• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (4 Viewers)

  • Chương 61

TÌNH CẢM MÃNH LIỆT HỪNG HỰC TRÀO DÂNG


Lại nói đến Phương Lý Tưởng – cô nàng còn một bốn đời ở phim trường, vì sự kiện “lén lút hẹn hò” kia mà bị dọa
không nhẹ3. Thế là cô thừa dịp đang nghỉ ngơi, ngồi trong một xó bật game chơi để an ủi tinh thần cho đỡ sợ.


Kết quả ra s1ao?


An ủi cái con khỉ, cô ấy sắp tức chết rồi.


“Trốn sau lưng tôi.”


“Mau tránh ra!”


“Má9 nó, cậu ném lựu đạn chính xác hơn được không, suýt nữa nổ chết tôi.”


“Sao ngày nào cũng để tôi gặp gà mờ hết v3ậy?”


Đúng thế, Phương Lý Tưởng là người chuyên ăn gà, thể mà cứ gặp đồng đội cùi bắp, làm thế nào cũng không dẫ8n
dắt nổi. Chưa hết đâu, con gà mờ này còn thích ném lựu đạn, chuyên môn ném vào người cô.


Suýt nữa khiến Phương Lý Tưởng đi đời nhà ma mấy lần.


“Tổ tông ơi, cậu trốn đi được không? Cậu đi theo tôi, tôi lạnh gáy muốn chết.” Chỉ e bất cẩn đôi chút là bị đồng đội
heo tiễn về trời.


Cô đang run rẩy sợ hãi thì… “Phương Lý Tưởng.” Phương Lý Tưởng đeo tai nghe nên không nghe rõ, mất một lúc
mới quay đầu, sau đó đần mặt luôn: “Ông… ông chủ.” Ông chủ đang nhìn từ đỉnh đầu cô xuống – Tiết Bảo Di!


Phương Lý Tưởng hết hồn nên run cả người, ngồi không vững nổi, mông đập xuống đất, bàn tay run rẩy. M249
ngắm trúng, cô bị kẻ địch bắn nổ tung đầu, thi thể “Pháp danh của lão nạp là Tổ tông nhà mi” nằm ngay đơ trên
giao diện game.


Game over!


Tiết Bảo Di liếc nhìn màn hình di động của Phương Lý Tưởng, không tức giận mà còn cười: “Công ty bồi dưỡng cô
đâu phải để cô chơi game.”


Phương Lý Tưởng nhìn nụ cười ấy mà sởn gai ốc.


Cô lập tức gỡ tai nghe, nhanh tay nhanh chân đứng dậy, bày tỏ lòng trung thành tận 120%: “Tôi gỡ game rồi.” Đùa
à, không dỗ dành được ông chủ lớn này, sau này cô khỏi sống trong giới nữa.


Ông chủ lớn hừ mũi.


Phương Lý Tưởng run rẩy, thầm nghĩ lẽ nào ông chủ muốn giết người diệt khẩu sao? Mẹ ơi, nhà cô ấy bốn đời con một đỏ! Bây giờ dập đầu còn kịp không?


Dáng vẻ sợ vỡ mật này! Tiết Bảo Di thấy Phương Lý Tưởng nhát như chuột, anh ta không dọa nữa, bày ra dáng
điệu thường ngày của ông chủ: “Lo mà diễn đi, bớt chơi game lại.”


Người nào đó củi đầu khom lưng sợ muốn chết: “Dạ …” Ông chủ Tiết dùng ánh mắt cao quý nhìn lướt qua Phương
Lý Tưởng, sau đó mới nhấc cái chân cao quý của mình lên. Phương Lý Tưởng hóa thành đàn em, khom lưng chín
mươi độ: “Cung tiễn ông chủ.”


Vừa mới cung tiễn ba bước…


Thì Tiết Bảo Di quay đầu: “Còn nữa.” Giọng nói của anh đột nhiên trở nên hung dữ “Sau này bớt mắng người ta là
gà mờ đi!”


Đàn em họ Phương: “?”


Ông chủ lớn tức giận làm gì nhỉ? Mình đầu có mắng anh ta là gà mờ.


Thấy ông chủ đi rồi, Phương Lý Tưởng quyết định chơi tiếp hàng an ủi trái tim bé bỏng lo âu sợ hãi.


Gỡ game hả?


Ở, cả đời cũng không gỡ đâu.


Thư kí của Tiết Bảo Di là một cậu béo cao một mét sáu, nặng tám mươi lăm kí, đi đường cực kì giống một quả cầu
thịt lăn tròn. Điểm mạnh duy nhất là có làn da đẹp, khuôn mặt căng tràn sức sống không khác gì một quả trứng
luộc phổng phao. Nói tóm lại là ngoại hình rất đặc sắc.


Tiểu Trang vừa mới nhận được điện thoại từ ban Giám đốc, bảo cậu ta thông báo cuộc họp với ông chủ. Ông chủ
vừa lên xe đã bật game, đi đâu cũng không chịu nói.


“Cậu Hai.”


Tiết Bảo Di không thèm đếm xỉa đến cậu ta.


Tiểu Trang thò cái đầu tròn xinh xẻo từ ghế lái qua ghế sau: “Cậu Hai.”


Tiết Bảo Di không kiên nhẫn: “Đang chơi game, đừng làm phiền.”


Mẹ nó, còn bảo lo diễn xuất, chưa đến mười phút đã bị anh ta bắt quả tang trong game PUBG rồi.


Tiểu Trang không dám thúc giục, lén cầm điện thoại và chơi Ngôi sao Thời trang. Xe đỗ ở tầng hầm nên vô cùng
yên tĩnh, Tiết Bảo Di không đeo tai nghe, âm thanh trong game vang lên rất rõ, tiếng mắng chửi của đồng đội cũng
cực kì rành mạch.


“Lại gặp phải đồ gà mờ như cậu! Ông đây đúng là xui xẻo tám kiếp!” Tiết Bảo Di tức muốn chết: “…”


Pháp danh của lão nạp là Tổ tông nhà mi.


Cái tên này khiến anh ta có ấn tượng sâu sắc, thậm chí kết bạn trong game để chửi nhau.


Không còn nghi ngờ gì nữa, lần này Phương Lý Tưởng lại chết trong tay đối thủ, hay còn gọi là “Oan gia ngõ hẹp – Một chữ đẹp trai xuyên suốt cuộc đời“. Rốt cuộc là duyên nợ nghiệt ngã gì mà khiến cô ấy liên tiếp bị đối phương
cho nổ chết trong game PUBG thế này.


Khi trời gần tối, có hai tin tức làm chấn động giới giải trí,


Thứ nhất, đạo diễn thiên tài Giang Chức được mời làm người mẫu đặc biệt cho một salon làm tóc không có tiếng
tăm, đồng thời kiểu tóc của anh vừa ra mắt đã được chào đón nhiệt liệt.


Thứ hai, vụ bê bối của Phó Tổng Giám đốc Cận Tùng bên Hoa Ngu bị tung ra, anh ta có quan hệ bất chính với
nhiều nghệ sĩ dưới quyền trong thời gian dài.


Bảy giờ tối, người ra kẻ vào tấp nập trước cửa tiệm Tiên Nữ Hạ Phàm.


Ông chủ kiêm nhà tạo mẫu tóc đứng đầu nơi đây – Trình Tân bận như cún, đến giờ này vẫn chưa ăn cơm tối. Khách
hàng nối liền không dứt, không phải tất cả mọi người đều đến làm tóc mà họ còn ghé nơi đây để chụp ảnh chung.


Tẩm áp phích ngoài cửa mới được in ấn tạm thời, chưa có thời gian chỉnh sửa nhưng cũng chẳng sao, gương mặt
Giang Chức đủ sức gồng gánh, tùy tiện chụp ảnh anh rồi dán lên là đã thành thần tài. Nhờ phúc của vị thần tài này,
Tiên Nữ Hạ Phàm cũng leo lên bảng hotsearch.


“Nhuộm màu gì ạ?” “Giống kiểu của Đạo diễn Giang ư?”


“Tiểu Xuyên, còn thuốc nhuộm màu lam khói không?”


“Không ạ.”


“Đổi màu khác được không?”


“Không đổi cũng được, ra quầy lễ tân xếp hàng đặt lịch hẹn đi.”


Đây chính là hiệu ứng của người nổi tiếng. Tám giờ tối, Phù Sinh Cư ngợp trong vàng son.


Sau bức bình phong là geisha* gảy đàn tỳ bà, các món ăn trên bàn chưa được động đến, rượu cứ được rót đầy hết ly
này đến ly khác. (*) Geisha là nghệ sĩ vừa có tài ca múa nhạc lại vừa có khả năng trò chuyện, là một nghệ thuật giải
trí truyền thống của Nhật Bản. Cửa vừa đẩy ra, có người vội vã tiến vào. Cận Tùng đưa tay ra hiệu, người phụ nữ
đang rót rượu bèn bỏ ly xuống, sau đó rời khỏi phòng cùng với nhóm geisha đang tấu nhạc. “Sếp Cận.”


Cận Tùng nhấp ly rượu để, có vẻ như đã ngà ngà say: “Anh ta nói sao?”


Thư kí bước lên phía trước và nói: “Chủ tịch bảo anh tạm thời đừng đến Hoa Ngu, dự án tài chính của Đường
Hằng cũng tạm dừng rồi.” Cận Tùng đong đưa ly rượu và mỉm cười: “Hay cho chiêu mượn dao giết người.”


Thư kí cầm như hến.


Choang!


Rượu trên bàn tiệc đều bị ném sạch, Cận Tùng đứng dậy, đi đến chiếc ghế sofa bằng gỗ cũ: “Có phải hợp đồng của
cậu sắp đến kì hạn không?”


Trong phòng này còn một người khác nữa.


Đối phương trả lời: “Còn hai mươi ba ngày.” “Có muốn lấy lại video clip không?”


Người ngồi trên sofa nghe vậy mới ngẩng đầu.


Cận Tùng khom người, ấn xuống vai đối phương: “Giúp tôi làm một vụ cuối cùng, sau khi xong việc, tôi sẽ tiêu hủy
toàn bộ những thứ đó.”


Tiêu Lân Thư ra mắt với thân phận ca sĩ, kí với Hoa Ngu mười năm, từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi.


“Giúp anh làm gì?”


“Không vội, chúng ta từ từ nói.”


Khi Tiêu Lân Thư ra ngoài thì đã là một tiếng đồng hồ sau, anh ta đi đường khập khiễng, bước đi rất chậm.


Lâm Song vừa mới đến, nhìn thấy anh ta thì lập tức sửng sốt, vội vã chạy tới.


“Lân Thư…”


Cô ta chưa kịp chạm vào đã bị đối phương đẩy ra: “Cút ngay.”


Tiêu Lân Thư đeo khẩu trang, ăn mặc chỉnh tề nhưng lại khom người, không thể nào đứng thẳng được. Đôi mắt
Lâm Song đỏ hoe: “Trước tiên xử lí vết thương có được không?” Tiêu Lân Thư ngẩng đầu, mồ hôi chảy xuống: “Tôi
bảo chị cút.” Lâm Song vươn hai tay ra, nhưng cuối cùng vẫn không dám dìu anh ta. Điện thoại vang lên.


Tiêu Lân Thư vịn tường, nhìn màn hình mất một lúc lâu mới nối máy.


“Duy Nhĩ.”


Anh ta ép giọng cực thấp. Hành lang trống vắng, âm thanh vọng lại rất nhẹ. “Ngày mai anh sẽ quay về.”


Ngày đông giá rét đã đến, buổi tối có mưa đá, tuyết rơi dày đặc.


Gió thổi lá cây kêu xào xạc, ngoài trời rất lạnh. Giang Duy Nhĩ bọc áo lông dày, đứng dưới tàng cây nói chuyện
điện thoại rất lâu.


Giọng già nua gọi cô ấy: “Cô Năm.”


“Bà cụ gọi cô vào nhà.”


Người truyền lại chính là bà Quế luôn ở bên cạnh bà cụ Giang. Khi bà cụ chưa gả chồng, bà Quế đã hầu hạ rồi. Sau
này bà Quế góa chồng, thể là theo bà cụ về ở trong nhà tổ của họ Giang. “Tối em gọi lại cho anh nhé.” Thấy vậy
Giang Duy Nhĩ mới cúp máy, sau đó vào nhà: “Chức Nhi đến chưa?”


Bà Quể bung dù theo sau và đáp: “Chưa ạ, cậu ấy bảo là dọc đường gặp mưa đá, đường trơn không tiện nên sẽ đến
hơi muộn.” Giang Duy Nhĩ bước vào nhà. Bà cụ ngồi ở vị trí xoay mặt về hướng Nam, gia đình con trưởng ngồi
hướng Đông, gia đình con thứ hai ngồi hướng Tây, kể đó là các cháu lần lượt ngồi theo hướng Bắc, những nhánh
phụ còn lại thì phải đứng. Thứ bậc trưởng thứ ở nhà họ Giang luôn nghiêm khắc như vậy.


Giang Hiểu Lầm và Giang Phù Ly lần lượt chào cô Năm, đứng yên theo quy củ để chờ Giang Duy Nhi ngồi xuống.


Giang Duy Nhi là người không câu nệ nhất, cô kéo ghế ngồi cạnh con trưởng của nhà họ Giang – Giang Duy Khai.


Bà cụ im lặng, dĩ nhiên những người khác không dám nói gì.


“Dì út.”


Người vừa lên tiếng là Giang Phù Tịch đến từ gia đình con thứ tư, cô ta dâng trà: “Không biết khẩu vị của dì có thay đổi không, Phù Tịch tự quyết, pha trà Hoàng Sơn Mao Phong cho dì ạ.” Trong nhà họ Giang, người giỏi quan sát đoán ý người khác nhất là Phù Tịch – con gái của gia đình con thứ tư. Cô ta theo họ mẹ, sống nương nhờ nhà họ Giang, từ nhỏ đã thận trọng từ lời nói đến việc làm, là người chững chạc nhất.


Giang Duy Nhĩ nhận tách trà, độ ẩm vừa phải, không hề bỏng tay: “Cảm ơn trà của Tịch Nhi nhé.”


Giang Phù Tịch mỉm cười, quay về đứng bên cạnh bà cụ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom