• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 45

LÀM TRÒN LÀ HẸN HÒ


Lúc Chu Từ Phưởng về đến nhà đã là tám giờ rồi, đã hơi muộn nên cô không ra ngoài don gian hàng dán kính
cường lực nữa. 3


“Cô nhuộm tóc rồi.” Vừa bước vào cô đã bị Sương Giảng phát hiện.


“Ừm.”


“Đẹp lắm.”


Chu T1ừ Phưởng không quen, đưa tay lên vén tóc: “Đợi lát gội đầu lại đã.” Đặc thù nghề nghiệp của cô là khi làm
việc không đư9ợc để lại bất kì đặc điểm bắt mắt nào,


Nếu như Giang Chức nhuộm tóc chắc chắn sẽ rất đẹp, còn đẹp hơn cả những 3viên kim cương đính trên lọ kẹo dẻo.
ở cuối màn hình máy tính có một dòng chữ hiện lên: “Chúng ta không cần phải trả ti8ền bồi thường, là do phía bên
đó vi phạm hợp đồng trước.”


“Điều tra ra là ai chưa?” Chu Từ Phưởng lắc lắc đôi dép đầu thỏ màu hồng ở dưới chân, trong đầu cô thì đang nghĩ
về chuyện khác.


Nếu như Giang Chức nhuộm tóc nhất định sẽ rất đẹp…


Sương Giáng thấy cô mất tập trung, không gõ chữ mà dùng máy đổi giọng: “Đã điều tra ra rồi, người ủy thác tên


Cận Tùng, tôi đã gửi thông tin của anh ta vào email của cô rồi đấy.”


Chu Từ Phưởng dùng một cái máy tính khác để mở email,


“Nhóm người can thiệp vào nhiệm vụ của chúng ta vào tối qua cũng là những người chuyên chạy việc vặt, họ đều
là những người có tiếng tăm trong ngành, đứng đầu là một người đàn ông tên Tần Ca. Họ hoạt động dưới danh
nghĩa một công ty, công tác hỗ trợ phía sau và việc bảo mật thông tin của họ làm rất tốt nên tạm thời tôi chưa lấy
được thông tin khách hàng, vì vậy tôi vẫn chưa tra ra được, không biết người ủy quyền của họ có phải cũng mang
họ Cận hay không.”


Công ty chuyên chạy việc vặt đó có tên là FOR, trong vòng chưa đầy nửa năm thành lập đã làm nên tiếng tăm trong
ngành. Không giống với Chu Từ Phưởng, chỉ cần có khả năng chi trả FOR có thể tiếp nhận tất cả những người
muốn ủy quyền.


Chu Từ Phưởng đã từng vài lần tranh giành mối làm ăn với họ nên cũng có hiểu biết.


Cô hỏi Sương Giang: “Người tên Cận Tùng đó có thù oán gì với Giang Chức sao?”


“Vốn dĩ họ định hợp tác làm phim cùng với nhau nhưng không biết vì sao mà cuộc đàm phán thất bại ” Giọng nói
đột nhiên dừng lại, một dòng chữ viết hoa và in đậm hiện ra trên màn hình máy tính: “Ngoài ra Cận Tùng thích đàn
ông, đặc biệt là đàn ông đẹp.”


Chẳng trách.


Giang Chức là một người đàn ông đẹp, cực kỳ đẹp.


Nghĩ đến Giang Chức, Chu Từ Phưởng lại hơi nản lòng: “Giang Chức đã nghi ngờ tôi rồi.” Cô không muốn chuyển
nhà, trước đây nếu như để lộ ra sơ hở gì cô sẽ chọn cách chạy trốn thật xa nhưng Giang Chức đẹp như vậy rồi, nếu
có chuyển đi nơi khác, cô sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa.


Càng nghĩ, cô càng nản lòng, đầu tóc rũ rượi như một con chim cút bơ phờ. Sương Giang hỏi: “Cô bị bại lộ gì rồi
sao?” “Không biết nữa.” Chu Từ Phưởng nói: “Giang Chức rất thông minh.” Mặc dù cô cố ý biến đổi giọng nói và
không dám nhìn thẳng vào anh nhưng cuối cùng vẫn bị anh phát hiện ra.


Cô tiếp tục gục đầu xuống, mái tóc màu xanh lam khỏi mềm mại cũng rũ xuống theo, đúng là một con chim cút
thua trận.


Sương Giáng an ủi cô: “A Phường à, cô cũng rất thông minh mà.” Chỉ là EQ hơi thấp thôi.


Chu Từ Phưởng rũ mắt đầy suy tư, làm thế nào mới có thể khiến Giang Chức không nghi ngờ cô nữa…


Ting.


Có tin nhắn đến, cô nhìn lướt qua thấy đó là tin nhắn của bà chủ quán cháo, hỏi cô có thể qua đó giao hàng giúp
được không bởi vì cửa hàng bận quá. Bên ngoài trời u ám, cơn mưa lớn đang ập đến. Với thời tiết này cộng thêm
tình trạng tắc đường sẽ làm giảm hiệu quả giao hàng của nhân viên đi rất nhiều. Chu Từ Phưởng nhắn lại cho bà
chủ: “Được ạ.” Trả lời xong, cô suy nghĩ một lúc sau đó tìm lại tin nhắn của mình với Giang Chức rồi gửi cho anh
một hình mặt cười.


Giang Chức học theo cô cũng gửi lại một tin như thế.


Cô gõ từng chữ một: “Anh đói không?”


Phía bên kia đang nhận tin nhắn, hiển thị rất lâu nhưng vẫn không thấy tin nhắn của Giang Chức gửi đến.


Ừm, nhất định là do câu hỏi của cô quả kỳ lạ rồi.


Chu Từ Phưởng sắp xếp lại ngôn ngữ rồi hỏi thêm một lần nữa: “Bây giờ tôi đi giao đồ ăn, anh có đói không?”


Cô đặt điện thoại lên trên bàn sau đó dùng hai tay gõ chữ rồi gửi một đoạn tin nhắn khác đi.


“Anh đã mời tôi làm diễn viên quần chúng nên tôi muốn cảm ơn anh.” Giải thích xong cô hỏi lại một lần nữa: “Anh
có đói không?”


Lần này Giang Chức lập tức trả lời lại: “Đói.” Khóe miệng Chu Từ Phưởng cong lên, không hẳn là cười, vẫn hơi
cứng nhắc nhưng trong lòng lại rất vui vẻ: “Vậy tôi sẽ mua cháo cho anh ăn.”


Đây chẳng phải là cô muốn hẹn gặp anh sao?


đầu bên kia, lòng bàn tay của Giang Chức ướt đẫm mồ hôi, hơi trơn trượt, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.


Anh cầm lấy áo khoác rồi đứng dậy nói: “Cô ở đâu để tôi qua đó.”


“Ở bên ngoài đang mưa to, tôi đã đặt đồ ăn rồi, bây giờ sẽ đem qua.” Cô còn đặc biệt nói thêm: “Tôi đã hỏi A Vãn
địa chỉ rồi.”


Nghe vậy anh liên dừng lại.


Giao hàng sao…


Chứ không phải là mời anh đến nơi tốt hơn à? Ồ, cô không có tiền… thôi bỏ đi, đồ ăn nhanh cũng được mà.


Anh đi tới hành lang, ngồi xổm xuống thay giày: “Cô không cần mang đến đây, tôi sẽ đến quán cháo tìm cô.”


“Bên ngoài lạnh lắm, không tốt cho sức khỏe của anh đâu, đừng ra ngoài thì hơn.” Cũng ngoan đấy chứ. Giang
Chức đá đôi giày ra những nụ cười nơi khóe miệng vẫn không dừng lại được: “Được.” Chu Từ Phưởng: “…”


Giang Chức: “Cô nhanh lên một chút.”


Chu Từ Phưởng: “…”


Giang Chức: “Tôi đói rồi.”


Chu Từ Phưởng: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom