• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (3 Viewers)

  • Chương 63

GIANG CHỨC CỨ THẾ MÀ LÀM BỐ RỒI


Đêm khuya vắng lặng, gió đông rét căm căm.


“Bà chủ, bà chủ!”


Ngoài cửa, bà Quế hoảng hốt mà gọi người.


Bà cụ Giang khoác á3o khoác vào rồi đứng dậy: “Nửa đêm nửa hôm, kêu réo gì thế?” “Bà chủ, cậu chủ ho ra máu!”


Ngoài phòng, những bông tuyết trắng đã rơi xuống, đây l1à trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. “Bên ngoài
sao thế?” Người làm đứng bên ngoài trả lời: “Nói là bệnh của cậu chủ trở nặng, ho ra máu r9ồi.”


Sau đó, Lạc Thường Phương gọi Phù Ly.


Giang Phù Ly đứng dậy, khoác áo rồi ra mở cửa.


Lạc Thường Phương ra lệnh cho n3gười làm đứng cạnh cửa, sau đó đi vào phòng, ngồi xuống, rót một chén trà:


“Mẹ đã điều tra về bệnh tình của Giang Chức rồi, nội tạng có vấn đề.” 8Hàng năm đều như vậy, mỗi khi vào Đông
là đứa con trai của bác Ba sẽ sống không bằng chết, lục phủ ngũ tạng không có chỗ nào ổn, chỉ có thể kéo lại chút
hơi tàn. “Lần trước nghe bác sĩ Hồng nói có một số vị thuốc, nếu dùng lâu dài sẽ làm cho tim phổi suy kiệt.”


Chiếc đèn trên tường đã có tuổi, những tia sáng u ám chiếu lên khuôn mặt Giang Phù Ly. Gương mặt của cô ta khá
giống với Lạc Thường Phương, đôi môi đầy đặn, hốc mắt sâu, đường nét khuôn mặt rất cứng cáp, khi hai người họ
ở cùng nhau cũng hơi khó phân biệt.


Người có đầu óc kinh doanh nhất nhà họ Giang chính là cháu trai trưởng Giang Hiếu Lâm, nhưng nếu bàn về tỉ mỉ
và khôn khéo thì Giang Phù Ly hơn anh ta rất nhiều.


“Mẹ nghi ngờ bệnh của cậu ấm Chức sao?”


Đúng là bà ta nghi ngờ: “Nó là hồ ly đã thành tinh rồi, mẹ không thể không đề phòng được.”


Nếu không phải thành tinh thì đã sớm thành quỷ rồi.


“Tìm người thử chưa?”


Bà ta ừ một tiếng, không nói cụ thể, chỉ nghiêng đầu dặn dò người làm đang đứng ngoài cửa: “Đi xem, thăm dò
xem thật hay giả.”


“Vâng.”


Ba giờ sáng, Giang Chức được đưa đi bệnh viện, ba giờ rưỡi Tần Thể Du tới đó, sau đó Tiết Bằng Tuyết cũng chạy
theo sau


Anh ta nhìn qua chiếc khăn tay dính máu trong thùng rác là biết ngay có chuyện gì: “Cậu uống mấy viên thuốc?”


“Ba viên.”


Tiết Băng Tuyết lập tức bật dậy, trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt anh ta non nớt như vừa tròn mười tám tuổi: “Cậu
không muốn sống nữa à?” Thuốc này vẫn trong thời gian nghiên cứu, còn có tác dụng phụ rất lớn, một viên là đủ
làm cho anh vật vã suốt một tuần rồi. Nhưng anh lại không sợ, một lần uống liền ba viên. Anh dửng dưng nói:


“Mùa Đông nào tôi chả ho ra máu, không chết được.” Không chết được thì tim phổi cũng hỏng hết rồi!


Còn không thể có con được nữa!


Tiết Băng Tuyết muốn chửi anh, nhưng anh ta không giỏi chửi mắng người khác, hơn nữa chửi cũng không lại nên
chỉ tức giận mà lườm anh: “Có phải là có người trong nhà cậu nghi ngờ không?” Anh “m” một tiếng, lúc nãy vừa
nôn ra mấy ngụm máu nên giờ khuôn mặt đã tái nhợt như giấy: “Không có sự giúp đỡ của người nhà họ Giang thì


Cận Tùng làm gì có gan dám ngồi lên đầu tôi.” Cướp sắc cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, hai nhóm người đến đêm
đó thì người đến trước là đến để che giấu tai mắt, còn người phía sau là đến thăm dò tình hình của anh.


Vì vậy anh liền nôn ra máu, để cho mấy người đó “yên tâm“.


“Cậu ẩm Chức!” Sắc mặt Tiết Băng Tuyết trở nên nghiêm túc như một ông già: “Cậu rất thích cô gái dán kính
cường lực đó sao?”


Giang Chức nghẹn lời.


Sao đột nhiên lại hỏi cái này?


“Nếu như cậu thích cô ấy, muốn sống cùng cô ấy cả đời thì cậu đừng có uống thuốc linh tinh nữa.” Tiết Băng Tuyết
nói: “Cậu ấm Chức à, cậu phải tiếc mạng mình chứ.”


Tiết Băng Tuyết là người lớn tuổi nhất trong nhóm, cho dù anh ta có khuôn mặt mười tám tuổi, cho dù anh ta yêu
thầm, ngại ngùng trước một cô gái suốt mười mấy năm, nhưng suy nghĩ của anh tA Vãn luôn chu toàn và trưởng
thành nhất. Thế giới quan của anh ta cũng rất đoan chính, ngay cả ở nơi trần thể hỗn tạp này, anh tA Vãn có thể tìm
ra được một chốn thanh tịnh.


Giang Chức không đồng ý, anh không có thể giới quan như vậy, cũng không có giới hạn gì, đối xử độc ác với người
khác bao nhiêu thì độc ác với bản thân mình bấy nhiêu. Anh không luyến tiếc sinh mạng, không sợ chết, vui lên thì
chơi đùa một chút, không vui thì uống thuốc, không coi mình là một con người, không coi người khác ra gì. Con
người như anh thì vừa chính vừa tà, tùy theo sở thích.


Anh đã từng nói một câu làm cho Tiết Băng Tuyết nhớ mãi.


“Chết chính là chết, giết chết chính là giết chết.”


Nửa trước là Giang Chức nói bản thân mình, nửa sau là nói toàn bộ những người anh không thèm quan tâm.


Nhưng lần này anh bị Tiết Băng Tuyết nói cho ngẩn người.


Phải tiếc mạng rồi…


Anh phải tiếc mạng mình rồi, không thể lấy mạng mình ra để làm trò vui cho mọi người, cũng không thể chơi đùa
với mạng mình nữa.


Anh bắt đầu thấy sợ chết, bởi vì Chu Từ Phưởng.


Một lúc lâu sau anh mới nói với Tiết Băng Tuyết: “Sau này đừng đưa thuốc cho tôi nữa.”


Tuyết rơi suốt đêm, sáng ra, ánh mặt trời soi chiếu, khắp nơi tràn ngập màu trắng trong trẻo. Tuyết của thủ đô luôn
rơi rất nhanh, rất mạnh, gió cũng rất lớn, cứ như rơi cho ngày tận thế vậy.


Buổi trưa, A Vãn ăn cơm xong liền đến. Trên người anh tA Vãn còn vương tuyết, anh ta đứng trước cửa rùng mình
vì lạnh một cái rồi mới tiến vào phòng bệnh.


Giang Chức đang nằm nhìn ra ngoài cửa sổ.


A Vãn cảm giác chắc anh đang suy nghĩ về cuộc đời: “Ông chủ, có muốn uống một bát canh thập toàn đại bổ
không?” Anh ta đặt canh vào trong hộc tủ, ra sức giới thiệu: “Mẹ tôi nấu cả một buổi sáng đấy.”


Không phải là anh ta đang nói quá, nhưng bản lĩnh nấu canh của mẹ anh ta có thể so sánh với đầu bếp của nhà
hàng năm sao. Đây cũng là phúc của Giang Chức, sau khi thay thận xong thì mẹ anh ta xem Giang Chức như là con
trai, Giang Chức vừa vào viện là bà ấy lại lo lắng, tìm đủ mọi cách để bồi bổ sức khỏe cho Giang Chức nên mới tu
luyện được kỹ năng nấu canh đỉnh cao.


Bà Tổng nhà anh ta chắc đã quên mất là dù tiền phẫu thuật thận do Giang Chức chi, nhưng mà con trai ruột của bà
cũng phải ký khế ước bản thân ba mươi năm mà! A Vãn đã quen với điều này rồi nên không đau khổ lắm nữa, anh
ta múc một bát canh lớn cho Giang Chức rồi bưng đến. Giang Chức vẫn nằm nguyên như cũ, không hề động đậy.


“Làm thủ tục xuất viện cho tôi đi.”


“Thế sao được? Sức khỏe của cậu không làm bừa được nữa đầu, bên ngoài tuyết rơi mạnh lắm, trời thì lạnh, cậu cử
ở trong viện đi.” Đừng có mà ra ngoài để cho lạnh công rồi chết trẻ.


“Bảo anh đi thì đi đi.”


Ánh mắt anh sắc lạnh, giống hệt như tuyết đầu mùa.


A Vãn bị ánh mắt anh làm cho rùng mình, rụt cổ lại rồi nói: “Tôi không dám, sáng nay trước lúc đi bà cụ đã dặn rồi,
bảo tôi phải trông chừng cậu.” Anh ta lén nhìn, gương mặt của cậu chủ trắng bệch, đôi chỗ hơi hồng, tựa như kính
phản quang, như thế này thì làm sao anh ta dám để cho anh ra ngoài được. A Vãn suy nghĩ một lúc: “Có phải cậu
muốn xuất viện là vì cô Chu không?” Cậu chủ cũng để tiện, vô sỉ thật đấy, lại lấy đèn chùm làm cớ để một người
nghèo khó, phải vất vả kiểm sống như cô Chu mời anh ăn cơm.


Giang Chức không nói gì, chỉ dùng đôi mắt hoa đào lạnh lẽo có thể làm cho chúng sinh điên đảo kia mà nhìn anh
ta. A Vãn lại lùi về phía sau: “Hay là thế này đi, cậu nói với cô Chu là cậu bệnh không đi được.”


“Không được.” Giọng điệu lạnh nhạt, vô cùng chắc chắn.


A Vãn thầm mắng rồi nói: “Ông chủ, cô Chu tốt như vậy, nếu như cô ấy biết được cậu phải nhập viện thì chắc chắn
sẽ đến thăm cậu. Con gái thời nay không chịu được mỹ nhân kế với khổ nhục kế đâu.”


Ừm, đồng chí Lâm Vãn Vãn đúng là dân nghiện phim Hàn mà, dù không thông minh lắm, nhưng lại rất hiểu
chuyện nam nữ.


Giang Chức không nói lời nào.


A Vãn tiếp tục nói: “Hôm nay thời tiết không đẹp lắm, dù sao cũng chưa đặt nhà hàng, như thế này thì anh có thể
hẹn cô Chu vào lúc khác, nếu như cô Cho đến viện thăm anh thì chúng ta có thể gặp mặt thêm một lần.”


Quả nhiên…


Sau khi Giang Chức suy nghĩ xong thì lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Chu Từ Phưởng. “Tôi ốm rồi.”


Sau đó, ba phút trôi qua, mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua… Cô vẫn chưa trả lời! A Vãn đang bị bề mặt:


“…”


Giang Chức ném điện thoại lên bàn, ánh mắt lạnh lùng như hòa với làn tuyết trắng xóa bên ngoài: “Không phải anh
nói cô ấy sẽ đến bệnh viện thăm tôi sao?”


A Vãn gãi đầu, cố gắng làm ra vẻ ngây thơ, vô tội: “Chắc là đang bận chưa xem tin nhắn, hay là cậu gọi điện cho cô
ấy đi?”


Giang Chức đạp chiếc thảm trên chân mình xuống, trở người sang một bên như đang giận dỗi với người ta.


A Vãn: “…”


Thằng nhóc này yêu đơn phương cái liền trở nên trẻ con thật đấy, để xem cậu còn làm thế được đến bao giờ
Còn chưa đến ba mươi phút…


“Khụ khụ khụ khụ khụ…”


Anh vừa ho vừa thở gấp, chống tay đỡ cơ thể yếu ớt ngồi dậy, uống mấy ngụm canh, sau đó uể oải lấy cốc nước
trong hộc tủ, nhấp một ngụm rồi cầm lấy điện thoại.


A Vãn: “…”


y, đàn ông mà. A Vãn giả bộ như không biết gì hết, lén lút liếc điện thoại của ông chủ.


Anh lưu số cổ Chu là A Chu Từ Phưởng, xếp đầu danh bạ.


Điện thoại vang lên hồi lâu mới có người bắt máy.


“Alo.”


Trong điện thoại, tiếng gió còn to hơn tiếng của cô, chắc là đang ở bên ngoài. Giang Chức ho một tiếng, hằng giọng
nói: “Là tôi.”


“Tôi biết là anh mà.”


Ừm coi như là ngoan


Giang Chức dựa vào chiếc gối phía sau, xương cốt cũng mềm nhũn, giống như người bệnh yếu ớt đang cần người
chăm sóc, hơi bực dọc mà hỏi cô: “Sao cô không xem tin nhắn.”


Chu Từ Phưởng nói: “Tôi đang phát tờ rơi quảng cáo.”


Rốt cuộc là cô làm bao nhiêu việc vậy? Tuyết rơi nhiều như vậy mà cũng không nghỉ làm!


Anh lại ho mấy tiếng: “Tôi vào viện rồi.”


Giọng nói yếu ớt, nhưng giọng điệu lại rất nuông chiều, cứ như đang nói: Tôi bệnh rồi đây này? Cô dám không
nghe lời tôi sao?


Chu Từ Phưởng nghe thấy lập tức hỏi: “Anh bệnh rồi sao? Nặng không?”


“Khụ khụ khụ khụ khụ..” Anh lại yếu ớt nói: “Ừm, nặng.”


Chu Từ Phưởng lập tức quyết định: “Vậy tôi phát xong tờ rơi sẽ đi thăm anh.”


Tại sao phải đợi phát xong tờ rơi chứ? Giang Chức không chờ được: “Cô…”


Bây! Giờ! Đến! Thăm! Tôi! Ngay!


Nhưng cô không đợi anh nói hết mà vội vàng cúp máy: “Cấp trên tới rồi, tôi phải cúp máy đây.”


Sau đó là một chuỗi tút tút tút.


Giang Chức vừa mới nôn ra máu tối qua, giờ lại cảm thấy muốn nôn ra máu tiếp: “…”


Cảm giác này cứ như bị lạc đà Alpaca đá thẳng vào tim vậy, đau là thứ yếu, chủ yếu vẫn là… tổn thương lòng tự
trọng.


Cạch!


Điện thoại bị Giang Chức thẳng tay ném vào trong hộc tủ.


“Lâm Vãn Vãn.”


Da đầu A Vãn đã run rẩy rồi, may mà điện thoại anh ta kịp thời kêu lên: “Mẹ tôi gọi video đến.” Anh ta quay lưng
lại, ấn nghe cuộc gọi của bà Tống nhà mình: “Mẹ!” Mẹ đúng là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn phù hộ
chúng sinh!


Trên màn hình điện thoại là khuôn mặt to tròn như dùng compa vẽ của bà Tống, kiểu đầu uốn xoăn tít như phương
Tây, tuổi cũng sắp sáu mươi nhưng vẫn kẹp một chiếc kẹp rất nữ tính.


“Đưa canh cho Giang Chức uống chưa?”


Bà Tổng vừa mở lời đã hỏi Giang Chức.


A Vãn gật đầu, trong mắt tràn đầy sự oán hận thầm kín của cậu con trai ruột: “Cho rồi.”


Dù bà Tống có trái tim thiếu nữ, nhưng lại là một người có tính tình nóng nảy: “Con lắc lắc cái gì, mau tránh ra,
đừng cản camera của mẹ!”


Đây là mẹ ruột, mẹ ruột đấy!


A Vãn lặng lẽ nghiêng đầu tránh khỏi camera, để cho Giang Chức ở phía sau lọt vào khung hình.


Mới một giây trước bà Tống còn như sư tử Hà Đông, một giây sau đã biến thành một đóa hoa rực rỡ: “Giang Chức
à.” Ờ, bà Tổng là người yêu thích nhan sắc, ba ngày lại đổi một thần tượng nam, chỉ có Giang Chức là được cưng
chiều suốt hai năm rồi.


Giang Chức gọi một tiếng bác gái.


“Sức khỏe đỡ hơn chút nào chưa?” Ánh mắt bà Tổng tràn đầy sự yêu thương. Dù thái độ của Giang Chức không
thân thiết, nhưng vẫn lễ phép: “Đỡ hơn rồi.”


“Trong canh bác nấu cho cháu có bỏ thêm thuốc bổ đầy, cháu uống nhiều vào.”


“Ừm.”


Lúc này, trong điện thoại vang lên tiếng gà gáy.


Sau đó trên màn hình không chỉ có khuôn mặt tròn vo của bà Tống mà còn có một con gà chui ra.


Bà Tổng giơ con gà lên: “Song Hỉ, mau cúi chào bố đi.” Giang Chức đột ngột lên chức bố: “…”


Con gà đó đã không nhận ra Giang Chức nữa rồi, nó khác hẳn với lúc Chu Từ Phưởng tặng cho anh, giờ nó đang
mặc một chiếc váy hồng, mang một chiếc nơ đỏ, cài hoa xanh trên đầu, giống hệt như linh vật trong mấy chương
trình hài.


A Vãn đứng bên cạnh giải thích: “Mẹ tôi đặt cho gà cứng của cậu chủ một cái tên gọi là Song Hỷ, còn mua cho nó
rất nhiều váy nữa.” Dù anh ta đã nói rất nhiều lần rằng con gà đó là gà trống, nhưng bà Tống vẫn tràn đầy tình yêu
thương của người mẹ cùng với đam mê làm đẹp.


Song Hỉ trên màn hình rất vui vẻ, vỗ cánh phành phạch.


Bà Tổng nói Song Hỉ đang hành lễ với bố.


Giang Chức, một người có thể mất khả năng sinh con, giờ đã bà bố của một con gà trống: “…”


Bố?


Đầu anh như bị chân gà quắp chặt, vừa đau vừa choáng, còn hơi ngứa ngáy rất khó hiểu. Sau khi cúp máy, A Vãn đã cảm thấy được bầu không khí trong phòng trở nên âm trầm, sắp không thể thở nỗi nữa rồi, vẫn là đi vệ sinh đi.


Ngay lúc A Vãn chạy vào nhà vệ sinh lần thứ tư, cuối cùng “mẹ” của Song Hỷ, Chu Từ Phưởng cũng đã đến rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom