• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 25

Chức Nhi.” Giang Duy Nhi đổi tư thế ngồi, nét mặt không còn tùy ý vui đùa như vừa rồi nữa. Cô chỉnh lại váy:


“Đổi cái khác đi, đổi3 thành cái gì cũng được. Chuyện này không được đầu, cô của
cháu có bạn trai rồi.” Giọng điệu coi như đã yếu thế.


1“Không đổi.”


Người như Giang Chức ấy mà, xấu xa từ trong xương.


Anh khiêu khích: “Cô không dám chơi à.”


G9iang Duy Nhĩ có một điểm yếu chết người là không thể khiêu khích, một khi khiêu khích là bùng nổ ngay.


Cô rót ly rượu rồi3 uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt ly xuống…


“Mấy người đừng bắt nạt Duy Nhĩ nữa.”


Tiết Băng Tuyết che miệng, t8ròng mắt đảo quanh như chú nai con. Anh ta muốn nhìn Giang Duy Nhĩ mà lại sợ hãi
nên né tránh, lỗ tai đỏ lên: “Bạn trai Duy Nhĩ sẽ tức giận.”


Bạn trai Duy Nhĩ tức giận, Duy Nhĩ sẽ không vui. Duy Nhĩ không vui, anh ta sẽ khó chịu. Thế nên Tiết Băng Tuyết
ra sức bịt kín miệng.


Tiết Bảo Di: “…”


Có đồng đội như quần là cảm giác thế nào?


Cạch.


Chai rượu rỗng bị Giang Chức quay vòng, quay được nửa chừng thì không khí trở nên yên lặng.


Tiết Băng Tuyết vẫn đang nhìn trộm Giang Duy Nhĩ, sợ cô tức giận, còn Giang Chức giận thì… cứ để anh ta giận đi,
miễn sao Duy Nhĩ đừng giận là được.


Đồ ngốc này!


Tiết Bảo Di nhìn hết nổi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đạp chân đối phương, nghẹn họng mắng chửi: “Cậu ẩm
Chức đang giúp chủ đó, đồ nhát gan này!”


Tiết Băng Tuyết lại sợ Giang Duy Nhi nghe được, anh ta lập tức trợn mắt với Tiết Bảo Di.


Tiết Bảo Di: “…”


Con heo này!


“Không chơi nữa, không còn sức.” Giang Chức cầm điện thoại di động rồi rời đi.


A Vãn đi lấy áo bành tố khoác ngoài cho anh, nhanh chân chạy theo. Từ phía sau, anh ta nhìn thấy Giang Chức cúi
đầu, để lộ phần da ở gáy trắng nõn trơn mịn khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay sờ thử. Khuôn mặt


Giang Chức bị ánh sáng từ điện thoại di động phản chiếu, toát ra sắc trắng lạnh lẽo.


Anh đang xem điện thoại di động.


A Vãn không nhịn được mà hỏi: “Cô Chu vẫn chưa đồng ý ạ?”


“Khụ khụ khụ khụ khụ…”


Giang Chức họ đến mức đỏ mặt, đứng không vững. Anh dựa vào tường rồi vỗ ngực, quay đầu giận dữ nói: “Liên
quan khỉ gì đến cậu!” A Vãn: “…” Anh ta rụt cổ: “Ông chủ bớt giận, đừng ngất đi ạ.” “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ
khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”


Ho đến mức muốn khạc nhổ ra, đôi mắt mơ màng ửng đỏ, ánh mắt đảo qua đảo lại, xinh đẹp rạng rỡ biết bao.


Dáng vẻ ốm yếu thế này… Tiết Bảo Di nhìn mà đau lòng.


Tiết Băng Tuyết nhanh chân chạy qua, ấn huyệt trị ho cho Giang Chức. A Vãn ngơ ngác đứng đó, lòng dạ rối bời, lỡ
như cậu chủ tức giận rồi mất khi còn trẻ, hồng nhan bạc mệnh… Anh ta bỗng cảm thấy hối hận, ước gì có thể mổ
bụng ngay tại đây, chết luôn cho xong!


“Tối nay Giang Chức làm sao vậy?” Tính công kích quá mạnh, hơn nữa còn hay giận. Kiều Nam Sở vốn có bề ngoài
phong lưu, cười rất vô sỉ: “Hơi bất thường đấy.”


Vì A Vãn phạm phải sai lầm nên bị đuổi về nhà, cậu chủ được cô Năm đưa về, A Vãn nghĩ mình thật sự quá đáng,
đầu óc ngu ngốc, không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Anh ta muốn chuộc tội, nhớ lại buổi trưa cậu chủ
rất thích ăn món cháo tôm, thế nên anh ta lặng lẽ gọi cháo cho cậu chủ.


8 giờ 30 phút.


Giang Chức vừa tắm xong thì có cuộc gọi từ bên phòng bảo vệ. “Cậu Giang.”


Anh ấn vào bụng mình, khuôn mặt tái nhợt, áo tắm màu trắng càng làm nổi bật phần cổ lộ ra bên ngoài, từng tấc da
thịt đều trắng như tuyết: “Có chuyện gì?”


“Anh gọi đồ ăn bên ngoài sao? Có người đến giao hàng, nói là cháo của anh.”


Giang Chức thở hổn hển, giọng vừa nhỏ vừa khàn: “Không gọi.”


Nói xong, anh cúp điện thoại.


Vừa khéo A Vãn gửi tin nhắn WeChat đến: “Ông chủ, tôi biết lỗi rồi. Tôi gọi đồ ăn khuya cho anh, món cháo hồi
trưa anh thích đó ạ, tôi còn ghi chú thêm là phải cho nhiều tôm thịt. Sau cùng chúc anh khỏe mạnh an khang, thọ tỉ
Nam Sơn.”


Giang Chức xem xong bèn vứt điện thoại sang bên cạnh, anh vào nhà tắm lấy khăn lông, vừa mới lau tóc thì chợt
dừng lại, đồng thời nhặt di động về.


Mẹ nó, đúng là bệnh không nhẹ…


Anh cầm áo khoác, mặc áo choàng tắm vào, ho dữ dội. Giang Chức vừa ấn bụng vừa chạy ra ngoài, buồn bực gọi số
điện thoại của phòng bảo vệ


“Tôi gọi đồ ăn bên ngoài đó.”


“Không cần đầu, tự tôi xuống lấy.”


Ba phút sau…


Ngoài biệt thự, anh chàng giao đồ ăn cười tủm tỉm, đưa cháo cho khách bằng hai tay: “Số 203 tòa 7 phải không ạ?


Chào anh, đây là đồ ăn anh đặt ạ.”


Cách lớp rào sắt, Giang Chức khoác áo bành tủ đứng đối diện, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.


Anh chàng giao đồ ăn cũng thấy khó hiểu, vô thức nhìn phần cổ đối phương còn đang nhỏ nước, sau đó nhìn sang
hầu hết, cuối cùng là khuôn mặt xinh đẹp không nhuốm bụi trần giống như ngọc được chạm trổ từ trong tranh
bước ra. Giọng nói anh chàng hơi run rẩy: “Anh… anh đặt đồ ăn bên ngoài, có thể đánh giá tốt giúp tôi không?”


Bàn tay thon dài trắng nõn với các khớp xương rõ ràng vươn ra, nhận lấy gói hàng: “Coi tâm trạng.”


Gió thổi ngang qua, lạnh đến sởn gai ốc.


Anh chàng giao đồ ăn đứng trong gió, nhìn chăm chú người đang khom lưng vì ho khan kia. Rõ ràng mặc nhiều
quần áo vậy mà sao mình cứ cảm thấy tất cả đường nét đẹp đẽ như toát ra từ trong xương tủy.


Lẽ nào là cốt cách người đẹp như lời đồn?


Cạch!


Cửa đóng sầm lại, Giang Chức với bộ mặt u ám khó chịu lập tức ném đồ ăn vào thùng rác. “Khụ khụ khụ khụ khụ
khụ…”


Cơ thể anh vô cùng đau đớn, ban ngày đã uống thêm một viên thuốc nhưng trong họng vẫn thoang thoảng mùi


máu tanh nồng. Mùa Đông đến rồi, sức khỏe anh cũng kém đi nhiều.


Anh đi rất chậm, vịn ghế ngồi xuống bàn, rót một li nước ấm.


“Ting.”


Di động đột nhiên vang lên.


Cái cốc anh cầm ngã xuống bàn, anh hơi ngây ra rồi mới mở di động xem.


Ba chữ Chu Từ Phưởng bỗng chốc rơi vào mắt anh, ảnh đại diện của cô là vùng tối om như mực, khung chất có một
dòng chữ Tôi đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.


Sau đó…


Không có động tĩnh gì nữa. Giang Chức nhìn di động, mất hồn một lát, anh uống hết nước ấm trong cốc, bụng mới
thoải mái hơn. Vừa rồi ra ngoài một chuyển, chưa đi được mấy bước đã đổ mồ hôi lạnh đầy người, anh lại ném di
động, vào phòng tắm tắm thêm lần nữa, lúc trở ra thì giao diện WeChat vẫn chỉ có mỗi câu nói kia.


Nước trên tóc anh rơi xuống sàn, anh đứng đó nhìn di động mãi.


Chu Từ Phưởng.


Giang Chức yên lặng đọc lại, anh bóp ấn đường, cuối cùng đành cam chịu nhặt điện thoại về. “Sao cô không đi giao
đồ ăn?”


Đợi hơn mười giây.


Chu Từ Phưởng trả lời: “Tôi tan làm rồi.” Có lẽ cố gõ chữ không nhanh, vài giây sau mới gửi: “Có chuyện gì thế?”


Có chuyện gì ?


Anh đâu có biết, nghĩ cả ngày cũng không sao hiểu nổi, rốt cuộc mình trúng phải cơn gió nào mà một gã gay hàng
thật giả thật như anh lại đột nhiên có hứng thú với phụ nữ, lẽ nào cấm dục lâu quá sao? Cũng đúng thôi, đã rất lâu
anh không gặp giấc mộng kia rồi.


Anh hồi đáp: “Không có gì.”


Chu Từ Phưởng gửi cho anh một dấu chấm tròn.


“Cô gửi dấu chấm tròn là sao?”


Màn hình hiển thị đang nhận tin nhắn” rất lâu, sau đó là một đoạn văn không dài không ngắn được gửi đến: “Tôi bị
rối loạn ám ảnh cưỡng chế, người cuối cùng kết thúc cuộc trò chuyện phải là tôi. Nếu không còn gì để nói, tôi sẽ gửi
dấu chấm câu.”


Giang Chức: “…”


Sao người này cứ khiến anh buồn bực vậy…


Anh chạm vào màn hình, đầu ngón tay hơi đỏ lên: “Không có đề tài gì để nói với tôi à?”


Lần này đợi rất lâu.


Chu Từ Phưởng mới trả lời: “Không phải.”


“Đừng nói dối.”


Hết lời để nói sẽ gửi dấu chấm, nhưng cô phải là người kết thúc cuộc trò chuyện. Giang Chức ném điện thoại di
động nhưng vẫn không nhịn được, thể là lục lọi hộp thuốc trị ho, lấy hai viên rồi ngửa cổ uống vào, đồng thời rót
một cốc nước ấm, uống hơn nửa cốc. Anh liếm cánh môi, hầu hết hơi trượt, mẹ nó đằng quá.


Hộp kẹo nằm trên bàn ăn, anh bỏ vào miệng một viên rồi cầm di động.


“Chu Từ Phưởng.”


“Chu Từ Phưởng.”


“Hết lời để nói thì đừng gửi.”


“Được rồi, ngủ đi.”


“Cô bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế thật à?”


“Tật xấu gì thế này?”


Này thì rối loạn ám ảnh cưỡng chế.


Tuy nhiên cũng khá thú vị, nếu anh cứ khăng khăng trò chuyện, cô cũng không ngủ được, gửi dấu chấm tròn cả đêm.


Giang Chức ném điện thoại sang bên cạnh, kéo cổ áo tắm. Tóc anh còn chưa lau khô, từng giọt nước trượt theo tóc mai bên tai xuống cổ khiến cho lòng anh rục rịch, anh dùng ngón tay gạt phần nước ấy, vào phòng ngủ xốc chăn nằm xuống, sau đó bắt đầu ho sù sụ.


Chất lượng giấc ngủ đêm nay cực kỳ kém.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom