• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 43

ÔM RỒI, ÔM RỒI!


“Chào anh, Giang Chức.”


Giang Chức: “…” Giọng điệu xa lạ đến nỗi khiến anh muốn đánh người.


“Có chuyện gì không?” Chu T3ừ Phưởng hỏi anh.


Giọng nói của cô đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không lạnh nhạt xa cách như lúc vừa bắt máy nữa, lúc này trong
lò1ng Giang Chức mới thoải mái hơn, anh cũng dịu giọng xuống: “Vừa mới thêm một cảnh quay nên cần diễn viên
quần chúng.”


Cô không h9ề suy nghĩ mà nói: “Bây giờ tôi không rảnh.”


Cô ấy từ chối rồi!


Thế mà cô ấy từ chối rồi!


Giang Chức ngồi bật dậ3y, bởi vì động tác vội vàng của anh mà tấm chăn trên chân đã trượt xuống đất, anh họ
mạnh vài tiếng, hai má đỏ ửng như bị bệnh, Dáng vẻ 8tức giận sốt ruột này còn đẹp hơn lúc trang điểm nữa, nhưng
trong đôi mắt lại ẩn chứa sự lạnh lùng nghiêm nghị của công tử nhà giàu: “Cô đang ở đâu?”


Chu Từ Phưởng trả lời cặn kẽ: “Tôi đang ở đường Xương Đô.” Cô nói thêm: “Tôi đang làm việc bán thời gian.”


Cô lại bạn làm việc bán thời gian, anh còn không thấy bóng dáng của cô đâu.


Giang Chức cho hộp sữa anh cầm chặt trên tay: “20 ngàn tệ, cô có đến không?” Chẳng phải chỉ là tiền thôi hay sao,
anh có nhiều là đằng khác.


Quả nhiên là Chu Từ Phưởng rất có hứng thú với việc kiếm tiền: “Hai tiếng nữa tôi mới qua đó được không?”


Giọng nói của cô thoải mái hơn, có thể nhận ra rằng cô rất vui.


Cô nhiệt tình với tiền bạc còn hơn với anh nữa.


Giang Chức cào mạnh hộp sữa một cái: “Mau đến đây!”


Giọng điệu cực kỳ hung dữ. Chu Từ Phưởng trả lời: “Được.”


Sau đó Giang Chức liền cúp điện thoại.


Chu Từ Phưởng nhìn chằm chằm vào số điện thoại vài giây, sau đó cô ấn lưu số lại và gõ hai chữ Giang Chức,
nhưng cô lại xóa đi, đổi thành năm chữ “Người đẹp nhất thế giới“.


Lúc này, ông chủ tiệm làm tóc đến, anh ta hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất hợp thời, tóc nhuộm màu ngọc lục bảo, anh
ta là anh họ của Phương Lý Tưởng, tên là Trình Tân, cũng là nhà tạo mẫu tóc hàng đầu của tiệm làm tóc này.


Chu Từ Phưởng nhìn lọ nước thuốc trong tay Trình Tân, hơi phân vân hỏi: “Không dùng màu này được không?”


Trình Tân thân thiết gọi cô là bé cưng, cười tít mắt nói: “Màu này hợp với cô nhất đó, tin tôi đi, nhuộm xong chắc
chắn sẽ rất đẹp.”


Chu Từ Phưởng không tin anh ta lắm, nhưng anh ta đã đưa ra mức giá 5 ngàn tệ, vì tiền…


Cô nói: “Thôi được.”


Hai tiếng sau Chu Từ Phưởng đến phim trường, bởi vì gió lớn nên cô đeo khẩu trang và đội mũ, chỉ để lộ ra đôi
mắt đen láy như được vẩy mực lên, giống như con sói cô độc trong sa mạc vậy.


Phương Lý Tưởng nhìn chằm chằm vào cô hết mười mấy giây, trong mắt là vẻ kinh hoàng. “Lý Tưởng.” Chu Từ
Phưởng gọi cô.


Phương Lý Tưởng nhảy bật về phía sau, đùa nghịch mà ôm lấy bản thân, phấn khích nói: “Cô là ai?”


Chu Từ Phưởng cởi bỏ khẩu trang và mũ ra: “Là tôi.”


Vẫn là khuôn mặt hơi liệt và lạnh như băng ấy, chỉ khác mái tóc xõa tung được uốn xoăn tự nhiên… Phương Lý
Tưởng không nhịn được mà đưa tay vuốt một cái: “Đây là do anh họ của tôi nhuộm cho cô à?”


Chu Từ Phưởng cảm thấy không quen mà đè phần tóc phồng lên trên đỉnh đầu: “Ừm.”


“Màu này là màu gì vậy?”


“Màu xanh lam khỏi.”


Đó là màu xanh lam khói, tóc dài qua tại và uốn xoăn vừa phải ở đuôi tóc, nhìn rất tùy ý và hơi lộn xộn, vừa lạnh
lùng vừa năng động.


Vừa ủ rũ vừa xinh đẹp.


Đúng là Chu Từ Phưởng rồi.


Phương Lý Tưởng nuốt nước bọt, không dám nhìn nữa vì sợ mình cong luôn. Cô gọi điện thoại cho anh họ của
mình: “Anh họ, em cũng muốn nhuộm màu xanh lam khói, em cũng muốn làm kiểu tóc giống như Từ Phưởng.”


Trong điện thoại, Trình Tân không hề khách sáo mà đả kích cô: “Em tưởng ai cũng cần được màu này sao? Đợi sau
này anh nhuộm cho em màu xanh lá.”


Phương Lý Tưởng: “…”


Cải loại anh họ này còn giữ làm gì nữa chứ, đoạn tuyệt quan hệ cho rồi.


“Chu Từ Phưởng.”


Bỗng nhiên có người gọi một tiếng, khẽ thở dốc và kèm theo tiếng họ.


Là Giang Chức, không biết anh đến khi nào, cũng không biết anh đã đứng trong đám đông được bao lâu rồi. Lúc
Chu Từ Phưởng quay đầu nhìn anh thì anh đã nhìn cô.


Cô đáp lại một câu.


Anh nhìn mái tóc của cô rồi nói: “Cô theo tôi qua đây chút.” Chu Từ Phưởng đi theo Giang Chức đến phòng nghỉ.


Anh tống cổ A Vãn ra ngoài rồi đóng cửa lại, bày ra nét mặt và phong thái khiêm tốn được dạy dỗ từ bé của con
nhà quý tộc: “Tại sao lại nhuộm tóc?” Chu Từ Phưởng đứng cách anh một khoảng an toàn: “Tôi làm người mẫu tóc
của tiệm làm tóc.”


Anh nhìn chằm chằm vào mái tóc của cô một hồi lâu, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Chu Từ Phưởng.”


Cô ngơ ngác: “Ừ.”


Anh bước gần đến, ánh mắt của anh như một cái lưới quấn chặt lấy cô: “Tôi có thể ôm cô một cái không?”


Cô suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu.


Không thể ôm, bởi vì cô có bí mật và phải giấu thật kĩ, cho nên cô không tiếp xúc với mọi người, luôn một mình trốn ở một nơi không dễ nhận thấy, luôn không chạm mắt với người khác, không cho người khác thấy khuôn mặt của cô.


Giang Chức đã là ngoại lệ rồi.


Cô nghiêm túc từ chối: “Không thể.”


Dường như Giang Chức đã đoán trước được, nên anh ung dung thản nhiên bước thêm một bước về phía cô: “Bởi vì cô không đồng ý, nên tôi chỉ đành dùng biện pháp mạnh mà thôi.” Anh đưa tay ra kéo cô vào lòng mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom