• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 38

MUỐN SỜ MẶT CÔ


“Cô dọn hàng ở đây, thường xuyên có người tới bắt chuyện với cô à?” Chu Từ Phưởng cầm lấy chiếc điện thoại anh
đặt trên bàn: “Anh muốn dán kính 3cường lực loại nào?”


“Đắt nhất.” Đắt thì chắc cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn chút.


Chu Từ Phưởng lấy một tấm kính cường lực từ 1trong túi ở phía sau rồi mở bọc ra: “Không có ai bắt chuyện cả.” Cô
chăm chú làm việc của mình: “Rất nhiều người sợ tôi.” Cô cúi đầu, ánh mắt a9nh càng thêm phần càn rỡ, nhìn
chằm chằm vào cô: “Sao lại sợ cô?” Cô lạnh nhạt nói: “Nói tôi giống quỷ.” Hôm nay cô vẫn mặc một bộ đồ đen, đội
3mũ lưới, từ đầu đến chân đều rất kín kẽ, chỉ để lộ ra một nửa khuôn mặt trắng bệch đến trong suốt. Trên mặt cũng
không có cảm xúc nào, đôi môi 8luôn mím chặt, lộ ra sự lạnh lẽo và kỳ quái.


Giang Chức liếc nhìn cô, không biết là bất mãn với ai nhưng mà cảm thấy rất bất mãn, đôi mắt xinh đẹp lại càng cay
nghiệt: “Ai nói cô giống quỷ?”


Làm gì có quỷ nào mà xinh đẹp như thế.


Chu Từ Phưởng ngẩng đầu, chiếu đèn bàn vào mặt mình: “Nhìn tôi không giống quỷ sao?”


Bên dưới chiếc mũ lưới màu đen, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay bị ánh đèn chiếu cho trắng bệch. Ừm, anh nhìn
rõ rồi, ở đuôi lông mày cô có một nốt ruồi rất nhạt giấu ở trong mấy sợi lông mày lòa xòa, bé xíu, rất đẹp. Lông mi
cô rất dài và rậm, cong vút lên như cánh quạt, cũng rất đẹp.


Anh nhìn một hồi lâu, Chu Từ Phưởng thấy không được tự nhiên nên lại cúi đầu xuống.


Trời đã tối đen, ánh đèn bàn lại quá yếu, do góc độ nên ánh đèn chiếu lên mặt cô lúc ẩn lúc hiện. Giang Chức ngồi
xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô dưới ánh đèn: “Không phải là cô rất khỏe sao, ai nói gì cô thì cử đảnh họ là
được.”


Chu Từ Phưởng vẫn nhìn xuống, nghiêm túc dán kính cường lực: “Đánh bị thương rồi thì phải đền tiền.”


“Cô rất yêu tiền à?”


“Ừm.” Cô dùng chiếc khăn sạch lau màn hình điện thoại: “Dán xong rồi, 60 tệ.”


Kính cường lực đắt nhất mà chỉ có 60 tệ.


Giang Chức lấy từ một trăm ra khỏi túi, đặt xuống bên cạnh tay cô, muốn chạm vào tay cô một cái nhưng rồi vẫn
nhịn được: “Không cần thôi.”


Chu Từ Phưởng nhận tiền, nghiêm túc nói cảm ơn với anh rồi lấy túi ra lục lọi một hồi. Giang Chức bất mãn, kéo
lệch chiếc mũ lưới của cô rồi mới buông tay ra: “Tôi đã nói rồi không cần thôi ”


Cô chỉnh lại mũ, biểu cảm hơi ngây ngô, bối rối một lúc rồi lấy một hộp sữa ra khỏi túi. Cô đưa hộp sữa và chiếc
điện thoại đã dán kính cường lực xong đến trước mặt Giang Chức: “Tặng anh.”


Đáng yêu quá.


Muốn sờ mặt cô.


Giang Chức lại đưa tay ra, còn chưa chạm vào cô thì cô đã lui về sau để né đi, hàng lông mi chớp chớp.


Anh thu tay lại: “Mũ bị lệch, đừng nhúc nhích.”


Cô không nhúc nhích thật. Ngoan thật đấy.


Đầu ngón tay anh hơi run lên, vượt qua mặt cô rồi chỉnh lại chiếc mũ lưới của cô. Mụ bàn tay chạm vào tóc cô làm
anh cảm thấy ngứa ngáy, mất tự nhiên mà rút tay về, vành tai ưng đỏ: “Tôi… tôi đi đây.”


Chu Từ Phưởng kéo mũ xuống che mặt: “Tạm biệt.”


Khuôn mặt cô vẫn lạnh lùng như trước.


Mặt Giang Chức nóng lên, ngực cũng căng cứng, dùng lực nắm lấy hộp sữa rồi quay người rời đi.


“Giang Chức.”


Anh lập tức quay đầu lại.


Mặt cô được ánh đèn bàn chiếu sáng, đường nét khuôn mặt trở nên dịu dàng: “Tối nay anh đừng ra ngoài.”


Tiếp đó hàng lông mày đang nhăn chặt giãn ra, anh không nhanh không chạm đáp một tiếng “ùm“.


Một người khách khác đến dán kính cường lực, Chu Từ Phưởng lại nói một câu tạm biệt rồi không quan tâm Giang
Chức nữa.


Giang Chức bị lơ ở giữa đường: “…”


Anh quay đầu rời đi! Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác như thế này, tâm trạng như đang cưỡi mây đạp gió, lúc
lên, lúc xuống, không bình tĩnh được một giây phút nào. Chu Từ Phưởng dán kính cường lực xong thì Giang Chức
đã đi xa rồi. Cô day ấn đường, lấy điện thoại ra rồi gửi mail cho Sương Giang. Bình thường Sương Giáng hay dùng
mail.


Không lâu sau, một số điện thoại lạ gọi đến, Chu Từ Phưởng bắt máy, đầu bên kia là một giọng nói cứng nhắc: “A
Phương, cô muốn làm gì?”


Cô nhìn con đường phía trước, đã không thấy chiếc xe của Giang Chức đầu nữa: “Tôi không yên tâm.” “Không yên
tâm Giang Chức?”


“Ừm, lỡ như người ủy thác đó chuẩn bị hai kế hoạch, tôi không bắt anh ấy thì sẽ có người khác đến bắt anh ấy.”


Sương Giang chiều theo ý cô: “Muốn tôi giúp thế nào?”


Chu Từ Phưởng tắt đèn bàn, dọn sạp: “Gần chỗ ở của Giang Chức có rất nhiều camera giám sát, tôi không vào
được.”


“Cho tôi hai mươi phút.”


Từ cầu Bát Nhất đến biệt thự Thanh Sơn của Giang Chức cần hơn bốn mươi phút. Lúc Giang Chức đến nhà là gần
tám giờ, vừa định bật đèn thì một cánh tay đã kéo anh đi.
m…


Cánh cửa bị đóng sầm lại. Ngay lúc đó anh bị đẩy vào tường, một giọng nữ thì thầm bên tai anh: “Đừng nhúc
nhích.” Anh không nhúc nhích, mí mắt cũng không hề nhúc nhích, vẻ mặt rất bình tĩnh, giọng điệu vẫn rất dửng
dưng, không hề hoảng loạn: “Lại là cô.”


Lại là cô, người chạy việc vặt chuyên nghiệp.


Cô không lên tiếng, một tay vòng qua hông anh, một tay khác đè vai anh. Trong phòng chưa bật điện, ánh trăng
bên ngoài yếu ớt chiếu vào.


“Lần này là ai bảo cô đến bắt tôi?”


Cô cố gắng nói nhỏ lại: “Tôi không bắt anh, anh đừng nhúc nhích, cũng đừng lên tiếng. Trời sáng tôi sẽ đi.”


Khoảng cách rất gần nên anh có thể ngửi thấy được mùi sữa trên người cô.


Cạch.


Đột nhiên cánh cửa kêu lên, sau đó là giọng của A Vãn: “Ông chủ, kịch bản của anh rơi trên xe tôi…”


Ảnh đèn bên ngoài chiếu qua khe cửa vừa khéo chiếu vào đôi mắt sau tròng kính của Chu Từ Phưởng.


Tiếng A Vãn ngừng lại, anh ta ngập ngừng một lúc rồi đạp cửa: “Lại là cô hả cái tên dâm tặc này!”


Khóe miệng phía sau lớp khẩu trang giàn giật. Chu Từ Phưởng trình trọng sửa lại: “Tôi không phải là dâm tặc.”


A Vãn lùi về sau một bước, bày ra thể phòng thủ rồi hét lớn: “Dâm tặc, mau bỏ ông chủ ra!”


Cô không phải là dâm tặc!


Cô hơi tức giận, lạnh lùng nhắc nhở: “Phía sau anh.”


A Vãn không chịu nghe lời, hung tợn mà trợn mắt nhìn tên “dâm tặc”, khí thế hừng hực mà nói: “Bớt nói nhảm đi, mau thả ông chủ ra!”


Chu Từ Phưởng đang đeo khẩu trang, đội mũ trùm kín mặt lạnh lùng nói nốt hai chữ phía sau: “Có người.” Đột nhiên đèn bật sáng.


A Vãn quay đầu lại, vừa quay đầu đã bị đập một cái, anh ta né người, chiếc gậy không đánh trúng đầu mà trượt xuống vai anh ta. Lúc này có bảy, tám người đàn ông cao to cầm theo gậy xông vào đánh nhau với A Vãn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom