• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 39

GIANG CHỨC NGHI NGỜ Z


Lúc này có bảy, tám người đàn ông cao to cầm theo gậy xông vào đánh nhau với A Vãn.


Khả năng của A Vãn rất tốt, nhưng thật sự không đ3ịch lại nổi.


Chu Từ Phưởng buông tay trên vai Giang Chức ra: “Anh ở đây đừng nhúc nhích.” Cô kéo thấp vành mũ xuống,
quay trở lại, đ1á ra bay một tên đang vung gậy về phía A Vãn: “Ai sai các người đến?” Người đàn ông cầm đầu đeo
khẩu trang, đưa tay ra hiệu cho những người 9còn lại dùng tay: “Cô là Z?” “Là tôi.” Đối phương tùy tiện đánh giá
cô: “Là ông chủ kêu chúng tôi đến để hỗ trợ cô.” Quả nhiên là đã chuẩn b3ị kĩ rồi mới đến. Chu Từ Phưởng nâng
kính làm bằng chất liệu đặc biệt, nói với người đàn ông kia: “Không cần.” “Chúng tôi không can thiệp và8o nhiệm
vụ của cô, chỉ cần đưa cô đến nơi được chỉ định, chúng tôi sẽ rời đi, không làm ảnh hưởng gì đến cô.”


Đây là quy tắc của cô, hành động đơn độc, không hợp tác với ai.


Dường như người đàn ông kia đã đoán trước được, không nói thêm gì: “Chúng tôi cũng chỉ là người nhận tiền làm
việc thôi, xin thứ lỗi.”


Anh ta ra lệnh một tiếng, đàn em đều vây quanh Chu Từ Phưởng, gậy sắt và gậy điện thi nhau chào hỏi cô.


Cô không có vũ khí, tay không bắt giặc. A Vãn cảm thấy bản thân hoa cả mắt, làm sao có thể xông vào đám người
cầm gậy gộc như thế. Bọn chúng giống như đấm vào bông, mềm nhũn, với lại động tác của cô cực nhanh, không
tốn chút sức nào, thậm chí…


Cô còn không tấn công mà chỉ phòng thủ.


A Vãn trợn mắt há hốc mồm nhìn trận đánh một hồi lâu, mới quay qua hỏi Giang Chức cũng đang quan sát: “Ông
chủ, bọn họ không phải là một phe sao? Sao lại đánh nhau?”


“Ngậm miệng lại.”


“Vâng.”


Giang Chức đỡ người đứng lên, lết tấm thân ốm yếu đến đám người đang đánh nhau. A Vãn bảo anh đừng đi.


Một người đàn ông đang cầm cân điện nghe thấy thế, cây gậy trong tay trong nháy mắt chuyển hướng, vung về
phía Giang Chức, A Vãn nhảy lên trước, đang định đạp tên kia đã thấy Giang Chức nu xỉu mà đưa tay lên, nắm lấy
tay tên kia, dùng sức bóp chặt.


Cây côn điện rơi cạch xuống đất, người đàn ông kia lập tức đau đến trợn trắng mắt.


A Vãn kinh ngạc trợn tròn mắt, con người ốm yếu kia đầu rồi?


“Ông chủ, cậu tập luyện sao?”


Lực tay này không thể nào chưa từng tập luyện mà có được, mà động tác tiếp cây gậy kia lại rất nhẹ nhàng, linh
hoạt và chuẩn xác, người bình thường không thể làm như thế được. Ngay sau đó đã thấy Giang Chức lấy từ áo
khoác ra một chiếc khăn tay, lau tay: “Không.”


Vừa nói vừa đạp ngã một người đàn ông cao mét tám, sau đó không nhanh không chậm dùng chân ấn xuống, mũi
chân di di, ném khăn tay đi, từ từ xoay cổ tay: “Tìm người gì mà vô dụng thế.”


Nói xong anh ho nhẹ hai tiếng làm cho hơi nước dâng lên trong đôi mắt hoa đào, ẩn chứa tất cả tâm tình trong đó.


A Vãn: “!”


Anh ta cảm thấy sau tám múi cơ bụng thì anh ta lại phát hiện ra một bí mật khác của cậu chủ, đang suy nghĩ thì…


“Cạch.”


Tách trà sứ thanh hoa trên bàn trà bị người đàn ông lảo đảo ngã xuống đập vỡ.


Giang Chức lao đến, nhíu chặt mày, bộ ấm chén kia là anh bỏ ra 5 triệu đấu giá về, là đồ cổ mấy trăm năm trước,
tiếc quá.


Lúc này, người đàn ông bị đả đến chỗ bàn trà mất trọng tâm, cả người đổ về phía sau, ngã vào mảnh sử vỡ, trong
nháy mắt gã đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, khẽ chửi thề một tiếng, lấy một con dao găm từ trong ngực ra, bỗng
nhiên đứng dậy, hung ác bổ nhào về phía Giang Chức.


A Vãn hét lên sợ hãi: “Ông chủ, cẩn thận!”


Giang Chức!


Chu Từ Phưởng dùng sức đẩy hai người vây quanh cô ra, không nghĩ nhiều liền lao đến trước mặt Giang Chức, cô
vừa muốn dùng tay chặn đứng con dao găm kia, đã bị người khác tóm lấy tay.


Cô quay đầu.


Giang Chức đang nhìn cô, ánh mắt sáng rực, ngay lúc con dao găm kia sắp đâm tới, anh dùng sức kéo tay cô một
cái, lúc quay người lại liền đá một cú vào bụng tên kia, khiến gã ngã xuống đất kêu đau, cạch một tiếng, con dao
găm rơi xuống đất.


“Rốt cuộc cô là ai?”


Đôi mắt này…


Giang Chức nhìn chằm chằm đôi mắt phía sau cặp kính của cô, chỉ sửng sốt trong một giây, ngay lập tức đưa tay
lên kéo khẩu trang của cô.


Cùng lúc đó, người đàn ông kia nhanh chóng nhặt con dao trên mặt đất lên, đầm về phía Giang Chức một lần nữa.


Căn bản không có thời gian suy nghĩ, Chu Từ Phưởng đầy Giang Chức ra, con dao cứa vào tay phải của cô, máu
thấm ướt tay áo ngay lập tức, cô không hề chớp mắt, đạp ngã tên kia.


Mà Giang Chức bị đẩy đến mức lảo đảo lùi lại.


A Vãn lao đến đỡ anh, trán nhễ nhại mồ hôi, lòng đầy sợ hãi: “Ông chủ, cậu không sao chứ?”


Anh không động đậy, mắt nhìn vào bảy tám người đang vây quanh Chu Từ Phưởng.


Cô dùng tay còn lại ấn chặt vào cánh tay đang chảy máu của mình, đá một mảnh sứ vỡ dưới đất lên, đá thẳng vào
đèn chùm, nháy mắt cả căn phòng tối đen, không ai nhìn thấy mắt cô bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ.


Đã lâu rồi cô không tức giận, mỗi khi cô tức giận con người sẽ biến thành màu đỏ.


Trong bóng tối, mấy người đàn ông cầm gậy quờ quạng xung quanh. Cô mượn ánh sáng ngoài hành lang thả người
nhảy lên, chân kẹp lấy cổ của một người, vặn mạnh một cái, người đó ngất tại chỗ. Động tác rất nhanh!


Cơ bản không cho người kia thời gian phản ứng lại, cô đã đấm một củ bằng 30% sức lực.


“Nếu như các anh không đi, tôi cũng sẽ không nương tay đâu.” Cô liếc mắt, ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí.


Trong giới vẫn luôn có tin đồn về người chạy việc chuyên nghiệp Z, nghe nói năng lực vô cùng kinh khủng, nhanh
như điện, thậm chí còn có tin đồn khoa trương hơn, nghe đồn trên trời dưới đất không có gì cô không làm được.


Mấy người đàn ông nhìn nhau, cuối cùng vẫn rời khỏi căn phòng, họ nhiều người như vậy mà vẫn không phải là
đối thủ của cô gái này.


Sau khi họ đi xa, Chu Từ Phưởng mới đóng cửa lại, quay người về.


A Vãn lập tức chặn trước mặt Giang Chức, cố gắng tỏ vẻ hung ác: “Cô đừng đến đây, tôi đã báo cảnh sát rồi.”


Quyền cước của tên “dâm tặc” này ghê gớm thật, nếu không cứng rắn thì khó mà giữ được trinh tiết của cậu chủ.


Cô cũng không lại gần, mà đứng ở bên cạnh cửa, không còn sát khí dày đặc như vừa rồi, vẻ mặt cô bình tĩnh. Căn
phòng tối om, cô lại đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, chỉ nghe giọng cô thấp đến mức khán khàn: “Đừng làm gì
cả, các người cứ ngồi đó đi đừng động đậy, đợi cảnh sát đến rồi tôi sẽ đi.”


Có ý gì?


Không phải đến cướp sắc sao? Trong đầu A Vãn nhão như bột, hoàn toàn không hiểu rõ, nghiêng đầu nhìn cậu chủ,
cậu chủ của anh ta vẫn bình thản, nhìn chằm chằm người chạy việc vặt kia không chớp mắt.


“Ai thuê cô?”


Cô không trả lời.


Giang Chức lại hỏi: “Mục đích là gì?” Trong bóng tối mịt mờ, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Vì sao lại không bắt tôi?”


Cô vẫn không nói gì, giữ chặt lấy cánh tay bị thương, đứng yên trước cửa.


Giang Chức ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, anh ngẫm nghĩ hồi lâu, đá hòm thuốc dưới bàn trà qua.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom