• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 62

BÍ MẬT NHÀ HỌ GIANG, BỆNH CỦA GIANG CHỨC


“Lần trước gặp em là vào Trung thu năm ngoái.” Khuôn mặt chữ điền của Giang Duy Khai rất nghiêm túc: “Cô
Năm, em đang bận cái gì vậy? Sao ngay cả3 thời gian về nhà cũng không có vậy?”


Giang Duy Nhĩ thuận miệng nói: “Không bận gì hết, chỉ làm việc linh tinh thôi.” “Vẫn đang làm ở ch1ỗ Taekwondo
đấy hả?” Lúc này, Giang Duy Lễ ngồi đối diện cười nói: “Anh Cả à, anh không biết rồi, Duy Nhĩ nó chuyển nghề
rồi.”


Con trai 9thứ hai Giang Duy Lễ quanh năm sống trong quan trường, là một người khẩu Phật tâm xà, nhà họ Lạc là
thương nhân nên tính cách của người vợ Lạc T3hường Phương cũng rất khéo léo. Hai vợ chồng chỉ có duy nhất một
mình cô con gái là Giang Phù Ly nên nuôi được cô con gái vừa thông minh vừa giỏ8i giang.


“Em về công ty rồi à?” Bình thường Giang Duy Khai rất bận nên không hỏi nhiều về chuyện trong nhà họ Giang,
thầm nghĩ cô Năm cũng đến tuổi làm việc đúng đắn, chắc đã đến lúc quay về gia tộc rồi.


Giang Duy Nhi thưởng trà, ung dung đáp: “Công ty có chị Hai là được rồi, em đỡ phải đi cho chướng mắt.”


Lạc Thường Phương cười nói cô nói bậy, lập tức chuyển chủ đề câu chuyện: “Giới giải trí nước đục, Chức Nhi là
thân con trai thì không sao, nhưng Duy Nhĩ à, em thì phải coi chừng đấy.”


Giang Duy Nhi đặt trà xuống.


Hai vợ chồng con trai thứ này. “Em vào giới giải trí sao?” Bây giờ Giang Duy Khải mới biết cô đang nói vòng vo về
cái gì.


Cô lười biếng, ngồi uể oải: “Làm trợ lý cho người ta, cũng không phải là người trong giới giải trí, chỉ chơi chút
thôi.”


“Dù sao em cũng là con gái…”


Cô ngắt lời anh Cả, nhanh chóng xin tha: “Anh Cả, khó lắm em mới quay về, anh đừng có càm ràm em nữa.”


Giang Duy Khai nghiêm mặt nhưng không đề cập gì đến nữa. Bên ngoài, quản gia Giang Xuyên đã vào trong thông
báo: “Bà chủ, cậu Út đến rồi.”


Bà cụ Giang vừa nghe thấy vậy lập tức chống gậy đứng dậy, dặn dò người làm bên cạnh: “A Quế, đi lấy hai lò sưởi
tay đến đây.”


“Vâng, thưa bà chủ.”


Cửa sân mở ra, một trận gió lớn thổi vào. Lúc này nghe thấy tiếng người làm gọi “Cậu chủ“.


Giang Phù Tịch tiến lên trước, rồi nhận lấy chiếc áo gió đã nhiễm hơi lạnh của người vừa tiến vào và đưa khăn tay
cho anh: “Tiểu Dung, đi vào phòng cậu ẩm Chức lấy áo khô đến đây.”


Tiểu Dung nói vâng. Giang Chức lấy khăn lau tay, chậm rãi đi vào trong.


Cửa phòng mở rộng, chiếc lò sưởi đang chảy. Những thói quen của nhà họ Giang có phần cũ kỹ, vì anh sợ lạnh nên
cứ đến ngày Đông là bà cụ Giang lại sai người đốt lò sưởi, rồi đưa thêm mấy lò sưởi nhỏ cho anh.


Bà cụ đã qua tuổi bảy mươi, mái tóc bạc trắng được búi cao, tràn đầy sức sống, nhưng mà việc đi đứng lại có phần
bất tiện, lúc đi cần phải chống gậy.


“Chức Nhi, tóc cháu sao thế?”


Từ lúc Giang Chức bước vào phòng, bà cụ vẫn luôn nhìn anh.


Giang Chức nhận lấy chiếc áo khoác người làm đưa cho rồi khoác vào, trả lời bà cụ: “Nhuộm rồi.”


“Đang yên đang lành lại đi nhuộm một màu không đúng đắn như vậy.” Bà cụ nhìn cái đầu màu xanh kia, làm gì
còn dáng vẻ của một cậu ấm nhà cao chức trọng chứ, khí chất như mấy đứa ngoài đường xó chợ.


Giang Chức lại không đồng ý: “Không đúng đắn chỗ nào?”


Bà cụ cười mà mắng anh: “Làm loạn.”


Anh chọn một chỗ gần lò sưởi nhất rồi ngồi xuống, vẫn cảm thấy lạnh nên kéo sát chiếc áo trên người rồi nhận lấy
trà người làm đưa đến, nhưng còn chưa kịp uống thì đã ho khan.


Anh ho khan làm chén trà trong tay cũng rung theo.


“Sao lại họ nhiều thế?” Bà cụ Giang hỏi: “Thuốc đầu? Uống đúng giờ không?”


Anh ho khan mấy tiếng: “Uống rồi.” “Thể Du nói sao?”


Anh dùng khăn che miệng, khóe mắt ửng hồng: “Thuốc không có tác dụng lắm, tính toán thời gian…” Giọng điệu
rất thờ ơ: “Chắc là từ bỏ thôi.” Bà cụ Giang lên tiếng: “Nói linh tinh gì thế!” Bà chống gậy đi đến bên cạnh cháu trai,
dặn dò người làm: “Không cần dọn bàn ăn nữa, đưa thuốc và đồ ăn dinh dưỡng vào trong phòng Chức Nhi đi.”


“Vâng thưa bà chủ.”


“Phù Tịch, đến đây đỡ Chức Nhi đi.”


Giang Phù Tịch tiến lên đỡ nhưng Giang Chức lại tránh né, loạng choạng đi lên trên tầng, đứng phía xA Vãn có thể
nghe thấy tiếng ho khan của anh.


Giang Phù Tịch đứng yên một lúc, rồi theo lên.


Phòng ngủ của Giang Chức nằm trên tầng hai, là một căn phòng có ánh sáng tốt nhất. Bởi vì sức khỏe của anh
không tốt, sợ lạnh nên sàn nhà được lát ngọc ẩm. Bà cụ Giang rất cưng chiều anh nên đồ gì tốt sẽ đưa đến phòng
anh, bức vẽ với bình hoa là có nhiều nhất.


Giang Chức không cần người đỡ, tự mình nằm xuống. Khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, cảm giác rất mỏng manh. Bà cụ
Giang ngồi trên ghế nơi đầu giường: “Đỡ hơn chưa?” Giọng anh yếu ớt: “Vâng.”


“Vâng” xong lại bắt đầu họ.


Bà cụ vừa tức vừa thương, vừa giúp anh vuốt lưng vừa dạy dỗ anh: “Bớt bày ra bộ dạng như thể để dọa bà già này
đi, cháu không chết được đâu.”


Giang Chức uể oải đáp: “Tần Thể Du nói lục phủ ngũ tạng của cháu hỏng hết rồi.”


“Có hỏng hết rồi thì bà nội cũng có thể dùng thuốc để duy trì cho cháu.”


Anh hừ rồi lại hừ, thở hổn hển, không có sức trả lời.


Nhìn dáng vẻ anh như vậy, bà cụ cũng không nói nhiều với anh nữa: “Phù Tịch, cháu đi xuống bếp hổi đi, sao còn
chưa bụng thuốc của Chức Nhi đến?”


“Cháu đi liền.” Sau khi ra ngoài, Giang Phù Tịch đóng cửa lại.


Sau khi đuổi người đi, bà cụ Giang mới nói Giang Chức: “Gần đây Hiếu Lâm và Phù Ly càng ngày càng bành
trướng rồi.”


“Ừm, cháu có nghe nói rồi.” Anh uể oải đáp, mấy sợi tóc mái màu xanh nhạt cũng uể oải rủ trên mi anh, có mấy sợi
con rơi vào trong mắt, cảm giác chúng cũng kiệt sức. “Cháu định để cho hai đứa nó tiếp tục xử lý tổ nghiệp hay là
định quay về tiếp quản?”


Anh mệt mỏi nói: “Trời lạnh, cháu không quản nổi.”


“Cháu cứ giày vò bộ xương già này của bà đi.” Bà cụ giận anh, không thể để cho anh tiếp tục làm loạn: “Đợi đến
xuân, bà sẽ đưa phần của bố cháu cho cháu, bà nội già rồi, đã bước một chân vào quan tài rồi, con đường sau này
thì cháu phải tự đi Chức Nhi à.”


Di chúc ông cụ nhà họ Giang lập lúc qua đời chia tổ nghiệp ra thành sáu phần, năm đứa con cùng với vợ mỗi người
một phần, nhưng mà không chia đều, cũng không chọn ra ai để làm chủ nhà nên nhà nào cũng không chịu yên ổn.


Giang Chức vì bệnh tật, nên từ chối.


Anh không nghiêm túc mà nói: “Hai chân cháu đã bước vào quan tài rồi, như vậy mà còn chưa chết thì bA Vãn còn
sống lâu.”


Bà cụ cười mắng anh lưu manh.


“Chuyện khác thì bỏ đi, nhưng chuyện liên quan đến nhà họ Lục thì cháu phải tự làm.”


Nói đến nhà họ Lục, Giang Chức lại thấy hơi hứng thú: “Nhà họ Lục lấy lại mảnh đất kia rồi à?” “Lấy rồi, cháu làm
như vậy thì nhà họ Lục sẽ lại đào thêm, bên đấy đang bực lắm.” Bà cụ Giang vừa nói vừa cười, ánh mắt tràn đầy sự
hài lòng cùng vui vẻ. Trong bốn gia tộc lớn, ai ở cái đất thủ đô này cũng biết nhà họ Giang và nhà họ Lục luôn xích
mích với nhau. Hai bên đã đấu ngoài sáng mấy chục năm rồi, nhưng rốt cuộc vì sao lại đầu, đầu vì ai thì không ai
biết được.


Ngay cả Giang Chức cũng không biết.


“Bà nội, hôm nay bà phải nói thật cho cháu.” Anh nhìn bà cụ: “Rốt cuộc là có thù gì với nhà họ Lục vậy?”


Không những muốn báo thù mà còn muốn anh tự tay làm.


Đúng là kỳ lạ mà.


Giọng điệu của anh có phần không đúng đắn: “Cháu nghe nói là bà đã từng qua lại với ông cụ đã qua đời của nhà
họ Lục.” Chỉ có anh mới dám nói lời này thôi.


Bà cụ Giang trưng anh: “Đợi khi cháu nhận tiếp quản nhà họ Giang thì bà nội sẽ nói hết cho cháu.”


Anh hừ mấy tiếng, không trả lời.


“Chuyện anh em nhà họ Cận là do cháu làm hả?”


“Vâng.”


“Chuyện còn lại thì cháu không cần quan tâm.” Bà cụ chống gậy đứng lên: “Dám bắt nạt người nhà họ Giang, đúng
là coi bà già này chết rồi mà!”


Bên ngoài, mây đen kéo đến che kín vầng trăng.


Tổ tông nhà họ Lục làm nghề về đá quý, tình hình cũng giống như nhà họ Giang, đều là gia tộc giàu có suốt mấy
đời, từ đời ông cụ Lục lại bắt đầu chuyển sang ngành y dược.


Tòa nhà của Lục thị nằm ở nơi sầm uất nhất thủ đô, là tòa nhà cao nhất thành phố, từ tầng cao nhất nhìn xuống thì
có thể thu được quang cảnh toàn bộ thành phố vào trong mắt.


“Cô Hai.”


Cô gái trẻ tuổi ngồi ở trên ghế giám đốc, nhắm mắt nghỉ ngơi, hỏi: “Điều tra được rồi?”


“Người đấu giá với chúng ta đúng là cậu chủ của nhà họ Giang” Thư ký tiến lên, người này mặc đồ tây, đi giày da,
đầu tóc được chải chuốt cẩn thận: “Không biết là lấy được tin tức từ đầu mà biết được Lục thị chúng ta nhất định
phải có được mảnh đất đó, vì vậy nên mới cố ý đấu giá lên gấp đôi.”


Cô gái mở mắt.


Đôi mắt dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi lông mày rất khỉ khái, từ mặt mũi cho đến khí chất đều rất tuyệt.


Nhìn qua thì cô gái trẻ này còn chưa đến hai mươi, mắt một mí, con ngươi đen nhánh nhưng lại rất sáng và đầy khí
thế, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn hơi giống cô bé nhà hàng xóm lanh lợi vậy.


Cô ta xoa ấn đường: “Giang Chức này đúng là rất đáng ghét.” Cô ta lầm bầm một câu rồi cúi đầu xuống xem đồng
hồ: “Chín giờ rồi.”


Nửa câu sau làm cho thư ký ngẩn người. “Chương trình của anh ta sắp bắt đầu rồi.” Sau đó cô ta đẩy hết tài liệu
đầu tư trên bàn sang một bên, mở radio trong máy tính bảng ra. “Tôi rất thích lời thoại của Vương Tiểu Ba, tôi trao
cả linh hồn cho em, kể cả sự kỳ quái của nó, tính khi trẻ con, lúc sáng lúc tối cùng với đủ loại thói hư tật xấu. Nó
đáng ghét thật, chỉ có mỗi một điểm tốt, là yêu


Giọng nói trong radio vang lên, dịu dàng, trầm ấm, như men rượu làm cho người nghe ngây ngất, như cơn gió
tháng bốn, như tiếng đàn violin nhẹ nhàng bên tai.


“Chào buổi tối, tôi là Chu Thanh Nhượng.”


Thư ký hoàn toàn không hiểu gì: “…”


Gần đây cô Hai si mê chương trình radio của một tên họ Chu, có một từ gọi là gì nhỉ?


À, cuồng giọng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom