• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 41

CHU TỪ PHƯỞNG DẠY DỖ LẠC THANH HÒA


“Tôi muốn biết rốt cuộc là ai muốn động đến Giang Chức.”


“Tôi điều tra giúp cô.” Sương Giang gõ chữ trả lời: “Còn có một chuyện, lại 3có người giả mạo cô phạm tội.”


Lấy danh nghĩa của cô làm điều phi pháp, đây đã không phải lần đầu tiên.


Chu Từ Phưởng nổi gi1ận, một lớp màu rất nhạt đã nhuộm đỏ con người. Cô cúi đầu, rũ mi mắt: “Đã tra ra là ai rồi
sao?”


“Ừ, tra được rồi.” Sương Giảng giả9i thích: “Là người họ Lạc kia, vụ trộm cắp cướp giật lần trước cũng là cô ta tìm
người để lại tang vật, lần trước chúng ta đắc tội với cô ta3 vì chuyện của Chu Thanh Nhượng nên cô ta cố ý gây
phiền phức cho chúng ta.”


Lạc Thanh Hòa.


Chu Từ Phưởng không thích người 8phụ nữ lòng dạ xấu xa này: “Tôi đi gặp cô ta.”


Sương Giang không yên tâm nên khuyên nhủ cô: “A Phương, cô ta cố ý dụ cô ra ngoài nên cô đừng đi, tôi sợ cô sẽ
gặp nguy hiểm. Loại người như Lạc Thanh Hòa kia rất vô đạo đức, lại còn thù dai nữa.”


“Phải đi.” Chu Từ Phưởng ném chiếc khăn ướt dính máu vào thùng rác rồi nói: “Cô ta thù dai, tôi cũng thù dai.”


Hơn nữa, thù này mà cô không bảo thì sẽ ngủ không ngon.


Vầng trăng cong như móc câu, ánh sáng mờ ảo bao phủ một lớp màng mỏng lên màn đêm.


Tòa nhà cao ốc 36 tầng cao vút trong mây, tầng cao nhất là văn phòng của Giám đốc Tiểu Lạc nhà họ Lạc.


Thư ký Hàn Phong gõ cửa đi vào: “Giám đốc Tiểu Lạc.”


Lạc Thanh Hòa ngồi ở trên ghế dành cho giám đốc, kẹp điếu thuốc đang cháy mạnh giữa ngón tay, một luồng khói
mỏng nhàn nhạt tản ra: “Chuyện gì?”


“Phía Chu Thanh Nhượng hơi rắc rối.”


Móng tay đang kẹp điếu thuốc của cô ta được cắt tỉa gọn gàng, khi ngón tay búng đầu mẩu thuốc lá thì cô ta cúi
đầu nhìn tàn thuốc rơi xuống: “Một tên què mà anh cũng không xử lý được hả?”


Một lớp mồ hôi mỏng rịn trên cổ Hàn Phong, anh ta trả lời một cách cẩn thận: “Tôi đã chuẩn bị bên đài phát thanh
hết cả rồi, vốn dĩ có thể đuổi anh ta đi, nhưng hôm nay lại có người nhà họ Lục nhúng tay vào.”


Sau vụ việc bê bối tình dục trước đó, Chu Thanh Nhượng đã bị cách chức tới làm ở đài phát thanh đêm khuya.


Các quan chức cấp cao của đài truyền hình trung ương vẫn còn những người có quan hệ tốt với Chu Thanh
Nhượng. Vì vậy chỉ cần anh ta còn ở lại giới MC thì việc trở lại đài phát thanh cũng chỉ là chuyện sớm muộn.


Đương nhiên Lạc Thanh Hòa không hài lòng với kết quả xử lý này. Cái cô ta muốn là làm một mẻ, khỏe suốt đời,
tốt nhất là khiển Chu Thanh Nhượng cả đời này đều không thể quay lại đài truyền hình.


Cô ta dập tắt điếu thuốc: “Người nào của nhà họ Lục nhúng tay?”


Trong bốn gia tộc lớn, nhà họ Giang là khó động đến nhất, tiếp theo là nhà họ Lục.


Hàn Phong nói: “Là cô Hai nhà họ Lục, Lục Thanh.”


Lục Thanh à, lại là một người không dễ động tới.


Chứng ngủ nhiều của cậu cả nhà họ Lục liên tục kéo dài, chữa trị đã lâu cũng không có kết quả gì nên không thể xử
lý công việc. Con trai nối dõi nhà họ Lục ít ỏi, vì vậy khối tài sản lớn như thể đều do Lục Thanh quản lý.


Lục Thanh này sống trong thương trường nhiều năm, do vậy cũng chẳng phải là một người lương thiện. Lạc Thanh
hoa nghĩ ngợi: “Tên què Chu Thanh Nhượng kia sao lại cấu kết với Lục Thanh rồi?”


Hàn Phong báo cáo trong tình trạng không rõ chi tiết: “Cô Hai nhà họ Lục là một người thích nghe giọng nói. Nghe
cấp dưới nói, gần đây cô ta đã mê giọng nói của Chu Thanh Nhượng.” Tạm dừng trong giây lát, anh ta lại nói: “Sợ
là Chu Thanh Nhượng sẽ nhanh chóng rời khỏi đài phát thanh. Nếu Lục Thanh lên tiếng thì trường đại của đài
truyền hình cũng phải nể mặt nhà họ Lục vài phần. Nhưng cũng có thể chỉ là cô ta tham cái mới mẻ, chơi đùa mà
thôi.”


Lạc Thanh Hòa cười lạnh. Suy cho cùng, Lục Thanh này cũng chỉ là một cô gái tuổi đời còn trẻ, mà Chu Thanh
Nhượng kia lại có vẻ ngoài khôi ngô, sáng sủa, khác với người thường. Nhưng một người tàn tật có thể được che
chở bao lâu chử, cuối cùng cũng sẽ bị chán ghét và vứt bỏ thôi.


“Cứ quan sát trước đi.”


Hàn Phong nói vâng, vừa quay người thì đèn trong văn phòng đột nhiên tắt.


Vẻ mặt Lạc Thanh Hòa chợt biến đổi: “Chuyện gì vậy?”


Hàn Phong lấy điện thoại di động ra soi: “Tôi đi xem xem…”


Cạch.


Cửa mở, lời nói của Hàn Phong chợt dừng lại. Ánh sáng mạnh xuyên qua khe cửa làm chói mắt anh ta, anh ta giơ
tay chặn ánh sáng lại, vừa muốn lên tiếng thì một luồng gió luồn qua cổ áo, cổ anh ta lập tức tê rần, sau đó ngã
xuống đất.


Râm.


Cửa lại bị đóng lại.


Lạc Thanh Hòa đột nhiên đứng lên: “Ai?”


Trong bóng tối mờ mịt, chỉ có một ánh sáng từ vầng trăng kéo dài bóng người tới mức mơ hồ không rõ. Trong
không gian khép kín, một giọng nói lạnh thấu xương đột ngột vang lên: “Không biết tôi là ai sao?”


Người chạy việc vặt chuyên nghiệp, Z.


Sắc mặt Lạc Thanh Hòa thay đổi, cô ta làm đổ cái gạt tàn thuốc trên bàn: “Sao cô vào đây được?” Dưới lầu toàn là
người, chỉ riêng vệ sĩ cô ta thuê đã có hơn hai mươi người, sao người này có thể âm thầm tới trước mặt cô ta chứ.


Trong bóng tối, một đôi mắt cô độc, rất sáng, một giọng nói cố ý đè thấp, khàn khàn lên tiếng: “Bây giờ tôi nói cho
cô biết, tôi vào bằng cách nào.” Dứt lời, cô di chuyển trong nháy mắt mang theo gió cuốn thổi bay những tờ giấy A4
trên bàn. Chỉ trong chớp mắt, Chu Từ Phưởng mặc đồ đen đã đứng trước mặt Lạc Thanh Hòa.


Lạc Thanh Hòa trổ mắt đứng nhìn không nói nên lời: “Cô…”


Lời còn chưa nói xong cổ cô ta đã bị bóp lấy, sau đó cả người bị nhấc lên.


Chu Từ Phưởng bình tĩnh, chậm rãi nói từng chữ một: “Chỉ cần tôi khẽ động ngón tay là đã có thể bóp đứt cổ cô.”


Lạc Thanh Hòa giãy giụa đá chân, bởi vì thiếu oxy nên gò má đỏ bừng: “Cô, cô…”


Cổ họng bị bóp chặt, cô ta không nói được, đồng tử giãn ra nhìn đôi mắt đỏ rực. Chủ nhân của đôi mắt đó chỉ dùng
hai ngón tay cắm vào cổ cô ta, đã có thể nhấc cô ta lên cao một cách dễ dàng.


“Nhìn rõ đôi mắt của tôi chưa? Lúc tôi tức giận, nó sẽ đỏ lên.” Cô dùng giọng điệu thẳng thắn, những lời nói lại
khiến người ta rợn tóc gáy: “Đừng chọc tôi nổi giận nữa, cũng đừng cố gắng điều tra tội. Nếu tôi muốn giết chết cô,
rất dễ dàng.”


Lạc Thanh Hòa há miệng thật lớn thở hổn hển, cổ nổi gân xanh, hai chân đạp loạn xạ dần trở nên yếu ớt. Khí oxy
trong lồng ngực càng lúc càng ít, đầu óc của cô ta bắt đầu trở nên mơ màng, ý thức mất dần đi, nỗi sợ hãi đã phóng
đại tới mức tận cùng. Dù khoảng cách gần như vậy, nhưng cô ta cũng không nhìn rõ hình dáng người kia.


“Biết chưa?” Cô hỏi rất khẽ, khẩu trang che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt còn lạnh hơn cả màn đêm mùa Đông ngoài
cửa sổ.


Lạc Thanh Hòa khó khăn thốt ra từng chữ “Biết, rồi.”


Chu Từ Phưởng hài lòng, buông tay, mặc cho Lạc Thanh Hòa nặng nề ngã xuống đất.


“À.” Cô lại nhớ tới một chuyện khác: “Còn về Chu Thanh Nhượng, không được bắt nạt anh ta nữa, nếu không lần
sau tôi sẽ bóp đứt cổ cô.”


Nói xong, cô kéo vành mũ rồi thong thả quay người rời đi.


“Cô…” Lạc Thanh Hòa ngồi trên đất thở gấp. Khuôn mặt nhỏ tái xanh toàn là mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm
khuôn mặt đang đeo khẩu trang kia, giọng nói căng thẳng: “Rốt cuộc cô là người hay ma?”


Với tốc độ, sức mạnh như thế này, còn cả đôi mắt của cô, toàn bộ đều là thứ người thường không thể có.


Người ở cửa chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó biến mất trong nháy mắt.


Lạc Thanh Hòa trợn to hai mắt với vẻ khó tin.


Một lát sau, bảo vệ dưới lầu mới chạy tới. Vừa thấy tình hình ở tầng cao nhất thì lập tức run sợ.


“Giám đốc Tiểu Lạc.”


Bảo vệ tiến lên trước đỡ cô ta, Lạc Thanh Hòa lấy cái gạt tàn thuốc rồi đập tới, trong nháy mắt đối phương đã bể
đầu chảy máu. Cơn giận còn sót lại vẫn chưa tan, cô ta lạnh lùng chất vấn: “Sao cô ta vào được?”


Trên đầu của bảo vệ kia chảy rất nhiều máu, cả khuôn mặt đều là máu, người cũng không dám cử động, đang mùa
Đông mà mồ hôi đầm đìa: “Không có camera giám sát nào quay được, có lẽ là từ sân thượng…”


“Sân thượng?” Hốc mắt Lạc Thanh Hòa đỏ hoe, lớn tiếng chất vấn: “Anh muốn nói với tôi cô ta mọc cánh, bay tới
tầng cao nhất hả?”


“Vẫn… vẫn chưa rõ.”


Cô ta giận dữ “Đám vô dụng này!”


Bảo vệ củi đầu, không dám lên tiếng nữa.


“Người chạy việc vặt đỏ.” Cô ta nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt trong lòng bàn tay: “Điều tra cho tôi.”


Dù là người hay ma, nếu đã khiến cô ta không vui, vậy thì sẽ phải bồi thường gấp trăm nghìn lần.


Ngày hôm sau, nhiệt độ chợt hạ xuống, bên ngoài trời giá rét, có lẽ tuyết sắp rơi. Đây là thời tiết mà Giang Chức
không thích nhất.


Anh cong người ngồi trong xe, mệt mỏi không có sức.


A Vãn lái xe chậm, chiếc xe ô tô lắc lư tiến về phía trước. Lúc chờ đèn đỏ, anh ta không nhịn được mà nhìn sắc mặt
của cậu chủ từ kính chiếu hậu.


Sắc mặt tái nhợt, trạng thái không tốt lắm, rõ ràng tối qua con đạp ngã một người cao lớn mà. A Vãn nghĩ không
thông nên không nghĩ nữa: “Ông chủ, có phải tối qua cậu ngủ không ngon?” Mí mắt đang cụp xuống kia, nhìn như
sắp không mở ra nổi.


Giang Chức giống như đã ngủ, mí mắt không nhúc nhích.


A Vãn không nhịn được nên đoán: “Cậu đang nghĩ tới tên dâm tặc kia sao” Nghĩ tới cậu chủ là một người kiêu
ngạo, bị dâm tặc kia trêu chọc, đùa bỡn, chắc chắn đã tổn thương lòng tự trọng. Vậy thì an ủi thôi: “Cậu yên tâm đi,
có một ngày cậu Kiều sẽ bắt được tên dâm tặc đã đùa giỡn cậu, tới lúc đó cậu muốn xử cô ấy thế nào cũng được.”


Tuy ấn tượng của anh ta với tên dâm tặc không tệ, cảm thấy cô ta cũng không phải người xấu. Nhưng anh ta vẫn
không thể tha thứ cho lòng tham sắc đẹp của cô ta!


Trong kính chiếu hậu, Giang Chức đột nhiên mở mắt, một lớp băng tích tụ trong đáy mắt: “Cô ấy không phải dâm
tặc.”


A Vãn sửng sốt: “Hả?”


Không phải sao?


Không phải dâm tặc thì làm gì lại vừa sờ vừa nằm cậu chủ, chắc chắn là phải!


Giang Chức lười trả lời A Vãn, cơn buồn ngủ cũng không còn, đầu hơi đau. Cả đêm anh không ngủ được, đầu óc
thật sự mê man, tay thì nắm hộp sữa, tinh thần hoảng hốt. A Vãn cũng nhìn thấy hộp sữa kia, rất kinh ngạc: “Ô, cậu
vẫn chưa uống hộp sữa kia hả.” A Vãn cười như một tên ngốc: “Ông chủ, có phải cậu không nỡ uống mất sữa mà
cô Chu tặng cậu không?” Nói cách khác, đó chính là sữa cô Chu tặng lúc dán kính cường lực hôm qua.


Hỏi anh ta vì sao nhận ra hộp sữa kia sao?


Bởi vì cậu chủ sợ sẽ nhần lẫn nên đã cắn một dấu răng lên hộp sữa. Anh ta cứ tưởng cậu chủ đã uống hết rồi, không ngờ vẫn còn giữ. Sau con gà đính ước lại thêm hộp sữa đính ước.


Giang Chức không vui nhíu mày: “Lo lái xe của cậu đi.”


“…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom