• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (3 Viewers)

  • Chương 26

Tháng Mười đã qua, tiết trời ngày càng lạnh lẽo. Tinh thần Giang Chức ngày càng đi xuống, thời gian mệt mỏi
trong ngày ké3o dài, anh luôn không có tinh thần.


Trong vườn Trúc Phù Sinh Cư, nước trà được thay hết ẩm này đến ấm khác. Phó 1Tổng Giám đốc của Hoa Ngu sốt
ruột chờ không nổi nữa.


“Tại sao Đạo diễn Giang mãi chưa đến?” Thư ký ở phía sau t9iến lên: “Trợ lý của Đạo diễn Giang có gọi điện, nói
rằng tối hôm qua anh ấy bị cảm lạnh, cơ thể không thoải mái nên tối3 nay đến muộn.” Trừ Bảo Quang nhà họ Tiết,


Thiên Tinh nhà họ Lạc ra, Hoa Ngu chính là công ty giải trí có quy mô lớn nhấ8t nước. Phó Tổng Giám đốc này
chính là em ruột của Ủy viên Hội đồng quản trị đương nhiệm Cận Lỗi – Cận Tùng. 35 tuổi, ngoại hình coi như khá
ổn, danh tiếng của Cận Tùng ở trong giới cũng giống như sấm rền bên tai. Thứ nhất là thủ đoạn làm việc của anh ta
lợi hại, thứ hai là do cái tiếng phong lưu của anh ta.


Chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, dĩ nhiên Cận Tùng cực kì bất mãn: “Giang Chức này làm giả thật đấy.”


Người ngồi cạnh anh ta là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.


“Sếp Cận.” Cô ta rót cho Cận Tùng một tách trà, nói năng nhỏ nhẹ: “Đừng vội, uống tách trà trước đã.”


Người phụ nữ này là Tô Thiên, nghệ sĩ của Hoa Ngu. Cô ta thuộc dân tộc thiểu số, ngoại hình có nét quyến rũ của
người xứ lạ nhưng không mất đi sự duyên dáng nhu mì, khá xinh đẹp, nhan sắc như vậy cũng coi như hiếm thấy
giữa giới giải trí người đẹp như mây bay. Tô Thiên bắt nguồn từ vai thể thân đánh võ, ra mắt mới được bốn năm,
hơn nữa cũng là diễn viên trẻ nhất của Hoa Ngu.


Cận Tùng bớt vẻ buồn bực. Di động vang lên, anh ta đứng dậy ra ngoài nghe máy.


“Những người mà tôi chọn đều kỷ hết chưa?”


Người ở đầu dây bên kia đáp: “Đường Âm Âm với Phương Chi đã ký với Bảo Quang rồi ạ.” Hai người đó đều là
nghệ sĩ của Thiên Tinh. Sau khi Thiên Tinh vướng vào bê bối tình dục, cổ phiếu không ngừng rớt giá, không ít nghệ
sĩ dưới quyền hủy bỏ hợp đồng. Thiên Tinh còn phải xuống dốc một thời gian nữa, nếu nghệ sĩ đã hủy hợp đồng có
đủ năng lực, họ sẽ thành lập studio, nếu không đủ năng lực thì chỉ còn cách tìm công ty khác. Bảo Quang với Hoa


Ngu có năng lực mạnh nhất, dĩ nhiên là lựa chọn đầu tiên, hai nhà này giành giật cướp người đến mức đầu rơi máu
chảy.


Trong chuyện này không thể không nhắc đến ông chủ của Bảo Quang là Tiết Bảo Di, anh ta thật sự là kẻ ỷ thế hiếp
người. Tất cả cậu ấm con nhà quyền quý ở thủ đô đến từ các ngành nghề khác đều nể mặt Tiết Bảo Di, thành ra anh
ta giành được không ít lợi lộc.


Cận Tùng nghĩ tới anh ta mà nổi nóng: “Tên ngốc Tiết Bảo Di kia, sớm muộn ông đây sẽ giết chết…”


“Khụ khụ khụ khụ khụ…”


Bất thình lình có tiếng ho trầm thấp vang lên, Cận Tùng đang nói bỗng im bặt. Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua,
ngừng hẳn chủ đề vừa rồi: “Chờ tôi về rồi nói tiếp.”


Cận Tùng cúp máy, thay đổi sắc mặt, cười tươi đón khách: “Đạo diễn Giang đến rồi, chúng ta vào trong bàn bạc
nhé.”


Anh ta làm động tác mời vào, ánh mắt cứ dán vào khuôn mặt Giang Chức, chưa từng chuyển dời.


Giang Chức vào phòng riêng, cởi áo bành tỏ ra rồi đưa cho A Vãn. A Vãn lùi sang bên cạnh, khẽ liếc mắt quan sát


Cận Tùng, cảm thấy người này cứ nhìn chằm chằm cậu chủ, không được bình thường cho lắm. “Tô Thiền, rót tách
trà cho Đạo diễn Giang.” Cận Tùng kéo ghế và ngồi xuống cạnh Giang Chức.


Tô Thiền đứng dậy, từng ngón tay nuột nà như ngọc cầm tách trà lên, bước đi nhẹ nhàng, không những thướt tha
mà còn xinh đẹp. Thế nhưng nước trà chưa được rót xuống thì Giang Chức đã giữ lấy tách trà, phát ra tiếng lạch
cạch.


Anh họ nhẹ, nước da trắng toát mà cánh môi lại đó, anh nói: “Họ quá nên đau họng, không uống trà.” Bàn tay cầm
ấm trà của Tô Thiền hơi cứng đờ, cô ta đành nở nụ cười rồi ngồi về chỗ cũ. Cận Tùng lấy hợp đồng ra. “Đây là hợp
đồng, bên tôi không có vấn đề gì.” Anh ta đẩy qua cho Giang Chức: “Đạo diễn Giang, anh xem thử còn cần bổ sung
gì không.”


Lần này hẹn gặp mặt để ký kết hợp đồng.


Tô Thiền được chọn làm nữ chính trong bộ phim mới nhất của Giang Chức, thứ nhất là do tên tuổi cô ta, thứ hai là
nhờ thực lực, còn thù lao đóng phim thì đôi bên không quá để ý. Bộ phim này được sản xuất để tranh giải thưởng
lớn, đôi bên bắt nhịp với nhau, chỉ còn thiếu mỗi tờ hợp đồng, vốn dĩ cho rằng hôm nay sẽ xong xuôi ổn thỏa.


Thế nhưng Giang Chức không hề lật bản hợp đồng đó ra, hơn nữa còn đẩy ngược về. Nụ cười của Cận Tùng biến
mất: “Ý anh là sao?”


Giang Chức bình tĩnh ngước mắt lên, mỉm cười, không rõ vui giận. Đôi mắt hoa đào dập dờn sóng nước của anh trở
nên trầm lắng, hỏi một câu không rõ hàm ý: “Anh không biết tôi với Tiết Bảo Di có quan hệ gì
à?”


Ồ, những câu vừa rồi đã bị anh nghe thấy.


Cận Tùng ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Giang Chức rồi nhếch mép nở nụ cười khiêu khích,
đầy sâu xa: “Quan hệ gì nhỉ?”


Áo vest giày da, mặt người dạ thú.


Trong giới có rất nhiều người dùng tám chữ này để hình dung Phó Tổng Giám đốc Hoa Ngu.


“Anh cảm thấy thế nào?”


Giang Chức lười nói, hỏi ngược lại.


Quan hệ gì nhỉ?


Người ta đồn khắp giới rằng Tiết Bảo Di và Giang Chức có gì đó với nhau như này như kia. Cũng đúng, gương mặt


Giang Chức đẹp như vậy mà… Cận Tùng lấy một điều trong hộp thuốc lá ra, đưa cho Giang Chức: “Đạo diễn


Giang, có lẽ anh sẽ không tìm được người nào thích hợp diễn bộ phim này hơn Tô Thiền đầu, anh phải suy nghĩ cẩn
thận đấy.”


Giang Chức ngồi im: “Không hút thuốc lá.” Sau đó anh nâng tay lên, A Vãn lập tức đưa cho anh một tờ danh thiếp
và một cây bút máy. Giang Chức viết số điện thoại sau tấm danh thiếp: “Về chuyện bồi thường, vui lòng liên hệ
luật sư.”


Nói xong, anh đẩy danh thiếp về phía Cận Tùng rồi bỏ bút xuống, lấy khăn lau tay và xoay người bỏ đi. A Vãn cất
bút, lập tức chạy theo.


Tiếng ho khan đột nhiên vang lên, Cận Tùng nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Giang Chức hơi khom lưng, để lộ khoảng
da trắng ngần hơn cả phụ nữ.


Bệnh như Tây Thi, đẹp biết mấy*.


(*) Nguyên văn: Bệnh nhược Tây Tử mỹ tam phân: Tương truyền Tây Thi có bệnh tim, khi phát bệnh thì ngực đau
đớn, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt, trán thấm mồ hôi, tay ngọc ôm ngực, trong điềm đạm dễ thương mà
rung động lòng người, đẹp hơn cá mỹ nhân khỏe mạnh.


Quả nhiên cậu Út nhà họ Giang ở thủ đô không khác gì lời đồn, đi ba bước thở dốc, năm bước ho khan, sắc đẹp ốm
yếu có một không hai, ngay cả hoa sen cũng không sánh bằng. “Sếp Cận.” Tô Thiền cất tiếng gọi. Cận Tùng dời
mắt: “Giang Chức này…” Chiếc bật lửa bị gõ lên mặt bàn, cạch cạch cạch… tiếng gõ không nhanh không chậm. Anh
ta dùng tay và nói: “Thảo nào đám cậu ấm con ông cháu cha đó đều bị quyến rũ mất hồn.”


Đúng là người đàn ông đẹp hơn cả phụ nữ.


Giang Chức vừa rời khỏi vườn Trúc thì gặp phải con bướm hoa Tiết Bảo Di, đầu tóc mới mọc đã bị anh ta nhuộm
thành xám trắng giống như màu của mấy ông già, kết hợp với khuôn mặt rắn rỏi đẹp trai của anh ta cũng coi như
cân xứng.


Tiết Bảo Di đến đây rong chơi, gặp được Giang Chức thì rất vui: “Cậu ẩm Chức! Cậu ẩm Chức!”


Giang Chức nhìn anh ta: “Ngu ngốc”


Tiết Bảo Di đang đầy nhiệt tình, thình lình bị dội một thau nước lạnh: “…” Đau tim quá đi. “Tôi chọc trúng ai hả?”


Giang Chức mặc kệ anh ta.


A Vãn nhìn thoáng qua Tiết Bảo Di, cảm thấy tính tình cậu chủ cũng không quá xấu, tuy hơi cáu kỉnh và vui buồn
thất thường, độc miệng soi mói đi kèm với kiêu ngạo… nhưng anh rất bênh vực người của mình. Nhìn đi, anh có
thể mắng Tiết Bảo Di ngu ngốc nhưng tuyệt đối không cho phép Cận Tùng măng.


Ừm, coi như đây là một ưu điểm nhỉ?


A Vãn lại nghĩ dù hôm nào cậu chủ cũng mắng mình, nhưng anh ta vẫn cảm thấy nếu lỡ có một ngày mình đánh
nhau với người khác mà đánh không lại, cậu chủ cũng sẽ lệ cơ thể ốm yếu đến giúp mình.


Xe dừng bên ngoài Phù Sinh Cư, chưa kịp khởi động thì Kiều Nam Sở đã gọi điện đến, Giang Chức nghe máy rồi
cất tiếng ừ.


“Đang ở đâu đó?” Giang Chức nói: “Ra ngoài ban công chuyện.”


“Bàn xong chưa?”


“Bể rồi.” Giang Chức bỏ viên kẹo dẻo vào miệng, do đồ ngốc Tiết Bảo Di kia!


Kiều Nam Sở hỏi anh: “Chuyện liên quan đến người chạy việc vặt chuyên nghiệp đó, cậu có hứng thú không?”


Giang Chức đang thưởng thức lọ đựng kẹo, anh đóng lọ lại, nó phát ra âm thanh cạch cạch. “Tôi qua đó ngay.” Anh
cúp máy, dặn dò A Vãn: “Gọi Tiết Bảo Di đến đây.”


Khu biệt thự Giang Phong.


Chín giờ sáng, mặt trời vừa ló rạng khỏi đám mây, tháng đầu đông rét lạnh, thu hải đường đã ra nhụy khắp biệt
thự.


“Cô lại đến nữa hả?” Chú bảo vệ gác cổng đẩy cửa sổ lên, chào hỏi cô gái đang đứng bên ngoài.


Cô gái trẻ gật đầu, vì gió thổi nên hai đốm đỏ trên mặt càng đỏ hơn trước.


Chủ bảo vệ thấy cô đeo túi vải bố rất lớn, cười hỏi: “Đến đưa đồ ăn cho cậu Kiều à?”


Cô gái trẻ gật đầu rồi mỉm cười, lấy túi vải bổ xuống, đưa cho chủ.


Chú bảo vệ gác cổng nhận lấy: “Hôm nay cậu Kiều không ở nhà, cô không lên đó sao?”


Cô gái trẻ lắc đầu, lấy giấy bút trong áo khoác ra và viết rằng: “Không ạ, phiên chủ giúp cháu chuyển cái này.” Sau
đó cô lấy cặp lồng cơm nhỏ trong túi vải, nhoài người qua cửa sổ và đặt lên bàn: “Đây là phần cho chú ạ, cháu làm
chân gà kho với cả gà xé, chủ nếm thử ạ.”


“Chú cũng có à.” Chủ bảo vệ gác cổng cười đến mức mặt đầy nếp nhăn: “Cảm ơn cháu nhé, chứ chưa biết cháu tên
gì đấy.”


Cô gái trẻ lấy ra tờ giấy mới, cầm bút viết tên mình.


“Ôn Bạch Dương.”


Cô nói mình tên là Ôn Bạch Dương.


Giang Chức và Tiết Bảo Di cũng có bất động sản ở khu biệt thự Giang Phong, nhưng họ không thường xuyên đến ở,
thỉnh thoảng qua đây đều dừng chân tại nhà Kiều Nam Sở.


Chủ bảo vệ gác cổng nhận ra hai người họ.


“Cậu Giang với câu Tiết đến à.” Chú mở chốt chặn cho họ: “Hai người đến nhà cậu Kiều sao?”


Tiết Bảo Di lên tiếng đáp lại.


Cậu Giang kia không dễ tiếp xúc, nhưng tính cách cầu Tiết không tệ. Chú bảo vệ gác cổng thấy tiện nên lấy ra gói
đồ mà cô gái vừa rồi để lại: “Ở đây có đồ gửi cho cậu Kiều, do một cô gái vừa mới đưa đến đây. Là đồ ăn đấy, có
thể phiên hai cậu đưa cho cậu ấy giúp tôi không?”


Tiết Bảo Di vươn tay ra khỏi ghế lái phụ: “Đưa cho tôi đi.”


Chú bảo vệ gác cổng đưa đồ cho anh ta.


Anh ta bỏ vào trong xe, ngửi thử thì thấy mẹ ơi! Thơm quá! Ba phút sau, người còn chưa thấy bóng, Kiều Nam Sở
đã nghe tiếng kêu quỷ quái của Tiết Bảo Di.


“Kiều Nam Sở!”


Kiều Nam Sở ra mở cửa.


Tiết Bảo Di ầm ĩ xông vào: “Kiều Nam Sở, không ngờ cậu dám giấu người đẹp sau lưng bọn tôi!”


“Giấu mụ nội cậu!” Anh ta nhìn dấu giày mà Tiết Bảo Di để lại trên thảm trải sàn, lập tức đá đối phương một củ:


“Mẹ nó, thay giày mau.” Tiết Bảo Di vừa thay giày vừa cầm đồ đong đưa qua lại trước mặt Kiều Nam Sở, không
biết dây thần kinh nào bị kích thích mà anh ta vô cùng kích động: “Nè, có đủ bằng chứng, đừng hòng lấp liếm.”


“Cái gì vậy?” Kiều Nam Sở nhìn lướt qua mà không để ý, đi lấy đôi dép lê sạch sẽ cho Giang Chức. “Một em gái
gửi đó.” Tiết Bảo Di nhảy mắt ra hiệu, nụ cười không hề lương thiện: “Đừng có chổi, thành thật khai báo cho tôi,
cậu nuôi phụ nữ từ bao giờ?” Ông già ở nhà cứ lấy Kiều Nam Sở ra làm gương với anh ta, dạy anh ta phải giữ mình
trong sạch, Hứ, sạch cái con khỉ ấy! Kiều Nam Sở nhìn anh ta như nhìn gã ngốc: “Cậu tưởng tôi giống cậu à.”


Mẹ nó chứ cái nết này, vậy mà người lớn cứ suốt ngày tung hô. Tiết Báo DI lấy cặp lồng cơm màu hồng in hình phim hoạt hình từ túi vải bố ra: “Vậy đây là cái gì?” Thế mà còn không thừa nhận!


Kiều Nam Sở nhìn thoáng qua, sau đó giật lấy cặp lồng cơm. Mặc kệ Tiết Bảo Di kêu gào như quỷ, Kiều Nam Sở bỏ đồ vào tủ lạnh: “Con gái của mẹ kể tôi, tôi giúp đỡ em ấy vài lần. Em ấy còn nhỏ, cậu đừng có trêu ghẹo.”


Mẹ nó!


Tiết Bảo Di chợt nhớ ra: “Là cô gái mà năm năm trước cậu dẫn ra khỏi núi Đại Mạch hả?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom