• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (1 Viewer)

  • Chương 60

QUAN HỆ CỦA HỌ LÀ ĐÁNH NHAU ĐÓ


A Vãn lại có suy nghĩ khác, anh ta cảm thấy cô Chu dán kính cường lực là người che giấu sự nghiệp lẫn tiếng tăm,
coi tiền bạc như cỏ 3rác, không tham sân si, không hùa theo đám yêu nghiệt để tiện ngoài kia. Đám người đó lòng
tham không đáy, chưa từng biết thỏa mãn n1hưng cô Chu thì khác, cô ấy là người có phẩm hạnh thanh cao chính
trực, bản được một chiếc ốp lưng điện thoại là thấy thỏa mãn. Hơn 9một trăm ngàn tệ đã cảm thấy mình đủ tiền
tiêu, tinh thần của người bình thường không thể nào đạt đến ngưỡng ấy đâu.


Hơn nữa3 cô Chu đối xử với cậu chủ rất tốt, mua cho cậu chủ cả xe trứng gà. Đây là tình yêu thần tiên đó, anh ta
đang cảm động bùi ngùi thì.8..


“Lâm Vãn Vãn.”


Làm ơn đừng gọi Lâm – Vãn – Vãn có được hay không? A Vãn miễn cưỡng tiến lên: “Có chuyện gì ạ?” Mẹ nó, anh ta
phải đi đổi tên mới được! “Đưa trứng gà đến khu biệt thự Trường An, tìm vài người thạo việc đến giúp một tay.”


Giang Chức đặc biệt dặn dò: “Đừng để vỡ.” Một quả trứng gà vài đồng mà được vào ở trong biệt thự trị giá mấy
chục triệu, A Vãn – người chưa tiết kiệm đủ tiền để cưới vợ, đột nhiên cảm thấy buồn thương: “Dạ.”


Tài xế xe tải thấy trứng gà được đặt mua với số lượng lớn nên đồng ý ngay rằng sẽ giao hàng tận nơi.


Chu Từ Phưởng cảm ơn anh ta, sau đó nói với Giang Chức: “Vậy tôi đi vào đây.” “Vào chung đi.” A Vãn cảm thấy
hành động của cậu chủ không khác gì cô vợ nhỏ tam tòng tứ đức.


Nhưng mà… Chu Từ Phưởng vốn không đợi Giang Chức. Nhìn người qua đường đi tới đi lui, hình như cô sợ bị họ
nhìn thấy nên tự đi trước, sải bước như bay, trong chốc lát đã không thấy bóng đầu.


Giang Chức: “…”


Muốn tóm cô ấy rồi đè mạnh một trận quá!


A Vãn che miệng, tránh ở bên cạnh mà cười trộm. Thấy cậu chủ chịu thua như vậy, anh ta rất vui, thể là vuốt ve số
trứng gà trên xe tải: “Ông chủ, nhiều trứng gà như vậy, một mình cậu ăn cũng không hết, tôi có thể lấy vài quả
mang về nhà ăn không?”


Giang Chức thản nhiên liếc anh ta, sau đó bày ra khí chất thượng đẳng của cậu ấm nhà quyền quý: “3496 quả, thiếu
mất quả nào thì cứ trừ vào tiền lương của anh.”


A Vãn: “…”


Thật đáng ghét!


A Vãn cảm thấy đồ xấu xa như cậu chủ nhà mình vốn không xứng với người con gái tài giỏi xuất chúng, phẩm
hạnh thanh cao chính trực như cô Chu.


Bốn giờ chiều, Tiết Bảo Di lại đến phim trường.


“Má ơi! Kiểu tóc này của cậu mới lạ ghê.” Tiết Bảo Di sờ mái tóc màu xám trắng như ông trẻ của mình, thầm nghĩ
có nên nhuộm hết thành màu lam không.


Giang Chức không buồn để ý anh ta, anh đang mải nghĩ về cô gái kia, không gặp một lát mà đã cảm thấy khó chịu
cả người.


Tiết Bảo Di nhìn anh và hỏi: “Cũng không tệ, nhuộm ở đâu đấy?”


Màu tóc của tên lưu manh này, khỏi phải nói, màu sắc ấy càng làm nổi bật vẻ sa sút chán đời trên khuôn mặt bệnh
tật của Giang Chức, hơi thở sắc bén vốn có ở cậu ẩm này đã biến thành yêu khí rồi.


Trông có khác nào tiểu yêu tinh, ngày càng mê người.


Tiểu yêu tinh này cực kì lạnh lùng: “Với khuôn mặt của cậu mà đòi nhuộm màu này, lẽ nào muốn đi đòi nợ?”


Tiết Bảo Di: “…”


Đồ tiểu yêu tinh giày vò người ta,


Thôi, cậu Hai khoan dung độ lượng, không chấp nhặt với người đẹp. Anh ta ném túi tài liệu mà mình mang đến:


“Thứ cậu muốn đấy.” Tiết Bảo Di cởi áo vest rồi nằm xuống chiếc đi văng* được đặt làm riêng cho Giang Chức.


(*) Đi văng là một loại ghế có cấu tạo dài và rộng, có lưng dựa, có tay vịn hoặc không. Nhưng kê thấp, thường được
lót đệm để ngồi và đặt ở phòng khách. Giang Chức mở tập tài liệu, tiện tay lật xem vài trang. Anh khẽ liếc mắt nhìn
Tiết Bảo Di, ánh mắt lộ rõ sự ghét bỏ và cảnh cáo.


Cái tên quái đản mắc bệnh sạch sẽ này.


Tiết Báo Di cười mắng đội cầu, sau đó rời khỏi đi văng, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa: “Dự án tài chính của
Đường Hằng là trò thiêu thân xấu xa của Cận Tùng. Tôi đã điều tra tài khoản của gã, đồng thời tra xét tài chính của
Đường Hằng, nội bộ có rất nhiều vấn đề. Tôi đoán Cận Tùng muốn núp sau lưng Cận Lỗi hòng vét sạch Đường
Hằng.” Tiết Bảo Di nhìn Giang Chức: “Cậu định tính món nợ này thế nào?”


Cận Tùng dám thuê người bắt cóc anh, tất nhiên phải gánh chịu hậu quả.


Ngón tay Giang Chức lướt qua từng trang giấy, lơ đãng vuốt phẳng chúng. Anh nở nụ cười, như đang lẩm bẩm:


“Sinh ra từ một gốc, sao đốt nhau quả gấp*.”


(*) Bản dịch hại câu: Bản thị đồng sinh căn, tương tiễn hà thái cấp – trích từ bài thơ “Bảy bước” của Tào Thực. Có
nghĩa là cùng một nguồn gốc, cùng một tổ tiên cần gì phải làm hại nhau.


Tiết Bảo Di chỉ nghe được tiếng vù vù.


Cậu ẩm Chức muốn gây chuyện đây mà. “Cậu định khiến hai anh em nhà đó cắn nhau à?”


Cận Tùng là con riêng, Cận Lỗi đối xử với anh ta không tệ, tình anh em trở thành kẻ phản bội, màn kịch này thú vị
nhỉ.


Giang Chức ôn hòa hỏi ngược lại: “Không thì thế nào?” Anh mệt mỏi dựa vào ghế sofa, thở khẽ: “Con ma bệnh như
tôi phải nghỉ dưỡng, đâu có bản lĩnh làm trò này trò nọ.”


Tiết Bảo Di bị anh chọc cười, năm sáu bảy tám trò đều do anh gây ra, thế mà bây giờ bảo không làm trò này trò nọ
ư?


Có quỷ mới ấy!


Tuy nhiên Tiết Bảo Di lại nói: “Tay cậu không nhúng chàm cũng tốt, đỡ khiến người nhà họ Giang để ý.”


Cứ thong thả làm ma bệnh cho xong, tốt nhất chờ đến khi nào đám người nhà họ Giang cắn nhau, mình lại đóng
cửa đuổi chó.


Giang Chức mất hứng, không nói nữa,


Tiết Bảo Di chợt nhớ tới một chuyện: “Tôi nghe Nam Sở nói người chạy việc vặt kia bí mật báo tin cho cậu, hơn nữa
còn đặc biệt gửi email, dặn cậu cẩn thận Cận Tùng.” Anh ta mỉm cười xấu xa: “Sao lại thế này hả cậu ẩm Chức,
chẳng lẽ giữa cậu và người chạy việc vặt kia đã bén lửa tình? Không ngờ cô ta che chở cậu đến vậy.”


Giang Chức tiệc chữ như vàng: “Bớt nhiều chuyện đi.”


Tiết Bảo Di là kẻ nhiều chuyện, không khỏi trêu chọc anh: “Tôi đoán hoa đào của cậu sắp nở bung bét rồi, hết đóa
này hết đóa khác nha.”


Giang Chức: “Cút đi.”


Thấy không, tiểu yêu tinh này vô tình vô nghĩa, cố tình gây sự biết bao.


Tiết Bảo Di cứ không cút, hơn nữa còn ngồi xuống cạnh Giang Chức, học kiểu làm bộ làm tịch của phụ nữ, diễn y
như thật: “Cậu Chức ơi, ở trên giường anh đâu có nói như vậy với em.”


Giang Chức: “…” Muốn đá chết tên này quá.


Đúng lúc ấy ngoài cửA Vãng lên tiếng đồng, không rõ bị vật nặng nào đập trúng. Đôi mắt Giang Chức bỗng chốc
trầm xuống: “Ai đó?”


“Tôi…”


Sau câu nói khe khẽ ấy, bàn tay nhỏ bé run rẩy đẩy cửa phòng ra, kế đó là gương mặt đáng yêu kèm theo hai lúm
đồng tiền xuất hiện.


Thì ra là Phương Lý Tưởng – con một bốn đời của nhà họ Phương.


“Biên kịch sửa lời thoại cho tôi, bảo tôi đưa đến cho anh xem ạ”


Phương Lý Tưởng lấm la lấm lét, không khác gì con chuột sợ sệt nhưng lòng tràn ngập sự tò mò.


Tiết Bảo Di từng nhìn thấy ảnh chụp của cô gái này. Cô ấy là người mới ký hợp đồng với công ty, diễn xuất khá linh
động, không ngờ còn có tiềm năng làm paparazzi.


“Để đây đi.” Giang Chức chỉ vào ngăn tủ.


Phương Lý Tưởng để kịch bản vào đó rồi lặng lẽ nhìn quanh, sờ mũi rụt cổ: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa.” Nói
xong, Phương Lý Tưởng xoay người ra ngoài, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu, cất giọng hết sức chân thành:


“Đạo diễn Giang, Tổng Giám đốc Tiết, tôi cam đoan sẽ giữ bí mật tuyệt đối chuyện của hai người.”


Phương Lý Tưởng tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biệt quan hệ đánh nhau trên giường của Đạo diễn Giang
với Tổng Giám đốc Tiết đâu.


Đảm bảo xong, cô ta thoát thân, nhường lại nơi này cho “người có tình”. Sau khi ra ngoài, Phương Lý Tưởng bắt
gặp Chu Từ Phưởng đang ngồi trong xó. Khao khát muốn nói nổ hành như sức mạnh từ thuở hồng hoang. Bùm!


Mọi thứ bùng nổ. “Từ Phương, Từ Phường!”


Chu Từ Phưởng ngẩng đầu: “1”


Phương Lý Tưởng co cẳng chạy đến, đặt mông ngồi xuống cạnh cô, nét mặt vô cùng phấn khởi, hành động lén lút
như tên trộm, nói năng rất kích động: “Tôi nói cho cô nghe, Đạo diễn Giang và Tổng Giám đốc của chúng ta đang
lén lút hẹn hò trong phòng nghỉ đó.”


Lén lút hẹn hò.


Những chữ này khiến Chu Từ Phưởng mất năm giây mới phản ứng kịp: “Giang Chức với Tiết Bảo Di à?”


Phương Lý Tưởng gật đầu cái rụp: “Chính tại tôi nghe thấy đó, cô tuyệt đối đừng nói cho ai biết nhé.” Cô ấy ngồi
sát vào Chu Từ Phưởng, lén nói vào tai cô: “Quan hệ của họ là bạn giường!”


Quào quào!


Trái tim hủ nữ của Phương Lý Tưởng muốn bùng cháy, trong đầu cô ta như có hai người tí hon đang đánh nhau.


Một người có mái tóc màu xám khói, người còn lại nhuộm tóc màu lam khói, khi thì làm khói đè xám khói, lúc thì
xám khói đè lam khói… Ôi, máu mũi sắp chảy luôn rồi.


Phương Lý Tưởng sờ mũi: “Cũng không biết đối xử như bạn bè hay là bạn tình?” Cô ta đã nói rồi mà, hai đồng chí
ấy có gì đó mờ ám.


Chu Từ Phưởng ngồi bên cạnh, cứ mãi rầu rĩ không hé răng. Chẳng biết hộp sữa trong tay cô bị nghiêng từ lúc nào,
sữa đổ xuống nền đất.


Ken két!


Hộp sữa bị cô bóp méo rồi.


Phương Lý Tưởng hỏi cô bị sao thế.


Cô uống sạch hộp sữa, sau đó giẫm bẹp cái hộp, ném nó vào túi rác cỡ lớn: “Sắp quay đến nơi rồi, tôi đi thay đồ.”


Thùng rác ở đâu nhỉ, tự dưng cô rất muốn đá một hồi. À, bãi đỗ xe bên kia có rất nhiều thùng rác.


Chu Từ Phưởng đi tới đi lui ngoài bãi đỗ xe. Bước chân của cô đột nhiên ngừng lại, sau đó di chuyển ra sau cây cột.


Cách đó khoảng một trăm mét, tiếng người nói truyền đến tai cô một cách rõ ràng.


“Anh muốn đi gặp Giang Duy Nhĩ sao?”


“Phải.”


Chu Từ Phưởng nhận ra giọng nói của người đáp lại, đó là bạn trai của Giang Duy Nhĩ. Người phụ nữ nọ bước ra
khỏi xe chuyên dụng, mặc đồ công sở được ủi phẳng phiu, mái tóc màu nâu dài đến eo và được uốn từng lọn lớn.


Cô ta tầm ba mươi tuổi, mặt mũi không quá xuất sắc nhưng khí chất vô cùng sạch sẽ.


“Phim trường đông người, tốt nhất hai người không nên lén gặp mặt.”


Tiêu Lân Thư đeo khẩu trang, vành mũ lưỡi trai hạ xuống cực thấp: “Mặc kệ chuyện của em với cô ấy đi.”


Ánh mắt Tiêu Lân Thư rét lạnh, không hề ôn hòa như mọi ngày. Anh ta mặc áo khoác màu đen, đứng ngược sáng,
mặt mũi tối tăm.


“Chị là người đại diện của em, tất cả mọi chuyện liên quan đến em đều do chị quản lí.” “Lâm Song, chị đừng quên
bổn phận của mình.” “Lân Thư.”


Tiếu Lân Thư ngoảnh mặt làm ngơ. Anh ta vừa nhấc chân, người phụ nữ kia đã hốt hoảng kéo tay áo vest của anh
ta lại, cất giọng nghẹn ngào khe khẽ: “Chị xin lỗi.”


Anh ta yên lặng gạt tay người phụ nữ kia ra.


Chu Từ Phưởng ngồi sau cây cột, thầm nghĩ: Lần trước Tiêu Lân Thư và Giang Duy Nhi cũng “lén lút hẹn hò” ở bãi đỗ xe này, cô thật sự không hiểu, tại sao mọi người đều thích “lé lút hẹn hò” như vậy.


Người phụ nữ tên Lâm Song đứng một lát mới lên xe, sau đó rời khỏi.


Chu Từ Phưởng đứng dậy, đi đến cổng vào. Cô đá đổ một cái thùng rác.


Một giây sau, cô ngồi xổm xuống, “tận tụy” nhặt rác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom