• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (11 Viewers)

  • Chương 24

Buổi tối Tiết Bảo Di gọi Giang Chức tới vườn Mai ở Phù Sinh Cư và đảm bảo rằng mọi chuyện sẽ kết thúc trước tám
giờ rưỡi để không lãm lỡ gi3ấc ngủ của anh.


Giang Chức đi đến rồi nằm ở đó nhưng cũng không có ai để ý đến.


Tiết Bảo Di đang chơi xúc xắc, thấy anh ở 1trên đó liền hét lớn: “Cậu ấm Chức, chơi điện thoại làm gì chứ, lên đây
chơi đi.”


Giang Chức không thèm quan tâm, không có tia sán9g nào trong ánh mắt, chỉ thấy anh thỉnh thoảng lại lướt nhìn
điện thoại ở trên bàn. A Vãn đứng ở phía sau cúi đầu, sao anh ta có thể biết 3được cậu chủ đang làm gì cơ chứ “Ông
chủ, cô Chu vẫn chưa đồng ý.” Sau đó anh ta kiêu ngạo nói: “Cô ấy đã đồng ý lời mời kết bạn của tôi.”8


Giang Chức cau mày.


Thấy cậu chủ không vui A Vãn liên nói: “Cậu dùng tên gì để kết bạn vậy? Cậu phải dùng tên thật chứ?” Anh ta đột
nhiên cảm thấy bản thân mình thật thông minh, trí não phát triển lên được rất nhiều, nhất thời liền tỏ ra đắc ý:


“Ông chủ à, cậu phải dùng tên thật để kết bạn với cô ấy, nếu không cô Chu sẽ không biết anh là ai và sẽ tưởng
nhầm cậu là người chào hàng.”


Giang Chức nhướng mày, đúng lúc ánh sáng và bóng tối của đèn laze trong hộp chiếu vào mắt khiển ánh mắt anh
trở nên lạnh lùng: “Cậu nói nhiều như vậy để làm cái khỉ gì chứ?”


A Vãn: “…”


Vậy được thôi, anh ta không nói nữa, dạo gần đây tần suất cậu chủ nói bậy càng ngày càng nhiều.


Giang Chức mở hộp sữa rồi đổ vào trong cốc, uống vài ngụm đã thấy mất hứng liền đặt lại lên bàn, sau đó anh cầm
điện thoại ở trên ghế sofa lên, đổi tên rồi gửi lại lời mời kết bạn nhưng đợi đến hơn mười phút mà vẫn chưa được


đồng ý.


Chết tiệt, anh đang làm cái trò ngu ngốc gì vậy?


m.


Anh ném điện thoại xuống bàn.


“Giang Chức.” Minh Trại Anh ăn mặc đẹp đẽ, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ chạy tới nói: “Kính cường lực của anh
sao lại bị vỡ vậy?”


Anh cởi một cúc áo trên cổ ra rồi nói: “Liên quan gì đến cô!”


Hôm nay anh có vẻ rất tức giận.


Minh Trại Anh chọn một chỗ xa hơn để ngồi, thôi được rồi, người đẹp thì tính khí phải thất thường. Vốn dĩ cô ta
đang ăn mừng ở phòng riêng bên cạnh nhưng vì biết Giang Chức ở đây nên đã chạy qua, nếu không phải Giang
Duy Nhĩ nợ cô ta một ân tình vì Tiêu Lân Thư thì có lẽ cô ta đã bị đuổi ra ngoài rồi. Suy cho cùng thì cô ta mới bắt
cóc Giang Chức xong.


Cô ta cũng không dám quấy rầy anh nên chỉ lặng lẽ lặng lẽ ngắm nhìn người đẹp.


Tiết Bảo Di đã chơi xúc xắc xong, lại còn uống rượu nên vô cùng hưng phấn đổi trò chơi: “Nào tới đây, chúng ta
chơi trò nói thật hay mạo hiểm.”


Kiều Nam Sở ném vỏ cam về phía anh ta: “Tiết Bảo Di, cậu quê mùa quá đấy.”


Tiết Bảo Di không chịu phục: “Quê mùa thì sao chứ, chơi vui là được rồi.” Anh ta thích chơi mấy trò trần tục thô
thiển này, sau đó không nói thêm gì mà cởi áo khoác ra và đứng dậy gọi bạn bè: “Nào, cậu ấm Chức, mau tới đây
đi, đừng có ở đó nhăn nhó như đàn bà nữa.”


Giang Chức dời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, che miệng ho nhẹ, tuy hơi thở yếu ớt nhưng trong ánh mắt hiện
rõ sự công kích: “Chơi cũng được thôi, cậu bắt đầu đi.”


Hiếm khi thấy người đẹp ốm yếu này có hứng như vậy. Tiết Bảo Di xắn tay áo lên nói: “Được thôi.”


Hôm nay anh ta nhất định phải tìm ra thứ gì đó từ Giang Chức.


Kết quả.


Ngay ở vòng đầu tiên chai rượu được Giang Chức quay đã quay trúng vào Tiết Bảo Di.


Chết tiệt! Khỉ thật! Tiết Bảo Di nghi ngờ anh cố tình quay như vậy: “Cậu ẩm Chức, cậu cố ý chơi tối đúng không!”


Giang Chức ngồi một mình trên sofa đối diện, hai chân duỗi ra lười biếng, đắp chăn lên chân, áo khoác mở ra, bởi vì
trong phòng bao hơi ngột ngạt nên hai mắt anh đỏ bừng, cả người mất hết sức lực. “Bây giờ mới biết sao?” Anh
nghịch chai rượu đã cạn ở trong tay rồi nói: “Chọn đi.” Đúng là đáng chết mà, không có chỗ nào để sắp đặt hay tấn
công cá! Tiết Bảo Di lúng túng nói: “Mạo hiểm đi.”


“Được.” Giang Chức rút khăn ướt lau tay sạch sẽ rồi nói: “Cởi đồ rồi chạy một vòng.”


Vòng đầu tiên đã nóng bỏng như vậy rồi…


Tiết Bảo Di sắp sụp đổ: “Đừng mà tổ tông.” Dù sao thì anh ta cũng là ông chủ của một công ty giải trí, tính ra cũng
có một nửa là người của công chúng nên vẫn phải cần mặt mũi chứ.


Người đẹp họ Giang liếm môi, mở cho anh ta một con đường sống.


“Cho phép cậu giữ lại một chiếc quần.”


Đừng chơi trò chơi với Giang Chức bởi anh rất tàn nhẫn.


Tiết Bảo Di thẫn thờ cởi quần áo ra rồi chạy ra ngoài như người mất hồn, anh ta cúi đầu không dám ngẩng mặt lên,
suýt chút nữa còn bị người phục vụ của Phù Sinh Cứ tưởng là bị điên mà ném ra ngoài.


“Tôi muốn rút lui.”


Tiết Băng Tuyết là người ngoan ngoãn nên không chơi những trò chơi như vậy.


Tiết Bảo Di quay lưng mặc quần lại, mặt đỏ bừng lên: “Không được!” Anh ta kéo Tiết Băng Tuyết đến bên cạnh nói:


“Ông đây đã phải khỏa thân chạy nên không ai trong số các người được chạy thoát!” Tiết Băng Tuyết liếc nhìn
Giang Duy Nhĩ đứng ở phía đối diện liền bất giác đưa tay lên sờ tại.


Tiếp theo đến lượt Minh Trại Anh. Vẻ mặt của Tiết Bảo Di vô cùng gian xảo: “Chọn đi, cô Tư Minh.” Minh Trại Anh
không có gan khỏa thân chạy: “Nói thật.”


Thật nhàm chán.


Phải chọn chơi mạo hiểm thì anh ta sẽ bắt cô Tư Minh làm điều Giang Chức không thích, dù không làm được cũng
phải lột được một cái quần cho đỡ tức.


“Nếu cậu ẩm Chức của chúng ta bất lực vậy cô còn thích anh ấy không?” Tiết Bảo Di liếc nhìn Giang Chức bằng
ánh mắt không mấy thiện ý.


Bất lực…


Không biết có bất lực không nhưng chắc chắn là vô sinh rồi. Kiều Nam Sở là người trong cuộc nên biết vấn đề này
nhạy cảm đến mức nào, có lẽ Tiết Bảo Di bị mất mặt mũi nên mới hỏi vậy. Anh ta đá Tiết Bảo Di một cái để nhắc
nhở: “Tiết Bảo Di, đừng chơi nữa.”


Tiết Bảo Di không cài lại áo sơ mi mà nói: “Ông đây đến quần áo cũng cởi rồi, chơi cùng mấy người đến chết luôn.”


Anh ta là người không sợ chuyện gì cả: “Cô Tư Minh, mau nói đi.” Minh Trại Anh làm bộ ngại ngùng rồi nói: “Bất
lực tôi cũng thích.”


Giang Chức nghiến răng.


Tiếp theo sau Minh Trại Anh là Giang Duy Nhĩ. Giang Duy Nhĩ đặt ly rượu xuống, vén váy sang một bên rồi gác
chân lên bàn: “Hỏi đi.” “Cô đã làm chuyện đó với Tiêu Lân Thư chưa?”


Cô không chớp mắt: “Vẫn chưa làm, bà đây là người cổ hủ, quản lý nghiêm ngặt, một khi đã phá lớp màng đó thì
lập tức kết hôn.”


Mọi người: “…” Đây đúng là quy tắc nhà họ Giang nhưng cũng chỉ có cô là dám nói ra.


Tiết Bảo Di liếc nhìn chú mình một cái, quả nhiên, anh ta đang khẽ cười trộm.


Đúng là một tên ngốc! Giang Duy Nhĩ trả lời xong liền dùng tay xoay chai.


Không hơn không kém, chỉ xoay đúng ba vòng rưỡi đã đến lượt Giang Chức.


Giang Chức chơi giải trò này thì Giang Duy Nhi cũng vậy, muốn xoay tới ai thì sẽ tới người đó, không thèm đợi


Giang Chức lựa chọn, cô ấy đã hỏi luôn: “Cháu muốn ở trên hay ở dưới? Nếu cháu chưa làm thì trong mơ cũng
được, ở trên hay dưới?”


Giang Chức khẽ nhíu mày, tấm thảm trên chân bị tuột xuống, anh liền nhặt lên và đắp lại.


Tiết Bảo Di như muốn gào thét lên, vấn đề này anh ta đã tò mò nhiều năm nay nhưng Giang Chức chỉ nói anh là
“gay”, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không thấy có một người bạn trai bên cạnh anh, công hay thụ vẫn luôn là
một ẩn số. Tính tình Giang Chức nóng nảy nên nếu là công thì cũng đúng, nhưng với thân thể yếu ớt này thì cũng
có thể là thụ.


Thật là kích thích!


Tiết Bảo Di không thể đợi thêm được nữa liên thúc giục: “Mau nói, mau nói đi!” Anh ta không tin Giang Chức chưa
từng nằm mơ đến điều này.


Gương mặt của Giang Chức không trắng bệch lạnh lùng, đôi môi ửng hồng không biết là do họ hay là do anh mím
môi lại nữa: “Tôi có nói là tôi chọn nói thật hay sao?”


Không trả lời sao.


Giang Duy Nhĩ tự thổi bay tóc mái: “Cô biết đáp án rồi, là ở dưới.” Cô duỗi đôi chân dài của mình ra rồi nhướng
đan dệt may đầy ngạo mạn: “Muốn chơi với cô ư, cháu còn non lắm.” Nếu như ở trên, anh nhất định sẽ trả lời.
Giang Chức kéo cà vạt làm lộ xương quai xanh và yết hầu: “Giang Duy Nhĩ.”


Ba chữ này nghe không nặng nhưng đầy áp bách.


Quả nhiên đây chính là khu vực cấm của Giang Chức, Tiết Bảo Di và Kiều Nam Sở liếc mắt nhìn nhau, hiểu rồi,
trong mộng xuân thì Giang Chức chính là người ở dưới.


Giang Duy Nhi đạt được mục đích nên thôi: “Thôi được rồi, xem như cháu qua được cái này, tới lượt cháu rồi.”


Giang Chức lại cởi thêm cúc áo sơ mi khác sau đó ngồi dậy, dùng ngón tay được cắt tỉa sạch sẽ chạm vào miệng
chai quay một cái.


Quay được nửa vòng.


Miệng chai liền chỉ về hướng Giang Duy Nhĩ.


“Cháu đang báo thù sao.”


Giang Chức hời hợt: “Đúng vậy.”


Giang Duy Nhĩ hất hàm rồi vén tay áo lên nói: “Cô chọn mạo hiểm.”


Wow!


Tiết Bảo Di giơ ngón tay cái lên nói: “Tôi muốn cô Năm làm với chủ!”


Giang Chức lấy đầu ngón tay xoa môi rồi cười, nụ cười này giống như người đẹp phủ một lớp phấn mỏng, anh giơ
ngón tay mảnh khảnh lên chỉ vào Tiết Băng Tuyết: “Hôn anh ta trong một phút, không được hơn cũng không được
kém.”


Tiết Băng Tuyết:“…”


Anh ta vô thức… nuốt nước bọt.


[Chuyện bên lề


A Phương: Họ nói anh vô sinh.


Giang Chức: Ai nói vậy, em đến sờ thử xem!


A Phương: Họ còn nói anh ở phía dưới.


Giang Chức: 0, đó là sự thật, A Phương, em không thích sao? Nếu như không thích thì bây giờ chúng ta có thể thử đổi lại xem.


Tổng giám đốc Cố: “Đả đảo Ô giáo, đả đảo Ô giáo!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom