Anh nghĩ tới lời của tên
Tiết Bảo Di kia, không được yêu thương…
Vừa suy nghĩ xong thì cô gái nhỏ đã nói bên tai anh: “Em không hối hận.”
Bây giờ cô mới tỉnh ngủ, cho nên mới trả lời anh từ câu hỏi đầu tiên, từng bước từng bước, đàng hoàng trả lời: “Em
thích anh mà.”
Hai câu nói đã dỗ yên được toàn bộ sợ hãi và bất an của Giang Chức
Ừm, tha thứ cho cô.
Khóe miệng anh nhếch lên, cười nói: “Anh đang ở dưới nhà em.” Anh hít mũi một cái, giọng nói mang theo giọng
mũi: “Em không ra đón là bạn trai của em bị chết rét đấy.”
Anh đã chờ bên ngoài khu nhà cô hai tiếng, sợ làm ồn cô ngủ, đến khi không chịu nổi nữa mới gõ cửa.
Chu Từ Phưởng sửng sốt một lúc rồi nhảy xuống ghế sofa.
Chưa đến mười giây.
Cạch. Cửa mở ra.
Tay trái của Giang Chức còn đang cầm điện thoại, tay phải cầm theo hộp giữ nhiệt, gió thổi cho mắt mũi anh đều
đỏ lên, anh nhìn trước mắt mình là một cô gái đầu tổ quạ: “Chu Từ Phưởng, em bay xuống sao?” Nhanh như thể.
“Không phải.” Cô nói: “Em chạy xuống.”


Cô không mặc áo khoác, quần áo mỏng manh khiến
trông gầy hơn.
Giang Chức cởi áo khoác ra, khoác lên người cô, đưa tay ra đè chỏm tóc vểnh lên trên đầu cô xuống, anh hỏi: “Có để cho bạn trai em
vào nhà không?”
Chu Từ Phưởng: “Anh vào đi.”
Anh cầm tay cô: Đi thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom