• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 40

KẺ ĐỨNG PHÍA SAU LỘ DIỆN


Tốc độ tái tạo và tự lành của Chu Từ Phưởng gấp 84 lần so với người bình thường, đây là số liệu phòng thí nghiệm
đo được bả3y, tám năm trước, đến bây giờ cụ thể là bao nhiêu thì cô cũng không rõ.


Nhưng vết thương do dao găm đầm đã kết vảy1 rồi, có lẽ cũng không bao lâu nữa thì sẽ tróc vảy, sau đó thì khôi
phục lại như ban đầu, nhiều nhất là một ngày thì vết s9ẹo sẽ hoàn toàn biến mất.


Cô nhìn hòm thuốc trên mặt đất, không có động tác gì cả, lúc này còi xe cảnh sát bên ngo3ài vang lên, chắc là cảnh
sát đã đến, màu đỏ trong con người cô cũng tan đi gần hết.


“Mấy ngày này cẩn thận một ch8út.”


Cô để lại một câu như thế rồi đẩy cửa ra nhanh chóng biến mất.


Xác định người đã đi rồi, A Vãn mới đứng dậy ra cửa nhìn, vừa mới chớp mắt đã không thấy bóng người đầu, là
thỏ à? Chạy nhanh thể


“Ông chủ.” A Vãn vò đầu: “Sao tôi cảm thấy 2 đó không đến cướp sắc mà đến để giúp chúng ta thế?”


Đôi mắt của Giang Chức thâm trầm, không biết là đang nghĩ cái gì mà ngơ ngẩn, không tập trung.


A Vãn suy nghĩ: “Còn nữa, sao giọng nói của cô ấy khá quen tại.”


Giọng nghe quen tai, còn đôi mắt của cô, nhiệt độ của cô, thậm chí cả sức lực lúc cô đè lên anh…


Giang Chức liếm đôi môi khô khốc, đáy mắt gợn sóng cuồn cuộn. Mấy phút sau, Kiều Nam Sở và sếp Trình của đội
hình sự dẫn người đến.


Kiều Nam Sở quan sát tỉ mỉ trong phòng, hỏi Giang Chức: “Không bị thương chứ?”


Anh lắc đầu, vẫn còn đang suy nghĩ.


“Có biết ai làm không?”


Anh không để tâm lắm, không biết đang nghĩ cái gì, trả lời qua loa: “Người muốn xử tôi rất nhiều, không đoán ra.”


Người nhà họ Giang, kẻ thù nhà họ Giang, những kẻ ngoài sáng trong tối, còn rất nhiều người không chịu tha cho
cậu Út nhà họ Giang là anh, Kiều Nam Sở suy nghĩ: “Mấy ngày nay cậu đến chỗ tôi ở đi.”


“Bà cụ trong nhà mới gọi điện tới bảo tôi về nhà cũ.” Ảnh mắt anh liếc đến những giọt máu đã khô trên sàn nhà,
ánh sáng trong mắt bỗng nhiên tối hẳn đi.


“Cũng được, có bà cụ ở đấy, ít nhiều gì đám người đó cũng sẽ kiêng dè hơn.” Tiếng chuông điện thoại vang lên,
Kiêu Nam Sở nhận điện thoại, nghe đầu bên kia nói mấy phút rồi cúp máy: “Mới vừa nãy, nửa tiếng trước, đội hình
sự nhận được báo án nói Z lại phạm tội ở ngoại thành.”


Vụ án thứ tư của tháng này giống như lúc trước, ở hiện trường để lại ký hiệu người chạy việc vặt chuyên nghiệp
của Z.


Giang Chức cụp mắt: “Không phải cô ấy, nửa tiếng trước cô ấy ở cùng với tôi.”


Lời nói này sao lại giống như có ý bảo vệ. Kiều Nam Sở ngồi lên sofa phía trước, ung dung nhìn Giang Chức: “Sao
cậu chắc người ở chung với cậu là người thật?” Tinh thần Giang Chức không ổn, gợn sóng trong đôi mắt hoa đào
vẫn hỗn loạn, thờ ơ trả lời lại một câu: “Trên người cô ấy có mùi sữa.”


Kiều Nam Sở cười nhưng không nói.


Đã hơn chín giờ, ánh đèn chiếu sáng ngoài cửa sổ tòa nhà Hoa Ngu. Ngoài cửa có người đang gõ cửa.


“Tổng Giám đốc Cận.”


“Vào đi.”


Thư ký đẩy cửa bước vào. Cận Tùng phanh áo sơ mi ra ngồi trên ghế giám đốc, vui vẻ cầm một ly rượu đó trong
tay: “Người đầu, bắt được chưa?” Thư ký lắc đầu. Cận Tùng đặt cái ly xuống, hai tay gác ra sau dựa vào, ý cười
trên môi nhạt dần, trở nên âm u: “Tôi trả 20 triệu để xử lý như thế sao?” Thư ký giải thích: “Tôi đã liên hệ với người
chạy việc vặt chuyên nghiệp kia.”


Cận Tùng quơ chân, im lặng không nói gì. Thư ký bước lên trước, nói tiếp: “Còn có một chuyện hơi kỳ lạ.” Cận
Tùng ngước mắt ra hiệu cho anh ta nói tiếp.


“Trừ người chạy việc vặt chuyên nghiệp chúng ta thuê ra thì còn có một nhóm người khác.”


Cận Tùng hơi suy tư, xây một tiếng: “Thế mà còn có sự chuẩn bị khác.” Anh ta ngồi trên ghế giám đốc, xoay nửa
vòng, đứng dậy gọi một cuộc điện thoại. Cận Tùng đi thẳng vào vấn đề: “Tổng Giám đốc Giang, anh lại thuê một
nhóm người khác là vì không tin tôi sao?”


Người đầu bên kia điện thoại giải thích ngắn gọn, không muốn nhiều lời.


Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, có người đẩy cửa bước vào phòng làm việc: “Tổng Giám đốc Cận.” Cận Tùng
ngước mắt nhìn người đàn ông ở cửa, sau đó lại trả lời người trong điện thoại: “Cái này thì anh cứ yên tâm, chỉ cần
tiền vốn đến thì chắc chắn cái miệng này của tôi sẽ ngậm thật chặt cho anh.” Đầu bên kia cúp điện thoại trước. Cận
Tùng đùa cợt nhếch môi, ném điện thoại lên bàn, ngước mắt mọi người đàn ông ở cửa: “Lân Thư, lại đây.” Chuyện
Phó Tổng Giám đốc Hoa Ngu thích đàn ông không phải là bí mật trong giới.


Lúc Chu Từ Phưởng quay về Ngự Tuyền Loan thì đã gần mười giờ.


“Cô bị thương rồi?”


Camera của máy tính truyền qua bên Sương Giang, Chu Từ Phưởng vừa vào cửa, cô ấy đã thấy được vết máu trên
cánh tay cô.


Không sao.”


Sương Giang cũng biết một chút về khả năng khép miệng vết thương của cô, từ trong camera có thể nhìn thấy rõ
vết thương đã kết vảy, quả thực đã không còn gì đáng ngại.


“Ban nãy người ủy thác tìm tôi hỏi người họ muốn ở đâu.” Chu Từ Phưởng thảo khẩu trang và mũ xuống, ném
cùng một chỗ với áo khoác, rưới cồn rồi châm diêm ném vào, ngọn lửa bùng lên trong mắt cô, ánh sáng từ ngọn lửa
đang nhấp nháy.


Cô nói bằng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Nói với ông ta nhiệm vụ thất bại rồi, có thể trả tiền nhưng nhất định phải có lời giải thích, tôi có quy tắc, chỉ cần tôi nhận nhiệm vụ thì không được có người khác nhúng tay vào.”


Sương Giáng hiểu ý cô: “Tôi sẽ đi nói chuyện.”


Chu Từ Phưởng đóng nắp thùng rác kim loại lại, không khí còn vường mùi khét: “Sương Giang, giúp tôi một chuyện.” “Cô nói đi.”


Cô ném một cục kẹo vào miệng, cuốn tay áo lên, lấy khăn ướt lau vết máu đã khô trên tay, giọng nói và ánh mắt không gợn sóng:


“Tôi muốn biết rốt cuộc là ai muốn động đến Giang Chức.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom